Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị
Chương 18: Chương 18
Sương mù bắt đầu bao trùm toàn bộ cô nhi viện.
Ở một góc hành lang, một đôi bàn tay đen ngòm vươn ra từ vách tường, cầm cái đầu dưới đất lên như cầm quả bóng bowlong.
Đôi mắt gần sát thắt lưng trở nên đục ngầu, nụ cười ác ý, khóe miệng rộng đến vành tai.
Hì Hì.
Lúc này là thời điểm nó vui vẻ nhất, đám kẻ xấu từng đá đầu nó trên mặt đất cũng phải nếm thử cảm giác đầu mình lăn trên mặt đất là như thế nào, tốt nhất phải bị dọa sợ đến khóc lên, như thế mới đẹp.
Hì hì Hì hì.
Những quả bóng cao su lăn ra từ góc tường, nhảy "bộp bộp bộp" trên bậc thang, khi quả bóng nảy lên cao có thể thấy được gương mặt và tóc tai rậm rạp.
Đời đến khi nó dẫn nhưng người kia đến đây, liền vứt đầu mình ra, tự bản thân sẽ cắn nát đầu bọn họ!
Vẻ mặt hung tợn ẩn nấp trong bóng tối.
Một tiểu đội dần dần xuất hiện, do cá mập nhỏ dẫn đầu, đi lên từ phía cầu thang khác của tầng ba.
Cá mâp nhỏ dẫn đường, Lâm Khách trầm mặt đi phía sau.
Trước đó cậu và Diệp Thời đã xác nhận với nhau, các cô không làm bất cứ chuyện gì có thể kích hoạt điều kiện tử vong, chỉ làm những việc bình thường với mấy đứa trẻ kia như tắm rửa rồi thay quần áo.
Cũng có thể nói, hành vi hiện tại của Đại Khả là "Công việc bắt buộc" của nó...nhưng không thuộc tình tiết cốt truyện phó bản, những cảnh tượng kinh khủng do Boss tự động tạo nên, để phát tiết cảm xúc của mình.
Nếu không giải quyết vấn đề này, mấy ngày tới sẽ bị vô số đầu tấn công, khó tránh khỏi việc bị thương.
Cá mập con quay đầu nói khẽ: "Tý nữa mà tìm được, nó sẽ ném đầu mình ra, mọi người phải cẩn thận với cái đầu đó, đừng để bị trúng người, nếu như bị nó cắn, nó sẽ không nhả ra đâu.
Điều đáng sợ nhất là nó có thể cắn cả đầu anh."
Lâm Khách: "Được."
Diệp Thời, Tô Tuyết: "..."
Các cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên Tiểu Ngư lại gia nhập phía bọn họ, rồi lại còn biến thành cá mập nhỏ, khác hoàn toàn với lúc trước, tinh thần lúc này có vẻ sáng sủa hơn, rất có trách nhiệm nữa.
Chuyện đó xem như bình thường, thậm chí bây giờ lại tiết lộ cơ chế của phó bản với bọn họ.
Chuyện này có thể nói được không đấy?
Mặc dù nội dung rất đáng sợ, đã trải qua kích thích lúc nãy, cảm giác bây giờ rất kỳ lạ...Một con quỷ, tự ném đầu mình, sao nghe cứ đáng yêu kiểu gì thế này?
Cá mập con đang đi đằng trước bỗng dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc như một quan nhỏ.
Chắc đã tìm được Đại Khả rồi.
Ở phía trước, chính là hành lang Lâm Khách và cá mập nhỏ nói chuyện, hành lang chất đống đồ tạp nham, rất thích hợp để trốn, cho nên những đứa trẻ thường hay trốn ở đây, chẳng trách cá mập nhỏ có thể tìm nhanh thế.
"Các cô ở lại đây." Lâm Khách nói với Diệp Thời và Tô Tuyết, "Không biết những nơi khác có nguy hiểm hay không, cá mập nhỏ ở lại bảo vệ các chị gái có được không?"
Cá mập nhỏ hơi do dự, rõ ràng muốn đi cùng Lâm Khách, nhưng lại nghe Lâm Khách nói tiếp: "Đừng quên anh là cá mập lớn nha."
"Vâng," Cá mập nhỏ gật đầu, "Được, em sẽ ở lại đây bảo vệ các chị gái."
