Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng
Chương 59: Friend
*Friend: Bạn bè (hoặc người ủng hộ, người giúp đỡ)
Làm thế nào để đứa trẻ này hiểu ra đây?
Khương Bạch Thành sau khi tỉnh dậy, đã bị cảnh sát thẩm vấn điều tra khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Vì khoảng thời gian từ lúc đốt than đến khi được phát hiện, cậu ta không hít quá nhiều khí CO, nên tình trạng không còn nghiêm trọng.
Sau đó, cha mẹ cậu ta đến và cho biết giữa năm nay, cậu ta được chẩn đoán có nguy cơ cao mắc bệnh ung thư do trình tự gen. Thêm vào đó, quan hệ giữa cậu ta và gia đình vốn dĩ đã không tốt, do cậu ta đã chi tiêu một khoản tiền lớn và nghỉ học để theo đuổi thần tượng, dẫn đến việc bị đuổi khỏi trường đại học. Cha mẹ cậu ta, dù điều hành một công ty, vẫn không thể hiểu được hành động và cũng không thể thõa mãn những cảm xúc của cậu ta.
Sau sự việc này, họ cam kết sẽ để Khương Bạch Thành chịu mọi hình phạt, đồng thời quản lý nghiêm ngặt để không xảy ra sự việc tương tự.
Chỉ cần Tô Tử Bác chịu ký vào giấy hòa giải, hành vi của Khương Bạch Thành sẽ được xử lý nhẹ nhàng hơn. Nhưng Tô Tử Bác không cần suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức. Cha mẹ đối phương liên tục cầu xin sự tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối, Tô Tử Bác không hề do dự, chỉ muốn đối phương chịu hình phạt thích đáng.
Điều này khiến Thẩm Hựu Lam khá bất ngờ.
"Nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào?" Tô Tử Bác ngồi trên sofa hỏi.
"Giống như em thôi." Thẩm Hựu Lam đang cúi đầu thu dọn đồ đạc cho cậu đáp lại.
"Vậy chẳng phải là được rồi sao... Sao anh nghĩ em mềm lòng thế?" Tô Tử Bác hỏi.
Thẩm Hựu Lam ngẩng lên trong lúc thu dọn hành lý cho cậu, đáp: "Em thật sự mềm lòng, nếu không đã chẳng để đồng đội quay chương trình cùng mình."
"Em đã nói rồi, cậu ấy trước giờ luôn tốt với em." Tô Tử Bác lẩm bẩm, "Mềm lòng và lương thiện là hai chuyện khác nhau."
Thẩm Hựu Lam nhướng mày: "Lương thiện... Ừm."
Tự khoe khoang xong, mặt Tô Tử Bác có chút đỏ. Lấy cớ xấu hổ, cậu nhảy bổ vào người Thẩm Hựu Lam, quen tay quen chân như một chú gấu túi đu lên người hắn: "Thẩm Hựu Lam, chúng ta lại sắp lâu lắm không gặp nhau, anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Ừm." Thẩm Hựu Lam đáp, "Khi ở ngoài, nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân."
"Hả? Anh chỉ nói vậy thôi à?" Tô Tử Bác đáp lại: "Hết rồi à?"
"Hết rồi." Thẩm Hựu Lam nói.
Tô Tử Bác bĩu môi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.
Sau khi thu dọn xong hành lý cho cậu, Tô Tử Bác vẫn không chịu xuống. Thẩm Hựu Lam vai mang thêm sức nặng, kéo theo "gấu túi" Tô Tử Bác đi được nửa đường, vừa đi vừa dạy bảo: "Chúng ta đã nói rồi, em không cần phải dính lấy anh như vậy."
"Ai nói với anh vậy?" Tô Tử Bác nhắm mắt, tựa đầu lên vai hắn, "Một năm trời chỉ gặp nhau vài lần, đòi một nụ hôn mà cũng khó khăn. Người ta sau khi tỏ tình là rơi vào trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, còn chúng ta thì sao? Cứ như một cặp vợ chồng già ý."
"... " Thẩm Hựu Lam bất đắc dĩ nói: "Đây là lần đầu tiên anh yêu, anh..."
Trong những lúc như thế này, dù là một chàng trai ba mươi tuổi ngây ngô cũng khó tránh khỏi bối rối. Tô Tử Bác nói: "Anh đừng đùa, trước đây anh rất biết cách trêu chọc em mà, đừng tưởng em không nhận ra..."
"Anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu." Thẩm Hựu Lam nói: "Chủ yếu là chúng ta phải luôn sẵn sàng đối mặt với chia ly."
Nghe vậy, Tô Tử Bác mới từ trên lưng hắn nhảy xuống, đi tới trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi: "Vậy anh nghĩ, một cặp đôi yêu xa nên duy trì mối quan hệ như thế nào?"
"Tin tưởng lẫn nhau." Thẩm Hựu Lam không chút do dự trả lời.
"Không phải, em đang nói về hành động, hành động ấy...!" Tô Tử Bác nhắc nhở: "Ví dụ như chúng ta gặp nhau rồi..."
"Hỏi thăm em một chút về những chuyện bên ngoài..." Thẩm Hựu Lam nói.
"... " Tô Tử Bác chỉ tay vào hắn: "Anh không thể ôm em, hôn em vài cái rồi dành vài ngày bên nhau à..."
Chưa nói xong, Thẩm Hựu Lam đã cúi xuống, hôn lên môi cậu để ngắt lời, sau đó thản nhiên đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng nóng ran của Tô Tử Bác, nói: "Được rồi, em có thể xuống lầu rồi."
"Chú hổ giấy" Tô Tử Bác đi phía trước, "người bạn trai nam tính tuyệt đối" Thẩm Hựu Lam xách vali của cậu bằng một tay, đi phía sau.
Nếu bạn không bỏ qua chương nào, bạn sẽ biết rằng khoảng thời gian này, Thẩm Hựu Lam đã ở bên cậu ấy.
Và, cho đến giờ, Tô Tử Bác vẫn không dám tin mình đã ở bên Thẩm Hựu Lam.
Tuy nhiên sau đó, thái độ của Thẩm Hựu Lam với cậu cũng không thay đổi nhiều. Hai người không có biệt danh đặc biệt dành cho nhau, dù cậu rất mong Thẩm Hựu Lam gọi cậu là "bảo bối" hay "bé cưng", nhưng nghĩ đến việc hắn gọi mình như vậy, cậu lại thấy hơi ngượng...
Dạo gần đây, Tô Tử Bác ở nhà, không có việc gì làm thì lại quấn lấy Thẩm Hựu Lam. Dù hắn đáp lại sự thân mật của cậu, nhưng hiếm khi có bất kỳ hành động nào đi xa hơn. Vậy nên, có lúc, Tô Tử Bác cảm thấy mình như một con hồ ly tinh, dùng hết vốn luyến để quyến rũ một "thư sinh" nghiêm túc.
"Thư sinh" thỉnh thoảng rõ ràng đã dao động, nhưng vẫn hoàn toàn nhịn được, thật sự không thể tin nổi.
Thế nên, Tô Tử Bác không quyến rũ được người yêu, bắt đầu tự hỏi bản thân xem có phải mình thiếu sức hút không.
Phần lớn kiến thức "x ấy" của người trưởng thành có lẽ đến từ những đoạn phim nhỏ, mà Tô Tử Bác, từ khi mười mấy tuổi đã xác định được xu hướng tính dục của mình, tất nhiên cũng từng lén lút xem một ít. Dù sao thì cũng là con người, là người trưởng thành, đây là chuyện rất đỗi bình thường mà thôi.
Nhưng những năm gần đây không giống như trước, đủ loại nội dung liên tục xuất hiện, khiến Tô Tử Bác đã lâu không thật sự nghiêm túc xem một bộ phim nào. Hôm đó, khi mở một trang web, cậu lại tìm cách để tăng thêm sức hút cho bản thân.
Thế là, cậu xem một đoạn phim có nội dung và nhân vật rất kỳ lạ, mặc dù vai thụ trong phim khiến cậu đỏ mặt đến tận mang tai, nhưng cậu lại vô tình tự đặt mình vào vai đó và luôn nghĩ liệu có thể dùng cách này để quyến rũ Thẩm Hựu Lam hay không.
Sau đó, khi đi tắm, cậu lén nhìn bản thân mình trong gương. Người trong gương có thân hình gầy gò, thường xuyên bị gọi là "móc treo quần áo". Dáng vẻ khẳng khiu như vậy khác hẳn với người trong video.
"Đây chính là sự khác biệt sao..." Tô Tử Bác vừa tháo khuyên tai ra vừa xoa xoa mái tóc rối bù của mình.
