Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình
Chương 48
Lộc Duy đã chìm đắm trong đó.
Chỉ có quỷ gương mang theo mối thù sâu đậm là không quên nhiệm vụ.
Nó muốn Vương Văn tiêu diệt Lộc Duy và đám gián, không ngờ người này lại vô dụng như vậy, chẳng phát hiện được gì, còn dám ngủ say.
Anh sắp chết đến nơi mà còn ngủ được! Mau dậy đi!
Quỷ gương nắm lấy Vương Văn, đấm đá.
Vương Văn cảm thấy mặt mình ngứa, mơ màng bật đèn, rồi nhìn thấy đầy gián trên giường.
Bây giờ những con gián này đều đang nằm, có nghĩa là Vương Văn nhìn thấy chỉ là một đống vỏ chứ không phải hình dạng búp bê tạm chấp nhận được.
Hắn ngây người trong ba giây, sau đó ký ức di truyền về gián trong hắn được đánh thức, bắt đầu phát ra tiếng hét chói tai.
Mục đích của quỷ gương cũng đạt được. Vương Văn nảy sinh suy nghĩ tàn ác chưa từng có: Chết! Chết! Chết!
Hắn gần như theo phản xạ tự nhiên thực hiện hành động đập.
Nhưng quỷ gương đã quên một điều, khi ở gần Vương Văn nhất, gần như dán vào mặt hắn, nó đã thu hút sự thù hận lớn nhất.
Búp bê rất đáng yêu? Vương Văn không có chút lòng thương xót nào, trực tiếp ném nó xuống đất, dẫm mạnh!
Hắn muốn cùng nó đồng quy vu tận.
Quỷ gương bị đánh đến ngẩn ngơ.
Nó chưa từng bị đối xử như vậy. Đừng nói là loài sinh vật như con người, ngay cả các dị thường khác cũng phải kính trọng nó ba phần. Nhưng bây giờ nó quá yếu, không thể phản kháng, cũng quên luôn kỹ năng né tránh của gián.
Tôi bảo anh giết những con gián khác, không phải bảo anh giết tôi!
Kẻ mà anh nên tiêu diệt thực sự là thủ phạm chính, không phải tôi!
Quỷ gương cảm thấy oan ức chưa từng có.
Chuyện này chẳng lẽ là ý muốn của nó? Nó còn mong muốn “thế giới hoàn hảo” không có bất kỳ khuyết điểm nào hơn bất kỳ ai.
Nhưng những lời buộc tội này chưa kịp nói ra, nó đã bị dẫm ngất.
Lộc Duy bị đánh thức, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, mắt mở to: "Dừng tay! Ồ không, dừng chân!"
Gián mà biết nói, gián đã thành tinh rồi!
Nếu chỉ có một mình Lộc Duy, có lẽ Vương Văn sẽ thấy cô khá dễ thương, nhưng cảm giác kinh hoàng ban đầu khiến hắn phát điên, chân càng đạp mạnh.
"Chết! Tất cả đều phải chết!"
Lộc Duy có chút lo lắng nói: "Nhưng chính anh đã nói sống một mình có chút cô đơn, có quỷ quái đi cùng cũng tốt mà. Chúng tôi đều đi cùng anh, xem như thực hiện ước nguyện của anh, sao anh lại lật mặt không nhận người?"
Vương Văn cười điên cuồng: "Cái gì mà quỷ đi cùng!"
Hắn hoàn toàn không bị lời ngon ngọt của Lộc Duy lừa dối.
Hắn có thể tin rằng ma quỷ là điều tốt đẹp nhưng tuyệt đối không thể tin rằng gián và gián tinh là điều tốt đẹp.
Xuống địa ngục hết đi!
Lộc Duy nhảy dựng lên: "Chúng tôi không chê anh, anh còn dám chê chúng tôi!"
Nói xong, cô có chút cảm thấy tội lỗi: Cô đã chê mà, nếu không cô đã không bỏ chiếc giường đó.
Nhưng điều này không quan trọng, bây giờ khí thế là quan trọng nhất.
Lộc Duy buộc tội: "Họ đều đã tắm, anh chưa tắm. Trên người còn có mùi. Họ đều nhường anh, chỉ chiếm phần còn lại trên giường, là anh tự lăn lộn lung tung! Anh còn uống nước tắm của người khác."
Nghe đến đây, Vương Văn liên tục cười lạnh.
Có mùi thì sao? Muốn lăn lộn thì sao? Cái gì mà người và gián chung sống hòa thuận, không có chuyện đó.
Nhưng nghe câu cuối cùng, mặt Vương Văn biến sắc, nhớ lại giọng nói khi uống nước, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, từ trắng lại chuyển xanh, giọng run rẩy: "Là... ai..."
Lộc Duy có chút tội lỗi lùi lại một bước: "Không phải tôi nhé, tôi không có sở thích này, anh ta đã chết thảm dưới chân anh rồi."
Vương Văn phát ra tiếng kêu đau đớn từ sâu trong linh hồn: Thế giới tồi tệ này, hắn thật sự không thể chịu nổi một giây nào nữa! Hủy diệt đi, thế giới!
