Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta
Chương 62: Đàn tỳ bà
Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, góc rèm trắng nhẹ nhàng lay động.
Thiếu niên nghiêng đầu, đường nét trên cổ tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp.
Chiếc áo tối màu cổ thấp càng tôn lên làn da trắng của cậu, xương quai xanh hiện rõ, đường nét mềm mại nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ.
Trong ánh mắt lấp lánh đều là sự tinh nghịch, muốn trêu ghẹo.
Lộ Chấp điềm tĩnh lật trang sách một cách nghiêm túc. Anh thậm chí còn cầm kéo cắt bớt ngọn lửa nhỏ trên cây nến hương, khiến mùi trầm càng thêm nồng đượm. Nhưng thoáng qua ở dưới đáy mắt anh là một chút dao động.
Biểu cảm nhỏ nhoi ấy bị người luôn chăm chú dõi theo anh bắt trọn.
"Biết ngay mà." Phương Nghiên Duy nở nụ cười đắc ý, cậu vòng tay qua cổ Lộ Chấp.
Lộ Chấp không thay đổi nét mặt, chỉ đưa tay ôm chặt cậu, không để cậu tiếp tục nghịch ngợm nữa.
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp gọi tên cậu, giọng anh mang theo lời ý cảnh cáo.
Cậu mới chả thèm bận tâm.
Lão Đại của trường Thập Tam giờ đây với cậu mà nói không có sức uy hiếp nữa.
Dù sao Lộ Chấp đã nói hôm nay sẽ không làm cậu.
Ỷ vào việc anh thích mình, Phương Nghiên Duy thoải mái khiêu khích, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Nhìn gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Lộ Chấp dần lộ nét khát khao, ánh mắt cố gắng kìm nén, môi mím chặt như đang chống lại mọi cám dỗ, như thế càng làm cậu thêm thích thú.
"Anh Chấp." Cậu thoát khỏi vòng tay anh, lại vặn người ngồi khoanh chân trên đùi anh, "Đừng đọc sách nữa mà, nhìn em này."
Lộ Chấp vẫn lật thêm một trang sách, ánh mắt đen sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ gì.
"Như vậy rồi mà còn đọc sách, không thấy khó chịu à anh?" Cậu kéo cổ áo Lộ Chấp, "Giả vờ nghiêm túc thế, anh đọc nổi thật à?"
Lộ Chấp thậm chí còn cúi xuống ghi chú vài dòng vào sách.
"Lộ thánh nhân ơi, anh cũng giỏi nhịn nhỉ." Phương Nghiên Duy bật cười.
Từng ngón tay thon dài chơi đàn của cậu bắt đầu sờ loạn.
Chiếc đuôi vô hình đầy kiêu hãnh vẫy qua vẫy lại như quét sâu vào lòng người.
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp gọi cậu, "Đợi anh một chút."
"Đợi gì?" Phương Nghiên Duy nhướng mày khó hiểu.
Cậu chơi của cậu, anh cứ đọc sách của anh đi.
Lộ Chấp gấp sách lại, một tay đỡ lấy Phương Nghiên Duy ngồi trên đùi mình, tay còn lại đẩy cuốn sách qua một bên bàn.
Phương Nghiên Duy:?
Hai tay Lộ Chấp siết lấy eo cậu, nhấc bổng lên rồi mạnh mẽ đặt cậu nằm ngửa trên bàn.
Bờ vai và lưng cậu mảnh mai, làn da trắng mịn đến mức lóa mắt, vài lọn tóc nâu nhạt rủ xuống trước trán, đặc biệt là đôi môi kia, tựa như được khắc họa một cách tỉ mỉ, luôn khiến người ta cảm thấy cậu mang theo ý cười.
"Eo có đau không?" Lộ Chấp hỏi.
"Không đau tẹo nào." Phương Nghiên Duy lắc đầu.
Đùa à, bài gập người về phía trước hồi kiểm tra thể dục ở cấp ba mà cậu còn chẳng thấy sợ.
"Anh nói hôm nay sẽ không làm gì mà." Khóe miệng cậu khẽ cong lên đầy khiêu khích mà nhìn Lộ Chấp.
"Anh phải làm sao bây giờ?" Lộ Chấp chống tay lên đùi cậu, anh cúi người xuống. "Phương Đát Kỷ, em chọc anh cho đã rồi giờ lại không chịu trách nhiệm với anh à."
"Anh Chấp." Phương Nghiên Duy nói, "Đừng giả bộ đáng thương, em không tin anh đâu."
Người ta cũng không thể ngã vào cùng một cái hố đến ba lần.
Cậu không đời nào để Lộ Chấp lừa thêm lần nữa.
Dưới ánh đèn, nút áo trắng trên cổ áo của Lộ Chấp bị cậu kéo tung ra, vẻ cấm dục kiêu ngạo của anh phút chốc tan biến.
Phương Nghiên Duy dường như thấy anh khẽ cười, trái tim cậu bỗng đập nhanh hơn. Cậu bỗng nhiên cảm thấy những lý do mà mình dùng để trêu chọc người khác hình như không còn vững chắc như trước nữa.
Lộ Chấp giữ chặt tay cậu: "Khép chân lại."
Cây nến hương trong phòng cháy đã rất lâu, ngọn lửa nhỏ nhảy nhót, lớp sáp trắng bên ngoài ngày càng tan chảy.
Mùi hương gỗ và tinh dầu cháy lên phát ra âm thanh tí tách lan tỏa khắp không gian, như muốn len lỏi đến từng góc nhỏ, khiến người vô tình bước vào đây bị bao phủ bởi hương thơm thanh khiết.
Như thể để bù đắp hay vãn hồi điều gì đó, mấy ngày qua họ ở bên nhau làm rất nhiều lần, gần như mỗi góc trong căn phòng này đều in đậm hơi thở của cả hai.
Khi Lộ Chấp "hành hạ" cậu, anh vẫn luôn ít nói như thường lệ.
Anh không phải kiểu người dễ dàng bày tỏ tình cảm ra ngoài. Hầu hết thời gian, Lộ Chấp thích im lặng ôm cậu sau khi làm xong, như thể chỉ vậy thôi cũng đủ khiến anh thấy yên bình.
