Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 52: Sinh nhật (H nhẹ)
Ánh sao thưa thớt bên ngoài lờ mờ chiếu vào căn phòng, Trần Thương ngồi bên mép giường, bộ quần áo giản dị thoải mái mà anh đang mặc làm xua đi sự u ám xung quanh. Anh nhắm mắt lại chờ cô ra lệnh thật.
An Du nhấn mạnh: “Không được nhìn!” Nam châm bên cánh cửa tủ lạnh được ngăn cách bằng một lớp nhựa dán, tiếng mở hộp giấy và tiếng bật lửa vang lên.
Trần Thương cười nhẹ, mi mắt vẫn cảm nhận được một chút ánh sáng, sau đó nghe An Du nói: “Được rồi.”
Ánh nến lung linh, ngọn lửa được thắp lên có màu xanh lam lập lòe, khóe miệng An Du khẽ cười, khuôn mặt xinh đẹp của cô phủ một màu cam ấm áp, sáng trong như ngọc.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…” Tiếng hát của cô nhẹ nhàng, càng hát càng nhỏ như có chút thẹn thùng.
Ánh nến chập chờn lướt qua sau đó in bóng cô lên bức tường của căn phòng.
Trần Thương nhìn đôi chân trần của cô chậm rãi đi tới, chiếc khăn lông dài cô đội trên đầu lơ lửng một bên má, mặt ngoài có lông xù hơi thô ráp. Cách ăn mặc khó hiểu như một nữ tu thánh thiện, có vẻ tấm khăn đội đầu trắng noãn rất nặng.
“… Chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Hát xong câu cuối, An Du cẩn thận đặt chiếc bánh kem lên bàn trà thủy tinh, gỡ khăn lông ẩm ướt đặt lên tay vịn ghế sô pha. Cô khôi phục lại bộ dáng lẳng lơ, huơ tay về phía mình nói với Trần Thương: “Anh lại đây đi.”
Trần Thương nhàn nhã đứng lên, cẩn thận từng bước đi về phía cô, như thể nếu không đi như thế thì anh sẽ bỏ lỡ thứ gì vậy.
An Du không thích anh lề mề như vậy, vòng qua bàn trà đẩy anh về phía trước, ấn vai anh ngồi trên đệm sau đó quay lại ghế sô pha đối diện.
“Phải đội cái này.” Cô lấy ra một cái vương miện màu hồng nhạt, nhẹ ấn nút, đèn nhỏ hình tròn bảy màu được gắn trên vương miện lập tức nhấp nháy: “Cúi đầu nào.”
Trần Thương nhíu mày ngả người về phía sau: “Anh không đội.”
“Em không thích người khác từ chối em.” An Du ngồi xổm cúi người về phía trước, hai tay buông lỏng, vương miện vừa vặn nằm đúng ở trên đầu Trần Thương.
Cô rất thưởng thức sự tương phản đã đoán từ trước này, vừa lòng cười: “Đây mới gọi là sinh nhật chứ.”
Trần Thương liếc mắt lên trên, môi mỏng miễn cưỡng cong cong, giơ tay lấy món đồ chơi trẻ con không hợp với khí chất của mình xuống.
An Du chắp tay, giục anh: “Anh ước đi.”
Ánh mắt bất lực của Trần Thương dừng lại trên ngọn nến, độ tuổi hiển thị trên đồng hồ là dạng số. Số 28 xoay ngược một trăm tám mươi độ nhìn qua trông rất giống số 85.
Hai chân An Du co lên, mũi chân như đồng hồ quả lắc đu đưa, khuỷu tay đặt lên đầu gối, lòng bàn tay chống má, nghiêng đầu thúc giục anh: “Mau ước, nến sắp chảy vào bánh ngọt rồi.”
Cổ tay áo sơ mi rộng thùng thình buông xuống cánh tay, hai chiếc cúc không được cài kĩ làm lộ ra nửa xương quai xanh mỏng manh, một lọn tóc ướt đẫm rơi trên trán, ánh nến rọi vào đôi đồng tử của cô giống như một ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Trần Thương cười nhạt, có lẽ tia sáng yếu ớt quá dịu dàng khiến vẻ mặt của anh như đắm chìm vào đó.
An Du quơ quơ tay trước mặt anh, lại giục tiếp: “Nghĩ cái gì đó? Anh nhanh ước đi.”
Trần Thương nhắm mắt vài giây, sau đó nhướng mày nói với cô: “Ước xong rồi.”
“Ước cho có lệ… Anh nên chắp hai tay vào mới có thành ý chứ.” An Du làm mẫu, nhưng vẫn miễn cưỡng buông tha cho anh: “Thổi nến đi anh.”
Trần Thương làm theo, căn phòng lại chìm vào trong bóng tối.
An Du bật công tắc, chiếc đèn áp tường tỏa ra một quầng sáng nhỏ.
Không sáng hơn trước là mấy nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ Trần Thương. Cô hiếm khi thấy anh mặc đồ sáng màu ấm áp như vậy. Sạch sẽ và thuần khiết đến nỗi trông anh như trẻ lại mười năm.
