Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 647
Chương 647
Anh là tín nhiệm cô, nhưng chứng cứ sờ sờ ngay trước mặt, anh có thể nghĩ được như thế nào đây?
Anh mở miệng nói: “Nếu như hôm nay em không phải cùng Lê Minh Nguyệt đi ra ngoài tìm Hà Duy Hùng, nếu Lê Minh Nguyệt luôn đi cùng với em, làm sao có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như vậy: Nếu nói như lời anh, sinh non cũng đều là do cô đã sai sao.
Trong mắt Lê Nhược Vũ khô khốc mà thê lương, mọi trách cứ không có lý do đều bị cô chôn giấu ở đáy lòng, khiến bức tường trong tim của mình chồng chất càng ngày càng cao.
Cô hiểu mọi chuyện rồi. Nhân từ đối với người khác, chính là tàn nhắn với chính mình Cô không thể yếu đuối được… Cũng sẽ không bao giờ nhẹ đạ đối với bất kỳ người nào nữa.
Nhìn thấy Lê Nhược Vũ không dễ dàng gì mới thoát khỏi được nguy hiểm tính mạng, sau đó sinh ra hai đứa bé, nhưng lại bị mọi người vu oan như vậy, Lâm Thùy Ngọc nấp ở sau cửa nhìn lén cảm thấy vô cùng sung sướng.
Lê Nhược Vũ cô có gì đặc biệt hơn người chứ, mặc dù tôi không thắng được cô, nhưng cô vĩnh viễn cũng không thắng được Niệm Sơ đâu.
Chỉ cần Niệm Sơ là con trai của Lâm Minh, cô mãi mãi cũng không có cách nào chạy thoát khỏi cảnh khốn khó này đâu Trừ khi… Hai người ly hôn.
Lâm Thùy Ngọc nhìn xuống thân thế cô ta, tay phải đã bị phế bỏ, cô ta chỉ có thể dùng chính bàn tay trái lành lặn của mình, sờ đầu Lâm Niệm Sơ.
Khích lệ cậu bé: “Niệm Sơ của chúng ta giỏi quá, nên làm như vậy, khi tất cả mọi người đều chỉ trích người đàn bà xấu xa đó, Niệm Sơ sẽ càng được mọi người yêu quý hơn”
Lâm Niệm Sơ giống như hiểu mà cũng như không hiểu, nhưng chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ xấu xa kia cướp đi tất cả mọi thứ của cậu, cậu bé đã cảm thấy không thế chịu đựng nổi.
Bà nội yêu quý cậu bé như vậy, nhưng cũng bởi vì người phụ nữ xấu xa đó mà cho tát cậu bé một cái.
Lâm Niệm Sơ sờ sờ gò má của mình, đến bây giờ cậu bé vẫn còn thấy đau ở đó.
Lâm Thùy Ngọc thấp giọng, nhỏ giọng nói: “Niệm Sơ của chúng ta phải tiếp tục cố gắng hơn nhiều nha, người phụ nữ xấu xa đó chắc chắn sẽ bị con đuổi đi. Chỉ cần con đuổi được người phụ nữ xấu xa đó đi, mẹ có thể ở bên cạnh con rồi.”
Lâm Niệm Sơ dùng sức gật đầu, giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy thù hận: “Con biết rồi!”
“Những lời mẹ nói với con, con không được nói cho bà nội biết đâu đó, cũng không được nói cho bất cứ người nào biết, nếu không những người đó sẽ không cần con nữa đâu”
“Con sẽ không nói đâu.“
Lâm Thùy Ngọc hài lòng nở nụ cười, cô ta ngồi xổm xuống, tiếp tục nhìn trộm mọi chuyện xảy ra bên trong phòng bệnh.
Lê Nhược Vũ chỉ cười lạnh lùng, nụ cười mang đầy ý châm chọc.
Cô cũng không phải biện minh, cũng không cần lý luận cho mình, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt nhìn thẳng anh.
Lâm Minh nhìn sảc mặt cô tái nhợt, lại cảm thấy có chút không đành lòng.
Mặc dù cô là cố ý muốn hãm hại Lâm Niệm Sơ, anh đều có thể chịu đựng. Dù sao Lâm Niệm Sơ là một đứa trẻ không nên tồn tại, cô có thành kiến là chuyện bình thường.
Chỉ là Lâm Minh không hy vọng Lê Nhược Vũ là người độc ác như vậy, dùng tính mạng con của mình để đi vu oan một đứa bé.
“Mọi chuyện cũng qua rồi, anh cũng sẽ không nhắc lại, cũng sẽ không cho phép bất cứ ai nhắc lại, chỉ cần em cùng đứa bé đều bình an là tốt rồi”