Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 39: Tức cảnh (2)
Khu phòng học cũ chỉ có ba tầng, bên ngoài bức tường là giàn dây leo đã mọc cao quá nửa, không thấy lá non, chỉ có những cành khô tàn rủ xuống. Nhìn bên ngoài chỉ thấy những phòng học này mang một vẻ tĩnh mịch, chết chóc.
Trên tường có lác đác vài vết nứt, một vệt nứt dài nhất bắt đầu từ cửa sổ này kéo thẳng đến tận góc của một cửa sổ khác. Không ít cửa sổ đã bị mất khung kính, chỉ còn trơ trọi khung cửa trống rỗng, từ xa nhìn vào trông giống như những con mắt tối đen. Ngay trước lối lên cầu thang chỉ có một cái xích cũ đã bị gỉ sét, vây lại một cách sơ sài để ngăn người đi lên. Bảng hiệu bằng gỗ đã bị tuột mất đinh ở ba góc, miễn cưỡng cũng treo được trên bức tường bên cạnh mang dòng chữ: “Khu vực nguy hiểm, không phận sự miễn vào, người làm trái sẽ bị xử phạt.”
“Càng viết là cấm thì học sinh lại càng muốn ‘thám hiểm’.” An Du cười giễu trong bụng. Cô giẫm mạnh đôi bốt ngắn cổ màu đen lên mặt đất để phát ra tiếng động, cố ý làm phân tán đi sự sợ hãi ngày càng dâng lên trong lòng.
An Du tiến lại gần ngưỡng cửa, bên trong tối đen như mực. Một tấm áp phích không chút bắt mắt được dán trên cột đá nhô cao, trên đó là nội dung tuyên truyền cho tháng chín năm ngoái. Trải qua một học kỳ, do bị phơi dưới cái nắng gắt cùng mưa tạt gió lùa, mặt giấy đã trở nên nhàu nhĩ rách nát, nét chữ cũng bị mờ đi, một số chỗ đã không thể nhìn rõ.
An Du khẽ đọc nội dung bên trên: “Câu lạc bộ kịch… Buổi biểu diễn “Khổng tước bay về phía Đông Nam”… Nhà hát kịch Tây Môn…”
Màn sương trắng dày đặc trong đầu bị vài chữ này đập vỡ thành một khe nứt, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cô, xen lẫn những tiếng ồn ào.
Là giọng của thầy giáo Ngữ văn: “Tiết học công khai tuần sau sẽ diễn vở kịch “Khổng tước bay về phía Đông Nam”, thầy cần vài bạn diễn tập nội dung của tác phẩm, có bạn nào xung phong không?”
Vừa nhập học không lâu, các bạn học còn chưa thân quen nhau lắm. Lúc này người nọ nhìn người kia, cùng nhau ăn ý mà lảng tránh ánh mắt của thầy giáo, sợ chẳng may nhiệm vụ này sẽ rơi trúng đầu mình.
Thầy giáo Ngữ văn nhìn lướt qua một vòng, ho nhẹ vài tiếng lấy hơi, liếc nhìn vào bảng danh sách ở trong tay: “Vậy thầy sẽ nhìn tên để chọn nhé.”
“Bùi An Du, Trần Thương… An Du Trần Thương* à?” Thầy giáo bật cười: “Rất có ý nghĩa, là hai bạn học nào nhỉ?”
(An Du Trần Thương* – khi ghép tên của nữ chính và nam chính cạnh nhau thì sẽ ra một thành ngữ Trung Quốc ‘Ám độ trần thương’. Ý nghĩa của thành ngữ này là ví von hành động khi người khác không kịp đề phòng, chiến lược đột kích bất ngờ hoặc âm thầm tiến hành hoạt động)
Hai bạn học vừa bị gọi tên đã giơ tay lên. Bạn nữ đá nhẹ chân vào ghế của bạn nam, bạn nam nửa như quay đầu nhìn bạn nữ, khóe miệng nhếch lên, bạn nữ khẽ nhướng lông mày, lén lút làm mặt quỷ.
