Tôi Ngủ Cùng Chồng Trong Quan Tài
Chương 81
Edit: Kidoisme
Trường thương vung xuống mang theo tiếng xé gió.
Mắt thấy Tiểu An sắp bị chặt cổ, Vương Tiểu Mị dời mắt, lúc này Nhất Ngôn bỗng sầm xuống mặt hô to: “Tiểu An!”
Tiểu An vốn bị áp chế trong nháy mắt đứng thẳng.
“Đoàng ——”
Cây gậy phép thuật chuyển hướng!
Thiếu nữ nhỏ nhắn buông tha An Giai, nhào thẳng về phía Văn Phong Tẫn!
Mẹ kiếp chuyện gì vậy?
Vương Tiểu Mị ngạc nhiên, làn da giống như thật của Tiểu An nứt toác, lộ ra mạch trên cánh tay và đùi, thậm chí vết thương còn lan lên tới cổ.
Nhìn thôi đã cảm thấy đau, Văn Phong Tẫn đâm vào ngực cô, động tác của Tiểu An dừng lại sau đó thân thể lảo đảo vài cái, mắt chảy ra máu xanh, cổ không có gì chống đỡ lắc lư trước gió.
Bàn tay cầm nhuyễn kiếm đã đâm vào ngực, Tiểu An kéo nó ra, sức lực lớn tới mức Văn Phong Tẫn cũng chỉ có thể lui về phía sau.
“Chuyện gì thế?”
An Giai hỏi Văn Phong Tẫn.
Mặt gã đàn ông lạnh xuống không trả lời, cười trào phúng nhìn Nhất Ngôn.
Cả ngày la hét lũ ma tộc độc ác, cuối cùng bản thân sa đọa đến mức cha mẹ nhìn không ra!
Bên kia, Vương Tiểu Mị cảm nhận được Tiểu An đang dồn sức đánh nhau, mấy con rối một mắt bên cạnh nhân cơ hội kiếm thêm phiền, sức sát thương quá lớn, dù thân thủ An Giai đáng gờm cũng chả có cách nào chặn hết, y như cái cây thu hút hận thù, càng đánh càng tơi tả.
Thỉnh thoảng Văn Phong Tẫn thấy y không chịu được sẽ chủ động chắn đòn từ Tiểu An để An Giai có thời gian uống thuốc, cuối cùng cả hai đều bị cô nàng dồn tới thế khó!
Vương Tiểu Vị không biết vì sao Tiểu An có thể ngăn cản uy áp của Văn Phong Tẫn nhưng nhìn Tiểu An như vậy, hắn cũng biết không phải chuyện tốt gì.
Quả nhiên sắc mặt Bạch Ngọc trắng bệch, cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm Nhất Ngôn chất vấn: “Thầy đang làm gì thế? Nếu tiếp tục hạt nhân của Tiểu An sẽ hỏng, em ấy chết chắc!”
Nụ cười thoải mái trên mặt Nhất Ngôn nhạt dần, ánh mắt rơi xuống người Bạch Ngọc.
Y nói: “Chưa tới lúc, Hạn Bạt với Văn Phong Tẫn chưa tiêu hao sức lực tới mức tôi muốn…”
Bạch Ngọc trợn mắt, vì lửa giận nên cậu ta nói rất nhanh: “Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng Tiểu Mị và Cục Lông Tím cho bọn họ giết nhau! Dù gì…”
“Bạch Ngọc!”
Giọng nói lạnh lùng khiến mặt Bạch Ngọc nghẹn đỏ mặt.
Nhất Ngôn rất giống một giáo viên dịu dàng, nhưng tương tự, một khi y nổi nóng cũng làm cho Bạch Ngọc cảm thấy lo lắng.