Trước mặt Vương Văn đột nhiên xuất hiện một dòng chữ: Bạn đã đạt được điều kiện vượt qua phó bản [cuộc sống hoàn hảo], có muốn rời đi ngay lập tức không?
Đồng thời những ký ức về thế giới thực ập đến, xâm chiếm tâm trí Vương Văn. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ kỹ về tình hình thực tế, không do dự bấm: Có! Có! Có!
Vương Văn biến mất.
Thực tại - Cục Dị Thường.
Sau khi phát hiện ô nhiễm gương nước do mưa lớn có thể đưa mọi người vào phó bản không xác định, bầu không khí ở đây luôn căng thẳng.
Lúc này đột nhiên có tiếng chuông reo.
Khi người đó cúp máy, giọng không giấu nổi sự phấn khích: "Có đội báo tin, có người đã thoát khỏi phó bản thành công!"
Có người trở về, tất nhiên sẽ có thông tin liên quan đến phó bản được mang về.
Chỉ là theo tin tức từ đội truyền về, trạng thái tinh thần của người đó không tốt lắm.
"Có bị ô nhiễm gì không?"
Đây cũng là điều rất dễ xảy ra trong các phó bản khó: Người trông vẫn là người đó nhưng trạng thái tinh thần đã bị ô nhiễm, biến thành người không phải người (như những tín đồ bị ô nhiễm bởi tượng thần trước đây), nếu không thể kịp thời kiểm soát, sớm muộn cũng sẽ biến đổi.
Nhưng câu trả lời bên kia hơi kỳ lạ: "Dường như anh ta bị dọa sợ nhưng kiểm tra không có “ô nhiễm”, chỉ là sợ hãi thuần túy mà thôi."
Nghe câu này mọi người đều ngỡ ngàng, tình huống này không giống với các phó bản thông thường. Nhưng nói thế nào, đây có vẻ là tin tốt?
Thời gian giữa thế giới thực và thế giới gương không đồng nhất, không biết trong thế giới gương đã trải qua bao nhiêu năm tháng, thế giới thực cũng chỉ là khoảnh khắc.
Vương Văn vừa nôn khan vừa trở lại thế giới thực.
Nhận thức từ thế giới thực cuối cùng khiến hắn nhớ lại thân phận của mình, cũng hiểu rõ thế giới gương kia nguy hiểm đến mức nào.
Đúng lúc mẹ hắn gọi điện tới.
Hắn nghe máy, nghe thấy giọng nói tựa như cách một đời, nước mắt trào ra.
Đôi khi hắn cảm thấy gia đình rất phiền, mẹ cũng vậy, hoàn toàn không hiểu hắn.
Nhưng cũng có nhiều lúc, hắn cảm thấy có họ bên cạnh thật sự rất tốt.
Khi đó tại sao hắn chỉ còn lại sự căm ghét cơ chứ?
May mà hắn đã trở về rồi.
Vương Văn cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, sau đó hắn thốt ra: "Mẹ, đời này con không đội trời chung với gián!"
Mẹ Vương Văn:...
Thằng con này chắc là bị điên rồi.
"Con đừng nói với mẹ là con bị gián bắt nạt đến khóc nhé." Mẹ Vương Văn nghe thấy giọng nghẹn ngào của găbs.
Mẹ vẫn như mọi khi không cùng tần số với hắn. Đây rõ ràng là những giọt nước mắt vui sướng khi trở về hiện thực mà? Có thể hiểu hắn chút không?
Được rồi, gián thực sự rất đáng sợ...
Nước mắt Vương Văn chảy càng nhiều.
Rất nhanh, người của Cục Dị Thường đã đến tìm hắn để phối hợp công việc.
Đối mặt với sự thẩm vấn của Cục Dị Thường, Vương Văn kiên quyết nói: "Đó không nghi ngờ gì nữa là một thế giới Ác Mộng! Boss phó bản? Là gián tinh!"
Nhân viên Cục Dị Thường nhìn nhau: Gián tinh là cái gì?
Thực ra người vào phó bản không chỉ có Lộc Duy. Cục Dị Thường cũng có người vào, theo lý mà nói thực lực không yếu, không đến mức đánh không lại gián tinh chứ? Tại sao đến bây giờ chỉ có một mình Vương Văn thoát ra?
Vương Văn là người mới tiếp xúc với trò chơi Ác Mộng, thực lực các mặt đều không nổi bật.
Vương Văn hồi tưởng lại tình huống lúc đó, quả quyết nói: "Tôi dẫm chết một con gián tinh thì hệ thống phó bản đột nhiên hiện ra. Có thể những người khác chưa tìm thấy Boss phó bản?"
Hợp lý, có chứng cứ khiến người ta tin phục.
Thế giới gương.
Lộc Duy hắt xì thật mạnh.
Sau khi Vương Văn biến mất, mọi thứ liên quan đến hắn trong thế giới gương đều nên sụp đổ theo, bao gồm cả căn nhà này. Nhưng vì Lộc Duy cũng được tính là người chơi, lại ở trong phòng này, phòng rung lắc hai cái thế mà không biến mất.
