Tổng Giám Đốc Bị Dã Nhân Hút Nghiện Trong Rừng
Chương 1: B**m nộn nhỏ bị dã nhân phát hiện
Tổng giám đốc tuấn mỹ đi lạc trong rừng bị dã nhân nhặt đi
Thịnh Dư rất thích mạo hiểm, thường xuyên cùngtiểu đội có kinh nghiệm thăm dò cùng nhau leo núi, trong lúc thám hiểm cũng đã từng gặp được nguy hiểm, nhưng đều hữu kinh vô hiểm, bất quá lần này không còn vận tốt như vậy nữa.
Vừa tiến vào núi, trời bắt đầu mưa to, bọn họ tìm sơn động để ẩn náu, đang muốn nhóm lửa, một vị đồng bạn đã bị rắn độc cắn bị thương, mặc dù bọn họ mang theo huyết thanh, nhưng cũng không kịp, vị đồng bạn kia chết ngay trước mặt bọn họ.
Những người còn lại vô cùng sợ hãi, thế nhưng trời đổ mưa to không thể ra khỏi núi, chỉ có thể chờ trong sơn động này, tưởng rằng mưa tạnh rồi sẽ rời đi, nhưng không ngờ trận mưa này vậy mà hạ mất vài ngày, trong núi khí ẩm quá nặng, mọi người đều phát sốt.
Thịnh Dư cũng bị cảm, đầu óc mê man, cứ như vậy tựa vào gốc hẻo lánh ngủ một giấc, chờ lần nữa tỉnh lại, phát hiện đám đồng bạn kia đã rời đi, nhét anh vào nơi này.
Thịnh Dư chống đỡ thân thể hư nhược đứng lên, muốn ra ngoài tìm nước uống, anh hiện trong cổ họng khô khốc sắp muốn bốc khói, bờ môi cũng khô đến tróc da, còn không uống nước sẽ chết khát.
Thịnh Dư hồn hồn ngạc ngạc đi lên phía trước, cỏ dại rậm rạp chặn đường đi của anh, bước đi liên tục khó khăn, nửa ngày cũng không tìm được nước, cuối cùng té ngã trên mặt đất, ngay đúng lúc anh sắp ngất đi, một dã nhân thân thể cao lớn uy mãnh, trần trụi lộ ra cự điểu, tóc rối bời xuất hiện ở trước mắt của anh.
Trước lúc Thịnh Dư hôn mê, chỉ nhớ rõ điểu của dã nhân này thật là mẹ con nó lớn, cảm giác giống như là sắp rơi xuống đất, to đến dọa người, sau đó liền bất tỉnh.
Dã nhân ôm nam nhân tuấn mỹ nằm dưới đất, gánh trên vai, mang về huyệt động của mình.
Sau khi trở lại hang động, dã nhân bắt đầu đầu tiên hắn dùng đôi bàn tay thô ráp của mình lột từng lớp quần áo trên người Thịnh Dư ra, phát hiện làn da của Thịnh Dư đặc biệt trắng nõn kiều nộn, cơ bản cấu tạo của thân thể và mình không sai biệt lắm, hẳn là đồng loại.
Dã nhân lại duỗi mũi hít hà khắp nơi trên người Thịnh Dư, cảm thấy người này thật thơm, trên người có mùi đặc biệt dễ ngửi, giống như là hương hoa.
Dã nhân một đường ngửi đến hạ thể Thịnh Dư, trước tiênhắn giơ tay lên gảy mấy lần bên trên côn th*t dặt dẹo của Thịnh Dư, sau đó lại hướng xuống, phát hiện phía dưới côn th*t còn có một nhục phùng màu hồng, bên trong đang chảy xuống mật dịch trong suốt.
Dã nhân xích lại gần ngửi, rất thơm, giống như là mật hoa.
Thịnh Dư lúc này vừa lúc tỉnh lại, nhìn thấy dã nhân kia đang chôn đầu ở dưới háng của anh cẩn thận nghiên cứu huyệt thịt của anh, hắn giơ chân lên, một cước giẫm lên trên mặt dã nhân, giọng hơi khàn khàn nói: "Đi ra..."
Thịnh Dư đã lâu không được uống nước, cuống họng đã khàn khàn không chịu nổi.
Nhưng anh không quan tâm đến cổ họng của mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trước đó anh từng nghe nói, trong rừng rậm nguyên thủy có khả năng vẫn tồn tại bộ tộc ăn thịt người, nếu dã nhân trước mắt là bộ tộc ăn thịt người liền không xong.
Dã nhân bắt lấy chân trên mặt, liếm một ngụm dưới lòng bàn chân trắng nõn.
Thịnh Dư chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vùng vẫy mấy lần, nhưng dã nhân này sức lực lớn rất, giống như là một thanh kìm sắt bắt lấy mắt cá chân của anh.
