Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 16
Chương 16
Rượu uống hơi nhiều, Lê Nhược Vũ muốn ra bên ngoài quán rượu hóng gió một chút.
Lúc đi tắt ngang qua một phòng bao, chợt một cái tên quen thuộc mơ hồ chui vào lỗ tai.
“Chắc chắn tối nay Lâm Minh sẽ đến?”
“Tin tức tuyệt đối chính xác, đến lúc đó cứ theo kế hoạch làm việc.”
” Được! Ha ha ha, lần này lão tử nhất định để cho hắn có đi mà không có về!” Giọng nói hung ácvọng ra.
Lê Nhược Vũ dán vào cạnh cửa nghe lén không kiềm nổi kinh hoảng,vội che miệng lại: Có người muốn hại Lâm Minh?
Mặc dù cô đối với người đàn ông cầm thú đó ghét thì vân ghét, nhưng cũng không ghét hản đến nỗi phải chết.
Nếu cô đã vô tình biết được tin tức này, Lê Nhược Vũ dĩ nhiên sẽ không thấy chết không cứu.
Đang muốn chạy đi thông báo cho Lâm Minh biết răng có người muốn hại hắn, cửa phòng bao đột nhiên mở ra.
“Đại ca, có người nghe lén!”
Lê Nhược Vũ thấy một người đàn ông đi ra, thân hình cao to lực lưỡng, từ mi mắt đến khóe miệng còn có một vết sẹo dài dữ tợn, thoạt nhìn chính là kiểu người hung hãn không dễ chọc vào.
Hắn hung ác gầm một tiếng, cô bị dọa sợ hãi, vội vàng chạy trốn ra hướng quán rượu bên ngoài, vừa chạy trốn vừa kêu lớn: “Có ai không?! Có người muốn giết người! Cứu tôi với!”
“Con ả kia! Đứng lại cho tao!”
Lúc này bảo vệ quán rượu đều bị người ta sai pháiđi làm việc khác cho rảnh tay rảnh chân, rốt cuộc không có bảo vệ nào chạy đến ngăn cản những người hung dữkia.
Bất chấp giày cao gót dưới chân bị trật đau nhói, Lê Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh chạy ra cưa.
Lâm Minh vừa mới đặt chân lên cửa cửa quán bar Năm Châu, liền thấy một bóng người quen thuộc xôngvề phía mình.
Nhíu mày, thuận thế vươn cánh tay đón lấy thân thể đang lảo đảo sắp ngã đến nơi, ánh mắt Lâm Minh lúc này tràn đầy mừng rỡ, nhìn người đang thở hồng hộc trong ngực mình, hỏi: “Chủ động nhào vào lòng người ta như vậy sao?”
Lê Nhược Vũ lúc này không để ý tới lời trêu đùa của hẳn, quay đầu liếc nhìn đám người đang đuổi theo phía sau, vội vàng níu cổ áo hẳn nói: “Lâm Minh, chạy mau, những người đó muốn hại anhl”
Nghe được lời cô, Lâm Minh nhìn đám người đằng đằng sát khí phía sau, mặt mũi trở nên lạnh băng, lập tức lôi Lê Nhược Vũ lên xe.
“Ngồi yên!” Lâm Minh ra lệnh một tiếng cụt lủn, lập tức xoay chết vô lăng, đạp cần ga.
Thoáng chốc, chiếc Bugatti màu đen giống như một con báo săn mồi, gâm lên chạy vọt ra ngoài.
“Đuổi theo!”
Những người mặc đồ đen phía sau rối rít lên xe, đuổi theohướng bọn họ vừa đi.
Rồi sau đó chỉ thấy trên đường một chiếc Bugatti màu đen kênh càng dẫn đầu phóng vèo vèo như bay vào chỗ không người, phía sau là năm chiếc xe nhỏ đuổi sát không buông.
Xe chạy ra khỏi thành phố, chạy vào một đại lộ rộng rãi không người.
Lâm Minh trở tay cầm vô lăng, liếc nhìn trong mấy chiếc xe đuổi sát không buông trong kính chiếu hậu, gọi một cú điện thoại, lạnh giọng sai phái: ” Đại lộPhong Hóa, phía sau có năm cái đuôi, giải quyết!”
“Dạ, cậu cả!”