Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
Chương 12: Dã nhân nổi điên thao b**m nộn
Đầu lưỡi cắm trong cúc huyệt không rút ra được/Ăn tinh dịch
Thịnh Dư còn chủ động nâng mông lên, dùng huyệt dâm của mình xoa lên mặt Hổ Tử, cọ xát lên xuống, bôi mật dịch lên khắp mặt Hồ Tử.
Thịnh Dư chủ động, khiến Hổ Tử càng thêm điên cuồng, động tác liếm láp cũng biến thành càng thêm cuồng bạo, đầu lưỡi lăn lộn bừa bãi bên trong nhục huyệt của Thịnh Dư, hung hăng quấy phá vào thành thịt mẫn cảm.
"A...... Hổ Tử... Ưm... Để cho tôi xuống đi Hổ Tử...... Ưm..." Thịnh Dư cảm giác mình đã sắp không chịu nổi, muốn từ xuống khỏi mặt Hổ Tử.
Hổ Tử nghe rõ câu nói này, hắn xoay người Thịnh Dư đang ngồi trên mặt mình, hai người cùng nhau nằm trên đồng cỏ, đổi tư thế, nhưng đầu lưỡi Hổ Tử vẫn còn cắm trong nhục huyệt Thịnh Dư không có rút ra.
Chỉ là vừa rồi Thịnh Dư ngồi trên mặt Hổ Tử, biến thành tư thế nằm lúc lên lúc xuống, Thịnh Dư nằm trên người Hổ Tử, mông đặt trên mặt Hổ Tử, mà mặt của anh thì tới gần côn th*t của Hổ Tử.
Thịnh Dư nhìn cây côn th*t to lớn của Hổ Tử đã biến thành màu đen, không chút suy nghĩ há mồm bắt đầu ăn, côn th*t nóng hổi nóng hổi, bỏng đến thịt mềm trong miệng, bất quá Thịnh Dư vẫn rất thích ngậm lấy côn th*t: "Ưm... Hổ Tử... Tôi muốn ăn tinh dịch...... Ưm Hổ Tử...... A ha ha......"
Hổ Tử rút đầu lưỡi ra khỏi nhục huyệt phía trước, muốn cắm vào cúc huyệt gợi cảm đằng sau, hắn trước tiên dùng đầu lưỡi đánh mấy vòng bên trên cúc huyệt, sau khi liếm cúc huyệt ướt sũng, lại đem đầu lưỡi của mình cho đâm vào, lập tức đầu lưỡi của mình toàn bộ đều tiến vào.
Thịnh Dư rùng mình, cúc huyệt co rút lại mấy lần, kẹp chặt đầu lưỡi của Hổ Tử đặc biệt gấp, tựa như là muốn ăn hết đầu lưỡi của Hổ Tử: "Ư a...... Hổ Tử... A a... Ưm ô ô... Hổ Tử tinh dịch...... A a..."
Thịnh Dư dùng đầu lưỡi kích thích trên quy đầu Hổ Tử, muốn nhanh được ăn tinh dịch, qua không bao lâu, Hổ Tử liền xuất tinh.
Thịnh Dư vội vàng dùng miệng che lại quy đầu của Hổ Tử, để tinh dịch đều xuất vào trong miệng của mình, tiếp theo làm vài động tác nuốt tinh dịch vào, kỳ thật tinh dịch thật sự rất khó ăn, thế nhưng Thịnh Dư lại ăn đến rất vui vẻ, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi cẩn thận giúp Hổ Tử liếm sạch sẽ tinh dịch bên trên côn th*t.
Mà đầu lưỡi của Hổ Tử đang sâu chui vào tràng đạo của anh, đầu lưỡi không ngừng phá gãi vách trong tràng đạo, vách trong mẫn cảm bị kích thích đến co rút run rẩy, dùng sức bọc lại đầu lưỡi Hổ Tử.
Đầu lưỡi Hổ Tử bị kẹp chặt gắt gao, lúc này xem như muốn rút ra cũng không dễ dàng như vậy.
Giờ phút này đám dã nhân vây xem kia, đột nhiên đi về phía bên này.
