Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình - Trang 2
Chương 47
Ngày Tề Đan Đan và Tào Cảnh Ngôn tổ chức hôn lễ.
Vu Chi đã kết hôn rồi nên cô không thể làm phù dâu cho cô nàng được nữa.
Trong tiệc cưới, Lục Bách Sâm, tổng giám đốc tập đoàn Thụy Hoa, luôn là người bị những người khác lôi kéo quan hệ.
Và với tư cách là vợ của anh, Vu Chi cũng phải giao tiếp với không ít người không quen biết.
Không phải vợ Lý tổng thì chính là vợ Bạch tổng, trước kia Vu Chi căn bản chưa từng nghe qua.
Mấy người phụ nữ đặc biệt phúc hậu lôi kéo cô đến ngồi xuống một bên sô pha.
Việc Vu Chi có thể làm chính là duy trì nụ cười khéo léo.
Trong đó có một người phụ nữ mới có hai mươi mấy tuổi, là vợ của lão Lý tổng đã bốn năm mươi tuổi.
Hai người này vừa nhìn liền thấy không xứng đôi vừa lứa lắm, nhìn người phụ nữ này còn nhỏ hơn Vu Chi hai ba tuổi đấy.
Có điều cho dù những người khác nhìn ra điều gì, họ cũng sẽ không nói ra.
Ba bốn người phụ nữ vây quanh Vu Chi ngồi giữa sô pha.
Nghe Lục Bách Sâm nói, những người này đều là thương gia, muốn đạt được quyền tiêu thụ sản phẩm mới của tập đoàn Thụy Hoa.
Thật ra muốn nhận được quyền tiêu thụ hàng thì rất dễ, nhưng muốn nhập hàng với giá thấp rồi bán ra với giá cao thì lại không dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, mấy người phụ nữ này chính là những tay ngoại giao già đời.
Họ không vào thẳng chủ đề với Vu Chi mà trước tiên sẽ khen quần áo của cô, cách trang điểm, làm tóc, mãi đến cuối cùng mới vòng đến khen trang sức của cô.
Trang sức của cô là thiết kế của năm nay, lấy chủ đề là “sea”.
Giọt nước màu xanh dương, trong suốt long lanh, làm tôn lên làn da tuyết trắng của cô.
Chiếc lắc tay cô đeo trên cổ tay là quà Lục Bách Sâm tặng cô nhân dịp Lễ Tình Nhân.
Là chiếc lắc tay duy nhất được thiết kế bởi Lục Bách Sâm.
Lắc tay kim cương có khắc tên của Lục Bách Sâm.
Mà trên tay Lục Bách Sâm lại đeo chiếc của nam có khắc tên Vu Chi.
Sáng sớm hôm nay khi ra cửa, Vu Chi đeo lắc tay có khắc tên anh, Lục Bách Sâm còn ghét bỏ nói nó không hợp với chiếc đồng hồ của anh nên không muốn đeo.
Kết quả dù có hợp hay không thì trong tiệc cưới của Tề Đan Đan, chiếc lắc tay kia cũng vững vàng bám trên cổ tay của Lục Bách Sâm.
Anh không những không giấu trong cổ tay áo mà còn xắn tay áo sơ mi trắng lên, để lộ ra nửa đoạn cổ tay.
“Lục phu nhân, lại nói tiếp, cái vòng tay này của tôi cũng là mua của nhà cô đấy.” Nói rồi, vợ Bạch tổng vươn tay trái ra, khoe chiếc vòng trên cổ tay mình.
Vu Chi cười nói: “Phải không, da cô thật trắng, đeo vào cổ tay nhìn thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, lúc chồng tôi mua cho tôi, anh ấy còn khen trang sức nhà cô đẹp quá đấy, có một loại cảm giác rất khác biệt.”
“……..” Vu Chi thu hồi sự xấu hổ, tiếp tục treo lên nụ cười khéo léo: “Cảm ơn.”
Hai chữ kia trực tiếp khiến người phụ nữ nghẹn họng không biết phải tiếp tục trả lời như thế nào nữa.
