Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Chương 56
Lùi thời gian về phía trước, Lâm Thanh Hải cũng đang thực hiện kế hoạch “đổi tim” của mình đâu vào đấy.
Lâm Thanh Hải không dám dễ dàng giao phó chuyện quan trọng như vậy cho người khác ngoài những tâm phúc tuyệt đối đáng tin cậy của mình.
Vì vậy để chắc chắn không có sai sót nào giống như Hoắc Tranh từng mắc phải, anh ta phải tự mình làm mọi việc, kẻo có một sai lầm ở phân đoạn nào đó thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Có lẽ cũng chỉ có tập trung tinh thần để chuẩn bị, vội đến mức kiệt sức, trong đầu hoàn toàn trống trơn thì anh ta mới không có thời gian hối hận và áy náy hay ngẫu nhiên nhớ đến khuôn mặt của Diệp Uẩn Ninh, thậm chí muốn tạm dừng kế hoạch “đổi tim”.
Mỗi lúc như thế này, Lâm Thanh Hải sẽ tạm dừng mọi việc và lao đến bên cạnh Diệp Uẩn Thanh, trông chừng cô, nhìn khuôn mặt trong sáng không tì vết của cô rồi trái tim anh ta sẽ bình tĩnh trở lại và có đủ dũng khí tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Anh ta tự nhủ rằng tất cả đều đáng giá và anh ta không hề sai.
Diệp Uẩn Thanh mới là ân nhân cứu mạng, mới là ánh sáng trong cuộc đời đen tối của anh ta, là người anh ta yêu, anh ta tuyệt đối không thể nhìn cô chết vì suy tim.
“Thanh Hải, anh đang suy nghĩ gì vậy?” Trong khoảnh khắc hoảng hốt, tay áo anh ta bị lôi kéo, giọng nói ngọt ngào mang theo hờn dỗi của Diệp Uẩn Thanh vang lên.
“À, sao thế?” Anh ta vô thức nở nụ cười dịu dàng, quay đầu nhìn sang.
Mặc một chiếc váy lông cừu màu trắng bên trong và một chiếc áo khoác len màu cam mềm mại bằng vải nỉ bên ngoài, Diệp Uẩn Thanh có mái tóc dài như gỗ mun buông xõa, cả người đẹp như tranh vẽ.
Cô ta ngồi trên ghế, nghiêng đầu cắn môi nhìn anh ta, một lúc lâu sau, cô ta nhẹ nhàng vén tóc lên, cúi đầu nói với vẻ cô đơn: “Có phải ngồi vẽ tranh cùng em rất buồn tẻ không? Em xin lỗi, em trẻ con quá, không để ý đến tâm tình của anh.”
Trước mặt cô là một bức tranh vẽ một đình hóng gió màu trắng trang nhã, xung quanh là hoa tươi nở rộ, màu sắc tươi sáng và tràn đầy sức sống.
Vẽ tranh là sở thích của Diệp Uẩn Thanh. Vì sức khỏe kém nên các hoạt động khác đều không phù hợp với cô ta. Chỉ có hội họa mới có thể rèn luyện trí óc, tập trung suy nghĩ và bồi dưỡng phẩm chất nên cô ta mới được vợ chồng Diệp Lương cho phép học tập.
Vì thế Diệp Lương còn đặc biệt thuê một giáo viên mỹ thuật tài giỏi để dạy cô ta, và Diệp Uẩn Thanh quả thực có tài hội họa, vẫn luôn vẽ ra những bức tranh đẹp và ấn tượng.
Lâm Thanh Hải nhìn vẻ mặt bất an của cô gái nhỏ, trong lòng đau nhói, anh ta lập tức nói: “Không đâu, được nhìn Thanh Thanh vẽ tranh là một loại hưởng thụ. Anh mới là người phải xin lỗi, vì anh suy nghĩ một chút chuyện nên mới thất thần chứ tuyệt đối không phải vì buồn tẻ đâu.”
Diệp Uẩn Thanh cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh ta như thể muốn xác nhận lời anh ta nói có phải là thật không, sau đó cô ta mới nở nụ cười trong sáng, chu đáo nói: “Công ty có việc gì à? Nếu vậy thì anh cứ đi làm đi, không cần lo lắng cho em đâu, em ở một mình cũng không sao.”
Nếu như là Diệp Uẩn Thanh lúc nào cũng có người theo đuổi vờn quanh của trước kia, cô ta sẽ không quá để ý bên cạnh mình bớt đi một người hay có thêm một người, ngược lại, có đôi khi cô ta còn cảm thấy bọn họ đến quá thường xuyên, khiến cô ta không có không gian của riêng mình, cô ta muốn từ chối nhưng lại lo lắng sẽ làm họ tổn thương.
Nhưng từ khi đính hôn với Hoắc Tranh, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của gã, cô ta đã chủ động cách xa những người theo đuổi mình và đã có một khoảng thời gian chưa gặp bọn họ.
Hiện tại Hoắc Tranh đã ở trong viện điều dưỡng, mối quan hệ hôn phu hôn thê của hai người chỉ còn trên danh nghĩa, cô ta cũng không biết phải đối mặt với một người dường như đã thay đổi hoàn toàn thành người khác là Hoắc Tranh như thế nào; còn về Trần Diệp, mặc dù cô ta rất biết ơn đối phương đã đổi tim cho mình, nhưng xét đến việc anh ta từng là bạn trai của chị gái, để tránh cho chị gái giận dỗi và hiểu lầm, cô ta vẫn chọn cách để bố mẹ thay mặt mình đứng ra cảm ơn;
Người duy nhất có thể bầu bạn cùng cô ta lúc này chỉ có Lâm Thanh Hải. Nếu ngay cả Lâm Thanh Hải cũng rời xa cô ta, Diệp Uẩn Thanh thừa nhận bản thân sẽ vô cùng mất mát và buồn lòng.
Lâm Thanh Hải đỡ mắt kính, áp chế cảm xúc bồn chồn trong lòng, chân thành tha thiết nói: “Không có việc gì có thể quan trọng hơn em, Thanh Thanh, trong lòng anh, em quan trọng hơn mọi thứ trên đời.”