Hổ Tử vừa nhìn thấy họ hắn liền cảnh giác, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, ôm thật chặt Thịnh Dư trong ngực, bất quá Thịnh Dư là bị treo ngược ôm vào trong ngực, đồng thời đầu lưỡi Hổ Tử vẫn còn cắm trong cúc huyệt không có rút ra, tóm lại tư thế hiện tại của bọn họ muốn bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái.
Thịnh Dư còn chưa biết có dã nhân đến gần, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, mới phát hiện bốn phía đã vây đầy dã nhân, bởi vì có Hổ Tử bên cạnh, cho nên Thịnh Dư ngược lại không lo lắng sẽ bị bọn họ công kích, anh biết Hổ Tử sẽ bảo vệ mình.
Hổ Tử rất cường hãn, những dã nhân kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng qua là vây quanh bên cạnh bọn họ đi một vòng mà thôi.
Hổ Tử cuối cùng vẫn rất không tình nguyện đem đầu lưỡi của mình rút ra, sau đó dựng ngược Thịnh Dư lại ôm chỉnh ngay ngắn, tiếp theo ôm Thịnh Dư phi nước đại rời khỏi nơi này, hắn sợ những dã nhân kia sẽ cướp mất người của hắn, chỉ có đưa về huyệt động mới là an toàn nhất.
Sau khi trở lại trong huyệt động, Thịnh Dư mới nhớ tới hỏi Hổ Tử: "Vì sao anh không ở cùng đám dã nhân kia."
Nhìn nhiều dã nhân như vậy đồng thời xuất hiện, bọn họ cũng đều là quần cư cùng một chỗ, nhưng vì sao chỉ có Hổ Tử là một mình ở trong sơn động này.
Nếu Thịnh Dư biết nguyên nhân, sợ rằng sẽ cùng đám dã nhân kia rời xa Hổ Tử, cho nên Hổ Tử không dám nói nguyên nhân cho Thịnh Dư, hắn rất trân quý ôm Thịnh Dư vào trong ngực, cánh tay không ngừng mà siết chặt.
Những năm này Hổ Tử đều một mình sống qua ngày, không có ai cùng hắn nói chuyện, dã nhân khác thấy hắn liền sợ hãi, trục xuất hắn khỏi bộ tộc, để hắn chỉ có thể tìm sơn động một mình sinh sống, thật vất vả mới chờ được Thịnh Dư xuất hiện.
Thịnh Dư muốn biết nguyên nhân, anh âu yếm nâng mặt Hổ Tử, hỏi hắn: "Hổ Tử... Bọn họ có phải khi dễ anh hay không."
Hổ Tử bị trục xuất khỏi quần thể quá đáng thương, Thịnh Dư đau lòng một trận, chỉ muốn ôm Hổ Tử hảo hảo an ủi, hoàn toàn nghĩ không ra Hổ Tử là bởi vì quá mức ngang ngược mới bị trục xuất, trong mắt anh Hổ Tử rõ ràng còn muốn dịu dàng ngoan ngoãn hơn chó con.
Hổ Tử không có bày ra bộ dáng đáng thương, chỉ có chút lo lắng mà nhìn Thịnh Dư, hắn sợ sau khi Thịnh Dư biết bộ mặt thật của hắn, sẽ rời hắn mà đi.
Tối nay chính là đêm trăng tròn, mỗi lần trăng tròn Hổ Tử sẽ trở nên rất cáu kỉnh, đồng thời chính hắn cũng khống chế không nổi chính mình.
Hổ Tử cúi đầu hôn lên đầu Thịnh Dư, sau đó đặt Thịnh Dư nằm trên đống cỏ khô.
Ngay lúc Thịnh Dư còn chưa kịp phản ứng, Hổ Tử đi ra khỏi hang động, cũng đẩy tảng đá lớn đến cạnh hang động, ngăn chặn cửa vào huyệt động, trong huyệt động cũng đột nhiên trở nên đen nhánh.
Thịnh Dư nhìn thấy cảnh này cũng ngây dại, Hổ Tử tại sao lại muốn nhốt anh trong sơn động này, tại sao muốn dùng tảng đá ngăn chặn lối ra.
Thịnh Dư lập tức hoảng hồn, anh đứng dậy, đi vỗ vỗ tảng đá lớn kia: "Hổ Tử... Hổ Tử......"
Hổ Tử đây là muốn làm gì, muốn để anh chết trong sơn động này sao, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi, anh còn tưởng rằng Hổ Tử thích anh.
