Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư
Chương 11: B và 6
Mưa thu ở Lâm Thành kéo dài mấy ngày liền, có hôm từng giọt mưa bị đóng băng thành những tinh thể trắng khô. Hôm trước còn có thể đi giày thường, mặc quần áo đơn giản, mang tất mỏng, sau một ngày thôi mà đã phải thay giày ủng áo lông. Đông đến mà không hề có khoảng thời gian giao mùa.
Bản beta của Yêu Ma Ký sắp cập nhật phiên bản lớn. Toàn bộ nhóm dự án làm đến một hai giờ sáng mới tan ca. Mặc dù An Du thuộc nhóm marketing nhưng cũng hết sức tận tâm cùng tiến cùng lùi với những đồng nghiệp ở Lôi Thịnh.
Dương Mạn Ni vừa ngáp vừa oán trách An Du: “Mình với chồng đã gần một tháng chưa sinh hoạt rồi!”
An Du đang xem lại bản dự thảo được gửi cho giới truyền thông, nói: “Mình cũng đâu có khác.”
So sánh độ thê thảm với nhau là điều vui vẻ nhất.
Tinh thần của Dương Mạn Ni bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên: “An Du có bạn trai hả?”
An Du cứng người, hừ một tiếng nói dối: “Ừ….nhưng đã chia tay.”
Dương Mạn Ni chợt hiểu ra: “Tôi cứ nghĩ tại sao cô lại như người sắt không biết mệt mỏi thế, thì ra là dùng công việc để làm tê liệt bản thân.”
Nhìn An Du không có vẻ gì là đau lòng, cô ấy lại nói: “Chân trời nơi nào không có cỏ*, người trong công ty chúng ta đều rất tốt. Cô thấy giám đốc Trần Thương thế nào? Hà Thế Lạc cũng tốt lắm! Còn có chủ nhiệm chương trình Hoàng Húc Bân đủ cao đủ thông minh nữa…”
*nguyên văn: Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa – Chân trời nơi nào không có cỏ, cớ sao yêu mãi một cành hoa
“Mạn Ni!” An Du ngắt lời cô ấy: “Đồng nghiệp cùng nhóm dự án không thể yêu nhau được. Phải báo cáo với lãnh đạo để họ chuyển đi.”
Dương Mạn Ni vỗ đầu: “A! Đúng! Mình quên mất quy định của công ty.”
An Du làm một lúc hai việc, vừa nhanh tay trả lời từng câu hỏi của truyền thông “Được rồi, được rồi. Phiền mọi người.” vừa bình tĩnh phân công với Dương Mạn Ni: “Ừm, Mạn Ni cậu hãy xác nhận thời gian phát sóng trực tiếp của các weibo đại V khác đi. Bên mình sẽ thống nhất phát hành thông báo với những người dẫn chương trình.”
Dương Mạn Ni đưa tay ra dấu OK, không tám với cô nữa.
Tốc độ đánh chữ của An Du chậm dần, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cốc giữ nhiệt Trần Thương tặng ngày hôm đó.
“Bạn trai”, “Trần Thương”? An Du chưa từng gắn hai từ này chung với nhau. Trước đây nhiều nhất là ấn tượng tốt về vẻ bề ngoài – vóc dáng, tóc tai, làn da trắng đều cân đối. Bây giờ thân phận thay đổi, bọn họ thường không cùng ý kiến trong công việc, càng không thể nào nảy sinh tình cảm.
Hơn nữa bọn họ không thích nhau.
Cô không khỏi liếc nhìn phòng làm việc của Trần Thương. Trong phòng đèn vẫn còn sáng. Lúc trước nghe bộ phận nghiên cứu và phát triển nói vì anh điều tra ra một tạo hình có nghi ngờ sao chép nên đã rất tức giận. Anh bắt thiết kế lại toàn bộ nhân vật liên quan. Nhóm thiết kế đang tăng ca, hy vọng sửa xong trước khi phát hành.
Trần Thương đúng là khác biệt với những cấp cao của các nhóm hạng mục khác. Không có người giám đốc sản phẩm nào lại tận tâm theo dõi toàn bộ quy trình kỹ thuật, quan tâm đến từng sự sai sót như vậy.
Chú ý sẽ giữ được thuyền vạn năm*, từ khi Yêu Ma Kí ra mắt tới nay đã thu hút rất nhiều sự chú ý, ngay cả các công ty cạnh tranh cũng không phát hiện sai sót gì, chỉ có thể chua xót mà nói: “Để xem trò chơi này có thể thịnh hành đến lúc nào.”
Nguyên văn 小心驶得万年船 (Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền) trong câu “cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – Trang Tử. Nghĩa là cẩn thận sẽ bắt được ve nghìn tuổi, chú ý sẽ giữ được thuyền vạn năm. Ý muốn nói sự việc cần suy xét kỹ lưỡng trước sau mới có thể đạt được thành quả lâu bền.
Làm việc cùng nhau hơn một tháng, An Du đã hiểu Trần Thương thêm hai phần. Nghĩ như vậy, cô gửi tin nhắn nhắc nhở các KOL khác: “Mọi người ơi, để em kiểm tra bản thảo trước khi xuất bản một lần nữa, yêu cầu bản thảo bên này nghiêm khắc hơn. Em xin lỗi, mọi người vất vả rồi. *yêu mọi người*”.
