Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 42: Accident



*Accident: Tình cờ
Liệu Thẩm Hựu Lam có phải là một "fan sự nghiệp" của cậu không?
Tô Tử Bác có chuyến bay lúc hơn 9 giờ sáng. Dù ở gần sân bay, cậu vẫn phải rời đi từ 6-7 giờ do quản lý sắp xếp.
Vì đây là lần đầu tiên xuất hiện tại sân bay sau kỳ thi đại học, quản lý yêu cầu tạo cho cậu một phong cách kín đáo nhưng vẫn thời thượng. Tuy nhiên, vì thiếu ngủ và bị sưng mắt, Tô Tử Bác phải đeo kính râm để che đi.
Cậu mặc áo dòng thời trang của thương hiệu T, quần từ Zppaii và đi dép sandal dây mảnh màu phát sáng. Khi vừa bước xuống xe, tiếng hét vang lên không ngừng từ người hâm mộ đang chờ đợi.
Tô Tử Bác hiếm khi dừng lại một chút, giơ tay chào fan với nụ cười thân thiện.
Các tài khoản tiếp thị nhanh chóng đăng cảnh này lên mạng, kèm chú thích: "Tô Tử Bác xuất hiện tại sân bay lần đầu sau kỳ thi đại học, không bị ảnh hưởng bởi lùm xùm của đồng đội, nhiệt tình tương tác với fan tại hiện trường."
Sự việc của Ngôn Hòa được công bố vào giữa khuya hôm qua, nhưng đến sáng nay đã lan rộng và bùng nổ trên khắp mạng xã hội. Không ngạc nhiên khi fan của Tô Tử Bác cũng bị kéo vào cuộc khẩu chiến dữ dội với fan của Ngôn Hòa.
Dẫu vậy, mọi rắc rối không thể chạm đến Tô Tử Bác. Nếu có, trước cậu vẫn còn đội ngũ quản lý đứng chắn. Điều cậu cần làm là tập trung vào việc giành lấy vai diễn lần này.
Trên máy bay, Tô Tử Bác ngồi ở hàng ghế đầu khoang thương gia. Tiếp viên nhanh chóng kéo rèm lại để đảm bảo sự riêng tư. Cậu dựa vào ghế chuẩn bị tắt điện thoại thì nhận được một tin nhắn.
Thẩm Hựu Lam gửi: "Cố lên."
Tô Tử Bác mở ra, đáp lại: "Ừm."
Sau đó cậu tắt máy.
Như vậy cũng tốt, cậu nghĩ.
Vừa nhắm mắt lại, rèm bị kéo ra. Tô Tử Bác tưởng là Lý Tư Lục, mở mắt định nhường chỗ, nhưng trước mặt cậu lại là một người khác.
Cậu ngẩn ra, chân thu lại lơ lửng giữa không trung.
Khương Bạch Thành nhìn cậu một lúc mới nhận ra khuôn mặt ẩn sau khẩu trang đen. Sau khi nhận ra, anh ta lập tức chỉ vào cậu, phấn khích nói: "Ơ? Là cậu sao? Trùng hợp thế!"
Anh ta bước vào, nói tiếp: "Wow, chúng ta ngồi cạnh nhau à?"
"... Sao anh lại ở đây?" Tô Tử Bác nhìn anh ta chăm chú.
"Tới Bắc Kinh chứ sao." Khương Bạch Thành giơ vé máy bay lên, "Hiếm khi được nghỉ, định đi Công viên giải trí Universal chơi. Với lại bà tôi cũng ở Bắc Kinh, tiện thể về thăm bà luôn."
"À." Tô Tử Bác nói, "Rất lâu không gặp anh rồi."
"Đúng —— thế —— đấy ——." Khương Bạch Thành kéo dài giọng, "Tôi bận rộn suốt học kỳ vừa rồi, mà cậu thi đại học xong rồi nhỉ?"
"Ừm." Cậu đáp.
Lại có người kéo ra bức màn, lần này là Lý Tư Lục: "Anh xuống khoang phổ thông đây, có việc thì gọi tiếp viên nhé."
"... Ừm."
Vì đội ngũ quản lý chỉ đặt vé thương gia cho một mình Tô Tử Bác, những người còn lại đành ngồi khoang phổ thông. Cậu không ngờ lại gặp Khương Bạch Thành ở đây. Nghĩ lại, hình như Khương Bạch Thành đã vắng bóng khỏi cuộc sống của cậu được một thời gian rồi.