“Trai xinh gái đẹp, quá tốt.” Thầy giáo gật đầu, đánh dấu vào tên của hai người: “Hai em sẽ đảm nhận vai Tiêu Trọng Khanh và Lưu Lan Chi.”
***
Chiều hoàng hôn đang dần tắt. Tuy rằng đã vào thu nhưng lá cây vẫn xanh thẫm, gió nóng mang hương vị của mùa hè vẫn chưa tan hết khẽ lùa vào mặt.
Đôi giày vải rảo bước trên bậc thềm hành lang của dãy phòng học cũ, bước đi nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng. Đôi chân thon dài trắng nõn bắt mắt, chiếc váy ngắn lắc lư sinh động theo từng nhịp chân uyển chuyển.
Ý cười tràn đầy trên nét mặt của cô gái nhỏ, cô lớn tiếng gọi bóng dáng cao gầy đang dựa vào hành lang: “Tớ đến rồi!”
Chàng trai ngẩng đầu, gấp quyển sách trong tay lại, mỉm cười đi về phía cô gái hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
“Ừm… quên thông báo rồi.” Cô gái bỏ cặp sách xuống, nhìn xung quanh rồi lại nhìn lên mặt cậu bạn: “Bạn học diễn vai A Huynh không phải do cậu thông báo sao?”
Chàng trai cong cong khoé mắt, mặt không đổi sắc, thản nhiên trả lời: “Thật trùng hợp, tớ cũng quên không báo cho cậu ấy rồi.”
“Vậy bây giờ chúng mình luyện tập nhé.” Cô gái mím môi nén cười, lấy cuốn sách Ngữ văn ra: “Đến đây tập khớp lời thoại nào.”
Hai người lật đến bài “Khổng tước bay về phía Đông Nam”, cầm quyển sách nghiêm túc bắt đầu đọc. Khi đến phần đối thoại, chàng trai đọc từng câu từng chữ:
“Thề chẳng muốn xa đâu
Nàng tạm về nhà ở
Ta tới phủ ít lâu
Sẽ đón nàng trở lại
Quyết chẳng phụ lòng nhau.”
“Không phải.” Cô gái ngắt lời cậu bạn: “Cậu diễn như vậy thì quá cứng nhắc rồi, trong sách viết ‘Cúi đầu và thì thầm’, cậu nên nói bên tai tớ mới đúng.”
Chàng trai ngẩn người, khoé môi cong lên, rất biết nghe lời tiến lại gần cô gái, cúi đầu xuống nói lại một lần nữa bên tai cô.
Trầm thấp, từ tốn, hơi thở nóng rực.
Môi của cậu chỉ còn cách một centimet là chạm vào tai cô, gò má của hai người kề sát bên nhau, thậm chí vài sợi tóc mai còn bị quấn vào nhau.
“Được…Được rồi.” Cả khuôn mặt và vành tai của cô gái đều trở nên đỏ rực. Cô cố gắng che giấu sự thẹn thùng, phe phẩy tay như quạt gió, dịch sang bên cạnh một chút: “Hôm nay nắng to quá, thật là nóng.”
Chàng trai cười nói: “Đến lượt cậu đấy.”
Cô khẽ ho hai tiếng, không dám nhìn thẳng cậu, ánh mắt dán lên trang sách:
“Chàng nếu còn ghi nhớ
Mong sớm trở lại tìm
Chàng vững như đá tảng
Thân thiếp như cỏ lau
Cỏ như tơ dai dẻo
Đá tảng vững bền lâu.”
“Cậu phải nhìn mình mà nói.” Chàng trai chỉ chỉ vào sách, dựa vào cùng một lý do mà yêu cầu cô: “Trên sách viết ‘Đôi tình nhân luyến lưu bên nhau.’, cậu diễn như thế không hề có tý cảm giác không nỡ rời xa nào.”