Vậy rốt cuộc, các fan thích gì ở mình nhỉ? Không hiểu nổi.
Cứ lơ mơ như vậy, Thẩm Hựu Lam đưa hành lý cho cậu, đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt. Tô Tử Bác ngẩng đầu nói: "Anh không hôn em một cái sao?"
"Hồi nãy đã hôn rồi." Thẩm Hựu Lam nói.
"Hả? Còn có hạn mức nữa à?" Tô Tử Bác bất mãn nói, "Thôi được rồi, em đi đây."
Thẩm Hựu Lam gật đầu, mở cửa cho cậu: "Đến nơi nhớ nhắn tin cho anh."
Hắn đứng ở cửa, đợi đến khi Tô Tử Bác lên xe rồi mới vào nhà.
Vừa thay giày, hắn vừa liếm môi.
Dạo gần đây, Thẩm Hựu Lam cứ mãi nghĩ đến một vấn đề: nếu như thật sự đúng như Tô Tử Bác nói, rằng em ấy không nổi tiếng như thế, thì thật tốt.
Hôm qua, Penny lại tìm hắn, Thẩm Hựu Lam nói với cô rằng sau này sẽ không tham gia bất kỳ buổi gặp mặt mai mối nào nữa. Penny lập tức hỏi dồn có phải hắn đã có người trong lòng hay không.
Thẩm Hựu Lam biết lý do này cũng chẳng thể dùng được lâu, bèn đáp: "Gần như vậy."
Penny kinh ngạc một lúc, sau đó ngay lập tức tức giận: "Xem ra anh cũng sắp thoát ế rồi... Hôm qua tôi đi ăn với Duy Cầm, cô ấy sau mối tình trước, à chính là bị gã Ngôn Hòa lừa gạt đấy, thì nhanh chóng tìm được một cậu em nhỏ, trông ghen tị chết đi được."
Những chủ đề như thế này, Thẩm Hựu Lam thường chỉ nghe qua rồi để ngoài tai, nhưng lần này lại đột nhiên có hứng thú, liền nói: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, kém cô ấy đâu đó mười tuổi, là một cậu trai của nhóm nhạc thần tượng mờ nhạt nào ấy, đến cơm cũng không đủ ăn mà còn làm idol, ngày nào cũng để Duy Cầm gọi đồ ăn giúp." Penny kể, "Hôm qua đi ăn, Duy Cầm còn dẫn theo cậu nhóc đó, lớn lên đẹp trai, đáng yêu đã vậy nói chuyện còn quá trời khéo miệng."
Penny thở dài: "Haiz —— Tui cũng muốn có một người như vậy."
Thẩm Hựu Lam uống một ngụm cà phê, nhún vai: "Vậy thì chúc cô thành công."
Nói xong, hắn cầm ly cà phê rời khỏi phòng trà.
Ai mà không muốn có một chú chim hoàng yến xinh đẹp nuôi trong nhà chứ.
Để chú chim hoàng yến ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình mình, không phải đóng những cảnh tình tứ với người khác, không phải tham gia mấy chương trình tạp kỹ này nọ, không bị những gã đàn ông kỳ lạ quấy rầy, cũng không bị người khác nhòm ngó.
Cậu ấy chỉ thuộc về riêng mình.
Nhưng mà Thẩm Hựu Lam lại là một con người hoàn toàn mâu thuẫn. Loại suy nghĩ này xuất hiện trong lòng hắn chắc chắn là điều không sáng suốt, vì ai cũng là một linh hồn tự do, từ đầu đến cuối không thể thuộc về ai cả.
Huống chi là Tô Tử Bác.
Rốt cuộc, làm thế nào để nói cho đứa trẻ này biết rằng hắn yêu cậu, nhưng hắn lại càng muốn cậu hiểu được tình yêu của hắn dành cho cậu lớn thế nào?
...
Chặng cuối cùng của chương trình giải trí bắt đầu rồi.
Trần Văn Văn - đồng đội của cậu, hai ngày trước không có công việc nên đã tới địa điểm quay trước.
Sau khi Tô Tử Bác đến khách sạn, trước tiên là nhắn tin cho Thẩm Hựu Lam để báo bình an rồi đi thẳng vào phòng mình.
Toàn bộ hành lý của cậu đều do Thẩm Hựu Lam chuẩn bị, kể cả quần áo cũng được giao cho tổng biên tập của một tạp chí thời trang lực chọn và phối ra. Vì vậy khi mở vali ra, Tô Tử Bác lại một lần nữa phát hiện mình có một hòm đầy những món đồ ăn vặt yêu thích.