Khương Bạch Thành ngồi vào ghế, nghịch điện thoại một lát rồi bật chế độ máy bay. Sau đó, anh ta lấy một chiếc mặt nạ mắt dùng một lần từ trong túi ra, hỏi Tô Tử Bác:
"Cậu có muốn một cái không?"
Tô Tử Bác không nghĩ ngợi, từ chối ngay: "Không..."
"Cái này siêu thoải mái luôn." Khương Bạch Thành nói, "Hương lavender, nhiệt độ ấm vừa phải, giữ ấm lâu, ngủ dậy là vừa luôn."
Anh ta nhiệt tình nhét vào tay Tô Tử Bác: "Cầm lấy đi!"
Tô Tử Bác: "..."
Cái tật nhiệt tình quá mức này của anh ta vẫn không thay đổi.
Cậu đành cảm ơn, sau đó chậm rãi mở ra.
Vì tối qua ngủ không đủ giấc, cậu đeo mặt nạ mắt vào, dặn tiếp viên không làm phiền khi phục vụ đồ ăn và thức uống, rồi đắp chăn ngủ một giấc ngon lành.
Trước khi máy bay hạ cánh, Tô Tử Bác tỉnh dậy vì đói.
Chuyến bay kéo dài hơn 2 tiếng, đúng giờ ăn trưa. Không ăn sáng cũng chẳng dùng bữa trên máy bay, cậu mở mắt ra, phát hiện mình vẫn đang đeo mặt nạ mắt.
Cậu đưa tay tùy tiện tháo nó ra, ánh sáng từ tấm rèm hơi hé mở khiến cậu bị chói mắt. Nhưng điều khiến cậu giật mình hơn là khuôn mặt Khương Bạch Thành gần ngay trước mặt.
Khương Bạch Thành đang chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn cậu. Vì rèm cửa chặn hết ánh sáng, cậu chỉ thấy được bóng dáng mờ nhạt và đôi mắt sáng ngời trong bóng tối.
"..." Tô Tử Bác sững sờ, ngồi thẳng dậy.
"Chào cậu." Khương Bạch Thành cười cười, "Cậu tỉnh rồi à?"
"... Anh nhìn tôi làm gì?" Tô Tử Bác hỏi với một ánh mắt đầy cảnh giác.
"Buồn chán thôi." Khương Bạch Thành rút tay về, đưa tay mở rèm cửa bên cạnh ra. Ánh sáng tràn vào, làm khuôn mặt anh ta rõ ràng hơn. Anh ta nhắc nhở: "Sắp hạ cánh rồi."
Tiếp viên hàng không trở lại trước khoang máy bay ngồi xuống, phát loa thông báo: "Kính thưa quý khách, máy bay chuẩn bị hạ cánh. Vui lòng tắt các thiết bị điện tử hoặc bật chế độ máy bay, mở rèm cửa sổ..."
Tô Tử Bác vo tròn mặt nạ mắt trong tay, nhìn chằm chằm vào lưng ghế phía trước.
Sau khi xuống máy bay, Tô Tử Bác đeo kính râm, theo Lý Tư Lục ra ngoài. Vừa đi vừa mở điện thoại, cậu nhắn cho Thẩm Hựu Lam: "Thật kỳ lạ, tôi gặp con ếch xanh khổng lồ trên máy bay."
Thẩm Hựu Lam không trả lời ngay, nhưng Lý Tư Lục đã lấy tay che màn hình điện thoại của cậu, nhắc nhở: "Đừng dùng điện thoại, có người có thể chụp màn hình của em bằng ống kính dài đấy."
"Ồ..." Tô Tử Bác đáp, cất điện thoại vào túi.
Lý Tư Lục dẫn theo cậu lên xe, bắt đầu trao đổi hành trình ngày hôm nay với cậu. Hôm nay lịch trình của cậu đã được sắp xếp kín mít: buổi sáng gặp Vương Nghị, buổi chiều gặp Phó Hãn. Tuy nhiên, bản thân Vương Nghị không đến, mà chỉ có phó đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất. Vì vậy, cả ngày Tô Tử Bác bận rộn đến mức không có thời gian biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Vẫn là một ngày vô vùng đặc sắc.
Quay lại buổi sáng, khi Tô Tử Bác chuẩn bị khởi hành.
Thẩm Hựu Lam nhắn tin động viên: "Cố lên."
Dù tối qua câu chuyện kết thúc bằng việc Tô Tử Bác "dỗi nhẹ", nhưng Thẩm Hựu Lam biết rõ cậu không thực sự giận. Cậu thường chỉ tự mình bực bội, nhưng vài phút sau là ổn. Tin nhắn buổi sáng của Thẩm Hựu Lam nhanh chóng nhận được hồi âm từ Tô Tử Bác.