Lộc Duy không nghĩ nhiều về việc tại sao Vương Văn biến mất: Có thể là do nhà sản xuất trò chơi VR này phát hiện NPC này không thân thiện nên cho anh ta xuống trước?
Điều này không quan trọng.
Cô nhanh chóng đi kiểm tra tình hình của quỷ gương, dù sao cũng vào trò chơi cùng nhau. Nếu không có quỷ gương, cô cũng không thể tiếp xúc với trò chơi thú vị thế này.
Quỷ gương lại một lần nữa thoi thóp.
Lại phải cảm ơn sức sống mạnh mẽ của gián, nó vẫn chưa chết hẳn.
Nhưng nhìn tình hình này, dường như nó sắp trở thành "gián tàn tật" trong truyền thuyết rồi.
Lộc Duy cảm nhận được sự tàn nhẫn và bất công của số phận.
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Sinh mệnh và các quyền lợi của gián trong thế giới này bị phớt lờ.
Cô nhìn quỷ gương đã bị tê liệt nhưng lại không nhận được điều trị.
Được rồi, Lộc Duy thừa nhận, nếu ở thực tế, cô cũng sẽ dẫm mà không do dự. Nhưng trò chơi không phải nói về sự nhập vai sao. Bây giờ vị trí của cô là gián, ai mà không nghĩ cho mình, lại ưu tiên nghĩ cho đối thủ?
Cô đột nhiên cảm nhận được sứ mệnh nặng nề.
Lộc Duy vốn nghĩ trò chơi này chỉ là để thực hiện ước mơ ăn uống vui chơi, không ngờ lại gánh vác trách nhiệm phục hưng giống loài.
Ngoài con người ra, còn nhiều sinh mạng cần được tôn trọng.
Ý nghĩa lập tức trở nên cao cả!
Dường như Lộc Duy cảm nhận được triết lý của nhóm làm trò chơi.
Cô phải dùng phương tiện hòa bình để đấu tranh cho quyền lợi. Lộc Duy quyết định hành động.
"Bạn có hạnh phúc không?"
Trong thành phố hoàn hảo, đối mặt với phỏng vấn của phóng viên, những người được phỏng vấn với nụ cười trên khuôn mặt quả quyết trả lời: "Tôi rất hạnh phúc."
Phóng viên quay sang nói với máy quay: "Đúng vậy, đây là một thành phố với tỷ lệ hạnh phúc đạt 100%, thế giới này trở nên tốt đẹp hơn vì chúng tôi."
Sức mạnh vô hình truyền qua ống kính khiến người xem cảnh này vô thức nở nụ cười tiêu chuẩn.
Nhìn sơ qua, dường như đây là biểu hiện của hạnh phúc. Nhưng nhìn kỹ, những biểu cảm giống hệt nhau, những cử chỉ cứng nhắc như xác sống chỉ khiến người ta rùng mình.
Nhưng lúc này trước ống kính, có người cất lên tiếng thét: "Không, tôi cảm thấy hạnh phúc rất thấp! Tôi muốn đấu tranh cho quyền lợi."
Những lời mạnh mẽ ấy khiến những người có mức độ tẩy não thấp, ý thức tự ngã cao giật mình, cơ mặt giải phóng khỏi nụ cười cứng ngắc, mắt lóe lên sự mơ hồ.
Tôi là ai? Đây là đâu?
Nhưng một câu "không hạnh phúc" tất nhiên không đủ để hoàn toàn đánh thức một người, chỉ giảm nhẹ một chút sự ăn mòn tinh thần.
Họ nhanh chóng tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào ống kính, chỉ thấy đó là một sinh vật kỳ lạ có vỏ gián nhưng lại có hình dáng con người, chẳng lẽ là gián tinh trong truyền thuyết?
Lộc Duy trịnh trọng đưa ra những quy tắc quan trọng cho sự chung sống hòa bình giữa con người và gián.
Bởi vì có kinh nghiệm làm quản lý, khi liệt kê những quy tắc này, cô thoải mái hơn nhiều, các quy tắc chính đều tập trung vào hòa hợp, bình đẳng.
Gián tinh hình người có một vẻ đáng yêu như búp bê nên ấn tượng đầu tiên của mọi người không phải là sợ hãi.
Chỉ là rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Lộc Duy, những đồng đội của cô bắt đầu di chuyển ống kính về phía hàng gián.
Chúng dùng cơ thể của mình tạo thành một dòng chữ: "Xâm phạm gián, dù xa cũng phải diệt!"
Nụ cười của mọi người biến mất.
Dễ thương? Không, đây là đáng sợ!
Nếu chỉ có một mình Lộc Duy, có thể tạm gọi là dễ thương. Nhưng một đám gián tinh dày đặc, hoàn toàn là ác mộng!
Chúng còn muốn chia sẻ các quyền lợi với con người, điên rồi sao? Đây là thế giới lố bịch gì vậy?
