Tổng Giám Đốc 85℃ - Thất Nghiệp Xảo Khắc Lực Chức Nhân
Chương 12
Thời gian rảnh rỗi ở nhà của Lý Nhị Địch không kéo dài lâu.
Gần đây, trong tập đoàn Ba Tông lan truyền một chuyện. Vợ của tổng giám đốc thực chất là một hồ ly tinh tu luyện thành tiên, khiến tổng giám đốc trẻ tuổi, tài giỏi, quyết đoán bị mê hoặc đến nỗi ngày nào cũng thích ở nhà, làm việc qua video và càng ngày càng không muốn đi làm.
Nghe xong câu chuyện này, Trương Đại Tiết chỉ biết im lặng ngước nhìn trời: Dù Lý Nhị Địch là tổng giám đốc, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là một kiểu “nhân viên công sở”. Ai lại muốn tự nguyện làm công sở mãi mãi chứ?
Chỉ là việc ban lãnh đạo công ty không xuất hiện trong thời gian quá lâu cũng ảnh hưởng ít nhiều. Đặc biệt là khi cô nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ phu nhân cựu tổng giám đốc của tập đoàn Ba Tông, cũng là mẹ chồng của cô trên danh nghĩa pháp luật: "Tiết à, mẹ biết hai đứa mới cưới, tình cảm sâu đậm. Nhưng chuyện chính đáng của đàn ông thì không thể để lơ là được, phải không con?"
Trương Đại Tiết: Đã rõ.
Lý Nhị Địch: Copy that.
Sáng hôm sau, Trương Đại Tiết vẫn còn mơ màng ngủ dậy, trên đường đi vào nhà vệ sinh, cô thấy Lý Nhị Địch đã chỉnh tề trong bộ vest, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cô liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, gật đầu chào rồi định đi ra ngoài. Nhưng đi được hai bước, cô không nhịn được mà quay lại nói: "Thật sự tôi không hiểu sao anh lại chọn áo sơ mi đỏ kết hợp với áo khoác vest màu xanh lá cây?"
Lý Nhị Địch bỏ ngoài tai lời chế giễu của cô, thờ ơ đáp lại: "Không phục thì cắn tôi đi."
Coi như cô chưa nói gì.
Trương Đại Tiết với vẻ mặt "anh hết thuốc chữa rồi" định bước đi, nhưng bị anh gọi lại: "Hôm nay em đi làm cùng tôi."
Trương Đại Tiết ngạc nhiên nhướn mày: "Vì sao?"
Sắc mặt Lý Nhị Địch trở nên phức tạp, không rõ là do chưa tỉnh ngủ hay đang cố tỏ ra lạnh lùng, giọng anh mạnh mẽ hơn so với trước: "Rốt cuộc em có đi hay không?"
Trương Đại Tiết đầu hàng: "After you."
Có vẻ Lý Nhị Địch thiếu kiên nhẫn, cất cao giọng: "Ngay bây giờ!"
Bị ép đi làm thì ai mà chẳng có chút bực bội, nhưng cô tự nhủ mình là người hiểu biết, dịu dàng lại rộng lượng, cũng thôi không chấp nhặt cái tính cách bướng bỉnh có phần ngây ngô của anh. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định, "Đợi tôi thay đồ đã."
Sự xuất hiện của tổng giám đốc Lý Nhị Địch tại tập đoàn Ba Tông sau một thời gian dài vắng bóng đã thu hút nhiều sự chú ý. Đúng như tin đồn, thiếu gia Địch rất cưng chiều vợ mới cưới, đến mức đi làm cũng cần có vợ đi cùng, quả thật là tình cảm sâu đậm.
Đang ẩn nấp trong nhà vệ sinh của tập đoàn Ba Tông để tĩnh tâm, Trương Đại Tiết nghe được cuộc trò chuyện của mấy chị em văn phòng ngoài kia, liền rút ra kết luận như trên.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô không ngừng reo lên những cuộc gọi hối thúc từ Lý Nhị Địch. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng có lẽ Lý Nhị Địch đã quá vui vẻ vì được tự do khi ở bên cô, đến nỗi tâm lý bị méo mó và sinh ra sự phụ thuộc vào cô như một người mẹ.
