Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều - Trang 2
Chương 14: Chương 14
Ngải My đảo mắt nhìn anh rồi lại nhìn vào điện thoại, cô bắt đầu có chút dự cảm không lành.
Có khi nào Hạo Thiên sẽ nổi giận không nhỉ? Anh ấy liệu có bắt máy rồi mắng Hoài Đức không? Có khi nào anh ấy ném luôn cả điện thoại của mình không?
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàn tay cầm chiếc nĩa siết chặt.
Anh thật sự khó chịu khi nhìn thấy những chuyện như thế này.
Cô ấy còn liên lạc với anh ta nữa à? Còn có cả số điện thoại của nhau nữa sao?
Hạo Thiên đặt nĩa xuống, quả thực anh đã định giành lấy điện thoại của cô mà nghe máy, nhưng anh lại nhớ đến lời nói của mẹ :"Khung trời nào mà chẳng có bão giông? Quan trọng là con có biết nắm bắt và gìn giữ hay không mà thôi!".
Đến đây, anh như đứng hình, kìm chế sự khó chịu trong lòng.
Thấy anh không phản ứng gì, Ngải My nhìn anh cười gượng rồi lấy điện thoại nhấc máy
"Alo! Có chuyện gì không anh Hoài Đức?"
Anh Hoài Đức? Từ bao giờ..lại gọi như thế?
Trong điện thoại, Hoài Đức lên tiếng
"Anh muốn hỏi xem em xuất viện hay chưa?"
"Em vừa xuất viện hôm qua! Cảm ơn anh đã hỏi thăm nhé!"
Thấy Ngải My cười vui vẻ như thế, Hạo Thiên như tối sầm lại, thật sự anh đã cố gắng lắm mới nhẫn nhịn được đến giây phút này, nếu không thì "hủ giấm" trong anh đã phát nổ từ lâu rồi.
Đã 5 phút nhưng họ vẫn chưa chịu ngắt máy, Vương Hoài Đức lại tiếp tục hỏi han cô
"Em đã đỡ hơn chưa?"
"Em"...
Cùng lúc đó, Hạo Thiên lên tiếng, anh vừa đưa nĩa muỗng cho cô vừa nhìn cô cười dịu dàng, nhưng mục đích chính là để Vương Hoài Đức nghe được những gì mà anh nói
"Hôm qua em ngủ có ngon không? Hôm qua anh còn sợ ôm chặt quá em sẽ không ngủ được nữa đấy!"
Anh còn nhìn Ngải My cười.
Cô nhìn anh cau mày rồi ra hiệu bảo anh im lặng đợi một chút.
Nhưng anh hầu như không để ý đến, vẫn cứ tiếp tục nói
"Chân em sao rồi? Có còn cảm thấy nhức không?"
Cô lườm anh rồi nói vội trong điện thoại
"Em phải cúp máy rồi! Tạm biệt!"
Nói rồi Ngải My cúp ngay.
Cô nhìn sang anh, thấy anh đang nhướn mày, cô liền khó chịu mà hỏi
"Hoàng Hạo Thiên? Anh đang làm trò gì vậy?"
Anh điềm nhiên đáp
"Làm gì đâu? Anh chỉ là đang quan tâm em thôi mà?"
"Nhưng tại sao anh lại nói những lời đó khi em đang nghe điện thoại của Hoài Đức chứ? Anh cố tình có phải không?"
Cố tình? Nổi giận? Ngải My? Cô ấy chưa từng như thế.
Cô ấy nổi cáu chỉ vì mình xen vào cuộc điện thoại giữa cô ấy và Vương Hoài Đức sao? Trong mắt cô ấy mình là một kẻ phiền phức đến vậy à?
Hạo Thiên sầm mặt, nụ cười trên môi liền phụt tắt.
Giọng anh trở nên nặng nề và lạnh nhạt,cod cả cảm giác hụt hẫng
"Cố tình? Tại sao lại phải cố tình?"
Lần này Ngải My không những không im lặng, không ngạc nhiên, mà ngược lại cô còn tiếp tục nói, khiến cho không khí của bữa ăn sáng càng thêm căng thẳng
"Anh có biết..đó là chuyện riêng tư của chúng ta không? Vậy tại sao anh lại cố tình để anh ấy nghe thấy chứ?"
"Sao vậy? Em sợ anh ta nghe thấy à? Lí do là gì? Sợ anh ta ngạc nhiên? Hay là sợ anh ta buồn?"
