Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 31: Gọi nhầm
An Du cầm lấy điện thoại, xác nhận đúng là bản thân đã gọi cho Trần Thương.
Tiếng ồn ào náo nhiệt tự động truyền đến, tiếng cười nhẹ như chim hót xẹt qua, tiếng reo hò hỗn loạn của một đám người ầm ĩ bên tai, lấn át cả nhịp tim đang đập nhanh.
Trong phòng không còn lạnh lẽo cô đơn, An Du trở về với hiện thực.
Cô không nói chuyện, chỉ cúi người nhìn chăm chăm vào đầu mũi chân của mình.
Trần Thương lại “Alo” hai tiếng, giọng nói trong trẻo xen lẫn với tiếng cười nói nhộn nhịp rất không chân thật. An Du nghĩ không ra tại sao bản thân chỉ cần nghe tiếng của anh thì dưới chân từ hư không lập tức quay về thực tại.
Sự ngượng ngùng lên men trong im lặng của một bên, hô hấp của cô chậm rãi. Đúng lúc muốn ngắt điện thoại, thì dường như Trần Thương biết trước hành động tiếp theo của cô, nhè nhẹ nói một câu: “Đừng ngắt.”
An Du nhẹ nhàng khép miệng, cầm điện thoại chờ đợi.
Hình như Trần Thương đang bàn bạc với người bên cạnh, cô nghe thấy có tiếng phụ nữ cười nói: “Được, cậu đi đi.”
Hơi thở trầm thấp và tiếng bước chân đan xen nhau, tiếng huyên náo xa dần, Trần Thương tìm một nơi yên tĩnh.
“Nghe rõ chưa?”
Ngón cái An Du chà xát vỏ điện thoại một lúc, nghĩ nên nói như thế nào mới tự nhiên một chút, nhưng lời nói ra lại thành: “Hm… tôi gọi nhầm.”
“Thật không?” Trần Thương bỗng nhiên cười bí ẩn: “Đang lúc giao thừa, cho dù là gọi nhầm số một người xa lạ cũng nên chúc một câu năm mới vui vẻ chứ nhỉ?”
Không có xưng hô, An Du có thể tưởng tượng được dáng vẻ khiêu khích của anh, trên mặt viết dòng chữ “Cách nói dối của em thật kém quá đi”.
An Du đổi chân đạp đạp xuống đất, thở một hơi, cười nhẹ nhàng: “Được rồi, năm mới vui vẻ.”
“Anh đang ở cùng ai đấy?” Cô lại hỏi thêm, chỉ là lời vẫn chưa nói hết đã im lặng, ở giữa bị ngắt chỉ còn nghe âm cuối của nửa chữ.
Câu hỏi này đúng là vượt quá khoảng cách, không phải hỏi thăm mà giống điều tra hơn.
“Ừm…” Trần Thương trầm ngâm do dự: “Cùng một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng.”
An Du xoa xoa lông mày, cảm thấy bản thân đang tự làm khó mình, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy hai người tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa.”
“Em gặp qua rồi.” Trần Thương lại cười, hơi nghiêm chỉnh lại: “Cùng với chị họ của anh, dẫn theo cháu gái ra ngoài chơi.”
An Du “Ừ” một tiếng, giọng nói ấm áp hơn, quan tâm hỏi: “Chị ấy vẫn ổn chứ?”
“Khá tốt, đã vượt qua phỏng vấn nội bộ rồi, sau Tết sẽ vào làm việc ở tổ hạng mục trên lầu.”
An Du không quen ép mình tìm đề tài để nói chuyện cùng anh, hai người lại rơi vào im lặng.
Tiếng huyên náo ở phía xa lại vang lên, chắc là sắp bắt đầu đếm ngược rồi.
Trần Thương hỏi: “Em có muốn xem video không? Gửi em xem thành Hoàn Giang Lâm nhé, rất náo nhiệt.”
An Du thay đổi tư thế, liếc nhìn bản thân trong gương: cả người bận váy ngủ màu trắng, tóc xõa tùy ý, trán bị bầm tím, cửa sổ mở một nửa, ánh trăng rọi lên nửa gương mặt cô.