Trong khi đó, lịch trình của Thẩm Hựu Lam lại khá nhẹ nhàng. Nhưng khi vừa bắt đầu công việc, hắn bất ngờ được gọi tham gia một cuộc họp khẩn. Khi bước vào phòng, hắn nhận thấy hầu hết các lãnh đạo cấp cao đều đã có mặt.
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Yên tâm, là tin tức tốt." Penny dẫn đầu nói, "Nửa đêm hôm qua, sau khi chúng ta chính thức công bố hợp tác với Tô Tử Bác, sáng nay đã phát đi thông báo rằng tất cả các nội dung có liên quan đến Ngôn Hòa trong kế hoạch trước đó sẽ bị gỡ xuống. Ngay sau đó, ba tạp chí lớn khác cũng ra tuyên bố tương tự... và hai thương hiệu đã nhanh chóng thông báo hủy hợp đồng với cậu ta."
"... Ồ?" Thẩm Hựu Lam nhướng mày nói, "Không ngờ bọn họ cập nhật thông tin và phản ứng nhanh như vậy đấy."
"Thật ra đây là quy tắc bất thành văn trong ngành, cũng có thể hiểu được." Một quản lý khác giải thích: "Cho nên nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là đảm bảo cắt đứt mọi liên hệ còn sót lại với Ngôn Hòa, tránh để lại sơ hở bị chỉ trích."
"Được, hoàn tất rà soát trong vòng hai ngày tới." Thẩm Hựu Lam gật đầu.
Trước đó, hắn cũng không nghĩ tới vụ việc này sẽ gây ảnh hưởng lớn như vậy.
Về cơ bản, Ngôn Hòa trước nay được xây dựng hình ảnh "ngôi sao ưu tú". Nhưng giờ đây, những bê bối như quan hệ với fan, bắt cá hai tay, nợ nần và nhiều chuyện khác hoàn toàn trái ngược khiến hình tượng của cậu ta sụp đổ một cách nhanh chóng.
Thẩm Hựu Lam không cảm thấy đồng tình với Ngôn Hòa. Hắn vẫn nhớ rõ những gì Ngôn Hòa đã làm với Tô Tử Bác. Hiện tại hắn cũng còn nhớ rõ, bởi vì trò đùa nghịch ác ý của Ngôn Hòa, lần đầu tiên hắn gặp cậu trong bãi đỗ xe ở sân bay, cậu lúc ấy giống như một chú chó con cứng đầu và kiêu ngạo, nhưng thực tế lại vô cùng bất lực.
Dù Tô Tử Bác có thể tha thứ, nhưng Thẩm Hựu Lam chưa bao giờ có ý định bỏ qua chuyện này.
Khi Thẩm Hựu Lam kết thúc công việc đã khoảng 6h tối rồi. Suốt cả ngày, Thẩm Hựu Lam không có thời gian kiểm tra tin nhắn. Lúc xem điện thoại, Tô Tử Bác đã hoàn thành buổi thử vai thứ hai.
"Khương Bạch Thành." Thẩm Hựu Lam lặp lại cái tên đó một lần nữa.
Đã một thời gian dài hắn không liên lạc với Khương Bạch Thành. Dù thỉnh thoảng buổi sáng có thấy cậu ta lái chiếc Lamborghini rời đi, cả hai chỉ chào hỏi từ xa. Cậu ta cũng không gửi tin nhắn cho hắn và cũng chẳng qua nhà mời ăn cơm nữa. So với sự nhiệt tình ban đầu, Khương Bạch Thành dường như đã lạnh nhạt hơn nhiều.
Việc Tô Tử Bác đột ngột nhắc đến cái tên này khiến linh cảm nhạy bén của Thẩm Hựu Lam bất giác trở nên bất an.
Hắn nhắn lại:
—— Anh ta nói gì với em?
Chưa đầy vài phút sau, Tô Tử Bác trả lời:
—— Không gì cả, chỉ tình cờ ngồi cạnh nhau trong khoang thương gia thôi. Có chút bất ngờ.
—— À, cả hai buổi thử vai tôi đều qua rồi, kịch bản cũng được giao luôn. Ngày kia sẽ có buổi đọc kịch bản, đạo diễn Phó cũng sẽ tham gia. Đã nhanh chóng xác định thời gian vào đoàn phim.