Lâm Thanh Hải rất đẹp trai, khác hẳn với khí thế sắc bén và bá đạo của Hoắc Tranh, anh ta có khí chất dịu dàng, trầm tĩnh và tinh tế, mỗi khi anh ta nói lời âu yếm thì dường như có thể khiến người ta chìm trong cơn say. Bất giác, gương mặt tái nhợt của Diệp Uẩn Thanh chợt ửng đỏ.
Đôi mắt sáng trong của cô ta nhắm hờ, cô ta ngượng ngùng cúi đầu xuống, mái tóc đen như thác nước xõa xuống che đi gò má đang nóng ran.
Nhìn dáng vẻ quyến rũ động lòng người của cô gái nhỏ, trong lòng Lâm Thanh Hải chợt xao xuyến, có điều gì đó thôi thúc anh ta mở miệng: “Thanh Thanh, em hãy quên Hoắc Tranh đi, sau khi khỏi bệnh thì làm vợ anh nhé!”
Đối mặt với đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc của Diệp Uẩn Thanh, Lâm Thanh Hải nắm chặt chiếc kẹp tóc hình con bướm giấu trong túi quần, để nó đâm vào lòng bàn tay mình đầy đau đớn, nghiêm túc nói: “Thanh Thanh, anh yêu em, hãy để anh bảo vệ em hết quãng đời còn lại.”
Đúng vậy, chính là như vậy không sai, người anh ta yêu chính Thanh Thanh, người mà trước giờ anh ta luôn muốn cưới và bảo vệ là cô và chỉ có thể là cô.
Còn Diệp Uẩn Ninh, cô chỉ là một công cụ để cứu mạng Thanh Thanh mà thôi.
Mỗi khi trong lòng sinh ra ý định lùi bước, Lâm Thanh Hải sẽ dùng chiếc kẹp tóc này để nhắc nhở bản thân rằng mình sẽ không hối hận, vĩnh viễn không hối hận.
Diệp Uẩn Thanh luôn biết Lâm Thanh Hải có cảm tình với mình, có điều, cô ta cau mày buồn bã: “Thanh Hải, anh rất tốt, nhưng em không xứng với anh, bệnh của em…” Cô ta khổ sở lấy tay che ngực.
“Bệnh của em sẽ khỏi, vợ của anh nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.” Lâm Thanh Hải quỳ xuống, run rẩy lấy từ trong túi ra chiếc kẹp tóc đã kết duyên hai người, cài lên tóc cô ta một cách đầy thành kính, “Thanh Thanh, em đồng ý nhé?”
Diệp Uẩn Thanh chớp mắt, trong mắt tựa vui mừng lại tựa như hờn dỗi, cô ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đột ngột quá, Thanh Hải, anh để em suy nghĩ một chút được không?”
Trái tim Lâm Thanh Hải cảm thấy trống trải như treo ở giữa không trung, anh ta rất muốn Diệp Uẩn Thanh đồng ý, để trong lòng anh ta có được sự kiên định khi mọi việc đã rồi, nhưng anh ta cũng không muốn miễn cưỡng đối phương nên lập tức nhếch môi nói: “Đương nhiên rồi, anh chờ câu trả lời của em.”
Diệp Uẩn Thanh cười với anh ta, sau đó tò mò cầm lấy chiếc kẹp tóc ở trên đầu: “Đây là cái gì?”
Nhìn chiếc kẹp tóc hình con bướm xòe ra trong lòng bàn tay cô gái nhỏ, ánh mắt Lâm Thanh Hải vô cùng dịu dàng: “Nó vốn thuộc về em, bây giờ cũng coi như được trở về với chủ cũ.”
Chiếc kẹp tóc đính kim cương lấp lánh, độc đáo và thanh lịch, ánh mắt Diệp Uẩn Thanh trong veo: “Của em sao?”
Cô ta mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt, hình như mình từng sở hữu chiếc kẹp tóc như thế này thật, nhưng làm sao nó lại rơi vào tay Lâm Thanh Hải chứ?
Lâm Thanh Hải nhẹ nhàng mỉm cười, như đang nhớ lại một hình ảnh đẹp đẽ nào đó: “Em không nhớ à? Anh nhặt được nó trong con hẻm cạnh cổng trường cấp hai của chúng ta, anh vẫn luôn muốn một ngày nào đó có thể đích thân trả lại em. Công nhận kẹp tóc đặt trên mái tóc em đẹp thật đấy.”
Trong vô số ngày đêm, anh ta đã mơ ước được tự mình cài lại chiếc kẹp tóc lên đầu cô gái nhỏ, bộ dáng tỏa sáng lấp lánh nhất định sẽ rất xinh đẹp. Kết quả cũng đúng như anh ta suy nghĩ, Diệp Uẩn Thanh đeo nó còn đẹp hơn so với sự tưởng tượng của anh ta.
“Đúng là em từng làm mất một chiếc kẹp tóc,” Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc: “Nhưng sao anh lại nhặt được ở hẻm nhỏ cạnh trường cấp hai của chúng ta? Em chưa từng đến nơi đó?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Hải cứng đờ trong chốc lát, anh ta chớp chớp mắt, giọng nói nhẹ đến mức như sợ phá vỡ cảnh trong mơ nào đó, nhỏ giọng nói: “Thanh Thanh, em hãy suy nghĩ kỹ lại đi, em đã từng đi qua đó đúng không? Khi em học năm nhất, em nghe thấy trong hẻm nhỏ có du côn đang đánh một học sinh, sau đó em vừa gọi cảnh sát vừa cảnh cáo bọn chúng. Nhưng em sợ bọn chúng nhận ra nên đã chạy đi trước rồi không cẩn thận làm rơi kẹp tóc, chính là chiếc kẹp tóc hình con bướm này, phải không?”
Anh ta vội vàng, nhiệt tình và chân thành ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Thanh. Ánh mắt nóng bỏng như thể thiêu cháy người, làm người vô thức muốn tránh thoát.
Diệp Uẩn Thanh gượng cười, cô ta cảm thấy như có thứ gì đó đang rời xa mình, trong giọng nói không khỏi mang theo một tia ấm ức cùng bối rối: “Em xin lỗi, nhưng em thực sự không nhớ rõ mình đã từng làm như thế. Hơn nữa anh đã quên rồi ư, mỗi lần em đi học hay về nhà đều có người đón đưa, căn bản không có cơ hội đi một mình ở hẻm nhỏ.”