Cô cố gắng cong khóe miệng lên, nụ cười hình thức cũng không thay đổi được khuôn mặt ảm đạm trắng bệch, như một con ma nữ không còn biết đến trời đất gì nữa.
An Du thở dài, trả lời: “Không cần đâu, tôi nghe tiếng được rồi, quận thành không thấy được pháo hoa, rất yên lặng.”
Cô nhìn bầu trời tối đen như bản vẽ, trên không trung phác họa hình dáng của vài tia pháo hoa, bên cạnh còn nghe thấy tiếng đếm “Mười, chín, tám, bảy, sáu… một” trong điện thoại, thông qua đường dây điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích hân hoan.
Cô đoán rằng ở đó nhất định có vài người ôm lấy người mình yêu tỏ tình, nhất định có đứa trẻ ngồi trên vai bố mà vỗ vỗ tay, cũng có người lớn tuổi nắm lấy tay bạn già cùng nhau chúc mừng năm mới.
Đợi tiếng ồn ào dần tan, An Du nói nhanh với Trần Thương: “Năm mới vui vẻ, tạm biệt.” Vừa dứt lời thì nhanh chóng định ngắt điện thoại.
Trần Thương nhàn nhạt trả lời: “Lát nữa vào game nhé.”
“Hả?” An Du nghi hoặc nửa giây, thoáng chốc phản ứng lại, oán giận anh: “Không phải chứ giám đốc Trần, nghỉ lễ mà anh còn bắt tôi làm việc sao?”
Tuy rằng nghe có vẻ trách mắng, nhưng trong lòng lại vô cớ mà trở nên vui vẻ.
Trần Thương cười cười: “Không phải công việc, nhưng em nhớ lên mạng nhé, mở voice chat.”
An Du nhận lời.
Trong vòng mấy phút, An Du nhận được một email từ người gửi là TestFlight, mời cô tham gia team kiểm tra phiên bản mùa xuân của <Yêu ma ký>.
Trần Thương gọi điện thoại đến: “Em xem email chưa? Tải bản kiểm tra về nhé.”
An Du ngạc nhiên nhếch lông mày, trả lời: “Ừ, sản phẩm bên đây không phải luôn được cất giữ kỹ càng sao? Lôi Thịnh có quy định phiên bản lớn mấy ngày cuối mới được thăm dò mua bán mà, sợ chúng ta tiết lộ điều cơ mật, hôm nay rộng lượng vậy?”
“Quy định thì cứng nhắc, con người mới linh hoạt, bây giờ tôi nói sao thì là vậy.” Trần Thương không bận tâm đến giọng nói bỡn cợt của cô: “Chọn xong môn phái trạm dịch chủ thành thì tập hợp.”
“Nghe lời Boss hết.”
An Du dựa nửa người vào giường, bấm điện thoại tải phiên bản mới của <Yêu ma ký> về, đăng nhập, chọn hắc y môn phái hành nghề sát thủ.
ID nữ khăn đen che mặt, cả người tím đậm, áo giáp ở cổ tay xanh đen, bên hông có hai đoản đao, toát lên vẻ hào hiệp và ngang ngược.
Cô chọn xong nhân vật thì tiến vào trạm dịch chủ thành.
“Anh đâu rồi?”
“Quay đầu lại.”
An Du kéo góc nhìn ra xa, bên cạnh liền xuất hiện một nam nhân trang phục bạch y, fabanwan*, cổ áo trong xanh nhạt, nhìn anh tựa như tượng tạc.
(*fabanwan: kiểu tóc này thuộc thời Đường là tết một nửa số tóc trên đầu, chứ nó không búi hết lên. Các thiếu nữ hay búi kiểu nửa tóc đấy, còn búi cả lên là phu nhân.)
An Du rung động kêu lên một tiếng, mất thăng bằng nhảy lên người anh: “‘Tố thủ’ ra phiên bản nam rồi sao? Đẹp quá đi! Thật là đẹp!”
Trần Thương cười nhẹ: “Chưa phải là phiên bản cuối cùng đâu, qua hai tháng nữa mới công bố, test thử trước đã.”
Anh gọi một đàn ngựa, cũng để An Du làm theo: “Lên ngựa, đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Bản đồ mới.”