Những lúc đó, phông nền của cả căn phòng như mờ đi, ánh mắt anh chỉ còn chứa hình bóng người mà anh gần gũi nhất.
Phương Nghiên Duy tự rót cho mình một ly nước nho. Khi đóng cửa tủ lạnh lại, cậu vô tình thấy một vệt mờ mờ do dấu tay để lại.
Phương Nghiên Duy: "..."
Cậu lau sạch cửa tủ lạnh.
Lộ Chấp đã nói tối nay anh sẽ tăng ca.
Phương Nghiên Duy nằm nghiêng trên sofa, mở ứng dụng video ngắn, cậu lại thấy tin tức từ một đài truyền hình.
Kim cương @Đài Lưu Tô: Thầy @Kim cương A ơi. Khóc lớn hạt đậu to.jpg. Chương trình múa của chúng tôi thật sự rất cần một giáo viên đàn tỳ bà như thầy để làm điểm nhấn!
@Đài Lưu Tô: Nếu thầy không muốn lộ mặt, chúng tôi có thể chỉ quay một hình bóng thôi.
Việc lộ mặt hay không thì đối với Phương Nghiên Duy chẳng phải vấn đề. Cậu chỉ là... lười mà thôi.
Lời mời này không biết đã động chạm đến lợi ích của ai, phần bình luận liên tục xuất hiện cãi cọ.
Người thì bảo mời một ngôi sao nhỏ biết chơi đàn vừa đẹp vừa tài năng, người lại khuyên nên tìm nghệ sĩ đàn tỳ bà đang nổi tiếng gần đây từ một đoàn bình đàn.
Một bình luận đập vào mắt cậu:
@Chó cũng không ăn đồ của mấy người: Làm ơn đi, những chương trình về văn hóa truyền thống thì đừng tìm người hot trend trên mạng nữa được không? Tôn trọng văn hóa một chút đi, tìm thầy @Quý Tinh không phải tốt hơn sao?
Phương Nghiên Duy: "..."
@Đài Lưu Tô: Thật lòng mà nói, tôi đã theo dõi thầy này khá lâu rồi. Tôi cảm thấy tiếng đàn của thầy có một câu chuyện. Có lẽ thầy thích đàn tỳ bà hơn thầy nghĩ đấy.
@Phương Nghiên Duy: Gửi thời gian và địa điểm cho tôi đi.
*
Bệnh viện tâm thần, sảnh tầng một.
Lộ Chấp cầm một bó hoa bách hợp trắng tươi bước vào, anh gật đầu chào cô y tá ở quầy lễ tân.
Cửa phòng bệnh mở ra, Lộ Kiến Xương ngồi trên giường bệnh với gương mặt phờ phạc.
"Thằng nhãi ranh." Lộ Kiến Xương mỉa mai lên tiếng, "Mày thà đưa tao vào tù còn hơn."
"Tôi không có khả năng đó." Lộ Chấp đặt bó hoa bên giường. "Ba, sau này tôi sẽ không đến đây nữa."
"Cái gì?" Lộ Kiến Xương vốn vẫn đang bình tĩnh, giờ bỗng trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, "Mày định bỏ tao ở đây cả đời?"
"Không phải ý đó." Lộ Chấp nói, "Nếu ba hồi phục thì ba có thể xuất viện."
"Tao chẳng bệnh gì cả, làm sao hồi phục được!" Lộ Kiến Xương hét lớn.
"Bác sĩ sẽ ra phán đoán ra thôi." Lộ Chấp đáp. "Tôi phải đi, việc học rất bận nên sẽ không đến nữa."
Anh đặt tay lên nắm cửa.
"Lộ Chấp." Tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng, Lộ Kiến Xương nói tiếp: "Mày nghĩ chuyện năm đó, tất cả đều do một mình tao làm sao?"
Lộ Chấp dừng bước.
"Mày dù sao cũng là con tao. Tao từng dí đầu thuốc lá vào người mày, nhưng mày không thể phủ nhận khi mày sốt cao lúc nhỏ, người cứu mày trong lúc Ôn Nhã bận công việc, cũng là tao." Lộ Kiến Xương nói.
"Phát hiện hai người yêu nhau tao cũng không ngăn cản ngay lập tức." Lộ Kiến Xương kéo khóe miệng cười cười, "Tao đã nói với Ôn Nhã là tao cần tiền."
"Phải nói rằng, về chuyện phản đối mày yêu đồng giới, tao và cô ta có cùng quan điểm."
Lộ Chấp nắm chặt tay nắm cửa, bàn tay phải siết lại từng chút một.
"Không có tao thì hai đứa mày vẫn sẽ chia tay thôi." Lộ Kiến Xương nói. "Cô ta có cả tá cách để khiến hai người chia tay, chỉ là ả đã chọn cách nhanh nhất."
"Vậy nên ông muốn túm cổ cậu ấy để uy hiếp tôi?" Lộ Chấp ném lại một câu, anh đóng sập cửa rồi rời đi.
Tiếng hét lớn của Lộ Kiến Xương bị chặn lại sau cánh cửa, vài y tá lao vào phòng bệnh tiêm thuốc an thần cho ông ta.
Lộ Chấp đứng dưới gốc cây trước cổng bệnh viện, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa các ngón tay.
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Khi nào anh về vậy?
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Anh đã đi 5 giờ 24 phút rồi đó.
[Lộ Chấp]: Muốn anh mua gì về không?
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Anh trai Lộ Chít Chít ơi, em muốn ăn gà.
[Hồ Ly Nhỏ]: Tầng hầm B1 trung tâm thương mại gần đại học S, mang cho em một con gà nướng mật ong nguyên con nha nha.
[Lộ Chấp]: Ừm.
Thoạt nhìn thì đầy toan tính, nhưng thực chất lại đơn thuần hơn bất kỳ ai.
Trên thế giới này, vẫn còn một góc yên bình anh không cần dùng bạo lực hay mưu mẹo để có được.
Anh dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Tại tầng hầm B1 trung tâm thương mại vào giờ này, các cửa hàng ăn uống vẫn còn đông đúc, tiếng người huyên náo pha lẫn hương vị thức ăn lan tỏa khắp nơi.
