Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng
Chương 16: Ecstasy
*Ecstasy: Mê ly
Thẩm Hựu Lam bề ngoài trông nho nhã, nhưng thực chất lại là một người cực kỳ giỏi giao tiếp.
Tô Tử Bác cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói với Thẩm Hựu Lam: "...Thật ra tôi thật sự bị lạc đường, anh Trần cho tôi xuống ở một trạm thu phí nhỏ, rồi tôi đi bộ đi mãi, cuối cùng lại rẽ vào con hẻm này."
"Vâng, là con hẻm đông người nhất, thiếu gia thật sự có can đảm." Thẩm Hựu Lam nhếch môi cười, tay cầm điếu thuốc điện tử, cười hừ một tiếng.
Tô Tử Bác lập tức xua tay: "Tôi làm sao biết có nhiều người như vậy..."
Thẩm Hựu Lam thở ra một hơi khói, rồi mở cửa xe từ xa, bảo cậu lên xe.
"Anh đi đâu vậy"? Tô Tử Bác ngồi vào ghế phụ hỏi.
"Đã đến đây rồi, mua chút rau củ về nhà ăn." Thẩm Hựu Lam nói xong, đóng cửa xe lại.
Tô Tử Bác: "..."
Chuyện gì đang xảy ra thế này...
Tô Tử Bác ngoan ngoãn ngồi trong xe, đột nhiên cảm thấy tình huống này khá kỳ lạ. Hình như đã ba bốn năm rồi cậu không đến những nơi như thế này, từ khi gia nhập công ty làm thực tập sinh đến khi debut, cuộc sống của cậu cứ lặp đi lặp lại như một thói quen. Một năm không có nơi ở cố định, khách sạn có khi còn giống nhà cậu hơn ấy chứ, còn lại những lúc khác thì chỉ ở trong các phương tiện giao thông.
Cậu dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cảm giác vừa mới mẻ vừa ấm áp.
20 phút sau, Tô Tử Bác bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Trong xe chỉ có điện thoại, chẳng làm gì được, vừa lúc cậu đang cảm thấy bực bội định xuống xe tìm Thẩm Hựu Lam, thì thấy hắn ta tay xách nách mang trở lại.
"..." Trông như là thu hoạch được nhiều lắm, cũng có cảm giác tương phản khá thú vị.
Thẩm Hựu Lam lên xe, ném đồ vào ghế sau, Tô Tử Bác hiếu kỳ thò đầu tới hỏi, "Mua gì vậy?"
"Thấy cậu mới thi xong rồi, mua chút đồ bổ cho cậu." Thẩm Hựu Lam nói.
"..." Tô Tử Bác thu hồi ánh mắt, lầm bầm nói, "Sao anh biết tôi thi xong rồi?"
"Hot search nói mà." Thẩm Hựu Lam đáp, "Tôi còn biết cậu bị fan đuổi theo quanh trung tâm thành phố không khác gì đua xe nữa."
Tô Tử Bác hơi xấu hổ: "... Anh cũng quan tâm hot search à."
"Thương hiệu đã sắp xếp xong lịch hot search cho cậu, sau này sẽ liên hệ với các phương tiện truyền thông để quảng bá." Thẩm Hựu Lam nói, "Họ nói với tôi, chỉ chờ cậu thi xong là ngay lập tức quảng bá toàn diện."
"... Mọi người đều nói như vậy." Tô Tử Bác ôm lấy cánh tay, "Các anh không nghĩ là sau bốn tháng không gặp tôi, ai còn nhớ tôi không?"
Cậu chắp tay lại: "Nhanh để tôi chìm xuống đi, sống thế này tôi không chịu nổi nữa."
"Mọi người đều muốn nổi tiếng, chỉ có cậu không muốn." Thẩm Hựu Lam nói nhẹ nhàng, "Cậu thật thú vị."
"Mỗi người đều có chí hướng riêng mà." Tô Tử Bác nói, "Một công việc ổn định và đủ thu nhập để nuôi gia đình, những thứ khác đối với tôi không quan trọng. Ví dụ như anh, tôi thật sự rất ngưỡng mộ nghề nghiệp của anh."
Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên kính xe, nhún vai: "Dù sao, tôi chẳng quan tâm mình có nổi hay không, nhưng mà nói ra thì chẳng ai tin đâu, người khác chỉ nghĩ tôi là kiểu người đứng nói chuyện không biết đau lưng (?)
(Ý là nói thì dễ nhưng làm rất khó.)
"Ví dụ như đồng đội của cậu đúng không?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"À, đừng nhắc đến cậu ta." Tô Tử Bác khoanh tay ôm người, ngồi rụt về phía sau. Cậu im lặng một hồi mới quay sang nói với Thẩm Hựu Lam, "Đúng rồi, anh nhớ đừng nói ra ngoài đó."
"Chuyện gì?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Đừng nói chuyện của cậu ta và tôi ra ngoài." Tô Tử Bác liếc mắt nhìn hắn, biểu cảm giống như một con nhím, "Anh đừng nghĩ biết mấy chuyện này là có thể hiểu được tôi."
Thẩm Hựu Lam nói: "Hôm nay cậu ta có thể tìm truyền thông để lộ chuyện này, ngày mai cũng có thể lộ chuyện khác của cậu."
"Nếu cậu ta thích thì cứ để cậu ta tiết lộ đi." Giọng nói của Tô Tử Bác hơi buồn bực, "Tôi có quản được đâu."
Thẩm Hựu Lam không tiếp tục tranh luận về vấn đề này, hai người lái xe về nhà, Thẩm Hựu Lam mang đồ vào trong rồi nói: "Tối nay tôi sẽ nấu cơm."
"Súp rau xanh hả..." Tô Tử Bác nói.
"Đương nhiên là không, tôi sẽ hấp cá cho cậu." Thẩm Hựu Lam lấy một túi nhựa đựng hải sản màu đen từ trong bếp, mắt nhìn xuống, "Bổ dưỡng cho thí sinh sau kỳ thi."
"..." Tô Tử Bác nhì hắn đi vào phòng bếp.
Cậu quay lại ngồi trên ghế sofa, nghĩ rằng có người nấu cơm cho mình cũng không tệ, rồi chuẩn bị ôn lại từ vựng tiếng Anh, nhưng con mèo báo của Thẩm Hựu Lam nhảy lên sofa, quấn quít bên cạnh cậu.
Con mèo này, dù hiện tại vẫn không cho cậu ôm, nhưng đã quen dần và không còn phản kháng quá mức nữa. Tô Tử Bác vuốt ve nó năm phút, rồi tự nhủ phải dừng lại, đi lên lầu, đóng cửa rồi bắt đầu ôn từ vựng.
Vuốt mèo xong một chữ cũng không học vào...
Một giờ sau, Thẩm Hựu Lam gọi cậu xuống ăn cơm, khi Tô Tử Bác xuống dưới, ba món mặn và một món canh đã được bày biện đầy đủ trên bàn.
Ngoài bữa ăn khuya lần trước, hình như đã lâu lắm rồi cậu không ăn những món ăn gia đình phong phú như vậy. Tô Tử Bác lại gần, mắt không rời khỏi con cá, nói: "... Cái này có mùi thơm thật đấy."
"Ăn đi." Thẩm Hựu Lam đặt bát đũa xuống, nói ngắn gọn.