Tiếng ồn ào náo nhiệt tự động truyền đến, tiếng cười nhẹ như chim hót xẹt qua, tiếng reo hò hỗn loạn của một đám người ầm ĩ bên tai, lấn át cả nhịp tim đang đập nhanh.
Trong phòng không còn lạnh lẽo cô đơn, An Du trở về với hiện thực.
Cô không nói chuyện, chỉ cúi người nhìn chăm chăm vào đầu mũi chân của mình.
Trần Thương lại “Alo” hai tiếng, giọng nói trong trẻo xen lẫn với tiếng cười nói nhộn nhịp rất không chân thật. An Du nghĩ không ra tại sao bản thân chỉ cần nghe tiếng của anh thì dưới chân từ hư không lập tức quay về thực tại.
Sự ngượng ngùng lên men trong im lặng của một bên, hô hấp của cô chậm rãi. Đúng lúc muốn ngắt điện thoại, thì dường như Trần Thương biết trước hành động tiếp theo của cô, nhè nhẹ nói một câu: “Đừng ngắt.”
An Du nhẹ nhàng khép miệng, cầm điện thoại chờ đợi.
Hình như Trần Thương đang bàn bạc với người bên cạnh, cô nghe thấy có tiếng phụ nữ cười nói: “Được, cậu đi đi.”
Hơi thở trầm thấp và tiếng bước chân đan xen nhau, tiếng huyên náo xa dần, Trần Thương tìm một nơi yên tĩnh.
“Nghe rõ chưa?”
Ngón cái An Du chà xát vỏ điện thoại một lúc, nghĩ nên nói như thế nào mới tự nhiên một chút, nhưng lời nói ra lại thành: “Hm… tôi gọi nhầm.”
“Thật không?” Trần Thương bỗng nhiên cười bí ẩn: “Đang lúc giao thừa, cho dù là gọi nhầm số một người xa lạ cũng nên chúc một câu năm mới vui vẻ chứ nhỉ?”
Không có xưng hô, An Du có thể tưởng tượng được dáng vẻ khiêu khích của anh, trên mặt viết dòng chữ “Cách nói dối của em thật kém quá đi”.
An Du đổi chân đạp đạp xuống đất, thở một hơi, cười nhẹ nhàng: “Được rồi, năm mới vui vẻ.”
“Anh đang ở cùng ai đấy?” Cô lại hỏi thêm, chỉ là lời vẫn chưa nói hết đã im lặng, ở giữa bị ngắt chỉ còn nghe âm cuối của nửa chữ.
Câu hỏi này đúng là vượt quá khoảng cách, không phải hỏi thăm mà giống điều tra hơn.
“Ừm…” Trần Thương trầm ngâm do dự: “Cùng một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng.”
An Du xoa xoa lông mày, cảm thấy bản thân đang tự làm khó mình, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy hai người tiếp tục đi, tôi không làm phiền nữa.”
“Em gặp qua rồi.” Trần Thương lại cười, hơi nghiêm chỉnh lại: “Cùng với chị họ của anh, dẫn theo cháu gái ra ngoài chơi.”
An Du “Ừ” một tiếng, giọng nói ấm áp hơn, quan tâm hỏi: “Chị ấy vẫn ổn chứ?”
“Khá tốt, đã vượt qua phỏng vấn nội bộ rồi, sau Tết sẽ vào làm việc ở tổ hạng mục trên lầu.”
An Du không quen ép mình tìm đề tài để nói chuyện cùng anh, hai người lại rơi vào im lặng.
Tiếng huyên náo ở phía xa lại vang lên, chắc là sắp bắt đầu đếm ngược rồi.
Trần Thương hỏi: “Em có muốn xem video không? Gửi em xem thành Hoàn Giang Lâm nhé, rất náo nhiệt.”
An Du thay đổi tư thế, liếc nhìn bản thân trong gương: cả người bận váy ngủ màu trắng, tóc xõa tùy ý, trán bị bầm tím, cửa sổ mở một nửa, ánh trăng rọi lên nửa gương mặt cô.
