Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 8: Có những dấu vết còn đọng lại



Giấc mơ của An Du ngổn ngang không dứt.
Khung cảnh màu vàng hiện lên, có một cô bé đang ngồi trên xích đu trong sân, mặc chiếc váy công chúa màu hồng. Cô gái nhỏ đoán chừng không thích màu hồng, bĩu môi như dáng vẻ đong đưa lên cao của xích đu: “Con muốn mặc chiếc váy đen đó.”
Người phụ nữ vẻ mặt mơ hồ, phong thái ấm áp nhẹ nhàng, một bên đẩy xích đu cho cô bé, một bên dỗ dành: “Bảo bối mặc màu hồng trông sẽ càng xinh đẹp, ngoan ngoãn hơn.”
Khung cảnh tung tóe màu đỏ tươi, trước mắt cô bé là chất lỏng sền sệt, bốc mùi gỉ sét khó chịu. Hình như bên tai có tiếng xe cảnh sát, nữ cảnh sát ôm cô vào lòng, lấy hai tay bịt chặt mắt cô: “Đừng nhìn, đừng nhìn.”
Khung cảnh màu trắng lóe lên, bác sĩ kiên nhẫn hỏi cô bé câu hỏi thứ mười về kiểm tra trí nhớ, chiếc ghế quá cao và chân cô không chạm xuống đất được, cô cố nhớ lại nhưng chỉ có thể nhăn mặt lắc đầu.
Khung cảnh lại đầy màu sắc, cô bé là chị cả trong đám bạn cùng trang lứa, cô đang ôm quả bóng, những đứa trẻ khác đuổi theo sau. Sau đó cô bị một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy đưa đi, người phụ nữ không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn trưởng khoa. Cháu gái nhà chúng tôi lại tới gây rối, đã làm phiền ông rồi.”
Khung cảnh chuyển sang màu đen vô tận.
Đầu An Du đau nhức từng cơn, thần kinh như bị điện giật mạnh, thân thể rã rời tỉnh dậy, mở mắt ra đã là 3 rưỡi sáng.
Căn biệt thự của Bùi gia quả là đáng sợ, cuộc đời của ai đã chạy vào trong giấc mơ của cô? Đúng là sởn hết gai ốc.
An Du xoa xoa thái dương cho nhẹ nhõm, ngực và lưng đều thấm đẫm mồ hôi, miệng khô lưỡi đắng, bụng cũng hơi đói.
Cô đứng dậy đi xuống lầu rót một cốc nước, uống ừng ực vài ngụm, tinh thần mới dần dần bình thường trở lại.
Trong tủ lạnh có đầy đủ các món ăn, An Du chỉ chọn một quả trứng và một cái chân giò hun khói, cô đập trứng ra bát rồi khuấy đều, cắt chân giò cho vào hỗn hợp trứng, trộn lên, bỏ bát sứ vào quay trong lò vi sóng khoảng 2 phút, cuối cùng một bát trứng chân giò mềm thơm lừng đã ra lò. An Du cầm lấy muỗng múc từng miếng, từng miếng đưa lên miệng.
Cách làm món điểm tâm này là do Trần Thương dạy.
_____________________
Lần đó Trần Thương đến nhà cô, cô làm việc quên cả thời gian, đói đến đầu óc mơ hồ nhưng không quên tán tỉnh anh: “Anh trai ơi, em không còn tí sức lực nào nữa, lát anh đừng làm mạnh quá nha!”
Trần Thương nghe thấy thế thì thả cô ra, hỏi: “Có phải em chưa ăn gì không?”
Cô vẫn quấn lấy eo anh, lơ đễnh trả lời: “Dạ, những món ăn nhanh xung quanh đây đều ăn đến ngán rồi, không muốn ăn nữa.”
Trần Thương mặt lạnh lùng gỡ tay cô ra, vào bếp lục lọi một hồi, nguyên liệu nấu ăn lác đác vài thứ. Anh làm cho cô món chân giò hun khói với trứng, miệng vẫn không quên nói cho cô trình tự làm: “Không cần bỏ dầu cũng không cần bỏ muối, thao tác đơn giản đến kẻ ngốc cũng làm được.”