Nhận câu trả lời đồng ý của mọi người thì An Du mới yên tâm lấy gối đặt lên bàn đánh một giấc.
Mới chợp mắt được mười phút, điện thoại An Du rung lên, cô nhận được tin nhắn từ Trần Thương: “Giám đốc An, mời cô đến văn phòng tôi một lát.”
An Du xoa xoa đôi mắt lim dim, nhìn chằm chằm những lời này mấy phút. Cô nhớ lại xem có phải mình đã chọn sai dự án và cách thực hiện hay không, trong đầu tìm kiếm một lúc không ra nên thản nhiên bước đi hai bước, sau đó bừng tỉnh quay lại đi vòng qua cái bàn thuận tay mang theo chiếc cốc giữ nhiệt.
__________________________________________
Trần Thương nhìn thấy An Du thì ngẩng đầu lên mỉm cười. Cô không tiều tụy vì thức đêm, thần thái vẫn tràn đầy năng lượng như trước.
Nét tươi cười này giống y như dáng vẻ khi anh lên giường với cô. Có chút dịu dàng, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy vẫn có chút xa cách. An Du ngẩn người mất hai giây, sau đó vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại.
Cô lấy chiếc cốc giữ nhiệt ra đặt trên bàn Trần Thương: “Cảm ơn anh ngày hôm đó….”
“Không có gì.” không đợi cô nói xong, Trần Thương tùy tiện bỏ chiếc cốc vào ngăn kéo rồi nói: “Bây giờ có chuyện này cần phiền giám đốc An hỗ trợ.”
“Tạo hình mỹ thuật hiện nay đang thiếu người, liệu bên tiếp thị có tìm được họa sĩ nào đáng tin cậy có thể thuê ngoài không? Tốt nhất người đó có nhiều fan hâm mộ và sức ảnh hưởng.”
An Du nhấp vào mạng nội bộ, mở ra tất cả thông tin của đối tác: “Ừm, hiện tại còn vài tác giả không tệ, giám đốc Trần có thể chọn trong đó.”
Trần Thương xem xong lắc đầu, sau đó lấy ra vài bức tranh nói: “Cô họa sĩ này vẽ rất đẹp, Thường Cẩm Bách đã đề cử cô ấy với tôi. Cô có thể liên lạc với cô ấy đến công ty chúng ta bàn chuyện hợp tác lâu dài hay không?”
An Du suýt chút nữa hộc máu sau khi thấy con dấu ID weibo phía dưới bên phải của bức tranh. Chẳng phải là “Quảng Tạp Khứ Nhất” sao?
An Du lập tức từ chối: “Không được, cô ấy không có thời gian.”
Trần Thương thấy cô từ chối dứt khoát như vậy có hơi nghi ngờ: “Cô chưa hỏi cô ấy sao biết cô ấy không có thời gian?”
“À…” Đủ thứ lý do nảy ra trong đầu An Du: “Ngày trước tôi có tiếp xúc với cô ấy. Tiền nhuận bút của cô ấy rất đắt, một trang vẽ có thể lên tới 100.000 tệ. Hay là chúng ta đổi người khác đi.”
Cô thầm nghĩ nếu mình vừa làm dự án vừa tỉ mỉ làm đồ họa liệu có phải là mang một nửa cuộc đời bán đi không? Đơn giản là báo một cái giá trên trời khiến Trần Thương từ bỏ suy nghĩ này.
Trần Thương không thèm để ý nói: “Không có vấn đề, đắt cũng là bình thường, chúng ta còn có thể trả thêm tiền. Vị họa sĩ này có tới 800 nghìn fan, giúp ích thêm cho việc tuyên truyền.”
Mắt An Du sáng lên: “Thêm bao nhiêu?”
“?” Trần Thương liếc mắt nhìn cô một cái, không hiểu sao cô đột nhiên hưng phấn như vậy, nhíu mày nói: “Không phải cho cô.”
An Du líu lưỡi, ậm ờ hai tiếng mới nói: “…giám đốc Trần, anh nói xem thêm bao nhiêu, tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”
“Chờ cô ấy ra giá.” Trần Thương không chịu nói cho cô dự định của anh: “Nếu giám đốc An bàn bạc không được thì tôi tự đi làm.”
An Du giả vờ nhắc nhở: “Anh là giám đốc sản phẩm, làm thay việc của người khác là không tốt. Từ trước đến nay việc liên hệ với họa sĩ bên ngoài là của chúng tôi.”
“Được rồi, sau khi đàm phán thì hẹn cô ấy gặp mặt ở công ty.”
“…” Năng lực diễn xuất của An Du lập tức biến mất ngay khi anh cúi đầu, mặt nhăn lại thành quả mướp đắng.
Trần Thương ngước mắt lên thì thấy chút bối rối còn sót lại trên mặt cô: “Sao vậy? Không làm được à?”
An Du: “Nhất định phải gặp mặt sao? Liên hệ trực tuyến không được hả?”
“Số tiền không nhỏ, tốt nhất là gặp mặt nói chuyện.” Trần Thương ung dung ôm cánh tay, khóe miệng cong lên một cách đầy thâm ý: “Tôi nghe nói từ trước đến nay giám đốc An luôn có thể giải quyết nhu cầu của bên A.”
