Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều - Trang 2
Chương 29: Chương 29
Ngải My nghe xong vô cùng bối rối.
Chuyện này là sao, sao cô không hiểu gì hết? Hải Anh chẳng phải đang bị bệnh sao? Tại sao lại đi cùng với Hạo Thiên và trông giống như bình thường? Cô ta lại còn nắm tay anh rơi nước mắt? Họ đã nói gì? Tại sao anh lại bị như vậy?
Quá nhiều câu hỏi trong đầu làm cho Ngải My trở nên rối trí.
Cô không kịp nghĩ ra gì nữa, lòng chỉ bồn chồn mà lo lắng cho Hạo Thiên
"Tiểu thư! Có vẻ như Hải Anh kia không hề bị rối loạn tinh thần như cô đã nghĩ"
"Sao anh lại chắc như vậy?"
Lục Thần vừa lái xe vừa kể lại
"Vì rõ ràng lúc đó cô ta nói chuyện với thiếu gia rất bình tĩnh, lại còn lúc cười lúc khóc, sao có thể bệnh được? Tôi nghĩ là cô ta đang lừa cô và thiếu gia đấy!"
Ngải My ngồi trên xe im lặng không nói gì...
Hải Anh? Cô đang lừa tôi và Hạo Thiên? Đây là sự thật sao? Vậy ra cô chỉ đang giả vờ bệnh? Lẽ nào những gì mà tôi nghi ngờ về cô đều đúng, cô thật sự muốn tách tôi ra khỏi anh ấy hay sao? Cô thật là...!không biết liêm sỉ là gì nữa hay sao?
Cô siết chặt tay, lần đầu tiên cô tức giận đến như thế.
Khó khăn lắm sao bao nhiêu chuyện cô mới có được hạnh phúc yên bình bên Hạo Thiên.
Bỗng nhiên cô ta quay về, níu kéo anh bằng mọi cách mà xem như vô hình.
Sao có thể được?
Hải Anh! Lần này tôi nhất định..sẽ không bỏ qua cho cô nữa...
....
Vào bệnh viện, Lục Thần theo lệnh cô đi mua ít cháo để phòng sau khi Hạo Thiên tỉnh lại sẽ đói.
Ngải My đi một mạch về phía phòng cấp cứu, ánh mắt cương định kiên quyết.
Hải Anh đang ngồi thấy cô đi tới lập tức sững người ra, hai mắt liền trố lên vì ngạc nhiên
La Ngải My? Sao cô ta lại ở đây? Ai đã nói cho cô ta biết? Cô ta nhìn mình như vậy, không lẽ đã biết được chuyện gì rồi sao?
Cô ta vẫn là theo cái khả năng "diễn xuất" tài tình của mình mà đứng dậy làm bộ mặt ngây thơ
"Ngải My, em"...
Cô ta chưa kịp diễn tròn vai của mình, ngay tức thì đã bị Ngải My vung tay tát một cái vào mặt
Chátttttt
Đây là lần đầu tiên Ngải My đánh người, và đánh đúng người.
Đã bao nhiêu lần cô nghi ngờ cô ta, nhưng cũng bao nhiêu lần cô vì Hạo Thiên mà bỏ qua cô ta.
Nhưng cô ta lại không biết vì chuyện đó mà cảm ơn cô, còn muốn nghĩ ra cách hạ tiện này để hại cô bị bỏng.
Cô không nhịn nữa, cũng không nhịn nổi nữa.
Lần này cô phải đấu tranh không để tình yêu của mình rơi vào tay kẻ khác.
Hải Anh bị tát một cú choáng váng mặt mày, quay phắt sang nhìn cô, hai mắt trừng trừng
"La Ngải My cô dám đánh tôi?"
"Đánh chị? Tại sao tôi lại không dám đánh chị?"
"La Ngải My, cô"...
Hải Anh vung tay lên, vừa định đánh cô thì lập tức bị Lục Thần ngăn lại, nét mặt anh ta lạnh lùng
"Đừng tùy tiện động vào tiểu thư"
Vậy ra cô ta không hề bị bệnh? Hải Anh.
Cô đã lừa tôi.
Tôi tin tưởng cô như vậy, tôi tin cô đã thay đổi, tin cô thật sự cần tôi giúp đỡ.
Nhưng cô không những phụ lòng tin của tôi mà còn muốn day dưa với Hạo Thiên? Tôi thật sự đã nghĩ cô quá đơn giản rồi.
Hải Anh im bặt.
Cô ta chỉ biết ôm gò má bị tát đứng như trời trồng.
Bây giờ cô ta không có quyền gì ở nơi này nữa, Hạo Thiên dù có tỉnh dậy thì cũng sẽ không muốn gặp cô ta
La Ngải My! Tôi nhất định sẽ có được anh ấy! Nếu không thì cô cũng đừng hòng...