Ngay cả thế giới tồi tệ trước kia cũng chưa từng có tình huống như thế này. Đợi đã, "thế giới tồi tệ trước kia"?
Nghĩ đến đây, một số người càng chống lại thế giới gương rõ rệt hơn:
Bạn luôn có thể tin rằng một thế giới không có gián tinh là một thế giới tốt đẹp hơn. Thế giới tan vỡ này đã hoàn toàn không còn gì đáng lưu luyến! Không nơi nào tệ hơn nơi này!
Vì vậy trước mặt họ lần lượt hiện ra cửa sổ hệ thống vượt qua phó bản.
Ô nhiễm mang tên “hạnh phúc” có thể dễ dàng lan truyền qua ống kính, tương tự hội chứng sợ gián mang tên “gián” cũng qua ống kính lan rộng.
Quỷ gương gián tê liệt nằm trên lưng những con gián khác từ từ tỉnh lại, thấy những người lần lượt rời khỏi thế giới gương.
Đó đều là con mồi mà nó khó khăn lắm mới bắt được! Tại sao!
Quỷ gương căm phẫn đến tột độ.
Những con người ngu ngốc này, chẳng lẽ không thể ngay lập tức tiêu diệt những con gián này sao? Chỉ cần Lộc Duy và bọn chúng chết, thế giới này vẫn rất đẹp!
Tâm huyết của nó đang dần mất đi.
Quỷ gương quên một điều rất quan trọng: Con người khắc gián, gián cũng khắc con người.
Người có mục tiêu xây dựng thế giới tốt đẹp như quỷ gương quá ít, người bình thường chỉ muốn chạy trốn mà thôi.
Thế giới gương hài hòa và tươi đẹp đã xuất hiện sự hỗn loạn chưa từng có.
Tuyên bố công khai của Lộc Duy không đến mức khiến thế giới gương sụp đổ ngay lập tức.
Những người có phản ứng mạnh, cảm giác chán đời mạnh mẽ, thậm chí trực tiếp thoát khỏi, so với những người bị quỷ gương kéo vào chỉ là thiểu số. Chủ yếu là những người bị ăn mòn tinh thần chưa nghiêm trọng và có tâm lý phản ứng mạnh với gián.
Còn rất nhiều người thấy nực cười nhưng không thể kích hoạt lối ra phó bản.
Dù sao họ không xui xẻo như Vương Văn, gặp ngay đại quân gián. Tất nhiên là người đầu tiên rời khỏi thế giới gương, điều này có thể coi là hắn may mắn?
Dù thế nào, tuyên bố mạnh mẽ của Lộc Duy ít nhất đã thổi một luồng sinh khí vào thế giới cứng nhắc này.
Tin tức được phát hàng ngày, nhưng cụ thể phát cái gì thì mọi người đều không nhớ ra.
Chỉ nhớ là những thứ liên quan đến nâng cao hạnh phúc đều rất tốt, rất quan trọng nhưng lại không đáng nhớ, tự động mờ đi trong tâm trí.
Còn tin tức về gián tinh đòi cùng con người cai trị thế giới, hiệu quả chương trình và điểm nhấn đều đầy đủ. “Có nên ủng hộ gián tinh không” ngay lập tức trở thành chủ đề nóng.
“Bạn có thấy tin tức đó không? Thật buồn cười.”
“Bạn thấy buồn cười? Rõ ràng là đáng sợ. Đây là vết nhơ của thế giới tươi đẹp của chúng ta! Chúng ta nên nhanh chóng phun một lượng lớn thuốc diệt gián, diệt trừ chúng.”
Nói gì thì nói, trước khi chủ đề này xuất hiện, họ đã nói gì?
Có người đột nhiên nghĩ đến câu hỏi này.
Anh ta nhớ trước đây mọi người chung sống rất hòa thuận, nói chuyện rất hợp. Nhưng cụ thể là chủ đề gì thì anh ta không nhớ rõ.
Có thể là những chuyện hạnh phúc hàng ngày?
Bởi vì quá hàng ngày nên nhớ không rõ cũng hợp lý.
Nhưng anh ta cảm thấy, chủ đề này dù không mang lại cảm giác hạnh phúc chút nào nhưng thú vị hơn tất cả các chủ đề trước đây.
Tất nhiên ngoài những người muốn tiêu diệt hết gián, Lộc Duy cũng có được một số người ủng hộ.
“Nhưng tôi nghĩ gián tinh nói có lý. Đây không phải là thế giới chỉ thuộc về con người, hạnh phúc và vẻ đẹp của chúng ta nên bao dung hơn. Đó không phải là lý tưởng của chúng ta sao?”
“Bao dung cái đầu nhà mày ấy!” Có người chửi thề.
Mặc dù lời chửi thề bị che đi nhưng giọng điệu không thân thiện và biểu cảm đỏ mặt nói lên tất cả.
Người ủng hộ gián tinh cũng nổi giận: Chỉ có mày biết chửi sao? Chỉ có mày có miệng sao?
Mâu thuẫn nhanh chóng leo thang.
Chửi nhau bị che đi không vui chút nào, sau đó biến thành đánh nhau.