Cô ta phát hiện ra bị bệnh tim từ khi còn học cấp hai, thời gian đến lớp thì ít mà thời gian phải xin nghỉ học thì nhiều, mỗi lần đi về đều có người đưa đón. Mỗi khi tan học đều trực tiếp được đón lên xe về nhà, làm sao có thể chạy một mình đến hẻm nhỏ, lại còn cảnh cáo một nhóm du côn cơ chứ?
Sắc mặt Lâm Thanh Hải lập tức trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, thân thể không khỏi run rẩy.
Đúng vậy, sao anh ta có thể quên Diệp Uẩn Thanh bị bệnh tim, dù ở trong hay ngoài trường đều được bảo vệ cẩn thận, làm sao lại xuất hiện một mình ở hẻm nhỏ được chứ?
Sai rồi, anh ta nghĩ sai thật rồi, người cứu anh ta lúc trước không phải là Diệp Uẩn Thanh.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Lâm Thanh Hải, vậy rốt cuộc người cứu anh ta là ai, là ai đây?
Anh ta tựa như đang cố nắm lấy cọng rơm cuối cùng, không chịu bỏ cuộc nói: “Nhưng chiếc kẹp tóc này thực sự là của em, anh đã tìm hiểu, nếu không phải là em thì tại sao chiếc kẹp tóc này lại ở chỗ đó?”
Sau khi nhặt được chiếc kẹp tóc này, Lâm Thanh Hải lặng lẽ điều tra, dù sao cũng không có nhiều nữ sinh có thể sở hữu chiếc kẹp tóc kim cương sang trọng như thế này. Sau khi hỏi thăm nhiều lần, anh ta mới biết Diệp Uẩn Thanh sở hữu một chiếc kẹp tóc hình con bướm như vậy, và cũng từ ngày được cứu, anh ta chưa từng thấy cô dùng nữa.
Vì vậy anh ta đã xác định người cứu mình lúc trước chính là Diệp Uẩn Thanh.
Cho nên anh ta tìm mọi cách tiếp cận cô ta, trở thành bạn của cô, ở bên và bảo vệ cô, thậm chí không tiếc lợi dụng Diệp Uẩn Ninh.
Anh ta run sợ một chút, đột nhiên nắm lấy tay Diệp Uẩn Thanh: “Nói cho anh biết, nếu không phải là em thì ai là người đánh rơi chiếc kẹp tóc này?”
So với vẻ dịu dàng như nước vừa rồi, hiện tại Lâm Thanh Hải giống như một con thú hoang bị mất khống chế, sắc mặt Diệp Uẩn Thanh tái nhợt vì sợ hãi, tim đập thình thịch: “Em không biết, Thanh Hải, anh làm em sợ, anh bình tĩnh một chút.”
“Vậy em hãy nói cho anh biết kẹp tóc của em bị mất như thế nào, cuối cùng rơi vào tay ai, nói nhanh!” Anh ta hét lên với đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Uẩn Thanh rơi lệ, cô ta đau khổ nói: “Em nhớ đã đưa chiếc kẹp tóc cho chị cất nhưng sau đó chị ấy đã làm mất. Còn chuyện khác thì em thật sự không biết.”
Đôi tay nắm Diệp Uẩn Thanh buông ra. Diệp Uẩn Thanh yếu ớt ngã xuống ghế dựa, ngơ ngác suy nghĩ cẩn thận điều gì đó.
Diệp Uẩn Ninh?
Sắc mặt Lâm Thanh Hải càng trắng bệch hơn, anh ta loạng choạng đứng dậy, trong lúc nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Sao lại là Diệp Uẩn Ninh được?
Anh ta suy yếu dùng tay che mặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lần đầu tiên trong lòng anh ta dâng lên cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với hiện thực.
Trời ạ, nếu Diệp Uẩn Ninh là người cứu anh ta thì rốt cuộc anh ta đã làm cái gì vậy?
Diệp Uẩn Ninh, cũng chỉ có người ngoài lạnh trong nóng như Diệp Uẩn Ninh mới có thể bất chấp việc bản thân bị nguy hiểm để giúp đỡ người khác.
Anh ta quay lưng lại, giọng nói trống rỗng: “Xin lỗi Thanh Thanh, Hình như anh đã nhầm lẫn một số việc. Chuyện vừa rồi xin lỗi nhé, anh đi trước đây.”
“Thanh Hải,” Diệp Uẩn Thanh gọi anh ta lại, khẽ nói, “Anh là người bị bọn du côn đánh đập trong ngõ nhỏ phải không? Cho nên suốt thời gian qua anh đối xử tốt với em như vậy là vì anh hiểu lầm rằng em là người đã cứu anh lúc trước. Nếu, nếu không hiểu lầm, anh còn đối với em tốt như vậy nữa không?”
Cô ta nhìn bóng lưng Lâm Thanh Hải đầy mong đợi, trong mắt ánh lên một tia khát vọng chưa từng có. Có chút tình yêu trước đây chỉ coi là một thứ tầm thường, nhưng chỉ đến khi sắp mất đi, cô ta mới nhận ra rằng được người một lòng một dạ yêu thương, được ân cần chiều chuộng là một điều may mắn đến nhường nào!
Từ trước đến nay, cô luôn hưởng thụ tình yêu của Lâm Thanh Hải và tận hưởng sự cống hiến quên mình của anh ta – trước giờ anh ta luôn là cảng tránh gió và là nơi cô ta dựa vào.
Hiện giờ cô ta sẽ phải mất đi ư?
Trên trán Lâm Thanh Hải nổi gân xanh, một hồi lâu sau mới nói: “Không đâu.”
Người mà anh ta yêu vẫn luôn là ân nhân đã mang đến ánh sáng cho anh ta từ trong bóng đêm, là cô bé đã cứu anh ta ra khỏi sự chật vật thê thảm, anh ta tìm nhầm và báo ơn sai người, giờ đây anh ta muốn quay trở lại quỹ đạo chính xác, để mọi thứ trở về đúng vị trí của nó.
Diệp Uẩn Thanh vô lực cúi người xuống, sự đau đớn lan tràn trong lòng, nỗi đau ấy còn dày vò, khó chịu hơn cả bệnh tim.
