Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 96
“Quảng Tạp lão sư, làm phiền cô ký tên lên bức tường người nổi tiếng.”
Nhân viên từ phía sau thốt ra âm thanh, cắt ngang sự tĩnh lặng giữa cô và Trần Thương.
An Du nghiêng nghiêng cằm nói biết rồi, mí mắt trùng xuống, thu lại mất mát nơi đáy mắt. Năm ngón tay ma sát nhẹ vào làn da nơi cổ tay Trần Thương, rất không nỡ buông ra.
Cảm xúc trong mắt Trần Thương không một ngôn ngữ nào có thể miêu tả được, nhưng phức tạp so với hỗn loạn còn tốt hơn là không để ý. An Du cười ngọt ngào, dùng khẩu hình miệng nói một câu “Đợi em”.
“Tôi cũng có chuyện cần làm.” Trần Thương nhắm mắt lại, không nói có đồng ý hay không, siết chặt tờ giấy vẽ trong tay, xoay người rời đi.
Anh rẽ vào một góc và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
*
Trong hậu trường khu triển lãm <Yêu Ma Ký>, vách ngăn bằng nhựa được làm thành một dãy phòng nghỉ độc lập. Tới buổi trưa, người thưa thớt xì xầm tiếng nói chuyện, trong ồn ào có yên tĩnh, ánh mặt trời từ bên tường cửa sổ nhỏ đổ xuống, sắc ấm còn lưu lại nhiệt độ.
An Du nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cuối cùng, không gian phức tạp không giống khung cảnh thực tế, bàn ghế đã được người ta sắp xếp, một số thùng hàng xung quanh được sắp xếp và chất đống ở các góc, phong cách thật đơn giản.
Trần Thương nằm trên chiếc ghế nghỉ trưa dành cho một người màu xanh thẫm, hai chân xếp vào nhau, hai tay ôm bụng, tư thế thả lỏng chợp mắt.
Khuôn mặt thanh thoát, hơi thở đều đều, ngay cả khi ngủ cũng không giảm đi sự nghiêm chỉnh của anh.
Khuôn mặt quen thuộc từng bên cạnh cô hằng đêm rốt cuộc cũng quay về, An Du lặng lẽ tiến lại gần, quỳ một gối xuống, nâng má anh lên một cách cẩn thận.
Căn phòng oi bức, trên trán Trần Thương hiện lên một tầng ánh sáng mỏng, An Du giơ tay cầm khăn giấy chạm vào, chưa kịp chạm đến, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Lòng bàn tay khô khốc ngăn cản động tác của cô, theo thói quen lui về phía sau, thân trên của An Du nghiêng về phía trước, chóp mũi sắp chạm vào nhau.
Trần Thương nhướng mi, nhẹ giọng hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Hơi thở nóng ẩm hòa quyện vào nhau, Trần Thương quay mặt đi, An Du lùi lại một bước, giao nhau rồi lại tách ra độc lập.
Cô đứng dậy, từ trong túi vải lấy ra hộp cơm cách nhiệt đặt lên bàn, tự nhiên nói: “Tới chăm sóc anh, không được à?”
Mở nắp hộp ra, mùi thơm của các món ăn bay ra, An Du đưa lưng về phía anh, bày ra đồ ăn và dụng cụ ăn xuống bàn, một bên nói: “Nhà hàng bên ngoài khu triển lãm rất đông người. Anh không thích chỗ đông người, đồ ăn giao nhanh rất khó nuốt. Ban tổ chức lần này chuẩn bị không chu đáo rồi.”
“Cho nên…” Cô gõ bàn, mở ghế mời anh ngồi xuống, “Em đã làm cơm trưa riêng cho anh đó.”
Trần Thương đi lên, nhìn xuống bát đĩa, trầm giọng cười, hơi kinh ngạc: “Biết tôi chưa ăn lại còn biết tôi ở đây? Định vị khá chính xác đấy nhỉ.”
“Chà, bởi vì em có thiên lý nhãn!”
Nói là đôi mắt, ngón tay của An Du lại chỉ vào trái tim.
