Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng
Chương 37: Ready
*Ready: Sẳn sàng
Trước kỳ thi.
Tô Tử Bác không có ý kiến gì về việc chọn khách sạn, nên Thẩm Hựu Lam tự mình quyết định luôn.
Hai tháng trước kỳ thi đại học, các khách sạn xung quanh đã bị đặt kín, giờ đây đã rơi vào tình trạng "một phòng khó tìm." Thẩm Hựu Lam phải nhờ mối quan hệ mới đặt được một phòng ở khách sạn Bạch Phủ cách trường thi 3km.
Tô Tử Bác theo thường lệ tính toán với hắn, khăng khăng chuyển tiền trả lại.
"Không cần đâu, chỉ có ba đêm thôi." Thẩm Hựu Lam nói.
Tô Tử Bác đương nhiên không chịu. Cậu lén tra giá, phát hiện chi phí ba đêm ở đây gần bằng tiền thuê nhà một tháng của mình. Trong khi nghĩ cách khiến Thẩm Hựu Lam nhận tiền, cậu bỗng nhận ra một vấn đề quan trọng.
Thẩm Hựu Lam nói chỉ đặt một phòng thôi sao?
"Tôi đã liên hệ với quản lý của em rồi," Thẩm Hựu Lam nói, "Anh ấy chịu trách nhiệm đưa đón em đến trường thi. Tôi cũng sẽ ở đó."
"Anh... không đi làm à?" Tô Tử Bác bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hỏi.
"Tôi đã thỏa thuận với Lý Tư Lục rồi. Tạp chí của chúng tôi có quyền phỏng vấn độc quyền, sau đó có thể tái hiện toàn bộ trải nghiệm kỳ thi đại học của em."
Nghe vậy, Tô Tử Bác không biết nên có cảm giác gì.
Nhưng nếu là Thẩm Hựu Lam, thì cũng không quá khó chịu.
"Để tránh ăn thức ăn ngoài dễ đau bụng, mấy ngày này đồ ăn sẽ do dì giúp việc chuẩn bị." Thẩm Hựu Lam tiếp tục, "Em chỉ cần mang đủ dụng cụ học tập, những thứ khác không phải lo."
Đúng kiểu phụ huynh của mình luôn... Tô Tử Bác thầm nghĩ.
...
Trước khi thi đại học một ngày, Tô Tử Bác trở về trường cũ một chuyến. Vì những lý do ai cũng biết, cậu không tham gia chụp ảnh tốt nghiệp, cũng không cùng bạn bè thực hiện các nghi thức chia tay, trao đổi thông tin liên lạc, hay tham dự lễ tốt nghiệp. Lần trở lại này chỉ để lấy giấy báo dự thi.
Hôm đó, trường học đã tăng cường an ninh để cậu có thể thoải mái giao lưu với các bạn trong thời gian dài. Nhiều người tìm đến chụp ảnh cùng cậu để lưu giữ kỉ niệm.
Đến buổi tối, khắp nơi trên Weibo và trang cá nhân của các bạn học đều ngập tràn ảnh chụp cùng Tô Tử Bác. Dù không trang điểm hay tạo kiểu tóc, cậu vẫn tỏa sáng với vẻ ngoài đẹp trai rạng rỡ, hòa mình vào tốp học sinh trong những bộ đồng phục, gương mặt luôn nở nụ cười rất vui vẻ.
Thẩm Hựu Lam nhìn thấy ảnh trên bảng hot search.
Tô Tử Bác không mặc đồng phục, đứng giữa nhóm nam nữ sinh mặc đồng phục, cậu trông nổi bật một cách lạ thường. Nhưng nụ cười rạng rỡ của cậu khiến tâm trạng Thẩm Hựu Lam cũng thoải mái hơn.
Em ấy vốn dĩ không thể tận hưởng niềm vui tuổi học trò như bao người, chỉ có những lúc thế này mới có thể vô tư làm một đứa trẻ.
Thẩm Hựu Lam như có điều suy tư, rồi nhấp chuột phải lưu ảnh. Ngay lúc đó, ở đầu bên kia phòng họp, Penny reo lên: "Oa! Hôm nay Tô Tử Bác tốt nghiệp rồi!"
"Tôi cũng thấy. Mai cậu ấy thi đại học," Bên kia quản lý trong tay cầm bút, vẽ vòng vòng trên ipad nhưng ánh mắt không ngừng đảo về phía Thẩm Hựu Lam, "Nhưng vấn đề của tôi là, Tô Tử Bác thực sự có thể gánh vác bìa số tháng 9 không?"
"Một người như Lâm Uyển hay Ngụy Oánh ở tầm Ảnh hậu có lẽ ổn hơn. Siêu mẫu như Alina cũng rất phù hợp." Một biên tập viên nói. "Dù giờ tôi là fan mẹ của Tô Tử Bác, nhưng lấy một người nổi tiếng làm bìa số quan trọng nhất năm, chúng ta không thể tùy tiện đánh cược."