Ngải My cau mày không hiểu
"Anh đang nói gì vậy?"
Hạo Thiên cười khẩy một tiếng, anh ngồi tựa lưng vào ghế lắc đầu rồi nói
"Vậy còn tôi thì sao đây? Em nghĩ tôi là ai? Là người hùng à? Là một con người lòng dạ sắt đá không có cảm xúc không biết buồn là gì hay sao?"
Nhịn? Tại sao mình lại phải nhịn? Mình không muốn nhịn.
Cũng không nhịn nổi nữa.
Mình chính là con người như vậy đấy! Mình không có lòng kiên nhẫn nữa.
Nếu mình cứ nhịn thì nhất định sẽ để cô ấy rời khỏi vòng tay mình.
Mình sẽ mất cô ấy.
Mình không muốn phải hối hận nữa...
Vương Hoài Đức là cái thá gì? Anh ta nghĩ mình quan trọng sao? Ngải My nhất định phải là của mình, chỉ của mỗi mình mình mà thôi!
"Anh lại làm sao thế Hạo Thiên? Em không muốn nói chuyện với anh nữa! Em nghĩ anh cần bình tĩnh lại!"
Ngải My đứng dậy khỏi bàn ăn, cô không muốn tranh cãi nữa, nếu không mọi chuyện sẽ lại thêm phiền phức.
Nhưng Hạo Thiên không muốn cho cô đi, anh đi thật nhanh đến để níu tay cô lại
"Đứng lại! Tôi không cho em đi!"
Cô khó chịu vùng vẫy
"Bỏ em ra! Anh bị làm sao vậy hả?"
Anh cố nhìn xoáy vào mắt cô, gặn hỏi
"Nhìn tôi đi La Ngải My! Có phải em đang trả thù tôi không? Em trả thù tôi vì bên cạnh tôi lúc nào cũng toàn là phụ nữ, vậy nên em mới đem Vương Hoài Đức ra làm cái cớ để chọc tức tôi có phải không?"
Ngải My bối rối, không hiểu tại sao hôm nay Hạo Thiên lại hành xử lạ đến thế.
Cô cố gắng giải thích
"Không.
Không phải.
Em chưa từng nghĩ sẽ trả thù anh gì cả"
"Ha! Vậy sao? Vương Hoài Đức nói tôi là một người vô tâm với em.
Đúng! Tôi thừa nhận.
Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng để em cảm thấy vui, cảm thấy thoải mái.
Nhưng có vẻ khi ở cạnh anh ta..em lại cười nhiều hơn khi ở cạnh tôi"
Nói đến đây, anh như không còn sự lạnh lùng nữa mà giọng nói như bị chùng xuống, não nề.
Anh thấy như thế.
Quả thực khi bên anh, cô chỉ có đau lòng và nước mắt.
Đúng.
Suy cho cùng thì mình không đem lại được niềm vui nào cho cô ấy cả.
Chỉ toàn là nước mắt...
Ngải My lắc đầu.
Hoàng Hạo Thiên lạnh lùng cao ngạo ngày nào mà cô từng thấy đã biến đâu mất rồi.
Hôm nay anh thật lạ.
Chẳng lẽ đó là những gì mà anh ấy nghĩ bấy lâu nay sao? Vì sự xuất hiện của Hoài Đức..khiến anh ấy..
trở nên như vậy sao?
"Không.
Không phải như vậy mà!"
"Vậy thì em trả lời đi! Em đối với tôi là gì?"
Ngải My ngây người.
Là gì? Đối với cô,Hạo Thiên là gì? Anh nhìn phản ứng của cô mà cười nhạt nhẽo.
Sau đó anh liền chạy một mạch thật nhanh lên lầu 3, cô thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo anh
"Hạo Thiên! Anh định đi đâu vậy?"
Cô đuổi theo đến trên lầu 3 thì không thấy anh đâu, ngang qua phòng anh, thấy cửa đang mở toang ra.
Cô vội dừng lại, nhìn vào thì vô cùng hốt hoảng khi thấy Hạo Thiên đang ngồi trên lan can của ban công lầu 3, một chân còn đang để ở phía ngoài.
Cảnh tượng này thật khiến cô đứng tim...
"Hạo Thiên?!"
Ngải My vội chạy vào phòng.
Anh ngồi tĩnh lặng lắm, còn đang nhìn ra phía ngoài như ngắm cảnh.
Gió hiu hiu thổi làm mái tóc anh bay phất phơ.