“Văn Phong là quái vật trường sinh bất lão, Hạn Bạt lại là dị tộc hung hãn hấp thụ oán khí lớn lên, nếu không thể tiêu hao sức lực của bọn chúng, kể cả để chúng tàn sát lẫn nhau cũng chưa chắc ta có thể cười đến cuối cùng! Sinh mệnh quái vật kinh khủng cỡ nào chẳng lẽ em không thấy sao?!”
“Nhưng Tiểu An…”
“Bạch Ngọc!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Tiểu An là kiệt tác tôi sáng tạo ra, là con rối tốt nhất nhưng con rối chỉ là công cụ.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Ngọc, Nhất Ngôn nhẹ giọng nói.
“Công cụ hỏng cần phải được thay thế …”
Vương Tiểu Mị nghe thấy tất cả: …Súc vật chó chết.
Cô bé kia nhìn thế nào cũng là cá thể riêng biệt, cho dù bản chất bị ai làm ra thì cũng sống như con người, đã thế bên nhau lâu như vậy, ít nhất tình cảm phải có, đằng này nói bỏ là bỏ…
Quả nhiên.
Lý trí đến tàn nhẫn.
Vương Tiểu Mị thân là người ngoài còn cảm thấy khó chịu, huống hồ Bạch Ngọc yêu thương Tiểu An.
Bạch Ngọc nhìn người đàn ông cậu ta cho rằng sẽ tạo nên một gia đình hạnh phúc, ngờ đâu y có quan hệ huyết thống với mình.
Cuối cùng y tàn nhẫn nói ra những lời như vậy, chẳng khác nào dẫm nát ảo tưởng đẹp đẽ của cậu ta dưới chân.
Trong đầu nhớ tới ký ức ở chung cùng Tiểu An, Bạch Ngọc ảm đạm nhếch miệng: “Tiểu An, em vẫn coi như là em gái, là thành viên trong gia đình…Thầy không rút em ấy về, có phải vì đã có kiệt tác hoàn hảo hơn đúng không?”
Nhất Ngôn không đáp, y sẽ không vì Bạch Ngọc đau khổ mà để kế hoạch hơn hai mươi năm xảy ra thiếu sót.
Vương Tiểu Mị thở dài, Đại Bạch ngốc này~
Bạch Ngọc nắm chặt tay, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
An Giai uống hết viên thuốc này đến viên thuốc khác, con rối một mắt vỡ vụn càng ngày càng nhiều, cánh tay phải của Tiểu An bị chặt đứt, chất lỏng màu xanh không ngừng chảy ra từ cánh tay còn sót lại nhuộm ướt áo thun cùng bộ váy xinh đẹp.
Thân ảnh vàng đen kết hợp, động tác nhanh như pháo hoa nổ.
Tiểu An kinh ngạc thấy mình bay về phía bầu trời, đôi mắt to chớp chớp, cảm giác cô đã biến thành mây, trôi nổi trên không trung.
Ánh sáng chói mắt, con ngươi ngây thơ khó hiểu, cô nhìn thấy cơ thể mình tách rời…
Thân thể không còn đầu lắc vài cái, quỳ rạp xuống cuối cùng trở thành một thành viên trong đám đổ nát, phế phẩm bị chủ nhân vứt bỏ.
Ùng ục…
Mắt Bạch Ngọc không còn tia sáng, cậu cứng đờ ngồi trên ghế, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Thông qua quần áo rách có thể thấy vết thương trên người Văn Phong Tẫn bắt đầu khép lại, An Giai đặt mông ngồi lên đống thi thể con rối đổ bình thuốc ra xem, bên trong chỉ còn lại một viên.
Y nuốt thuốc thở dài: “Lũ đó phiền chết đi được, cho dù cơ thể hồi phục thì tâm lý vẫn bị ảnh hưởng, cái cảm giác mệt mỏi khốn kiếp!”
Y hạ giọng nói tiếp: “Văn tiền bối, nếu ngài đoán không sai thì tí nữa hai chúng ta đánh nhau, thứ chó kia hai mươi năm trước đã âm hiểm, dựa theo kế hoạch, ngài cẩn thận chút.”