Cảm xúc trong lòng dâng lên một cách mãnh liệt, An Du vuốt vuốt lồng ngực có hơi bồn chồn của mình. Cô cụp mắt xuống, khi ngước lên lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Thương.
Trần Thương tháo chiếc vương miện bằng giấy ra, đẩy bánh lại gần cô: “Không phải em bảo đói sao? Không ăn bánh kem sẽ chảy mất đấy.”
An Du xé túi đựng dao và nĩa, bỗng thấy trong đó rơi ra một tấm thiệp tinh xảo hình trái tim, cô bất ngờ phát hiện ra mình đã mua loại bánh “dành riêng cho tình nhân” nào đó.
“Khụ… cũng cầu kỳ phết nhỉ.” Ngón tay An Du che chữ “couple” in trên tấm thiệp, cô đọc nội dung: “Ngôi sao sinh nhật trong ngày cần trả lời những câu hỏi sau khi thực hiện điều ước.”
“Cũ rích.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng An Du bắt đầu muốn đùa giỡn. Cô tiếp tục đọc mà không nhìn rõ chữ: “Câu hỏi đầu tiên, nụ hôn đầu của bạn bao nhiêu tuổi và ở đâu?”
Cô nhíu mày, vừa cuộn lại tấm thiệp vừa oán giận nói: “Người nào nghĩ ra câu hỏi phá đám này vậy.” Cô bỗng nghe Trần Thương đáp: “Mười sáu tuổi, phòng y tế.”
An Du nghe thấy cả người chợt cứng đờ, chưa kịp chớp mi thì đã nghe Trần Thương lẩm bẩm: “Hầy, nếu tính hôn mặt thì cũng tầm bảy tám tuổi… Anh không nhớ nổi địa điểm, nhưng chắc là dưới một gốc đa.”
An Du ném tấm thiệp lên bàn, dùng tay trái che nội dung: “Trần Thương, anh được đó.”
Cô khoanh tay dựa lưng vào sô pha, cằm hơi nhếch lên, vốn chỗ cô ngồi cũng hơi cao nên bộ dáng lúc này vừa cao ngạo vừa khinh thường: “Một nốt chu sa cầu mà không được, một mối tình đầu mười sáu tuổi, và một thanh mai trúc mã bảy tám tuổi. Nói không chừng có thể còn có thêm một “chỉ phúc vi hôn*” nữa đấy!”
*Chỉ phúc vi hôn: Một tục cưới gả thời xưa. Hai gia đình có người mẹ mang thai, chỉ bụng hứa gả con trai hay gái cho nhau.
Mỗi lần kể về đoạn tình sử của anh, mũi chân cô đều nhón một cái, cuối cùng cô dừng chân lại, dẫm thật mạnh chân của mình, giọng điệu khó chịu: “Thực sự không nhìn ra là Trần Thương anh từ nhỏ đã có mối quan hệ nam nữ phức tạp như thế rồi!”
“Anh trong sạch.” Trần Thương cười nửa miệng, không bị cảm xúc của cô làm ảnh hưởng. Anh thản nhiên giơ tay ra nhún vai, trêu đùa lại. “Không phải là anh chủ động.”
‘Ai cũng không từ chối*’ mà là trong sạch à?
An Du nhắm mắt, nén lại cơn giận đang dâng lên, ủ rũ nói: “Ý anh lỗi là của cô gái đó? Đã thế anh lại còn nói lung tung với người khác!”
Cô tỏ vẻ rất thất vọng mà “chậc chậc” hai tiếng, đôi lông mày xinh đẹp dựng thẳng như kiếm.
Trần Thương càng cười lớn hơn: “Anh không cố ý mà, anh cũng không nói lung tung với người khác.”
Hai cụm từ “người khác” và “nói lung tung” được nhấn mạnh từng chữ một.
“…” An Du thở hắt một tiếng, khoa trương nhìn trái nhìn phải: “Không với người khác thì chả lẽ là với người trong cuộc, với người nhà? Hay là với ma?!”
“Ừm.” Trần Thương ung dung cắt một góc bánh kem rồi bày vào đĩa.
Bánh được phủ một lớp kem mềm xen lẫn hoa quả, một miếng đào vàng rơi ra, anh dùng lưng dao gạt lại sau đó đưa thìa đến trước mặt cô: “Giận cái gì? Ăn đi.”
“Em mà thèm giận sao? Em chỉ là ‘thay trời hành đạo’, vạch trần bộ mặt của kẻ đào hoa mà bề ngoài cứ tỏ vẻ ngây thơ thuần khiết!”
Cầm đĩa giấy lên, An Du hung hăng cắn chiếc bánh mà không cần dùng thìa, cô không nhận ra chóp mũi mình dính đầy kem hồng: “Trần Thương, anh… chẳng nghiêm túc chút nào.”
