Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 42: Chương 42
Lại là Cận thần.
Lâm Khách biết phó bản nguy hiểm vào ban đêm, cậu không mở cửa mà quay đầu liếc nhìn về chỗ cửa sổ.
Rèm cửa mỏng phấp phới, dây leo điên cuồng uốn lượn, gai nhọn cọ trên mặt kính tạo thành những tiếng chói tai, có vài gai nhọn đã luồn qua được khe nứt trên kính, dần làm cửa kính nứt ra, sắp vỡ nát rồi...Cảnh tượng rất nguye hiểm nhưng lại làm cho Lâm Khách thấy nhẹ nhàng.
Cậu suy nghĩ nhanh hơn, lúc nãy cậu vẫn luôn nằm trên giường ngủ, nếu như những bông hoa hông này nhắm vào cậu, cửa kính đã vỡ hết rồi, có thể luồn vào siết cổ cậu luôn là xong rồi.
Tại sao lại như lúc này, vẫn lòng vòng như rắn không đầu ở bên ngoài.
Những bông hồng không đi vào, chỉ ra một điều cậu không phải mục tiêu của hoa hồng hoặc phòng của Giáo chủ là nơi an toàn.
Cậu đang an toàn.
Mà người ở bên ngoài, miệng nói đến "cứu cậu", chắc hẳn cũng có thể tự bảo vệ mình.
Vẫn nên hỏi lại cho chắc.
Lâm Khách thở dài, thấy hơi đau đầu.
Mở đầu phó bản không chỉ bị Boss giết loạn, NPC cố che giấu câu trả lời, ngay cả người chơi cũng chia bè kết phái...Cậu còn chưa kịp nói chuyện với người đàn ông mù.
Trong thế giới hóa hồng băng này, dường như không thể tin tưởng ai cả.
"Chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài vậy?" Lâm Khách đi đến cạnh cửa.
Cậu định giả vờ đang sợ, nhưng mà không có sợ thật, đành phải giả vờ mơ màng khi vừa tỉnh ngủ.
Người ở bên ngoài vẫn đợi cậu lên tiếng, lúc Lâm Khách vửa lên tiếng, dường như Dư Lâm thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Cậu không mở cửa ngay cho tôi là rất tốt, có cảnh giác là tốt.
Tôi là người chơi trong nhóm hoa hồng trắng...Cận thần nói nếu như cậu không mở cửa, bảo tôi hơi cậu xem cậu đã thấy gì trong nhà người phù thủy, nhưng mà tôi không hiểu lắm, anh ta bảo nói là cậu hiểu."
Nhà người phù thủy? Cận Thanh Việt cũng đã đi vào?
Trong điều kiện hạn chế, Lâm Khách chỉ có thể nghĩ đến đóa hoa hồng nửa trắng nửa đỏ.
Chẳng lẽ cần người chơi hoa hồng đỏ hợp tác với người chơi hoa hồng trắng?
Trong thoáng chốc Lâm Khách chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, đang định lên tiếng hỏi lại, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vỡ giòn tan chói tai của thủy tinh, sau tiếng "rào rào" như mưa của mảnh thủy tính vỡ, thân cây hoa hồng biến dị như cánh tay người đàn ông trưởng thành như hóa điên, xông thẳng vào trong phòng, bụi bặm bay khắp nơi, dây leo bám lên các vách tường lao về phía cậu.
Xu hướng khác hẳn như lúc nãy, như có thứ gì đó dẫn dắt chúng lao vào.
Lâm Khách phản ứng rất nhanh, chỉ có thoáng giật mình, sau đó mở cửa phòng ra, xoay người đóng cửa phòng lại, động tác liền mạch, ở trong bóng tối mới thấy rõ đây là một gian phòng nhỏ ở bên cạnh giáo đường.
Dựa theo tiếng như tiếng búa đập ầm ầm vào cửa ở phía sau, cánh cửa rung liên hồi.
Cậu đang muốn chạy, đột nhiên một người đàn ông kéo cậu một cái, liếc sang nhìn thấy là một người đàn ông khá là già, chỉ sang một hướng, giọng nói trầm xuống: "Chạy sang bên kia."
Dư Lâm không bị hoa hồng đuổi theo, lời nói ngoài mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẻ mặt như mất ba hồn, Lâm Khách chú ý đến phía sau hắn có dày đặc dây leo hoa hồng, giống như đuổi theo hắn đến đây rồi dừng lại.
Hương hắn chỉ là hướng Đông, phía đó là nhà ở của người chơi, có lẽ là nơi an toàn nhất.
