Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 289



Chương 289

“Vậy máy thứ này cô đều biết hết rồi lgi25 Diệp Như Hề gật gật đầu.

Trịnh Miêu Miêu lập tức đứ ng lên, đem ghế dựa chỗ làm việc của mình kéo qua rôi nói: “Ngồi ngôi ngôi. đi, ngồi ở đây, tôi đang sâu thảm muôn chết, mây người kia dạo gân đây bận quá, đưa tư liệu đều là lung. tung rồi loạn, tôi tốn rất nhiều thời gian xử lý mà vẫn sai, bị nhóm trưởng mắng gần chết.”

Diệp Như Hề đem ghé dựa đầy qua cho cô ây, chỉ nói: “Không liên quan, tôi đứng là được rôi.”

Cô cứ đứng như vậy, câm bút, xoẹt xoẹt vài tiếng đã phân tích và đánh dấu tật cả dữ liệu, chữ viết rõ ràng tỉnh tế, liếc mắt một cái nhìn lại, võ cùng chỉnh tê.

Trịnh Miêu Miêu trừng lớn mắt, trước kia mãy phần này cộ ây: tốn cả một ngày cũng chưa chắc có thể chuẩn bị cho tôt, nhưng dưới tay Diệp Như Hà lại đơn ì giản giỏng như chuyện ăn cơm uông nước vậy.

Sau khi Diệp Như Hề việt xong, Trịnh Miêu Miêu sững sờ nói: “Cô tên là Tiểu Hề phải không? Cô, cô thực sự quá lợi hại. Chẳng lẽ trước kia cô là một nhà giao dịch chuyên nghiệp sao? Có một số thuật ngữ mà tôi chưa từng nghe qua, cô cũng hiểu hết!”

Diệp Như Hề do dự một chút, nhưng vân không nói gì, chỉ mập mờ giải thích: “Trước kia tôi đã từng tiệp xúc qua, cho nên mới hiêu sơ qua một chút mà thôi.”

Trịnh Miêu Miêu kích động ôm lấy cô rôi nói: “Cơm trưa coi như tôi mời!

Cảm ơn cô rất nhiêu!”

Diệp Như Hề đã thành công thu hoạch một cô gái nhỏ.

Buổi trưa, lúc tan việc, Trịnh Miêu Miêu vì muôn bày tỏ lòng biết on của mình, đã đặc biệt mời Diệp Như Hề dùng. bữa ở nhà hàng đổi diện.

Khoảng cách rất gần, trực tiếp đi đng qua, bên trong nhà hàng rất đẹp và cao cập, những con người cổ côn trắng ý chỉ nhân viên công sở gần đó đều thích trở thành khách quen ở đây.

Trịnh Miêu Miêu tìm xong vị trí, trực tiếp đưa thực đơn cho Diệp Như Hề, oai phong lãm liệt nói: “GỌI món gì cũng được, tôi mời! Vì tình hữu nghị cách mạng trong tương lai của chúng tai”

Diệp Như Hề dở khóc dở cười, ngược lại cô không gọi những món quá đất.

Lúc này trong nhà hàng có thêm mấy người đi vào, tất cả đều mặc áo vest cô lọ, ngoại hình cũng không tệ, vừa đi vào, các cô gái trong quán ít nhiêu cũng nhìn qua.

Trịnh Miêu Miêu cũng chú ý tới, hai má lập tức ửng hồng: “Là Trương Trạch và những người khác. Trời ạ, không ngờ hôm nay bọn họ lại tới đây.”

Diệp Như Hề cũng nhìn sang, nhìn thoáng qua mấy người kia co hồ có thê nhìn thây được trong đó có một người rất đẹp trai, hâu hết ánh mắt của mọi người, trong nhà hàng đều đang hướng vê phía anh ta.

Diệp Như Hề cảm thấy mấy người kia rất quen mắt, dường như bọn họ đến từ An Tín.

Quả nhiên, Trịnh Miêu Miêu siêt chặt tay cô và nói: “Không ngờ ở công ty rât khó nhìn thây. Vậy. mà ở đây lại gặp được, Tiêu Hê, cô quả nhiên là mang đến vận may mà.”

Diệp Như Hề chân chừ hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”

Trịnh Miêu Miêu nghiêm mắt, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ, nói: “Đó là Trương Trạch! Giao dịch viên trưởng của An Tín, công ty có thể hưởng một phần ba lợi niinah đều là do anh ây mang đến, một đao phủ được công nhận trong ngành, cô không biết sao? “

Diệp Như Hề rất thành thật lắc đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...