"Anh đẹp trai." Nhân viên hỏi, "Anh mua cho bạn gái à?"
"Mua cho bạn trai." Lộ Chấp đáp. "Nửa con, cảm ơn."
"Vâng." Nhân viên trả lời.
Khi về nhà, anh dùng dấu vân tay mở khóa điện tử, vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng đàn.
Phương Nghiên Duy ngồi trên tay vịn sofa chơi đàn, đôi chân trần không mang tất chạm nhẹ lên thảm.
Thấy anh bước vào, Phương Nghiên Duy ngẩng đầu cười, tiếng đàn vẫn không ngừng, tay phải cậu thoăn thoắt gảy từng nốt âm dồn dập như mưa trút.
Là Thập Diện Mai Phục.
Âm đàn chuyển tông, trở thành một giai điệu nhỏ nhẹ miền Giang Nam.
"Có lời mời biểu diễn à?" Đợi cậu chơi xong, Lộ Chấp hỏi.
"Anh Phương của anh sắp lên truyền hình rồi!" Phương Nghiên Duy hớn hở nói. "Đài truyền hình thành phố mời em chơi đàn vào Trung Thu!"
Cậu vừa nói vừa vung tay vung chân mô tả ý tưởng về sân khấu.
"Anh đang không vui sao?" Cậu hỏi.
Lộ Chấp chỉ nghĩ, bé hồ ly nhỏ anh che giấu bấy lâu giờ sẽ bị nhiều người nhìn thấy rồi.
"Ba em chơi đàn trong dàn nhạc đài bên cạnh." Phương Nghiên Duy nói. "Còn em, lần này là độc tấu."
Đài yêu cầu cậu tập đàn nhiều hơn trước buổi diễn tập chính thức.
"Sao anh chỉ mua nửa con gà vậy?" Cậu nhìn hộp thức ăn trong suốt Lộ Chấp mang về.
"Muộn rồi, ăn ít thôi." Lộ Chấp đáp.
"Ngành của anh đúng là chú trọng sức khỏe quá." Phương Nghiên Duy càu nhàu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Ngón tay cậu lại đặt lên dây đàn.
Chơi thêm một lần nữa là được ăn gà rồi.
Cậu phớt lờ Lộ Chấp, lại gảy đàn lần nữa.
Cây đàn của cậu là do Quý Tinh dạy từ những ngày đầu. Sau này, tất cả đều dựa vào tự luyện, không thể nói là quá nghiêm túc, nhưng luôn có người khen âm đàn của cậu dễ nghe.
Chơi đến giữa bài, quần áo cậu bị ai đó kéo từ sau lưng.
Cậu ngẩn người, gảy sai một nốt.
"Đừng dừng lại." Lộ Chấp nói sát bên tai.
"..."
Anh nói không dừng thì cậu phải nghe chắc?
Nhưng cậu có thói quen chơi đến hết bài khi luyện đàn.
Vừa nối lại vài nốt, âm thanh mạnh mẽ vang lên, Lộ Chấp đã ôm lấy eo cậu rồi bế cậu ngồi lên đùi anh.
Cậu bám chặt lấy cây đàn mới không làm cả người lẫn đàn rơi xuống đất.
Tiếng đàn ngừng lại.
"Nhưng em muốn ăn gà trước." Cậu nói.
Nửa con gà nướng kia nhìn qua đã thấy ngon rồi.
"Đợi một lát nhé." Lộ Chấp đỡ lấy eo cậu nâng người lên. "Được không?"
Tiếng đàn run rẩy, đứt quãng như chịu cơn giông tố dữ dội, bị quật mạnh rồi vỡ vụn. Sau đó chỉ còn lại vài âm thanh rời rạc, đôi lúc lại ngân lên vài tiếng như tiếng nức nở.
Khi Lộ Chấp thả cậu ra để ăn thì gà đã nguội mất rồi.
"Chỉ nửa con gà mà chơi em cả buổi tối." Cậu nói. "Em thấy mình bị thiệt thòi quá rồi."
Lộ Chấp: "..."
Lộ Chấp: "Ngày mai về anh mua thêm nửa con nữa."
Phương Nghiên Duy không thật sự tính toán chuyện đó. Cậu chỉ cảm thấy sau khi Lộ Chấp đi một chuyến, anh như mang tâm sự gì đó, kìm nén cảm xúc, lại như đang trút giận.
Là công việc xảy ra chuyện gì sao?
Phần lớn thời gian, ngoài những lúc ở bên cậu, Lộ Chấp đều xử lý mọi chuyện dễ dàng.
Hôm nay chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến Lộ Chấp tức giận.
"Anh Chấp." Cậu hỏi. "Anh thấy vui hơn chút nào chưa?"
"Ừm." Lộ Chấp đáp.
"Vậy thì tốt rồi." Cậu nói.
Chương trình của đài Lưu Tô phát đúng ngày Trung Thu.
Những ngày này, tài khoản video ngắn của Phương Nghiên Duy bị cư dân mạng tấn công tới tấp, đủ loại bình luận lẫn lộn.
@Nước Cam: Một nghệ sĩ đàn mạng mà cũng lên được sân khấu lớn. Đài Lưu Tô đúng là không có tiền mà, ngày càng xuống dốc.
@Nước Lê: Không hiểu mấy người luôn, chẳng lẽ người trẻ thì không được chơi đàn tỳ bà sao? Nghe hay là được rồi.
@Nước Đu Đủ: Đúng là nổi lên cái là muốn trèo lên sân khấu lớn, không còn là người tôi từng follow ngày trước nữa.
@Nước Táo: Qua xem đài bên cạnh đi, có nghệ sĩ dân nhạc nổi tiếng Quý Tinh biểu diễn, cố lên nào!
@Nước Vải: Cố lên!
Bình luận "Nước Vải" này hòa lẫn trong đống ý kiến lộn xộn, nổi bật hẳn lên.
Phương Nghiên Duy quay đầu, cậu thấy Lộ Chấp đang ngồi dưới ánh đèn đọc sách, còn ghi chép gì đó vào sổ tay.