Sức hút của tiên nữ thật khó mà hiểu nổi.
Trương Đại Tiết mỉm cười đắc ý trong giây lát, đứng dậy và rời khỏi trạng thái thiền định. Cô mở cửa buồng vệ sinh bước ra, chạm mặt với mấy chị em văn phòng đang kể câu chuyện đồn đại về mình.
Mắt đám chị em mở to, tròn xoe.
Trương Đại Tiết hiểu chuyện, nở nụ cười giả tạo, phong thái đĩnh đạc nói: "Các đồng chí vất vả rồi" rồi vội vàng chuồn khỏi đó.
Lúc này, cô chỉ mong Lý Nhị Địch liên tục gọi điện cho cô là vì có chuyện gấp, nếu không, cô nhất định sẽ xé nát bộ vest đỏ xanh sến súa của anh ta.
Nhưng khi cô vội vàng chạy lên văn phòng tầng 88 của Lý Nhị Địch, cô phát hiện ra chẳng có ai cả.
Trương Đại Tiết giận dữ, chuẩn bị ở lại đây chờ đánh cho Lý Nhị Địch một trận ra trò.
Đột nhiên, một đôi tay che mắt cô lại.
Trương Đại Tiết: "Anh có..."
Cô cảm nhận những ngón tay mảnh khảnh đặt lên môi mình và tựa vào một lồng ngực mảnh khảnh.
"Đi theo tôi."
Không phải giọng của Lý Nhị Địch.
Vậy thì chẳng cần phải kéo dài nữa, Trương Đại Tiết thẳng tay thúc cùi chỏ vào người kia, nhân lúc anh ta cúi người kêu đau, cô nhanh chóng thoát ra.
Khi ánh sáng trở lại, cô nhìn người kia, nhận thấy có chút quen thuộc.
Anh ta muốn nói lại thôi, đầy uất ức gọi: "Chị."
Trương Đại Tiết cảnh giác: "Cậu là ai?"
Anh ta không nói, chỉ đứng thẳng lên làm một động tác kỳ quặc, rồi bắt đầu hát: "Tóc vàng nhạt, váy dài bồng bềnh, em chính là Angela Baby của tôi~"
Trương Đại Tiết: …
Ngay khoảnh khắc cậu ta bắt đầu hát, cuối cùng cô cũng nhớ ra cậu ta là ai, chính là cậu em đẹp trai Lục Nhân Gia, người mà cô đã chọn làm "one pick" trong chương trình tuyển chọn toàn quốc. Nhưng vì tin đồn tình ái và năng lực kém cỏi, cậu ấy nhanh chóng trở nên mờ nhạt, đến mức ngay cả trong mấy nhóm trên Douban cũng chẳng ai nhớ đến tên cậu ấy. Cô cũng từ sự nhiệt tình hồi tháng ba mà đổi ý, lạnh nhạt "trèo tường". Điều kỳ lạ là tin đồn tình ái kia lại có chút liên quan đến Lý Nhị Địch.
Hôm nay chắc là ngày của sự ngượng ngùng, nếu không, tại sao những tình huống xấu hổ cứ nối tiếp nhau xảy ra?
Mặt Trương Đại Tiết không cảm xúc hỏi: "Cậu đến đây làm gì? Ai bảo cậu đến? Cậu biết tôi là ai không?"
Cậu em thần tượng như con thỏ trắng bị sự hung hãn của Trương Đại Tiết làm cho sợ hãi, chớp chớp mắt vô tội: "Là thiếu gia Địch bảo em đến. Anh ấy nói hôm nay là sinh nhật của chị, chị lại là fan của em nên bảo em đến tạo bất ngờ cho chị."
Trương Đại Tiết ngạc nhiên, giọng cao vút: "Anh ta dám bảo cậu liên lạc riêng với fan!"