Mặc dù miệng lúc nào cũng bảo mình nên ăn ít đi, nhưng những chiếc bánh quy yêu thích nhất của Tô Tử Bác vẫn được mang theo đầy đủ.
Chẳng mấy chốc, Trần Văn Văn đã chạy đến tìm cậu, trên tay còn mang theo hai ly trà sữa.
Tô Tử Bác nhìn thấy trà sữa, cảm giác cảnh tượng này thật quen thuộc: "Cảm ơn..."
Nói xong, cậu nhanh chóng lấy một ít đồ ăn vặt trong vali ra chia cho Trần Văn Văn.
"Lâu rồi không gặp." Trần Văn Văn nói.
Cậu và Trần Văn Văn đúng thật là lâu rồi không gặp. Hơn nửa năm qua, Tô Tử Bác đã trải qua rất nhiều thay đổi trong cuộc sống. Những người thân thiết nhất của cậu trước đây là đồng đội và Trần Quân, nhưng giờ họ đã không còn ở bên cậu nữa.
"Bây giờ là năm giờ, ăn chút gì để lót dạ đi, tối nay đoàn làm phim sẽ làm việc với các em về kịch bản." Lý Tư Lục đến, nhìn thấy vali của cậu lập tức nói, "Sao em lại mang nhiều đồ ăn vặt như vậy?!"
Tô Tử Bác dùng chân đá nắp vali lên, để Lý Tư Lục mắt không thấy tâm không phiền nữa.
"Đây là lần đầu tiên em tham gia." Trần Văn Văn ngồi một bên nói, "Không quen lắm với tiến trình..."
"Có tôi ở đây mà." Tô Tử Bác nói, "Tôi không chăm sóc cậu thì còn ai vào đây nữa."
Trần Văn Văn cười khẽ, đáp lại: "Ừm."
"Vậy em nhớ để ý thằng nhóc này đấy." Lý Tư Lục nói, "À đúng rồi, sau khi xong phần kiểm tra kịch bản, nhớ đi chào các khách mời khác nhé."
"Ừm, được rồi." Tô Tử Bác gật đầu.
Đến hơn 6h tối, người ở tổ đạo diễn đến tìm nhóm Tô Tử Bác, lúc này cậu mới phát hiện đạo diễn không còn là người trước đó nữa.
"Xin chào, xin chào." Đạo diễn nói, "Tôi họ Lưu, tập cuối này là do tôi chỉ đạo."
Tô Tử Bác gật đầu nói: "Chào ngài."
Vốn chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường, một lần kiểm tra kịch bản bình thường, hết thảy đều diễn ra thuận lợi. Ngoại trừ việc trên người vị đạo diễn này có mùi thuốc lá rất khó chịu và ông ta thường xuyên hút ngay trước mặt mọi người. Nhưng Tô Tử Bác nghĩ rằng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm chấp nhận được.
Quá trình này trôi qua nhanh chóng, đến lúc nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, nhưng các khách mời vẫn chưa đến đủ, sáu người mà hiện tại chỉ có 3 người có mặt.
Khi mọi người chuẩn bị ra về, đạo diễn đột nhiên gọi một mình Trần Văn Văn ra ngoài nói chuyện.
Trần Văn Văn là lần đầu đến, cậu ta không có quản lý hay trợ lý nào đi cùng, tất cả đều do Lý Tư Lục lo liệu. Đạo diễn tìm cậu ta nói chuyện, xung quanh tự nhiên cũng chẳng có ai.
"... Để anh Lục đi với cậu đi." Tô Tử Bác nói.
"Không sao đâu, chỉ là đi nói chuyện thôi mà." Trần Văn Văn nói, "Tối nay tôi muốn đi ăn khuya, anh có đi không?"
"..." Tô Tử Bác hơi do dự nói, "Đợi một lát nữa nhé?"
"Được thôi, đợi một lát nữa." Trần Văn Văn đáp, "Hôm qua tôi đã đi dạo quanh đây, thấy có mấy quán ăn rất ngon, muốn dẫn anh đi thử."
Tô Tử Bác nghe được câu này, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ nói: "Được, cậu đi nhanh về nhanh nhé."
Lời tác giả: Chẳng lẽ Tiểu Tô sắp có bạn mới?