"Đi thôi!" Có nhiều nơi quá kỳ lạ, nhưng hiện tại quá nguy hiểm, không có thời gian phân tích, Lâm Khách bỏ chay, Dư Lâm đuổi theo phía sau.
Cùng lúc đó, kèm theo một tiếng nổ lớn, cửa phòng ở phía sau bị phá vỡ, toàn bộ căn phòng sụp đổ, dây leo hoa hồng như dòng nước lũ lao về phía hai người.
Hoa hồng xung quanh thật kỳ lạ, lúc thì tức giận nhào về phía hai người, lúc thì quay đầu đập về phía hai người...Tốc độ của bọn nó quá nhanh, khả năng đánh chặn và truy đuổi đều rất mạnh, Lâm Khách và Dư Lâm chỉ có thể chạy xuyên qua phòng ốc và vườn hoa hồng, tìm kiếm chỗ ẩn nấp.
Lâm Khách lại lôi keo Dư Lâm đi đến sau nhà dân, một số dây leo cuốn quanh tay áo hắn.
"Không được rồi, càng lúc càng nhanh."
Lâm Khách chạy trốn cũng phát hiện có gì đó không đúng: "Cảm giác không phải nhắm đến chúng ta, hình như bị thứ gì đó dẫn đến, chúng ta trốn đi!"
Dư Lâm thở hổn hển gật đầy, ánh mắt lóe lên, nhớ đến lời dặn dò của Cận Thanh Việt, không nói gì, chỉ nói: "Yên tâm, sẽ an toàn."
Lâm Khách không lạc quan đến như vậy, khóe miệng cười mỉm, nhảy sang bên cạnh.
Nơi này vừa lúc là một sườn núi không thích hợp để xây nhà, có rất nhiều đá lổm chổm và cỏ mọc cao hơn người, Du Lâm cũng đi đến bên cạnh, hai người ngồi xổm sau tảng đá, cảm nhận mặt đất rung động vì hoa hồng.
"Chắc chắn không đuổi theo chúng ta." Lần này Lâm Khách khẳng định, cậu nói nhỏ, "Nếu là cơ chế của phó bản, những bông hoa hồng này không có khả năng tìm thấy chúng ta."
Dư Lâm gật đầu cho có, mặt mày ủ rũ.
Lâm Khách nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng khẽ động.
Lúc Lục Chu dẫn cậu đi, cũng không có người chơi đi theo, sao Dư Lâm lại tìm được cậu? Đạo cụ giám sát, hay là...
Cậu mím môi, duỗi tay xoa lưng.
Quả nhiên, sau lưng áo sơ mi oxford có một miếng dán to bằng ngón tay.
Nhớ lại lúc Lục Chu mời cậu đi, Cận Thanh Việt nhắc cậu phải bình tĩnh, cũng dùng đạo cụ giúp cậu duy trì tỉnh táo.
Có phải lúc đó không?
Đang nghĩ ngợi, phía sau tảng đã khẽ động, sau đó tảng đá bay lên, dây leo đã cuốn tảng đá lên!
Cái bóng khổng lồ bao phủ cả hai người.
Hai người cả kinh thốt lên, nhảy ra phía sau, lại nghe thấy phía sau vang lên giọng nói oán độc.
"Mày diễn trò cũng hay lắm, cũng to gan lắm, dám cùng với tên họ Cận kìa lừa tao, đáng tiếc Cận thần của mày cũng chỉ có như thế..."
Cả người Dư Lâm chấn động, quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt đồng tử co lại.
Lâm Khách cũng nhìn về phía sau, sau khi nhìn thấy rõ "đồ vật" ở trước mắt, cả người lạnh lẽo.
Chỉ thấy Kỷ Hồng lơ lửng giữa không trung, toàn bộ cơ thể từ thắt lưng trở xuống cuốn đầy dây leo hoa hồng, gai nhọn đâm vào máu thịt cô to, treo cô ta trên không trung.
Máu đỏ bên tai nhuộm đỏ dây leo hoa hồng đỏ, kết hợp với đôi mắt đỏ như máu của cô ả, giống như một "mỹ nhân" rắn độc.
Lâm Khách chú ý đến trên trán của cô ta tả có dán một tờ giấy vàng rất nhỏ, giống như bùa chú cương thi cỡ nhỏ.
"Đó là đạo cụ bùa chú ở thế giới cương thi, sử dụng bùa có thể tạm thời ngụy trang thành thân phận không phải người chơi, cho nên cô ta có thể điều khiển dây leo, cô ta..." Đứng bên cạnh, sắc mặt Dư Lâm trầm đến mức như đáy sông, giọng nói run rẩy, vừa quay sang nói chuyện với Lâm Khách, đến khi nhìn rõ vẻ mặt Lâm Khách lời nói dần chậm lại.