Cậu em thần tượng vội vàng phủ nhận: "Không phải, anh ấy bảo em đến để mở một buổi biểu diễn cá nhân cho chị."
Trương Đại Tiết nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại, ân cần vỗ vai: "Đường của cậu còn dài, hôm nay về nghỉ ngơi đi! Ngoan."
Đùa à, nếu không còn “bộ lọc fan” mà phải nghe đoạn rap "tóc vàng nhạt" vớ vẩn đó thì e rằng cô sẽ bị nhồi máu cơ tim mất.
Cô cố gắng tỏ ra thân thiện, hạ giọng hỏi: "Vậy hiện giờ thiếu gia Địch đang ở đâu?"
Lý Nhị Địch đang chuẩn bị tại phòng hòa nhạc trung tâm thành phố, chỉ chờ Lục Nhân Gia đưa Trương Đại Tiết đến để tạo một bất ngờ cho cô nhân dịp sinh nhật.
Nhưng anh không ngờ Trương Đại Tiết lại đến một mình. Anh luôn nhớ rằng khi anh và Chân Tịnh có tin đồn tình cảm, cô chỉ tức giận vì cậu em thần tượng của mình bị liên lụy, nhưng ai ngờ rằng, người thực sự bị liên lụy lại chính là anh.
Trương Đại Tiết đứng giữa phòng hòa nhạc, nhìn xung quanh, ai nghĩ đến việc trong một buổi hòa nhạc mà lại trang trí bằng bóng bay màu hồng, đã vậy còn phải xếp thành hình trái tim to tướng. Quá sến súa, nhưng cũng rất...hợp với phong cách của anh.
Sắc mặt Lý Nhị Địch không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu bình thản như đang bàn về thời tiết hôm nay: "Sao em lại đến một mình?"
Trương Đại Tiết nghiêng đầu cười: "Tôi đã "thoát fan" rồi."
Lý Nhị Địch:...Đáng lẽ anh nên biết sự nhiệt tình của cô sẽ không kéo dài. Đúng là phí công chuẩn bị những thứ này, dù anh nghĩ có thể cô không thích.
Ai đó kéo tay áo của anh, là Trương Đại Tiết. Cô nháy mắt, nụ cười rạng rỡ trên mặt: "Hay là tổng giám đốc Lý lên hát tặng tôi một bài đi."
Mặt tổng giám đốc Lý không cảm xúc rút tay áo về: "Tôi không biết hát."
"Vậy thì nói một câu thoại của tổng giám đốc ngang ngược đi."
Trương Đại Tiết chắp tay cầu xin, "Lâu lắm rồi anh không nói vậy với tôi."
Lý Nhị Địch âm thầm phản đối, nhưng cuối cùng cũng khuất phục, cúi đầu thầm thì bên tai cô: "Người phụ nữ này, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Trương Đại Tiết hài lòng cười toe toét: "Cảm ơn, nhưng hôm nay không phải sinh nhật tôi."
Lý Nhị Địch bắt đầu nghi ngờ nhân sinh: Thông tin tình báo của mình gặp vấn đề ở đâu vậy?
Đèn sân khấu tắt dần, cùng với đó là giọng đếm ngược từ hệ thống loa trong khán phòng, Lý Nhị Địch cảm nhận được thứ gì đó mềm mại lướt qua môi mình.
"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!"
"Tách", đèn bật sáng lại. Đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ. Anh nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt bình thản, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh cúi người, đỡ lấy sau đầu cô, dường như định hôn lên môi cô.
Đó là khoảng cách gần nhất từ trước đến nay giữa họ, Trương Đại Tiết cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Lý Nhị Địch phả lên mặt, thậm chí có thể đếm được từng sợi lông mi của anh. Là lần đầu tiên, cô nghe thấy anh dịu dàng nói: "Trả lại cho em."
Sau đó, vì quá kích động, cô trượt chân một cái, Lý Nhị Địch nhanh tay định giữ cô lại nên cùng cô mất thăng bằng ngã xuống đất.
"Rốp", đó là tiếng hai hàm răng va vào nhau.