Bánh gato tan trên đầu lưỡi, có chút ngọt nhưng vị chua của hoa quả chiếm nhiều hơn, không béo nhưng An Du cũng chỉ ăn hai miếng.
Cô đặt đĩa bánh xuống, trong lòng u ám, bèn dùng thìa chọc nát phần còn lại của chiếc bánh.
“Tại sao nói anh không nghiêm túc?” Trần Thương buồn cười, siết chặt cổ tay cô, cầm lấy chiếc bánh cô đã bóp nát, đưa vào miệng cắn một miếng.
Anh hỏi: “Vậy… quý cô đây muốn câu trả lời như thế nào?”
Trước khi An Du trả lời, anh sâu sắc “Ồ” một tiếng và nói: “Hai mươi bảy tuổi, chưa vướng tơ tình?”
“Đừng suy đoán linh tinh!” An Du thở mạnh: “Nụ hôn đầu tiên của anh có gì liên quan đến em, anh nói thế nào thì là thế đó.”
Cô lại mở tấm thiệp ra và hỏi câu thứ hai: “Trong những năm qua của cuộc đời, anh thích nhất thời điểm nào?”
Mấy câu hỏi này chẳng qua chỉ là những tưởng tượng về thời gian với những mảnh ký ức sắp lụi tàn thôi, dùng để hỏi người già thì đúng hơn.
An Du nóng nảy vò nát tấm thiệp, chán nản ném nó vào sọt rác cách đó không xa.
Chiếc ghế sô pha cạnh cô đột ngột lún xuống, Trần Thương đã ngồi bên cô từ lúc nào.
An Du liếc xéo anh một cái, vừa muốn rời mắt đi thì Trần Thương đã đưa tay nhéo nhéo vành tai của cô để ngăn cô tránh né, còn yêu cầu cô nhìn anh.
Anh nghiêng người, dùng đầu lưỡi liếm kem trên chóp mũi cô, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa đôi má lành lạnh của cô, trả lời bằng một giọng trầm và chắc: “Bây giờ.”
“Bất kể là lúc nào, hiện tại là tốt nhất.”
An Du sửng sốt một chút, rũ mắt xuống nhìn ngón tay mình, hất cằm về phía túi giấy trong góc sô pha: “Quà cho cho anh đấy, anh tự lấy đi.”
Trần Thương mở ra và lấy quà: “Quần áo?”
Hai chiếc hộp gỗ rơi xuống, anh nhặt lên hỏi: “Đây là gì thế?”
An Du ngẩng đầu nhảy dựng lên, cầm lấy hai cái hộp bọc lại bằng gối sô pha: “Đây là đồ của em, tiện tay cho vào túi thôi.”
“Ồ!” Trần Thương cũng không hỏi nữa, trải áo khoác ra: “Sao em lại mua quần áo?”
“…” An Du lớn tiếng nói: “Thường ngày anh toàn mặc quần áo đen thui thủi, mặt lạnh như tiền*, mua để anh đổi phong cách.”
Cô bảo anh mặc thử, áo khoác vừa vặn, dáng người cao lớn lại càng thêm đứng đắn, khác hẳn với màu tối lúc trước, màu nâu nhạt ấm áp đã làm bớt đi vẻ lạnh lùng tự nhiên của anh.
An Du chỉnh lại cổ áo cho anh, lui người về sau nhìn lên xuống một lượt, gật đầu khẳng định thẩm mỹ của mình: “Mắt nhìn của em khá tốt đấy.”
Trần Thương liếc nhìn chiếc áo khoác màu cát cùng màu cô treo trên giá áo rồi mỉm cười: “Chỉ có bạn gái anh mới quan tâm đến bộ quần áo anh mặc.”
An Du tròn mắt nói: “Ai quan tâm đến anh, đã tặng anh thì đó là của anh, thế có thích không?”
Cô quay lưng lại, vừa đi vừa vươn vai: “Quà đã tặng xong rồi.”
Chưa kịp đi hai bước, An Du đã bị Trần Thương ôm lấy, khóa vào trong ngực.
Giọng nói trầm thấp của anh lướt qua bên tai, lần lượt hỏi: “Tại sao lại tổ chức sinh nhật cho anh? Em có biết phụ nữ tặng quần áo cho đàn ông mang ý nghĩa gì không?”
Thân thể An Du tê dại: “Bởi vì… bởi vì hồi tháng năm năm trước anh cũng cùng em đón sinh nhật, đây là đáp lễ…”
Trần Thương cười vào tai của cô, đâm thẳng vào tim cô. Cô thở hắt một hơi rồi cao giọng đưa ra lý do: “… Và tặng quà cho bên đối tác có phải là chuyện bình thường không? Không có ý nghĩa gì đặc biệt. Anh, anh có thể du di cho em để thông qua kế hoạch của em…”
“Ồ, quà hối lộ à. Bao gồm cả bản thân em sao?” Khi Trần Thương nói lời này, lòng bàn tay anh đã chạm vào thứ mềm mại của cô từ dưới vạt áo, anh càng yêu thích không buông: “Giám đốc An, món quà như này có lớn quá không? “
“Ha…” An Du không mặc đồ lót, chỉ có lớp quần áo bên ngoài, sau khi bị anh vén lên bỗng chốc không còn gì che chắn.
