Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 8
Chương 8
“Không… Không có gì đâu mẹ.” Lê Nhược Vũ thở sâu: “Do con vừa mới đùa giỡn với bạn tí thôi!
Con không sao ạ!”
“À, ra là thế. Con vừa mới về nước nên cứ chơi cho thoải mái đi.” Mẹ Lâm dịu dàng nói: “Mẹ cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, chỉ là tối nay nhà ta có buổi tiệc nên đến lúc đó con với thằng bé kia về tham gia nhé! Mẹ sẽ bảo nó đến con…
“Không cần đâu mẹ, để con tự… Về là được rồi.
“Cứ thế đi nhé, các con chơi đi mẹ không quấy rầy nữa ha” Mẹ Lâm lại lưu loát cúp điện thoại.
Lê Nhược Vũ: “…”
Nhìn màn hình đen ngòm của điện thoại, Lê Nhược Vũ bất đắc dĩ lắc đầu đi về phía quán cà phê cạnh tập đoàn Phong Linh.
Lê Nhược Vũ không hề để ý đến ánh mắt thù hẳn bắt đầu dõi theo từ khoảnh khắc cô bước vào quán cà phê…
Vào đến quán cà phê, Lê Nhược Vũ lập tức trông thấy Hạ Tư Duệ đang ngồi chờ mình bên khung cửa sổ. Cô cười đi tới: “Tư Duệ ơi, tớ phỏng vấn xong rồi!”
“Thế nào? Có ổn không?” Thấy bạn thân nhà mình, Hạ Tư Duệ xúc động đứng bật dậy như thể cô ấy là mới là người đi phỏng vấn chờ kết quả.
“Tất nhiên là ổn rồi”
“Ôi, cục cưng nhà tớ giỏi quá xá!” Hạ Tư Duệ ôm lấy cô: “Đi thôi đi thôi, tớ sế dẫn cậu đi mua, mua nữa, mua mãi để chúc mừng cho thành công này!”
“Đi luôn” Lê Nhược Vũ cười vui vẻ. Thấy phục vụ đi về phía mình, cô thuận miệnggọi: “Phục vụ, tính tiền.”
Giọng nữ chói tai chợt vang lên từ chiếc bàn gần đó: “Không thấy người ta đang gọi nước hả, tính có tí tiền thôi cũng gọi giật ngược lên thế?
Hay là mấy người thấy mình có tiền nên ghê gớm hơn người?”
Lê Nhược Vũ ngơ ngác, vẫn giữ thái độ mềm mỏng: “Thế thì để họ gọi nước trước đi.”
Cô ta vấn chưa vừa lòng, nói cho hết lời mỉa mai: “Chậc chậc chậc, xem cái giọng điệu bố thí cho người ta kìa. Đúng là con gái nhà họ Lê cả vú lấp miệng em quá”
Bấy giờ Lê Nhược Vũ mới ngẩng đầu lên quan sát người phụ nữ cứ chăm chăm gây chuyện này.
Cô ta mặc chiếc váy cổ V khoét sâu tôn lên khe sâu bỏng mắt. Cô không biết mình đã làm mích lòng người ta từ bao giờ vì hình như họ còn chẳng quen biết nhau.
Đôi mắt được trang điểm khá đậm vẫn gắn chặt trên người cô, đong đầy thù hận, nhưng pha lẫn trong đó lại là vẻ ghen tị thoáng qua. Có vẻ cô ta đang cố đè nén ý định gì đó, nhưng không thể dẫn lòng nổiqua thời gian nên nhấc đôi giày cao gót lên bước đến bàn Lê Nhược Vũ gọi: “Lê Nhược Vũ!”
Cô bình thản nhìn lại: “Xin lỗi, tôi không quen biết cô.”
“Ồ, cô không biết thật hay là đang giả vờ?”
Lưu Ly chống tay cười rực rỡ, mỉa mai: “Ngày nào.
tôi cũng ở bên chồng cô, tôi không tin cô chẳng biết mặt mũi tôi trông thế nào. Nói cho cô biết, tên tôi là Lưu Ly!”
Người phụ nữ luôn ở bên chồng cô ấy hả?
Mí mắt Lê Nhược Vũ giật giật.