Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 116
Chương 116
Ánh đèn nháy và tiếng máy ảnh chớp lịa lia này dường như cô chưa từng thấy bao giờ, Lê Nhược Vũ nằm đó vừa bất lực vừa sợ hãi. Giống như là một con cá bị ném lên bờ rồi bị mọi người vây xung quanh xem xét soi mói vậy, cô không chạy được, không trốn được, chỉ có thể nằm đó hứng chịu ánh mắt khinh thường ghét bỏ và lời chửi rủa của mọi người.
Tiếng chửi bới cùng với những câu chất vấn vang lên bên tai, ngay cả đã xảy ra chuyện gì cô cũng không biết, tại sao cô lại bị mọi người làm nhục như thế này.
Cô che mắt khóc nức nở.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ai đó mau đến cứu tôi với…
Một đám người thấy cô không trả lời, lại còn ra vẻ khóc lóc thảm thiết, khiến bọn họ càng thêm tức giận, cho rằng cô đang giả bộ đáng thương.
Loại phụ nữ này, đúng là đồ đạo đức giả! Đồ đạo đức giả đáng ghét!
Không biết ai ném giấy vụn đến bên cạnh cô, sau đó mọi người nhặt rác và bình nước bên cạnh mình, những đồ có thề ném được thì đều ném hết vào người cô.
Ở hàng đầu tiên có một nữ phóng viên từ đầu đến giờ không nói năng gì, chỉ cảm bút ghi âm nghiêm túc ghi chép lại. Mắt thấy sự việc phát triển càng ngày càng quá đáng, cô ta hơi sợ. Nhỡ những người ở đây hăng máu quá làm chết người thì sao? Cô là phóng viên thực tập mới tới, chưa từng nghĩ sẽ đi hại người khác.
Chỉ là cuộc phỏng vấn thôi mà, tại sao phải biến thành cái dạng này cơ chứ.
Cô gái đó muốn đỡ Lê Nhược Vũ dậy nhưng lại không dám, sợ mình cũng bị đám người này đánh, nên đành lặng lẽ nhịn xuống.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lê Nhược Vũ thật sự giống như cái gì cũng không biết, cô cắn răng một cái, ngồi xổm xuống, che ở trước mặt cô, dùng lưng chặn lại những thứ rác rưởi đang không ngừng ném vào mặt cô ấy.
Cô phóng viên hốt hoảng lấy điện thoại của mình ra, lướt lướt một lúc, sau đó đưa đến trước mặt Lê Nhược Vũ cho cô xem: “Mấy tiếng trước có một tin tức mới được đăng lên, nó đã chiếm vị trí đầu của các trang web lớn rồi, lên cả trang đầu của facebook nữa, cô tự mình xem đi, bây giờ cô tùy tiện nói mấy câu có lợi cho cô cũng được.”
Hai tấm hình trên màn hình điện thoại rất rõ ràng nhưng cũng rất chướng mắt.
Là một tấm ảnh chụp cảnh Hạ Đông Quân bắt lấy tay cô bên trong quán lầu.
Còn một tấm khác được chụp vào buổi tiệc tối của nhà họ Diệp, ghi lại cảnh sau khi cô bị Lưu Ly hắt nước vào người, Hạ Đông Quân cởi áo khoác ra trùm lên người cô rồi ôm chặt cô. Những tấm ảnh mang ý nghĩa khác kết hợp với những con chữ bị bóp méo đã trực tiếp đầy cô vào vực sâu thăm thẳm.
Lê Nhược Vũ nắm chặt bàn tay cầm điện thoại đang run rầy: “Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy…”
Mối quan hệ giữa cô và Lâm Minh phải khó khăn lắm mới hoà hoãn trở lại, cô cũng rất yêu quý mỗi một người trong nhà họ Lâm. Tin tức này vừa được đăng lên, không chỉ riêng mình cô chịu tổn thương mà những người bị cuốn vào cũng sẽ đau lòng.
Người nhà họ Lâm và Hạ Đông Quân hoàn toàn vô tội, cô không muốn bất cứ ai phải chịu tổn thương.
“Cô không muốn nói đại bất cứ điều gì thì cũng được thôi. Cứ tiếp tục như vậy thì tôi cảm thấy các cô ta chuẩn bị ra tay đánh cô rồi á.“ Cô bé sợ hãi căng thằng nói.
Cô bé vẫn luôn cho rằng các phóng viên của các trang tin giải trí tương đối lắm chuyện còn người làm tin tức ở những lĩnh vực khác thì phấn lớn vẫn có phẩm chất ngay thằng. Nhưng cô không hề ngờ đến ngay ngày đầu tiên đến làm việc đã gặp phải tình huống kiểu này. Cô không muốn trở thành một trong số những kẻ mặt mũi khó ưa, lại càng không muốn cô gái xinh đẹp đang bị thương này bị bọn họ bức ép đến chết.