Diệp Thời, Tô Tuyết: "Các cô đã chết lặng.
Mặc dù nội dung nói chuyện quá trẻ con, nhưng hiệu quả rất tố, cá mập nhỏ chống tay lên hông, đứng chắn trước mặt hai người, lần đầu tiên trong thế giới này Tô Tuyết cảm nhận được sự "an toàn".
Tâm trạng rất phức tạp.
Lúc nãy đi dọc đường, cô thấy áy náy khi làm ảnh hưởng đến Diệp Thời...Nếu như cô không bị dọa khóc, với khả năng quan sát của Diệp Thời, nói không chừng đã nhận ra được đó là cái đầu giả.
Tô Tuyết cảm thấy mình kéo chân cả đội.
Nhưng bây giờ cô thấy an tâm, yên lặng đứng sát bên cạnh Diệp Thời, nhìn Lâm Khách đi xuống cầu thang, biến mất trong sương đen.
Ngay lúc này!
Nghe thấy tiếng bước chân, Đại Khải trong bóng tối giơ tay phải lên, ném một cái đầu bay ra ngoài.
...
Đột nhiên Chu Triệu bừng tỉnh.
Nghe thấy tiếng "lộp cộp" từ phòng bên cạnh.
Căn phòng bố trí không hợp lý, người chơi ở sát bên cạnh Boss, có để người chơi ngủ hay không?
Chu Triệu rụt đầu vào trong chăn, da đầu tê rần.
"Cạch."
Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra.
Cả người Chu Triệu cứng đờ.
Tiếng bước chân của viện trưởng vừa bình tĩnh vừa chắc chắn, tiếng bước chân biến mất trước cửa phòng ngủ Chu Triệu, trái tim hắn gần như vọt lên cổ.
Một phút...
Hai phút...
Dường như viện trưởng đang tìm kiếm gì đó, sau đó cất bước rời đi.
Nghe thây tiếng bước chân dần đi xa, Chu Triều mới thả lỏng được người.
Hắn chui đầu ra khỏi chăn, đột nhiên ngẩn người.
Ký túc xá không có rèm cửa sở, sao trời như các mảnh vỡ rải rác trên bầu trời đêm phía bên ngoài cửa sở, giống như những con sóng lấp lánh vô tận trên mặt biện, thậm chỉ như có cá bơi trong đó.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt ngơ ngác của Chu Triệu.
Đừng nói trong phó bản ngay cả bên ngoài thế giới chủ thần, hắn cũng hiếm khi nhìn thấy được trời đêm yên tĩnh như thế này.
Dưới ánh sao, ký túc xa trống rỗng bỗng nhiên trở nên sạch sẽ gọn gàng.
Trong thoáng chốc, Chu Triệu quên mất mình đang ở đâu, lúc giật mình tỉnh lại đột nhiên thấy thắc mắc.
Viện trưởng đi ra ngoài? Tại sao lại là lúc nửa đêm?
Mặc dù nói ban đêm không phài là thời điểm tốt để hành động cho người chơi, nhưng Chu Triệu hiểu rõ đây là phó bản trừng phạt mình, nếu bỏ lỡ mạnh mối Boss mang đến rất có thể sẽ không qua cửa được.
Nghĩ như thế, Chu Triệu đứng dậy, lò dò duỗi chân tìm giày ở trên mặt đất.
Nhưng hắn giẫm lên không phải là sàn nhà, mà thứ gì đó mềm mại, giống như gãi từng sợi lông lên lòng bàn chân hắn, vừa tê vừa ngứa.
Chu Triệu giật mình, đột nhiên nhâc chân lên, đá văng sợi tóc bám trên chân, gần như nhảy cẫng lên, nhào về phía góc giường, tay với lấy một cái ghế quơ quơ trước mặt.
Không hiểu tại sao, từ khe cửa tràn vào một mái tóc đen dày.
Cũng may hắn đã từng là người chơi qua cửa phó bản cấp A, chỉ cần dựa vào bản năng để đối phó với quái vật.
Nhìn thấy tóc đen men theo chân ghế bò lên, Chu Triệu nhanh chóng xoay ghế, giống như đang cuộn dây diều cuộn lên từng vòng tóc màu đén, hạn chế chuyển động của mái tóc.