Chỉ có quỷ gương mang theo mối thù sâu đậm là không quên nhiệm vụ.
Nó muốn Vương Văn tiêu diệt Lộc Duy và đám gián, không ngờ người này lại vô dụng như vậy, chẳng phát hiện được gì, còn dám ngủ say.
Anh sắp chết đến nơi mà còn ngủ được! Mau dậy đi!
Quỷ gương nắm lấy Vương Văn, đấm đá.
Vương Văn cảm thấy mặt mình ngứa, mơ màng bật đèn, rồi nhìn thấy đầy gián trên giường.
Bây giờ những con gián này đều đang nằm, có nghĩa là Vương Văn nhìn thấy chỉ là một đống vỏ chứ không phải hình dạng búp bê tạm chấp nhận được.
Hắn ngây người trong ba giây, sau đó ký ức di truyền về gián trong hắn được đánh thức, bắt đầu phát ra tiếng hét chói tai.
Mục đích của quỷ gương cũng đạt được. Vương Văn nảy sinh suy nghĩ tàn ác chưa từng có: Chết! Chết! Chết!
Hắn gần như theo phản xạ tự nhiên thực hiện hành động đập.
Nhưng quỷ gương đã quên một điều, khi ở gần Vương Văn nhất, gần như dán vào mặt hắn, nó đã thu hút sự thù hận lớn nhất.
Búp bê rất đáng yêu? Vương Văn không có chút lòng thương xót nào, trực tiếp ném nó xuống đất, dẫm mạnh!
Hắn muốn cùng nó đồng quy vu tận.
Quỷ gương bị đánh đến ngẩn ngơ.
Nó chưa từng bị đối xử như vậy. Đừng nói là loài sinh vật như con người, ngay cả các dị thường khác cũng phải kính trọng nó ba phần. Nhưng bây giờ nó quá yếu, không thể phản kháng, cũng quên luôn kỹ năng né tránh của gián.
Tôi bảo anh giết những con gián khác, không phải bảo anh giết tôi!
Kẻ mà anh nên tiêu diệt thực sự là thủ phạm chính, không phải tôi!
Quỷ gương cảm thấy oan ức chưa từng có.
Chuyện này chẳng lẽ là ý muốn của nó? Nó còn mong muốn “thế giới hoàn hảo” không có bất kỳ khuyết điểm nào hơn bất kỳ ai.
Nhưng những lời buộc tội này chưa kịp nói ra, nó đã bị dẫm ngất.
Lộc Duy bị đánh thức, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, mắt mở to: "Dừng tay! Ồ không, dừng chân!"
Gián mà biết nói, gián đã thành tinh rồi!
Nếu chỉ có một mình Lộc Duy, có lẽ Vương Văn sẽ thấy cô khá dễ thương, nhưng cảm giác kinh hoàng ban đầu khiến hắn phát điên, chân càng đạp mạnh.
"Chết! Tất cả đều phải chết!"
Lộc Duy có chút lo lắng nói: "Nhưng chính anh đã nói sống một mình có chút cô đơn, có quỷ quái đi cùng cũng tốt mà. Chúng tôi đều đi cùng anh, xem như thực hiện ước nguyện của anh, sao anh lại lật mặt không nhận người?"
Vương Văn cười điên cuồng: "Cái gì mà quỷ đi cùng!"
Hắn hoàn toàn không bị lời ngon ngọt của Lộc Duy lừa dối.
Hắn có thể tin rằng ma quỷ là điều tốt đẹp nhưng tuyệt đối không thể tin rằng gián và gián tinh là điều tốt đẹp.
Xuống địa ngục hết đi!
Lộc Duy nhảy dựng lên: "Chúng tôi không chê anh, anh còn dám chê chúng tôi!"
Nói xong, cô có chút cảm thấy tội lỗi: Cô đã chê mà, nếu không cô đã không bỏ chiếc giường đó.
Nhưng điều này không quan trọng, bây giờ khí thế là quan trọng nhất.
Lộc Duy buộc tội: "Họ đều đã tắm, anh chưa tắm. Trên người còn có mùi. Họ đều nhường anh, chỉ chiếm phần còn lại trên giường, là anh tự lăn lộn lung tung! Anh còn uống nước tắm của người khác."
Nghe đến đây, Vương Văn liên tục cười lạnh.
Có mùi thì sao? Muốn lăn lộn thì sao? Cái gì mà người và gián chung sống hòa thuận, không có chuyện đó.
Nhưng nghe câu cuối cùng, mặt Vương Văn biến sắc, nhớ lại giọng nói khi uống nước, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, từ trắng lại chuyển xanh, giọng run rẩy: "Là... ai..."
Lộc Duy có chút tội lỗi lùi lại một bước: "Không phải tôi nhé, tôi không có sở thích này, anh ta đã chết thảm dưới chân anh rồi."
Vương Văn phát ra tiếng kêu đau đớn từ sâu trong linh hồn: Thế giới tồi tệ này, hắn thật sự không thể chịu nổi một giây nào nữa! Hủy diệt đi, thế giới!