Lúc này, vị phu nhân nhà Lý tổng kia vội nói tiếp: “Nhắc đến lắc tay, cái lắc trên tay Lục phu nhân này sao chúng tôi chưa từng thấy qua vậy?”
Vu Chi cúi đầu nhìn cổ tay, giải thích nói: “Đây là quà lễ Tình Nhân chồng tôi tặng.”
“Ai ôi, hai người thật là ân ái, có điều thiết kế này thực sự rất đẹp, tôi cũng muốn mua một cái đấy.”
Vu Chi thu cổ tay về, cô giải thích nói: “Đây là hai chiếc vòng đôi tình nhân mà Sâm ca đặc biệt thiết kế cho chúng tôi, trước mắt thì chỉ có một đôi duy nhất.”
“……”
Vu Chi lại lần nữa kéo đề tài đến hồi kết.
Một người phụ nữ khác lại muốn bắt chuyện, Vu Chi liền ngắt lời cô ta trước: “Ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh.”
Những người khác đều nhanh chóng nhường đường.
Lúc Vu Chi vừa ra tới cửa, La Sở Nguyệt ngăn cô lại: “Tiểu Chi.”
Vu Chi nghi hoặc: “Cậu không phải phù dâu sao? Tại sao không đi theo Đan Đan?”
“Trước tiên cậu cứ đến đây đã, tớ nói cho cậu nghe một chuyện tốt.”
Vu Chi xoa tay đi qua, La Sở Nguyệt cầm điện thoại trong tay, Vu Chi vừa nhìn thì thấy đó là một bản ghi âm.
Bối cảnh ghi âm rất loạn, Vu Chi đưa điện thoại lên đặt bên tai, vẫn nghe được tiếng của một người phụ nữ.
“Xì, chỉ là một cái lắc tay mà thôi, đắc ý cái gì chứ, nói giống như người khác không có chồng vậy, nếu không phải chúng ta cần hợp tác với họ thì ai mà thèm tới nói chuyện nịnh bợ cô ta cơ chứ, các cô nói có phải hay không.”
“Được rồi, cô nhỏ giọng một chút, tránh cho cô ta nghe được.”
Hai giọng nói này rất quen thuộc, một người đúng là người phụ nữ ngồi trên sô pha vừa mới hỏi cô chiếc lắc tay, nếu cô nhớ không nhầm, hẳn là cô vợ nhỏ kia của Lý tổng.
Một người khác nhỏ giọng khuyên cô ta chính là người bạn gái vẫn luôn không nói chuyện của Điền tổng.
A, ở trước mặt cô thì bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, cô vừa đi thì lập tức nói xấu cô.
“Người phụ nữ này thật đúng là ghê tởm.” La Sở Nguyệt tức giận nói.
Vu Chi vốn còn tức giận bỗng phụt một tiếng bật cười, hỏi: “Sao cậu lại ghi lại được?”
“Đan Đan biết cậu thích ăn đồ ngọt nên để tớ gọi cậu lên, tớ vừa xuống lầu thì thấy cậu đứng dậy đi vệ sinh, sau đó liền nghe được một người phụ nữ oán giận cậu EQ thấp, nói chuyện nghẹn chết người, tớ mở ghi âm cũng chỉ ghi được hai câu nói này.”
Vu Chi nhướn mày, như suy tư điều gì gật gật đầu.
Trong phòng trên lầu khách sạn, Tề Đan Đan một thân hỉ phục ngồi trên giường nói chuyện với bạn bè.
Trên bàn này mấy phần đồ ngọt, La Sở Nguyệt nói đồ ngọt là do một người bạn cùng phòng đại học của Tề Đan Đan mang đến cho cô nàng, cô gái kia là thợ làm bánh.
Vu Chi chào hỏi với Đan Đan xong liền ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy một phần đồ ngọt, cô vừa ăn vừa cùng La Sở Nguyệt xem phim điện ảnh.
Không thể không thừa nhận, điểm tâm ngọt này làm rất tuyệt, ngọt mà không ngấy.
Cô khen hai câu rằng đồ ngọt ăn ngon, La Sở Nguyệt liền thuận tay chỉ cho Vu Chi cô gái đã làm bánh.