Hai tai hắn vung vẩy, rất nhanh lưng ghế đã bị cuốn thành một cục rất to, "rầm" một tiếng ngoài cửa, thứ phía đầu bên kia của tóc đập vào cửa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Béo Yêu Đương Cùng Tổng Tài
2.
Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
3.
Xúc Tác Hoàn Hảo
4.
Hạnh Phúc Nào Cho Em
=====================================
Sau đó không động đậy gì nữa.
Có gì phía đầu kia sao? Tất nhiên là một cái đầu rồi!
Chu Triệu thở hổn hển, ném cái ghế xuống đất, trên cổ toàn là mồ hôi, hắn không dám tưởng tưởng lúc nãy mình mà không tỉnh, trong phòng đã biến thành dạng gì rồi không biết nữa.
Trước khi đi viện trưởng đã tìm gì? Trong phó bản này, chỉ cần viện trưởng thở một cái đã đủ hắn kinh hồn bạt vía...Đám người chơi mới nhu Lâm Khách sẽ không hiểu, Boss trong phó bản trừng phạt sẽ đáng sợ đến mức nào.
Đầu óc hắn choáng váng, không nghĩ được gì nữa.
Lúc này, hành lang lại xuất hiện tiếng bước chân.
Trong cô nhi viện cách âm rất kém, thế nên Chu Triệu có thể nhận ra tiếng bước chân khác so với lúc nãy.
Lúc cửa mở ra, bước chân của viện trượng bình tĩnh, mạnh mẽ, lúc quay về lại vội vàng nóng nảy.
Chu Triệu không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Tiếng bước chân lại biến mất ngoài cửa.
Chu Triệu cảm thấy khó thở, nắm chặt lấy khung sắt trên giường.
Ngay lúc hắn tưởng mình đã chết, cơ thể run rẩy, cái ghế trong phòng như nhận được mệnh lệnh bí ẩn nào đó, xoay ngược từng vòng, mái tóc đen đang cuốn chặt trên lưng ghế cũng thuận thế tuột ra từng vòng.
Qua một lúc, đợi đến khi Chu Triệu ý thức được bản thân đã an toàn, dường như đã nằm liệt trên giường.
Một suy nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn...Vừa rồi cô nhi viện xảy ra biến đổi, mà hình như viện trưởng đi xử lý chuyện đó, nhưng, chuyện gì đã xảy ra?
...
Năm phút trước, Lâm Khách đi vào trong sương đen trong hành lang, hai bên tai nghe thấy một tiếng "vù", một con giớ lướt qua mặt.
Cậu nhíu mày, giơ tay phải lên bắt lấy.
Kiệp trước cậu hay chơi bóng rổ, chỉ cần nghe âm thanh là có thể phán đoán chính xác quỹ đạo của các loại "bóng", quả nhiên đã bắt được đầu của Đại Khả.
Cùng lúc đó, một hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ tay cậu.
Dù biết đây là đầu người, nhưng khả năng chịu đựng của con người cũng có giới hạn, khi bị hơi thở chạm vào, cổ tay Lâm Khách cũng tê rần, da đầu cũng lạnh buốt.
Đó là một cảm giác kinh khủng!
Lúc đầu nhìn thấy những tiểu quỷ, lúc nhìn thấy đầu của Diệp Thời, cậu tưởng mình đã có năng lực chịu đựng, nhưng không ngờ khi tiếp xúc với đầu người thật, đó là một cảm giác hoàn toàn khác.
Tại sao cậu lại xuống một mình, tại sao lại phải lo lắng việc chửi mắng hay chỉ trích những đứa trẻ sẽ không có hiệu quả, sẽ mang lại bóng ma tâm lý và gây ra tâm lý phản đối cho bọn trẻ.
Đây có phải là một đứa trẻ bình thường đâu! Cậu luôn có một bóng ma tâm lý! Có vẻ cuộc sống lúc trước đã quá thuận lợi nên cậu đã quên mất mình sợ ma quỷ.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cổ tay đau đớn, thì ra cái đầu kia đã cắn cậu.
Trong bóng tối phát ra tiếng cười "Haha Hì hì", dường như rất đắc ý khi cắn được Lâm Khách.
Lâm Khách nhếch miệng, men theo bóng tối nắm được một chỗ trên đầu nó, tay trái xách tai Đại Khả lên.