Đúng là sự lãng mạn trong phim tình cảm, chỉ là hư cấu mà thôi.
Gần đây, trong tập đoàn Ba Tông lan truyền một chuyện. Vợ của tổng giám đốc thực chất là một hồ ly tinh tu luyện thành tiên, khiến tổng giám đốc trẻ tuổi, tài giỏi, quyết đoán bị mê hoặc đến nỗi ngày nào cũng thích ở nhà, làm việc qua video và càng ngày càng không muốn đi làm.
Nghe xong câu chuyện này, Trương Đại Tiết chỉ biết im lặng ngước nhìn trời: Dù Lý Nhị Địch là tổng giám đốc, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là một kiểu “nhân viên công sở”. Ai lại muốn tự nguyện làm công sở mãi mãi chứ?
Chỉ là việc ban lãnh đạo công ty không xuất hiện trong thời gian quá lâu cũng ảnh hưởng ít nhiều. Đặc biệt là khi cô nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ phu nhân cựu tổng giám đốc của tập đoàn Ba Tông, cũng là mẹ chồng của cô trên danh nghĩa pháp luật: "Tiết à, mẹ biết hai đứa mới cưới, tình cảm sâu đậm. Nhưng chuyện chính đáng của đàn ông thì không thể để lơ là được, phải không con?"
Trương Đại Tiết: Đã rõ.
Lý Nhị Địch: Copy that.
Sáng hôm sau, Trương Đại Tiết vẫn còn mơ màng ngủ dậy, trên đường đi vào nhà vệ sinh, cô thấy Lý Nhị Địch đã chỉnh tề trong bộ vest, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cô liếc nhìn anh từ trên xuống dưới, gật đầu chào rồi định đi ra ngoài. Nhưng đi được hai bước, cô không nhịn được mà quay lại nói: "Thật sự tôi không hiểu sao anh lại chọn áo sơ mi đỏ kết hợp với áo khoác vest màu xanh lá cây?"
Lý Nhị Địch bỏ ngoài tai lời chế giễu của cô, thờ ơ đáp lại: "Không phục thì cắn tôi đi."
Coi như cô chưa nói gì.
Trương Đại Tiết với vẻ mặt "anh hết thuốc chữa rồi" định bước đi, nhưng bị anh gọi lại: "Hôm nay em đi làm cùng tôi."
Trương Đại Tiết ngạc nhiên nhướn mày: "Vì sao?"
Sắc mặt Lý Nhị Địch trở nên phức tạp, không rõ là do chưa tỉnh ngủ hay đang cố tỏ ra lạnh lùng, giọng anh mạnh mẽ hơn so với trước: "Rốt cuộc em có đi hay không?"
Trương Đại Tiết đầu hàng: "After you."
Có vẻ Lý Nhị Địch thiếu kiên nhẫn, cất cao giọng: "Ngay bây giờ!"
Bị ép đi làm thì ai mà chẳng có chút bực bội, nhưng cô tự nhủ mình là người hiểu biết, dịu dàng lại rộng lượng, cũng thôi không chấp nhặt cái tính cách bướng bỉnh có phần ngây ngô của anh. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định, "Đợi tôi thay đồ đã."
Sự xuất hiện của tổng giám đốc Lý Nhị Địch tại tập đoàn Ba Tông sau một thời gian dài vắng bóng đã thu hút nhiều sự chú ý. Đúng như tin đồn, thiếu gia Địch rất cưng chiều vợ mới cưới, đến mức đi làm cũng cần có vợ đi cùng, quả thật là tình cảm sâu đậm.
Đang ẩn nấp trong nhà vệ sinh của tập đoàn Ba Tông để tĩnh tâm, Trương Đại Tiết nghe được cuộc trò chuyện của mấy chị em văn phòng ngoài kia, liền rút ra kết luận như trên.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô không ngừng reo lên những cuộc gọi hối thúc từ Lý Nhị Địch. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng có lẽ Lý Nhị Địch đã quá vui vẻ vì được tự do khi ở bên cô, đến nỗi tâm lý bị méo mó và sinh ra sự phụ thuộc vào cô như một người mẹ.