Trần Thương ngồi xuống, tay cầm đũa, cũng không có ý gắp đồ ăn, vẻ mặt thất thần, cười nhạt rồi trầm ngâm.
“Anh không cần làm vẻ mặt này! Không có độc đâu!”
An Du lo lắng nhìn, giọng nói cũng lo lắng, chỉ vào món ăn “Cánh gà sốt trứng muối, tôm ngâm rượu hoa điêu, ngao chưng trứng, đều là anh dạy em nấu. Từ trước đến nay em học không tốt, luyện tập rất nhiều lần mới thành công, trước khi đem đến, em đã ăn thử, mùi vị cũng không thua anh, anh muốn kiểm tra kết quả học tập một chút không?”
Cô thuận thế xúc một thìa và đưa lên miệng anh.
“Tôi không phải không tin, chỉ là không ngờ cô lại học được nấu ăn.”
Trần Thương chắn tay cản cô, lịch sự nói rằng để tự mình ăn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đại tiểu thư thật có lòng, cám ơn.”
Ba từ danh hiệu vui đùa này cách biệt đã lâu, lần trước nghe nó, đó là khi thời tiết mây mù đã chuyển từ nắng sang mưa như trút nước, buồn đến mức cô sẽ không bao giờ quên được, mũi An Du có cảm giác chua xót.
Nghe anh nói, cô xua đi nỗi chua chát, yên ổn ngồi sang một bên, lông mày cong như vầng trăng khuyết, cầm lấy chiếc quạt nhỏ quạt cho anh.
“Khụ…” Trần Thương không tự nhiên dời đi.
“Cô cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi không ăn được.”
“Ồ, được rồi.” An Du thuận theo mong muốn của anh, ngồi cách ra hai mét.
Trần Thương ăn rất chậm, dường như cẩn thận nếm thử.
“Không tệ.”
Đánh giá thông thường, giọng điệu giống như đang xem xét kỹ lưỡng công việc.
Mười phút sau, một tập tranh đã được đẩy đến tầm mắt anh.
“Em có đồ cho anh.”
Hương vị cỏ xanh sạch sẽ tràn đầy khắp người, An Du nhẹ giọng nói.
Cô dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve góc trên của tập tranh, thì thầm: “Anh xé bản gốc mất rồi… Em chỉ có vài bản scan thôi, nên em in ra và vẽ phỏng theo một lần.”
“Phong cách tranh của anh em không mô phỏng hoàn toàn giống được, nhưng em đã cố gắng hết sức rồi.”
An Du lật một trang, giọng nhẹ hơn: “Dù cho nó có bị phá hủy bao nhiêu lần đi nữa…Anh có thể cho em cơ hội, hồi phục lại nó, được không?”
Khi bị tổn thương, trái tim bị thương đến tàn tạ, lấy vài trang giấy làm sao đo đạc được, đôi bên không cần nói cũng tự hiểu.
Trần Thương đặt bát đũa xuống, ánh mắt dừng lại ở tập tranh, sắc mặt lạnh lùng, không biểu cảm.
Bầu không khí phút chốc nguội lạnh, so với cái oi bức còn muốn khó chịu hơn.
An Du hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, cô lại càng sợ rằng chữ đầu tiên lại là từ “Không” của không thương lượng, cô thở ra một hơi dài, phát ra âm thanh rất nhỏ, không khỏi bất an.
“À, có người tìm em.”
An Du thản nhiên lắc chiếc điện thoại chưa nhận được tin nhắn mới nào, thoải mái nói: “Hộp cơm này cho anh mượn, hôm khác em đến lấy, anh ăn tiếp đi”.
Hộp cơm này, đương nhiên là không cần lấy lại, nhưng mà lưu lại đồ vật, từ “tặng” đổi thành mượn để tạo cơ hội thành cái cớ để lấn sau được gặp lại anh mà thôi.
Lòng dũng cảm rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu, người phải chạy trốn trở thành cô. An Du nói một câu tạm biệt, không nhìn biểu cảm của anh, tông cửa lao ra ngoài.
Cô dừng lại ngoài cửa một lúc, một lúc sau bên trong cánh cửa mơ hồ có tiếng thở dài.