Chiếc nhẫn lóe sáng, giống như tia chớp, cái đầu liền nhả ra.
Một giây sau, đầu Đại Khả rơi xuống nhưng bị hai tay Lâm Khách bắt được.
"Cắn nữa không?"
Lâm Khách giành quyền chủ động, đã chuẩn bị lên giọng răn dạy đứa trẻ, đột nhiên năm ngón tay chạm phải vết cắt trên cổ.
Lâm Khách: "..."
Chữ "không" ở cuối cậu đột nhiên biến mất, cảm thấy sắp nhất đến nơi rồi.
Hết lần này tới lần khác, động tác bắt đầu người của cậu quá ngầu, kênh chat bắt đầu kích động.
Quả nhiên, trong bóng tối vang lên giọng nói bối rối.
"Anh, anh thả em ra!" Lúc nãy bị điện giật, là một Boss nhỏ trong phó bản cấp F, lần đầu nó tiếp xúc với loại đạo cụ áp chế cấp thần, hàm răng không tự nhủ được nhả ra, đợi đến khi lấy lại tinh thần, đầu đã nằm trong tay người khác.
Tình cảnh đã thay đổi một trăm tám mươi độ, nhớ đến cái đầu mình luôn khiến người khác sợ hãi, vẻ mặt đắc ý biến thành sợ hãi, dù sao vẫn là một đứa trẻ, nó cảm thấy sợ.
Lâm Khách cũng thấy sợ.
Đại Khả vừa nói chuyện, cái đầu kia cũng động đậy theo, thậm chí cậu còn cảm nhận được hai má Đại Khá đang phập phồng, cùng với nửa động mạch chủ đang đập trên cổ.
Lâm Khách tê rần, một lúc sau mới nói: "Được rồi, em không cần nói chuyện nữa, lần sau không được như thế này nữa!"
Đại Khả sợ đến run rẩy, nước mắt không ngừng chảy ra: "Em biết sai rồi, huhu."
Nghe thấy anh trai bảo nó không được nói chuyện nữa, nên làm sao dám nói nữa, cơ thể đang đứng cạnh tường nhào về phía Lâm Khách, đầu cọ cọ trên tay Lâm Khách, tay thì nắm lấy góc áo cậu ra vẻ lấy lòng.
Lâm Khách không ngừng tưởng tượng, trong đầu ầm một tiếng, sau đó linh hồn từ từ rời khỏi cơ thể, bây về phía xa.
Lúc này Đại Khả mới tỉnh táo lại.
Nó rất sợ bọn Lâm Khách đá đầu nó như những người lúc trước, nhưng thật lòng mà nói, bây giờ nó thấy các anh trai, chị gái đối xử với nó rất tốt, lúc tự do hoạt động cũng không đá đầu nó.
Nó không biết tại sao mình không ngừng nghĩ xấu trong lòng được.
Mỗi khi đến thời điểm này, dường như nó mất hết lý trí, lúc này Lâm Khách hơi hung dữ một chút, bằng mọi giá nó cũng phải cắn được đầu của đối phương, nhưng sau tất cả, từ khi Lâm Khách bắt đầu được nó đến bây giờ, cậu chỉ nhẹ nhàng cầm trong lòng bàn tay mà thôi.
Lúc nãy nó thật quá đáng khi biến thành đầu cậu để hù mọi người.
"Ai không làm chuyện tốt với em, em phải đi tìm...Tìm những kẻ đó, đừng trút giận lên những người không liên quan, có được không? Lâm Khách khó khăn nói.
Thật ra cậu không muốn nói đạo lý, cậu rất muốn đánh nó một trận để cho nó nhớ.
Nhưng bây giờ cậu đứng không vững nữa là.
< Kênh chat: Rõ ràng là anh trai nhỏ dịu dàng thôi!>
Đại Khả im lặng một lúc lâu, cánh tay nó dần siết chặt lại.
Lâm Khách cảm thấy hơi khó thở, thầm nghĩ đừng nói là mình ngã ra đây nha!>
Lâm Khách không cảm nhận được gì nữa, trong bóng tối, đôi môi dán sát trong lòng bàn tay cậu từ từ động đậy, kèm theo hơi thở nóng ẩm.
"Anh ơi, em hiểu rồi."
Cuối cùng Lâm Khách không chống đỡ được nữa, mắt tối sầm lại.