Sức hút của tiên nữ thật khó mà hiểu nổi.
Trương Đại Tiết mỉm cười đắc ý trong giây lát, đứng dậy và rời khỏi trạng thái thiền định. Cô mở cửa buồng vệ sinh bước ra, chạm mặt với mấy chị em văn phòng đang kể câu chuyện đồn đại về mình.
Mắt đám chị em mở to, tròn xoe.
Trương Đại Tiết hiểu chuyện, nở nụ cười giả tạo, phong thái đĩnh đạc nói: "Các đồng chí vất vả rồi" rồi vội vàng chuồn khỏi đó.
Lúc này, cô chỉ mong Lý Nhị Địch liên tục gọi điện cho cô là vì có chuyện gấp, nếu không, cô nhất định sẽ xé nát bộ vest đỏ xanh sến súa của anh ta.
Nhưng khi cô vội vàng chạy lên văn phòng tầng 88 của Lý Nhị Địch, cô phát hiện ra chẳng có ai cả.
Trương Đại Tiết giận dữ, chuẩn bị ở lại đây chờ đánh cho Lý Nhị Địch một trận ra trò.
Đột nhiên, một đôi tay che mắt cô lại.
Trương Đại Tiết: "Anh có..."
Cô cảm nhận những ngón tay mảnh khảnh đặt lên môi mình và tựa vào một lồng ngực mảnh khảnh.
"Đi theo tôi."
Không phải giọng của Lý Nhị Địch.
Vậy thì chẳng cần phải kéo dài nữa, Trương Đại Tiết thẳng tay thúc cùi chỏ vào người kia, nhân lúc anh ta cúi người kêu đau, cô nhanh chóng thoát ra.
Khi ánh sáng trở lại, cô nhìn người kia, nhận thấy có chút quen thuộc.
Anh ta muốn nói lại thôi, đầy uất ức gọi: "Chị."
Trương Đại Tiết cảnh giác: "Cậu là ai?"
Anh ta không nói, chỉ đứng thẳng lên làm một động tác kỳ quặc, rồi bắt đầu hát: "Tóc vàng nhạt, váy dài bồng bềnh, em chính là Angela Baby của tôi~"
Trương Đại Tiết: …
Ngay khoảnh khắc cậu ta bắt đầu hát, cuối cùng cô cũng nhớ ra cậu ta là ai, chính là cậu em đẹp trai Lục Nhân Gia, người mà cô đã chọn làm "one pick" trong chương trình tuyển chọn toàn quốc. Nhưng vì tin đồn tình ái và năng lực kém cỏi, cậu ấy nhanh chóng trở nên mờ nhạt, đến mức ngay cả trong mấy nhóm trên Douban cũng chẳng ai nhớ đến tên cậu ấy. Cô cũng từ sự nhiệt tình hồi tháng ba mà đổi ý, lạnh nhạt "trèo tường". Điều kỳ lạ là tin đồn tình ái kia lại có chút liên quan đến Lý Nhị Địch.
Hôm nay chắc là ngày của sự ngượng ngùng, nếu không, tại sao những tình huống xấu hổ cứ nối tiếp nhau xảy ra?
Mặt Trương Đại Tiết không cảm xúc hỏi: "Cậu đến đây làm gì? Ai bảo cậu đến? Cậu biết tôi là ai không?"
Cậu em thần tượng như con thỏ trắng bị sự hung hãn của Trương Đại Tiết làm cho sợ hãi, chớp chớp mắt vô tội: "Là thiếu gia Địch bảo em đến. Anh ấy nói hôm nay là sinh nhật của chị, chị lại là fan của em nên bảo em đến tạo bất ngờ cho chị."
Trương Đại Tiết ngạc nhiên, giọng cao vút: "Anh ta dám bảo cậu liên lạc riêng với fan!"
Cậu em thần tượng vội vàng phủ nhận: "Không phải, anh ấy bảo em đến để mở một buổi biểu diễn cá nhân cho chị."