Nói hết câu An Giai chuyển đề tài, cười khổ: “Tính mạng gia đình ta giao cả cho ngài, ngài khắc vào đầu giùm ta, đừng dùng chiêu hiểm.”
Văn Phong Tẫn gật đầu, nhếch miệng bảo: “Đương nhiên ta sẽ nhớ.”
An Giai nghe vậy không nói gì nữa, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Xem ra chúng mày đã đánh xong rồi.”
Vừa nói y vừa nhìn vết thương trên người Văn Phong Tẫn và An Giai, hài lòng tiến lên lôi Vương Tiểu Mị đã khôi phục gương mặt đần thối cùng Cục Lông Tím tới trước mặt mọi người.
Vương Tiểu Mị đứng im, mà Cục Lông Tím không chịu hợp tác, bị Nhất Ngôn ném thẳng xuống dưới chân.
“Grao….”
Chắc là bị ngã đau, túi vải màu trắng giật giật vài cái, Cục Lông Tím nhỏ giọng kêu, suy yếu không thốt ra câu hoàn chỉnh.
Ánh mắt An Giai chuyển sang màu đỏ, thiếu niên như con ác quỷ khủng bố nhìn chằm chằm Nhất Ngôn, muốn tiến lên xé xác y ra thành trăm mảnh.
“Hai vị này nhìn quen chứ?” Nhất Ngôn cười cười, đứng sau lưng Vương Tiểu Mị nghiêng đầu vuốt ve má hắn.
Vương Tiểu Mị thực sự muốn run.
Mà sắc mặt Văn Phong Tẫn cũng dần trở nên giống An Giai.
“Bạch Ngọc.”
Nhất Ngôn rất hài lòng với biểu cảm của bọn họ, gọi cậu ta: “Em chú ý tới con rối, có chuyện gì xảy ra ngay lập tức bẻ gãy cổ nó. ”
Bạch Ngọc đáp được.
Nhất Ngôn xách túi đựng Cục Lông Tím lên, nhẹ nhàng phủi bụi bám trên áo mình, cười nhìn Văn Phong Tẫn và An Giai.
“Hiện tại hai người chúng mày yêu thương ở trong tay tao, tao có thể giết chúng cũng có thể tha cho chúng, hiểu không?”
Văn Phong Tẫn cười nhạo.
Sắc mặt An Giai xanh mét, lộ gân xanh.
Vương Tiểu Mị âm thầm chửi bới: Bị khuyết tật ngôn ngữ đâu mà không hiểu, hỏi ngu như bò.
Cục Lông Tím vẫn đang gào thét, An Giai thiếu chút nữa lộ bản thể cương thi, móng tay đen nhánh xách trường thương muốn xông lên, Nhất Ngôn lại cười bảo: “Mày tiến thêm một bước, tao sẽ giết nó. ”
An Giai cứng đờ tại chỗ chửi: “Đệt!”
Văn Phong không nói gì nhưng ngoại trừ lúc trước hai người bọn họ bị đuổi giết, đây là lần đầu tiên gã đàn ông lộ ra vẻ mặt đó.
“Chỉ có một người được sống.” Nhất Ngôn cười khẽ, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt ngập tràn vẻ trêu tức: “Chúng mày i= tin hay không tin chẳng sao cả, tao chỉ cần một người sống, con tin trong tay tao vô dụng, ai sống thì người kia ở lại. Đừng lừa tao, Hạn Bạt, hai mươi năm trước không thể giết mày là tiếc nuối lớn nhất đời tao, bây giờ tao phải bù đắp lại…”
Hai người không nhúc nhích, Nhất Ngôn nghiêng đầu hơi dùng sức, Cục Lông Tím hét ầm lên mà Vương Tiểu Mị cũng bắt đầu tự bóp cổ.
“Chúng mày xác định không bắt đầu sao?”