Đây là anh đang khiêu khích? An Du nghiến răng, cô cố nặn ra một nụ cười tử tế: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức mang cô ấy về đây.”
Trần Thương gật đầu: “Chờ tin tốt của cô.”
“Đúng rồi, An Du.” Lúc cô đang xoay người rời đi thì Trần Thương gọi lại, lấy một cái túi trong ngăn kéo ra: “Có người chuyển phát nhanh nhầm đến chỗ tôi, trả cô.”
An Du mở túi lấy đôi găng tay bằng bông ra. Mây đen trên mặt cô lập tức tản đi, nở một nụ cười tươi tắn: “Nhất định là cô ấy gửi cho tôi.”
“Hả?”
“Một người bạn tốt của tôi biết mỗi khi trời lạnh thì tay tôi sẽ bị buốt.”
Cô nói với Trần Thương: “Cảm ơn.”
Trần Thương: “Này, thời cô học cấp ba đã từng bị gãy xương tay trái đúng không?”
Lúc ấy cô bó bột đến trường khiến một bên ống tay áo trống rỗng lay động, trong lớp có bạn không có ý tốt gọi cô là “An Dương Quá”. Lúc ấy An Du đã nói: “Dương Quá là anh hùng, không có gì không tốt. Hay là bạn làm chim Điêu cho mình đi?” mới ngăn được biệt danh bị lan truyền.
“Mẹ của An Du là ‘người thứ ba’, An Du không biết xấu hổ ở nhờ nhà họ Bùi.” Sau đó tin tức không biết bị ai thêm mắm thêm muối truyền khắp cả lớp.
Đối với những chuyện này An Du không nhớ rõ lắm, năm hai mươi tuổi cô bị tai nạn xe, đến khi tỉnh dậy thì cảm giác mình mất đi một phần ký ức. Cô đã đi tìm bác sĩ nhưng họ đều bó tay, cuối cùng chẩn đoán bệnh nói là do vấn đề tâm lý.
Mấy năm qua An Du thường xuyên tới chỗ bác sĩ tâm lý để chữa bệnh nhưng hiệu quả rất nhỏ. Lâu dần cô cũng lười đi tìm lại trí nhớ của mình.
Có lẽ những việc đã từng trải qua không được tốt lắm nên cô mới tự mình cố ý quên đi. Kể cả có nhớ ra thì làm sao? Còn không phải là ngẫu nhiên tâm trạng không tốt, ăn cơm, ngủ, học tập, công tác đều bị ảnh hưởng sao? Nhà họ Bùi nói cái gì thì chính là cái đó, cô cứ hờ hững nhận ân huệ sau đó trả hết nợ thôi.
______________________________
Nói về quá khứ, An Du đổi vị trí của Trần Thương từ “bên A” thành “bạn học cũ”, cô cũng nói nhiều hơn.
“Anh có ấn tượng à? Đừng nói nữa.” An Du không muốn nghĩ lại chuyện quá khứ: “Còn không phải do Bùi Văn Đình ồn ào khiến tôi phải chở cậu ta đến trường sao? Cậu ấy nặng như thế, lúc xuống dốc tôi phanh không kịp đâm vào một chiếc xe máy. Kết quả là cậu ấy ngã dập mông, tôi thì bị gãy tay, cứ đến ngày mưa sẽ đau. Thật là phiền!”
“Ha ha, cô biết Bùi Văn Đình à? Cậu ấy rất thích cô đó. Ha ha ha…”
An Du hỏi người có liên quan này một vấn đề cô nghi ngờ đã lâu: “Thời cấp ba chúng ta có ân oán gì sao? Hồi đó chúng ta quen nhau à? Vì sao nhỉ?”
Trần Thương im lặng nhìn cô, cảm xúc không thể lý giải dâng trào trong mắt đã bị anh dập tắt. Một lát sau anh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, chỉ có điều lông mày An Du thì nhíu lại.
Anh đột nhiên đứng dậy tới gần An Du rồi ngồi xuống cạnh cô, giúp cô đeo găng tay vào tay bên trái, nói nhỏ: “Không có gì, là bọn họ đùa giỡn nhàm chán, chúng ta thật sự không quen biết.”
Hơi thở của Trần Thương giống như tấm lưới bao trùm lấy cô. Những ngón tay thon dài cẩn thận kéo thẳng phần găng tay bị cuốn lại, tay kia nâng bàn tay của cô lên, úp hai lòng bàn tay của hai người vào nhau. Nếu như nắm những ngón tay lại sẽ là “thập chỉ tương khấu*”.
Thập chỉ tương khấu, nhất sinh tương thủ – mười ngón tay đan vào nhau, ở bên nhau trọn đời. Ý nói hai người vĩnh viễn ở cạnh nhau
Rõ ràng là chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi nhưng An Du lại vì hành động bất ngờ của anh mà như ngồi trên bàn chông, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Trần Thương bỗng nở nụ cười: “Cô đỏ mặt cái gì?”
Hai mắt anh sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch, âm cuối không giống hỏi mà giống như trêu đùa hơn.
Không muốn tỏ ra yếu thế, An Du nghiêng người về phía trước, môi hai người chỉ kém một chút là chạm nhau. Hô hấp của Trần Thương dần dần có dấu hiệu hỗn loạn, cô cũng chẳng khá hơn chút nào. Cô lập tức lui lại, nhướng mày nói: “Anh để điều hòa nóng quá ấy, ngột ngạt quá!”