Trước mặt Vương Văn đột nhiên xuất hiện một dòng chữ: Bạn đã đạt được điều kiện vượt qua phó bản [cuộc sống hoàn hảo], có muốn rời đi ngay lập tức không?
Đồng thời những ký ức về thế giới thực ập đến, xâm chiếm tâm trí Vương Văn. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ kỹ về tình hình thực tế, không do dự bấm: Có! Có! Có!
Vương Văn biến mất.
Thực tại - Cục Dị Thường.
Sau khi phát hiện ô nhiễm gương nước do mưa lớn có thể đưa mọi người vào phó bản không xác định, bầu không khí ở đây luôn căng thẳng.
Lúc này đột nhiên có tiếng chuông reo.
Khi người đó cúp máy, giọng không giấu nổi sự phấn khích: "Có đội báo tin, có người đã thoát khỏi phó bản thành công!"
Có người trở về, tất nhiên sẽ có thông tin liên quan đến phó bản được mang về.
Chỉ là theo tin tức từ đội truyền về, trạng thái tinh thần của người đó không tốt lắm.
"Có bị ô nhiễm gì không?"
Đây cũng là điều rất dễ xảy ra trong các phó bản khó: Người trông vẫn là người đó nhưng trạng thái tinh thần đã bị ô nhiễm, biến thành người không phải người (như những tín đồ bị ô nhiễm bởi tượng thần trước đây), nếu không thể kịp thời kiểm soát, sớm muộn cũng sẽ biến đổi.
Nhưng câu trả lời bên kia hơi kỳ lạ: "Dường như anh ta bị dọa sợ nhưng kiểm tra không có “ô nhiễm”, chỉ là sợ hãi thuần túy mà thôi."
Nghe câu này mọi người đều ngỡ ngàng, tình huống này không giống với các phó bản thông thường. Nhưng nói thế nào, đây có vẻ là tin tốt?
Thời gian giữa thế giới thực và thế giới gương không đồng nhất, không biết trong thế giới gương đã trải qua bao nhiêu năm tháng, thế giới thực cũng chỉ là khoảnh khắc.
Vương Văn vừa nôn khan vừa trở lại thế giới thực.
Nhận thức từ thế giới thực cuối cùng khiến hắn nhớ lại thân phận của mình, cũng hiểu rõ thế giới gương kia nguy hiểm đến mức nào.
Đúng lúc mẹ hắn gọi điện tới.
Hắn nghe máy, nghe thấy giọng nói tựa như cách một đời, nước mắt trào ra.
Đôi khi hắn cảm thấy gia đình rất phiền, mẹ cũng vậy, hoàn toàn không hiểu hắn.
Nhưng cũng có nhiều lúc, hắn cảm thấy có họ bên cạnh thật sự rất tốt.
Khi đó tại sao hắn chỉ còn lại sự căm ghét cơ chứ?
May mà hắn đã trở về rồi.
Vương Văn cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, sau đó hắn thốt ra: "Mẹ, đời này con không đội trời chung với gián!"
Mẹ Vương Văn:...
Thằng con này chắc là bị điên rồi.
"Con đừng nói với mẹ là con bị gián bắt nạt đến khóc nhé." Mẹ Vương Văn nghe thấy giọng nghẹn ngào của găbs.
Mẹ vẫn như mọi khi không cùng tần số với hắn. Đây rõ ràng là những giọt nước mắt vui sướng khi trở về hiện thực mà? Có thể hiểu hắn chút không?
Được rồi, gián thực sự rất đáng sợ...
Nước mắt Vương Văn chảy càng nhiều.
Rất nhanh, người của Cục Dị Thường đã đến tìm hắn để phối hợp công việc.
Đối mặt với sự thẩm vấn của Cục Dị Thường, Vương Văn kiên quyết nói: "Đó không nghi ngờ gì nữa là một thế giới Ác Mộng! Boss phó bản? Là gián tinh!"
Nhân viên Cục Dị Thường nhìn nhau: Gián tinh là cái gì?
Thực ra người vào phó bản không chỉ có Lộc Duy. Cục Dị Thường cũng có người vào, theo lý mà nói thực lực không yếu, không đến mức đánh không lại gián tinh chứ? Tại sao đến bây giờ chỉ có một mình Vương Văn thoát ra?
Vương Văn là người mới tiếp xúc với trò chơi Ác Mộng, thực lực các mặt đều không nổi bật.
Vương Văn hồi tưởng lại tình huống lúc đó, quả quyết nói: "Tôi dẫm chết một con gián tinh thì hệ thống phó bản đột nhiên hiện ra. Có thể những người khác chưa tìm thấy Boss phó bản?"
Hợp lý, có chứng cứ khiến người ta tin phục.
Thế giới gương.
Lộc Duy hắt xì thật mạnh.
Sau khi Vương Văn biến mất, mọi thứ liên quan đến hắn trong thế giới gương đều nên sụp đổ theo, bao gồm cả căn nhà này. Nhưng vì Lộc Duy cũng được tính là người chơi, lại ở trong phòng này, phòng rung lắc hai cái thế mà không biến mất.