"Anh..anh đang làm gì vậy? Ở đó..nguy hiểm lắm! Anh mau xuống đây đi! Được không?"
Hạo Thiên quay lại nhìn cô, ánh mắt vô hồn khác lạ.
Cô thật sự sợ hãi khi nhìn thấy anh như thế này.
Anh khác rồi.
Không mạnh mẽ lạnh lùng như lúc trước nữa.
Nhưng tại sao? Cô thật sự không hiểu nổi chuyện gì đã đả kích anh đến như vậy.
"Em có từng nghĩ rằng nếu như tôi nhảy xuống..thì em sẽ cảm thấy như thế nào không La Ngải My?"
Đau...Thật sự em sẽ rất đau đấy...Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó, chưa từng nghĩ anh lại hành động như thế này...
Ngải My nhìn anh bàng hoàng, lòng cô như chạnh lại không thốt thành lời
"Em"...
Anh cười nhạt, rồi để luôn cả chân còn lại ở phía trong ra ngoài lan can, chỉ còn mỗi hai tay đang bám vào là điểm tựa.
"Ha! Haha! Rốt cuộc thì em cũng không rõ được..cảm xúc của bản thân mình là gì?"
Giọng cô nhỏ hẳn, cô không dám kích động anh, chỉ có thể hỏi anh một câu
"Vậy còn anh? Anh thì sao?"
"Anh? Anh yêu em.
Anh yêu em La Ngải My!"
Cô không nghe nhầm, thật sự là không hề nghe nhầm? Anh nói yêu cô, nhìn thẳng vào cô và nói như thế.
Đó chẳng phải là điều mà bấy lâu nay cô khao khác và nghĩ tới sao? Vậy tại sao..lúc này cô lại thấy đau như vậy.
Tim cô như bị câu nói ấy bóp thật chặt, cô nhìn anh mà nước mắt tuôn trào, giọng cũng nghẹn đi
"Vậy ra bây giờ..anh nói xong những lời đó..rồi lại định nhảy xuống sao?"
Hoàng Hạo Thiên! Anh là đồ ngốc, là người đàn ông ngốc nhất trên thế giới này.
Anh nói yêu em rồi mà còn làm chuyện ngớ ngẩn thế thì có ích gì chứ?
"La Ngải My! Chỉ duy nhất ngày hôm nay, em hãy nghe cho rõ đây..Hoàng Hạo Thiên tôi, thật sự đã yêu em rồi! Tôi yêu em đến nỗi làm em bị tổn thương, yêu em đến nỗi lúc nào cũng làm em khóc, nhưng đó không phải là điều tôi muốn"...
Anh nói đến đây thì như bị nghẹn lại, sau đó anh cười, cười như kẻ ngây dại
"La Ngải My à! Em lợi hại thật đấy! Em khiến tôi yêu em đến nỗi ngây ngốc, yêu em đến nỗi ích kỷ, yêu em đến nỗi chỉ muốn em mãi mãi bên cạnh tôi...!Em chắc đâu hiểu được điều đó?"
Ngải My như bị sét đánh trúng tim, cô ngẩn ngơ nhìn anh.
Đôi tay của cô siết chặt, chân cũng như sắp không đứng vững
Hạo Thiên..anh ấy nói yêu mình..
yêu mình nhiều đến nỗi như vậy sao? Yêu đến nỗi..ích kỷ, ngây ngốc sao? Mình không nghe nhầm chứ?Mình không nhầm đấy chứ?
Cô bật cười trong nước mắt, hạnh phúc lẫn nỗi đau đang cùng lúc dày vò rồi bùng cháy trong cô.
Nhìn thấy cô khóc, Hạo Thiên siết lấy lan can, lòng cũng quặn thắt, anh rít lên một tiếng, đôi môi run bần bật
"Làm ơn..
đừng rời xa anh, đừng như thế với anh, đừng cười nói với anh ta, đừng thân thiết với anh ta..Anh sẽ chết mất! Ngải My à! Anh sẽ chết mất!"
Anh gục đầu cầu xin cô, bờ vai anh run lên thấy rõ.
Nhân lúc đó, Ngải My tiếng lại gần, cô giữ được tay anh trong gang tấc rồi lập tức kéo anh vào trong.
Cả hai ngã nhào xuống, cô nằm trên người anh, bật khóc nức nở.
Hạo Thiên vòng tay ôm lấy cô, anh nhắm mắt rít lên một tiếng
Xin lỗi em! Ngải My! Anh chỉ có thể dùng cách này để giữ em lại mà thôi...