Tô Tử Bác ăn thử vài miếng, hai mắt đều sáng lên, lập tức đi xới cho mình thêm một bát cơm, rồi nhanh chóng ăn hết một nữa. Thẩm Hựu Lam vừa rửa tay xong quay lại thấy cảnh này, nói: "Tôi chụp vài bức ảnh gửi cho quản lý của cậu nhé."
"Đừng!" Tô Tử Bác vừa nhau cơm vừa kêu lên, "Anh ấy sẽ giết tôi mất!"
Thẩm Hựu Lam cười cười, ngồi xuống đối diện cậu. Tô Tử Bác ăn hết một bát cơm, lén nhìn Thẩm Hựu Lam, thấy hắn ăn một cách điềm tĩnh, nhai từ tốn, rồi lại đưa tay chuẩn bị lấy thêm nửa bát cơm.
"Ngon không?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Ừm... Ừ." Tô Tử Bác lấy thêm nửa bát cơm, giơ tay ra, "Vậy, tôi sẽ ở nhà trong vài tháng tới, mỗi tháng trả tiền ăn, anh có thể nấu cơm cho tôi không?"
Thẩm Hựu Lam đang cầm đũa, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.
Tô Tử Bác lập tức cười rộ lên: "Đùa thôi, anh đừng tin, anh cũng không phải lúc nào cũng về nhà..."
Gần đây là thường xuyên thôi...
"Nếu cần thì cũng không phải là không thể." Thẩm Hựu Lam nói, "Một tháng tám trăm được không?"
"..." Tô Tử Bác ý thức được hắn không nói đùa, lập tức nói: "Không không không..."
"Thế năm trăm cũng được." Thẩm Hựu Lam nói, "Nếu cậu thật sự muốn đưa tiền cho tôi."
Tô Tử Bác nói: "... Anh... Tôi đang giảm cân, không thể ăn nhiều như vậy."
"Vậy thì đúng lúc." Thẩm Hựu Lam ăn xong miếng cuối cùng, nói, "Tôi đang tập gym, sẽ nấu cho cậu đồ ăn dành cho người tập gym."
Hắn đứng dậy dọn bát đũa, nói: "Hôm nay lượng calo hơi nhiều, tối có muốn đi phòng tập thể hình với tôi không?"
"... Bây giờ tôi làm sao ra ngoài được." Tô Tử Bác nói.
"Trong khu này thôi, không lo bị quấy rầy." Thẩm Hựu Lam nói, "Còn có thể dùng thẻ gym của tôi."
Hắn còn bổ sung thêm: "Dù sao hôm nay cũng thi xong rồi, thư giãn một chút đi."
Tô Tử Bác ngẫm lại chính mình tối nay cũng không có việc gì, nói: "... Được, một lần bao nhiêu, tôi sẽ tính cho anh sau."
"Thích tính toán như vậy, học toán chắc cũng giỏi nhỉ." Thẩm Hựu Lam không nhịn được mà nói.
"Chỉ là, không thích nợ nần ai thôi." Tô Tử Bác nói.
"Thói quen tốt." Thẩm Hựu Lam nói, "Đi thay đồ đi."
...
Một giờ sau, Tô Tử Bác và Thẩm Hựu Lam đến phòng gym dành riêng cho cư dân trong khu.
Trước khi đến đây, Tô Tử Bác thật sự cho rằng bọn họ đến đây là để tập thể hình, ít nhất cậu cho là vậy. Nhưng sau khi đến nơi, cậu nhận ra mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.
Trong khu dân cư có một phòng gym khá sang trọng, còn có một bể bơi nước ấm với cửa kính trong suốt từ sàn đến trần, dù là ban đêm cũng cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Thẩm Hựu Lam nhìn là biết thường xuyên đến đây, ngay cả túi thể thao của hắn ta cũng có logo của phòng gym này...
Hắn mang theo Tô Tử Bác đi vào, rất nhanh đã có người tới chào hỏi: "Chào, Lance? Hôm nay sao lại muốn đến tập thể hình thế?"
"Vừa lúc có thời gian." Thẩm Hựu Lam nói.
Tô Tử Bác chưa kịp xác định nguồn gốc của âm thanh, Thẩm Hựu Lam đã quay lại kéo cậu từ phía sau, một tay khoác lên vai cậu rồi nói: "Mang theo bạn mới đến xem nơi này."
"... Wow..." Người kia rõ ràng không ngờ sẽ gặp được Tô Tử Bác ở chỗ này, không thể không nhìn cậu lâu hơn một chút: "Đây không phải là... Tô Tử Bác sao?"
"Chào..." Tô Tử Bác ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy người này nhìn hơi quen.
"Cậu chuyển đến khu này rồi à?" Người kia đưa tay ra, "Tôi là Phó Hãn, đạo diễn."
"Đại diễn Phó..." Tô Tử Bác nhìn người đàn ông trước mắt, đối phương có mái tóc dài, kính mắt đen, khuôn mặt búp bê nhưng cơ bắp rắn rỏi, cậu ngạc nhiên nói, "Chào anh, tôi đã nghe tên anh lâu rồi..."
Phó Hãn, Tô Tử Bác chỉ nghe qua tên anh ta, không phải là đạo diễn truyền thống trên màn ảnh, mà chủ yếu làm các video ngắn và phim ngắn hoặc series trực tuyến cho các nền tảng video, nhưng không thể phủ nhận anh ta đang rất nổi, mỗi bộ phim ngắn với kinh phí thấp cũng có hàng triệu lượt xem, có thể nói là một trong những đạo diễn video đang hot nhất hiện nay.
Trước ống kính hiếm khi lộ mặt, họ cũng chưa từng hợp tác, lần này bất ngờ gặp được đạo diễn này ngoài đời, cả hai đều phấn khởi.
"Hai người các cậu đúng là tổ hợp thú vị đấy." Phó Hãn nói, "Tôi nhớ cậu gần đây đang chuẩn bị thi đại học đúng không?"
"Đúng vậy." Tô Tử Bác gật đầu nói.
"À vậy thì tốt quá." Giao Hãn nói, "Tôi đang chuẩn bị một bộ phim kiểu này, hiện đang viết kịch bản, cậu có hứng thú không?"
"..." Tô Tử Bác há hốc mồm, không nghĩ tới hai người mới trò chuyện một chút mà đạo diễn đã mời cậu đóng phim rồi.
Hơn nữa, đạo diễn Phó có vẻ là hoàn toàn nghiêm túc: "Hiện giờ vẫn đang phác thảo, còn chưa tìm nhà tài trợ, nhưng tôi có thể gửi trước một số tài liệu cho cậu xem. Với lại, nếu vai chính là cậu, chúng ta còn phải lo thiếu tài trợ sao."
"À... Được ạ." Tô Tử Bác nói, "Tôi..."
"Chúng tôi đến đây để tập luyện, bàn chuyện công việc thì để sau hẵng tìm quản lý của cậu ấy." Thẩm Hựu Lam không khách khí ngắt lời.
"Quên mất, quên mất." Phó Hãn chỉ tay, "Tôi còn mấy bài tập nữa, các cậu cứ tập luyện trước nhé."
"Hẹn gặp lại." Thẩm Hựu Lam nói.