Cô ta quay người bỏ đi.
Lục Thần thấy vậy liền định đuổi theo
"Này! Đứng lại"
Ngải My đưa tay ngăn anh
"Mặc kệ cô ta! Lo cho Hạo Thiên trước đã"
Bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu, liền thấy ngay người đứng đợi bây giờ và người đưa bệnh nhân vào lại là một người khác.
Đầu ông ta đầy dấu chấm hỏi.
Ngải My vội vàng chạy đến hỏi
"Bác sĩ! Bạn trai tôi thế nào rồi?"
"Vết thương cũ bị rách dẫn đến nhiễm trùng nên mới khiến bệnh nhân đau đớn mà ngất đi.
Chúng tôi đã khâu lại rồi"
Vết thương bị rách sao? Nhiễm trùng? Mình..vẫn còn nhớ như in cái đêm kinh hoàng ấy.
Hạo Thiên vẫn luôn ra sức bảo vệ mình bằng mọi cách.
Anh ấy luôn che chở cho mình, lo lắng cho mình, hi sinh vì mình.
Sao anh lại ngốc như vậy? Kể cả lúc anh bị thương mà vẫn còn quan tâm cho em hay sao?
...
Ngải My ngồi bên giường nhìn Hạo Thiên ngủ.
Anh nhắm mắt thật bình yên, vết thương đã được khâu mới lại.
Mọi chuyện vẫn như vừa mới hôm qua
Rốt cuộc thì chúng ta còn phải trải qua bao nhiêu đau khổ nữa mới có được hạnh phúc viên mãn đây, Hạo Thiên?
"Ngải..Ngải My?"
Cô bất giác nghe giọng nói thủ thỉ nhỏ xíu bên tai.
Hạo Thiên hé mắt nhìn cô, đôi môi có hơi run nhưng vẫn gọi tên cô rất dịu dàng.
Có lẽ anh bất ngờ lắm, vì đã dặn dò Hải Anh không cho cô biết chuyện nhưng cuối cùng người ngồi trước mặt anh lại là cô.
"Anh tỉnh rồi?"
Thái độ cô ấy làm sao vậy? Có phải cô ấy giận vì mình đã giấu cô ấy mà hành động một mình không?
Hạo Thiên cố gượng người ngồi dậy.
Ngải My vờ lạnh nhạt đỡ anh với thái độ miễn cưỡng.
Anh ngồi tựa lựng vào thành giường, nét mặt lo lắng hỏi cô
"Sao em lại biết mà đến đây?"
Ngải My ngồi nhìn anh chằm chằm, khiến anh cảm thấy có chút lạnh sống lưng
"Anh còn hỏi em à? Anh định chuyện gì cũng ôm hết một mình sao?"
Hạo Thiên nhìn cô tròn mắt.
Cô ấy giận rồi? Vậy ra cô ấy biết hết rồi sao? Biết chuyện của Hải Anh, kể cả chuyện vết thương của mình? Nhưng sao cô ấy lại biết được?
Anh cụp mắt tại ra bộ dạng "cún con đáng thương" rồi nhìn cô chớp chớp mắt
"Anh vừa mới tỉnh lại đấy! Em nỡ lòng nào lớn tiếng với anh sao?"
Gì vậy? Hạo Thiên học ở đâu ra cái kiểu làm nũng này thế? Thật là hết nói nổi với anh ấy rồi.
Ngải My lườm anh rồi cũng không thèm nói gì nữa, cô bón cháo cho anh ăn rồi bảo anh nghỉ ngơi.
Nhưng anh cứ nằm đó rồi nắm chặt lấy tay cô, quyết không cho cô đi đâu hết.
Cô ngồi nhìn anh thở dài
"Anh ngủ một lát đi! Em còn phải đi làm!"
"Anh là Chủ tịch còn nằm ở đây thì em đi làm gì chứ?"
"Ngoan nào! Để em đi làm đi! Nếu cả hai chúng ta cùng ở đây thì công ty ai sẽ lo chứ?"
Hạo Thiên nhìn cô quyến luyến, không muốn cô đi chút nào.
Nhớ ngày nào cô vẫn còn hở một chút là bám mãi theo anh, bây giờ thì hay rồi, cô có thể cho anh sang một bên luôn nà vẫn thản nhiên đi làm.
"Vậy thì"...
Anh chỉ tay lên môi mình, ý bảo cô phải thơm một cái mới được đi.
Ngải My nhìn anh tròn mắt, đúng là hết nói nổi anh rồi.
Nhưng mà nhìn anh nằm đây một mình như vậy, cô cũng có chút không nỡ, vậy nên đã chiều lòng anh.