An Du để lộ một bên vai, dựa vào cửa nhìn động tác nhanh nhẹn điêu luyện của anh, trầm trồ: “Anh như thế này cũng đẹp trai lắm.”
Trần Thương không đáp lời, lò vi sóng vang “ting” một tiếng, anh mở ra, bưng thức ăn đến trước mặt cô: “Ăn thôi.”
Một câu mệnh lệnh ngắn gọn, An Du nhất thời cảm thấy vẻ mặt của anh giống như đang cho heo ăn.
Cô có chút khó chịu, mặc dù ngửi thôi đã thèm, nhưng ngoài miệng vẫn cố chấp: “Nếu em không ăn thì sao?”
“Không ăn?” Trần Thương đột nhiên cười một tiếng, tay mang theo hai phần ăn, bộ dạng lưu manh, vậy mà trên gương mặt chính trực này lại hài hòa không thể lý giải nổi.
Anh dựa sát vào người cô, tay men theo vạt áo của cô đi vào sâu hơn, xoa nhẹ eo cô: “Vậy đợi lát nữa xem có thể làm mạnh đến đâu.”
Cô lập tức ăn sạch sẽ, không chừa một tí trứng nào trên thành bát: “Anh ơi, anh thật tốt.”
“Tốt?”
An Du vẫn chưa hiểu ra tại sao từ này phát ra từ miệng anh lại mang cảm giác chế giễu, Trần Thương lập tức nhấc cô lên lột bỏ quần áo, thổi hơi nóng phà vào tai cô: “Chỉ là chủ nghĩa nhân đạo, không muốn làm.. bạn tình của tôi ư?”
Hai chữ “bạn tình” này bị nụ hôn nuốt vào, mơ hồ không rõ.
An Du ấn tượng sâu sắc với lần này, động tác của Trần Thương khi thì nặng, khi lại nhẹ, giống như đang khơi thông dòng nước, vừa giống như chiếm hữu, mà vẫn có chút gì đó trân quý. 
“Trân quý” đương nhiên là ảo giác của cô, các vết đỏ sưng xung quanh chân, đến mức giọng cô cũng khàn đi.
Một email được đẩy lên thanh tin nhắn, An Du liếc nhìn nội dung ngắn gọn, người gửi Trần Thương: “Những đối tác sau sẽ không được phê duyệt..”
Cảm giác thèm ăn của cô lập tức bay mất, những ký ức không nhớ được cũng tan thành mây khói. Được rồi, giờ làm việc xác định chạy không thoát khỏi anh ta, vậy phải tiếp tục chiến đấu tiếp vậy.
Các dây thần kinh não lại bắt đầu co thắt, đến lúc phải nhờ bác sĩ kê đơn thuốc lại rồi.
___________________
Buổi sáng thứ hai, tại văn phòng của Trần Thương, cả hai đã giằng co nửa tiếng đồng hồ.
An Du dựa vào lý lẽ để tranh luận: “Những KOL này đều tốt, tại sao lại không được thông qua?”
Trần Thương mở trang chủ của một trong những blogger, đưa ra ví dụ cho cô: “Những blogger này đăng nội dung rõ ràng lệch khỏi bản thể quan trọng của trò chơi, tính cách của nhân vật càng không phải như thế này, tôi không cho phép những nội dung phá hoại hình ảnh của trò chơi tràn ra ngoài.”
(KOL hay K.O.L là từ viết tắt của Key Opinion Leader – đây là những người có tầm ảnh hưởng trong một lĩnh vực nào đó, được đông đảo mọi người biết đến và mọi người chịu sự tác động của họ, có thể hiểu nôm na là một người đầu ngành.)