Vu Chi nhìn theo hướng La Sở Nguyệt chỉ, cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa, ngũ quan xinh đẹp, mặc đồ phù dâu, chẳng qua trên mặt không có ý cười, đúng lúc cô ấy đi về phía các cô, ngồi xuống sô pha, bưng lên một ly nước trái cây, uống một ngụm.
Lúc đầu Vu Chi thấy cô ấy không mấy vui vẻ liền không muốn bắt chuyện.
Kết quả đối phương chủ động mở miệng, hỏi cô: “Ăn ngon không?”
Vu Chi cười gật đầu: “Ăn ngon, làm như thế nào vậy?”
“Làm bằng tay.”
“…….”
Thấy giọng điệu cô ấy không tốt, Vu Chi liền không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.
Ai biết đối phương chỉ dừng một chút xong lại tiếp tục nói: “Cô rất thích ăn đồ ngọt sao?”
Vu Chi gật gật đầu, xem như đã trả lời vấn đề của cô ấy.
Liền nghe cô gái lộ ra một tia cười khổ: “Anh ấy cũng thích cô gái thích ăn đồ ngọt.”
Vu Chi: “Cái gì?”
“Không có gì.”
“À.”
Vốn tưởng rằng cuộc trò chuyện này sẽ cứ như vậy mà kết thúc.
Kết quả cô gái kia lại dừng một chút, xong lại hỏi: “Có phải những cô gái thích ăn đồ ngọt đều ngọt ngào đáng yêu hay không?”
Vu Chi khó hiểu nhìn cô ấy, cô đây là đang tự khen bản thân mình đấy à?
Lúc cô đang không biết trả lời như thế nào thì La Sở Nguyệt ở bên cạnh cho cô một ánh mắt, ý muốn bảo cô đừng nói chuyện.
Lúc này, cô gái làm đồ ngọt kia đột nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi đi về phía Tề Đan Đan.
Vu Chi nghi hoặc gãi đầu, hỏi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”
Sao cứ có cảm giác đầu óc không bình thường vậy.
Lúc này La Sở Nguyệt ngồi bên cạnh cô, giọng điệu không tốt nói: “Cậu đừng để ý cô ấy, người này hôm nay thấy ai cũng giống như ăn phải thuốc nổ.”
“Tại sao?” Vu Chi thuận miệng hỏi một câu.
“Còn có thể vì cái gì nữa, bị người ta từ chối, cô ấy theo đuổi chàng trai kia sáu năm, kết quả nói chuyện chưa được hai ba tháng liền chia tay.” La Sở Nguyệt nói rồi đưa tay ra lấy hai phần đồ ngọt, cô ấy đưa một phần cho Vu Chi.
Vu Chi xua tay nói: “Tớ ăn rồi.”
“Lại ăn một phần nữa, dù sao những người khác đều vì muốn giữ dáng nên không dám ăn, còn lại không ăn, cuối cùng sẽ bị ném đi.”
Vu Chi ăn liên tiếp bốn phần đồ ngọt, vẻ mặt thỏa mãn đi xuống lầu.
Bữa tiệc vẫn còn rất nhiều người, cô tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô nhìn quanh bốn phía tìm xem Lục Bách Sâm ở đâu, bỗng trên bàn bên cạnh cô có thêm một phần bánh kem trà xanh.
“Tiểu Chi.”
Một giọng nam trong sáng cất lên.
Vu Chi nghi hoặc nhìn sang bên cạnh.
Liền thấy người đàn ông mặc một thân áo bành tô màu đen ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
Vu Chi nhìn anh ta một cái, nghi ngờ hỏi: “Anh là?”
“Hà Hàn.” Nói rồi, anh ta đẩy một phần đồ ngọt về phía cô: “Lúc trước chúng ta đã gặp qua rồi.”
Vu Chi nhớ lại, rốt cuộc cũng nhớ ra người kia là ai.
Là lần trước trong tiệc sinh nhật của Tề Đan Đan, người đàn ông đã làm phiền cô ăn đồ ngọt, sau đó lại gặp lúc Trương Giai Di mời cô đi ăn cơm.