Cô ta rưng rưng nước mắt nhìn bóng lưng Lâm Thanh Hải đang bước đi rồi đột nhiên đưa tay đẩy giá vẽ xuống. Những bông hoa rực rỡ trong tranh dường như trong phút chốc mất đi màu sắc, trở nên ảm đạm mịt mờ.
Đôi mắt Diệp Uẩn Thanh bị phủ một tầng màu đen, nước mắt giàn giụa, cô ta khẽ cười khẩy: “Thật là vớ vẩn. Sớm biết thế này thì mình đã nói người đó chính là mình!”
Cô ta nhắm chặt mắt lại.
Lâm Thanh Hải nắm chặt chiếc kẹp tóc hình con bướm trong tay, lòng bàn tay đầy máu, nhưng dường như anh ta không hề có cảm giác gì, chỉ tập trung nắm lấy tay lái và phóng xe về phía công ty giải trí Phong Hoa.
Diệp Uẩn Ninh, Diệp Uẩn Ninh mới là người đã cứu anh ta.
Nhưng chính anh ta rốt cuộc đã làm cái gì? Đẩy bạn mình càng ngày càng xa, thậm chí vì Diệp Uẩn Thanh mà không ngừng khiến cô bị tổn thương.
Nghĩ đến Diệp Uẩn Thanh, anh ta liền nghĩ đến ‘kế hoạch đổi tim’ mà anh ta đã chuẩn bị. Sắc mặt Lâm Thanh Hải tối sầm lại, anh ta không buồn dừng xe mà nhanh chóng tìm điện thoại gọi cho cấp dưới: “Nghe đây, dừng tất cả các việc cậu đang làm lại, không cần thiết nữa. Nhớ xóa sạch dấu vết và quên nó đi.”
Tắt điện thoại, Lâm Thanh Hải cắn chặt hàm răng, tuyệt đối không thể để Diệp Uẩn Ninh phát hiện bản thân anh ta âm thầm muốn làm gì với cô, nếu không, cả đời cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
‘Kíttttt’ một tiếng, xe dừng lại trước cửa tòa nhà.
Lâm Thanh Hải gần như nóng lòng nhảy xuống xe, anh ta muốn chạy ngay lên tìm người nhưng lại gặp phải chướng ngại vật, lễ tân không chịu cho anh ta đi lên.
“Xin lỗi, anh không có hẹn với sếp Diệp, hơn nữa sếp Diệp đã nói rằng cô ấy không muốn gặp anh, mời anh về cho!” Nhân viên lễ tân khách khí, lịch sự nói.
Lâm Thanh Hải nôn nóng lấy điện thoại ra, anh ta muốn gọi cho Diệp Uẩn Ninh, muốn đích thân sám hối với cô. Anh ta đã sai rồi, cực kỳ sai, cầu xin cô tha thứ cho anh ta.
Thế nhưng cuộc gọi không thể kết nối được. Ngay sau đó Lâm Thanh Hải nhớ ra rằng lần trước Diệp Uẩn Ninh đã chặn số anh ta và cô đã chán ghét anh ta từ lâu.
Anh ta ảo não một lúc, sau đó bình tĩnh lại và nói: “Nhờ cô nói với sếp Diệp của các cô rằng tôi ở dưới sảnh đợi cô ấy. Tôi sẽ luôn đợi ở đây, nếu cô ấy không ra gặp tôi thì tôi sẽ không rời đi.”
Nhân viên lễ tân nhìn anh ta đầy thông cảm: Từ đâu xuất hiện một người theo đuổi thế này? Lại còn là người bị sếp tổng nhà mình từ chối nữa. Trông anh ta si tình quá đi.
Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Lâm Thanh Hải, hôm nay nếu không thấy được Diệp Uẩn Ninh thì anh ta sẽ không bỏ cuộc.
Anh ta không đi đâu mà cứ chờ đợi ở dưới tòa nhà, bướng bỉnh ngẩng đầu tìm kiếm tầng văn phòng nơi Diệp Uẩn Ninh tọa lạc.
Nếu như chờ đợi có thể để cho Diệp Uẩn Ninh nhìn ra quyết tâm của anh ta thì anh ta nguyện ý đợi cho đến khi cô bằng lòng gặp anh ta.
Xung quanh người đến người đi nhưng Lâm Thanh Hải vẫn đứng yên ở nơi đó như một pho tượng, dần dần đông lại thành một tư thế.
Chậm rãi người càng ngày càng thưa thớt, sau đó gió nổi lên, bầu trời dường như đột nhiên tối sầm, gió lạnh quất vào mặt đau rát.
Lâm Thanh Hải nâng cổ áo lên, nhìn chằm chằm bầu trời sau cặp kính. Một giọt nước đập vào mặt anh ta – trời mưa.
Gió thu mưa thu khiến lòng người buồn tê tái, Lâm Thanh Hải không khỏi run lập cập, cảm thấy lạnh thấu xương.
Người đi đường đang vội vã bước đi, cố gắng né tránh cơn mưa to sắp ập xuống. Vì thế mà người vẫn luôn đứng lặng yên là Lâm Thanh Hải dường như rất lạ thường.
Người qua đường nhìn anh ta như kẻ ngốc, Lâm Thanh Hải im lặng cụp mắt xuống, tay càng nắm chặt chiếc kẹp tóc.
Cuối cùng, trên trời nổi một tiếng sấm, ngay sau đó mưa to tầm tã, nước mưa trút xối xả xuống nhân gian.
Nước mưa tạt vào mặt khiến anh ta đau đớn, so với đau thì cảm giác lạnh lẽo càng nhiều hơn, Lâm Thanh Hải đột nhiên giống như một con gà rớt vào nồi canh, mái tóc đen dính chặt vào đầu.
Môi anh ta trắng bệch nhưng anh lại kiên cường không chịu né tránh.
Người đàn ông lịch lãm, đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề bảnh bao nhưng lại chịu đựng sự xói mòn của mưa gió lạnh giá. Vẻ mặt nhẫn nhịn và kiên cường kia đã thu hút được sự đồng cảm của đông đảo mọi người.
Nhân viên lễ tân đã rất cảm động, cô không nhịn được mà lén gọi điện. Người đàn ông này thật si tình, sếp Diệp mau ra đây mà xem!