Làm thế nào để đứa trẻ này hiểu ra đây?
Khương Bạch Thành sau khi tỉnh dậy, đã bị cảnh sát thẩm vấn điều tra khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Vì khoảng thời gian từ lúc đốt than đến khi được phát hiện, cậu ta không hít quá nhiều khí CO, nên tình trạng không còn nghiêm trọng.
Sau đó, cha mẹ cậu ta đến và cho biết giữa năm nay, cậu ta được chẩn đoán có nguy cơ cao mắc bệnh ung thư do trình tự gen. Thêm vào đó, quan hệ giữa cậu ta và gia đình vốn dĩ đã không tốt, do cậu ta đã chi tiêu một khoản tiền lớn và nghỉ học để theo đuổi thần tượng, dẫn đến việc bị đuổi khỏi trường đại học. Cha mẹ cậu ta, dù điều hành một công ty, vẫn không thể hiểu được hành động và cũng không thể thõa mãn những cảm xúc của cậu ta.
Sau sự việc này, họ cam kết sẽ để Khương Bạch Thành chịu mọi hình phạt, đồng thời quản lý nghiêm ngặt để không xảy ra sự việc tương tự.
Chỉ cần Tô Tử Bác chịu ký vào giấy hòa giải, hành vi của Khương Bạch Thành sẽ được xử lý nhẹ nhàng hơn. Nhưng Tô Tử Bác không cần suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức. Cha mẹ đối phương liên tục cầu xin sự tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối, Tô Tử Bác không hề do dự, chỉ muốn đối phương chịu hình phạt thích đáng.
Điều này khiến Thẩm Hựu Lam khá bất ngờ.
"Nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào?" Tô Tử Bác ngồi trên sofa hỏi.
"Giống như em thôi." Thẩm Hựu Lam đang cúi đầu thu dọn đồ đạc cho cậu đáp lại.
"Vậy chẳng phải là được rồi sao... Sao anh nghĩ em mềm lòng thế?" Tô Tử Bác hỏi.
Thẩm Hựu Lam ngẩng lên trong lúc thu dọn hành lý cho cậu, đáp: "Em thật sự mềm lòng, nếu không đã chẳng để đồng đội quay chương trình cùng mình."
"Em đã nói rồi, cậu ấy trước giờ luôn tốt với em." Tô Tử Bác lẩm bẩm, "Mềm lòng và lương thiện là hai chuyện khác nhau."
Thẩm Hựu Lam nhướng mày: "Lương thiện... Ừm."
Tự khoe khoang xong, mặt Tô Tử Bác có chút đỏ. Lấy cớ xấu hổ, cậu nhảy bổ vào người Thẩm Hựu Lam, quen tay quen chân như một chú gấu túi đu lên người hắn: "Thẩm Hựu Lam, chúng ta lại sắp lâu lắm không gặp nhau, anh không có gì muốn nói với em sao?"
"Ừm." Thẩm Hựu Lam đáp, "Khi ở ngoài, nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân."
"Hả? Anh chỉ nói vậy thôi à?" Tô Tử Bác đáp lại: "Hết rồi à?"
"Hết rồi." Thẩm Hựu Lam nói.
Tô Tử Bác bĩu môi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.
Sau khi thu dọn xong hành lý cho cậu, Tô Tử Bác vẫn không chịu xuống. Thẩm Hựu Lam vai mang thêm sức nặng, kéo theo "gấu túi" Tô Tử Bác đi được nửa đường, vừa đi vừa dạy bảo: "Chúng ta đã nói rồi, em không cần phải dính lấy anh như vậy."
"Ai nói với anh vậy?" Tô Tử Bác nhắm mắt, tựa đầu lên vai hắn, "Một năm trời chỉ gặp nhau vài lần, đòi một nụ hôn mà cũng khó khăn. Người ta sau khi tỏ tình là rơi vào trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, còn chúng ta thì sao? Cứ như một cặp vợ chồng già ý."
"... " Thẩm Hựu Lam bất đắc dĩ nói: "Đây là lần đầu tiên anh yêu, anh..."
Trong những lúc như thế này, dù là một chàng trai ba mươi tuổi ngây ngô cũng khó tránh khỏi bối rối. Tô Tử Bác nói: "Anh đừng đùa, trước đây anh rất biết cách trêu chọc em mà, đừng tưởng em không nhận ra..."
"Anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu." Thẩm Hựu Lam nói: "Chủ yếu là chúng ta phải luôn sẵn sàng đối mặt với chia ly."
Nghe vậy, Tô Tử Bác mới từ trên lưng hắn nhảy xuống, đi tới trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi: "Vậy anh nghĩ, một cặp đôi yêu xa nên duy trì mối quan hệ như thế nào?"
"Tin tưởng lẫn nhau." Thẩm Hựu Lam không chút do dự trả lời.
"Không phải, em đang nói về hành động, hành động ấy...!" Tô Tử Bác nhắc nhở: "Ví dụ như chúng ta gặp nhau rồi..."
"Hỏi thăm em một chút về những chuyện bên ngoài..." Thẩm Hựu Lam nói.
"... " Tô Tử Bác chỉ tay vào hắn: "Anh không thể ôm em, hôn em vài cái rồi dành vài ngày bên nhau à..."
Chưa nói xong, Thẩm Hựu Lam đã cúi xuống, hôn lên môi cậu để ngắt lời, sau đó thản nhiên đứng thẳng dậy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng nóng ran của Tô Tử Bác, nói: "Được rồi, em có thể xuống lầu rồi."
"Chú hổ giấy" Tô Tử Bác đi phía trước, "người bạn trai nam tính tuyệt đối" Thẩm Hựu Lam xách vali của cậu bằng một tay, đi phía sau.
Nếu bạn không bỏ qua chương nào, bạn sẽ biết rằng khoảng thời gian này, Thẩm Hựu Lam đã ở bên cậu ấy.
Và, cho đến giờ, Tô Tử Bác vẫn không dám tin mình đã ở bên Thẩm Hựu Lam.
Tuy nhiên sau đó, thái độ của Thẩm Hựu Lam với cậu cũng không thay đổi nhiều. Hai người không có biệt danh đặc biệt dành cho nhau, dù cậu rất mong Thẩm Hựu Lam gọi cậu là "bảo bối" hay "bé cưng", nhưng nghĩ đến việc hắn gọi mình như vậy, cậu lại thấy hơi ngượng...
Dạo gần đây, Tô Tử Bác ở nhà, không có việc gì làm thì lại quấn lấy Thẩm Hựu Lam. Dù hắn đáp lại sự thân mật của cậu, nhưng hiếm khi có bất kỳ hành động nào đi xa hơn. Vậy nên, có lúc, Tô Tử Bác cảm thấy mình như một con hồ ly tinh, dùng hết vốn luyến để quyến rũ một "thư sinh" nghiêm túc.
"Thư sinh" thỉnh thoảng rõ ràng đã dao động, nhưng vẫn hoàn toàn nhịn được, thật sự không thể tin nổi.
Thế nên, Tô Tử Bác không quyến rũ được người yêu, bắt đầu tự hỏi bản thân xem có phải mình thiếu sức hút không.
Phần lớn kiến thức "x ấy" của người trưởng thành có lẽ đến từ những đoạn phim nhỏ, mà Tô Tử Bác, từ khi mười mấy tuổi đã xác định được xu hướng tính dục của mình, tất nhiên cũng từng lén lút xem một ít. Dù sao thì cũng là con người, là người trưởng thành, đây là chuyện rất đỗi bình thường mà thôi.
Nhưng những năm gần đây không giống như trước, đủ loại nội dung liên tục xuất hiện, khiến Tô Tử Bác đã lâu không thật sự nghiêm túc xem một bộ phim nào. Hôm đó, khi mở một trang web, cậu lại tìm cách để tăng thêm sức hút cho bản thân.
Thế là, cậu xem một đoạn phim có nội dung và nhân vật rất kỳ lạ, mặc dù vai thụ trong phim khiến cậu đỏ mặt đến tận mang tai, nhưng cậu lại vô tình tự đặt mình vào vai đó và luôn nghĩ liệu có thể dùng cách này để quyến rũ Thẩm Hựu Lam hay không.
Sau đó, khi đi tắm, cậu lén nhìn bản thân mình trong gương. Người trong gương có thân hình gầy gò, thường xuyên bị gọi là "móc treo quần áo". Dáng vẻ khẳng khiu như vậy khác hẳn với người trong video.
"Đây chính là sự khác biệt sao..." Tô Tử Bác vừa tháo khuyên tai ra vừa xoa xoa mái tóc rối bù của mình.
Vậy rốt cuộc, các fan thích gì ở mình nhỉ? Không hiểu nổi.