Dưới bóng đêm, gượng mặt thanh niên khó đoán, ánh mắt đen đến sáng chói, nhìn chằm chằm vào đầu quái vật.
Vẻ mặt đó như nói "Đồ xấu xí kia, mày tới số rồi."
Dư Lâm: "..." Đáy lòng hắn cả kinh, thầm nghĩ đừng nói Lâm Khách tưởng mình đủ sức chống lại Kỷ Hồng đã biến dị đấy chứ?
"Không thể giế,t chết cô ta, thân phận của cô ả vẫn là người chơi, sẽ bị phó bản trừng phạt." Dư Lâm chạy theo Lâm Khách vào một hẻm nhỏ khác, nặng nề than một tiếng, cố gắng dùng cách không tổn thương đến lòng tự trọng của Lâm Khách, mong xóa tan ý nghĩ không khả thi trong đầu cậu, "Cả người cô ta và dây leo nối liền với đất, động tác nhanh nhưng di chuyển bị hạn chế, chỉ có thể ngăn chặn, chúng ta liều mạng chạy vòng qua cô ta đi về phía Đông!"
Lại nghe thấy Lâm Khách lạnh lùng nói: "Không vòng qua được."
Dư Lâm ngẩn người.
Lâm Khách: "Không chỉ có một."
Vừa dứt lời, Dư Lâm cảm nhận bên cạnh bị một dây leo đập xuống, hắn bay ra xa hơn một mét rưỡi, may mà Lâm Khách kéo hắn lại, nếu không chỉ có đầu nở hoa trên đá rồi.
Dư Lâm bị choáng, lúc này phát hiện ra đám dây leo hoa hồng tấn công bọn họ cũng đã tới...Nhưng lại không phải một nhóm với Kỷ Hồng!
Hai con rắn khổng lồ múa máy điên cuồng, cát đá bay loạn xạ.
Kỷ Hồng nhìn từ trên cao xuống, cười khẽ trong gió: "Chúng ta hãy dạy bọn nó đi, làm sao để lách qua quy tắc...Săn giết người chơi!"
Đột nhiên con rắn tấn công!
Lâm Khách kéo cổ áo Dư Lâm, nhảy ra đăng sau, sau đó thả tay bỏ chạy như điên.
Dư Lâm chỉ chân chờ trong thoáng chốc, suýt nữa đã bị một đập của Kỷ Hồng kéo mất mạng, thấy con đường đi đến nhà dân ở phía Đông đã bị chặn lại, huống chi cho dù không bị chặn, dựa vào quy tắc tử vong vào ban đêm, nếu hắn cách quá xa người chơi hoa hồng đỏ cũng sẽ bị hoa hồng tấn công, dưới tình thế cấp bách, hắn cắn chặt răng, chạy theo Lâm Khách.
Ngoại trừ Cận Thanh Việt, cơ bản hắn chưa bao giờ tin tưởng một người như vậy, đi về phía trấn nhỏ, chỉ sợ là không còn con đường sống.
Nhưng lúc nãy Lâm Khách cho hắn cảm giác, mạnh mẽ hơn cả Cận Thanh Việt, làm cho hắn theo bản năng chạy theo.
Cuộc rượt đuổi kéo dài nửa tiếng.
Dư Lâm đi theo Lâm Khách, chạy đến không thở nổi, nhưng vẫn thầm kinh hãi.
Cơ thể thanh niên gầy gò nhưng lại có sức bền kinh người, động tác nhanh nhẹn, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, khi thì xuất hiện thu hút sự tấn công của hai con rắn, khi thì đánh lừa vị trí, mặc dù bị thương nhưng cũng làm cho đủ Kỷ Hồng tức giận.
Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, hai người đã đi vào nơi rất yên tĩnh, đầy mùi hoa thơm.
Lâm Khách không hề sợ hãi, dường như cô ý dẫn chúng tới đây, không biết vì sao, sau khi tiến vào trung tâm, tốc độ di chuyển của hai cây hoa hồng phía sau chậm lại, giống nhự sợ quấy rầy đến cái gì đó, cuộc tấn công rơi vào sự lo lắng.
Lúc này Lâm Khách lại nhảy vào trong bụi cây, quay đầu lại nhìn thấy Dư Lâm vẫn đứng bên ngoài, tức giận nói: "Tôi cố ý dẫn bọn nó đến đây, sao anh không chạy đi?"
Dư Lâm: "..."
Hắn không tiện mở miệng nói rằng cách xa Lâm Khách sẽ càng nguy hiểm hơn, chỉ nói: "Bọn nó vây quá chặt."