"Hổ Tử......" Thịnh Dư gọi nửa ngày cũng không nhận được phản hồi từ Hổ Tử, trong giọng nói của anh có chút nghẹn ngào khóc lóc khi hét lên, sau đó anh không kêu nữa, không còn sức ngồi xuống dựa vào tảng đá lớn, vùi mặt vào đầu gối, anh làm sao cũng không nghĩ ra Hổ Tử muốn giết mình.
Thịnh Dư nội tâm khó chịu cảm giác muốn hít thở không thông.
Hổ Tử cũng không phải là muốn vây chết Thịnh Dư trong sơn động, hắn chỉ sợ Thịnh Dư sẽ chạy loạn, còn có chính là sợ hãi sẽ có dã thú tập kích, hoặc là dã nhân khác đến mang Thịnh Dư đi, mặt khác chính là sau khi trời tối, hắn sẽ trở nên nóng nảy, vì không để cho mình tổn thương đến Thịnh Dư dư, cho nên mới dùng tảng đá ngăn chặn cửa hang, hắn chỉ muốn bảo hộ Thịnh Dư mà thôi.
Thịnh Dư lòng như tro nguội tựa bên hòn đá, làm sao cũng không ngờ được sự tình sẽ phát triển đến nước này, Hổ Tử lại muốn giết chết mình, kết quả này quá khó để cho người ta tiếp nhận.
Thịnh Dư bị nhốt trong huyệt động, anh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là rất khó chịu, cảm giác giống như đã qua một thế kỷ, bụng rất đói, bên cạnh đặt một chút quả dại, anh cũng lười cầm lên ăn, Hổ Tử không phải là muốn anh chết sao, vậy thì để anh chết đói ở đây đi.
Thịnh Dư nhắm mắt lại, bụng liên tục kêu lên, anh cảm giác mình đã nhịn một hai ngày rồi, bất quá thực tế chỉ mới trôi qua mười mấy tiếng.
Hổ Tử cũng không có đi xa, hắn ở ngay bên ngoài hang động, lúc trăng tròn xuất hiện, tâm tình của hắn liền trở nên nóng nảy, muốn tìm thứ gì để phát tiết, nắm đấm của Hổ Tử từng lần một nện trên cành cây, đánh đến nổi nắm đấm chảy máu cũng không dừng tay.
Thịnh Dư nghe động tĩnh phía bên ngoài, nghĩ đến khả năng Hổ Tử đang ở bên ngoài, anh cười khổ một tiếng, nội tâm cười nhạo mình, thế mà lại tin tưởng một dã nhân có thể động chân tình với mình.
Hổ Tử không có cách nào khống chế tâm tình của mình, hắn nóng nảy phá hư động thực vật bốn phía, cuối cùng đi đến trước hang động, ngửi thấy mùi thơm phát ra từ trên người Thịnh Dư, mùi thơm này khiến hắn cảm giác tâm thần an định.
Hổ Tử không thể kiềm chế được mình, đem tảng đá cho dời ra.
Khi ánh trăng chiếu vào trong huyệt động, Thịnh Dư mở mắt ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Hổ Tử, anh cảm thấy rất ủy khuất rất khó chịu.
Thịnh Dư không chút suy nghĩ, vọt về phía Hổ Tử.
Bất quá anh cũng không phải lao vào trong ngực Hổ Tử, mà là lướt qua người Hổ Tử thoát khỏi huyệt động, anh muốn rời khỏi nơi này, trở về thế giới ban đầu của mình.
Thịnh Dư vừa xông ra khỏi hang động không bao xa, đã bị Hổ Tử bắt trở lại.
Thịnh Dư tức giận giãy dụa trong ngực hắn: "Thả tôi ra, anh có nghe hay không, thả tôi ra... Hỗn đản... Hỗn đản..."
Thịnh Dư nhịn không được khóc lóc lớn tiếng mắng, ngoài miệng mắng, nhưng trong lòng của anh vẫn là thích.
Hổ Tử đang trong trạng thái nóng nảy, hắn cũng không có cùng Thịnh Dư giải thích nhiều như vậy, trực tiếp cúi đầu hôn lên miệng Thịnh Dư, tay lớn dùng sức xoa nắn mông Thịnh Dư, côn th*t vốn đã tráng kiện, tối nay trở nên càng tráng kiện hơn.