Có điều không phải cô đã nói qua là cô kết hôn rồi sao, người đàn ông này sao còn tiếp tục đến đây?
Xuất phát từ phép lịch sự, Vu Chi vẫn mỉm cười gật đầu: “Chào anh, xin hỏi có việc gì sao?”
“Không có, chính là cảm thấy phần đồ ngọt này khá ngon, muốn đề cử cho cô.”
“……”
Vu Chi nhìn phần đồ ngọt, lại tiếp tục nhìn người đàn ông tên Hà Hàn này.
Hà Hàn bị nhìn thấu cũng không xấu hổ, cười nói: “Thật ra anh chỉ muốn cùng em làm quen một chút, kết bạn với nhau.”
“Tôi có chồng rồi.”
“Anh biết, chỉ làm bạn bè đơn thuần thôi mà.” Hà Hàn vẻ mặt thành khẩn nhấn mạnh.
Nhưng theo Vu Chi thì rất khó để có được tình bạn khác phái.
Hà Hàn nhìn vẻ mặt không tin của cô, phụt một tiếng cười: “Hoặc là em có thể cho rằng anh muốn được hợp tác cùng với chồng của em, cho nên cố ý tiếp cận em với tư cách bạn bè.”
“À, vậy anh có thể trực tiếp đi tìm chồng tôi.” Vu Chi vẫn tiếp tục từ chối.
Nói xong, cô đứng dậy đi ra chỗ khác.
Hà Hàn nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, cười khổ lắc đầu.
Mình đúng thật là trúng tà rồi.
Lần đó sau bữa tiệc, Hà Hàn tức giận vì bị Trương Giai Di cố ý lừa gạt, anh ta hiểu lầm cô là một cô gái còn độc thân.
Để trút giận, anh ta âm thầm gây khó dễ cho Trương Giai Di, khiến cho đường tình duyên của cô ta gặp trắc trở.
Hà Hàn chưa bao giờ biết chính mình lại có thể là người nhỏ mọn đến thế.
Có thể là do anh ta đối với tiểu Chi nhất kiến chung tình, sau khi biết được nhiều điều về cô, địa vị của cô ở trong lòng anh ta ngày càng lớn.
Mấy chục năm giáo dục nói cho anh ta biết rằng nhớ thương phụ nữ đã kết hôn là chuyện không đúng.
Nhưng đầu óc thanh tỉnh, tâm lại không khống chế được.
Trong điện thoại của anh ta có rất nhiều ảnh chụp Vu Chi, đều là sưu tầm trên mạng.
Có lẽ vì biết rõ sự hỗn loạn trong cái giới này, khiến cho anh ta vẫn luôn chờ đợi cô ly hôn đi, dù sao thì Lục Bách Sâm cũng là một người đàn ông không tồi, có không ít phụ nữ nhớ thương đấy.
Nếu Lục Bách Sâm phạm sai lầm, anh ta hẳn là sẽ còn hy vọng đi.
Anh ta vốn còn đang suy nghĩ phải làm quen với cô như thế nào hoặc là trước tiên cứ làm bạn bè bình thường, không ngờ hôm nay lại gặp được cô.
So với trước kia, cô ngày càng trở nên xinh đẹp.
Ngẫm lại chính mình thật nông cạn, bởi vì cô lớn lên xinh đẹp liền yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng nếu là như vậy thì tại sao anh ta nhìn thấy những cô gái xinh đẹp khác lại không có loại cảm giác này chứ?
Vu Chi bưng một ly nước trái cây đi đến một chỗ cách xa người đàn ông kia, lại ngồi xuống.
Kết quả vừa mới uống được một ngụm nước trái cây, bên cạnh lại có một người ngồi xuống.
Vu Chi cau mày nhìn lại, thế nhưng lại là cô thợ làm bánh vừa gặp trên lầu kia.
Cô ấy mặc váy phù dâu, ngồi xuống cạnh cô, đôi con ngươi kia gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Cô quen Hà Hàn sao?”