Ảo giác hả?
Hôm gặp biên đạo chương trình đài Lưu Tô, đối phương rất phấn khích.
"Ôi, cậu không phải là anh trai nhỏ chơi đàn tỳ bà nổi tiếng ở viện Bình Đàn của thành phố chúng ta sao?" Biên đạo hỏi.
Phương Nghiên Duy: "Là tôi."
"Vậy cũng quá tuyệt vời rồi." Biên tập viên nói, "Tôi phải đi điều chỉnh lại hình thức chương trình!"
Biên tập viên tiếp tục: "Thầy Phương, thầy có ý kiến gì về thù lao biểu diễn không?"
Thù lao à?
"Vậy thì cho tôi một hộp bánh trung thu đi." Phương Nghiên Duy nói.
Vào đêm Trung Thu, trăng treo đỉnh đầu, chương trình mừng Trung Thu của đài Lưu Tô ở thành phố A chính thức bắt đầu.
Hà Tuế Tuế đang ở trong ký túc xá đại học của mình, cậu ta mở livestream trên TV.
"Cậu còn xem chương trình này à?" Bạn cùng phòng hỏi.
"Đại ca tôi tối nay có biểu diễn." Hà Tuế Tuế kiêu hãnh nói, "Tôi phải thả vài bình luận để cổ vũ."
Bạn cùng phòng nhìn màn hình, nơi một dàn mỹ nhân cổ trang đang uyển chuyển múa: "... Trong đây có anh trai cậu thật à?"
Màn hình chợt tối lại.
Một vầng trăng giả lập được làm bằng hiệu ứng đặc biệt từ từ mọc lên trong tầng mây, ánh sáng dịu dàng dần chiếu rọi sân khấu. Những đôi tay múa tạo hình như đóa hoa, từng cánh hoa mở ra rồi khép lại, tựa như hòa vào bức tranh trung tâm.
Một bóng dáng xuất hiện ở chính giữa sân khấu.
Tựa như sương mù, cảnh tượng mờ ảo phủ lên một lớp lụa mỏng.
Người trong bóng dáng ấy, áo dài tung bay, nhẹ nhàng thanh thoát. Ống tay áo phấp phới gợi lên khung cảnh tiên cảnh kỳ ảo.
Cái bóng ôm lấy cây tỳ bà, âm thanh trong trẻo của dây đàn vang lên. Ánh đèn sân khấu sáng dần, như ngọc ngà cung điện hiện ra giữa nhân gian.
Dù mặc trang phục cổ, khán giả có thể dễ dàng nhận ra qua bóng dáng, là một chàng trai.
"Ngầu quá đi anh Phương ơi." Hà Tuế Tuế lẩm bẩm, "Tầng bậc khí chất cao thật đấy."
Trên màn hình, bình luận dần tăng lên:
[A! Đây là anh chàng nổi tiếng trên mạng phải không?]
[Phải thừa nhận rằng màn xuất hiện này thật ấn tượng.]
[Aaaaa, trái tim tôi lỡ nhịp mất rồi.]
[Có khi nào là ghi âm trước không?]
[Đạo diễn đỉnh thật, thiết kế sân khấu đẹp mê ly, mấy cô múa cũng quá xuất sắc.]
[Chắc dùng kỹ xảo quay phim nhỉ, ai mà dáng chuẩn đến mức này được?]
Dường như đáp lại thắc mắc của khán giả, khung cảnh sân khấu thay đổi đột ngột. Lớp mây mù tan đi, từng lớp lụa mỏng lùi dần, bóng dáng mờ nhòa hiện lên rõ ràng.
Chàng trai trong bộ hán phục ngồi trên chiếc xích đu, ánh mắt trầm lặng, tay phải lướt nhẹ trên dây đàn.
[??? Đẹp trai thật.]
[Thì ra cậu trai nổi tiếng ở nhà hát dân tộc chính là Phương Nghiên Duy, ai còn dám chê nữa chứ.]
[Âm nhạc tuyệt vời, rating chắc chắn tăng mạnh rồi, đây rõ ràng không phải biểu diễn giả.]
[Đúng vậy, độ hot hiện tại tăng cao chưa từng thấy.]
[Trời ơi, tôi yêu nhạc dân tộc rồi, tỳ bà đúng là nghe quá đỉnh.]
Hà Tuế Tuế đã hai năm rưỡi không gặp Phương Nghiên Duy. Nhưng điều khiến cậu chú ý hơn cả lại là chuỗi tràng hạt trên cổ tay trái của Phương Nghiên Duy.
Một trăm lẻ tám hạt, đính cùng ngọc bạch và chuỗi dây ngọc.
Đó là chuỗi tràng hạt mà Lộ Chấp thường đeo trên tay.
Hồi ở Lộ Dữ, trong một lần biểu diễn, Phương Nghiên Duy từng mượn chuỗi tràng hạt đó để làm phụ kiện.
Vậy còn lần này? Lần này là vì lý do gì?
Bình luận vẫn liên tục chạy trên màn hình:
[Trời ơi, trai chơi tỳ bà lại còn đẹp thế này sao?]
[Phương Nghiên Duy! Tôi từng học ở đảo Lộ!]
[Ớ, tôi là học sinh đảo Lộ trường Thập Tam đây, vừa mãn hạn về. Tôi nhớ cậu nhóc này, từng đến trường tôi biểu diễn một lần, còn được mời từ trường trọng điểm đến cơ.]
Sau khi kết thúc bài biểu diễn, Phương Nghiên Duy ôm tỳ bà xuống sân khấu, cậu vẫn mặc bộ hán phục màu xanh khói, từng bước hướng về phía Lộ Chấp.
"Hà Tuế Tuế tìm em." Lộ Chấp đưa điện thoại về phía cậu.
Phương Nghiên Duy:?
[Tuế Tuế Bình An]: Chuỗi tràng hạt của anh Lộ hả?
[Kim cương A]: Của tôi.
Cậu nghĩ một chút, rồi nhắn thêm một dòng:
[Kim cương A]: Anh ấy cũng là của tôi.