Sau khi Phó Hãn rời đi, Tô Tử Bác hít sâu một hơi, phấn khích thốt lên: "oh wow " một tiếng: "Thế này mà cũng có thể nhận vai?"
Thẩm Hựu Lam bước song song bên cạnh cậu, không đáp lại. Một tay hắn đút vào túi áo hoodie, đây là lần đầu tiên Tô Tử Bác thấy hắn mặc đồ thể thao, đường nét cơ bắp trông rắn chắc và cuốn hút, dáng dấp như một người mẫu nam.
"Anh quen thân với đạo diễn Phó lắm sao...?" Tô Tử Bác hỏi.
"Cũng tạm," Thẩm Hựu Lam đáp, "Ở đây đều là diễn viên, ca sĩ, đạo diễn, nhà sản xuất, cùng với vài nhân vật nổi tiếng khác, nên phòng gym không chỉ để tập thể hình."
Tô Tử Bác không hiểu sâu sắc đến mức đó: "... Thế để làm gì?"
"Nói chung, cậu đừng nôn nóng." Thẩm Hựu Lam nói.
Về sau cậu phát hiện, chỗ này đâu phải để tập thể hình đâu, rõ ràng là nơi tổ chức tiệc rượu cao cấp mà.
Những người mà cậu gặp ở đây đều là những nhân vật có tầm cỡ, không ai là hạng xoàng cả. Thẩm Hựu Lam lần lượt chào hỏi từng người, dù có người tỏ vẻ không hứng thú với Tô Tử Bác, hắn vẫn nhắc Tô Tử Bác chào hỏi họ. Đi sâu vào trong, Tô Tử Bác chợt thấy một cảnh tượng kỳ diệu: cậu nhìn thấy Vương Nghị đang chạy trên máy chạy bộ.
Vương Nghị, đạo diễn phim thương mại hot nhất hiện nay, doanh thu phòng vé tính bằng hàng tỷ, giải thưởng trong nước và quốc tế đạt được không đếm xuể, cộng tác với toàn sao lớn và diễn viên hạng A.
Trước đây Tô Tử Bác từng đi thử vai một lần, nhưng vai diễn đó thực sự không phù hợp với cậu. Ngoài ra, Vương Nghị có chút kiêu ngạo, để đảm bảo chất lượng diễn xuất tốt nhất, ông không thèm sử dụng bất kỳ ngôi sao lưu lượng nào trong phim của mình.
Mấy năm gần đây, tư tưởng này ít nhiều mang chút định kiến. Vì vậy, cuối năm ngoái, Vương Nghị từng tuyên bố muốn chú ý nhiều hơn đến các diễn viên thế hệ mới và "không ngại sử dụng ngôi sao lưu lượng."
Bậc thang đã được hạ đúng chỗ, nhiều người cũng thuận theo mà đi xuống. Đến nay, Vương Nghị vẫn chưa tìm được đối tác đầu tiên, cả ngành đều đang chờ đợi xem người đó là ai.
Dù sao gặp anh ta ở đây, Tô Tử Bác không kỳ vọng gì, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ...
"Đạo diễn Vương." Thẩm Hựu Lam đã rất tự nhiên bước tới, nói, "Chào buổi tối."
Tô Tử Bác giật mình, nghĩ bụng: Thẩm Hựu Lam trông nho nhã, lạnh lùng như vậy, không ngờ lại là một tay giao tiếp cừ khôi... Sao có thể quen biết hết mọi người, ai cũng có thể nói chuyện được vậy?
"Tiểu Thẩm, lâu rồi không gặp." Vương Nghị nói.
Cmn, biết nhau thật luôn nè.
Tô Tử Bác bắt đầu tin rằng, Thẩm Hựu Lam không phải vô duyên vô cớ mà trở thành phó biên tập, hắn thực sự có năng lực.
"Dẫn hàng xóm mới tới tập thể dục, tình cờ gặp anh." Thẩm Hựu Lam nói, "Tối nay qua nhà tôi ăn cơm?"
"Phải đến chứ." Vương Nghị nói, "Thèm món vịt cậu làm lâu rồi."
Ánh mắt anh ta lướt qua, nhìn thấy Tô Tử Bác đứng thẳng bên cạnh, nói: "Ồ... đây là hàng xóm mới của cậu à?"
"Chào đạo diễn, chào đạo diễn." Tô Tử Bác giống như đứa trẻ năm mới được đưa đến nhà họ hàng, "Tôi là Tô Tử Bác."
"Ồ... là cậu nhóc bên công ty Từ Dĩ Thanh." Vương Nghị nói, "Tôi biết cậu."
Tô Tử Bác ngạc nhiên: "A... cảm ơn đạo diễn, tôi rất thích phim của anh."
Vương Nghị bước xuống máy chạy bộ, khăn quàng trên cổ. Anh ta thở dốc, đánh giá Tô Tử Bác một chút rồi đi thẳng vào chủ đề: "Nghe nói cậu đang chuẩn bị thi đại học, mục tiêu là Học viện Điện ảnh?"
"À... đúng vậy." Tô Tử Bác nói.
"Cậu biết không, đó là trường cũ của tôi, tôi còn là giáo sư chuyên ngành đấy." Vương Nghị nói, "Chúc cậu thành công, đến lúc đó hãy cân nhắc ngành của tôi."
"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi." Tô Tử Bác lập tức đáp.
Cứ tưởng rằng câu chuyện dừng ở đây.
Dù sao thì đây không phải người tầm thường, đây là Vương Nghị... Vương Nghị hẳn sẽ không có hứng thú gì với mình...
"Cậu chưa từng đóng phim đúng không? Cậu có cân nhắc tham gia các tác phẩm khoa học viễn tưởng không?" Vương Nghị đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tô Tử Bác bị câu hỏi này làm cho sững sờ, đứng tại chỗ mỉm cười: "... Khoa học viễn tưởng?"
"Là vai mới của phim chứ gì." Thẩm Hựu Lam nhanh chóng tiếp lời, "Cậu ấy còn đang chuẩn bị thi đại học, sớm nhất cũng phải đến tháng Sáu mới có thể nhận vai."
Hắn quay sang Tô Tử Bác: "Người quản lý kia của cậu không phải đã nói vẫn đang xem xét kịch bản sao?"
"À... đúng rồi..." Tô Tử Bác nói, "Anh ấy bảo chưa tìm được kịch bản phù hợp."
"Ừ, cậu có hứng thú với dự án của chúng tôi không? Nếu được, cậu có thể sắp xếp lịch với quản lý trước. Chúng tôi sẽ khai máy vào tháng Chín, vẫn còn thời gian để cậu thử vai." Vương Nghị nói, "Tất nhiên, trong thời gian đó, nếu tôi tìm được người thực sự phù hợp thì tôi vẫn sẽ cân nhắc..."
"Không cần đợi lâu vậy đâu." Thẩm Hựu Lam khoanh tay nói, "Ngay tại phòng tập này, diễn thử một đoạn cho đạo diễn xem thử đi."
"Này!" Tô Tử Bác không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
"Được thôi, tôi nghĩ cậu phù hợp với vai nam phụ, vì chúng tôi sẽ thu âm trực tiếp tại hiện trường. Tôi muốn nghe thử khả năng thoại của cậu." Vương Nghị xòe tay, "Bắt đầu nào."