Lâm Thanh Hải không dám dễ dàng giao phó chuyện quan trọng như vậy cho người khác ngoài những tâm phúc tuyệt đối đáng tin cậy của mình.
Vì vậy để chắc chắn không có sai sót nào giống như Hoắc Tranh từng mắc phải, anh ta phải tự mình làm mọi việc, kẻo có một sai lầm ở phân đoạn nào đó thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Có lẽ cũng chỉ có tập trung tinh thần để chuẩn bị, vội đến mức kiệt sức, trong đầu hoàn toàn trống trơn thì anh ta mới không có thời gian hối hận và áy náy hay ngẫu nhiên nhớ đến khuôn mặt của Diệp Uẩn Ninh, thậm chí muốn tạm dừng kế hoạch “đổi tim”.
Mỗi lúc như thế này, Lâm Thanh Hải sẽ tạm dừng mọi việc và lao đến bên cạnh Diệp Uẩn Thanh, trông chừng cô, nhìn khuôn mặt trong sáng không tì vết của cô rồi trái tim anh ta sẽ bình tĩnh trở lại và có đủ dũng khí tiếp tục thực hiện kế hoạch.
Anh ta tự nhủ rằng tất cả đều đáng giá và anh ta không hề sai.
Diệp Uẩn Thanh mới là ân nhân cứu mạng, mới là ánh sáng trong cuộc đời đen tối của anh ta, là người anh ta yêu, anh ta tuyệt đối không thể nhìn cô chết vì suy tim.
“Thanh Hải, anh đang suy nghĩ gì vậy?” Trong khoảnh khắc hoảng hốt, tay áo anh ta bị lôi kéo, giọng nói ngọt ngào mang theo hờn dỗi của Diệp Uẩn Thanh vang lên.
“À, sao thế?” Anh ta vô thức nở nụ cười dịu dàng, quay đầu nhìn sang.
Mặc một chiếc váy lông cừu màu trắng bên trong và một chiếc áo khoác len màu cam mềm mại bằng vải nỉ bên ngoài, Diệp Uẩn Thanh có mái tóc dài như gỗ mun buông xõa, cả người đẹp như tranh vẽ.
Cô ta ngồi trên ghế, nghiêng đầu cắn môi nhìn anh ta, một lúc lâu sau, cô ta nhẹ nhàng vén tóc lên, cúi đầu nói với vẻ cô đơn: “Có phải ngồi vẽ tranh cùng em rất buồn tẻ không? Em xin lỗi, em trẻ con quá, không để ý đến tâm tình của anh.”
Trước mặt cô là một bức tranh vẽ một đình hóng gió màu trắng trang nhã, xung quanh là hoa tươi nở rộ, màu sắc tươi sáng và tràn đầy sức sống.
Vẽ tranh là sở thích của Diệp Uẩn Thanh. Vì sức khỏe kém nên các hoạt động khác đều không phù hợp với cô ta. Chỉ có hội họa mới có thể rèn luyện trí óc, tập trung suy nghĩ và bồi dưỡng phẩm chất nên cô ta mới được vợ chồng Diệp Lương cho phép học tập.
Vì thế Diệp Lương còn đặc biệt thuê một giáo viên mỹ thuật tài giỏi để dạy cô ta, và Diệp Uẩn Thanh quả thực có tài hội họa, vẫn luôn vẽ ra những bức tranh đẹp và ấn tượng.
Lâm Thanh Hải nhìn vẻ mặt bất an của cô gái nhỏ, trong lòng đau nhói, anh ta lập tức nói: “Không đâu, được nhìn Thanh Thanh vẽ tranh là một loại hưởng thụ. Anh mới là người phải xin lỗi, vì anh suy nghĩ một chút chuyện nên mới thất thần chứ tuyệt đối không phải vì buồn tẻ đâu.”
Diệp Uẩn Thanh cẩn thận nhìn vẻ mặt của anh ta như thể muốn xác nhận lời anh ta nói có phải là thật không, sau đó cô ta mới nở nụ cười trong sáng, chu đáo nói: “Công ty có việc gì à? Nếu vậy thì anh cứ đi làm đi, không cần lo lắng cho em đâu, em ở một mình cũng không sao.”
Nếu như là Diệp Uẩn Thanh lúc nào cũng có người theo đuổi vờn quanh của trước kia, cô ta sẽ không quá để ý bên cạnh mình bớt đi một người hay có thêm một người, ngược lại, có đôi khi cô ta còn cảm thấy bọn họ đến quá thường xuyên, khiến cô ta không có không gian của riêng mình, cô ta muốn từ chối nhưng lại lo lắng sẽ làm họ tổn thương.
Nhưng từ khi đính hôn với Hoắc Tranh, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của gã, cô ta đã chủ động cách xa những người theo đuổi mình và đã có một khoảng thời gian chưa gặp bọn họ.
Hiện tại Hoắc Tranh đã ở trong viện điều dưỡng, mối quan hệ hôn phu hôn thê của hai người chỉ còn trên danh nghĩa, cô ta cũng không biết phải đối mặt với một người dường như đã thay đổi hoàn toàn thành người khác là Hoắc Tranh như thế nào; còn về Trần Diệp, mặc dù cô ta rất biết ơn đối phương đã đổi tim cho mình, nhưng xét đến việc anh ta từng là bạn trai của chị gái, để tránh cho chị gái giận dỗi và hiểu lầm, cô ta vẫn chọn cách để bố mẹ thay mặt mình đứng ra cảm ơn;
Người duy nhất có thể bầu bạn cùng cô ta lúc này chỉ có Lâm Thanh Hải. Nếu ngay cả Lâm Thanh Hải cũng rời xa cô ta, Diệp Uẩn Thanh thừa nhận bản thân sẽ vô cùng mất mát và buồn lòng.
Lâm Thanh Hải đỡ mắt kính, áp chế cảm xúc bồn chồn trong lòng, chân thành tha thiết nói: “Không có việc gì có thể quan trọng hơn em, Thanh Thanh, trong lòng anh, em quan trọng hơn mọi thứ trên đời.”