Thẩm Hựu Lam nói:
—— Diễn cho tốt.
Tô Tử Bác im lặng một lúc, rồi nhắn:
—— À... anh có thể dạy tôi đánh mạt chược không?
—— Trong phim của đạo diễn Vương có nhiều cảnh chơi mạt chược, tôi cần phải biết cơ bản.
Sau khi gửi đi, Tô Tử Bác thầm nghĩ: Đừng từ chối, đừng từ chối. Tìm một cái cớ để nói chuyện với Thẩm Hựu Lam thật sự rất tốn công sức đó.
May mắn Thẩm Hựu Lam trả lời cậu:—— Ừ, có thể.
"Yes!" Tô Tử Bác cười rạng rỡ, giơ nắm đấm lên đầy phấn khích.
...
Hai ba ngày sau, nhiệt độ sự kiện của Ngôn Hòa đã giảm đáng kể, mức độ thảo luận cũng dần suy giảm, nhưng bản thân cậu ta vẫn chưa xuất hiện.
Trước khi chấm dứt hợp đồng, Tinh Hãn Giải Trí vẫn là công ty quản lý của Ngôn Hòa, nhưng họ cũng không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào. Những cô gái từng lên tiếng tố cáo anh ta hiện tại cũng im hơi lặng tiếng. Bên ngoài đồn đoán rằng công ty đang âm thầm giải quyết riêng.
Trong khi đó, Tô Tử Bác vẫn giữ liên lạc dù hơi đứt quãng với Thẩm Hựu Lam trong vài ngày qua.
Vào ngày diễn ra buổi đọc kịch bản, Tô Tử Bác xuất phát từ sớm. Thẩm Hựu Lam bất ngờ chủ động nhắn tin:
—— Hôm nay ngoài đạo diễn Phó, em có thể tranh thủ trao đổi và tương tác nhiều hơn với biên kịch cũng như các bạn diễn có phân cảnh chung. Có thể sau này mọi người sẽ gặp nhau thường xuyên, nhưng chỉ hôm nay mới có thời gian tĩnh tâm bàn luận kỹ về kịch bản và nhân vật.
Cầm điện thoại trên tay, Tô Tử Bác vừa đọc tin nhắn vừa suy nghĩ. Sau khi bị Thẩm Hựu Lam từ chối, cậu lại cảm thấy hắn quan tâm mình hơn trước. Thái độ này khiến cậu có cảm giác Thẩm Hựu Lam rất để ý đến cậu. Nhưng tại sao lại như vậy? Đã từ chối rồi mà, hắn đang nghĩ gì vậy chứ?
Nghĩ mãi mà không hiểu được.
Chẳng lẽ... Thẩm Hựu Lam không muốn yêu mình, mà chỉ muốn làm fan sự nghiệp của mình?
Gần đây đọc nhiều bài viết trong fandom, Tô Tử Bác không tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ linh tinh, đến mức tự bật cười.
"Phì." Cậu che miệng cười, rồi gửi cho Thẩm Hựu Lam một sticker chú chó nhỏ dậm chân giận dữ.
"Tô Tử Bác?"
"Dạ?"
Nghe ai đó gọi mình, Tô Tử Bác quay đầu lại. Dáng người đối phương rất cao lớn khiến cậu không thể không ngước mắt lên nhìn.
Đứng trước mặt cậu là một chàng trai đẹp trai, gương mặt mang nét cổ điển với đôi mắt phượng sắc sảo, sống mũi cao và đôi môi mỏng. Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai thấp, nở nụ cười dịu dàng nhìn cậu: "Từ nãy đã thấy em rồi, còn đang nghĩ xem có phải em thật không."
"Anh Ninh Trân?" Tô Tử Bác chớp mắt mấy cái, "Chào anh... Anh cũng đến à?"
"Ừ." Ninh Trân cười dịu dàng, "Tính vào trong chào em, nhưng thấy em ngoài cửa. Em uống cà phê không? Anh bảo trợ lý mua cho."
"À, cảm ơn anh." Tô Tử Bác đáp.
"Cà phê đá kiểu Mỹ, được không?" Ninh Trân hỏi, "Hai chúng ta vào trước đi."
"Được ạ." Tô Tử Bác gật đầu.
Người này chính là bạn diễn đóng cặp song nam chính với cậu, một diễn viên trẻ thế hệ mới, đồng thời cũng là đàn anh của cậu tại học viện diễn xuất mà cậu sắp gia nhập. Trong vài tháng tới, cậu và Ninh Trân sẽ thường xuyên làm việc cùng nhau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...