Cô nhìn lướt qua mấy thứ đồ vật trong nhà, cũng không biết chính mình đang nói gì: “Ừm… bánh ngọt còn chưa, còn chưa ăn xong… nhất định phải cất vào tủ lạnh, không nên lãng phí…”
“Không thể lãng phí…” Trần Thương lặp lại bốn chữ này, cười nhẹ khen cô: “An An nhắc nhở đúng…”
Anh buông cô ra. An Du được tự do nên lập tức thu dọn đồ ăn, nhưng trước khi mở cửa tủ lạnh đặt lại chiếc bánh trên vách ngăn, mông cô đột nhiên bị một vật cứng giữ chặt.
***
Trần Thương cởi sạch sẽ, anh nhặt dải ruy băng đỏ đang gói hộp bánh lên rồi buộc chặt hai tay của cô lại, giống như đang tiến hành một nghi lễ nào đó, cẩn thận thắt thành một chiếc nơ xinh đẹp.
Bánh lại được lấy ra, lưng An Du bị chạm vào lạnh buốt, sau đó là một thứ gì đó ấm nóng theo thức ăn dính vào.
Trần Thương bôi bánh lên người cô, vừa mút vừa ăn.
An Du bị luồng gió lạnh từ tủ lạnh thổi lên đầu, sau lưng cô là lửa nóng ve vãn, tay cô không thể động, tư thế ưỡn lưng rất khiêu gợi, cô nhẹ giọng nói: “A… Trần Thương, anh không phải đã nói là anh không thích đồ ngọt… “
“Anh cũng đâu nói anh không thích tất cả mọi thứ.” Môi và lưỡi của Trần Thương vẫn đang vòng qua vòng lại trên làn da mịn màng và xương hồ điệp nhô lên dụ hoặc của cô.
Sau khi bờ vai xinh đẹp của cô đã ướt đẫm, anh trầm giọng nói: “Chọn thứ tốt nhất.”
“Anh…” An Du lắc lắc đôi tay bị trói của mình, hoa huy*t cũng không chịu thua kém muốn tiết dịch rồi. Cô hận bản thân, cũng hận anh, tức giận nói: “Vậy sao anh không tìm ‘nốt chu sa’ của mình, mối tình đầu, người yêu thời thơ ấu đi… Tôi không thích hợp với anh, tôi không hợp với anh… “
“Không hợp với anh là thế nào?” Trần Thương thô bạo xông vào cởi bỏ dây ruy băng đỏ mà anh đã buộc lại: “Em đang ở trước mặt, tại sao phải bỏ gần tìm xa?”
Bánh ngọt bị “ăn” một cách chậm rãi, tư thế thay đổi mấy vòng, dấu vết tình ái vương vãi trên mặt đất để lại vô số lưu luyến, những ‘yêu cầu’ đến hoang đường.
Cuối cùng phải ở trong phòng tắm làm một lần, An Du mới có thể trở lại chiếc giường khô ráo.
Trần Thương giúp cô lau khô tóc, An Du gần như ngủ thiếp đi ngay sau khi lưng cô chạm giường.
An Du nằm nghiêng, quay lưng về phía Trần Thương, anh nằm xuống bên cạnh, hôn từ cổ đến thắt lưng của cô.
An Du nói: “Trần Thương, em bị anh phiền chết rồi…”
Trần Thương tưởng cô bị đánh thức bèn nhẹ nhàng thu lại động tác, nhưng An Du lại lăn qua ôm chặt lấy anh: “… Anh thật đáng ghét.”
Trần Thương mỉm cười, điện thoại đầu giường từ màu đen chuyển sang phát sáng, cuộc gọi đã bị tắt âm, anh xuống giường trả lời.
Giọng nói gọi tới mang theo chút nghi ngờ: “Lão Trần, anh muốn tôi tìm cho anh một tài khoản thẻ ngân hàng và danh tính khác để làm gì? Gửi vào điện thoại di động của anh không được sao, không phải là anh muốn lấy tiền hoa hồng của dự án đấy chứ …”
“Nói nhảm gì đó, chắc chắn có ích.” Trần Thương đi đến bên cửa sổ, đèn bên ngoài gần như đã tắt hết, chỉ còn hai ngọn đèn leo lét nhưng cũng không tối hẳn.
“Vậy anh định thanh toán cho ai?”
Anh không trả lời, bỏ cái gối trên ghế sô pha sau đó lấy một trong những chiếc hộp gỗ có nắp đậy đến gần tai.
Mọi âm thanh đều im lặng, chỉ có tiếng tích tắc của con trỏ chuyển động xen lẫn với tiếng tim đập của anh, ngược lại có hơi ồn ào.
An Du đã ngủ say, tiếng hít thở đều đều, hai tay nắm hờ đặt trên đỉnh đầu. Đúng kiểu tư thế ngủ buông xuôi thoải mái, không hề có chút phòng bị nào.