Lâm Thanh Hải rất đẹp trai, khác hẳn với khí thế sắc bén và bá đạo của Hoắc Tranh, anh ta có khí chất dịu dàng, trầm tĩnh và tinh tế, mỗi khi anh ta nói lời âu yếm thì dường như có thể khiến người ta chìm trong cơn say. Bất giác, gương mặt tái nhợt của Diệp Uẩn Thanh chợt ửng đỏ.
Đôi mắt sáng trong của cô ta nhắm hờ, cô ta ngượng ngùng cúi đầu xuống, mái tóc đen như thác nước xõa xuống che đi gò má đang nóng ran.
Nhìn dáng vẻ quyến rũ động lòng người của cô gái nhỏ, trong lòng Lâm Thanh Hải chợt xao xuyến, có điều gì đó thôi thúc anh ta mở miệng: “Thanh Thanh, em hãy quên Hoắc Tranh đi, sau khi khỏi bệnh thì làm vợ anh nhé!”
Đối mặt với đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc của Diệp Uẩn Thanh, Lâm Thanh Hải nắm chặt chiếc kẹp tóc hình con bướm giấu trong túi quần, để nó đâm vào lòng bàn tay mình đầy đau đớn, nghiêm túc nói: “Thanh Thanh, anh yêu em, hãy để anh bảo vệ em hết quãng đời còn lại.”
Đúng vậy, chính là như vậy không sai, người anh ta yêu chính Thanh Thanh, người mà trước giờ anh ta luôn muốn cưới và bảo vệ là cô và chỉ có thể là cô.
Còn Diệp Uẩn Ninh, cô chỉ là một công cụ để cứu mạng Thanh Thanh mà thôi.
Mỗi khi trong lòng sinh ra ý định lùi bước, Lâm Thanh Hải sẽ dùng chiếc kẹp tóc này để nhắc nhở bản thân rằng mình sẽ không hối hận, vĩnh viễn không hối hận.
Diệp Uẩn Thanh luôn biết Lâm Thanh Hải có cảm tình với mình, có điều, cô ta cau mày buồn bã: “Thanh Hải, anh rất tốt, nhưng em không xứng với anh, bệnh của em…” Cô ta khổ sở lấy tay che ngực.
“Bệnh của em sẽ khỏi, vợ của anh nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.” Lâm Thanh Hải quỳ xuống, run rẩy lấy từ trong túi ra chiếc kẹp tóc đã kết duyên hai người, cài lên tóc cô ta một cách đầy thành kính, “Thanh Thanh, em đồng ý nhé?”
Diệp Uẩn Thanh chớp mắt, trong mắt tựa vui mừng lại tựa như hờn dỗi, cô ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đột ngột quá, Thanh Hải, anh để em suy nghĩ một chút được không?”
Trái tim Lâm Thanh Hải cảm thấy trống trải như treo ở giữa không trung, anh ta rất muốn Diệp Uẩn Thanh đồng ý, để trong lòng anh ta có được sự kiên định khi mọi việc đã rồi, nhưng anh ta cũng không muốn miễn cưỡng đối phương nên lập tức nhếch môi nói: “Đương nhiên rồi, anh chờ câu trả lời của em.”
Diệp Uẩn Thanh cười với anh ta, sau đó tò mò cầm lấy chiếc kẹp tóc ở trên đầu: “Đây là cái gì?”
Nhìn chiếc kẹp tóc hình con bướm xòe ra trong lòng bàn tay cô gái nhỏ, ánh mắt Lâm Thanh Hải vô cùng dịu dàng: “Nó vốn thuộc về em, bây giờ cũng coi như được trở về với chủ cũ.”
Chiếc kẹp tóc đính kim cương lấp lánh, độc đáo và thanh lịch, ánh mắt Diệp Uẩn Thanh trong veo: “Của em sao?”
Cô ta mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt, hình như mình từng sở hữu chiếc kẹp tóc như thế này thật, nhưng làm sao nó lại rơi vào tay Lâm Thanh Hải chứ?
Lâm Thanh Hải nhẹ nhàng mỉm cười, như đang nhớ lại một hình ảnh đẹp đẽ nào đó: “Em không nhớ à? Anh nhặt được nó trong con hẻm cạnh cổng trường cấp hai của chúng ta, anh vẫn luôn muốn một ngày nào đó có thể đích thân trả lại em. Công nhận kẹp tóc đặt trên mái tóc em đẹp thật đấy.”
Trong vô số ngày đêm, anh ta đã mơ ước được tự mình cài lại chiếc kẹp tóc lên đầu cô gái nhỏ, bộ dáng tỏa sáng lấp lánh nhất định sẽ rất xinh đẹp. Kết quả cũng đúng như anh ta suy nghĩ, Diệp Uẩn Thanh đeo nó còn đẹp hơn so với sự tưởng tượng của anh ta.
“Đúng là em từng làm mất một chiếc kẹp tóc,” Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc: “Nhưng sao anh lại nhặt được ở hẻm nhỏ cạnh trường cấp hai của chúng ta? Em chưa từng đến nơi đó?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Hải cứng đờ trong chốc lát, anh ta chớp chớp mắt, giọng nói nhẹ đến mức như sợ phá vỡ cảnh trong mơ nào đó, nhỏ giọng nói: “Thanh Thanh, em hãy suy nghĩ kỹ lại đi, em đã từng đi qua đó đúng không? Khi em học năm nhất, em nghe thấy trong hẻm nhỏ có du côn đang đánh một học sinh, sau đó em vừa gọi cảnh sát vừa cảnh cáo bọn chúng. Nhưng em sợ bọn chúng nhận ra nên đã chạy đi trước rồi không cẩn thận làm rơi kẹp tóc, chính là chiếc kẹp tóc hình con bướm này, phải không?”
Anh ta vội vàng, nhiệt tình và chân thành ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Thanh. Ánh mắt nóng bỏng như thể thiêu cháy người, làm người vô thức muốn tránh thoát.
Diệp Uẩn Thanh gượng cười, cô ta cảm thấy như có thứ gì đó đang rời xa mình, trong giọng nói không khỏi mang theo một tia ấm ức cùng bối rối: “Em xin lỗi, nhưng em thực sự không nhớ rõ mình đã từng làm như thế. Hơn nữa anh đã quên rồi ư, mỗi lần em đi học hay về nhà đều có người đón đưa, căn bản không có cơ hội đi một mình ở hẻm nhỏ.”