Thịnh Dư còn chưa kịp phản ứng, đại nhục bổng của Hổ Tử đã chống đỡ bên ngoài nhục huyệt của anh.
Thịnh Dư né tránh Hổ Tử hôn: "Ư... Đừng...... Đừng chen vào... Hỗn đản...... Tôi không muốn cho anh thao..."
Hổ Tử nghe xong lời này nóng nảy điên cuồng hơn, không nói hai lời đem côn th*t của mình đâm vào.
Nhục huyệt là lần đầu tiên ăn nhục bổng, sống sờ sờ bị xé mở, Thịnh Dư đau đến khóe mắt giật giật, quá đau.
Hổ Tử mặc dù sắp đánh mất lý trí, nhưng cũng biết phải để Thịnh Dư hoãn một chút.
Chờ Thịnh Dư bình tĩnh lại, động tác của Hổ Tử liền trở nên hung mãnh, đại nhục bổng tráng kiện tùy tiện khi dễ nhục huyệt đáng thương, đem nhục huyệt mở ra đến cực hạn, mỗi lần trừu sáp đều sẽ chống đến chỗ sâu nhất, tiến vào trong tử cung thần bí.
Đồng tử Thịnh Dư mở to, lộ ra thần sắc sợ hãi: "Không muốn... Ưm... Quá sâu... A ha a a... Dừng lại không muốn...... Ô ô ô ô... Hỗn đản, tôi ghét anh......"
Còn may Hổ Tử không hiểu rõ anh nói lắm, nếu nghe hiểu, sợ là sẽ phải càng thêm táo bạo hung mãnh.
Thịnh Dư hiện tại hai chân cách mặt đất, trọng lượng cả người đều đặt trên đại nhục bổng của Hổ Tử, thân thể của anh đều bị côn th*t của Hổ Tử đẩy lên.
Động tác của Hổ Tử phá lệ thô bạo, không có chút nào ôn nhu, tốc độ cũng rất nhanh, một phút không biết đút vào bao nhiêu lần, Thịnh Dư bị cắm đến không nói nổi một lời nào: "Ưm a a a a...... A a... Muốn điên rồi... Ư a a a......"
Thịnh Dư còn chủ động nâng mông lên, dùng huyệt dâm của mình xoa lên mặt Hổ Tử, cọ xát lên xuống, bôi mật dịch lên khắp mặt Hồ Tử.
Thịnh Dư chủ động, khiến Hổ Tử càng thêm điên cuồng, động tác liếm láp cũng biến thành càng thêm cuồng bạo, đầu lưỡi lăn lộn bừa bãi bên trong nhục huyệt của Thịnh Dư, hung hăng quấy phá vào thành thịt mẫn cảm.
"A...... Hổ Tử... Ưm... Để cho tôi xuống đi Hổ Tử...... Ưm..." Thịnh Dư cảm giác mình đã sắp không chịu nổi, muốn từ xuống khỏi mặt Hổ Tử.
Hổ Tử nghe rõ câu nói này, hắn xoay người Thịnh Dư đang ngồi trên mặt mình, hai người cùng nhau nằm trên đồng cỏ, đổi tư thế, nhưng đầu lưỡi Hổ Tử vẫn còn cắm trong nhục huyệt Thịnh Dư không có rút ra.
Chỉ là vừa rồi Thịnh Dư ngồi trên mặt Hổ Tử, biến thành tư thế nằm lúc lên lúc xuống, Thịnh Dư nằm trên người Hổ Tử, mông đặt trên mặt Hổ Tử, mà mặt của anh thì tới gần côn th*t của Hổ Tử.
Thịnh Dư nhìn cây côn th*t to lớn của Hổ Tử đã biến thành màu đen, không chút suy nghĩ há mồm bắt đầu ăn, côn th*t nóng hổi nóng hổi, bỏng đến thịt mềm trong miệng, bất quá Thịnh Dư vẫn rất thích ngậm lấy côn th*t: "Ưm... Hổ Tử... Tôi muốn ăn tinh dịch...... Ưm Hổ Tử...... A ha ha......"