Cô nhìn ra hướng khác, rụt tay về tự mình chỉnh lại bao tay, giả vờ nới lỏng áo len cao cổ. Sau đó cô nhanh chóng lật lại địa chỉ trên phiếu chuyển phát nhanh xem một lượt, máy móc chuyển chủ đề: “Haizz, có thể là anh trai shipper không nhìn rõ b06 hay là 606!”
“Ừ.” Trần Thương xé tờ giấy giao hàng gấp lại, sau đó cả hai im lặng trong vài giây.
“A, Trần Thương, tôi nhớ ra rồi!” An Du cảm thấy thái dương đau nhức, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Có một lần là anh khiến tôi bị phạt đứng trong giờ toán có phải không?”
An Du quay trở lại trường học sau một tuần nghỉ ngơi vì bị gãy xương. Giáo viên dạy toán trong lớp hỏi cô, cô không làm bài tập nên đá nhẹ vào ghế của Trần Thương để nhờ giúp đỡ.
Trần Thương mở ra cho cô xem bài làm của anh, cô đọc đáp án trong đó: “Đáp án của câu này là b.”
Cô dạy toán nổi giận: “Điều kiện bài này đều là số, b ở đâu ra?”
An Du nhìn kỹ rồi nói lại: “Là 6, là 6.”
“Tôi thấy em vốn dĩ là không làm, xuống cuối lớp đứng.”
Và thế là An Du nâng cánh tay bó bột xuống cửa sau phòng học đứng một tiết.
Dù sao cô cũng không quan tâm, điểm văn hóa của cô là quá đủ đối với học sinh mỹ thuật. Đến thời gian luyện thi mỹ thuật cô cũng không phải ở lại với bạn cùng lớp, nhưng điều đó không ngăn cản cô ghi hận Trần Thương khi ấy.
Đây cũng là kỷ niệm duy nhất tương đối sâu sắc của họ.
“Cô còn nhớ rõ.” Trần Thương kinh ngạc cười khẽ: “Nhưng lần đó không thể trách tôi được, là do cô nhìn lầm.”
“Anh cũng có trách nhiệm, đừng đùn đẩy.” An Du hừ lạnh một tiếng, lấy bút viết lên giấy: “Nét này của chữ b phải thẳng, của số 6 phải cong.”
Tay hai người dính sát vào nhau, An Du nghiêng đầu nhìn tờ giấy vừa viết, nhìn qua giống như cô đang tựa đầu vào vai Trần Thương.
“Được.” Trần Thương nhẹ giọng nói.
An Du đảo mắt, góc nghiêng của anh dường như gần hơn bao giờ hết, lông mày rũ xuống, tự nhủ chắc là ảo giác do cô quá buồn ngủ, vẻ lạnh lùng thường ngày ở công ty giờ chỉ còn lại vẻ mềm mại.
“Khụ…” An Du đặt bút xuống, đi sang bên cạnh, cách xa Trần Thương rồi quay lại nói chuyện công việc: “Ừm… Tôi sẽ liên hệ với họa sĩ mà giám đốc Trần đang tìm càng sớm càng tốt. Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước.”
Trần Thương cũng khôi phục lại bộ dạng lúc trước, giữ một khoảng cách nhất định với cô: “Vất vả rồi. Giám đốc An đi thong thả, không tiễn.”
Khi An Du ra khỏi cửa, bầu không khí lập tức thoải mái hơn. Cô vỗ vỗ đầu lẩm bẩm: “Quái lạ, tại sao lại không nhớ ra chứ.”
_____________________________
“Sữa canxi! Mình đã nhận được găng tay rồi, cảm ơn nhaaa! *hôn gió*”
An Du tiếp tục gửi tin: “Mình bảo bạn gửi đến Trần Thương lúc nào! Các bạn đến b với 6 cũng không viết cho rõ ràng!”
“A, mình chưa nói với bạn mình và Trần Thương học chung cấp 3 hả? Thật kỳ lạ, anh ta ngồi ở trước mình, lại học cùng trường đại học với mình, tại sao mình lại không thể nhớ chuyện trước đây? Cứ nghĩ đến là mình lại đau đầu.”
“Haiz, nhìn các bạn cùng lớp đều trở thành bên A của mình, bao lâu nữa mình mới có thể tiến lên?”
“Chắc bạn cũng biết Weibo của mình rồi, sau này mình có thể phải giúp Yêu Ma Kí vẽ, nhưng có quy định nhân viên trong nhóm dự án không thể nhận đơn, mình sợ làm như vậy sẽ bị loại khỏi dự án.”
“Trần Thương rất hào phóng luôn! Tiền chảy vào túi anh ta, càng ngày càng sinh lời! *che mặt* Mình phải nghĩ xem làm sao bây giờ!”
“A! Mình nghĩ ra rồi, Sữa Canxi, hay là mình làm, còn tiền thì bạn đến lấy? Ừm… Tớ phải dùng nick phụ rồi. *lé mắt cười*”
“Mình sắp phát tài! Ha ha ha ha!”
Sữa Canxi vẫn online nhưng chưa trả lời cô.