“… Tại sao cậu lại để bụng như thế?” Cô gái cười ra tiếng, kẹp sách dưới cánh tay, hai tay mềm mịn đặt vào lòng bàn tay khô ráo của chàng trai, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu. Đôi mắt trong veo như nước suối, cố gắng hết sức ra vẻ đưa tình: “Thế này đã được chưa?”
“Tạm được.”
Mấy giây ngắn ngủi lại như mấy chục phút trôi qua, chàng thiếu niên không nói gì, chăm chú ngắm nhìn cô gái, trên miệng vương nụ cười.
Cuối cùng thiếu nữ cũng không thể chịu đựng được ánh mắt đó, cô cụp mắt xuống, lúc rụt tay lại còn bị một lực cản nhẹ ngăn trở. Cô gái thấp giọng nói: “Này, trước tiên chúng ta học thuộc lòng trước đã, sau đó mới xem động tác nào thích hợp.”
“Cậu đừng cho rằng cậu diễn tốt rồi nha.” Cô gái chọc chọc vào cánh tay chàng trai: “Vừa rồi, ánh mắt của cậu nên bi thương, mà cậu lại trông như rất vui mừng, không phù hợp.”
Chàng trai bật cười, thu tay lại: “Tất cả đều nghe theo ‘chị đạo diễn’.”
Họ đọc lại lời thoại vài lần, cảm thấy đã mượt hơn rồi.
Cô gái gấp cuốn sách lại, bỗng nhiên trong lòng đầy phẫn nộ nói: “Tiêu Trọng Khanh không thâm tình chút nào, thật ra ông rất yếu đuối! Lưu Lan Chi quá đáng thương, dựa vào cái gì mà phải chịu đựng như vậy chứ? Bà ấy quá ngốc, kết hôn với con trai của thái thú thì có gì không tốt chứ? Tin vào một lời hứa mơ hồ rỗng tuếch, cuối cùng lại phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Nếu là tớ, tớ thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ tớ!”
“Tiêu Trọng Khanh không có cách nào bảo vệ cho vợ của mình thật chu toàn, lại vừa muốn hiếu thảo với cha mẹ. Kết quả cuối cùng là phải treo cổ tự tử trên cành đông nam, vô dụng đến thế là cùng. Người đời sau tôn vinh lòng chung thuỷ của ông, nhưng lại không thấy được cái giá mà Lưu Lan Chi phải trả còn nhiều hơn thế.”
“Cậu thật sự không thay đổi gì so với lúc nhỏ.” Chàng trai nhẫn nại nghe cô gái nói xong, cười bất đắc dĩ: “Một bi kịch tình yêu của thời phong kiến, đây không phải là ca tụng mà là phê phán, cho nên cậu không cần phải phẫn nộ như thế.”
“Cũng phải, liên quan gì đến tớ chứ?” Cô gái cũng cảm thấy bản thân có hơi kích động. Sau khi bình tĩnh lại, cô lắc lắc đầu nói: “Người xưa thật là cố chấp, dù sao chết vì tình cũng không phải tớ.”
Cô gái cười cười nhìn chàng trai, một giây sau liền nhập vai: “Phu quân, chúng ta luyện thêm một lần nữa nha.”
“… Ừ.” Chàng trai sờ sờ gáy, gương mặt dần nóng lên. Sắc trời cũng nhá nhem tối, hình bóng của hai người bị kéo dài ra, in lên bờ tường cũ đã bị tróc sơn.
Nét mặt của chàng thiếu niên thể hiện sự dứt khoát:
“…Tảng đá vuông vững chắc
Ngàn năm chẳng đổi thay
Cỏ lau chỉ có lúc
Sớm chiều hết dẻo dai.”
“Chậc chậc chậc, đây căn bản không phải là Tiêu Trọng Khanh, lúc này ông ấy hẳn là rất phẫn nộ.” Cô gái vuốt cằm không đồng ý với cách diễn của chàng trai: “Cậu là đang diễn ‘Trần Trọng Khanh’ hả? Nhìn mình nè, đây mới đúng là Tiêu Trọng Khanh.”