Một đạo diễn ướt đẫm mồ hôi sau khi tập thể dục, một phòng gym tạm thời vắng người, cùng với Thẩm Hựu Lam đứng bên cạnh xem kịch vui. Tô Tử Bác không biết vì sao mình lại rơi vào tình huống kỳ lạ này, nhưng cung đã giương, không thể không bắn. Cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
"Lúc thi tôi đã biểu diễn một đoạn trích từ kịch nói." Tô Tử Bác nói, "Tôi sẽ diễn một đoạn nhỏ vậy."
Vai mà Tô Tử Bác diễn là một đoạn trích do giáo viên biểu diễn lựa chọn. Nhân vật của cậu lớn hơn cậu mười tuổi và đã lang thang suốt hai mươi năm đầu đời. Ban đầu không được đánh giá cao, nhưng một khi Tô Tử Bác nhập vai, cảm giác tự ti và khắc khổ mà cậu truyền tải lập tức khiến người xem đồng cảm.
Tô Tử Bác cố ý kiểm soát hơi thở để tạo ra chất giọng nghẹn ngào. Dù chỉ cần vài câu thoại là dễ lộ vẻ không tự nhiên, nhưng chất giọng này lại tạo cảm giác khàn đặc biệt.
Chất giọng mà Tô Tử Bác cố tình tạo ra thực sự rất tốt. Dù sao cậu cũng đã được luyện tập, và thầy giáo trước đó cũng đặc biệt trau chuốt cho phần này, giúp nhân vật của cậu có sức lôi cuốn hơn.
Chỉ diễn năm câu thoại, Vương Nghị đã kêu ngừng lại.
"Tôi nghĩ vai diễn đó không phù hợp với cậu," Vương Nghị nói.
"..." Tô Tử Bác sửng sốt một chút. Cậu há miệng, từ từ liếm môi rồi nói: "Xin lỗi, do tôi thiếu kinh nghiệm..."
Vương Nghị xua tay, tiện tay dùng khăn lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi. "Ban đầu tôi định giao cho cậu vai nam phụ, nhưng giờ tôi cảm thấy cậu có vẻ hợp với vai nam chính hơn. Thế này nhé, sắp tới tôi sẽ liên hệ quản lý của cậu. Chúng tôi sẽ sắp xếp đội ngũ đến nhà cậu để thử vai, không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu."
"Gì cơ?" Tô Tử Bác phát ra một tiếng kêu như vịt.
"Còn không cảm ơn đạo diễn đi?" Thẩm Hựu Lam đứng bên cạnh nhắc.
"Cảm... cảm ơn đạo diễn." Tô Tử Bác rõ ràng vẫn chưa kịp phản ứng.
"Cậu cứ tiếp tục tập luyện nhé," Thẩm Hựu Lam nói với Vương Nghị. "Cậu ấy đang ở nhà tôi, khi nào rảnh ghé qua ăn cơm."
"Ồ? Không thành vấn đề, tôi sẽ mang theo một chai rượu ngon," Vương Nghị nói. "Cứ vậy nhé, hẹn gặp lại."
Tô Tử Bác quay người đi theo Thẩm Hựu Lam, bước chân loạng choạng như vừa uống hai chén rượu mạnh, càng đi càng cảm thấy lâng lâng.
"Cảm giác thế nào?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"... Cảm thấy phấn khích," Tô Tử Bác nhìn quanh, thấy vài khuôn mặt quen thuộc, nói, "Lần đầu tiên tôi gặp nhiều đạo diễn như thế, giống như đang ở hậu trường lễ trao giải vậy."
"Cũng chỉ ba người thôi, không phải nhiều lắm đâu," Thẩm Hựu Lam nói. "Giờ thì cậu hiểu vì sao mọi người thích thuê chỗ này rồi chứ?"
"Hiểu, hiểu," Tô Tử Bác gật đầu. "Thế chúng ta bắt đầu tập luyện được chưa?"
"Không vội," Thẩm Hựu Lam đáp.
Tô Tử Bác: "?"
... Không vội thật, Tô Tử Bác theo chân Thẩm Hựu Lam lang thang trong phòng gym rộng lớn suốt hai giờ đồng hồ.
Trong khoảng thời gian đó, Tô Tử Bác chỉ đi theo Thẩm Hựu Lam, người đang cầm túi như thể đi dạo ngoài đường, và cậu thành công nhận được lời mời tham gia một bộ phim chiếu mạng, một bộ phim điện ảnh, hai bài hát gốc đang trong quá trình sản xuất. Thậm chí, hai nhà thiết kế cũng đặc biệt chú ý và muốn hợp tác với cậu.
"Chúng tôi là đội ngũ thiết kế của thương hiệu ZPaii, không biết cậu đã từng nghe qua chưa." Người đối diện đưa danh thiếp, nói: "Chúng tôi cũng đã nghe Lance nhắc về cậu. Chu Chi Đàm, cậu biết chứ? Đây là đàn anh của cậu, cùng một người mẫu khác sáng lập thương hiệu thời trang này. Năm nay chúng tôi muốn tìm nghệ sĩ để hợp tác giao thoa, có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác với cậu."
"À... à à." Tô Tử Bác trong ngày hôm nay đã nhận không ít danh thiếp, "Cảm ơn."
"ZPaii cũng là thương hiệu hợp tác mật thiết với chúng tôi, đã ký hợp đồng độc quyền với tạp chí của chúng tôi." Thẩm Hựu Lam đứng bên hỗ trợ, "Có lẽ sau này các cậu sẽ tạo ra hiệu ứng hóa học thú vị đấy."
"Ừm." Tô Tử Bác đáp, "Được, có thể liên hệ qua quản lý của tôi..."
Sau khi tiễn hai nhà thiết kế đi, Tô Tử Bác đã đổ mồ hôi như tắm, hiệu quả hơn cả tập thể dục.
"Về nhà nhớ liên hệ với quản lý của cậu, ít nhất đảm bảo rằng những cơ hội này không bị bỏ lỡ một cách vô ích," Thẩm Hựu Lam vẫn chỉ cầm chiếc túi xách đen của mình, cả buổi không đụng đến bất kỳ máy tập nào, "Dù sao cũng không phải đêm nào ở đây cũng tập trung đông người như thế."
Đến cuối cùng, Tô Tử Bác mới nhận ra rằng Thẩm Hựu Lam vốn không định đến đây để tập luyện, hắn chỉ đơn thuần dẫn mình đến đây để... giao lưu xã hội.
Tuy nhiên, Tô Tử Bác vẫn có chút thắc mắc.
"Sao anh biết tối nay sẽ đông người...?" Tô Tử Bác cảm thấy khó hiểu. "Đúng là không dễ để tụ tập được nhiều người như vậy."
Nhà sản xuất, đạo diễn, ca sĩ sáng tác... Dù sống cùng một khu cũng không đến nỗi dễ gặp gỡ như vậy.
"Muốn biết không?" Thẩm Hựu Lam bước nhanh, không hề dừng lại.
Tô Tử Bác chỉ có thể chạy theo, tiếp tục hỏi: "Tại sao chứ?"
"... " Thẩm Hựu Lam liếc nhìn cậu, đáp: "Chúng tôi có nhóm chat cư dân."
Tô Tử Bác: "..."
Chẳng còn chút gì gọi là bí ẩn.