Cô ta phát hiện ra bị bệnh tim từ khi còn học cấp hai, thời gian đến lớp thì ít mà thời gian phải xin nghỉ học thì nhiều, mỗi lần đi về đều có người đưa đón. Mỗi khi tan học đều trực tiếp được đón lên xe về nhà, làm sao có thể chạy một mình đến hẻm nhỏ, lại còn cảnh cáo một nhóm du côn cơ chứ?
Sắc mặt Lâm Thanh Hải lập tức trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu, thân thể không khỏi run rẩy.
Đúng vậy, sao anh ta có thể quên Diệp Uẩn Thanh bị bệnh tim, dù ở trong hay ngoài trường đều được bảo vệ cẩn thận, làm sao lại xuất hiện một mình ở hẻm nhỏ được chứ?
Sai rồi, anh ta nghĩ sai thật rồi, người cứu anh ta lúc trước không phải là Diệp Uẩn Thanh.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Lâm Thanh Hải, vậy rốt cuộc người cứu anh ta là ai, là ai đây?
Anh ta tựa như đang cố nắm lấy cọng rơm cuối cùng, không chịu bỏ cuộc nói: “Nhưng chiếc kẹp tóc này thực sự là của em, anh đã tìm hiểu, nếu không phải là em thì tại sao chiếc kẹp tóc này lại ở chỗ đó?”
Sau khi nhặt được chiếc kẹp tóc này, Lâm Thanh Hải lặng lẽ điều tra, dù sao cũng không có nhiều nữ sinh có thể sở hữu chiếc kẹp tóc kim cương sang trọng như thế này. Sau khi hỏi thăm nhiều lần, anh ta mới biết Diệp Uẩn Thanh sở hữu một chiếc kẹp tóc hình con bướm như vậy, và cũng từ ngày được cứu, anh ta chưa từng thấy cô dùng nữa.
Vì vậy anh ta đã xác định người cứu mình lúc trước chính là Diệp Uẩn Thanh.
Cho nên anh ta tìm mọi cách tiếp cận cô ta, trở thành bạn của cô, ở bên và bảo vệ cô, thậm chí không tiếc lợi dụng Diệp Uẩn Ninh.
Anh ta run sợ một chút, đột nhiên nắm lấy tay Diệp Uẩn Thanh: “Nói cho anh biết, nếu không phải là em thì ai là người đánh rơi chiếc kẹp tóc này?”
So với vẻ dịu dàng như nước vừa rồi, hiện tại Lâm Thanh Hải giống như một con thú hoang bị mất khống chế, sắc mặt Diệp Uẩn Thanh tái nhợt vì sợ hãi, tim đập thình thịch: “Em không biết, Thanh Hải, anh làm em sợ, anh bình tĩnh một chút.”
“Vậy em hãy nói cho anh biết kẹp tóc của em bị mất như thế nào, cuối cùng rơi vào tay ai, nói nhanh!” Anh ta hét lên với đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Uẩn Thanh rơi lệ, cô ta đau khổ nói: “Em nhớ đã đưa chiếc kẹp tóc cho chị cất nhưng sau đó chị ấy đã làm mất. Còn chuyện khác thì em thật sự không biết.”
Đôi tay nắm Diệp Uẩn Thanh buông ra. Diệp Uẩn Thanh yếu ớt ngã xuống ghế dựa, ngơ ngác suy nghĩ cẩn thận điều gì đó.
Diệp Uẩn Ninh?
Sắc mặt Lâm Thanh Hải càng trắng bệch hơn, anh ta loạng choạng đứng dậy, trong lúc nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Sao lại là Diệp Uẩn Ninh được?
Anh ta suy yếu dùng tay che mặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lần đầu tiên trong lòng anh ta dâng lên cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với hiện thực.
Trời ạ, nếu Diệp Uẩn Ninh là người cứu anh ta thì rốt cuộc anh ta đã làm cái gì vậy?
Diệp Uẩn Ninh, cũng chỉ có người ngoài lạnh trong nóng như Diệp Uẩn Ninh mới có thể bất chấp việc bản thân bị nguy hiểm để giúp đỡ người khác.
Anh ta quay lưng lại, giọng nói trống rỗng: “Xin lỗi Thanh Thanh, Hình như anh đã nhầm lẫn một số việc. Chuyện vừa rồi xin lỗi nhé, anh đi trước đây.”
“Thanh Hải,” Diệp Uẩn Thanh gọi anh ta lại, khẽ nói, “Anh là người bị bọn du côn đánh đập trong ngõ nhỏ phải không? Cho nên suốt thời gian qua anh đối xử tốt với em như vậy là vì anh hiểu lầm rằng em là người đã cứu anh lúc trước. Nếu, nếu không hiểu lầm, anh còn đối với em tốt như vậy nữa không?”
Cô ta nhìn bóng lưng Lâm Thanh Hải đầy mong đợi, trong mắt ánh lên một tia khát vọng chưa từng có. Có chút tình yêu trước đây chỉ coi là một thứ tầm thường, nhưng chỉ đến khi sắp mất đi, cô ta mới nhận ra rằng được người một lòng một dạ yêu thương, được ân cần chiều chuộng là một điều may mắn đến nhường nào!
Từ trước đến nay, cô luôn hưởng thụ tình yêu của Lâm Thanh Hải và tận hưởng sự cống hiến quên mình của anh ta – trước giờ anh ta luôn là cảng tránh gió và là nơi cô ta dựa vào.
Hiện giờ cô ta sẽ phải mất đi ư?
Trên trán Lâm Thanh Hải nổi gân xanh, một hồi lâu sau mới nói: “Không đâu.”
Người mà anh ta yêu vẫn luôn là ân nhân đã mang đến ánh sáng cho anh ta từ trong bóng đêm, là cô bé đã cứu anh ta ra khỏi sự chật vật thê thảm, anh ta tìm nhầm và báo ơn sai người, giờ đây anh ta muốn quay trở lại quỹ đạo chính xác, để mọi thứ trở về đúng vị trí của nó.
Diệp Uẩn Thanh vô lực cúi người xuống, sự đau đớn lan tràn trong lòng, nỗi đau ấy còn dày vò, khó chịu hơn cả bệnh tim.