Cô gái bắt đầu làm mẫu, lông mày nhíu lại, nhìn như muốn rơi lệ:
“Chàng nói sao đắng cay
Cùng là thân bức bách
Quyết liều với chàng đây
Dưới suối vàng gặp mặt
Chớ trái lời hôm nay!”
“Tuy cậu diễn tốt hơn so với tớ.” Thiếu niên chắp tay hành lễ với cô gái: “Nhưng bộ dạng này của cậu càng giống như đang tức giận, chứ không phải bị ấm ức.”
“A, được rồi, được rồi!” Cô gái thay đổi sắc mặt, nhướng mày: “Một tiết Ngữ văn thôi mà, không cần phải nghiêm túc như thế đâu!”
Chàng trai không tán thành, khoanh tay nói: “An Du, thái độ học tập của cậu không đúng, tớ cho rằng mỗi ngày chúng ta tan học đều phải luyện tập.”
***
Màn sương trắng trong đầu nhanh chóng tan đi, hình ảnh nắng vàng, lá xanh, chàng trai cùng cô gái trẻ trung non nớt đều hoá thành những hạt bụi nhỏ tan biến mất. Bậc thềm trên hành lang đã được xi măng đổ bằng, trán của An Du chạm vào tờ áp phích lạnh lẽo, tay của cô chạm nhẹ lên trán.
Hai học sinh một nam một nữ đi ra từ trong toà nhà cũ tối đen, chân va vào xích sắt phát ra tiếng lách cách, nhìn thấy An Du đang đứng ở cửa thì bị dọa kêu lên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Có bệnh à.”
An Du giương mắt dõi theo hướng họ rời đi, sự hỗn loạn lại dâng lên trong đầu làm cô đau đớn không thể đứng thẳng được. Cô dựa vào tường, từ từ trượt xuống ngã ngồi ra đất, những ngón tay bấu vào lớp sơn trên tường, khiến những mảnh vụn rơi lả tả vào lòng bàn tay.
*Trong bài dịch sử dụng bản dịch bài “Tiêu Trọng Khanh Thê” của Điệp Luyến Hoa.
Trên tường có lác đác vài vết nứt, một vệt nứt dài nhất bắt đầu từ cửa sổ này kéo thẳng đến tận góc của một cửa sổ khác. Không ít cửa sổ đã bị mất khung kính, chỉ còn trơ trọi khung cửa trống rỗng, từ xa nhìn vào trông giống như những con mắt tối đen. Ngay trước lối lên cầu thang chỉ có một cái xích cũ đã bị gỉ sét, vây lại một cách sơ sài để ngăn người đi lên. Bảng hiệu bằng gỗ đã bị tuột mất đinh ở ba góc, miễn cưỡng cũng treo được trên bức tường bên cạnh mang dòng chữ: “Khu vực nguy hiểm, không phận sự miễn vào, người làm trái sẽ bị xử phạt.”
“Càng viết là cấm thì học sinh lại càng muốn ‘thám hiểm’.” An Du cười giễu trong bụng. Cô giẫm mạnh đôi bốt ngắn cổ màu đen lên mặt đất để phát ra tiếng động, cố ý làm phân tán đi sự sợ hãi ngày càng dâng lên trong lòng.
An Du tiến lại gần ngưỡng cửa, bên trong tối đen như mực. Một tấm áp phích không chút bắt mắt được dán trên cột đá nhô cao, trên đó là nội dung tuyên truyền cho tháng chín năm ngoái. Trải qua một học kỳ, do bị phơi dưới cái nắng gắt cùng mưa tạt gió lùa, mặt giấy đã trở nên nhàu nhĩ rách nát, nét chữ cũng bị mờ đi, một số chỗ đã không thể nhìn rõ.
An Du khẽ đọc nội dung bên trên: “Câu lạc bộ kịch… Buổi biểu diễn “Khổng tước bay về phía Đông Nam”… Nhà hát kịch Tây Môn…”
Màn sương trắng dày đặc trong đầu bị vài chữ này đập vỡ thành một khe nứt, một giọng nói già nua vang lên trong đầu cô, xen lẫn những tiếng ồn ào.