Vu Chi đã kết hôn rồi nên cô không thể làm phù dâu cho cô nàng được nữa.
Trong tiệc cưới, Lục Bách Sâm, tổng giám đốc tập đoàn Thụy Hoa, luôn là người bị những người khác lôi kéo quan hệ.
Và với tư cách là vợ của anh, Vu Chi cũng phải giao tiếp với không ít người không quen biết.
Không phải vợ Lý tổng thì chính là vợ Bạch tổng, trước kia Vu Chi căn bản chưa từng nghe qua.
Mấy người phụ nữ đặc biệt phúc hậu lôi kéo cô đến ngồi xuống một bên sô pha.
Việc Vu Chi có thể làm chính là duy trì nụ cười khéo léo.
Trong đó có một người phụ nữ mới có hai mươi mấy tuổi, là vợ của lão Lý tổng đã bốn năm mươi tuổi.
Hai người này vừa nhìn liền thấy không xứng đôi vừa lứa lắm, nhìn người phụ nữ này còn nhỏ hơn Vu Chi hai ba tuổi đấy.
Có điều cho dù những người khác nhìn ra điều gì, họ cũng sẽ không nói ra.
Ba bốn người phụ nữ vây quanh Vu Chi ngồi giữa sô pha.
Nghe Lục Bách Sâm nói, những người này đều là thương gia, muốn đạt được quyền tiêu thụ sản phẩm mới của tập đoàn Thụy Hoa.
Thật ra muốn nhận được quyền tiêu thụ hàng thì rất dễ, nhưng muốn nhập hàng với giá thấp rồi bán ra với giá cao thì lại không dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, mấy người phụ nữ này chính là những tay ngoại giao già đời.
Họ không vào thẳng chủ đề với Vu Chi mà trước tiên sẽ khen quần áo của cô, cách trang điểm, làm tóc, mãi đến cuối cùng mới vòng đến khen trang sức của cô.
Trang sức của cô là thiết kế của năm nay, lấy chủ đề là “sea”.
Giọt nước màu xanh dương, trong suốt long lanh, làm tôn lên làn da tuyết trắng của cô.
Chiếc lắc tay cô đeo trên cổ tay là quà Lục Bách Sâm tặng cô nhân dịp Lễ Tình Nhân.
Là chiếc lắc tay duy nhất được thiết kế bởi Lục Bách Sâm.
Lắc tay kim cương có khắc tên của Lục Bách Sâm.
Mà trên tay Lục Bách Sâm lại đeo chiếc của nam có khắc tên Vu Chi.
Sáng sớm hôm nay khi ra cửa, Vu Chi đeo lắc tay có khắc tên anh, Lục Bách Sâm còn ghét bỏ nói nó không hợp với chiếc đồng hồ của anh nên không muốn đeo.
Kết quả dù có hợp hay không thì trong tiệc cưới của Tề Đan Đan, chiếc lắc tay kia cũng vững vàng bám trên cổ tay của Lục Bách Sâm.
Anh không những không giấu trong cổ tay áo mà còn xắn tay áo sơ mi trắng lên, để lộ ra nửa đoạn cổ tay.
“Lục phu nhân, lại nói tiếp, cái vòng tay này của tôi cũng là mua của nhà cô đấy.” Nói rồi, vợ Bạch tổng vươn tay trái ra, khoe chiếc vòng trên cổ tay mình.
Vu Chi cười nói: “Phải không, da cô thật trắng, đeo vào cổ tay nhìn thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy, lúc chồng tôi mua cho tôi, anh ấy còn khen trang sức nhà cô đẹp quá đấy, có một loại cảm giác rất khác biệt.”
“……..” Vu Chi thu hồi sự xấu hổ, tiếp tục treo lên nụ cười khéo léo: “Cảm ơn.”
Hai chữ kia trực tiếp khiến người phụ nữ nghẹn họng không biết phải tiếp tục trả lời như thế nào nữa.
Lúc này, vị phu nhân nhà Lý tổng kia vội nói tiếp: “Nhắc đến lắc tay, cái lắc trên tay Lục phu nhân này sao chúng tôi chưa từng thấy qua vậy?”