Văn Phong Tẫn với An Giai liếc nhau, thở dài nâng vũ khí.
Không khí tràn ngập mùi máu tươi, mấy hạt mưa rơi xuống làm ướt đất vàng.
Vương Tiểu Mị lo lắng chết mất thôi.
Khi cả hai chuẩn bị xé xác nhau, Nhất Ngôn đột nhiên nói: “Hạn Bạt, ném lọ thuốc đi.”
Mặt An Giai vặn vẹo, nhổ nước bọt rồi ném cái bình xuống: “Rồi.”
Mẹ tổ sư cha nhà nó, may Văn Phong Tẫn lường được từ sớm.
An Giai nhớ viên thuốc sót lại trong túi gấm, mài răng lao thẳng về phía Văn Phong Tẫn.
Sấm sét vang vọng bầu trời, mưa cuối cùng đã rơi.
Mưa to như hạt đậu nện xuống đất, gió thừa dịp thổi loạn, Vương Tiểu Mị căn bản không thấy rõ hai người, chỉ có thể cảm nhận không khí lạnh cùng ánh sáng binh khí va vào nhau chói mắt.
Trong lòng hắn lo sợ mà Nhất Ngôn thấy bọn họ đánh nhau thật mới dời mắt.
“Bạch Ngọc, chuẩn bị thật tốt. Đợi còn một người sống tôi sẽ giết tên còn lại, sau đó hai chúng ta đốt nơi này, nhanh chân rời khỏi đây.”
Vương Tiểu Mị nghe được, ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông nhà thằng cha Nhất Ngôn, tính toán lát phải đâm y thế nào.
“Rõ.”
Bạch Ngọc thản nhiên đáp, giương mắt nhìn Vương Tiểu Mị. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy Bạch Ngọc có ý khác.
Tuy nhiên âm thanh xé gió cùng tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của hắn, Vương Tiểu Mị quay đầu chẳng thèm quan tâm Bạch Ngọc thêm nữa.
Hết chương 81
Trường thương vung xuống mang theo tiếng xé gió.
Mắt thấy Tiểu An sắp bị chặt cổ, Vương Tiểu Mị dời mắt, lúc này Nhất Ngôn bỗng sầm xuống mặt hô to: “Tiểu An!”
Tiểu An vốn bị áp chế trong nháy mắt đứng thẳng.
“Đoàng ——”
Cây gậy phép thuật chuyển hướng!
Thiếu nữ nhỏ nhắn buông tha An Giai, nhào thẳng về phía Văn Phong Tẫn!
Mẹ kiếp chuyện gì vậy?
Vương Tiểu Mị ngạc nhiên, làn da giống như thật của Tiểu An nứt toác, lộ ra mạch trên cánh tay và đùi, thậm chí vết thương còn lan lên tới cổ.
Nhìn thôi đã cảm thấy đau, Văn Phong Tẫn đâm vào ngực cô, động tác của Tiểu An dừng lại sau đó thân thể lảo đảo vài cái, mắt chảy ra máu xanh, cổ không có gì chống đỡ lắc lư trước gió.
Bàn tay cầm nhuyễn kiếm đã đâm vào ngực, Tiểu An kéo nó ra, sức lực lớn tới mức Văn Phong Tẫn cũng chỉ có thể lui về phía sau.
“Chuyện gì thế?”
An Giai hỏi Văn Phong Tẫn.
Mặt gã đàn ông lạnh xuống không trả lời, cười trào phúng nhìn Nhất Ngôn.
Cả ngày la hét lũ ma tộc độc ác, cuối cùng bản thân sa đọa đến mức cha mẹ nhìn không ra!
Bên kia, Vương Tiểu Mị cảm nhận được Tiểu An đang dồn sức đánh nhau, mấy con rối một mắt bên cạnh nhân cơ hội kiếm thêm phiền, sức sát thương quá lớn, dù thân thủ An Giai đáng gờm cũng chả có cách nào chặn hết, y như cái cây thu hút hận thù, càng đánh càng tơi tả.