Cô đi đến ngồi bên giường, vừa cúi đầu xuống thì lập tức bị tay anh ôm từ phía sau gáy ấn xuống, môi chạm môi thật sâu.
Sau khi hôn thoả mãn rồi, Hạo Thiên liền nhìn cô cười nói
"Giờ em đi làm được rồi! Nhưng mà phải về sớm đấy! Anh muốn ăn cháo bào ngư của em cơ!"
Ngải My nhìn anh cười ngọt ngào
"Tuân lệnh! Ông xã!"
Cô nói xong liền quay lưng rời đi
Hạo Thiên nằm đó ngẩn ngơ, không hiểu sao gò má anh lại có cảm giác như đang nóng hừng hực, hai mắt chớp chớp cứ như vừa nghĩ mình nghe nhầm
Ông xã sao? Cô ấy..gọi mình là ông xã? Ôi trời! Mình nghe nhầm phải không?
Hạo Thiên ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hai tay vuốt mặt mấy cái rồi vỗ vỗ gò má, cười sảng khoái như một gã mộng mơ
Trời ơi! Là thật! Ngải My gọi mình là ông xã! Thích thật! Thích chết đi được! Nếu biết vậy mình đã không cho cô ấy đi rồi!
[...]
Ngải My đi cùng với Lục Thần đến công ty, xe cô vừa dừng ở ngoài cổng thì đã gặp Vương Hoài Đức đang đứng ở đó.
Lục Thần có ý không muốn cô qua lại với anh ta, sợ sẽ chuốc phiền phức, nhưng cô quyết định phải đâu ra đó rõ ràng, nên đã bảo anh vào công ty trước.
Vương Hoài Đức chủ động đi về phía cô, mỉm cười thân thiện
"Chào em! Lâu quá không gặp! Trông em vẫn luôn xinh đẹp nhỉ?"
Ngải My cười nhạt một cái
"Cảm ơn anh! Nhưng em nghĩ anh đã cất công đến đây rồi thì chắc không phải chỉ để khen em thôi đúng chứ?"
"Em quả nhiên là có đôi mắt tinh tường.
Không giống với Hoàng Hạo Thiên, cứ luôn cho mình là giỏi nhất, lúc nào cũng tự cao tự đại"
Cô mời anh ta vào phòng làm việc của Hạo Thiên, Lục Thần vẫn luôn đứng ở ngay ngoài cửa, cứ dán mắt vào anh ta.
Anh ta nhìn Lục Thần chằm chằm với ánh mắt không được thiện cảm rồi nhìn sang Ngải My
"Có vẻ như thuộc hạ của Hoàng Hạo Thiên cũng không được thiện cảm với anh là mấy, cậu ta sợ anh làm gì em à?"
Cô khó xử nhìn sang Lục Thần, cười nhẹ một cái để anh an tâm rồi bảo
"Cậu ra ngoài đi! Tôi không sao đâu!"
Lục Thần cũng đành phải nghe theo, anh cúi đầu chào cô, lườm Vương Hoài Đức một cái rồi mới đi ra, nhưng anh không rời đi mà vẫn đứng nép sang một mép cửa.
Trong phòng làm việc, Ngải My cũng xem Vương Hoài Đức như một vị khách, cô rót trà mời anh ta lịch sự.
Nhưng anh ta thì lại không như thế, liền lợi dụng như vậy mà nắm lấy ta cô.
Ngải My phản ứng nhanh liền rút tay về
"Đây là công ty, xin anh đừng làm vậy!"
Vương Hoài Đức gật gật đầu, thở dài một tiếng rồi hỏi
"Xem ra em vẫn chung tình với anh ta nhỉ!"
Cô cũng không ngần ngại gì mà đáp lời anh ta
"Đó là điều đương nhiên! Vậy nên em mới mong anh..giữ khoảng cách một chút, em không muốn anh ấy hiểu lầm"
Anh ta có vẻ như là một người cố chấp không chịu chấp nhận sự thật, không những không muốn giữ khoảng cách mà còn lao đến ngồi cạnh Ngải My khiến cô vô cùng sợ hãi
"Nhưng anh cũng yêu em, em hiểu điều đó mà!"
"Anh làm gì vậy Hoài Đức?"
Vương Hoài Đức dang hai tay túm lấy cô, cô ra sức vùng vẫy trong vô ích.
Anh ta nắm chặt lấy bờ vai của cô, lao đầu vào hôn cô ngấu nghiến.
Ngải My vừa hoang mang vừa sợ hãi, vừa vùng vẫy vừa khóc nấc lên
"Ưm! Ưm"
Cô phản kháng dữ dội nhưng bất thành, tay cô va phải cái ly trên bàn liền cầm chặc lấy nó rồi ném xuống đất