"Chính cô cũng nói đây là đánh cược," Penny nói, "Hai năm trước chúng ta dùng nhóm Chu Chi Đàm, năm nay tôi thấy dùng bìa đơn của Tô Tử Bác là hoàn toàn ổn."
Thẩm Hựu Lam để điện thoại xuống, chống tay dưới cằm, nói: "Chúng ta đã chuẩn bị từ đầu tháng. Số tháng 9 này cần tiếp cận giới trẻ từ 18 đến 25 tuổi. Đã đến lúc thử nghĩ xem họ thực sự muốn xem cái gì, thay vì chỉ theo đuổi những thứ xa hoa, cao cấp."
Những người còn lại gật đầu, mỗi người ghi chép một ít.
"Hai ngày tới tôi sẽ không có mặt." Thẩm Hựu Lam dặn dò sau buổi họp. "Dù chúng ta có mời Tô Tử Bác phỏng vấn cho số đặc biệt mùa tốt nghiệp, nhưng toàn bộ cảnh quay bổ sung sẽ làm sau kỳ thi. Tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào về việc gây phiền hà trong kỳ thi của cậu ấy. Penny sẽ theo dõi bản thảo phỏng vấn, đảm bảo không có sai sót."
"Rõ rồi." Penny nói.
Đợi sau khi tan họp, Penny đến tìm Thẩm Hựu Lam: "Yên tâm đi."
"Ừm." Thẩm Hựu Lam gật đầu lên tiếng, "Làm phiền cô rồi."
"Ngược lại là anh đấy... Anh không sợ bị phóng viên chụp ảnh à?" Penny nói, "Trước kia mấy tờ báo lá cải đã viết đủ chuyện, mối quan hệ của hai người đúng là mập mờ ai cũng biết."
"Cứ để họ chụp." Thẩm Hựu Lam thản nhiên nói.
"Cũng phải. Tô Tử Bác là tài nguyên quan trọng nhất của chúng ta, anh tuyệt đối phải giữ chặt, không được để ai cướp mất đâu..." Penny vừa nói vừa chỉ tay, "Đi nhé, bye!"
Dặn dò xong, Thẩm Hựu Lam rời khỏi công ty, trên đường về nhà tiện thể ghé quán bánh mới mở bên cạnh, mua loại bánh quy mà Tô Tử Bác thích nhất.
Trước kỳ thi.
Tô Tử Bác không có ý kiến gì về việc chọn khách sạn, nên Thẩm Hựu Lam tự mình quyết định luôn.
Hai tháng trước kỳ thi đại học, các khách sạn xung quanh đã bị đặt kín, giờ đây đã rơi vào tình trạng "một phòng khó tìm." Thẩm Hựu Lam phải nhờ mối quan hệ mới đặt được một phòng ở khách sạn Bạch Phủ cách trường thi 3km.
Tô Tử Bác theo thường lệ tính toán với hắn, khăng khăng chuyển tiền trả lại.
"Không cần đâu, chỉ có ba đêm thôi." Thẩm Hựu Lam nói.
Tô Tử Bác đương nhiên không chịu. Cậu lén tra giá, phát hiện chi phí ba đêm ở đây gần bằng tiền thuê nhà một tháng của mình. Trong khi nghĩ cách khiến Thẩm Hựu Lam nhận tiền, cậu bỗng nhận ra một vấn đề quan trọng.
Thẩm Hựu Lam nói chỉ đặt một phòng thôi sao?
"Tôi đã liên hệ với quản lý của em rồi," Thẩm Hựu Lam nói, "Anh ấy chịu trách nhiệm đưa đón em đến trường thi. Tôi cũng sẽ ở đó."
"Anh... không đi làm à?" Tô Tử Bác bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hỏi.
"Tôi đã thỏa thuận với Lý Tư Lục rồi. Tạp chí của chúng tôi có quyền phỏng vấn độc quyền, sau đó có thể tái hiện toàn bộ trải nghiệm kỳ thi đại học của em."
Nghe vậy, Tô Tử Bác không biết nên có cảm giác gì.
Nhưng nếu là Thẩm Hựu Lam, thì cũng không quá khó chịu.
"Để tránh ăn thức ăn ngoài dễ đau bụng, mấy ngày này đồ ăn sẽ do dì giúp việc chuẩn bị." Thẩm Hựu Lam tiếp tục, "Em chỉ cần mang đủ dụng cụ học tập, những thứ khác không phải lo."
Đúng kiểu phụ huynh của mình luôn... Tô Tử Bác thầm nghĩ.
...