Hổ Tử rút đầu lưỡi ra khỏi nhục huyệt phía trước, muốn cắm vào cúc huyệt gợi cảm đằng sau, hắn trước tiên dùng đầu lưỡi đánh mấy vòng bên trên cúc huyệt, sau khi liếm cúc huyệt ướt sũng, lại đem đầu lưỡi của mình cho đâm vào, lập tức đầu lưỡi của mình toàn bộ đều tiến vào.
Thịnh Dư rùng mình, cúc huyệt co rút lại mấy lần, kẹp chặt đầu lưỡi của Hổ Tử đặc biệt gấp, tựa như là muốn ăn hết đầu lưỡi của Hổ Tử: "Ư a...... Hổ Tử... A a... Ưm ô ô... Hổ Tử tinh dịch...... A a..."
Thịnh Dư dùng đầu lưỡi kích thích trên quy đầu Hổ Tử, muốn nhanh được ăn tinh dịch, qua không bao lâu, Hổ Tử liền xuất tinh.
Thịnh Dư vội vàng dùng miệng che lại quy đầu của Hổ Tử, để tinh dịch đều xuất vào trong miệng của mình, tiếp theo làm vài động tác nuốt tinh dịch vào, kỳ thật tinh dịch thật sự rất khó ăn, thế nhưng Thịnh Dư lại ăn đến rất vui vẻ, cuối cùng còn dùng đầu lưỡi cẩn thận giúp Hổ Tử liếm sạch sẽ tinh dịch bên trên côn th*t.
Mà đầu lưỡi của Hổ Tử đang sâu chui vào tràng đạo của anh, đầu lưỡi không ngừng phá gãi vách trong tràng đạo, vách trong mẫn cảm bị kích thích đến co rút run rẩy, dùng sức bọc lại đầu lưỡi Hổ Tử.
Đầu lưỡi Hổ Tử bị kẹp chặt gắt gao, lúc này xem như muốn rút ra cũng không dễ dàng như vậy.
Giờ phút này đám dã nhân vây xem kia, đột nhiên đi về phía bên này.
Hổ Tử vừa nhìn thấy họ hắn liền cảnh giác, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, ôm thật chặt Thịnh Dư trong ngực, bất quá Thịnh Dư là bị treo ngược ôm vào trong ngực, đồng thời đầu lưỡi Hổ Tử vẫn còn cắm trong cúc huyệt không có rút ra, tóm lại tư thế hiện tại của bọn họ muốn bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái.
Thịnh Dư còn chưa biết có dã nhân đến gần, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, mới phát hiện bốn phía đã vây đầy dã nhân, bởi vì có Hổ Tử bên cạnh, cho nên Thịnh Dư ngược lại không lo lắng sẽ bị bọn họ công kích, anh biết Hổ Tử sẽ bảo vệ mình.
Hổ Tử rất cường hãn, những dã nhân kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng qua là vây quanh bên cạnh bọn họ đi một vòng mà thôi.
Hổ Tử cuối cùng vẫn rất không tình nguyện đem đầu lưỡi của mình rút ra, sau đó dựng ngược Thịnh Dư lại ôm chỉnh ngay ngắn, tiếp theo ôm Thịnh Dư phi nước đại rời khỏi nơi này, hắn sợ những dã nhân kia sẽ cướp mất người của hắn, chỉ có đưa về huyệt động mới là an toàn nhất.
Sau khi trở lại trong huyệt động, Thịnh Dư mới nhớ tới hỏi Hổ Tử: "Vì sao anh không ở cùng đám dã nhân kia."
Nhìn nhiều dã nhân như vậy đồng thời xuất hiện, bọn họ cũng đều là quần cư cùng một chỗ, nhưng vì sao chỉ có Hổ Tử là một mình ở trong sơn động này.
Nếu Thịnh Dư biết nguyên nhân, sợ rằng sẽ cùng đám dã nhân kia rời xa Hổ Tử, cho nên Hổ Tử không dám nói nguyên nhân cho Thịnh Dư, hắn rất trân quý ôm Thịnh Dư vào trong ngực, cánh tay không ngừng mà siết chặt.
Những năm này Hổ Tử đều một mình sống qua ngày, không có ai cùng hắn nói chuyện, dã nhân khác thấy hắn liền sợ hãi, trục xuất hắn khỏi bộ tộc, để hắn chỉ có thể tìm sơn động một mình sinh sống, thật vất vả mới chờ được Thịnh Dư xuất hiện.
