Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Tôi
Chương 9
9,
Lý Điềm Điềm cô gái này có một khuôn mặt khá đáng yêu.
Chỉ là cô ấy không chọn đúng đường, chỉ muốn leo lên bằng đường tắt.
Tôi nghe thấy nhân viên cũ của công ty nói rằng Lý Điềm Điềm và Vương Tổng luôn ngoại tình.
Nhưng sau khi tôi đến công ty, Vương Tổng đã đá Lý Điềm Điềm.
Vì vậy, cô ta luôn coi tôi là tình địch.
Sau khi bật máy tính của công ty lên, tôi xử lý xong công việc của mình, không nhịn được nên mở vòng bạn bè của Trình Tiêu xem.
Trình Tiêu là người trầm mặc ít nói.
Vòng bạn bè của anh ấy cũng thế.
Ngoại trừ bức ảnh trong hôn lễ hôm đó, anh ấy không đăng thêm bài viết nào.
Vòng bạn bè của anh ấy không thường cập nhật, cả tháng không đăng gì.
Nhưng hôm nay anh ấy đã đăng 1 bài:
“Những mong muốn của bạn đều có thể trở thành sự thật.”
Tôi không thể không cho anh ấy một like.
Tôi không biết anh ấy muốn gì, nhưng tôi nghĩ mong muốn có anh ấy sẽ thành hiện thực.
Vừa like xong thì thấy Trình Tiêu gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi chưa kịp mở ra thì anh ấy đã thu hồi mất rồi.
Ngay lập tức tôi thấy hiện lên chữ “đang nhập…”
Tôi kiên nhẫn đợi rất lâu mãi cũng không thấy tin nhắn nào.
Tôi đành mở lời trước hỏi anh ấy vừa thu hồi cái gì.
Cuối cùng Trình Tiêu cũng trả lời: “Vừa nãy anh gửi nhầm tin nhắn.”
Tôi: “Ồ!”
Tài khoản Trình Tiêu lại hiện lên “đang gõ”.
Lúc này, có người gõ cửa: “Xin chào, cô Chu Ngưng có ở đây không?”
Tôi theo bản năng đáp lại: “Là tôi.”
Người giao hàng lấy ra một bó hoa tulip từ phía sau đưa cho tôi.
Anh ấy nói rằng: “Người đàn ông tặng hoa cho cô nhờ tôi chuyển lời đến cô là ‘anh ấy rất yêu cô’”.
Tôi nhìn những bông hoa tulip.
Hoa được cắm rất đẹp, màu sắc tươi sáng và được sắp xếp hợp lý.
Đó là loại hoa tôi ưa thích.
Nhưng mà thôi đi, tôi là người đã có gia đình, không thể nhận hoa của người khác.
Tôi ném hoa vào thùng rác, nói với người giao hàng: “Xin lỗi, nếu sau này lại có người nhờ mang đến, hãy ném vào thùng rác giúp tôi.”
Người giao hàng lúng túng: “Nhưng khách hàng nhờ tôi chuyển hoa cho cô.”
Tôi nghiêm túc hỏi: “Ai gửi vậy?”
Tôi thật sự rất tò mò.
Người đó đã tặng hoa cho tôi trong vòng hai tháng.
Cho dù tôi nói với người giao hàng chuyển lời đến người tặng là tôi không cần.
Nhưng người kia giống như Tiểu Cường đánh mãi không chớt.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa.”
Lý Điềm Điềm châm chọc nói: “Rõ ràng cô rất thích người khác tặng hoa, rất thích người khác theo đuổi mình.”
“Nói thật, tôi thấy cô đúng là không biết xấu hổ, có chồng rồi còn chưa đủ, còn muốn ở công ty dụ dỗ Vương Tổng, Vương Tổng còn chưa đủ, cô còn tán tỉnh cả những người đàn ông khác bên ngoài, cô đúng là đại sư.”
Dưới sự mỉa mai của Lý Điềm Điềm, các đồng nghiệp không khỏi tặc lưỡi: “Mặc dù Chu Ngưng mỗi ngày đều nói rằng cô ấy đã có chồng và đã kết hôn, nhưng không bao giờ thấy chồng cô ấy đến đón.”
“Chồng cô chắc chắn không biết cô là một người phóng đãng như vậy, ngại mất mặt vì cô nên mới không bao giờ tới đón cô.”
“Tôi không nghĩ vậy, tôi cảm thấy là cô ấy cố ý không cho chồng đến đón. Mọi người nghĩ xem, nếu như để chồng cô ấy tới, chồng cô ấy chẳng phải sẽ biết cô ấy phóng đãng như thế nào sao?”
Có người nói cùng, Lý Điềm Điềm lại càng chế nhạo tôi thô lỗ hơn: “Chu Ngưng, cô thật vô liêm sỉ, mẹ cô có biết không?”
Tôi nhắm mắt lại, tự nói với bản thân rằng sẽ chịu đựng, không cãi nhau với cỏ rác.
Nhưng mà, mẹ kiếp, chịu không nổi!
Tôi không kiềm chế được nữa, giơ tay mỗi người một phát.