Sau đó trơ mắt nhìn ba chữ "Tôi không tin" lóe lên trong mắt Lầm Khách.
Dư Lâm nhớ đến lúc nãy mình còn thề ước "cứu người" với Lâm Khách, tự dưng thấy mặt hơi đau.
Nhưng đau thì đau, nhìn thấy Kỷ Hồng bên kia vồ vào khoảng không, phát ra tiếng tức giân chói tai...Cô ta không còn giống người nữa, Dư Lâm lên tiếng hỏi tính toán của Lâm Khách.
Không ngờ hắn còn chưa kịp nói gì, Lâm Khách đã mượn bóng cái đuôi của con rắn, nhảy ra ngoài gõ cửa một căn nhà hai tầng không đáng chú ý ở trước mặt.
Dư Lâm: "???"
Sao, đây là đang cầu cứu với NPC à? Điều này có được không? Hắn cả kinh muốn tiến lên cản lại, lại nghe thấy một giọng nói khản đặc vang lên ở phía trong.
"Ai đó...Mang đồ đến cho tôi à?"
Giọng nói không lớn, nhưng đủ đẻ người ta nghe rõ, trong đó có ý không tốt.
Khác với sự lạc quan của kênh chat, Dư Lâm lại đổ mồ hôi lạnh, đây đâu phải là NPC! Rõ ràng đây là Boss của phó bản! Nỗi sợ cực đoan làm cho hắn không nói nên lời.
Thấy Kỷ Hồng ngửi thấy mồi ngon, từ từ quay người, hắn muốn gọi Lâm Khách quay lại, nhưng cổ họn căng thẳng không thể mở miệng.
Nhưng Lâm Khách vẫn như người già trả lời lại: "Có mang đến, để hai người chúng tôi vào được không?" Lúc cậu nói chuyện còn chỉ về Dư Lâm nữa, giống như đnag nói cho người đàn ông mù biết mình có một người bạn nữa.
Giữa không trung, ánh mắt đỏ tưởi của Kỷ Hồng lóe lên, tìm kiếm Lâm Khách trong màn sương trắng, phát ra tiếng rít gào, bò sát trên mắt đất, nhưng khi cô ta tiến vào trung tâm, tốc độ đã chậm lại.
Vẻ mặt đắc ý của cô ta, đi đến gần lâm Khách, bóng đen to lớn lại bao phủ cậu.
Lâm Khách đã không còn chỗ trốn.
Nơi trốn không có nhiều lắm, cậu đã bị lộ, không thể trốn lần nữa, đồng thời người bên trong còn chưa mở cửa cho cậu, tiến lên một bước nữa, chậm rãi, dường như muốn nói rõ ràng với đối cậu: "Cậu có chắc không? Nếu lừa tôi, tôi sẽ không để cho cậu sống sót ròi đi đâu..."
Dư Lâm đứng bên cạnh nhìn gần như đóng băng, nhưng dưới tình huống này, Lâm Khách vẫn không hoảng loạn, một lần nữa khảng định: "Chắc chắn có.
Cho chúng tôi vào.
Nếu không mở cửa, anh sẽ không bao giờ có thứ anh muốn."
Phía bên trong im lặng một lúc.
Cơ thể Kỷ Hồng đã xuất hiện ở gần, cô ta yên lặng nghiêng người, nhe rằng cười nhìn Lâm Khách, sau đó toàn bộ cơ thể nhào đến...
Một tiếng khàn khàn không kiên nhẫn "vào đi", đồng thời cánh cửa mở ra, Lâm Khách bước vào, cũng không đóng cửa, quay đầu, nhíu mày quát: "Dư Lâm!"
Dư Lầm bừng tỉnh, lạnh sống lửng, hiển nhiên một con rắn khác cũng đã đến.
Hắn cố gắng nhảy vào trong cửa, lúc này Kỷ Hồng cũng đã đến sát cửa, Dư Lâm bị Kỷ Hồng cào một cái, lưng chảy đầy máu, ngã vào trong cửa.
"Đóng, đóng cửa lại." Dư Lâm bò vào vài bước, giọng nói run rẩy.
Lâm Khách lại không làm gì.
Kỷ Hồng chặn ở cửa, tức giận gào thét, hai chân biến dị chống khung cửa, nhìn chằm chằm Lâm Khách, đôi mắt đỏ tươi oán độc và không cảm lòng.
Lâm Khách nhìn cô ta, đột nhiên cười: "Muốn vào trong à?"
"Không phải cô rất giỏi chuyện tự tiện vào nhà người dân à?".