Là giọng của thầy giáo Ngữ văn: “Tiết học công khai tuần sau sẽ diễn vở kịch “Khổng tước bay về phía Đông Nam”, thầy cần vài bạn diễn tập nội dung của tác phẩm, có bạn nào xung phong không?”
Vừa nhập học không lâu, các bạn học còn chưa thân quen nhau lắm. Lúc này người nọ nhìn người kia, cùng nhau ăn ý mà lảng tránh ánh mắt của thầy giáo, sợ chẳng may nhiệm vụ này sẽ rơi trúng đầu mình.
Thầy giáo Ngữ văn nhìn lướt qua một vòng, ho nhẹ vài tiếng lấy hơi, liếc nhìn vào bảng danh sách ở trong tay: “Vậy thầy sẽ nhìn tên để chọn nhé.”
“Bùi An Du, Trần Thương… An Du Trần Thương* à?” Thầy giáo bật cười: “Rất có ý nghĩa, là hai bạn học nào nhỉ?”
(An Du Trần Thương* – khi ghép tên của nữ chính và nam chính cạnh nhau thì sẽ ra một thành ngữ Trung Quốc ‘Ám độ trần thương’. Ý nghĩa của thành ngữ này là ví von hành động khi người khác không kịp đề phòng, chiến lược đột kích bất ngờ hoặc âm thầm tiến hành hoạt động)
Hai bạn học vừa bị gọi tên đã giơ tay lên. Bạn nữ đá nhẹ chân vào ghế của bạn nam, bạn nam nửa như quay đầu nhìn bạn nữ, khóe miệng nhếch lên, bạn nữ khẽ nhướng lông mày, lén lút làm mặt quỷ.
“Trai xinh gái đẹp, quá tốt.” Thầy giáo gật đầu, đánh dấu vào tên của hai người: “Hai em sẽ đảm nhận vai Tiêu Trọng Khanh và Lưu Lan Chi.”
***
Chiều hoàng hôn đang dần tắt. Tuy rằng đã vào thu nhưng lá cây vẫn xanh thẫm, gió nóng mang hương vị của mùa hè vẫn chưa tan hết khẽ lùa vào mặt.
Đôi giày vải rảo bước trên bậc thềm hành lang của dãy phòng học cũ, bước đi nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng. Đôi chân thon dài trắng nõn bắt mắt, chiếc váy ngắn lắc lư sinh động theo từng nhịp chân uyển chuyển.
Ý cười tràn đầy trên nét mặt của cô gái nhỏ, cô lớn tiếng gọi bóng dáng cao gầy đang dựa vào hành lang: “Tớ đến rồi!”
Chàng trai ngẩng đầu, gấp quyển sách trong tay lại, mỉm cười đi về phía cô gái hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
“Ừm… quên thông báo rồi.” Cô gái bỏ cặp sách xuống, nhìn xung quanh rồi lại nhìn lên mặt cậu bạn: “Bạn học diễn vai A Huynh không phải do cậu thông báo sao?”
Chàng trai cong cong khoé mắt, mặt không đổi sắc, thản nhiên trả lời: “Thật trùng hợp, tớ cũng quên không báo cho cậu ấy rồi.”
“Vậy bây giờ chúng mình luyện tập nhé.” Cô gái mím môi nén cười, lấy cuốn sách Ngữ văn ra: “Đến đây tập khớp lời thoại nào.”
Hai người lật đến bài “Khổng tước bay về phía Đông Nam”, cầm quyển sách nghiêm túc bắt đầu đọc. Khi đến phần đối thoại, chàng trai đọc từng câu từng chữ:
“Thề chẳng muốn xa đâu
Nàng tạm về nhà ở
Ta tới phủ ít lâu
Sẽ đón nàng trở lại
Quyết chẳng phụ lòng nhau.”