Cứ lơ mơ như vậy, Thẩm Hựu Lam đưa hành lý cho cậu, đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt. Tô Tử Bác ngẩng đầu nói: "Anh không hôn em một cái sao?"
"Hồi nãy đã hôn rồi." Thẩm Hựu Lam nói.
"Hả? Còn có hạn mức nữa à?" Tô Tử Bác bất mãn nói, "Thôi được rồi, em đi đây."
Thẩm Hựu Lam gật đầu, mở cửa cho cậu: "Đến nơi nhớ nhắn tin cho anh."
Hắn đứng ở cửa, đợi đến khi Tô Tử Bác lên xe rồi mới vào nhà.
Vừa thay giày, hắn vừa liếm môi.
Dạo gần đây, Thẩm Hựu Lam cứ mãi nghĩ đến một vấn đề: nếu như thật sự đúng như Tô Tử Bác nói, rằng em ấy không nổi tiếng như thế, thì thật tốt.
Hôm qua, Penny lại tìm hắn, Thẩm Hựu Lam nói với cô rằng sau này sẽ không tham gia bất kỳ buổi gặp mặt mai mối nào nữa. Penny lập tức hỏi dồn có phải hắn đã có người trong lòng hay không.
Thẩm Hựu Lam biết lý do này cũng chẳng thể dùng được lâu, bèn đáp: "Gần như vậy."
Penny kinh ngạc một lúc, sau đó ngay lập tức tức giận: "Xem ra anh cũng sắp thoát ế rồi... Hôm qua tôi đi ăn với Duy Cầm, cô ấy sau mối tình trước, à chính là bị gã Ngôn Hòa lừa gạt đấy, thì nhanh chóng tìm được một cậu em nhỏ, trông ghen tị chết đi được."
Những chủ đề như thế này, Thẩm Hựu Lam thường chỉ nghe qua rồi để ngoài tai, nhưng lần này lại đột nhiên có hứng thú, liền nói: "Vậy sao?"
"Đúng vậy, kém cô ấy đâu đó mười tuổi, là một cậu trai của nhóm nhạc thần tượng mờ nhạt nào ấy, đến cơm cũng không đủ ăn mà còn làm idol, ngày nào cũng để Duy Cầm gọi đồ ăn giúp." Penny kể, "Hôm qua đi ăn, Duy Cầm còn dẫn theo cậu nhóc đó, lớn lên đẹp trai, đáng yêu đã vậy nói chuyện còn quá trời khéo miệng."
Penny thở dài: "Haiz —— Tui cũng muốn có một người như vậy."
Thẩm Hựu Lam uống một ngụm cà phê, nhún vai: "Vậy thì chúc cô thành công."
Nói xong, hắn cầm ly cà phê rời khỏi phòng trà.
Ai mà không muốn có một chú chim hoàng yến xinh đẹp nuôi trong nhà chứ.
Để chú chim hoàng yến ấy chỉ nhìn thấy mỗi mình mình, không phải đóng những cảnh tình tứ với người khác, không phải tham gia mấy chương trình tạp kỹ này nọ, không bị những gã đàn ông kỳ lạ quấy rầy, cũng không bị người khác nhòm ngó.
Cậu ấy chỉ thuộc về riêng mình.
Nhưng mà Thẩm Hựu Lam lại là một con người hoàn toàn mâu thuẫn. Loại suy nghĩ này xuất hiện trong lòng hắn chắc chắn là điều không sáng suốt, vì ai cũng là một linh hồn tự do, từ đầu đến cuối không thể thuộc về ai cả.
Huống chi là Tô Tử Bác.
Rốt cuộc, làm thế nào để nói cho đứa trẻ này biết rằng hắn yêu cậu, nhưng hắn lại càng muốn cậu hiểu được tình yêu của hắn dành cho cậu lớn thế nào?
...
Chặng cuối cùng của chương trình giải trí bắt đầu rồi.
Trần Văn Văn - đồng đội của cậu, hai ngày trước không có công việc nên đã tới địa điểm quay trước.
Sau khi Tô Tử Bác đến khách sạn, trước tiên là nhắn tin cho Thẩm Hựu Lam để báo bình an rồi đi thẳng vào phòng mình.
Toàn bộ hành lý của cậu đều do Thẩm Hựu Lam chuẩn bị, kể cả quần áo cũng được giao cho tổng biên tập của một tạp chí thời trang lực chọn và phối ra. Vì vậy khi mở vali ra, Tô Tử Bác lại một lần nữa phát hiện mình có một hòm đầy những món đồ ăn vặt yêu thích.