Thỉnh thoảng Văn Phong Tẫn thấy y không chịu được sẽ chủ động chắn đòn từ Tiểu An để An Giai có thời gian uống thuốc, cuối cùng cả hai đều bị cô nàng dồn tới thế khó!
Vương Tiểu Vị không biết vì sao Tiểu An có thể ngăn cản uy áp của Văn Phong Tẫn nhưng nhìn Tiểu An như vậy, hắn cũng biết không phải chuyện tốt gì.
Quả nhiên sắc mặt Bạch Ngọc trắng bệch, cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm Nhất Ngôn chất vấn: “Thầy đang làm gì thế? Nếu tiếp tục hạt nhân của Tiểu An sẽ hỏng, em ấy chết chắc!”
Nụ cười thoải mái trên mặt Nhất Ngôn nhạt dần, ánh mắt rơi xuống người Bạch Ngọc.
Y nói: “Chưa tới lúc, Hạn Bạt với Văn Phong Tẫn chưa tiêu hao sức lực tới mức tôi muốn…”
Bạch Ngọc trợn mắt, vì lửa giận nên cậu ta nói rất nhanh: “Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng Tiểu Mị và Cục Lông Tím cho bọn họ giết nhau! Dù gì…”
“Bạch Ngọc!”
Giọng nói lạnh lùng khiến mặt Bạch Ngọc nghẹn đỏ mặt.
Nhất Ngôn rất giống một giáo viên dịu dàng, nhưng tương tự, một khi y nổi nóng cũng làm cho Bạch Ngọc cảm thấy lo lắng.
“Văn Phong là quái vật trường sinh bất lão, Hạn Bạt lại là dị tộc hung hãn hấp thụ oán khí lớn lên, nếu không thể tiêu hao sức lực của bọn chúng, kể cả để chúng tàn sát lẫn nhau cũng chưa chắc ta có thể cười đến cuối cùng! Sinh mệnh quái vật kinh khủng cỡ nào chẳng lẽ em không thấy sao?!”
“Nhưng Tiểu An…”
“Bạch Ngọc!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Tiểu An là kiệt tác tôi sáng tạo ra, là con rối tốt nhất nhưng con rối chỉ là công cụ.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Ngọc, Nhất Ngôn nhẹ giọng nói.
“Công cụ hỏng cần phải được thay thế …”
Vương Tiểu Mị nghe thấy tất cả: …Súc vật chó chết.
Cô bé kia nhìn thế nào cũng là cá thể riêng biệt, cho dù bản chất bị ai làm ra thì cũng sống như con người, đã thế bên nhau lâu như vậy, ít nhất tình cảm phải có, đằng này nói bỏ là bỏ…
Quả nhiên.
Lý trí đến tàn nhẫn.
Vương Tiểu Mị thân là người ngoài còn cảm thấy khó chịu, huống hồ Bạch Ngọc yêu thương Tiểu An.
Bạch Ngọc nhìn người đàn ông cậu ta cho rằng sẽ tạo nên một gia đình hạnh phúc, ngờ đâu y có quan hệ huyết thống với mình.
Cuối cùng y tàn nhẫn nói ra những lời như vậy, chẳng khác nào dẫm nát ảo tưởng đẹp đẽ của cậu ta dưới chân.
Trong đầu nhớ tới ký ức ở chung cùng Tiểu An, Bạch Ngọc ảm đạm nhếch miệng: “Tiểu An, em vẫn coi như là em gái, là thành viên trong gia đình…Thầy không rút em ấy về, có phải vì đã có kiệt tác hoàn hảo hơn đúng không?”
Nhất Ngôn không đáp, y sẽ không vì Bạch Ngọc đau khổ mà để kế hoạch hơn hai mươi năm xảy ra thiếu sót.
