Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 369



Chương 369

Một giây tiếp theo, Tạ Trì Thành trực tiệp đứng dậy, cảm lây bút, trực tiệp đưa ngang cây bút vào trong miệng của cô, thâp giọng nói: “Căn láy.”

Diệp Như Hề vô thức làm theo, cắn căn thân bút, hàm răng trắng ngà hơi lộ ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt linh động hập dẫn chết người.

Khoé môi của Tạ Trì Thành khẽ Cong cong, bỗng nhiên anh xích lại gân, rât gân, hơi thở thuộc vệ anh tràn vào chóp mũi của cô không có chút cản trở.

“Cắn vào, không được nhả, nếu như em nhả ra… Tôi sẽ cho em hình phạt ‘sâu’ hơn.”

Nghe vậy, động tác sắp buông bút ra khỏi miệng của Diệp Như Hề trở nên cứng đờ.

Anh lại gần, chống hai tay lên lưng ghế sô pha sau đầu cô, đưa cả người cô vòng trong phạm vi của mình, cúi đầu xuông nhìn cô, đem ánh mắt bồi rồi, sợ hãi và bắt an của cô thu hết vào mắt.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô đúng là không sợ anh nữa.

Chí ít, bây giờ cô không thấy sợ anh.

Không có bộ âu phục nghiêm túc kia, cũng giống như đã cởi bỏ được vẻ lạnh lùng cùng tính khí hay thay đồi thất thường của anh, giờ phút này, trên người anh mang theo vẻ lười biếng và thoải PP, khiến người ta bỏ xuống sự đề phòng.

“Em có biết tại sao tôi có thể phát hiện ra các chỉ tiết đó không?”

Cô lắc đầu.

Bỗng nhiên, anh cúi đầu xuống, cười nhẹ ở bên tai cô và nói: “Bởi vì, tôi đã nhìn thấy dáng vẻ của em ở dưới người của tôi rôi, không phải chỉ nhàm chán như vậy.’ Ách…

Toàn bộ khuôn mặt của Diệp Như Hề đỏ bừng, giỗng như quả cà bi chín mọng, khiên người ta nhịn khôn được muốn cắn một cái.

Cô dường như muốn nói gì đó, nhưng trong miệng vần còn ngậm cây bút kia, nên nói năng mơ hô không rõ.

“ỦH. UP. 0i “Tôi đã nói rồi, nếu em mà làm rơi bút, em sẽ bị trừng phạt.”

Anh cô ý hạ giọng, lúc nói chuyện mang theo khâu khí nhẹ nhàng phun vào sau tai cô, khiến cô nỗi từng đợt da gà.

Toàn thân Diệp Như Hề mềm nhũn, vùi sâu vào trong ghế sô pha, càng thêm phần mong manh và đáng thương.

Đôi mắt của Tạ Trì Thành sâu hơn từng chút một, giỗng như vực sâu.

“Diệp Như Hề, tôi hiểu rõ là một chuyện, nhưng không có nghĩa là tôi có thê coj như chưa nhìn thây cái gì.

Từ nay vệ sau, sẽ có vệ sĩ đi cùng em, loại chuyện như thể này, tôi không muốn nhìn thấy lần thứ hai nữa.

Anh kề sát cái cổ trắng nõn của cô, thấp giọng nói: “Cuối cùng, đừng đề tội phát hiện ra em muốn chạy trốn, bằng không, em trốn một lần, tôi bắt một lần, chân của em, cũng không cân dùng nữa.”

Cô biết anh không nói đùa.

Anh thực sự có ý định làm điều này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...