Anh cười: “Một kẻ ngốc.”
“Một… kẻ ngốc đáng yêu.”
An Du nhấn mạnh: “Không được nhìn!” Nam châm bên cánh cửa tủ lạnh được ngăn cách bằng một lớp nhựa dán, tiếng mở hộp giấy và tiếng bật lửa vang lên.
Trần Thương cười nhẹ, mi mắt vẫn cảm nhận được một chút ánh sáng, sau đó nghe An Du nói: “Được rồi.”
Ánh nến lung linh, ngọn lửa được thắp lên có màu xanh lam lập lòe, khóe miệng An Du khẽ cười, khuôn mặt xinh đẹp của cô phủ một màu cam ấm áp, sáng trong như ngọc.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…” Tiếng hát của cô nhẹ nhàng, càng hát càng nhỏ như có chút thẹn thùng.
Ánh nến chập chờn lướt qua sau đó in bóng cô lên bức tường của căn phòng.
Trần Thương nhìn đôi chân trần của cô chậm rãi đi tới, chiếc khăn lông dài cô đội trên đầu lơ lửng một bên má, mặt ngoài có lông xù hơi thô ráp. Cách ăn mặc khó hiểu như một nữ tu thánh thiện, có vẻ tấm khăn đội đầu trắng noãn rất nặng.
“… Chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Hát xong câu cuối, An Du cẩn thận đặt chiếc bánh kem lên bàn trà thủy tinh, gỡ khăn lông ẩm ướt đặt lên tay vịn ghế sô pha. Cô khôi phục lại bộ dáng lẳng lơ, huơ tay về phía mình nói với Trần Thương: “Anh lại đây đi.”
Trần Thương nhàn nhã đứng lên, cẩn thận từng bước đi về phía cô, như thể nếu không đi như thế thì anh sẽ bỏ lỡ thứ gì vậy.
An Du không thích anh lề mề như vậy, vòng qua bàn trà đẩy anh về phía trước, ấn vai anh ngồi trên đệm sau đó quay lại ghế sô pha đối diện.
“Phải đội cái này.” Cô lấy ra một cái vương miện màu hồng nhạt, nhẹ ấn nút, đèn nhỏ hình tròn bảy màu được gắn trên vương miện lập tức nhấp nháy: “Cúi đầu nào.”
Trần Thương nhíu mày ngả người về phía sau: “Anh không đội.”
“Em không thích người khác từ chối em.” An Du ngồi xổm cúi người về phía trước, hai tay buông lỏng, vương miện vừa vặn nằm đúng ở trên đầu Trần Thương.
Cô rất thưởng thức sự tương phản đã đoán từ trước này, vừa lòng cười: “Đây mới gọi là sinh nhật chứ.”
Trần Thương liếc mắt lên trên, môi mỏng miễn cưỡng cong cong, giơ tay lấy món đồ chơi trẻ con không hợp với khí chất của mình xuống.
An Du chắp tay, giục anh: “Anh ước đi.”
Ánh mắt bất lực của Trần Thương dừng lại trên ngọn nến, độ tuổi hiển thị trên đồng hồ là dạng số. Số 28 xoay ngược một trăm tám mươi độ nhìn qua trông rất giống số 85.
Hai chân An Du co lên, mũi chân như đồng hồ quả lắc đu đưa, khuỷu tay đặt lên đầu gối, lòng bàn tay chống má, nghiêng đầu thúc giục anh: “Mau ước, nến sắp chảy vào bánh ngọt rồi.”
Cổ tay áo sơ mi rộng thùng thình buông xuống cánh tay, hai chiếc cúc không được cài kĩ làm lộ ra nửa xương quai xanh mỏng manh, một lọn tóc ướt đẫm rơi trên trán, ánh nến rọi vào đôi đồng tử của cô giống như một ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Trần Thương cười nhạt, có lẽ tia sáng yếu ớt quá dịu dàng khiến vẻ mặt của anh như đắm chìm vào đó.
An Du quơ quơ tay trước mặt anh, lại giục tiếp: “Nghĩ cái gì đó? Anh nhanh ước đi.”
Trần Thương nhắm mắt vài giây, sau đó nhướng mày nói với cô: “Ước xong rồi.”
“Ước cho có lệ… Anh nên chắp hai tay vào mới có thành ý chứ.” An Du làm mẫu, nhưng vẫn miễn cưỡng buông tha cho anh: “Thổi nến đi anh.”
Trần Thương làm theo, căn phòng lại chìm vào trong bóng tối.
An Du bật công tắc, chiếc đèn áp tường tỏa ra một quầng sáng nhỏ.
Không sáng hơn trước là mấy nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ Trần Thương. Cô hiếm khi thấy anh mặc đồ sáng màu ấm áp như vậy. Sạch sẽ và thuần khiết đến nỗi trông anh như trẻ lại mười năm.