Nhân viên từ phía sau thốt ra âm thanh, cắt ngang sự tĩnh lặng giữa cô và Trần Thương.
An Du nghiêng nghiêng cằm nói biết rồi, mí mắt trùng xuống, thu lại mất mát nơi đáy mắt. Năm ngón tay ma sát nhẹ vào làn da nơi cổ tay Trần Thương, rất không nỡ buông ra.
Cảm xúc trong mắt Trần Thương không một ngôn ngữ nào có thể miêu tả được, nhưng phức tạp so với hỗn loạn còn tốt hơn là không để ý. An Du cười ngọt ngào, dùng khẩu hình miệng nói một câu “Đợi em”.
“Tôi cũng có chuyện cần làm.” Trần Thương nhắm mắt lại, không nói có đồng ý hay không, siết chặt tờ giấy vẽ trong tay, xoay người rời đi.
Anh rẽ vào một góc và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
*
Trong hậu trường khu triển lãm <Yêu Ma Ký>, vách ngăn bằng nhựa được làm thành một dãy phòng nghỉ độc lập. Tới buổi trưa, người thưa thớt xì xầm tiếng nói chuyện, trong ồn ào có yên tĩnh, ánh mặt trời từ bên tường cửa sổ nhỏ đổ xuống, sắc ấm còn lưu lại nhiệt độ.
An Du nhẹ nhàng đẩy cánh cửa cuối cùng, không gian phức tạp không giống khung cảnh thực tế, bàn ghế đã được người ta sắp xếp, một số thùng hàng xung quanh được sắp xếp và chất đống ở các góc, phong cách thật đơn giản.
Trần Thương nằm trên chiếc ghế nghỉ trưa dành cho một người màu xanh thẫm, hai chân xếp vào nhau, hai tay ôm bụng, tư thế thả lỏng chợp mắt.
Khuôn mặt thanh thoát, hơi thở đều đều, ngay cả khi ngủ cũng không giảm đi sự nghiêm chỉnh của anh.
Khuôn mặt quen thuộc từng bên cạnh cô hằng đêm rốt cuộc cũng quay về, An Du lặng lẽ tiến lại gần, quỳ một gối xuống, nâng má anh lên một cách cẩn thận.
Căn phòng oi bức, trên trán Trần Thương hiện lên một tầng ánh sáng mỏng, An Du giơ tay cầm khăn giấy chạm vào, chưa kịp chạm đến, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Lòng bàn tay khô khốc ngăn cản động tác của cô, theo thói quen lui về phía sau, thân trên của An Du nghiêng về phía trước, chóp mũi sắp chạm vào nhau.
Trần Thương nhướng mi, nhẹ giọng hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Hơi thở nóng ẩm hòa quyện vào nhau, Trần Thương quay mặt đi, An Du lùi lại một bước, giao nhau rồi lại tách ra độc lập.
Cô đứng dậy, từ trong túi vải lấy ra hộp cơm cách nhiệt đặt lên bàn, tự nhiên nói: “Tới chăm sóc anh, không được à?”
Mở nắp hộp ra, mùi thơm của các món ăn bay ra, An Du đưa lưng về phía anh, bày ra đồ ăn và dụng cụ ăn xuống bàn, một bên nói: “Nhà hàng bên ngoài khu triển lãm rất đông người. Anh không thích chỗ đông người, đồ ăn giao nhanh rất khó nuốt. Ban tổ chức lần này chuẩn bị không chu đáo rồi.”
“Cho nên…” Cô gõ bàn, mở ghế mời anh ngồi xuống, “Em đã làm cơm trưa riêng cho anh đó.”
Trần Thương đi lên, nhìn xuống bát đĩa, trầm giọng cười, hơi kinh ngạc: “Biết tôi chưa ăn lại còn biết tôi ở đây? Định vị khá chính xác đấy nhỉ.”
“Chà, bởi vì em có thiên lý nhãn!”
Nói là đôi mắt, ngón tay của An Du lại chỉ vào trái tim.