Thịnh Dư càng thêm vạn phần hoảng sợ, bởi vì dã nhân này đang chân của anh.
Đầu lưỡi mang theo nước bọt dinh dính lang thang dưới lòng bàn chân của nha, giống như đang thưởng thức mỹ vị.
Thịnh Dư cho là mình sắp bị nuốt sống, dã nhân kia đột nhiên buông anh ra, sau đó quay người đi ra.
Thịnh Dư muốn thừa cơ chạy trốn, còn không chờ anh đứng lên, dã nhân đã trở về.
Trong tay dã nhân kia còn cầm một hồ lô, trong hồ lô có nước.
Thịnh Dư thực sự quá khát khô, cũng không có từ chối, nâng hồ lô lên uống, một bầu nước đều bị anh uống cạn.
Uống xong nước, Thịnh Dư nghiêm túc đánh giá dã nhân, phát hiện dã nhân này chẳng những dáng dấp không có chút nào hung ác, ngược lại rất phù hợp thẩm mỹ của người hiện đại, sống mũi cao sâu hốc mắt, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đao tước, góc cạnh rõ ràng, chỉ bất quá tóc hơi loạn, đồng thời dáng người cũng rất tốt, có cây cự điểu không nói, còn có tám khối cơ bụng, trên người tất cả đều là cơ thịt.
Thịnh Dư cùng dã nhân cẩn thận liếc nhìn nhau, chỉ thấy trong ánh mắt dã nhân tràn ngập tò mò, cũng không có dáng vẻ xem anh như đồ ăn.
Thịnh Dư cảm thấy mình có lẽ còn có thể cứu, chủ động cùng dã nhân bắt chuyện: "Xin chào..."
Dã nhân nghe không hiểu anh nói chuyện.
Thịnh Dư liền dùng thủ thế, biểu thị mình đói bụng, muốn ăn.
Dã nhân nghe hiểu, xoay người đi ra ngoài hái một chút quả dại trở về, còn lấy được một khối thịt đẫm máu, giống như là xé xuống từ trên thân động vật tươi sống nào đó, cứ như vậy trực tiếp để Thịnh Dư ăn.
Thịnh Dư cho dù có đói thế nào, cũng ăn không vô thịt sống, nhặt lên quần áo tản mát trên mặt đất, tìm bật lửa thông khí trong túi, đốt đống lửa, đặt thịt trên lửa nướng, dã nhân vẫn luôn bên cạnh tò mò nhìn anh, đôi mắt một giây đồng hồ cũng không rời khỏi người anh.
Thịnh Dư rất thích mạo hiểm, thường xuyên cùngtiểu đội có kinh nghiệm thăm dò cùng nhau leo núi, trong lúc thám hiểm cũng đã từng gặp được nguy hiểm, nhưng đều hữu kinh vô hiểm, bất quá lần này không còn vận tốt như vậy nữa.
Vừa tiến vào núi, trời bắt đầu mưa to, bọn họ tìm sơn động để ẩn náu, đang muốn nhóm lửa, một vị đồng bạn đã bị rắn độc cắn bị thương, mặc dù bọn họ mang theo huyết thanh, nhưng cũng không kịp, vị đồng bạn kia chết ngay trước mặt bọn họ.
Những người còn lại vô cùng sợ hãi, thế nhưng trời đổ mưa to không thể ra khỏi núi, chỉ có thể chờ trong sơn động này, tưởng rằng mưa tạnh rồi sẽ rời đi, nhưng không ngờ trận mưa này vậy mà hạ mất vài ngày, trong núi khí ẩm quá nặng, mọi người đều phát sốt.
Thịnh Dư cũng bị cảm, đầu óc mê man, cứ như vậy tựa vào gốc hẻo lánh ngủ một giấc, chờ lần nữa tỉnh lại, phát hiện đám đồng bạn kia đã rời đi, nhét anh vào nơi này.
Thịnh Dư chống đỡ thân thể hư nhược đứng lên, muốn ra ngoài tìm nước uống, anh hiện trong cổ họng khô khốc sắp muốn bốc khói, bờ môi cũng khô đến tróc da, còn không uống nước sẽ chết khát.
Thịnh Dư hồn hồn ngạc ngạc đi lên phía trước, cỏ dại rậm rạp chặn đường đi của anh, bước đi liên tục khó khăn, nửa ngày cũng không tìm được nước, cuối cùng té ngã trên mặt đất, ngay đúng lúc anh sắp ngất đi, một dã nhân thân thể cao lớn uy mãnh, trần trụi lộ ra cự điểu, tóc rối bời xuất hiện ở trước mắt của anh.
Trước lúc Thịnh Dư hôn mê, chỉ nhớ rõ điểu của dã nhân này thật là mẹ con nó lớn, cảm giác giống như là sắp rơi xuống đất, to đến dọa người, sau đó liền bất tỉnh.