Thẩm Hựu Lam bề ngoài trông nho nhã, nhưng thực chất lại là một người cực kỳ giỏi giao tiếp.
Tô Tử Bác cũng không quay đầu lại, vừa đi vừa nói với Thẩm Hựu Lam: "...Thật ra tôi thật sự bị lạc đường, anh Trần cho tôi xuống ở một trạm thu phí nhỏ, rồi tôi đi bộ đi mãi, cuối cùng lại rẽ vào con hẻm này."
"Vâng, là con hẻm đông người nhất, thiếu gia thật sự có can đảm." Thẩm Hựu Lam nhếch môi cười, tay cầm điếu thuốc điện tử, cười hừ một tiếng.
Tô Tử Bác lập tức xua tay: "Tôi làm sao biết có nhiều người như vậy..."
Thẩm Hựu Lam thở ra một hơi khói, rồi mở cửa xe từ xa, bảo cậu lên xe.
"Anh đi đâu vậy"? Tô Tử Bác ngồi vào ghế phụ hỏi.
"Đã đến đây rồi, mua chút rau củ về nhà ăn." Thẩm Hựu Lam nói xong, đóng cửa xe lại.
Tô Tử Bác: "..."
Chuyện gì đang xảy ra thế này...
Tô Tử Bác ngoan ngoãn ngồi trong xe, đột nhiên cảm thấy tình huống này khá kỳ lạ. Hình như đã ba bốn năm rồi cậu không đến những nơi như thế này, từ khi gia nhập công ty làm thực tập sinh đến khi debut, cuộc sống của cậu cứ lặp đi lặp lại như một thói quen. Một năm không có nơi ở cố định, khách sạn có khi còn giống nhà cậu hơn ấy chứ, còn lại những lúc khác thì chỉ ở trong các phương tiện giao thông.
Cậu dựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cảm giác vừa mới mẻ vừa ấm áp.
20 phút sau, Tô Tử Bác bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Trong xe chỉ có điện thoại, chẳng làm gì được, vừa lúc cậu đang cảm thấy bực bội định xuống xe tìm Thẩm Hựu Lam, thì thấy hắn ta tay xách nách mang trở lại.
"..." Trông như là thu hoạch được nhiều lắm, cũng có cảm giác tương phản khá thú vị.
Thẩm Hựu Lam lên xe, ném đồ vào ghế sau, Tô Tử Bác hiếu kỳ thò đầu tới hỏi, "Mua gì vậy?"
"Thấy cậu mới thi xong rồi, mua chút đồ bổ cho cậu." Thẩm Hựu Lam nói.
"..." Tô Tử Bác thu hồi ánh mắt, lầm bầm nói, "Sao anh biết tôi thi xong rồi?"
"Hot search nói mà." Thẩm Hựu Lam đáp, "Tôi còn biết cậu bị fan đuổi theo quanh trung tâm thành phố không khác gì đua xe nữa."
Tô Tử Bác hơi xấu hổ: "... Anh cũng quan tâm hot search à."
"Thương hiệu đã sắp xếp xong lịch hot search cho cậu, sau này sẽ liên hệ với các phương tiện truyền thông để quảng bá." Thẩm Hựu Lam nói, "Họ nói với tôi, chỉ chờ cậu thi xong là ngay lập tức quảng bá toàn diện."
"... Mọi người đều nói như vậy." Tô Tử Bác ôm lấy cánh tay, "Các anh không nghĩ là sau bốn tháng không gặp tôi, ai còn nhớ tôi không?"
Cậu chắp tay lại: "Nhanh để tôi chìm xuống đi, sống thế này tôi không chịu nổi nữa."
"Mọi người đều muốn nổi tiếng, chỉ có cậu không muốn." Thẩm Hựu Lam nói nhẹ nhàng, "Cậu thật thú vị."
"Mỗi người đều có chí hướng riêng mà." Tô Tử Bác nói, "Một công việc ổn định và đủ thu nhập để nuôi gia đình, những thứ khác đối với tôi không quan trọng. Ví dụ như anh, tôi thật sự rất ngưỡng mộ nghề nghiệp của anh."
Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên kính xe, nhún vai: "Dù sao, tôi chẳng quan tâm mình có nổi hay không, nhưng mà nói ra thì chẳng ai tin đâu, người khác chỉ nghĩ tôi là kiểu người đứng nói chuyện không biết đau lưng (?)
(Ý là nói thì dễ nhưng làm rất khó.)
"Ví dụ như đồng đội của cậu đúng không?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"À, đừng nhắc đến cậu ta." Tô Tử Bác khoanh tay ôm người, ngồi rụt về phía sau. Cậu im lặng một hồi mới quay sang nói với Thẩm Hựu Lam, "Đúng rồi, anh nhớ đừng nói ra ngoài đó."
"Chuyện gì?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Đừng nói chuyện của cậu ta và tôi ra ngoài." Tô Tử Bác liếc mắt nhìn hắn, biểu cảm giống như một con nhím, "Anh đừng nghĩ biết mấy chuyện này là có thể hiểu được tôi."
Thẩm Hựu Lam nói: "Hôm nay cậu ta có thể tìm truyền thông để lộ chuyện này, ngày mai cũng có thể lộ chuyện khác của cậu."
"Nếu cậu ta thích thì cứ để cậu ta tiết lộ đi." Giọng nói của Tô Tử Bác hơi buồn bực, "Tôi có quản được đâu."
Thẩm Hựu Lam không tiếp tục tranh luận về vấn đề này, hai người lái xe về nhà, Thẩm Hựu Lam mang đồ vào trong rồi nói: "Tối nay tôi sẽ nấu cơm."
"Súp rau xanh hả..." Tô Tử Bác nói.
"Đương nhiên là không, tôi sẽ hấp cá cho cậu." Thẩm Hựu Lam lấy một túi nhựa đựng hải sản màu đen từ trong bếp, mắt nhìn xuống, "Bổ dưỡng cho thí sinh sau kỳ thi."
"..." Tô Tử Bác nhì hắn đi vào phòng bếp.
Cậu quay lại ngồi trên ghế sofa, nghĩ rằng có người nấu cơm cho mình cũng không tệ, rồi chuẩn bị ôn lại từ vựng tiếng Anh, nhưng con mèo báo của Thẩm Hựu Lam nhảy lên sofa, quấn quít bên cạnh cậu.
Con mèo này, dù hiện tại vẫn không cho cậu ôm, nhưng đã quen dần và không còn phản kháng quá mức nữa. Tô Tử Bác vuốt ve nó năm phút, rồi tự nhủ phải dừng lại, đi lên lầu, đóng cửa rồi bắt đầu ôn từ vựng.
Vuốt mèo xong một chữ cũng không học vào...
Một giờ sau, Thẩm Hựu Lam gọi cậu xuống ăn cơm, khi Tô Tử Bác xuống dưới, ba món mặn và một món canh đã được bày biện đầy đủ trên bàn.
Ngoài bữa ăn khuya lần trước, hình như đã lâu lắm rồi cậu không ăn những món ăn gia đình phong phú như vậy. Tô Tử Bác lại gần, mắt không rời khỏi con cá, nói: "... Cái này có mùi thơm thật đấy."
"Ăn đi." Thẩm Hựu Lam đặt bát đũa xuống, nói ngắn gọn.