An Du đắc ý bấm like dòng trạng thái “Mình muốn nhanh chóng kiếm được 5 triệu” cô đã đăng tuần trước cho bạn bè lác mắt.
Bản beta của Yêu Ma Ký sắp cập nhật phiên bản lớn. Toàn bộ nhóm dự án làm đến một hai giờ sáng mới tan ca. Mặc dù An Du thuộc nhóm marketing nhưng cũng hết sức tận tâm cùng tiến cùng lùi với những đồng nghiệp ở Lôi Thịnh.
Dương Mạn Ni vừa ngáp vừa oán trách An Du: “Mình với chồng đã gần một tháng chưa sinh hoạt rồi!”
An Du đang xem lại bản dự thảo được gửi cho giới truyền thông, nói: “Mình cũng đâu có khác.”
So sánh độ thê thảm với nhau là điều vui vẻ nhất.
Tinh thần của Dương Mạn Ni bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên: “An Du có bạn trai hả?”
An Du cứng người, hừ một tiếng nói dối: “Ừ….nhưng đã chia tay.”
Dương Mạn Ni chợt hiểu ra: “Tôi cứ nghĩ tại sao cô lại như người sắt không biết mệt mỏi thế, thì ra là dùng công việc để làm tê liệt bản thân.”
Nhìn An Du không có vẻ gì là đau lòng, cô ấy lại nói: “Chân trời nơi nào không có cỏ*, người trong công ty chúng ta đều rất tốt. Cô thấy giám đốc Trần Thương thế nào? Hà Thế Lạc cũng tốt lắm! Còn có chủ nhiệm chương trình Hoàng Húc Bân đủ cao đủ thông minh nữa…”
*nguyên văn: Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa – Chân trời nơi nào không có cỏ, cớ sao yêu mãi một cành hoa
“Mạn Ni!” An Du ngắt lời cô ấy: “Đồng nghiệp cùng nhóm dự án không thể yêu nhau được. Phải báo cáo với lãnh đạo để họ chuyển đi.”
Dương Mạn Ni vỗ đầu: “A! Đúng! Mình quên mất quy định của công ty.”
An Du làm một lúc hai việc, vừa nhanh tay trả lời từng câu hỏi của truyền thông “Được rồi, được rồi. Phiền mọi người.” vừa bình tĩnh phân công với Dương Mạn Ni: “Ừm, Mạn Ni cậu hãy xác nhận thời gian phát sóng trực tiếp của các weibo đại V khác đi. Bên mình sẽ thống nhất phát hành thông báo với những người dẫn chương trình.”
Dương Mạn Ni đưa tay ra dấu OK, không tám với cô nữa.
Tốc độ đánh chữ của An Du chậm dần, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cốc giữ nhiệt Trần Thương tặng ngày hôm đó.
“Bạn trai”, “Trần Thương”? An Du chưa từng gắn hai từ này chung với nhau. Trước đây nhiều nhất là ấn tượng tốt về vẻ bề ngoài – vóc dáng, tóc tai, làn da trắng đều cân đối. Bây giờ thân phận thay đổi, bọn họ thường không cùng ý kiến trong công việc, càng không thể nào nảy sinh tình cảm.
Hơn nữa bọn họ không thích nhau.
Cô không khỏi liếc nhìn phòng làm việc của Trần Thương. Trong phòng đèn vẫn còn sáng. Lúc trước nghe bộ phận nghiên cứu và phát triển nói vì anh điều tra ra một tạo hình có nghi ngờ sao chép nên đã rất tức giận. Anh bắt thiết kế lại toàn bộ nhân vật liên quan. Nhóm thiết kế đang tăng ca, hy vọng sửa xong trước khi phát hành.
Trần Thương đúng là khác biệt với những cấp cao của các nhóm hạng mục khác. Không có người giám đốc sản phẩm nào lại tận tâm theo dõi toàn bộ quy trình kỹ thuật, quan tâm đến từng sự sai sót như vậy.
Chú ý sẽ giữ được thuyền vạn năm*, từ khi Yêu Ma Kí ra mắt tới nay đã thu hút rất nhiều sự chú ý, ngay cả các công ty cạnh tranh cũng không phát hiện sai sót gì, chỉ có thể chua xót mà nói: “Để xem trò chơi này có thể thịnh hành đến lúc nào.”
Nguyên văn 小心驶得万年船 (Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền) trong câu “cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – Trang Tử. Nghĩa là cẩn thận sẽ bắt được ve nghìn tuổi, chú ý sẽ giữ được thuyền vạn năm. Ý muốn nói sự việc cần suy xét kỹ lưỡng trước sau mới có thể đạt được thành quả lâu bền.
Làm việc cùng nhau hơn một tháng, An Du đã hiểu Trần Thương thêm hai phần. Nghĩ như vậy, cô gửi tin nhắn nhắc nhở các KOL khác: “Mọi người ơi, để em kiểm tra bản thảo trước khi xuất bản một lần nữa, yêu cầu bản thảo bên này nghiêm khắc hơn. Em xin lỗi, mọi người vất vả rồi. *yêu mọi người*”.
Nhận câu trả lời đồng ý của mọi người thì An Du mới yên tâm lấy gối đặt lên bàn đánh một giấc.
Mới chợp mắt được mười phút, điện thoại An Du rung lên, cô nhận được tin nhắn từ Trần Thương: “Giám đốc An, mời cô đến văn phòng tôi một lát.”