Thiếu niên nghiêng đầu, đường nét trên cổ tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp.
Chiếc áo tối màu cổ thấp càng tôn lên làn da trắng của cậu, xương quai xanh hiện rõ, đường nét mềm mại nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ.
Trong ánh mắt lấp lánh đều là sự tinh nghịch, muốn trêu ghẹo.
Lộ Chấp điềm tĩnh lật trang sách một cách nghiêm túc. Anh thậm chí còn cầm kéo cắt bớt ngọn lửa nhỏ trên cây nến hương, khiến mùi trầm càng thêm nồng đượm. Nhưng thoáng qua ở dưới đáy mắt anh là một chút dao động.
Biểu cảm nhỏ nhoi ấy bị người luôn chăm chú dõi theo anh bắt trọn.
"Biết ngay mà." Phương Nghiên Duy nở nụ cười đắc ý, cậu vòng tay qua cổ Lộ Chấp.
Lộ Chấp không thay đổi nét mặt, chỉ đưa tay ôm chặt cậu, không để cậu tiếp tục nghịch ngợm nữa.
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp gọi tên cậu, giọng anh mang theo lời ý cảnh cáo.
Cậu mới chả thèm bận tâm.
Lão Đại của trường Thập Tam giờ đây với cậu mà nói không có sức uy hiếp nữa.
Dù sao Lộ Chấp đã nói hôm nay sẽ không làm cậu.
Ỷ vào việc anh thích mình, Phương Nghiên Duy thoải mái khiêu khích, cảm giác thành tựu tràn đầy.
Nhìn gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Lộ Chấp dần lộ nét khát khao, ánh mắt cố gắng kìm nén, môi mím chặt như đang chống lại mọi cám dỗ, như thế càng làm cậu thêm thích thú.
"Anh Chấp." Cậu thoát khỏi vòng tay anh, lại vặn người ngồi khoanh chân trên đùi anh, "Đừng đọc sách nữa mà, nhìn em này."
Lộ Chấp vẫn lật thêm một trang sách, ánh mắt đen sâu thẳm, không biết anh đang nghĩ gì.
"Như vậy rồi mà còn đọc sách, không thấy khó chịu à anh?" Cậu kéo cổ áo Lộ Chấp, "Giả vờ nghiêm túc thế, anh đọc nổi thật à?"
Lộ Chấp thậm chí còn cúi xuống ghi chú vài dòng vào sách.
"Lộ thánh nhân ơi, anh cũng giỏi nhịn nhỉ." Phương Nghiên Duy bật cười.
Từng ngón tay thon dài chơi đàn của cậu bắt đầu sờ loạn.
Chiếc đuôi vô hình đầy kiêu hãnh vẫy qua vẫy lại như quét sâu vào lòng người.
"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp gọi cậu, "Đợi anh một chút."
"Đợi gì?" Phương Nghiên Duy nhướng mày khó hiểu.
Cậu chơi của cậu, anh cứ đọc sách của anh đi.
Lộ Chấp gấp sách lại, một tay đỡ lấy Phương Nghiên Duy ngồi trên đùi mình, tay còn lại đẩy cuốn sách qua một bên bàn.
Phương Nghiên Duy:?
Hai tay Lộ Chấp siết lấy eo cậu, nhấc bổng lên rồi mạnh mẽ đặt cậu nằm ngửa trên bàn.
Bờ vai và lưng cậu mảnh mai, làn da trắng mịn đến mức lóa mắt, vài lọn tóc nâu nhạt rủ xuống trước trán, đặc biệt là đôi môi kia, tựa như được khắc họa một cách tỉ mỉ, luôn khiến người ta cảm thấy cậu mang theo ý cười.
"Eo có đau không?" Lộ Chấp hỏi.
"Không đau tẹo nào." Phương Nghiên Duy lắc đầu.
Đùa à, bài gập người về phía trước hồi kiểm tra thể dục ở cấp ba mà cậu còn chẳng thấy sợ.
"Anh nói hôm nay sẽ không làm gì mà." Khóe miệng cậu khẽ cong lên đầy khiêu khích mà nhìn Lộ Chấp.
"Anh phải làm sao bây giờ?" Lộ Chấp chống tay lên đùi cậu, anh cúi người xuống. "Phương Đát Kỷ, em chọc anh cho đã rồi giờ lại không chịu trách nhiệm với anh à."
"Anh Chấp." Phương Nghiên Duy nói, "Đừng giả bộ đáng thương, em không tin anh đâu."
Người ta cũng không thể ngã vào cùng một cái hố đến ba lần.
Cậu không đời nào để Lộ Chấp lừa thêm lần nữa.
Dưới ánh đèn, nút áo trắng trên cổ áo của Lộ Chấp bị cậu kéo tung ra, vẻ cấm dục kiêu ngạo của anh phút chốc tan biến.
Phương Nghiên Duy dường như thấy anh khẽ cười, trái tim cậu bỗng đập nhanh hơn. Cậu bỗng nhiên cảm thấy những lý do mà mình dùng để trêu chọc người khác hình như không còn vững chắc như trước nữa.
Lộ Chấp giữ chặt tay cậu: "Khép chân lại."
Cây nến hương trong phòng cháy đã rất lâu, ngọn lửa nhỏ nhảy nhót, lớp sáp trắng bên ngoài ngày càng tan chảy.
Mùi hương gỗ và tinh dầu cháy lên phát ra âm thanh tí tách lan tỏa khắp không gian, như muốn len lỏi đến từng góc nhỏ, khiến người vô tình bước vào đây bị bao phủ bởi hương thơm thanh khiết.
Như thể để bù đắp hay vãn hồi điều gì đó, mấy ngày qua họ ở bên nhau làm rất nhiều lần, gần như mỗi góc trong căn phòng này đều in đậm hơi thở của cả hai.
Khi Lộ Chấp "hành hạ" cậu, anh vẫn luôn ít nói như thường lệ.
Anh không phải kiểu người dễ dàng bày tỏ tình cảm ra ngoài. Hầu hết thời gian, Lộ Chấp thích im lặng ôm cậu sau khi làm xong, như thể chỉ vậy thôi cũng đủ khiến anh thấy yên bình.