Dã nhân ôm nam nhân tuấn mỹ nằm dưới đất, gánh trên vai, mang về huyệt động của mình.
Sau khi trở lại hang động, dã nhân bắt đầu đầu tiên hắn dùng đôi bàn tay thô ráp của mình lột từng lớp quần áo trên người Thịnh Dư ra, phát hiện làn da của Thịnh Dư đặc biệt trắng nõn kiều nộn, cơ bản cấu tạo của thân thể và mình không sai biệt lắm, hẳn là đồng loại.
Dã nhân lại duỗi mũi hít hà khắp nơi trên người Thịnh Dư, cảm thấy người này thật thơm, trên người có mùi đặc biệt dễ ngửi, giống như là hương hoa.
Dã nhân một đường ngửi đến hạ thể Thịnh Dư, trước tiênhắn giơ tay lên gảy mấy lần bên trên côn th*t dặt dẹo của Thịnh Dư, sau đó lại hướng xuống, phát hiện phía dưới côn th*t còn có một nhục phùng màu hồng, bên trong đang chảy xuống mật dịch trong suốt.
Dã nhân xích lại gần ngửi, rất thơm, giống như là mật hoa.
Thịnh Dư lúc này vừa lúc tỉnh lại, nhìn thấy dã nhân kia đang chôn đầu ở dưới háng của anh cẩn thận nghiên cứu huyệt thịt của anh, hắn giơ chân lên, một cước giẫm lên trên mặt dã nhân, giọng hơi khàn khàn nói: "Đi ra..."
Thịnh Dư đã lâu không được uống nước, cuống họng đã khàn khàn không chịu nổi.
Nhưng anh không quan tâm đến cổ họng của mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trước đó anh từng nghe nói, trong rừng rậm nguyên thủy có khả năng vẫn tồn tại bộ tộc ăn thịt người, nếu dã nhân trước mắt là bộ tộc ăn thịt người liền không xong.
Dã nhân bắt lấy chân trên mặt, liếm một ngụm dưới lòng bàn chân trắng nõn.
Thịnh Dư chỉ cảm thấy lạnh lẽo, vùng vẫy mấy lần, nhưng dã nhân này sức lực lớn rất, giống như là một thanh kìm sắt bắt lấy mắt cá chân của anh.
Thịnh Dư càng thêm vạn phần hoảng sợ, bởi vì dã nhân này đang chân của anh.
Đầu lưỡi mang theo nước bọt dinh dính lang thang dưới lòng bàn chân của nha, giống như đang thưởng thức mỹ vị.
Thịnh Dư cho là mình sắp bị nuốt sống, dã nhân kia đột nhiên buông anh ra, sau đó quay người đi ra.
Thịnh Dư muốn thừa cơ chạy trốn, còn không chờ anh đứng lên, dã nhân đã trở về.
Trong tay dã nhân kia còn cầm một hồ lô, trong hồ lô có nước.
Thịnh Dư thực sự quá khát khô, cũng không có từ chối, nâng hồ lô lên uống, một bầu nước đều bị anh uống cạn.
Uống xong nước, Thịnh Dư nghiêm túc đánh giá dã nhân, phát hiện dã nhân này chẳng những dáng dấp không có chút nào hung ác, ngược lại rất phù hợp thẩm mỹ của người hiện đại, sống mũi cao sâu hốc mắt, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đao tước, góc cạnh rõ ràng, chỉ bất quá tóc hơi loạn, đồng thời dáng người cũng rất tốt, có cây cự điểu không nói, còn có tám khối cơ bụng, trên người tất cả đều là cơ thịt.
Thịnh Dư cùng dã nhân cẩn thận liếc nhìn nhau, chỉ thấy trong ánh mắt dã nhân tràn ngập tò mò, cũng không có dáng vẻ xem anh như đồ ăn.
Thịnh Dư cảm thấy mình có lẽ còn có thể cứu, chủ động cùng dã nhân bắt chuyện: "Xin chào..."
Dã nhân nghe không hiểu anh nói chuyện.
Thịnh Dư liền dùng thủ thế, biểu thị mình đói bụng, muốn ăn.
Dã nhân nghe hiểu, xoay người đi ra ngoài hái một chút quả dại trở về, còn lấy được một khối thịt đẫm máu, giống như là xé xuống từ trên thân động vật tươi sống nào đó, cứ như vậy trực tiếp để Thịnh Dư ăn.
Thịnh Dư cho dù có đói thế nào, cũng ăn không vô thịt sống, nhặt lên quần áo tản mát trên mặt đất, tìm bật lửa thông khí trong túi, đốt đống lửa, đặt thịt trên lửa nướng, dã nhân vẫn luôn bên cạnh tò mò nhìn anh, đôi mắt một giây đồng hồ cũng không rời khỏi người anh.