Cô ta rưng rưng nước mắt nhìn bóng lưng Lâm Thanh Hải đang bước đi rồi đột nhiên đưa tay đẩy giá vẽ xuống. Những bông hoa rực rỡ trong tranh dường như trong phút chốc mất đi màu sắc, trở nên ảm đạm mịt mờ.
Đôi mắt Diệp Uẩn Thanh bị phủ một tầng màu đen, nước mắt giàn giụa, cô ta khẽ cười khẩy: “Thật là vớ vẩn. Sớm biết thế này thì mình đã nói người đó chính là mình!”
Cô ta nhắm chặt mắt lại.
Lâm Thanh Hải nắm chặt chiếc kẹp tóc hình con bướm trong tay, lòng bàn tay đầy máu, nhưng dường như anh ta không hề có cảm giác gì, chỉ tập trung nắm lấy tay lái và phóng xe về phía công ty giải trí Phong Hoa.
Diệp Uẩn Ninh, Diệp Uẩn Ninh mới là người đã cứu anh ta.
Nhưng chính anh ta rốt cuộc đã làm cái gì? Đẩy bạn mình càng ngày càng xa, thậm chí vì Diệp Uẩn Thanh mà không ngừng khiến cô bị tổn thương.
Nghĩ đến Diệp Uẩn Thanh, anh ta liền nghĩ đến ‘kế hoạch đổi tim’ mà anh ta đã chuẩn bị. Sắc mặt Lâm Thanh Hải tối sầm lại, anh ta không buồn dừng xe mà nhanh chóng tìm điện thoại gọi cho cấp dưới: “Nghe đây, dừng tất cả các việc cậu đang làm lại, không cần thiết nữa. Nhớ xóa sạch dấu vết và quên nó đi.”
Tắt điện thoại, Lâm Thanh Hải cắn chặt hàm răng, tuyệt đối không thể để Diệp Uẩn Ninh phát hiện bản thân anh ta âm thầm muốn làm gì với cô, nếu không, cả đời cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
‘Kíttttt’ một tiếng, xe dừng lại trước cửa tòa nhà.
Lâm Thanh Hải gần như nóng lòng nhảy xuống xe, anh ta muốn chạy ngay lên tìm người nhưng lại gặp phải chướng ngại vật, lễ tân không chịu cho anh ta đi lên.
“Xin lỗi, anh không có hẹn với sếp Diệp, hơn nữa sếp Diệp đã nói rằng cô ấy không muốn gặp anh, mời anh về cho!” Nhân viên lễ tân khách khí, lịch sự nói.
Lâm Thanh Hải nôn nóng lấy điện thoại ra, anh ta muốn gọi cho Diệp Uẩn Ninh, muốn đích thân sám hối với cô. Anh ta đã sai rồi, cực kỳ sai, cầu xin cô tha thứ cho anh ta.
Thế nhưng cuộc gọi không thể kết nối được. Ngay sau đó Lâm Thanh Hải nhớ ra rằng lần trước Diệp Uẩn Ninh đã chặn số anh ta và cô đã chán ghét anh ta từ lâu.
Anh ta ảo não một lúc, sau đó bình tĩnh lại và nói: “Nhờ cô nói với sếp Diệp của các cô rằng tôi ở dưới sảnh đợi cô ấy. Tôi sẽ luôn đợi ở đây, nếu cô ấy không ra gặp tôi thì tôi sẽ không rời đi.”
Nhân viên lễ tân nhìn anh ta đầy thông cảm: Từ đâu xuất hiện một người theo đuổi thế này? Lại còn là người bị sếp tổng nhà mình từ chối nữa. Trông anh ta si tình quá đi.
Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Lâm Thanh Hải, hôm nay nếu không thấy được Diệp Uẩn Ninh thì anh ta sẽ không bỏ cuộc.
Anh ta không đi đâu mà cứ chờ đợi ở dưới tòa nhà, bướng bỉnh ngẩng đầu tìm kiếm tầng văn phòng nơi Diệp Uẩn Ninh tọa lạc.
Nếu như chờ đợi có thể để cho Diệp Uẩn Ninh nhìn ra quyết tâm của anh ta thì anh ta nguyện ý đợi cho đến khi cô bằng lòng gặp anh ta.
Xung quanh người đến người đi nhưng Lâm Thanh Hải vẫn đứng yên ở nơi đó như một pho tượng, dần dần đông lại thành một tư thế.
Chậm rãi người càng ngày càng thưa thớt, sau đó gió nổi lên, bầu trời dường như đột nhiên tối sầm, gió lạnh quất vào mặt đau rát.
Lâm Thanh Hải nâng cổ áo lên, nhìn chằm chằm bầu trời sau cặp kính. Một giọt nước đập vào mặt anh ta – trời mưa.
Gió thu mưa thu khiến lòng người buồn tê tái, Lâm Thanh Hải không khỏi run lập cập, cảm thấy lạnh thấu xương.
Người đi đường đang vội vã bước đi, cố gắng né tránh cơn mưa to sắp ập xuống. Vì thế mà người vẫn luôn đứng lặng yên là Lâm Thanh Hải dường như rất lạ thường.
Người qua đường nhìn anh ta như kẻ ngốc, Lâm Thanh Hải im lặng cụp mắt xuống, tay càng nắm chặt chiếc kẹp tóc.
Cuối cùng, trên trời nổi một tiếng sấm, ngay sau đó mưa to tầm tã, nước mưa trút xối xả xuống nhân gian.
Nước mưa tạt vào mặt khiến anh ta đau đớn, so với đau thì cảm giác lạnh lẽo càng nhiều hơn, Lâm Thanh Hải đột nhiên giống như một con gà rớt vào nồi canh, mái tóc đen dính chặt vào đầu.
Môi anh ta trắng bệch nhưng anh lại kiên cường không chịu né tránh.
Người đàn ông lịch lãm, đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề bảnh bao nhưng lại chịu đựng sự xói mòn của mưa gió lạnh giá. Vẻ mặt nhẫn nhịn và kiên cường kia đã thu hút được sự đồng cảm của đông đảo mọi người.
Nhân viên lễ tân đã rất cảm động, cô không nhịn được mà lén gọi điện. Người đàn ông này thật si tình, sếp Diệp mau ra đây mà xem!