Tô Tử Bác ăn thử vài miếng, hai mắt đều sáng lên, lập tức đi xới cho mình thêm một bát cơm, rồi nhanh chóng ăn hết một nữa. Thẩm Hựu Lam vừa rửa tay xong quay lại thấy cảnh này, nói: "Tôi chụp vài bức ảnh gửi cho quản lý của cậu nhé."
"Đừng!" Tô Tử Bác vừa nhau cơm vừa kêu lên, "Anh ấy sẽ giết tôi mất!"
Thẩm Hựu Lam cười cười, ngồi xuống đối diện cậu. Tô Tử Bác ăn hết một bát cơm, lén nhìn Thẩm Hựu Lam, thấy hắn ăn một cách điềm tĩnh, nhai từ tốn, rồi lại đưa tay chuẩn bị lấy thêm nửa bát cơm.
"Ngon không?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Ừm... Ừ." Tô Tử Bác lấy thêm nửa bát cơm, giơ tay ra, "Vậy, tôi sẽ ở nhà trong vài tháng tới, mỗi tháng trả tiền ăn, anh có thể nấu cơm cho tôi không?"
Thẩm Hựu Lam đang cầm đũa, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.
Tô Tử Bác lập tức cười rộ lên: "Đùa thôi, anh đừng tin, anh cũng không phải lúc nào cũng về nhà..."
Gần đây là thường xuyên thôi...
"Nếu cần thì cũng không phải là không thể." Thẩm Hựu Lam nói, "Một tháng tám trăm được không?"
"..." Tô Tử Bác ý thức được hắn không nói đùa, lập tức nói: "Không không không..."
"Thế năm trăm cũng được." Thẩm Hựu Lam nói, "Nếu cậu thật sự muốn đưa tiền cho tôi."
Tô Tử Bác nói: "... Anh... Tôi đang giảm cân, không thể ăn nhiều như vậy."
"Vậy thì đúng lúc." Thẩm Hựu Lam ăn xong miếng cuối cùng, nói, "Tôi đang tập gym, sẽ nấu cho cậu đồ ăn dành cho người tập gym."
Hắn đứng dậy dọn bát đũa, nói: "Hôm nay lượng calo hơi nhiều, tối có muốn đi phòng tập thể hình với tôi không?"
"... Bây giờ tôi làm sao ra ngoài được." Tô Tử Bác nói.
"Trong khu này thôi, không lo bị quấy rầy." Thẩm Hựu Lam nói, "Còn có thể dùng thẻ gym của tôi."
Hắn còn bổ sung thêm: "Dù sao hôm nay cũng thi xong rồi, thư giãn một chút đi."
Tô Tử Bác ngẫm lại chính mình tối nay cũng không có việc gì, nói: "... Được, một lần bao nhiêu, tôi sẽ tính cho anh sau."
"Thích tính toán như vậy, học toán chắc cũng giỏi nhỉ." Thẩm Hựu Lam không nhịn được mà nói.
"Chỉ là, không thích nợ nần ai thôi." Tô Tử Bác nói.
"Thói quen tốt." Thẩm Hựu Lam nói, "Đi thay đồ đi."
...
Một giờ sau, Tô Tử Bác và Thẩm Hựu Lam đến phòng gym dành riêng cho cư dân trong khu.
Trước khi đến đây, Tô Tử Bác thật sự cho rằng bọn họ đến đây là để tập thể hình, ít nhất cậu cho là vậy. Nhưng sau khi đến nơi, cậu nhận ra mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.
Trong khu dân cư có một phòng gym khá sang trọng, còn có một bể bơi nước ấm với cửa kính trong suốt từ sàn đến trần, dù là ban đêm cũng cảm thấy dễ chịu và thoải mái. Thẩm Hựu Lam nhìn là biết thường xuyên đến đây, ngay cả túi thể thao của hắn ta cũng có logo của phòng gym này...
Hắn mang theo Tô Tử Bác đi vào, rất nhanh đã có người tới chào hỏi: "Chào, Lance? Hôm nay sao lại muốn đến tập thể hình thế?"
"Vừa lúc có thời gian." Thẩm Hựu Lam nói.
Tô Tử Bác chưa kịp xác định nguồn gốc của âm thanh, Thẩm Hựu Lam đã quay lại kéo cậu từ phía sau, một tay khoác lên vai cậu rồi nói: "Mang theo bạn mới đến xem nơi này."
"... Wow..." Người kia rõ ràng không ngờ sẽ gặp được Tô Tử Bác ở chỗ này, không thể không nhìn cậu lâu hơn một chút: "Đây không phải là... Tô Tử Bác sao?"
"Chào..." Tô Tử Bác ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy người này nhìn hơi quen.
"Cậu chuyển đến khu này rồi à?" Người kia đưa tay ra, "Tôi là Phó Hãn, đạo diễn."
"Đại diễn Phó..." Tô Tử Bác nhìn người đàn ông trước mắt, đối phương có mái tóc dài, kính mắt đen, khuôn mặt búp bê nhưng cơ bắp rắn rỏi, cậu ngạc nhiên nói, "Chào anh, tôi đã nghe tên anh lâu rồi..."
Phó Hãn, Tô Tử Bác chỉ nghe qua tên anh ta, không phải là đạo diễn truyền thống trên màn ảnh, mà chủ yếu làm các video ngắn và phim ngắn hoặc series trực tuyến cho các nền tảng video, nhưng không thể phủ nhận anh ta đang rất nổi, mỗi bộ phim ngắn với kinh phí thấp cũng có hàng triệu lượt xem, có thể nói là một trong những đạo diễn video đang hot nhất hiện nay.
Trước ống kính hiếm khi lộ mặt, họ cũng chưa từng hợp tác, lần này bất ngờ gặp được đạo diễn này ngoài đời, cả hai đều phấn khởi.
"Hai người các cậu đúng là tổ hợp thú vị đấy." Phó Hãn nói, "Tôi nhớ cậu gần đây đang chuẩn bị thi đại học đúng không?"
"Đúng vậy." Tô Tử Bác gật đầu nói.
"À vậy thì tốt quá." Giao Hãn nói, "Tôi đang chuẩn bị một bộ phim kiểu này, hiện đang viết kịch bản, cậu có hứng thú không?"
"..." Tô Tử Bác há hốc mồm, không nghĩ tới hai người mới trò chuyện một chút mà đạo diễn đã mời cậu đóng phim rồi.
Hơn nữa, đạo diễn Phó có vẻ là hoàn toàn nghiêm túc: "Hiện giờ vẫn đang phác thảo, còn chưa tìm nhà tài trợ, nhưng tôi có thể gửi trước một số tài liệu cho cậu xem. Với lại, nếu vai chính là cậu, chúng ta còn phải lo thiếu tài trợ sao."
"À... Được ạ." Tô Tử Bác nói, "Tôi..."
"Chúng tôi đến đây để tập luyện, bàn chuyện công việc thì để sau hẵng tìm quản lý của cậu ấy." Thẩm Hựu Lam không khách khí ngắt lời.
"Quên mất, quên mất." Phó Hãn chỉ tay, "Tôi còn mấy bài tập nữa, các cậu cứ tập luyện trước nhé."
"Hẹn gặp lại." Thẩm Hựu Lam nói.
Sau khi Phó Hãn rời đi, Tô Tử Bác hít sâu một hơi, phấn khích thốt lên: "oh wow " một tiếng: "Thế này mà cũng có thể nhận vai?"
