Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Chương 216
Chương 216
Diệp Như Hề định đứng dậy rời đi.
Cô mới rời đi không bao lâu, quầy lễ tân bỗng nhận được một cuộc gọi, “
nghe xong nội dung của cuộc gọi, sặc mặt nhân viên lễ tân đều trắng bệch, sau khi cúp điện thoại, đám nhân viên lập tức bảo người ngăn Diệp Như Hề lại.
Nhưng, bóng dáng Diệp Như Hề sớm đã không thây đâu nữa.
Nữ nhân viên ở quây lễ tân tái mặt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, xong rồi, công việc này của cô ta xem như sắp bị hủy rồi!
Sau khi Diệp Như Hề rời khỏi Long Đẳng, cô không lập tức ngồi lên xe để trở vệ biệt thự, thay vào đó, cô nói với tài xê một tiếng rồi chậm rãi tản bộ trên phố.
Cô không muốn trở về quá sớm.
Biệt thự của nhà họ Tạ đối với cô mà nói, càng giống một cái lồng hơn.
Nơi đó có những đứa con của cô, cô chắc chắn sẽ trở về, chỉ là, thỉnh thoảng, cô muôn hít thở không khí một chút.
Nhớ tới căn biệt thự, cô nhắm mắt lại, trong đầu bị lắp đầy bởi sự điên cuồng của đêm hôm qua.
Loại cảm giác bào mòn xương cốt tựa hồ khỏ có thể quên được.
Mỗi lần nhớ đến, mặt của cô đều đỏ bừng, vừa giận phản ứng của mình, vừa muôn kháng cự một môi quan hệ như Vậy.
Đi bộ một hồi, cô bỗng dừng bước, phát hiện mình đang đứng trước công công ty Tư Nhữ.
Cô đứng một lúc, lại nhận thấy cô không thê di chuyển bước chân của mình được.
_ Những ngày ở Tư Nhữ rất mệt mỏi, nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, để cô làm những thứ mà bản thân am hiều và thử thách năng lực của mình.
Chỉ là cô không thể quay lại.
Đã chấp nhận đánh đổi, thì cô cũng phải chập nhận hậu quả của việc đánh đôi đó.
Diệp Như Hề buộc bản thân phải dời mắt đi chỗ khác, sau đó chậm rãi bước đi.
“Tiểu Hề!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
Diệp Như Hề bỗng choáng váng cả người, sau đó nhanh chóng tăng tôc độ.
Nhưng cánh tay của cô đã bị bắt lại.
“Tiểu Hề, đừng đi.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Diệp Như Hề không còn cách nào khác, đành phải quay người lại và nói: “Tư Viễn, thật trùng hợp.”
Không phải trùng hơp, lúc anh ở trên cộng ty nhìn xuống, thấy cô đang bồi hôi tại góc phô, mới vội vàng liêu mạng lao xuống đề chặn đường cô.
Lục Tư Viễn buông tay ra, chỉ vào quán cà phê bên cạnh nói: “Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”
Diệp Như Hề rất muốn nói không, nhưng khi nhìn thầy ánh mắt khân cậu của anh, vân là mêm lòng và đồng ý.
Hai người cùng nhau đến quán cà phê, Lục Tư Viên gọi chọ cô một ly sữa nóng, đây là thức uông mà trước kia cô hay gọi, anh vẫn còn nhớ.