Trương Đại Tiết nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại, ân cần vỗ vai: "Đường của cậu còn dài, hôm nay về nghỉ ngơi đi! Ngoan."
Đùa à, nếu không còn “bộ lọc fan” mà phải nghe đoạn rap "tóc vàng nhạt" vớ vẩn đó thì e rằng cô sẽ bị nhồi máu cơ tim mất.
Cô cố gắng tỏ ra thân thiện, hạ giọng hỏi: "Vậy hiện giờ thiếu gia Địch đang ở đâu?"
Lý Nhị Địch đang chuẩn bị tại phòng hòa nhạc trung tâm thành phố, chỉ chờ Lục Nhân Gia đưa Trương Đại Tiết đến để tạo một bất ngờ cho cô nhân dịp sinh nhật.
Nhưng anh không ngờ Trương Đại Tiết lại đến một mình. Anh luôn nhớ rằng khi anh và Chân Tịnh có tin đồn tình cảm, cô chỉ tức giận vì cậu em thần tượng của mình bị liên lụy, nhưng ai ngờ rằng, người thực sự bị liên lụy lại chính là anh.
Trương Đại Tiết đứng giữa phòng hòa nhạc, nhìn xung quanh, ai nghĩ đến việc trong một buổi hòa nhạc mà lại trang trí bằng bóng bay màu hồng, đã vậy còn phải xếp thành hình trái tim to tướng. Quá sến súa, nhưng cũng rất...hợp với phong cách của anh.
Sắc mặt Lý Nhị Địch không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu bình thản như đang bàn về thời tiết hôm nay: "Sao em lại đến một mình?"
Trương Đại Tiết nghiêng đầu cười: "Tôi đã "thoát fan" rồi."
Lý Nhị Địch:...Đáng lẽ anh nên biết sự nhiệt tình của cô sẽ không kéo dài. Đúng là phí công chuẩn bị những thứ này, dù anh nghĩ có thể cô không thích.
Ai đó kéo tay áo của anh, là Trương Đại Tiết. Cô nháy mắt, nụ cười rạng rỡ trên mặt: "Hay là tổng giám đốc Lý lên hát tặng tôi một bài đi."
Mặt tổng giám đốc Lý không cảm xúc rút tay áo về: "Tôi không biết hát."
"Vậy thì nói một câu thoại của tổng giám đốc ngang ngược đi."
Trương Đại Tiết chắp tay cầu xin, "Lâu lắm rồi anh không nói vậy với tôi."
Lý Nhị Địch âm thầm phản đối, nhưng cuối cùng cũng khuất phục, cúi đầu thầm thì bên tai cô: "Người phụ nữ này, chúc em sinh nhật vui vẻ."
Trương Đại Tiết hài lòng cười toe toét: "Cảm ơn, nhưng hôm nay không phải sinh nhật tôi."
Lý Nhị Địch bắt đầu nghi ngờ nhân sinh: Thông tin tình báo của mình gặp vấn đề ở đâu vậy?
Đèn sân khấu tắt dần, cùng với đó là giọng đếm ngược từ hệ thống loa trong khán phòng, Lý Nhị Địch cảm nhận được thứ gì đó mềm mại lướt qua môi mình.
"Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một!"
"Tách", đèn bật sáng lại. Đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ. Anh nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt bình thản, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh cúi người, đỡ lấy sau đầu cô, dường như định hôn lên môi cô.
Đó là khoảng cách gần nhất từ trước đến nay giữa họ, Trương Đại Tiết cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Lý Nhị Địch phả lên mặt, thậm chí có thể đếm được từng sợi lông mi của anh. Là lần đầu tiên, cô nghe thấy anh dịu dàng nói: "Trả lại cho em."
Sau đó, vì quá kích động, cô trượt chân một cái, Lý Nhị Địch nhanh tay định giữ cô lại nên cùng cô mất thăng bằng ngã xuống đất.
"Rốp", đó là tiếng hai hàm răng va vào nhau.
Đúng là sự lãng mạn trong phim tình cảm, chỉ là hư cấu mà thôi.