Những lúc đó, phông nền của cả căn phòng như mờ đi, ánh mắt anh chỉ còn chứa hình bóng người mà anh gần gũi nhất.
Phương Nghiên Duy tự rót cho mình một ly nước nho. Khi đóng cửa tủ lạnh lại, cậu vô tình thấy một vệt mờ mờ do dấu tay để lại.
Phương Nghiên Duy: "..."
Cậu lau sạch cửa tủ lạnh.
Lộ Chấp đã nói tối nay anh sẽ tăng ca.
Phương Nghiên Duy nằm nghiêng trên sofa, mở ứng dụng video ngắn, cậu lại thấy tin tức từ một đài truyền hình.
Kim cương @Đài Lưu Tô: Thầy @Kim cương A ơi. Khóc lớn hạt đậu to.jpg. Chương trình múa của chúng tôi thật sự rất cần một giáo viên đàn tỳ bà như thầy để làm điểm nhấn!
@Đài Lưu Tô: Nếu thầy không muốn lộ mặt, chúng tôi có thể chỉ quay một hình bóng thôi.
Việc lộ mặt hay không thì đối với Phương Nghiên Duy chẳng phải vấn đề. Cậu chỉ là... lười mà thôi.
Lời mời này không biết đã động chạm đến lợi ích của ai, phần bình luận liên tục xuất hiện cãi cọ.
Người thì bảo mời một ngôi sao nhỏ biết chơi đàn vừa đẹp vừa tài năng, người lại khuyên nên tìm nghệ sĩ đàn tỳ bà đang nổi tiếng gần đây từ một đoàn bình đàn.
Một bình luận đập vào mắt cậu:
@Chó cũng không ăn đồ của mấy người: Làm ơn đi, những chương trình về văn hóa truyền thống thì đừng tìm người hot trend trên mạng nữa được không? Tôn trọng văn hóa một chút đi, tìm thầy @Quý Tinh không phải tốt hơn sao?
Phương Nghiên Duy: "..."
@Đài Lưu Tô: Thật lòng mà nói, tôi đã theo dõi thầy này khá lâu rồi. Tôi cảm thấy tiếng đàn của thầy có một câu chuyện. Có lẽ thầy thích đàn tỳ bà hơn thầy nghĩ đấy.
@Phương Nghiên Duy: Gửi thời gian và địa điểm cho tôi đi.
*
Bệnh viện tâm thần, sảnh tầng một.
Lộ Chấp cầm một bó hoa bách hợp trắng tươi bước vào, anh gật đầu chào cô y tá ở quầy lễ tân.
Cửa phòng bệnh mở ra, Lộ Kiến Xương ngồi trên giường bệnh với gương mặt phờ phạc.
"Thằng nhãi ranh." Lộ Kiến Xương mỉa mai lên tiếng, "Mày thà đưa tao vào tù còn hơn."
"Tôi không có khả năng đó." Lộ Chấp đặt bó hoa bên giường. "Ba, sau này tôi sẽ không đến đây nữa."
"Cái gì?" Lộ Kiến Xương vốn vẫn đang bình tĩnh, giờ bỗng trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, "Mày định bỏ tao ở đây cả đời?"
"Không phải ý đó." Lộ Chấp nói, "Nếu ba hồi phục thì ba có thể xuất viện."
"Tao chẳng bệnh gì cả, làm sao hồi phục được!" Lộ Kiến Xương hét lớn.
"Bác sĩ sẽ ra phán đoán ra thôi." Lộ Chấp đáp. "Tôi phải đi, việc học rất bận nên sẽ không đến nữa."
Anh đặt tay lên nắm cửa.
"Lộ Chấp." Tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng, Lộ Kiến Xương nói tiếp: "Mày nghĩ chuyện năm đó, tất cả đều do một mình tao làm sao?"
Lộ Chấp dừng bước.
"Mày dù sao cũng là con tao. Tao từng dí đầu thuốc lá vào người mày, nhưng mày không thể phủ nhận khi mày sốt cao lúc nhỏ, người cứu mày trong lúc Ôn Nhã bận công việc, cũng là tao." Lộ Kiến Xương nói.
"Phát hiện hai người yêu nhau tao cũng không ngăn cản ngay lập tức." Lộ Kiến Xương kéo khóe miệng cười cười, "Tao đã nói với Ôn Nhã là tao cần tiền."
"Phải nói rằng, về chuyện phản đối mày yêu đồng giới, tao và cô ta có cùng quan điểm."
Lộ Chấp nắm chặt tay nắm cửa, bàn tay phải siết lại từng chút một.
"Không có tao thì hai đứa mày vẫn sẽ chia tay thôi." Lộ Kiến Xương nói. "Cô ta có cả tá cách để khiến hai người chia tay, chỉ là ả đã chọn cách nhanh nhất."
"Vậy nên ông muốn túm cổ cậu ấy để uy hiếp tôi?" Lộ Chấp ném lại một câu, anh đóng sập cửa rồi rời đi.
Tiếng hét lớn của Lộ Kiến Xương bị chặn lại sau cánh cửa, vài y tá lao vào phòng bệnh tiêm thuốc an thần cho ông ta.
Lộ Chấp đứng dưới gốc cây trước cổng bệnh viện, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa các ngón tay.
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Khi nào anh về vậy?
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Anh đã đi 5 giờ 24 phút rồi đó.
[Lộ Chấp]: Muốn anh mua gì về không?
[Hồ Ly Đỏ Nhỏ]: Anh trai Lộ Chít Chít ơi, em muốn ăn gà.
[Hồ Ly Nhỏ]: Tầng hầm B1 trung tâm thương mại gần đại học S, mang cho em một con gà nướng mật ong nguyên con nha nha.
[Lộ Chấp]: Ừm.
Thoạt nhìn thì đầy toan tính, nhưng thực chất lại đơn thuần hơn bất kỳ ai.
Trên thế giới này, vẫn còn một góc yên bình anh không cần dùng bạo lực hay mưu mẹo để có được.
Anh dụi tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.
