Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 39: Chương 39
Lời nói khí phách đã trấn áp tất cả mọi người ở đây.
Người chơi vừa sợ hãi vừa kích động, bởi vì Boss quan trọng nhất để qua cửa đã xuất hiện! Mọi người đều biết rằng việc tặng hoa hồng cho người đàn ông mù là chìa khóa để rời khỏi thị trấn hoa hồng.
"Trời ơi, lại là tên điên này.
"
"Lúc nào hắn cũng đến vào lúc này, nhanh lên, tranh thủ lúc Giáo chủ chưa đi chúng ta nên về nhà thôi.
"
"Còn những vị khách này phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm họ mới đến được đây! "
"Khó khăn thì có làm sao? Dù sao họ cũng! "
Người dân trong trấn sợ hãi, người mẹ và người ba bế đứa bé lên, người đàn ông tự giác đứng sát cạnh người phụ nữ.
Không chỉ vậy, tất cả bọn họ đều bắt đầu đến gần Giáo chủ, Lâm Khách nhân cơ hội đó hỏi nhỏ một cô gái đang co rúm vì sợ hãi: "Anh ta hay đến đây à?"
"Ừm.
" Cô gái còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Giáo chủ bất thình lình vang lên, làm cho cô gái bị nghẹn lại.
Cô gái rụt rè nhìn Giáo chủ.
Lâm Khách: "! "
Gương mặt của cậu vẫn không thay đổi, vẫn nhìn cô gái với sự quan tâm, dường như đang đợi cô ấy trả lời câu hỏi.
Cô gái hơi đỏ mặt.
Cô ngước mắt lên nhìn anh chàng đẹp trai đang hỏi mình, không biết vì sao cảm thấy yên tâm, cô nói thêm: "Đúng thế, Giáo chủ nói đúng, anh ta, anh ta hay đến đây, đó là một người điên, rất đáng sợ.
"
Nghe được câu trả lời của cô gái, Lâm Khách đăm chiêu.
Ở trước mắt, một người đàn ông trung niên nhìn rất được tín nhiệm đi ra, giống như những người dẫn khác, hắn cũng là một người có ngoại hình đẹp, năm tháng không thể để lại nhiều dấu vết trên người hắn, ngược lại làm cho hắn có sức hút hơn, hắn nói với người đàn ông mù ở trước mặt mọi người: "Nơi này không có thứ anh muốn, xin mời về cho.
"
"Đúng thế, mau trở về đi.
"
"Chỉ là một người phụ nữ! Có thể nói gì thật chứ?"
"Nói bậy!" Đột nhiên người đàn ông mù trở nên tức giân, gương mặt của hắn vặn vẹo, "Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã trông một bông hoa hông cho tôi ở đây, hoa hồng đâu? Anh giấu nó ở đâu rồi?"
Rõ ràng lúc hắn đến đây đã đi qua một cánh đồng hoa hồng, hoa hông vây quanh toàn bộ thị trấn, hắn vẫn không ngừng hỏi một câu hỏi, giọng nói khàn khàn quỷ dị.
Lâm Khạc thấy đầu mình "ong ong", dường như có một giọng nói luôn vang lên bên tai cậu.
"Tìm hoa hồng.
"
"Tìm hoa hồng! "
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo như con rắn nắm lấy cổ tay cậu, Lâm Khách sợ hãi, giật mình tỉnh lại.
Ở bên cạnh, một bóng người màu trắng vụt qua.
Giọng nói của người đàn ông mù cũng biến mất.
Dường như đối phương nhạy cảm phát hiện ra nguy hiểm, nhíu mũi nhạy bén của mình, ngẩng đầu nhìn về hướng giáo chủ đi đến.
Một người đẹp đẽ hào nhoáng, một kẻ chật vật nhếch nhác, tạo thành sự tương phản rất lớn về thị giác.
Dường như chưa hề xảy ra chuyện gì, người đàn ong mù đã thất bại thảm hại, nhìn qua rất đáng thương.
Ánh mắt của vị Giáo chủ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên rơi trên người người đàn ông mù, "Ở đây, không có thứ anh cần tìm.
"
Đột nhiên người đàn ông mù yên lặng hoàn toàn, giống như ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, một lúc lâu sau hắn mới tìm lại được giọng nói, run rẩy nói: "Không, nhất định tôi phải tìm được nó, tôi đã phiêu dạt nhiều năm như vậy rồi, cho dù là ông trời cũng sẽ thương hại tôi, tôi nguyền rủa tất cả nhưng người lang thang lạc lối như tôi, trừ khi tôi tìm được nó, nếu không, không ai có thể rời khỏi nơi này!"
"Không ai có thể rời khỏi đây! "
Càng nói hắn càng kích động, cơ thể run rấy, hàm răng cắn chặt, giống như muốn nhai nuốt hết thảy nước mắt thành tro tàn.
Được rồi, điều kiện qua cửa rất rõ ràng.
Người chơi lộ ra vẻ không đành lòng nhưng không nói gì, đương nhiên bọn họ không thể cảm nhận được cảm xúc thống khổ của người đàn ông mù, trong lòng chỉ nghĩ, "Trời ơi, lại phải tìm hoa hông cho anh ta, rốt cuộc anh muôn bông nào?" cùng với, "Lại muốn dùng chiêu mê hoặc bằng âm thanh, may mà tôi có đạo cụ.
"
Người đàn ông mù đang muốn gào thét thêm một lúc nữa, mấy người chơi đau khổ móc đạo cụ ra, đang định dùng đạo cụ, lại nghe thấy giọng nói khá rõ ràng từ trong đám người truyền đến.
"Vậy tại sao anh lại tìm nó?"
Giọng nói mê hoặc dừng lại, người đàn ông mù đang phát cuồng đột nhiên dừng lại ngẩn người.
Người chơi khác và Cận Thanh Việt đều nhìn về phía Lâm Khách.
Mặt Giáo chủ đen lại.