Thịnh Dư muốn biết nguyên nhân, anh âu yếm nâng mặt Hổ Tử, hỏi hắn: "Hổ Tử... Bọn họ có phải khi dễ anh hay không."
Hổ Tử bị trục xuất khỏi quần thể quá đáng thương, Thịnh Dư đau lòng một trận, chỉ muốn ôm Hổ Tử hảo hảo an ủi, hoàn toàn nghĩ không ra Hổ Tử là bởi vì quá mức ngang ngược mới bị trục xuất, trong mắt anh Hổ Tử rõ ràng còn muốn dịu dàng ngoan ngoãn hơn chó con.
Hổ Tử không có bày ra bộ dáng đáng thương, chỉ có chút lo lắng mà nhìn Thịnh Dư, hắn sợ sau khi Thịnh Dư biết bộ mặt thật của hắn, sẽ rời hắn mà đi.
Tối nay chính là đêm trăng tròn, mỗi lần trăng tròn Hổ Tử sẽ trở nên rất cáu kỉnh, đồng thời chính hắn cũng khống chế không nổi chính mình.
Hổ Tử cúi đầu hôn lên đầu Thịnh Dư, sau đó đặt Thịnh Dư nằm trên đống cỏ khô.
Ngay lúc Thịnh Dư còn chưa kịp phản ứng, Hổ Tử đi ra khỏi hang động, cũng đẩy tảng đá lớn đến cạnh hang động, ngăn chặn cửa vào huyệt động, trong huyệt động cũng đột nhiên trở nên đen nhánh.
Thịnh Dư nhìn thấy cảnh này cũng ngây dại, Hổ Tử tại sao lại muốn nhốt anh trong sơn động này, tại sao muốn dùng tảng đá ngăn chặn lối ra.
Thịnh Dư lập tức hoảng hồn, anh đứng dậy, đi vỗ vỗ tảng đá lớn kia: "Hổ Tử... Hổ Tử......"
Hổ Tử đây là muốn làm gì, muốn để anh chết trong sơn động này sao, thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi, anh còn tưởng rằng Hổ Tử thích anh.
"Hổ Tử......" Thịnh Dư gọi nửa ngày cũng không nhận được phản hồi từ Hổ Tử, trong giọng nói của anh có chút nghẹn ngào khóc lóc khi hét lên, sau đó anh không kêu nữa, không còn sức ngồi xuống dựa vào tảng đá lớn, vùi mặt vào đầu gối, anh làm sao cũng không nghĩ ra Hổ Tử muốn giết mình.
Thịnh Dư nội tâm khó chịu cảm giác muốn hít thở không thông.
Hổ Tử cũng không phải là muốn vây chết Thịnh Dư trong sơn động, hắn chỉ sợ Thịnh Dư sẽ chạy loạn, còn có chính là sợ hãi sẽ có dã thú tập kích, hoặc là dã nhân khác đến mang Thịnh Dư đi, mặt khác chính là sau khi trời tối, hắn sẽ trở nên nóng nảy, vì không để cho mình tổn thương đến Thịnh Dư dư, cho nên mới dùng tảng đá ngăn chặn cửa hang, hắn chỉ muốn bảo hộ Thịnh Dư mà thôi.
Thịnh Dư lòng như tro nguội tựa bên hòn đá, làm sao cũng không ngờ được sự tình sẽ phát triển đến nước này, Hổ Tử lại muốn giết chết mình, kết quả này quá khó để cho người ta tiếp nhận.
Thịnh Dư bị nhốt trong huyệt động, anh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là rất khó chịu, cảm giác giống như đã qua một thế kỷ, bụng rất đói, bên cạnh đặt một chút quả dại, anh cũng lười cầm lên ăn, Hổ Tử không phải là muốn anh chết sao, vậy thì để anh chết đói ở đây đi.
Thịnh Dư nhắm mắt lại, bụng liên tục kêu lên, anh cảm giác mình đã nhịn một hai ngày rồi, bất quá thực tế chỉ mới trôi qua mười mấy tiếng.
Hổ Tử cũng không có đi xa, hắn ở ngay bên ngoài hang động, lúc trăng tròn xuất hiện, tâm tình của hắn liền trở nên nóng nảy, muốn tìm thứ gì để phát tiết, nắm đấm của Hổ Tử từng lần một nện trên cành cây, đánh đến nổi nắm đấm chảy máu cũng không dừng tay.