Vương Tiểu Mị thở dài, Đại Bạch ngốc này~
Bạch Ngọc nắm chặt tay, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
An Giai uống hết viên thuốc này đến viên thuốc khác, con rối một mắt vỡ vụn càng ngày càng nhiều, cánh tay phải của Tiểu An bị chặt đứt, chất lỏng màu xanh không ngừng chảy ra từ cánh tay còn sót lại nhuộm ướt áo thun cùng bộ váy xinh đẹp.
Thân ảnh vàng đen kết hợp, động tác nhanh như pháo hoa nổ.
Tiểu An kinh ngạc thấy mình bay về phía bầu trời, đôi mắt to chớp chớp, cảm giác cô đã biến thành mây, trôi nổi trên không trung.
Ánh sáng chói mắt, con ngươi ngây thơ khó hiểu, cô nhìn thấy cơ thể mình tách rời…
Thân thể không còn đầu lắc vài cái, quỳ rạp xuống cuối cùng trở thành một thành viên trong đám đổ nát, phế phẩm bị chủ nhân vứt bỏ.
Ùng ục…
Mắt Bạch Ngọc không còn tia sáng, cậu cứng đờ ngồi trên ghế, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Thông qua quần áo rách có thể thấy vết thương trên người Văn Phong Tẫn bắt đầu khép lại, An Giai đặt mông ngồi lên đống thi thể con rối đổ bình thuốc ra xem, bên trong chỉ còn lại một viên.
Y nuốt thuốc thở dài: “Lũ đó phiền chết đi được, cho dù cơ thể hồi phục thì tâm lý vẫn bị ảnh hưởng, cái cảm giác mệt mỏi khốn kiếp!”
Y hạ giọng nói tiếp: “Văn tiền bối, nếu ngài đoán không sai thì tí nữa hai chúng ta đánh nhau, thứ chó kia hai mươi năm trước đã âm hiểm, dựa theo kế hoạch, ngài cẩn thận chút.”
Nói hết câu An Giai chuyển đề tài, cười khổ: “Tính mạng gia đình ta giao cả cho ngài, ngài khắc vào đầu giùm ta, đừng dùng chiêu hiểm.”
Văn Phong Tẫn gật đầu, nhếch miệng bảo: “Đương nhiên ta sẽ nhớ.”
An Giai nghe vậy không nói gì nữa, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Xem ra chúng mày đã đánh xong rồi.”
Vừa nói y vừa nhìn vết thương trên người Văn Phong Tẫn và An Giai, hài lòng tiến lên lôi Vương Tiểu Mị đã khôi phục gương mặt đần thối cùng Cục Lông Tím tới trước mặt mọi người.
Vương Tiểu Mị đứng im, mà Cục Lông Tím không chịu hợp tác, bị Nhất Ngôn ném thẳng xuống dưới chân.
“Grao….”
Chắc là bị ngã đau, túi vải màu trắng giật giật vài cái, Cục Lông Tím nhỏ giọng kêu, suy yếu không thốt ra câu hoàn chỉnh.
Ánh mắt An Giai chuyển sang màu đỏ, thiếu niên như con ác quỷ khủng bố nhìn chằm chằm Nhất Ngôn, muốn tiến lên xé xác y ra thành trăm mảnh.
“Hai vị này nhìn quen chứ?” Nhất Ngôn cười cười, đứng sau lưng Vương Tiểu Mị nghiêng đầu vuốt ve má hắn.
Vương Tiểu Mị thực sự muốn run.
Mà sắc mặt Văn Phong Tẫn cũng dần trở nên giống An Giai.
“Bạch Ngọc.”
Nhất Ngôn rất hài lòng với biểu cảm của bọn họ, gọi cậu ta: “Em chú ý tới con rối, có chuyện gì xảy ra ngay lập tức bẻ gãy cổ nó. ”
Bạch Ngọc đáp được.