An Du xoa xoa đôi mắt lim dim, nhìn chằm chằm những lời này mấy phút. Cô nhớ lại xem có phải mình đã chọn sai dự án và cách thực hiện hay không, trong đầu tìm kiếm một lúc không ra nên thản nhiên bước đi hai bước, sau đó bừng tỉnh quay lại đi vòng qua cái bàn thuận tay mang theo chiếc cốc giữ nhiệt.
__________________________________________
Trần Thương nhìn thấy An Du thì ngẩng đầu lên mỉm cười. Cô không tiều tụy vì thức đêm, thần thái vẫn tràn đầy năng lượng như trước.
Nét tươi cười này giống y như dáng vẻ khi anh lên giường với cô. Có chút dịu dàng, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy vẫn có chút xa cách. An Du ngẩn người mất hai giây, sau đó vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại.
Cô lấy chiếc cốc giữ nhiệt ra đặt trên bàn Trần Thương: “Cảm ơn anh ngày hôm đó….”
“Không có gì.” không đợi cô nói xong, Trần Thương tùy tiện bỏ chiếc cốc vào ngăn kéo rồi nói: “Bây giờ có chuyện này cần phiền giám đốc An hỗ trợ.”
“Tạo hình mỹ thuật hiện nay đang thiếu người, liệu bên tiếp thị có tìm được họa sĩ nào đáng tin cậy có thể thuê ngoài không? Tốt nhất người đó có nhiều fan hâm mộ và sức ảnh hưởng.”
An Du nhấp vào mạng nội bộ, mở ra tất cả thông tin của đối tác: “Ừm, hiện tại còn vài tác giả không tệ, giám đốc Trần có thể chọn trong đó.”
Trần Thương xem xong lắc đầu, sau đó lấy ra vài bức tranh nói: “Cô họa sĩ này vẽ rất đẹp, Thường Cẩm Bách đã đề cử cô ấy với tôi. Cô có thể liên lạc với cô ấy đến công ty chúng ta bàn chuyện hợp tác lâu dài hay không?”
An Du suýt chút nữa hộc máu sau khi thấy con dấu ID weibo phía dưới bên phải của bức tranh. Chẳng phải là “Quảng Tạp Khứ Nhất” sao?
An Du lập tức từ chối: “Không được, cô ấy không có thời gian.”
Trần Thương thấy cô từ chối dứt khoát như vậy có hơi nghi ngờ: “Cô chưa hỏi cô ấy sao biết cô ấy không có thời gian?”
“À…” Đủ thứ lý do nảy ra trong đầu An Du: “Ngày trước tôi có tiếp xúc với cô ấy. Tiền nhuận bút của cô ấy rất đắt, một trang vẽ có thể lên tới 100.000 tệ. Hay là chúng ta đổi người khác đi.”
Cô thầm nghĩ nếu mình vừa làm dự án vừa tỉ mỉ làm đồ họa liệu có phải là mang một nửa cuộc đời bán đi không? Đơn giản là báo một cái giá trên trời khiến Trần Thương từ bỏ suy nghĩ này.
Trần Thương không thèm để ý nói: “Không có vấn đề, đắt cũng là bình thường, chúng ta còn có thể trả thêm tiền. Vị họa sĩ này có tới 800 nghìn fan, giúp ích thêm cho việc tuyên truyền.”
Mắt An Du sáng lên: “Thêm bao nhiêu?”
“?” Trần Thương liếc mắt nhìn cô một cái, không hiểu sao cô đột nhiên hưng phấn như vậy, nhíu mày nói: “Không phải cho cô.”
An Du líu lưỡi, ậm ờ hai tiếng mới nói: “…giám đốc Trần, anh nói xem thêm bao nhiêu, tôi sẽ thuyết phục cô ấy.”
“Chờ cô ấy ra giá.” Trần Thương không chịu nói cho cô dự định của anh: “Nếu giám đốc An bàn bạc không được thì tôi tự đi làm.”
An Du giả vờ nhắc nhở: “Anh là giám đốc sản phẩm, làm thay việc của người khác là không tốt. Từ trước đến nay việc liên hệ với họa sĩ bên ngoài là của chúng tôi.”
“Được rồi, sau khi đàm phán thì hẹn cô ấy gặp mặt ở công ty.”
“…” Năng lực diễn xuất của An Du lập tức biến mất ngay khi anh cúi đầu, mặt nhăn lại thành quả mướp đắng.
Trần Thương ngước mắt lên thì thấy chút bối rối còn sót lại trên mặt cô: “Sao vậy? Không làm được à?”
An Du: “Nhất định phải gặp mặt sao? Liên hệ trực tuyến không được hả?”
“Số tiền không nhỏ, tốt nhất là gặp mặt nói chuyện.” Trần Thương ung dung ôm cánh tay, khóe miệng cong lên một cách đầy thâm ý: “Tôi nghe nói từ trước đến nay giám đốc An luôn có thể giải quyết nhu cầu của bên A.”
Đây là anh đang khiêu khích? An Du nghiến răng, cô cố nặn ra một nụ cười tử tế: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức mang cô ấy về đây.”
Trần Thương gật đầu: “Chờ tin tốt của cô.”