Thịnh Dư nghe động tĩnh phía bên ngoài, nghĩ đến khả năng Hổ Tử đang ở bên ngoài, anh cười khổ một tiếng, nội tâm cười nhạo mình, thế mà lại tin tưởng một dã nhân có thể động chân tình với mình.
Hổ Tử không có cách nào khống chế tâm tình của mình, hắn nóng nảy phá hư động thực vật bốn phía, cuối cùng đi đến trước hang động, ngửi thấy mùi thơm phát ra từ trên người Thịnh Dư, mùi thơm này khiến hắn cảm giác tâm thần an định.
Hổ Tử không thể kiềm chế được mình, đem tảng đá cho dời ra.
Khi ánh trăng chiếu vào trong huyệt động, Thịnh Dư mở mắt ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy Hổ Tử, anh cảm thấy rất ủy khuất rất khó chịu.
Thịnh Dư không chút suy nghĩ, vọt về phía Hổ Tử.
Bất quá anh cũng không phải lao vào trong ngực Hổ Tử, mà là lướt qua người Hổ Tử thoát khỏi huyệt động, anh muốn rời khỏi nơi này, trở về thế giới ban đầu của mình.
Thịnh Dư vừa xông ra khỏi hang động không bao xa, đã bị Hổ Tử bắt trở lại.
Thịnh Dư tức giận giãy dụa trong ngực hắn: "Thả tôi ra, anh có nghe hay không, thả tôi ra... Hỗn đản... Hỗn đản..."
Thịnh Dư nhịn không được khóc lóc lớn tiếng mắng, ngoài miệng mắng, nhưng trong lòng của anh vẫn là thích.
Hổ Tử đang trong trạng thái nóng nảy, hắn cũng không có cùng Thịnh Dư giải thích nhiều như vậy, trực tiếp cúi đầu hôn lên miệng Thịnh Dư, tay lớn dùng sức xoa nắn mông Thịnh Dư, côn th*t vốn đã tráng kiện, tối nay trở nên càng tráng kiện hơn.
Thịnh Dư còn chưa kịp phản ứng, đại nhục bổng của Hổ Tử đã chống đỡ bên ngoài nhục huyệt của anh.
Thịnh Dư né tránh Hổ Tử hôn: "Ư... Đừng...... Đừng chen vào... Hỗn đản...... Tôi không muốn cho anh thao..."
Hổ Tử nghe xong lời này nóng nảy điên cuồng hơn, không nói hai lời đem côn th*t của mình đâm vào.
Nhục huyệt là lần đầu tiên ăn nhục bổng, sống sờ sờ bị xé mở, Thịnh Dư đau đến khóe mắt giật giật, quá đau.
Hổ Tử mặc dù sắp đánh mất lý trí, nhưng cũng biết phải để Thịnh Dư hoãn một chút.
Chờ Thịnh Dư bình tĩnh lại, động tác của Hổ Tử liền trở nên hung mãnh, đại nhục bổng tráng kiện tùy tiện khi dễ nhục huyệt đáng thương, đem nhục huyệt mở ra đến cực hạn, mỗi lần trừu sáp đều sẽ chống đến chỗ sâu nhất, tiến vào trong tử cung thần bí.
Đồng tử Thịnh Dư mở to, lộ ra thần sắc sợ hãi: "Không muốn... Ưm... Quá sâu... A ha a a... Dừng lại không muốn...... Ô ô ô ô... Hỗn đản, tôi ghét anh......"
Còn may Hổ Tử không hiểu rõ anh nói lắm, nếu nghe hiểu, sợ là sẽ phải càng thêm táo bạo hung mãnh.
Thịnh Dư hiện tại hai chân cách mặt đất, trọng lượng cả người đều đặt trên đại nhục bổng của Hổ Tử, thân thể của anh đều bị côn th*t của Hổ Tử đẩy lên.
Động tác của Hổ Tử phá lệ thô bạo, không có chút nào ôn nhu, tốc độ cũng rất nhanh, một phút không biết đút vào bao nhiêu lần, Thịnh Dư bị cắm đến không nói nổi một lời nào: "Ưm a a a a...... A a... Muốn điên rồi... Ư a a a......"