Cô cố gắng cong khóe miệng lên, nụ cười hình thức cũng không thay đổi được khuôn mặt ảm đạm trắng bệch, như một con ma nữ không còn biết đến trời đất gì nữa.
An Du thở dài, trả lời: “Không cần đâu, tôi nghe tiếng được rồi, quận thành không thấy được pháo hoa, rất yên lặng.”
Cô nhìn bầu trời tối đen như bản vẽ, trên không trung phác họa hình dáng của vài tia pháo hoa, bên cạnh còn nghe thấy tiếng đếm “Mười, chín, tám, bảy, sáu… một” trong điện thoại, thông qua đường dây điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích hân hoan.
Cô đoán rằng ở đó nhất định có vài người ôm lấy người mình yêu tỏ tình, nhất định có đứa trẻ ngồi trên vai bố mà vỗ vỗ tay, cũng có người lớn tuổi nắm lấy tay bạn già cùng nhau chúc mừng năm mới.
Đợi tiếng ồn ào dần tan, An Du nói nhanh với Trần Thương: “Năm mới vui vẻ, tạm biệt.” Vừa dứt lời thì nhanh chóng định ngắt điện thoại.
Trần Thương nhàn nhạt trả lời: “Lát nữa vào game nhé.”
“Hả?” An Du nghi hoặc nửa giây, thoáng chốc phản ứng lại, oán giận anh: “Không phải chứ giám đốc Trần, nghỉ lễ mà anh còn bắt tôi làm việc sao?”
Tuy rằng nghe có vẻ trách mắng, nhưng trong lòng lại vô cớ mà trở nên vui vẻ.
Trần Thương cười cười: “Không phải công việc, nhưng em nhớ lên mạng nhé, mở voice chat.”
An Du nhận lời.
Trong vòng mấy phút, An Du nhận được một email từ người gửi là TestFlight, mời cô tham gia team kiểm tra phiên bản mùa xuân của <Yêu ma ký>.
Trần Thương gọi điện thoại đến: “Em xem email chưa? Tải bản kiểm tra về nhé.”
An Du ngạc nhiên nhếch lông mày, trả lời: “Ừ, sản phẩm bên đây không phải luôn được cất giữ kỹ càng sao? Lôi Thịnh có quy định phiên bản lớn mấy ngày cuối mới được thăm dò mua bán mà, sợ chúng ta tiết lộ điều cơ mật, hôm nay rộng lượng vậy?”
“Quy định thì cứng nhắc, con người mới linh hoạt, bây giờ tôi nói sao thì là vậy.” Trần Thương không bận tâm đến giọng nói bỡn cợt của cô: “Chọn xong môn phái trạm dịch chủ thành thì tập hợp.”
“Nghe lời Boss hết.”
An Du dựa nửa người vào giường, bấm điện thoại tải phiên bản mới của <Yêu ma ký> về, đăng nhập, chọn hắc y môn phái hành nghề sát thủ.
ID nữ khăn đen che mặt, cả người tím đậm, áo giáp ở cổ tay xanh đen, bên hông có hai đoản đao, toát lên vẻ hào hiệp và ngang ngược.
Cô chọn xong nhân vật thì tiến vào trạm dịch chủ thành.
“Anh đâu rồi?”
“Quay đầu lại.”
An Du kéo góc nhìn ra xa, bên cạnh liền xuất hiện một nam nhân trang phục bạch y, fabanwan*, cổ áo trong xanh nhạt, nhìn anh tựa như tượng tạc.
(*fabanwan: kiểu tóc này thuộc thời Đường là tết một nửa số tóc trên đầu, chứ nó không búi hết lên. Các thiếu nữ hay búi kiểu nửa tóc đấy, còn búi cả lên là phu nhân.)
An Du rung động kêu lên một tiếng, mất thăng bằng nhảy lên người anh: “‘Tố thủ’ ra phiên bản nam rồi sao? Đẹp quá đi! Thật là đẹp!”
Trần Thương cười nhẹ: “Chưa phải là phiên bản cuối cùng đâu, qua hai tháng nữa mới công bố, test thử trước đã.”
Anh gọi một đàn ngựa, cũng để An Du làm theo: “Lên ngựa, đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Bản đồ mới.”