Cảm xúc trong lòng dâng lên một cách mãnh liệt, An Du vuốt vuốt lồng ngực có hơi bồn chồn của mình. Cô cụp mắt xuống, khi ngước lên lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Thương.
Trần Thương tháo chiếc vương miện bằng giấy ra, đẩy bánh lại gần cô: “Không phải em bảo đói sao? Không ăn bánh kem sẽ chảy mất đấy.”
An Du xé túi đựng dao và nĩa, bỗng thấy trong đó rơi ra một tấm thiệp tinh xảo hình trái tim, cô bất ngờ phát hiện ra mình đã mua loại bánh “dành riêng cho tình nhân” nào đó.
“Khụ… cũng cầu kỳ phết nhỉ.” Ngón tay An Du che chữ “couple” in trên tấm thiệp, cô đọc nội dung: “Ngôi sao sinh nhật trong ngày cần trả lời những câu hỏi sau khi thực hiện điều ước.”
“Cũ rích.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng An Du bắt đầu muốn đùa giỡn. Cô tiếp tục đọc mà không nhìn rõ chữ: “Câu hỏi đầu tiên, nụ hôn đầu của bạn bao nhiêu tuổi và ở đâu?”
Cô nhíu mày, vừa cuộn lại tấm thiệp vừa oán giận nói: “Người nào nghĩ ra câu hỏi phá đám này vậy.” Cô bỗng nghe Trần Thương đáp: “Mười sáu tuổi, phòng y tế.”
An Du nghe thấy cả người chợt cứng đờ, chưa kịp chớp mi thì đã nghe Trần Thương lẩm bẩm: “Hầy, nếu tính hôn mặt thì cũng tầm bảy tám tuổi… Anh không nhớ nổi địa điểm, nhưng chắc là dưới một gốc đa.”
An Du ném tấm thiệp lên bàn, dùng tay trái che nội dung: “Trần Thương, anh được đó.”
Cô khoanh tay dựa lưng vào sô pha, cằm hơi nhếch lên, vốn chỗ cô ngồi cũng hơi cao nên bộ dáng lúc này vừa cao ngạo vừa khinh thường: “Một nốt chu sa cầu mà không được, một mối tình đầu mười sáu tuổi, và một thanh mai trúc mã bảy tám tuổi. Nói không chừng có thể còn có thêm một “chỉ phúc vi hôn*” nữa đấy!”
*Chỉ phúc vi hôn: Một tục cưới gả thời xưa. Hai gia đình có người mẹ mang thai, chỉ bụng hứa gả con trai hay gái cho nhau.
Mỗi lần kể về đoạn tình sử của anh, mũi chân cô đều nhón một cái, cuối cùng cô dừng chân lại, dẫm thật mạnh chân của mình, giọng điệu khó chịu: “Thực sự không nhìn ra là Trần Thương anh từ nhỏ đã có mối quan hệ nam nữ phức tạp như thế rồi!”
“Anh trong sạch.” Trần Thương cười nửa miệng, không bị cảm xúc của cô làm ảnh hưởng. Anh thản nhiên giơ tay ra nhún vai, trêu đùa lại. “Không phải là anh chủ động.”
‘Ai cũng không từ chối*’ mà là trong sạch à?
An Du nhắm mắt, nén lại cơn giận đang dâng lên, ủ rũ nói: “Ý anh lỗi là của cô gái đó? Đã thế anh lại còn nói lung tung với người khác!”
Cô tỏ vẻ rất thất vọng mà “chậc chậc” hai tiếng, đôi lông mày xinh đẹp dựng thẳng như kiếm.
Trần Thương càng cười lớn hơn: “Anh không cố ý mà, anh cũng không nói lung tung với người khác.”
Hai cụm từ “người khác” và “nói lung tung” được nhấn mạnh từng chữ một.
“…” An Du thở hắt một tiếng, khoa trương nhìn trái nhìn phải: “Không với người khác thì chả lẽ là với người trong cuộc, với người nhà? Hay là với ma?!”
“Ừm.” Trần Thương ung dung cắt một góc bánh kem rồi bày vào đĩa.
Bánh được phủ một lớp kem mềm xen lẫn hoa quả, một miếng đào vàng rơi ra, anh dùng lưng dao gạt lại sau đó đưa thìa đến trước mặt cô: “Giận cái gì? Ăn đi.”
“Em mà thèm giận sao? Em chỉ là ‘thay trời hành đạo’, vạch trần bộ mặt của kẻ đào hoa mà bề ngoài cứ tỏ vẻ ngây thơ thuần khiết!”
Cầm đĩa giấy lên, An Du hung hăng cắn chiếc bánh mà không cần dùng thìa, cô không nhận ra chóp mũi mình dính đầy kem hồng: “Trần Thương, anh… chẳng nghiêm túc chút nào.”
Bánh gato tan trên đầu lưỡi, có chút ngọt nhưng vị chua của hoa quả chiếm nhiều hơn, không béo nhưng An Du cũng chỉ ăn hai miếng.
Cô đặt đĩa bánh xuống, trong lòng u ám, bèn dùng thìa chọc nát phần còn lại của chiếc bánh.