“Cái gì gọi là phá hoại?” An Du rất không đồng ý, cho anh xem dữ liệu phân tích nền: “Bọn họ chỉ là sáng tạo bậc hai, cũng không viết đánh giá mang lại ảnh hưởng xấu cho nhân vật trò chơi như anh nói. Lấy họa sĩ này làm ví dụ, kỹ thuật vẽ cực ổn, nhiệt độ lan truyền cũng vừa đủ, trọng tâm trò chơi được đưa vào đầy đủ, làm sao có thể coi fandom như là bản thể trò chơi! Nếu người chơi thích, chúng ta phải thỏa mãn nhu cầu của họ ngoài trò chơi.”
Trần Thương lắc đầu, hỏi: “Ai đã sắp đặt nội dung của những bức tranh này?”
An Du: “Là tôi xem qua rồi phê duyệt.”
Trần Thương không cho cô xen vào: “Bảo bọn họ xóa hết đi.”
An Du xém chút bật cười: “Giám đốc Trần, anh có biết bây giờ <Yêu ma ký> có thể lên hot search, hàng tỷ lượt đọc và thảo luận là đến từ đâu không?”
“Chúng ta có thể dùng tiền để tạo chất lượng đầu ra cao như em muốn, nhưng cũng cần KOL phù hợp hợp tác sáng tác những nội dung mà người chơi thích xem, bố trí lượng nội dung vừa đủ mới có thể kích hoạt ‘vòi nước’, Pretend to succeed until you succeed (Hãy làm ra vẻ thành công cho tới khi bạn thành công).”
“Fandom của <Yêu ma ký> vừa mới thành lập, vẫn trong giai đoạn phát triển, em không cần dùng ý kiến cố chấp của mình để phá vỡ nhịp điệu truyền bá”.
An Du thuyết phục sắp cạn nước bọt tới nơi rồi. Cuối thu nên rất dễ nổi giận, môi cô có hơi đau, giống như bị nẻ, cô bèn vô thức liếm môi mình.
Trần Thương thở dài, đưa cho cô một tách trà nóng mới pha: “Uống đi, ngồi xuống rồi nói.”
An Du nói cảm ơn, vẫn định tiếp tục thuyết phục anh: “Trần..”
“Quên đi.” Trần Thương thỏa hiệp: “Em tiếp tục tiến hành theo ý tưởng của mình.”
Cuối cũng An Du cũng thấy nhẹ nhõm, bảo đảm với anh: “Chúng tôi sẽ theo dõi sát sao dư luận, đồng thời sẽ dẫn dắt họ theo hướng tốt nhất.”
Hơi nóng lượn lờ từ tách trà đã ngăn cách họ bằng một lớp màn mỏng, An Du rũ mắt, hai người im lặng trong giây lát.
Trần Thương như nhớ đến điều gì, bất ngờ bật cười.
“Hả?” An Du ngước mắt nhìn anh.
Trần Thương thêm chút nước nóng vào tách trà của cô: “Em nói cũng có lý, hy vọng số liệu và kết quả cuối cùng không làm tôi thất vọng, giám đốc An.”
Nụ cười mang chút dịu dàng của anh có phần không đúng lúc, An Du suy nghĩ muốn đẩy ngòi phản kích nói “Cũng hy vọng bản thể sản phẩm đủ tốt, công việc của chúng ta mới không hóa thành bọt biển” nhưng lại không thốt ra được. 
Cô nói: “Ừ, được.”
______________________
An Du quay trở về chỗ ngồi của mình, trên bàn vẫn đặt bánh sừng bò và sữa gạo óc chó như lần trước mà cô chưa ăn.
Sữa gạo óc chó đã thay đổi bao bì, có nắp mở nhỏ, không cần ống hút.
Dương Mạn Ni hỏi: “Thế nào rồi? Chỉ nghe thấy giọng nói của cậu, sẽ không phải làm lại kế hoạch chứ?”
“Vẫn tốt, xong rồi, tiếp tục kế hoạch trước đó.”
An Du yên lặng thưởng thức bữa sáng.
Dòng trạng thái “Có những dấu vết còn đọng lại” vừa thông báo có người bấm like, nhưng khi nhấp vào lại không hiển thị.
Cô chỉ nghĩ là ai đó đã trượt tay.
Chương trước Chương tiếp
Loading...