Vu Chi cúi đầu nhìn cổ tay, giải thích nói: “Đây là quà lễ Tình Nhân chồng tôi tặng.”
“Ai ôi, hai người thật là ân ái, có điều thiết kế này thực sự rất đẹp, tôi cũng muốn mua một cái đấy.”
Vu Chi thu cổ tay về, cô giải thích nói: “Đây là hai chiếc vòng đôi tình nhân mà Sâm ca đặc biệt thiết kế cho chúng tôi, trước mắt thì chỉ có một đôi duy nhất.”
“……”
Vu Chi lại lần nữa kéo đề tài đến hồi kết.
Một người phụ nữ khác lại muốn bắt chuyện, Vu Chi liền ngắt lời cô ta trước: “Ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh.”
Những người khác đều nhanh chóng nhường đường.
Lúc Vu Chi vừa ra tới cửa, La Sở Nguyệt ngăn cô lại: “Tiểu Chi.”
Vu Chi nghi hoặc: “Cậu không phải phù dâu sao? Tại sao không đi theo Đan Đan?”
“Trước tiên cậu cứ đến đây đã, tớ nói cho cậu nghe một chuyện tốt.”
Vu Chi xoa tay đi qua, La Sở Nguyệt cầm điện thoại trong tay, Vu Chi vừa nhìn thì thấy đó là một bản ghi âm.
Bối cảnh ghi âm rất loạn, Vu Chi đưa điện thoại lên đặt bên tai, vẫn nghe được tiếng của một người phụ nữ.
“Xì, chỉ là một cái lắc tay mà thôi, đắc ý cái gì chứ, nói giống như người khác không có chồng vậy, nếu không phải chúng ta cần hợp tác với họ thì ai mà thèm tới nói chuyện nịnh bợ cô ta cơ chứ, các cô nói có phải hay không.”
“Được rồi, cô nhỏ giọng một chút, tránh cho cô ta nghe được.”
Hai giọng nói này rất quen thuộc, một người đúng là người phụ nữ ngồi trên sô pha vừa mới hỏi cô chiếc lắc tay, nếu cô nhớ không nhầm, hẳn là cô vợ nhỏ kia của Lý tổng.
Một người khác nhỏ giọng khuyên cô ta chính là người bạn gái vẫn luôn không nói chuyện của Điền tổng.
A, ở trước mặt cô thì bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, cô vừa đi thì lập tức nói xấu cô.
“Người phụ nữ này thật đúng là ghê tởm.” La Sở Nguyệt tức giận nói.
Vu Chi vốn còn tức giận bỗng phụt một tiếng bật cười, hỏi: “Sao cậu lại ghi lại được?”
“Đan Đan biết cậu thích ăn đồ ngọt nên để tớ gọi cậu lên, tớ vừa xuống lầu thì thấy cậu đứng dậy đi vệ sinh, sau đó liền nghe được một người phụ nữ oán giận cậu EQ thấp, nói chuyện nghẹn chết người, tớ mở ghi âm cũng chỉ ghi được hai câu nói này.”
Vu Chi nhướn mày, như suy tư điều gì gật gật đầu.
Trong phòng trên lầu khách sạn, Tề Đan Đan một thân hỉ phục ngồi trên giường nói chuyện với bạn bè.
Trên bàn này mấy phần đồ ngọt, La Sở Nguyệt nói đồ ngọt là do một người bạn cùng phòng đại học của Tề Đan Đan mang đến cho cô nàng, cô gái kia là thợ làm bánh.
Vu Chi chào hỏi với Đan Đan xong liền ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy một phần đồ ngọt, cô vừa ăn vừa cùng La Sở Nguyệt xem phim điện ảnh.
Không thể không thừa nhận, điểm tâm ngọt này làm rất tuyệt, ngọt mà không ngấy.
Cô khen hai câu rằng đồ ngọt ăn ngon, La Sở Nguyệt liền thuận tay chỉ cho Vu Chi cô gái đã làm bánh.