Mặc dù miệng lúc nào cũng bảo mình nên ăn ít đi, nhưng những chiếc bánh quy yêu thích nhất của Tô Tử Bác vẫn được mang theo đầy đủ.
Chẳng mấy chốc, Trần Văn Văn đã chạy đến tìm cậu, trên tay còn mang theo hai ly trà sữa.
Tô Tử Bác nhìn thấy trà sữa, cảm giác cảnh tượng này thật quen thuộc: "Cảm ơn..."
Nói xong, cậu nhanh chóng lấy một ít đồ ăn vặt trong vali ra chia cho Trần Văn Văn.
"Lâu rồi không gặp." Trần Văn Văn nói.
Cậu và Trần Văn Văn đúng thật là lâu rồi không gặp. Hơn nửa năm qua, Tô Tử Bác đã trải qua rất nhiều thay đổi trong cuộc sống. Những người thân thiết nhất của cậu trước đây là đồng đội và Trần Quân, nhưng giờ họ đã không còn ở bên cậu nữa.
"Bây giờ là năm giờ, ăn chút gì để lót dạ đi, tối nay đoàn làm phim sẽ làm việc với các em về kịch bản." Lý Tư Lục đến, nhìn thấy vali của cậu lập tức nói, "Sao em lại mang nhiều đồ ăn vặt như vậy?!"
Tô Tử Bác dùng chân đá nắp vali lên, để Lý Tư Lục mắt không thấy tâm không phiền nữa.
"Đây là lần đầu tiên em tham gia." Trần Văn Văn ngồi một bên nói, "Không quen lắm với tiến trình..."
"Có tôi ở đây mà." Tô Tử Bác nói, "Tôi không chăm sóc cậu thì còn ai vào đây nữa."
Trần Văn Văn cười khẽ, đáp lại: "Ừm."
"Vậy em nhớ để ý thằng nhóc này đấy." Lý Tư Lục nói, "À đúng rồi, sau khi xong phần kiểm tra kịch bản, nhớ đi chào các khách mời khác nhé."
"Ừm, được rồi." Tô Tử Bác gật đầu.
Đến hơn 6h tối, người ở tổ đạo diễn đến tìm nhóm Tô Tử Bác, lúc này cậu mới phát hiện đạo diễn không còn là người trước đó nữa.
"Xin chào, xin chào." Đạo diễn nói, "Tôi họ Lưu, tập cuối này là do tôi chỉ đạo."
Tô Tử Bác gật đầu nói: "Chào ngài."
Vốn chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường, một lần kiểm tra kịch bản bình thường, hết thảy đều diễn ra thuận lợi. Ngoại trừ việc trên người vị đạo diễn này có mùi thuốc lá rất khó chịu và ông ta thường xuyên hút ngay trước mặt mọi người. Nhưng Tô Tử Bác nghĩ rằng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm chấp nhận được.
Quá trình này trôi qua nhanh chóng, đến lúc nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, nhưng các khách mời vẫn chưa đến đủ, sáu người mà hiện tại chỉ có 3 người có mặt.
Khi mọi người chuẩn bị ra về, đạo diễn đột nhiên gọi một mình Trần Văn Văn ra ngoài nói chuyện.
Trần Văn Văn là lần đầu đến, cậu ta không có quản lý hay trợ lý nào đi cùng, tất cả đều do Lý Tư Lục lo liệu. Đạo diễn tìm cậu ta nói chuyện, xung quanh tự nhiên cũng chẳng có ai.
"... Để anh Lục đi với cậu đi." Tô Tử Bác nói.
"Không sao đâu, chỉ là đi nói chuyện thôi mà." Trần Văn Văn nói, "Tối nay tôi muốn đi ăn khuya, anh có đi không?"
"..." Tô Tử Bác hơi do dự nói, "Đợi một lát nữa nhé?"
"Được thôi, đợi một lát nữa." Trần Văn Văn đáp, "Hôm qua tôi đã đi dạo quanh đây, thấy có mấy quán ăn rất ngon, muốn dẫn anh đi thử."
Tô Tử Bác nghe được câu này, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ nói: "Được, cậu đi nhanh về nhanh nhé."
Lời tác giả: Chẳng lẽ Tiểu Tô sắp có bạn mới?