“Tại sao nói anh không nghiêm túc?” Trần Thương buồn cười, siết chặt cổ tay cô, cầm lấy chiếc bánh cô đã bóp nát, đưa vào miệng cắn một miếng.
Anh hỏi: “Vậy… quý cô đây muốn câu trả lời như thế nào?”
Trước khi An Du trả lời, anh sâu sắc “Ồ” một tiếng và nói: “Hai mươi bảy tuổi, chưa vướng tơ tình?”
“Đừng suy đoán linh tinh!” An Du thở mạnh: “Nụ hôn đầu tiên của anh có gì liên quan đến em, anh nói thế nào thì là thế đó.”
Cô lại mở tấm thiệp ra và hỏi câu thứ hai: “Trong những năm qua của cuộc đời, anh thích nhất thời điểm nào?”
Mấy câu hỏi này chẳng qua chỉ là những tưởng tượng về thời gian với những mảnh ký ức sắp lụi tàn thôi, dùng để hỏi người già thì đúng hơn.
An Du nóng nảy vò nát tấm thiệp, chán nản ném nó vào sọt rác cách đó không xa.
Chiếc ghế sô pha cạnh cô đột ngột lún xuống, Trần Thương đã ngồi bên cô từ lúc nào.
An Du liếc xéo anh một cái, vừa muốn rời mắt đi thì Trần Thương đã đưa tay nhéo nhéo vành tai của cô để ngăn cô tránh né, còn yêu cầu cô nhìn anh.
Anh nghiêng người, dùng đầu lưỡi liếm kem trên chóp mũi cô, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa đôi má lành lạnh của cô, trả lời bằng một giọng trầm và chắc: “Bây giờ.”
“Bất kể là lúc nào, hiện tại là tốt nhất.”
An Du sửng sốt một chút, rũ mắt xuống nhìn ngón tay mình, hất cằm về phía túi giấy trong góc sô pha: “Quà cho cho anh đấy, anh tự lấy đi.”
Trần Thương mở ra và lấy quà: “Quần áo?”
Hai chiếc hộp gỗ rơi xuống, anh nhặt lên hỏi: “Đây là gì thế?”
An Du ngẩng đầu nhảy dựng lên, cầm lấy hai cái hộp bọc lại bằng gối sô pha: “Đây là đồ của em, tiện tay cho vào túi thôi.”
“Ồ!” Trần Thương cũng không hỏi nữa, trải áo khoác ra: “Sao em lại mua quần áo?”
“…” An Du lớn tiếng nói: “Thường ngày anh toàn mặc quần áo đen thui thủi, mặt lạnh như tiền*, mua để anh đổi phong cách.”
Cô bảo anh mặc thử, áo khoác vừa vặn, dáng người cao lớn lại càng thêm đứng đắn, khác hẳn với màu tối lúc trước, màu nâu nhạt ấm áp đã làm bớt đi vẻ lạnh lùng tự nhiên của anh.
An Du chỉnh lại cổ áo cho anh, lui người về sau nhìn lên xuống một lượt, gật đầu khẳng định thẩm mỹ của mình: “Mắt nhìn của em khá tốt đấy.”
Trần Thương liếc nhìn chiếc áo khoác màu cát cùng màu cô treo trên giá áo rồi mỉm cười: “Chỉ có bạn gái anh mới quan tâm đến bộ quần áo anh mặc.”
An Du tròn mắt nói: “Ai quan tâm đến anh, đã tặng anh thì đó là của anh, thế có thích không?”
Cô quay lưng lại, vừa đi vừa vươn vai: “Quà đã tặng xong rồi.”
Chưa kịp đi hai bước, An Du đã bị Trần Thương ôm lấy, khóa vào trong ngực.
Giọng nói trầm thấp của anh lướt qua bên tai, lần lượt hỏi: “Tại sao lại tổ chức sinh nhật cho anh? Em có biết phụ nữ tặng quần áo cho đàn ông mang ý nghĩa gì không?”
Thân thể An Du tê dại: “Bởi vì… bởi vì hồi tháng năm năm trước anh cũng cùng em đón sinh nhật, đây là đáp lễ…”
Trần Thương cười vào tai của cô, đâm thẳng vào tim cô. Cô thở hắt một hơi rồi cao giọng đưa ra lý do: “… Và tặng quà cho bên đối tác có phải là chuyện bình thường không? Không có ý nghĩa gì đặc biệt. Anh, anh có thể du di cho em để thông qua kế hoạch của em…”
“Ồ, quà hối lộ à. Bao gồm cả bản thân em sao?” Khi Trần Thương nói lời này, lòng bàn tay anh đã chạm vào thứ mềm mại của cô từ dưới vạt áo, anh càng yêu thích không buông: “Giám đốc An, món quà như này có lớn quá không? “
“Ha…” An Du không mặc đồ lót, chỉ có lớp quần áo bên ngoài, sau khi bị anh vén lên bỗng chốc không còn gì che chắn.