Vu Chi nhìn theo hướng La Sở Nguyệt chỉ, cô gái kia buộc tóc đuôi ngựa, ngũ quan xinh đẹp, mặc đồ phù dâu, chẳng qua trên mặt không có ý cười, đúng lúc cô ấy đi về phía các cô, ngồi xuống sô pha, bưng lên một ly nước trái cây, uống một ngụm.
Lúc đầu Vu Chi thấy cô ấy không mấy vui vẻ liền không muốn bắt chuyện.
Kết quả đối phương chủ động mở miệng, hỏi cô: “Ăn ngon không?”
Vu Chi cười gật đầu: “Ăn ngon, làm như thế nào vậy?”
“Làm bằng tay.”
“…….”
Thấy giọng điệu cô ấy không tốt, Vu Chi liền không muốn nói chuyện với cô ấy nữa.
Ai biết đối phương chỉ dừng một chút xong lại tiếp tục nói: “Cô rất thích ăn đồ ngọt sao?”
Vu Chi gật gật đầu, xem như đã trả lời vấn đề của cô ấy.
Liền nghe cô gái lộ ra một tia cười khổ: “Anh ấy cũng thích cô gái thích ăn đồ ngọt.”
Vu Chi: “Cái gì?”
“Không có gì.”
“À.”
Vốn tưởng rằng cuộc trò chuyện này sẽ cứ như vậy mà kết thúc.
Kết quả cô gái kia lại dừng một chút, xong lại hỏi: “Có phải những cô gái thích ăn đồ ngọt đều ngọt ngào đáng yêu hay không?”
Vu Chi khó hiểu nhìn cô ấy, cô đây là đang tự khen bản thân mình đấy à?
Lúc cô đang không biết trả lời như thế nào thì La Sở Nguyệt ở bên cạnh cho cô một ánh mắt, ý muốn bảo cô đừng nói chuyện.
Lúc này, cô gái làm đồ ngọt kia đột nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi đi về phía Tề Đan Đan.
Vu Chi nghi hoặc gãi đầu, hỏi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”
Sao cứ có cảm giác đầu óc không bình thường vậy.
Lúc này La Sở Nguyệt ngồi bên cạnh cô, giọng điệu không tốt nói: “Cậu đừng để ý cô ấy, người này hôm nay thấy ai cũng giống như ăn phải thuốc nổ.”
“Tại sao?” Vu Chi thuận miệng hỏi một câu.
“Còn có thể vì cái gì nữa, bị người ta từ chối, cô ấy theo đuổi chàng trai kia sáu năm, kết quả nói chuyện chưa được hai ba tháng liền chia tay.” La Sở Nguyệt nói rồi đưa tay ra lấy hai phần đồ ngọt, cô ấy đưa một phần cho Vu Chi.
Vu Chi xua tay nói: “Tớ ăn rồi.”
“Lại ăn một phần nữa, dù sao những người khác đều vì muốn giữ dáng nên không dám ăn, còn lại không ăn, cuối cùng sẽ bị ném đi.”
Vu Chi ăn liên tiếp bốn phần đồ ngọt, vẻ mặt thỏa mãn đi xuống lầu.
Bữa tiệc vẫn còn rất nhiều người, cô tìm một chỗ ngồi xuống.
Cô nhìn quanh bốn phía tìm xem Lục Bách Sâm ở đâu, bỗng trên bàn bên cạnh cô có thêm một phần bánh kem trà xanh.
“Tiểu Chi.”
Một giọng nam trong sáng cất lên.
Vu Chi nghi hoặc nhìn sang bên cạnh.
Liền thấy người đàn ông mặc một thân áo bành tô màu đen ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
Vu Chi nhìn anh ta một cái, nghi ngờ hỏi: “Anh là?”
“Hà Hàn.” Nói rồi, anh ta đẩy một phần đồ ngọt về phía cô: “Lúc trước chúng ta đã gặp qua rồi.”
Vu Chi nhớ lại, rốt cuộc cũng nhớ ra người kia là ai.
Là lần trước trong tiệc sinh nhật của Tề Đan Đan, người đàn ông đã làm phiền cô ăn đồ ngọt, sau đó lại gặp lúc Trương Giai Di mời cô đi ăn cơm.