Nhất Ngôn xách túi đựng Cục Lông Tím lên, nhẹ nhàng phủi bụi bám trên áo mình, cười nhìn Văn Phong Tẫn và An Giai.
“Hiện tại hai người chúng mày yêu thương ở trong tay tao, tao có thể giết chúng cũng có thể tha cho chúng, hiểu không?”
Văn Phong Tẫn cười nhạo.
Sắc mặt An Giai xanh mét, lộ gân xanh.
Vương Tiểu Mị âm thầm chửi bới: Bị khuyết tật ngôn ngữ đâu mà không hiểu, hỏi ngu như bò.
Cục Lông Tím vẫn đang gào thét, An Giai thiếu chút nữa lộ bản thể cương thi, móng tay đen nhánh xách trường thương muốn xông lên, Nhất Ngôn lại cười bảo: “Mày tiến thêm một bước, tao sẽ giết nó. ”
An Giai cứng đờ tại chỗ chửi: “Đệt!”
Văn Phong không nói gì nhưng ngoại trừ lúc trước hai người bọn họ bị đuổi giết, đây là lần đầu tiên gã đàn ông lộ ra vẻ mặt đó.
“Chỉ có một người được sống.” Nhất Ngôn cười khẽ, môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt ngập tràn vẻ trêu tức: “Chúng mày i= tin hay không tin chẳng sao cả, tao chỉ cần một người sống, con tin trong tay tao vô dụng, ai sống thì người kia ở lại. Đừng lừa tao, Hạn Bạt, hai mươi năm trước không thể giết mày là tiếc nuối lớn nhất đời tao, bây giờ tao phải bù đắp lại…”
Hai người không nhúc nhích, Nhất Ngôn nghiêng đầu hơi dùng sức, Cục Lông Tím hét ầm lên mà Vương Tiểu Mị cũng bắt đầu tự bóp cổ.
“Chúng mày xác định không bắt đầu sao?”
Văn Phong Tẫn với An Giai liếc nhau, thở dài nâng vũ khí.
Không khí tràn ngập mùi máu tươi, mấy hạt mưa rơi xuống làm ướt đất vàng.
Vương Tiểu Mị lo lắng chết mất thôi.
Khi cả hai chuẩn bị xé xác nhau, Nhất Ngôn đột nhiên nói: “Hạn Bạt, ném lọ thuốc đi.”
Mặt An Giai vặn vẹo, nhổ nước bọt rồi ném cái bình xuống: “Rồi.”
Mẹ tổ sư cha nhà nó, may Văn Phong Tẫn lường được từ sớm.
An Giai nhớ viên thuốc sót lại trong túi gấm, mài răng lao thẳng về phía Văn Phong Tẫn.
Sấm sét vang vọng bầu trời, mưa cuối cùng đã rơi.
Mưa to như hạt đậu nện xuống đất, gió thừa dịp thổi loạn, Vương Tiểu Mị căn bản không thấy rõ hai người, chỉ có thể cảm nhận không khí lạnh cùng ánh sáng binh khí va vào nhau chói mắt.
Trong lòng hắn lo sợ mà Nhất Ngôn thấy bọn họ đánh nhau thật mới dời mắt.
“Bạch Ngọc, chuẩn bị thật tốt. Đợi còn một người sống tôi sẽ giết tên còn lại, sau đó hai chúng ta đốt nơi này, nhanh chân rời khỏi đây.”
Vương Tiểu Mị nghe được, ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông nhà thằng cha Nhất Ngôn, tính toán lát phải đâm y thế nào.
“Rõ.”
Bạch Ngọc thản nhiên đáp, giương mắt nhìn Vương Tiểu Mị. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy Bạch Ngọc có ý khác.
Tuy nhiên âm thanh xé gió cùng tiếng kêu thảm thiết thu hút sự chú ý của hắn, Vương Tiểu Mị quay đầu chẳng thèm quan tâm Bạch Ngọc thêm nữa.
Hết chương 81