Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 750



Chương 750

Như vậy thì có gì mà vui mừng chứ.

Lê Nhược Vũ không phản ứng gì, chỉ bình tĩnh bọc chăn lại, chân trần bước xuống giường muốn đi tìm quần áo của mình mặc vào.

Anh không hiểu ý cô, nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô quay trở lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào cô.

Cô giật giật khóe môi: “Quần áo của tôi đâu?”

“Nát hết rồi” Lâm Minh hít một hơi thật sâu “Đến phòng quần áo lấy đồ mới mặc đi”

Trong lòng Lê Nhược Vũ hơi giật mình: “Phòng quần áo?”

Anh không giải thích gì thêm, trực tiếp kéo cô bước qua, mở tủ quần áo để cô nhìn Trong phòng quần áo, những bộ quần áo mà cô chưa bao giờ mặc được sắp xếp kế bên quần áo của anh. Những bộ quần áo năm đó cô mặc vẫn còn như cũ, cộng thêm các sản phẩm thời trang mới nhất trong năm nay.

Cô bọc chăn lại, không giơ tay ra lấy: “Quần áo của tôi đâu?”

“Đã rách đến mức không thể mặc lại nữa rồi, em còn muốn mặc sao?”

Cô do dự, cánh tay như tuyết trắng chậm rãi ‘thò ra từ trong chăn, muốn cầm lấy một bộ quần áo. Thế nhưng Lâm Minh lại tháo chăn của cô ra, kéo cô vào trong ngực rồi hôn lên đôi môi của cô thật sâu.

Hô hấp nóng bỏng phả vào cổ anh, Lâm Minh cắn lấy tai cô rồi nói: “Lê Nhược Vũ, bây giờ em đang dụ dỗ anh sao?”

Cô hít sâu một hơi, anh lại càng hơn sâu một chút Dường như anh đang muốn ôm cô về phía giường lớn, thế nhưng đúng lúc này lại có người đến gõ cửa, âm thanh vô cùng dồn dập.

Lúc này, Lâm Minh mới buông cô ra, rút lấy quần áo để cô mặc vào, tự mình đi xuống xem Tình hình.

Người đứng ngoài cửa chính là má Trương, vẻ mặt bà ấy vô cùng gấp gáp, khi nhìn thấy vết quào và vết cần trên cổ Lâm Minh thì hơi ngẩn người.

Lâm Minh hơi nhíu mày: “Có chuyện gì?”

Má Trương tỉnh hồn lại, còn chưa kịp đợi bà ấy giải thích thì Lâm Minh đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con truyền đến.

Trên cánh tay má Trương còn vương vài giọt máu, bà ấy vừa căng thẳng vừa nói: “Cô chủ nhỏ bị thương nhẹ, tôi dỗ mãi không được, con bé vẫn cứ khóc náo đòi mẹ. Quả thật tôi không còn cách nào khác nên mới qua đây quấy rầy cậu và cô chủ” Từ ba năm trước, má Trương đã bắt đầu giúp đỡ chăm sóc Lê Nhược Vũ và đứa bé, đương nhiên bà ấy nhận ra Lê Nhược Vũ, cữing biết phải xưng hô như thế nào.

Ánh mắt Lâm Minh hơi sầm xuống: “Nhiều người giúp việc như vậy mà ngay cả một đứa bé cũng không thể chăm sóc tốt sao?”

Má Trương cẩn thận giải thích: “Vâng, là tại cô Phan Kiều Như”

Tiếng khóc của đứa bé không càng ngày càng lớn, dân dần đã truyền đến tai Lê Nhược Vũ.

“Là Hạ Ly, là Hạ Ly đang khóc”

Cô thay quần áo rất nhanh, nhíu mày lao ra ài, còn chưa kịp cài cúc áo cho cẩn thận mà m hai vạt áo kéo chồng lên nhau để che thân rồi xông ra ngoài Lâm Minh không bắt được tay cô nên chỉ có thể bước nhanh theo sau Thực ra Phan Kiều Như tới đây cũng là có ý tốt, nhưng ngờ đâu chỉ trong một phút nhất thời lại gây ra tai họa Cô ấy tới đây để tặng quà cho hai đứa trẻ nhà Lâm Minh, Lâm Minh luôn tỏ thái độ thờ ơ với cô ấy nên cô ấy đành phải bắt đầu từ hai cậu con trai này.

Cứ vài bữa Phan Kiều Như lại tặng quà cho Hòa Phong và Chí Linh một lần, cô ấy đã dùng cách này để chèo kéo mối quan hai đứa trẻ. Dấu sao đối với đám con nít mà nói, sự xuất hiện của cô ấy còn đáng mong chờ hơn ông già Noel mỗi năm chỉ xuất hiện một lần.

Chương trước Chương tiếp
Loading...