Lộc Duy không nghĩ nhiều về việc tại sao Vương Văn biến mất: Có thể là do nhà sản xuất trò chơi VR này phát hiện NPC này không thân thiện nên cho anh ta xuống trước?
Điều này không quan trọng.
Cô nhanh chóng đi kiểm tra tình hình của quỷ gương, dù sao cũng vào trò chơi cùng nhau. Nếu không có quỷ gương, cô cũng không thể tiếp xúc với trò chơi thú vị thế này.
Quỷ gương lại một lần nữa thoi thóp.
Lại phải cảm ơn sức sống mạnh mẽ của gián, nó vẫn chưa chết hẳn.
Nhưng nhìn tình hình này, dường như nó sắp trở thành "gián tàn tật" trong truyền thuyết rồi.
Lộc Duy cảm nhận được sự tàn nhẫn và bất công của số phận.
Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Sinh mệnh và các quyền lợi của gián trong thế giới này bị phớt lờ.
Cô nhìn quỷ gương đã bị tê liệt nhưng lại không nhận được điều trị.
Được rồi, Lộc Duy thừa nhận, nếu ở thực tế, cô cũng sẽ dẫm mà không do dự. Nhưng trò chơi không phải nói về sự nhập vai sao. Bây giờ vị trí của cô là gián, ai mà không nghĩ cho mình, lại ưu tiên nghĩ cho đối thủ?
Cô đột nhiên cảm nhận được sứ mệnh nặng nề.
Lộc Duy vốn nghĩ trò chơi này chỉ là để thực hiện ước mơ ăn uống vui chơi, không ngờ lại gánh vác trách nhiệm phục hưng giống loài.
Ngoài con người ra, còn nhiều sinh mạng cần được tôn trọng.
Ý nghĩa lập tức trở nên cao cả!
Dường như Lộc Duy cảm nhận được triết lý của nhóm làm trò chơi.
Cô phải dùng phương tiện hòa bình để đấu tranh cho quyền lợi. Lộc Duy quyết định hành động.
"Bạn có hạnh phúc không?"
Trong thành phố hoàn hảo, đối mặt với phỏng vấn của phóng viên, những người được phỏng vấn với nụ cười trên khuôn mặt quả quyết trả lời: "Tôi rất hạnh phúc."
Phóng viên quay sang nói với máy quay: "Đúng vậy, đây là một thành phố với tỷ lệ hạnh phúc đạt 100%, thế giới này trở nên tốt đẹp hơn vì chúng tôi."
Sức mạnh vô hình truyền qua ống kính khiến người xem cảnh này vô thức nở nụ cười tiêu chuẩn.
Nhìn sơ qua, dường như đây là biểu hiện của hạnh phúc. Nhưng nhìn kỹ, những biểu cảm giống hệt nhau, những cử chỉ cứng nhắc như xác sống chỉ khiến người ta rùng mình.
Nhưng lúc này trước ống kính, có người cất lên tiếng thét: "Không, tôi cảm thấy hạnh phúc rất thấp! Tôi muốn đấu tranh cho quyền lợi."
Những lời mạnh mẽ ấy khiến những người có mức độ tẩy não thấp, ý thức tự ngã cao giật mình, cơ mặt giải phóng khỏi nụ cười cứng ngắc, mắt lóe lên sự mơ hồ.
Tôi là ai? Đây là đâu?
Nhưng một câu "không hạnh phúc" tất nhiên không đủ để hoàn toàn đánh thức một người, chỉ giảm nhẹ một chút sự ăn mòn tinh thần.
Họ nhanh chóng tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào ống kính, chỉ thấy đó là một sinh vật kỳ lạ có vỏ gián nhưng lại có hình dáng con người, chẳng lẽ là gián tinh trong truyền thuyết?
Lộc Duy trịnh trọng đưa ra những quy tắc quan trọng cho sự chung sống hòa bình giữa con người và gián.
Bởi vì có kinh nghiệm làm quản lý, khi liệt kê những quy tắc này, cô thoải mái hơn nhiều, các quy tắc chính đều tập trung vào hòa hợp, bình đẳng.
Gián tinh hình người có một vẻ đáng yêu như búp bê nên ấn tượng đầu tiên của mọi người không phải là sợ hãi.
Chỉ là rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Lộc Duy, những đồng đội của cô bắt đầu di chuyển ống kính về phía hàng gián.
Chúng dùng cơ thể của mình tạo thành một dòng chữ: "Xâm phạm gián, dù xa cũng phải diệt!"
Nụ cười của mọi người biến mất.
Dễ thương? Không, đây là đáng sợ!
Nếu chỉ có một mình Lộc Duy, có thể tạm gọi là dễ thương. Nhưng một đám gián tinh dày đặc, hoàn toàn là ác mộng!
Chúng còn muốn chia sẻ các quyền lợi với con người, điên rồi sao? Đây là thế giới lố bịch gì vậy?