Tại tầng hầm B1 trung tâm thương mại vào giờ này, các cửa hàng ăn uống vẫn còn đông đúc, tiếng người huyên náo pha lẫn hương vị thức ăn lan tỏa khắp nơi.
"Anh đẹp trai." Nhân viên hỏi, "Anh mua cho bạn gái à?"
"Mua cho bạn trai." Lộ Chấp đáp. "Nửa con, cảm ơn."
"Vâng." Nhân viên trả lời.
Khi về nhà, anh dùng dấu vân tay mở khóa điện tử, vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng đàn.
Phương Nghiên Duy ngồi trên tay vịn sofa chơi đàn, đôi chân trần không mang tất chạm nhẹ lên thảm.
Thấy anh bước vào, Phương Nghiên Duy ngẩng đầu cười, tiếng đàn vẫn không ngừng, tay phải cậu thoăn thoắt gảy từng nốt âm dồn dập như mưa trút.
Là Thập Diện Mai Phục.
Âm đàn chuyển tông, trở thành một giai điệu nhỏ nhẹ miền Giang Nam.
"Có lời mời biểu diễn à?" Đợi cậu chơi xong, Lộ Chấp hỏi.
"Anh Phương của anh sắp lên truyền hình rồi!" Phương Nghiên Duy hớn hở nói. "Đài truyền hình thành phố mời em chơi đàn vào Trung Thu!"
Cậu vừa nói vừa vung tay vung chân mô tả ý tưởng về sân khấu.
"Anh đang không vui sao?" Cậu hỏi.
Lộ Chấp chỉ nghĩ, bé hồ ly nhỏ anh che giấu bấy lâu giờ sẽ bị nhiều người nhìn thấy rồi.
"Ba em chơi đàn trong dàn nhạc đài bên cạnh." Phương Nghiên Duy nói. "Còn em, lần này là độc tấu."
Đài yêu cầu cậu tập đàn nhiều hơn trước buổi diễn tập chính thức.
"Sao anh chỉ mua nửa con gà vậy?" Cậu nhìn hộp thức ăn trong suốt Lộ Chấp mang về.
"Muộn rồi, ăn ít thôi." Lộ Chấp đáp.
"Ngành của anh đúng là chú trọng sức khỏe quá." Phương Nghiên Duy càu nhàu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Ngón tay cậu lại đặt lên dây đàn.
Chơi thêm một lần nữa là được ăn gà rồi.
Cậu phớt lờ Lộ Chấp, lại gảy đàn lần nữa.
Cây đàn của cậu là do Quý Tinh dạy từ những ngày đầu. Sau này, tất cả đều dựa vào tự luyện, không thể nói là quá nghiêm túc, nhưng luôn có người khen âm đàn của cậu dễ nghe.
Chơi đến giữa bài, quần áo cậu bị ai đó kéo từ sau lưng.
Cậu ngẩn người, gảy sai một nốt.
"Đừng dừng lại." Lộ Chấp nói sát bên tai.
"..."
Anh nói không dừng thì cậu phải nghe chắc?
Nhưng cậu có thói quen chơi đến hết bài khi luyện đàn.
Vừa nối lại vài nốt, âm thanh mạnh mẽ vang lên, Lộ Chấp đã ôm lấy eo cậu rồi bế cậu ngồi lên đùi anh.
Cậu bám chặt lấy cây đàn mới không làm cả người lẫn đàn rơi xuống đất.
Tiếng đàn ngừng lại.
"Nhưng em muốn ăn gà trước." Cậu nói.
Nửa con gà nướng kia nhìn qua đã thấy ngon rồi.
"Đợi một lát nhé." Lộ Chấp đỡ lấy eo cậu nâng người lên. "Được không?"
Tiếng đàn run rẩy, đứt quãng như chịu cơn giông tố dữ dội, bị quật mạnh rồi vỡ vụn. Sau đó chỉ còn lại vài âm thanh rời rạc, đôi lúc lại ngân lên vài tiếng như tiếng nức nở.
Khi Lộ Chấp thả cậu ra để ăn thì gà đã nguội mất rồi.
"Chỉ nửa con gà mà chơi em cả buổi tối." Cậu nói. "Em thấy mình bị thiệt thòi quá rồi."
Lộ Chấp: "..."
Lộ Chấp: "Ngày mai về anh mua thêm nửa con nữa."
Phương Nghiên Duy không thật sự tính toán chuyện đó. Cậu chỉ cảm thấy sau khi Lộ Chấp đi một chuyến, anh như mang tâm sự gì đó, kìm nén cảm xúc, lại như đang trút giận.
Là công việc xảy ra chuyện gì sao?
Phần lớn thời gian, ngoài những lúc ở bên cậu, Lộ Chấp đều xử lý mọi chuyện dễ dàng.
Hôm nay chắc chắn đã có chuyện gì đó khiến Lộ Chấp tức giận.
"Anh Chấp." Cậu hỏi. "Anh thấy vui hơn chút nào chưa?"
"Ừm." Lộ Chấp đáp.
"Vậy thì tốt rồi." Cậu nói.
Chương trình của đài Lưu Tô phát đúng ngày Trung Thu.
Những ngày này, tài khoản video ngắn của Phương Nghiên Duy bị cư dân mạng tấn công tới tấp, đủ loại bình luận lẫn lộn.
@Nước Cam: Một nghệ sĩ đàn mạng mà cũng lên được sân khấu lớn. Đài Lưu Tô đúng là không có tiền mà, ngày càng xuống dốc.
@Nước Lê: Không hiểu mấy người luôn, chẳng lẽ người trẻ thì không được chơi đàn tỳ bà sao? Nghe hay là được rồi.
@Nước Đu Đủ: Đúng là nổi lên cái là muốn trèo lên sân khấu lớn, không còn là người tôi từng follow ngày trước nữa.
@Nước Táo: Qua xem đài bên cạnh đi, có nghệ sĩ dân nhạc nổi tiếng Quý Tinh biểu diễn, cố lên nào!
@Nước Vải: Cố lên!
Bình luận "Nước Vải" này hòa lẫn trong đống ý kiến lộn xộn, nổi bật hẳn lên.
Phương Nghiên Duy quay đầu, cậu thấy Lộ Chấp đang ngồi dưới ánh đèn đọc sách, còn ghi chép gì đó vào sổ tay.