Thẩm Hựu Lam bước song song bên cạnh cậu, không đáp lại. Một tay hắn đút vào túi áo hoodie, đây là lần đầu tiên Tô Tử Bác thấy hắn mặc đồ thể thao, đường nét cơ bắp trông rắn chắc và cuốn hút, dáng dấp như một người mẫu nam.
"Anh quen thân với đạo diễn Phó lắm sao...?" Tô Tử Bác hỏi.
"Cũng tạm," Thẩm Hựu Lam đáp, "Ở đây đều là diễn viên, ca sĩ, đạo diễn, nhà sản xuất, cùng với vài nhân vật nổi tiếng khác, nên phòng gym không chỉ để tập thể hình."
Tô Tử Bác không hiểu sâu sắc đến mức đó: "... Thế để làm gì?"
"Nói chung, cậu đừng nôn nóng." Thẩm Hựu Lam nói.
Về sau cậu phát hiện, chỗ này đâu phải để tập thể hình đâu, rõ ràng là nơi tổ chức tiệc rượu cao cấp mà.
Những người mà cậu gặp ở đây đều là những nhân vật có tầm cỡ, không ai là hạng xoàng cả. Thẩm Hựu Lam lần lượt chào hỏi từng người, dù có người tỏ vẻ không hứng thú với Tô Tử Bác, hắn vẫn nhắc Tô Tử Bác chào hỏi họ. Đi sâu vào trong, Tô Tử Bác chợt thấy một cảnh tượng kỳ diệu: cậu nhìn thấy Vương Nghị đang chạy trên máy chạy bộ.
Vương Nghị, đạo diễn phim thương mại hot nhất hiện nay, doanh thu phòng vé tính bằng hàng tỷ, giải thưởng trong nước và quốc tế đạt được không đếm xuể, cộng tác với toàn sao lớn và diễn viên hạng A.
Trước đây Tô Tử Bác từng đi thử vai một lần, nhưng vai diễn đó thực sự không phù hợp với cậu. Ngoài ra, Vương Nghị có chút kiêu ngạo, để đảm bảo chất lượng diễn xuất tốt nhất, ông không thèm sử dụng bất kỳ ngôi sao lưu lượng nào trong phim của mình.
Mấy năm gần đây, tư tưởng này ít nhiều mang chút định kiến. Vì vậy, cuối năm ngoái, Vương Nghị từng tuyên bố muốn chú ý nhiều hơn đến các diễn viên thế hệ mới và "không ngại sử dụng ngôi sao lưu lượng."
Bậc thang đã được hạ đúng chỗ, nhiều người cũng thuận theo mà đi xuống. Đến nay, Vương Nghị vẫn chưa tìm được đối tác đầu tiên, cả ngành đều đang chờ đợi xem người đó là ai.
Dù sao gặp anh ta ở đây, Tô Tử Bác không kỳ vọng gì, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ...
"Đạo diễn Vương." Thẩm Hựu Lam đã rất tự nhiên bước tới, nói, "Chào buổi tối."
Tô Tử Bác giật mình, nghĩ bụng: Thẩm Hựu Lam trông nho nhã, lạnh lùng như vậy, không ngờ lại là một tay giao tiếp cừ khôi... Sao có thể quen biết hết mọi người, ai cũng có thể nói chuyện được vậy?
"Tiểu Thẩm, lâu rồi không gặp." Vương Nghị nói.
Cmn, biết nhau thật luôn nè.
Tô Tử Bác bắt đầu tin rằng, Thẩm Hựu Lam không phải vô duyên vô cớ mà trở thành phó biên tập, hắn thực sự có năng lực.
"Dẫn hàng xóm mới tới tập thể dục, tình cờ gặp anh." Thẩm Hựu Lam nói, "Tối nay qua nhà tôi ăn cơm?"
"Phải đến chứ." Vương Nghị nói, "Thèm món vịt cậu làm lâu rồi."
Ánh mắt anh ta lướt qua, nhìn thấy Tô Tử Bác đứng thẳng bên cạnh, nói: "Ồ... đây là hàng xóm mới của cậu à?"
"Chào đạo diễn, chào đạo diễn." Tô Tử Bác giống như đứa trẻ năm mới được đưa đến nhà họ hàng, "Tôi là Tô Tử Bác."
"Ồ... là cậu nhóc bên công ty Từ Dĩ Thanh." Vương Nghị nói, "Tôi biết cậu."
Tô Tử Bác ngạc nhiên: "A... cảm ơn đạo diễn, tôi rất thích phim của anh."
Vương Nghị bước xuống máy chạy bộ, khăn quàng trên cổ. Anh ta thở dốc, đánh giá Tô Tử Bác một chút rồi đi thẳng vào chủ đề: "Nghe nói cậu đang chuẩn bị thi đại học, mục tiêu là Học viện Điện ảnh?"
"À... đúng vậy." Tô Tử Bác nói.
"Cậu biết không, đó là trường cũ của tôi, tôi còn là giáo sư chuyên ngành đấy." Vương Nghị nói, "Chúc cậu thành công, đến lúc đó hãy cân nhắc ngành của tôi."
"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi." Tô Tử Bác lập tức đáp.
Cứ tưởng rằng câu chuyện dừng ở đây.
Dù sao thì đây không phải người tầm thường, đây là Vương Nghị... Vương Nghị hẳn sẽ không có hứng thú gì với mình...
"Cậu chưa từng đóng phim đúng không? Cậu có cân nhắc tham gia các tác phẩm khoa học viễn tưởng không?" Vương Nghị đột nhiên hỏi.
"Hả?" Tô Tử Bác bị câu hỏi này làm cho sững sờ, đứng tại chỗ mỉm cười: "... Khoa học viễn tưởng?"
"Là vai mới của phim chứ gì." Thẩm Hựu Lam nhanh chóng tiếp lời, "Cậu ấy còn đang chuẩn bị thi đại học, sớm nhất cũng phải đến tháng Sáu mới có thể nhận vai."
Hắn quay sang Tô Tử Bác: "Người quản lý kia của cậu không phải đã nói vẫn đang xem xét kịch bản sao?"
"À... đúng rồi..." Tô Tử Bác nói, "Anh ấy bảo chưa tìm được kịch bản phù hợp."
"Ừ, cậu có hứng thú với dự án của chúng tôi không? Nếu được, cậu có thể sắp xếp lịch với quản lý trước. Chúng tôi sẽ khai máy vào tháng Chín, vẫn còn thời gian để cậu thử vai." Vương Nghị nói, "Tất nhiên, trong thời gian đó, nếu tôi tìm được người thực sự phù hợp thì tôi vẫn sẽ cân nhắc..."
"Không cần đợi lâu vậy đâu." Thẩm Hựu Lam khoanh tay nói, "Ngay tại phòng tập này, diễn thử một đoạn cho đạo diễn xem thử đi."
"Này!" Tô Tử Bác không nhịn được trừng mắt nhìn hắn.
"Được thôi, tôi nghĩ cậu phù hợp với vai nam phụ, vì chúng tôi sẽ thu âm trực tiếp tại hiện trường. Tôi muốn nghe thử khả năng thoại của cậu." Vương Nghị xòe tay, "Bắt đầu nào."