“Không phải.” Cô gái ngắt lời cậu bạn: “Cậu diễn như vậy thì quá cứng nhắc rồi, trong sách viết ‘Cúi đầu và thì thầm’, cậu nên nói bên tai tớ mới đúng.”
Chàng trai ngẩn người, khoé môi cong lên, rất biết nghe lời tiến lại gần cô gái, cúi đầu xuống nói lại một lần nữa bên tai cô.
Trầm thấp, từ tốn, hơi thở nóng rực.
Môi của cậu chỉ còn cách một centimet là chạm vào tai cô, gò má của hai người kề sát bên nhau, thậm chí vài sợi tóc mai còn bị quấn vào nhau.
“Được…Được rồi.” Cả khuôn mặt và vành tai của cô gái đều trở nên đỏ rực. Cô cố gắng che giấu sự thẹn thùng, phe phẩy tay như quạt gió, dịch sang bên cạnh một chút: “Hôm nay nắng to quá, thật là nóng.”
Chàng trai cười nói: “Đến lượt cậu đấy.”
Cô khẽ ho hai tiếng, không dám nhìn thẳng cậu, ánh mắt dán lên trang sách:
“Chàng nếu còn ghi nhớ
Mong sớm trở lại tìm
Chàng vững như đá tảng
Thân thiếp như cỏ lau
Cỏ như tơ dai dẻo
Đá tảng vững bền lâu.”
“Cậu phải nhìn mình mà nói.” Chàng trai chỉ chỉ vào sách, dựa vào cùng một lý do mà yêu cầu cô: “Trên sách viết ‘Đôi tình nhân luyến lưu bên nhau.’, cậu diễn như thế không hề có tý cảm giác không nỡ rời xa nào.”
“… Tại sao cậu lại để bụng như thế?” Cô gái cười ra tiếng, kẹp sách dưới cánh tay, hai tay mềm mịn đặt vào lòng bàn tay khô ráo của chàng trai, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu. Đôi mắt trong veo như nước suối, cố gắng hết sức ra vẻ đưa tình: “Thế này đã được chưa?”
“Tạm được.”
Mấy giây ngắn ngủi lại như mấy chục phút trôi qua, chàng thiếu niên không nói gì, chăm chú ngắm nhìn cô gái, trên miệng vương nụ cười.
Cuối cùng thiếu nữ cũng không thể chịu đựng được ánh mắt đó, cô cụp mắt xuống, lúc rụt tay lại còn bị một lực cản nhẹ ngăn trở. Cô gái thấp giọng nói: “Này, trước tiên chúng ta học thuộc lòng trước đã, sau đó mới xem động tác nào thích hợp.”
“Cậu đừng cho rằng cậu diễn tốt rồi nha.” Cô gái chọc chọc vào cánh tay chàng trai: “Vừa rồi, ánh mắt của cậu nên bi thương, mà cậu lại trông như rất vui mừng, không phù hợp.”
Chàng trai bật cười, thu tay lại: “Tất cả đều nghe theo ‘chị đạo diễn’.”
Họ đọc lại lời thoại vài lần, cảm thấy đã mượt hơn rồi.
Cô gái gấp cuốn sách lại, bỗng nhiên trong lòng đầy phẫn nộ nói: “Tiêu Trọng Khanh không thâm tình chút nào, thật ra ông rất yếu đuối! Lưu Lan Chi quá đáng thương, dựa vào cái gì mà phải chịu đựng như vậy chứ? Bà ấy quá ngốc, kết hôn với con trai của thái thú thì có gì không tốt chứ? Tin vào một lời hứa mơ hồ rỗng tuếch, cuối cùng lại phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Nếu là tớ, tớ thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ tớ!”
“Tiêu Trọng Khanh không có cách nào bảo vệ cho vợ của mình thật chu toàn, lại vừa muốn hiếu thảo với cha mẹ. Kết quả cuối cùng là phải treo cổ tự tử trên cành đông nam, vô dụng đến thế là cùng. Người đời sau tôn vinh lòng chung thuỷ của ông, nhưng lại không thấy được cái giá mà Lưu Lan Chi phải trả còn nhiều hơn thế.”