Trước khi thi đại học một ngày, Tô Tử Bác trở về trường cũ một chuyến. Vì những lý do ai cũng biết, cậu không tham gia chụp ảnh tốt nghiệp, cũng không cùng bạn bè thực hiện các nghi thức chia tay, trao đổi thông tin liên lạc, hay tham dự lễ tốt nghiệp. Lần trở lại này chỉ để lấy giấy báo dự thi.
Hôm đó, trường học đã tăng cường an ninh để cậu có thể thoải mái giao lưu với các bạn trong thời gian dài. Nhiều người tìm đến chụp ảnh cùng cậu để lưu giữ kỉ niệm.
Đến buổi tối, khắp nơi trên Weibo và trang cá nhân của các bạn học đều ngập tràn ảnh chụp cùng Tô Tử Bác. Dù không trang điểm hay tạo kiểu tóc, cậu vẫn tỏa sáng với vẻ ngoài đẹp trai rạng rỡ, hòa mình vào tốp học sinh trong những bộ đồng phục, gương mặt luôn nở nụ cười rất vui vẻ.
Thẩm Hựu Lam nhìn thấy ảnh trên bảng hot search.
Tô Tử Bác không mặc đồng phục, đứng giữa nhóm nam nữ sinh mặc đồng phục, cậu trông nổi bật một cách lạ thường. Nhưng nụ cười rạng rỡ của cậu khiến tâm trạng Thẩm Hựu Lam cũng thoải mái hơn.
Em ấy vốn dĩ không thể tận hưởng niềm vui tuổi học trò như bao người, chỉ có những lúc thế này mới có thể vô tư làm một đứa trẻ.
Thẩm Hựu Lam như có điều suy tư, rồi nhấp chuột phải lưu ảnh. Ngay lúc đó, ở đầu bên kia phòng họp, Penny reo lên: "Oa! Hôm nay Tô Tử Bác tốt nghiệp rồi!"
"Tôi cũng thấy. Mai cậu ấy thi đại học," Bên kia quản lý trong tay cầm bút, vẽ vòng vòng trên ipad nhưng ánh mắt không ngừng đảo về phía Thẩm Hựu Lam, "Nhưng vấn đề của tôi là, Tô Tử Bác thực sự có thể gánh vác bìa số tháng 9 không?"
"Một người như Lâm Uyển hay Ngụy Oánh ở tầm Ảnh hậu có lẽ ổn hơn. Siêu mẫu như Alina cũng rất phù hợp." Một biên tập viên nói. "Dù giờ tôi là fan mẹ của Tô Tử Bác, nhưng lấy một người nổi tiếng làm bìa số quan trọng nhất năm, chúng ta không thể tùy tiện đánh cược."
"Chính cô cũng nói đây là đánh cược," Penny nói, "Hai năm trước chúng ta dùng nhóm Chu Chi Đàm, năm nay tôi thấy dùng bìa đơn của Tô Tử Bác là hoàn toàn ổn."
Thẩm Hựu Lam để điện thoại xuống, chống tay dưới cằm, nói: "Chúng ta đã chuẩn bị từ đầu tháng. Số tháng 9 này cần tiếp cận giới trẻ từ 18 đến 25 tuổi. Đã đến lúc thử nghĩ xem họ thực sự muốn xem cái gì, thay vì chỉ theo đuổi những thứ xa hoa, cao cấp."
Những người còn lại gật đầu, mỗi người ghi chép một ít.
"Hai ngày tới tôi sẽ không có mặt." Thẩm Hựu Lam dặn dò sau buổi họp. "Dù chúng ta có mời Tô Tử Bác phỏng vấn cho số đặc biệt mùa tốt nghiệp, nhưng toàn bộ cảnh quay bổ sung sẽ làm sau kỳ thi. Tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào về việc gây phiền hà trong kỳ thi của cậu ấy. Penny sẽ theo dõi bản thảo phỏng vấn, đảm bảo không có sai sót."
"Rõ rồi." Penny nói.
Đợi sau khi tan họp, Penny đến tìm Thẩm Hựu Lam: "Yên tâm đi."
"Ừm." Thẩm Hựu Lam gật đầu lên tiếng, "Làm phiền cô rồi."
"Ngược lại là anh đấy... Anh không sợ bị phóng viên chụp ảnh à?" Penny nói, "Trước kia mấy tờ báo lá cải đã viết đủ chuyện, mối quan hệ của hai người đúng là mập mờ ai cũng biết."
"Cứ để họ chụp." Thẩm Hựu Lam thản nhiên nói.
"Cũng phải. Tô Tử Bác là tài nguyên quan trọng nhất của chúng ta, anh tuyệt đối phải giữ chặt, không được để ai cướp mất đâu..." Penny vừa nói vừa chỉ tay, "Đi nhé, bye!"
Dặn dò xong, Thẩm Hựu Lam rời khỏi công ty, trên đường về nhà tiện thể ghé quán bánh mới mở bên cạnh, mua loại bánh quy mà Tô Tử Bác thích nhất.