“Đúng rồi, An Du.” Lúc cô đang xoay người rời đi thì Trần Thương gọi lại, lấy một cái túi trong ngăn kéo ra: “Có người chuyển phát nhanh nhầm đến chỗ tôi, trả cô.”
An Du mở túi lấy đôi găng tay bằng bông ra. Mây đen trên mặt cô lập tức tản đi, nở một nụ cười tươi tắn: “Nhất định là cô ấy gửi cho tôi.”
“Hả?”
“Một người bạn tốt của tôi biết mỗi khi trời lạnh thì tay tôi sẽ bị buốt.”
Cô nói với Trần Thương: “Cảm ơn.”
Trần Thương: “Này, thời cô học cấp ba đã từng bị gãy xương tay trái đúng không?”
Lúc ấy cô bó bột đến trường khiến một bên ống tay áo trống rỗng lay động, trong lớp có bạn không có ý tốt gọi cô là “An Dương Quá”. Lúc ấy An Du đã nói: “Dương Quá là anh hùng, không có gì không tốt. Hay là bạn làm chim Điêu cho mình đi?” mới ngăn được biệt danh bị lan truyền.
“Mẹ của An Du là ‘người thứ ba’, An Du không biết xấu hổ ở nhờ nhà họ Bùi.” Sau đó tin tức không biết bị ai thêm mắm thêm muối truyền khắp cả lớp.
Đối với những chuyện này An Du không nhớ rõ lắm, năm hai mươi tuổi cô bị tai nạn xe, đến khi tỉnh dậy thì cảm giác mình mất đi một phần ký ức. Cô đã đi tìm bác sĩ nhưng họ đều bó tay, cuối cùng chẩn đoán bệnh nói là do vấn đề tâm lý.
Mấy năm qua An Du thường xuyên tới chỗ bác sĩ tâm lý để chữa bệnh nhưng hiệu quả rất nhỏ. Lâu dần cô cũng lười đi tìm lại trí nhớ của mình.
Có lẽ những việc đã từng trải qua không được tốt lắm nên cô mới tự mình cố ý quên đi. Kể cả có nhớ ra thì làm sao? Còn không phải là ngẫu nhiên tâm trạng không tốt, ăn cơm, ngủ, học tập, công tác đều bị ảnh hưởng sao? Nhà họ Bùi nói cái gì thì chính là cái đó, cô cứ hờ hững nhận ân huệ sau đó trả hết nợ thôi.
______________________________
Nói về quá khứ, An Du đổi vị trí của Trần Thương từ “bên A” thành “bạn học cũ”, cô cũng nói nhiều hơn.
“Anh có ấn tượng à? Đừng nói nữa.” An Du không muốn nghĩ lại chuyện quá khứ: “Còn không phải do Bùi Văn Đình ồn ào khiến tôi phải chở cậu ta đến trường sao? Cậu ấy nặng như thế, lúc xuống dốc tôi phanh không kịp đâm vào một chiếc xe máy. Kết quả là cậu ấy ngã dập mông, tôi thì bị gãy tay, cứ đến ngày mưa sẽ đau. Thật là phiền!”
“Ha ha, cô biết Bùi Văn Đình à? Cậu ấy rất thích cô đó. Ha ha ha…”
An Du hỏi người có liên quan này một vấn đề cô nghi ngờ đã lâu: “Thời cấp ba chúng ta có ân oán gì sao? Hồi đó chúng ta quen nhau à? Vì sao nhỉ?”
Trần Thương im lặng nhìn cô, cảm xúc không thể lý giải dâng trào trong mắt đã bị anh dập tắt. Một lát sau anh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, chỉ có điều lông mày An Du thì nhíu lại.
Anh đột nhiên đứng dậy tới gần An Du rồi ngồi xuống cạnh cô, giúp cô đeo găng tay vào tay bên trái, nói nhỏ: “Không có gì, là bọn họ đùa giỡn nhàm chán, chúng ta thật sự không quen biết.”
Hơi thở của Trần Thương giống như tấm lưới bao trùm lấy cô. Những ngón tay thon dài cẩn thận kéo thẳng phần găng tay bị cuốn lại, tay kia nâng bàn tay của cô lên, úp hai lòng bàn tay của hai người vào nhau. Nếu như nắm những ngón tay lại sẽ là “thập chỉ tương khấu*”.
Thập chỉ tương khấu, nhất sinh tương thủ – mười ngón tay đan vào nhau, ở bên nhau trọn đời. Ý nói hai người vĩnh viễn ở cạnh nhau
Rõ ràng là chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi nhưng An Du lại vì hành động bất ngờ của anh mà như ngồi trên bàn chông, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Trần Thương bỗng nở nụ cười: “Cô đỏ mặt cái gì?”
Hai mắt anh sáng lên, khóe miệng khẽ nhếch, âm cuối không giống hỏi mà giống như trêu đùa hơn.
Không muốn tỏ ra yếu thế, An Du nghiêng người về phía trước, môi hai người chỉ kém một chút là chạm nhau. Hô hấp của Trần Thương dần dần có dấu hiệu hỗn loạn, cô cũng chẳng khá hơn chút nào. Cô lập tức lui lại, nhướng mày nói: “Anh để điều hòa nóng quá ấy, ngột ngạt quá!”