Có điều không phải cô đã nói qua là cô kết hôn rồi sao, người đàn ông này sao còn tiếp tục đến đây?
Xuất phát từ phép lịch sự, Vu Chi vẫn mỉm cười gật đầu: “Chào anh, xin hỏi có việc gì sao?”
“Không có, chính là cảm thấy phần đồ ngọt này khá ngon, muốn đề cử cho cô.”
“……”
Vu Chi nhìn phần đồ ngọt, lại tiếp tục nhìn người đàn ông tên Hà Hàn này.
Hà Hàn bị nhìn thấu cũng không xấu hổ, cười nói: “Thật ra anh chỉ muốn cùng em làm quen một chút, kết bạn với nhau.”
“Tôi có chồng rồi.”
“Anh biết, chỉ làm bạn bè đơn thuần thôi mà.” Hà Hàn vẻ mặt thành khẩn nhấn mạnh.
Nhưng theo Vu Chi thì rất khó để có được tình bạn khác phái.
Hà Hàn nhìn vẻ mặt không tin của cô, phụt một tiếng cười: “Hoặc là em có thể cho rằng anh muốn được hợp tác cùng với chồng của em, cho nên cố ý tiếp cận em với tư cách bạn bè.”
“À, vậy anh có thể trực tiếp đi tìm chồng tôi.” Vu Chi vẫn tiếp tục từ chối.
Nói xong, cô đứng dậy đi ra chỗ khác.
Hà Hàn nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô, cười khổ lắc đầu.
Mình đúng thật là trúng tà rồi.
Lần đó sau bữa tiệc, Hà Hàn tức giận vì bị Trương Giai Di cố ý lừa gạt, anh ta hiểu lầm cô là một cô gái còn độc thân.
Để trút giận, anh ta âm thầm gây khó dễ cho Trương Giai Di, khiến cho đường tình duyên của cô ta gặp trắc trở.
Hà Hàn chưa bao giờ biết chính mình lại có thể là người nhỏ mọn đến thế.
Có thể là do anh ta đối với tiểu Chi nhất kiến chung tình, sau khi biết được nhiều điều về cô, địa vị của cô ở trong lòng anh ta ngày càng lớn.
Mấy chục năm giáo dục nói cho anh ta biết rằng nhớ thương phụ nữ đã kết hôn là chuyện không đúng.
Nhưng đầu óc thanh tỉnh, tâm lại không khống chế được.
Trong điện thoại của anh ta có rất nhiều ảnh chụp Vu Chi, đều là sưu tầm trên mạng.
Có lẽ vì biết rõ sự hỗn loạn trong cái giới này, khiến cho anh ta vẫn luôn chờ đợi cô ly hôn đi, dù sao thì Lục Bách Sâm cũng là một người đàn ông không tồi, có không ít phụ nữ nhớ thương đấy.
Nếu Lục Bách Sâm phạm sai lầm, anh ta hẳn là sẽ còn hy vọng đi.
Anh ta vốn còn đang suy nghĩ phải làm quen với cô như thế nào hoặc là trước tiên cứ làm bạn bè bình thường, không ngờ hôm nay lại gặp được cô.
So với trước kia, cô ngày càng trở nên xinh đẹp.
Ngẫm lại chính mình thật nông cạn, bởi vì cô lớn lên xinh đẹp liền yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng nếu là như vậy thì tại sao anh ta nhìn thấy những cô gái xinh đẹp khác lại không có loại cảm giác này chứ?
Vu Chi bưng một ly nước trái cây đi đến một chỗ cách xa người đàn ông kia, lại ngồi xuống.
Kết quả vừa mới uống được một ngụm nước trái cây, bên cạnh lại có một người ngồi xuống.
Vu Chi cau mày nhìn lại, thế nhưng lại là cô thợ làm bánh vừa gặp trên lầu kia.
Cô ấy mặc váy phù dâu, ngồi xuống cạnh cô, đôi con ngươi kia gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Cô quen Hà Hàn sao?”