Một đạo diễn ướt đẫm mồ hôi sau khi tập thể dục, một phòng gym tạm thời vắng người, cùng với Thẩm Hựu Lam đứng bên cạnh xem kịch vui. Tô Tử Bác không biết vì sao mình lại rơi vào tình huống kỳ lạ này, nhưng cung đã giương, không thể không bắn. Cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
"Lúc thi tôi đã biểu diễn một đoạn trích từ kịch nói." Tô Tử Bác nói, "Tôi sẽ diễn một đoạn nhỏ vậy."
Vai mà Tô Tử Bác diễn là một đoạn trích do giáo viên biểu diễn lựa chọn. Nhân vật của cậu lớn hơn cậu mười tuổi và đã lang thang suốt hai mươi năm đầu đời. Ban đầu không được đánh giá cao, nhưng một khi Tô Tử Bác nhập vai, cảm giác tự ti và khắc khổ mà cậu truyền tải lập tức khiến người xem đồng cảm.
Tô Tử Bác cố ý kiểm soát hơi thở để tạo ra chất giọng nghẹn ngào. Dù chỉ cần vài câu thoại là dễ lộ vẻ không tự nhiên, nhưng chất giọng này lại tạo cảm giác khàn đặc biệt.
Chất giọng mà Tô Tử Bác cố tình tạo ra thực sự rất tốt. Dù sao cậu cũng đã được luyện tập, và thầy giáo trước đó cũng đặc biệt trau chuốt cho phần này, giúp nhân vật của cậu có sức lôi cuốn hơn.
Chỉ diễn năm câu thoại, Vương Nghị đã kêu ngừng lại.
"Tôi nghĩ vai diễn đó không phù hợp với cậu," Vương Nghị nói.
"..." Tô Tử Bác sửng sốt một chút. Cậu há miệng, từ từ liếm môi rồi nói: "Xin lỗi, do tôi thiếu kinh nghiệm..."
Vương Nghị xua tay, tiện tay dùng khăn lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi. "Ban đầu tôi định giao cho cậu vai nam phụ, nhưng giờ tôi cảm thấy cậu có vẻ hợp với vai nam chính hơn. Thế này nhé, sắp tới tôi sẽ liên hệ quản lý của cậu. Chúng tôi sẽ sắp xếp đội ngũ đến nhà cậu để thử vai, không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu."
"Gì cơ?" Tô Tử Bác phát ra một tiếng kêu như vịt.
"Còn không cảm ơn đạo diễn đi?" Thẩm Hựu Lam đứng bên cạnh nhắc.
"Cảm... cảm ơn đạo diễn." Tô Tử Bác rõ ràng vẫn chưa kịp phản ứng.
"Cậu cứ tiếp tục tập luyện nhé," Thẩm Hựu Lam nói với Vương Nghị. "Cậu ấy đang ở nhà tôi, khi nào rảnh ghé qua ăn cơm."
"Ồ? Không thành vấn đề, tôi sẽ mang theo một chai rượu ngon," Vương Nghị nói. "Cứ vậy nhé, hẹn gặp lại."
Tô Tử Bác quay người đi theo Thẩm Hựu Lam, bước chân loạng choạng như vừa uống hai chén rượu mạnh, càng đi càng cảm thấy lâng lâng.
"Cảm giác thế nào?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"... Cảm thấy phấn khích," Tô Tử Bác nhìn quanh, thấy vài khuôn mặt quen thuộc, nói, "Lần đầu tiên tôi gặp nhiều đạo diễn như thế, giống như đang ở hậu trường lễ trao giải vậy."
"Cũng chỉ ba người thôi, không phải nhiều lắm đâu," Thẩm Hựu Lam nói. "Giờ thì cậu hiểu vì sao mọi người thích thuê chỗ này rồi chứ?"
"Hiểu, hiểu," Tô Tử Bác gật đầu. "Thế chúng ta bắt đầu tập luyện được chưa?"
"Không vội," Thẩm Hựu Lam đáp.
Tô Tử Bác: "?"
... Không vội thật, Tô Tử Bác theo chân Thẩm Hựu Lam lang thang trong phòng gym rộng lớn suốt hai giờ đồng hồ.
Trong khoảng thời gian đó, Tô Tử Bác chỉ đi theo Thẩm Hựu Lam, người đang cầm túi như thể đi dạo ngoài đường, và cậu thành công nhận được lời mời tham gia một bộ phim chiếu mạng, một bộ phim điện ảnh, hai bài hát gốc đang trong quá trình sản xuất. Thậm chí, hai nhà thiết kế cũng đặc biệt chú ý và muốn hợp tác với cậu.
"Chúng tôi là đội ngũ thiết kế của thương hiệu ZPaii, không biết cậu đã từng nghe qua chưa." Người đối diện đưa danh thiếp, nói: "Chúng tôi cũng đã nghe Lance nhắc về cậu. Chu Chi Đàm, cậu biết chứ? Đây là đàn anh của cậu, cùng một người mẫu khác sáng lập thương hiệu thời trang này. Năm nay chúng tôi muốn tìm nghệ sĩ để hợp tác giao thoa, có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác với cậu."
"À... à à." Tô Tử Bác trong ngày hôm nay đã nhận không ít danh thiếp, "Cảm ơn."
"ZPaii cũng là thương hiệu hợp tác mật thiết với chúng tôi, đã ký hợp đồng độc quyền với tạp chí của chúng tôi." Thẩm Hựu Lam đứng bên hỗ trợ, "Có lẽ sau này các cậu sẽ tạo ra hiệu ứng hóa học thú vị đấy."
"Ừm." Tô Tử Bác đáp, "Được, có thể liên hệ qua quản lý của tôi..."
Sau khi tiễn hai nhà thiết kế đi, Tô Tử Bác đã đổ mồ hôi như tắm, hiệu quả hơn cả tập thể dục.
"Về nhà nhớ liên hệ với quản lý của cậu, ít nhất đảm bảo rằng những cơ hội này không bị bỏ lỡ một cách vô ích," Thẩm Hựu Lam vẫn chỉ cầm chiếc túi xách đen của mình, cả buổi không đụng đến bất kỳ máy tập nào, "Dù sao cũng không phải đêm nào ở đây cũng tập trung đông người như thế."
Đến cuối cùng, Tô Tử Bác mới nhận ra rằng Thẩm Hựu Lam vốn không định đến đây để tập luyện, hắn chỉ đơn thuần dẫn mình đến đây để... giao lưu xã hội.
Tuy nhiên, Tô Tử Bác vẫn có chút thắc mắc.
"Sao anh biết tối nay sẽ đông người...?" Tô Tử Bác cảm thấy khó hiểu. "Đúng là không dễ để tụ tập được nhiều người như vậy."
Nhà sản xuất, đạo diễn, ca sĩ sáng tác... Dù sống cùng một khu cũng không đến nỗi dễ gặp gỡ như vậy.
"Muốn biết không?" Thẩm Hựu Lam bước nhanh, không hề dừng lại.
Tô Tử Bác chỉ có thể chạy theo, tiếp tục hỏi: "Tại sao chứ?"
"... " Thẩm Hựu Lam liếc nhìn cậu, đáp: "Chúng tôi có nhóm chat cư dân."
Tô Tử Bác: "..."
Chẳng còn chút gì gọi là bí ẩn.