Cô nhìn ra hướng khác, rụt tay về tự mình chỉnh lại bao tay, giả vờ nới lỏng áo len cao cổ. Sau đó cô nhanh chóng lật lại địa chỉ trên phiếu chuyển phát nhanh xem một lượt, máy móc chuyển chủ đề: “Haizz, có thể là anh trai shipper không nhìn rõ b06 hay là 606!”
“Ừ.” Trần Thương xé tờ giấy giao hàng gấp lại, sau đó cả hai im lặng trong vài giây.
“A, Trần Thương, tôi nhớ ra rồi!” An Du cảm thấy thái dương đau nhức, cô đột nhiên ngẩng đầu: “Có một lần là anh khiến tôi bị phạt đứng trong giờ toán có phải không?”
An Du quay trở lại trường học sau một tuần nghỉ ngơi vì bị gãy xương. Giáo viên dạy toán trong lớp hỏi cô, cô không làm bài tập nên đá nhẹ vào ghế của Trần Thương để nhờ giúp đỡ.
Trần Thương mở ra cho cô xem bài làm của anh, cô đọc đáp án trong đó: “Đáp án của câu này là b.”
Cô dạy toán nổi giận: “Điều kiện bài này đều là số, b ở đâu ra?”
An Du nhìn kỹ rồi nói lại: “Là 6, là 6.”
“Tôi thấy em vốn dĩ là không làm, xuống cuối lớp đứng.”
Và thế là An Du nâng cánh tay bó bột xuống cửa sau phòng học đứng một tiết.
Dù sao cô cũng không quan tâm, điểm văn hóa của cô là quá đủ đối với học sinh mỹ thuật. Đến thời gian luyện thi mỹ thuật cô cũng không phải ở lại với bạn cùng lớp, nhưng điều đó không ngăn cản cô ghi hận Trần Thương khi ấy.
Đây cũng là kỷ niệm duy nhất tương đối sâu sắc của họ.
“Cô còn nhớ rõ.” Trần Thương kinh ngạc cười khẽ: “Nhưng lần đó không thể trách tôi được, là do cô nhìn lầm.”
“Anh cũng có trách nhiệm, đừng đùn đẩy.” An Du hừ lạnh một tiếng, lấy bút viết lên giấy: “Nét này của chữ b phải thẳng, của số 6 phải cong.”
Tay hai người dính sát vào nhau, An Du nghiêng đầu nhìn tờ giấy vừa viết, nhìn qua giống như cô đang tựa đầu vào vai Trần Thương.
“Được.” Trần Thương nhẹ giọng nói.
An Du đảo mắt, góc nghiêng của anh dường như gần hơn bao giờ hết, lông mày rũ xuống, tự nhủ chắc là ảo giác do cô quá buồn ngủ, vẻ lạnh lùng thường ngày ở công ty giờ chỉ còn lại vẻ mềm mại.
“Khụ…” An Du đặt bút xuống, đi sang bên cạnh, cách xa Trần Thương rồi quay lại nói chuyện công việc: “Ừm… Tôi sẽ liên hệ với họa sĩ mà giám đốc Trần đang tìm càng sớm càng tốt. Nếu không có gì nữa thì tôi đi trước.”
Trần Thương cũng khôi phục lại bộ dạng lúc trước, giữ một khoảng cách nhất định với cô: “Vất vả rồi. Giám đốc An đi thong thả, không tiễn.”
Khi An Du ra khỏi cửa, bầu không khí lập tức thoải mái hơn. Cô vỗ vỗ đầu lẩm bẩm: “Quái lạ, tại sao lại không nhớ ra chứ.”
_____________________________
“Sữa canxi! Mình đã nhận được găng tay rồi, cảm ơn nhaaa! *hôn gió*”
An Du tiếp tục gửi tin: “Mình bảo bạn gửi đến Trần Thương lúc nào! Các bạn đến b với 6 cũng không viết cho rõ ràng!”
“A, mình chưa nói với bạn mình và Trần Thương học chung cấp 3 hả? Thật kỳ lạ, anh ta ngồi ở trước mình, lại học cùng trường đại học với mình, tại sao mình lại không thể nhớ chuyện trước đây? Cứ nghĩ đến là mình lại đau đầu.”
“Haiz, nhìn các bạn cùng lớp đều trở thành bên A của mình, bao lâu nữa mình mới có thể tiến lên?”
“Chắc bạn cũng biết Weibo của mình rồi, sau này mình có thể phải giúp Yêu Ma Kí vẽ, nhưng có quy định nhân viên trong nhóm dự án không thể nhận đơn, mình sợ làm như vậy sẽ bị loại khỏi dự án.”
“Trần Thương rất hào phóng luôn! Tiền chảy vào túi anh ta, càng ngày càng sinh lời! *che mặt* Mình phải nghĩ xem làm sao bây giờ!”
“A! Mình nghĩ ra rồi, Sữa Canxi, hay là mình làm, còn tiền thì bạn đến lấy? Ừm… Tớ phải dùng nick phụ rồi. *lé mắt cười*”
“Mình sắp phát tài! Ha ha ha ha!”
Sữa Canxi vẫn online nhưng chưa trả lời cô.
An Du đắc ý bấm like dòng trạng thái “Mình muốn nhanh chóng kiếm được 5 triệu” cô đã đăng tuần trước cho bạn bè lác mắt.