“Cậu thật sự không thay đổi gì so với lúc nhỏ.” Chàng trai nhẫn nại nghe cô gái nói xong, cười bất đắc dĩ: “Một bi kịch tình yêu của thời phong kiến, đây không phải là ca tụng mà là phê phán, cho nên cậu không cần phải phẫn nộ như thế.”
“Cũng phải, liên quan gì đến tớ chứ?” Cô gái cũng cảm thấy bản thân có hơi kích động. Sau khi bình tĩnh lại, cô lắc lắc đầu nói: “Người xưa thật là cố chấp, dù sao chết vì tình cũng không phải tớ.”
Cô gái cười cười nhìn chàng trai, một giây sau liền nhập vai: “Phu quân, chúng ta luyện thêm một lần nữa nha.”
“… Ừ.” Chàng trai sờ sờ gáy, gương mặt dần nóng lên. Sắc trời cũng nhá nhem tối, hình bóng của hai người bị kéo dài ra, in lên bờ tường cũ đã bị tróc sơn.
Nét mặt của chàng thiếu niên thể hiện sự dứt khoát:
“…Tảng đá vuông vững chắc
Ngàn năm chẳng đổi thay
Cỏ lau chỉ có lúc
Sớm chiều hết dẻo dai.”
“Chậc chậc chậc, đây căn bản không phải là Tiêu Trọng Khanh, lúc này ông ấy hẳn là rất phẫn nộ.” Cô gái vuốt cằm không đồng ý với cách diễn của chàng trai: “Cậu là đang diễn ‘Trần Trọng Khanh’ hả? Nhìn mình nè, đây mới đúng là Tiêu Trọng Khanh.”
Cô gái bắt đầu làm mẫu, lông mày nhíu lại, nhìn như muốn rơi lệ:
“Chàng nói sao đắng cay
Cùng là thân bức bách
Quyết liều với chàng đây
Dưới suối vàng gặp mặt
Chớ trái lời hôm nay!”
“Tuy cậu diễn tốt hơn so với tớ.” Thiếu niên chắp tay hành lễ với cô gái: “Nhưng bộ dạng này của cậu càng giống như đang tức giận, chứ không phải bị ấm ức.”
“A, được rồi, được rồi!” Cô gái thay đổi sắc mặt, nhướng mày: “Một tiết Ngữ văn thôi mà, không cần phải nghiêm túc như thế đâu!”
Chàng trai không tán thành, khoanh tay nói: “An Du, thái độ học tập của cậu không đúng, tớ cho rằng mỗi ngày chúng ta tan học đều phải luyện tập.”
***
Màn sương trắng trong đầu nhanh chóng tan đi, hình ảnh nắng vàng, lá xanh, chàng trai cùng cô gái trẻ trung non nớt đều hoá thành những hạt bụi nhỏ tan biến mất. Bậc thềm trên hành lang đã được xi măng đổ bằng, trán của An Du chạm vào tờ áp phích lạnh lẽo, tay của cô chạm nhẹ lên trán.
Hai học sinh một nam một nữ đi ra từ trong toà nhà cũ tối đen, chân va vào xích sắt phát ra tiếng lách cách, nhìn thấy An Du đang đứng ở cửa thì bị dọa kêu lên một tiếng, nhỏ giọng nói: “Có bệnh à.”
An Du giương mắt dõi theo hướng họ rời đi, sự hỗn loạn lại dâng lên trong đầu làm cô đau đớn không thể đứng thẳng được. Cô dựa vào tường, từ từ trượt xuống ngã ngồi ra đất, những ngón tay bấu vào lớp sơn trên tường, khiến những mảnh vụn rơi lả tả vào lòng bàn tay.
*Trong bài dịch sử dụng bản dịch bài “Tiêu Trọng Khanh Thê” của Điệp Luyến Hoa.