Ngay cả thế giới tồi tệ trước kia cũng chưa từng có tình huống như thế này. Đợi đã, "thế giới tồi tệ trước kia"?
Nghĩ đến đây, một số người càng chống lại thế giới gương rõ rệt hơn:
Bạn luôn có thể tin rằng một thế giới không có gián tinh là một thế giới tốt đẹp hơn. Thế giới tan vỡ này đã hoàn toàn không còn gì đáng lưu luyến! Không nơi nào tệ hơn nơi này!
Vì vậy trước mặt họ lần lượt hiện ra cửa sổ hệ thống vượt qua phó bản.
Ô nhiễm mang tên “hạnh phúc” có thể dễ dàng lan truyền qua ống kính, tương tự hội chứng sợ gián mang tên “gián” cũng qua ống kính lan rộng.
Quỷ gương gián tê liệt nằm trên lưng những con gián khác từ từ tỉnh lại, thấy những người lần lượt rời khỏi thế giới gương.
Đó đều là con mồi mà nó khó khăn lắm mới bắt được! Tại sao!
Quỷ gương căm phẫn đến tột độ.
Những con người ngu ngốc này, chẳng lẽ không thể ngay lập tức tiêu diệt những con gián này sao? Chỉ cần Lộc Duy và bọn chúng chết, thế giới này vẫn rất đẹp!
Tâm huyết của nó đang dần mất đi.
Quỷ gương quên một điều rất quan trọng: Con người khắc gián, gián cũng khắc con người.
Người có mục tiêu xây dựng thế giới tốt đẹp như quỷ gương quá ít, người bình thường chỉ muốn chạy trốn mà thôi.
Thế giới gương hài hòa và tươi đẹp đã xuất hiện sự hỗn loạn chưa từng có.
Tuyên bố công khai của Lộc Duy không đến mức khiến thế giới gương sụp đổ ngay lập tức.
Những người có phản ứng mạnh, cảm giác chán đời mạnh mẽ, thậm chí trực tiếp thoát khỏi, so với những người bị quỷ gương kéo vào chỉ là thiểu số. Chủ yếu là những người bị ăn mòn tinh thần chưa nghiêm trọng và có tâm lý phản ứng mạnh với gián.
Còn rất nhiều người thấy nực cười nhưng không thể kích hoạt lối ra phó bản.
Dù sao họ không xui xẻo như Vương Văn, gặp ngay đại quân gián. Tất nhiên là người đầu tiên rời khỏi thế giới gương, điều này có thể coi là hắn may mắn?
Dù thế nào, tuyên bố mạnh mẽ của Lộc Duy ít nhất đã thổi một luồng sinh khí vào thế giới cứng nhắc này.
Tin tức được phát hàng ngày, nhưng cụ thể phát cái gì thì mọi người đều không nhớ ra.
Chỉ nhớ là những thứ liên quan đến nâng cao hạnh phúc đều rất tốt, rất quan trọng nhưng lại không đáng nhớ, tự động mờ đi trong tâm trí.
Còn tin tức về gián tinh đòi cùng con người cai trị thế giới, hiệu quả chương trình và điểm nhấn đều đầy đủ. “Có nên ủng hộ gián tinh không” ngay lập tức trở thành chủ đề nóng.
“Bạn có thấy tin tức đó không? Thật buồn cười.”
“Bạn thấy buồn cười? Rõ ràng là đáng sợ. Đây là vết nhơ của thế giới tươi đẹp của chúng ta! Chúng ta nên nhanh chóng phun một lượng lớn thuốc diệt gián, diệt trừ chúng.”
Nói gì thì nói, trước khi chủ đề này xuất hiện, họ đã nói gì?
Có người đột nhiên nghĩ đến câu hỏi này.
Anh ta nhớ trước đây mọi người chung sống rất hòa thuận, nói chuyện rất hợp. Nhưng cụ thể là chủ đề gì thì anh ta không nhớ rõ.
Có thể là những chuyện hạnh phúc hàng ngày?
Bởi vì quá hàng ngày nên nhớ không rõ cũng hợp lý.
Nhưng anh ta cảm thấy, chủ đề này dù không mang lại cảm giác hạnh phúc chút nào nhưng thú vị hơn tất cả các chủ đề trước đây.
Tất nhiên ngoài những người muốn tiêu diệt hết gián, Lộc Duy cũng có được một số người ủng hộ.
“Nhưng tôi nghĩ gián tinh nói có lý. Đây không phải là thế giới chỉ thuộc về con người, hạnh phúc và vẻ đẹp của chúng ta nên bao dung hơn. Đó không phải là lý tưởng của chúng ta sao?”
“Bao dung cái đầu nhà mày ấy!” Có người chửi thề.
Mặc dù lời chửi thề bị che đi nhưng giọng điệu không thân thiện và biểu cảm đỏ mặt nói lên tất cả.
Người ủng hộ gián tinh cũng nổi giận: Chỉ có mày biết chửi sao? Chỉ có mày có miệng sao?
Mâu thuẫn nhanh chóng leo thang.
Chửi nhau bị che đi không vui chút nào, sau đó biến thành đánh nhau.