Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 297



7

Chương 297

“Lâm Minh…”

Kéo cô từ trên cửa ra, Lâm Minh trực tiếp rời khỏi nhà này.

Mặc kệ Lê Nhược Vũ sau lưng gọi anh thế nào thì anh cũng không quay đầu lại.

Lê Nhược Vũ bất lực dựa vào vách tường, cơ thểtừ từ trượt xuống đất.

Cô cuộn mình thành một đoàn, đôi tay bao quanh chính mình.

Lâm Minh, Lê Nhã Tuyết… Tất cả dồn dập hỗn loạn trong đậu cô khiến cô cực kỳ hỗn loạn.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô sỡ sờ, nắm trong lòng bàn tay: “Alô?”

Giọng nói của Lê Hải Thiên hơi hoang mang, giọng điệu nói chuyện hết sức lo sợ mà cô chưa từng nghe. thấy trước đây: “Nhược Vũ à, ba mẹ và Nhã Tuyết có lỗi với con, chúng ta cũng không lo lắng đến cảm nhận của con, con yên tâm, sau này sẽ không có nữa. Con và tổng giám đốc Lâm nụ rõ với nhau đi, sau này nếu đứa bé Nhã Tuyết kia còn dám nói lung tung, ba sẽ là người đầu tiên dạy dỗ nó.”

Hẳn là lời bảo ban của Lâm Minh đã truyền đến nhà họ Lê, cô hít một hơi thật sâu “ừ” một tiếng.

Nhận được sự đồng ý của cô, lúc này Lê Hải Thiên mới lo lắng cúp điện thoại.

Cô luôn cảm thấy Lâm Minh muốn nhốt cô ở trong một thế giới chỉ có anh, cho nên mới muốn chia cách mình với tất cả người xung quanh.

Có lẽ con của Lê Nhã Tuyết thật sự không phải của anh, nhưng cách làm như thế của anh cũng đủ khiến cô khó có thể chịu đứng.

Cô không phải động vật càng Không phải món đồ chơi, cuộc đời cô nên dó chính cô kiểm soát, mà không phải bời vì những lời nói bay bồng đầu tiên của anh đã bị sắp đặt vào quỹ đạo.

Phương thức như thế, cô tuyệt đối không chấp nhận.

Lâm Minh rời khỏi cũng tốt, đúng lúc cô có thể một mình yên tĩnh một chút, sắp xếp dòng suy nghĩ.

Một tiếng sau.

“Reng reng reng reng…” Chuông cửa vang lên.

Lê Nhược Vũ mỡ cửa, lại phát hiện là anh trai giao thức ăn nhanh.

“Có phải anh đi nhầm chỗ không, tôi không có đặt thức ăn nhanh.”

“Không sai đâu, có người sợ cô ờ nhà ngột ngạt nên đặt cho cô chút bánh ngọt.”

Anh trai giao thức ăn nhanh nhét toàn bộ món hàng ôm trong ngực vào ngực của Lê Nhược Vũ, cũng không để cô ký nhận đã trực tiếp rời khỏi.

Lê Nhược Vũ đành phải mang đồ về phòng.

Vẻ mặt cô mờ mịt mở hộp đồ ăn ngoài to bự ra nhìn thì phát hiện bên trong không chỉ có bánh ngọt mà đồ ăn mặn và canh đều có.

Hơn nữa, đều là những món cô thích ăn nhất, ở góc trên cùng của bao bì còn có nhãn hiệu của cửa hàng.

Là cửa hàng cô thích nhất, mà còn thường xuyên đi ăn với Lâm Minh.

Cô cũng nhớ từ trước đến nay nhà hàng đó không có giao hàng online.

Người có thể khiển một nhà hàng không giao hàng online phá lệ cũ cũng chỉ có Lâm Minh.

Cô đang nghĩ phải xử lý đống này làm sao thì điện thoại di động bỗng “è è” rung hai tiếng, là Lâm Minh gửi tin nhắn đến.

“Nhận được chưa? Ăn đồ ăn tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...