Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi
Chương 213
Chương 213
Quản lý Trịnh có ấn tượng khá tốt về Diệp Như Hề, cho dù sau này cô có rời khỏi Long Đẳng, anh ta vẫn còn nhớ đến người này.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Diệp Như Hề vội vàng nói: “Quản lý.
Trịnh, anh có thê liên hệ với giám đốc Tạ giúp tôi được không?”
Trịnh Thành càng thêm kinh ngạc, nói: „Cô muốn tìm tổng giám đồc, GÓI: Lời còn chưa nói hết, ánh mắt. của Trịnh Thành đã rơi vào món đồ trên tay của Diệp Như Hề, nhìn thầy một hộp cơm lón tự làm.
Anh ta cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Diệp Như Hề khó khăn nói: “Là tổng giám đốc Tạ bảo tôi đưa cơm đến, nhưng tôi quên mang theo điện thoại, bây giờ lại không thê vào trong được.”
“Thế này…vậy để tôi giúp cô cầm lên có được không?”
Diệp Như Hề lập tức muốn gật đầu, nhưng vừa mới gật đầu, cô đột nhiên nhớ ra ý tứ của Tạ Trì Thành đã nói qua điện thoại, là muốn cô tự mình đưa đến tận nơi.
Cô khẽ cắn môi, nói: “Không được, tôi sẽ tự mình đưa lên.”
Nhưng câu nói qua tai của Trịnh Thành lại bị thay đồi thành một hương vị khác, ánh mắt cũng tỉnh tế thay đổi theo, nhưng vân hệt lòng khuyên bảo cô một chút: “Cô bây giờ đàn là bảo mâu của tổng giám đôc sao? Có một số công việc không nên nghĩ nhiều, làm người cũng nên biết chừng mực.”
Diệp Như Hề có chút mơ hồ: “Quản lý Trịnh, tôi..
Cô không phải là bảo mẫu sao?
Nhưng, những việc cô đang làm bây giờ không khác gì một người trông trẻ.
Thậm chí, cô còn làm những việc mà bảo mâu không cần làm.
Diệp Như Hề cắn chặt môi dưới, không phản bác lại.
Trịnh Thành lại nói: “Hơn nữa, bây giờ cô quả thực không thích hợp đi lên. Hôm nay…vị hôn thê của tông giám đốc cũng tới đây.”
Diệp Như Mạn cũng ở đây sao?
“Đưa đồ cho tôi đi, tôi sẽ thay cô mang lên, bây giờ cô mau trở vệ đi.”
Diệp Như Hề chần chừ một lúc, sau đó đưa hộp cơm cho quản lý Trịnh.
Nếu Diệp Như Mạn cũng ở đậy, cô quả nh không thích hợp xuât hiện, mà Tạ Trì Thành cũng không hy vọng thân phận của cô bị phát hiện đâu.
Trịnh Thành mang theo hộp cơm đi lên, còn cố ý đến văn phòng của tổng giám đốc. Nhưng còn chưa đi đến nơi, anh ta đã nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng và xinh đẹp đang đứng ở trước cửa văn phòng với vẻ mặt đò đẫn.
Trịnh Thành nhìn qua một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt về, đó là vị hôn thê của tông giám đốc, anh ta cũng không dám nhìn chằm chằm.
Gõ cửa, sau khi được cho phép, Trịnh Thành mới thận trọng đi vào, đóng cửa lại.
Tạ Trì Thành ngắng đầu, hờ hững liếc Trịnh Thành một cái, nói: “Có việc gì không?”
Trịnh Thành cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, da đầu tê dại, mỗi lần trực tiệp đôi mặt với tông giám đốc đều có ảo giác toát mô hôi lạnh.
“Tổng giám đốc, tôi đến để đưa đồ, trùng hợp lại gặp phải.”