Ảo giác hả?
Hôm gặp biên đạo chương trình đài Lưu Tô, đối phương rất phấn khích.
"Ôi, cậu không phải là anh trai nhỏ chơi đàn tỳ bà nổi tiếng ở viện Bình Đàn của thành phố chúng ta sao?" Biên đạo hỏi.
Phương Nghiên Duy: "Là tôi."
"Vậy cũng quá tuyệt vời rồi." Biên tập viên nói, "Tôi phải đi điều chỉnh lại hình thức chương trình!"
Biên tập viên tiếp tục: "Thầy Phương, thầy có ý kiến gì về thù lao biểu diễn không?"
Thù lao à?
"Vậy thì cho tôi một hộp bánh trung thu đi." Phương Nghiên Duy nói.
Vào đêm Trung Thu, trăng treo đỉnh đầu, chương trình mừng Trung Thu của đài Lưu Tô ở thành phố A chính thức bắt đầu.
Hà Tuế Tuế đang ở trong ký túc xá đại học của mình, cậu ta mở livestream trên TV.
"Cậu còn xem chương trình này à?" Bạn cùng phòng hỏi.
"Đại ca tôi tối nay có biểu diễn." Hà Tuế Tuế kiêu hãnh nói, "Tôi phải thả vài bình luận để cổ vũ."
Bạn cùng phòng nhìn màn hình, nơi một dàn mỹ nhân cổ trang đang uyển chuyển múa: "... Trong đây có anh trai cậu thật à?"
Màn hình chợt tối lại.
Một vầng trăng giả lập được làm bằng hiệu ứng đặc biệt từ từ mọc lên trong tầng mây, ánh sáng dịu dàng dần chiếu rọi sân khấu. Những đôi tay múa tạo hình như đóa hoa, từng cánh hoa mở ra rồi khép lại, tựa như hòa vào bức tranh trung tâm.
Một bóng dáng xuất hiện ở chính giữa sân khấu.
Tựa như sương mù, cảnh tượng mờ ảo phủ lên một lớp lụa mỏng.
Người trong bóng dáng ấy, áo dài tung bay, nhẹ nhàng thanh thoát. Ống tay áo phấp phới gợi lên khung cảnh tiên cảnh kỳ ảo.
Cái bóng ôm lấy cây tỳ bà, âm thanh trong trẻo của dây đàn vang lên. Ánh đèn sân khấu sáng dần, như ngọc ngà cung điện hiện ra giữa nhân gian.
Dù mặc trang phục cổ, khán giả có thể dễ dàng nhận ra qua bóng dáng, là một chàng trai.
"Ngầu quá đi anh Phương ơi." Hà Tuế Tuế lẩm bẩm, "Tầng bậc khí chất cao thật đấy."
Trên màn hình, bình luận dần tăng lên:
[A! Đây là anh chàng nổi tiếng trên mạng phải không?]
[Phải thừa nhận rằng màn xuất hiện này thật ấn tượng.]
[Aaaaa, trái tim tôi lỡ nhịp mất rồi.]
[Có khi nào là ghi âm trước không?]
[Đạo diễn đỉnh thật, thiết kế sân khấu đẹp mê ly, mấy cô múa cũng quá xuất sắc.]
[Chắc dùng kỹ xảo quay phim nhỉ, ai mà dáng chuẩn đến mức này được?]
Dường như đáp lại thắc mắc của khán giả, khung cảnh sân khấu thay đổi đột ngột. Lớp mây mù tan đi, từng lớp lụa mỏng lùi dần, bóng dáng mờ nhòa hiện lên rõ ràng.
Chàng trai trong bộ hán phục ngồi trên chiếc xích đu, ánh mắt trầm lặng, tay phải lướt nhẹ trên dây đàn.
[??? Đẹp trai thật.]
[Thì ra cậu trai nổi tiếng ở nhà hát dân tộc chính là Phương Nghiên Duy, ai còn dám chê nữa chứ.]
[Âm nhạc tuyệt vời, rating chắc chắn tăng mạnh rồi, đây rõ ràng không phải biểu diễn giả.]
[Đúng vậy, độ hot hiện tại tăng cao chưa từng thấy.]
[Trời ơi, tôi yêu nhạc dân tộc rồi, tỳ bà đúng là nghe quá đỉnh.]
Hà Tuế Tuế đã hai năm rưỡi không gặp Phương Nghiên Duy. Nhưng điều khiến cậu chú ý hơn cả lại là chuỗi tràng hạt trên cổ tay trái của Phương Nghiên Duy.
Một trăm lẻ tám hạt, đính cùng ngọc bạch và chuỗi dây ngọc.
Đó là chuỗi tràng hạt mà Lộ Chấp thường đeo trên tay.
Hồi ở Lộ Dữ, trong một lần biểu diễn, Phương Nghiên Duy từng mượn chuỗi tràng hạt đó để làm phụ kiện.
Vậy còn lần này? Lần này là vì lý do gì?
Bình luận vẫn liên tục chạy trên màn hình:
[Trời ơi, trai chơi tỳ bà lại còn đẹp thế này sao?]
[Phương Nghiên Duy! Tôi từng học ở đảo Lộ!]
[Ớ, tôi là học sinh đảo Lộ trường Thập Tam đây, vừa mãn hạn về. Tôi nhớ cậu nhóc này, từng đến trường tôi biểu diễn một lần, còn được mời từ trường trọng điểm đến cơ.]
Sau khi kết thúc bài biểu diễn, Phương Nghiên Duy ôm tỳ bà xuống sân khấu, cậu vẫn mặc bộ hán phục màu xanh khói, từng bước hướng về phía Lộ Chấp.
"Hà Tuế Tuế tìm em." Lộ Chấp đưa điện thoại về phía cậu.
Phương Nghiên Duy:?
[Tuế Tuế Bình An]: Chuỗi tràng hạt của anh Lộ hả?
[Kim cương A]: Của tôi.
Cậu nghĩ một chút, rồi nhắn thêm một dòng:
[Kim cương A]: Anh ấy cũng là của tôi.