Trần Thương ngồi xuống, tay cầm đũa, cũng không có ý gắp đồ ăn, vẻ mặt thất thần, cười nhạt rồi trầm ngâm.
“Anh không cần làm vẻ mặt này! Không có độc đâu!”
An Du lo lắng nhìn, giọng nói cũng lo lắng, chỉ vào món ăn “Cánh gà sốt trứng muối, tôm ngâm rượu hoa điêu, ngao chưng trứng, đều là anh dạy em nấu. Từ trước đến nay em học không tốt, luyện tập rất nhiều lần mới thành công, trước khi đem đến, em đã ăn thử, mùi vị cũng không thua anh, anh muốn kiểm tra kết quả học tập một chút không?”
Cô thuận thế xúc một thìa và đưa lên miệng anh.
“Tôi không phải không tin, chỉ là không ngờ cô lại học được nấu ăn.”
Trần Thương chắn tay cản cô, lịch sự nói rằng để tự mình ăn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đại tiểu thư thật có lòng, cám ơn.”
Ba từ danh hiệu vui đùa này cách biệt đã lâu, lần trước nghe nó, đó là khi thời tiết mây mù đã chuyển từ nắng sang mưa như trút nước, buồn đến mức cô sẽ không bao giờ quên được, mũi An Du có cảm giác chua xót.
Nghe anh nói, cô xua đi nỗi chua chát, yên ổn ngồi sang một bên, lông mày cong như vầng trăng khuyết, cầm lấy chiếc quạt nhỏ quạt cho anh.
“Khụ…” Trần Thương không tự nhiên dời đi.
“Cô cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi không ăn được.”
“Ồ, được rồi.” An Du thuận theo mong muốn của anh, ngồi cách ra hai mét.
Trần Thương ăn rất chậm, dường như cẩn thận nếm thử.
“Không tệ.”
Đánh giá thông thường, giọng điệu giống như đang xem xét kỹ lưỡng công việc.
Mười phút sau, một tập tranh đã được đẩy đến tầm mắt anh.
“Em có đồ cho anh.”
Hương vị cỏ xanh sạch sẽ tràn đầy khắp người, An Du nhẹ giọng nói.
Cô dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve góc trên của tập tranh, thì thầm: “Anh xé bản gốc mất rồi… Em chỉ có vài bản scan thôi, nên em in ra và vẽ phỏng theo một lần.”
“Phong cách tranh của anh em không mô phỏng hoàn toàn giống được, nhưng em đã cố gắng hết sức rồi.”
An Du lật một trang, giọng nhẹ hơn: “Dù cho nó có bị phá hủy bao nhiêu lần đi nữa…Anh có thể cho em cơ hội, hồi phục lại nó, được không?”
Khi bị tổn thương, trái tim bị thương đến tàn tạ, lấy vài trang giấy làm sao đo đạc được, đôi bên không cần nói cũng tự hiểu.
Trần Thương đặt bát đũa xuống, ánh mắt dừng lại ở tập tranh, sắc mặt lạnh lùng, không biểu cảm.
Bầu không khí phút chốc nguội lạnh, so với cái oi bức còn muốn khó chịu hơn.
An Du hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, cô lại càng sợ rằng chữ đầu tiên lại là từ “Không” của không thương lượng, cô thở ra một hơi dài, phát ra âm thanh rất nhỏ, không khỏi bất an.
“À, có người tìm em.”
An Du thản nhiên lắc chiếc điện thoại chưa nhận được tin nhắn mới nào, thoải mái nói: “Hộp cơm này cho anh mượn, hôm khác em đến lấy, anh ăn tiếp đi”.
Hộp cơm này, đương nhiên là không cần lấy lại, nhưng mà lưu lại đồ vật, từ “tặng” đổi thành mượn để tạo cơ hội thành cái cớ để lấn sau được gặp lại anh mà thôi.
Lòng dũng cảm rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu, người phải chạy trốn trở thành cô. An Du nói một câu tạm biệt, không nhìn biểu cảm của anh, tông cửa lao ra ngoài.
Cô dừng lại ngoài cửa một lúc, một lúc sau bên trong cánh cửa mơ hồ có tiếng thở dài.