Cô nhìn lướt qua mấy thứ đồ vật trong nhà, cũng không biết chính mình đang nói gì: “Ừm… bánh ngọt còn chưa, còn chưa ăn xong… nhất định phải cất vào tủ lạnh, không nên lãng phí…”
“Không thể lãng phí…” Trần Thương lặp lại bốn chữ này, cười nhẹ khen cô: “An An nhắc nhở đúng…”
Anh buông cô ra. An Du được tự do nên lập tức thu dọn đồ ăn, nhưng trước khi mở cửa tủ lạnh đặt lại chiếc bánh trên vách ngăn, mông cô đột nhiên bị một vật cứng giữ chặt.
***
Trần Thương cởi sạch sẽ, anh nhặt dải ruy băng đỏ đang gói hộp bánh lên rồi buộc chặt hai tay của cô lại, giống như đang tiến hành một nghi lễ nào đó, cẩn thận thắt thành một chiếc nơ xinh đẹp.
Bánh lại được lấy ra, lưng An Du bị chạm vào lạnh buốt, sau đó là một thứ gì đó ấm nóng theo thức ăn dính vào.
Trần Thương bôi bánh lên người cô, vừa mút vừa ăn.
An Du bị luồng gió lạnh từ tủ lạnh thổi lên đầu, sau lưng cô là lửa nóng ve vãn, tay cô không thể động, tư thế ưỡn lưng rất khiêu gợi, cô nhẹ giọng nói: “A… Trần Thương, anh không phải đã nói là anh không thích đồ ngọt… “
“Anh cũng đâu nói anh không thích tất cả mọi thứ.” Môi và lưỡi của Trần Thương vẫn đang vòng qua vòng lại trên làn da mịn màng và xương hồ điệp nhô lên dụ hoặc của cô.
Sau khi bờ vai xinh đẹp của cô đã ướt đẫm, anh trầm giọng nói: “Chọn thứ tốt nhất.”
“Anh…” An Du lắc lắc đôi tay bị trói của mình, hoa huy*t cũng không chịu thua kém muốn tiết dịch rồi. Cô hận bản thân, cũng hận anh, tức giận nói: “Vậy sao anh không tìm ‘nốt chu sa’ của mình, mối tình đầu, người yêu thời thơ ấu đi… Tôi không thích hợp với anh, tôi không hợp với anh… “
“Không hợp với anh là thế nào?” Trần Thương thô bạo xông vào cởi bỏ dây ruy băng đỏ mà anh đã buộc lại: “Em đang ở trước mặt, tại sao phải bỏ gần tìm xa?”
Bánh ngọt bị “ăn” một cách chậm rãi, tư thế thay đổi mấy vòng, dấu vết tình ái vương vãi trên mặt đất để lại vô số lưu luyến, những ‘yêu cầu’ đến hoang đường.
Cuối cùng phải ở trong phòng tắm làm một lần, An Du mới có thể trở lại chiếc giường khô ráo.
Trần Thương giúp cô lau khô tóc, An Du gần như ngủ thiếp đi ngay sau khi lưng cô chạm giường.
An Du nằm nghiêng, quay lưng về phía Trần Thương, anh nằm xuống bên cạnh, hôn từ cổ đến thắt lưng của cô.
An Du nói: “Trần Thương, em bị anh phiền chết rồi…”
Trần Thương tưởng cô bị đánh thức bèn nhẹ nhàng thu lại động tác, nhưng An Du lại lăn qua ôm chặt lấy anh: “… Anh thật đáng ghét.”
Trần Thương mỉm cười, điện thoại đầu giường từ màu đen chuyển sang phát sáng, cuộc gọi đã bị tắt âm, anh xuống giường trả lời.
Giọng nói gọi tới mang theo chút nghi ngờ: “Lão Trần, anh muốn tôi tìm cho anh một tài khoản thẻ ngân hàng và danh tính khác để làm gì? Gửi vào điện thoại di động của anh không được sao, không phải là anh muốn lấy tiền hoa hồng của dự án đấy chứ …”
“Nói nhảm gì đó, chắc chắn có ích.” Trần Thương đi đến bên cửa sổ, đèn bên ngoài gần như đã tắt hết, chỉ còn hai ngọn đèn leo lét nhưng cũng không tối hẳn.
“Vậy anh định thanh toán cho ai?”
Anh không trả lời, bỏ cái gối trên ghế sô pha sau đó lấy một trong những chiếc hộp gỗ có nắp đậy đến gần tai.
Mọi âm thanh đều im lặng, chỉ có tiếng tích tắc của con trỏ chuyển động xen lẫn với tiếng tim đập của anh, ngược lại có hơi ồn ào.
An Du đã ngủ say, tiếng hít thở đều đều, hai tay nắm hờ đặt trên đỉnh đầu. Đúng kiểu tư thế ngủ buông xuôi thoải mái, không hề có chút phòng bị nào.
Anh cười: “Một kẻ ngốc.”
“Một… kẻ ngốc đáng yêu.”