Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ

Chương 155



Phương Tử Minh chịu đựng đau lòng đưa Nhạc Nhạc lên xe, sau đó lái thẳng đến trại trẻ mồ côi mà anh ta đã tìm được trước đó. Người của cô nhi viện đã đợi ở đó từ sớm để đón người.​Anh ta vừa xoay người liền va phải ánh mắt cười như không cười đầy nghiền ngẫm của Ngu Tịch Lam.
Anh ta xuống xe, bế Nhạc Nhạc, cậu bé ngây thơ mờ mịt với khuôn mặt còn vương nước mắt, giao cho người kia.​Nhưng vì đó là việc không liên quan đến mình nên anh ta chỉ tốt bụng nuôi con người khác mấy ngày và chi phí ăn ở hơi đắt một chút mà thôi.
“Bố ơi, bố ơi.” Nhạc Nhạc bất an vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của mình, nhất quyết nhào vào người anh ta.​”
Phương Tử Minh quyết tâm nhắm mắt làm ngơ và dặn dò: “Nhạc Nhạc nhất định phải nhớ rõ những gì bố mẹ đã nói với con nhé. Ba ngày, con chỉ cần ở đây ba ngày thôi rồi bố sẽ đến đón con.”​Xe chạy vào nơi ở của bọn họ, Ngu Tịch Lam đỗ xe, mở cửa bước xuống.
Vừa nói, anh ta vừa nhìn người của trại trẻ mồ côi để ra hiệu cho người đó bế cậu bé vào, nếu không Phương Tử Minh sợ rằng chính mình không đành lòng rồi lại bế cậu bé trở về mất.​Phương Tử Minh khó hiểu đứng ở của, ý gì vậy?
Nhân viên trại trẻ mồ côi gật đầu: “Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cậu bé chu đáo.”​Ngu Tịch Lam không muốn tương tác với cậu bé, nói có lệ: “Nếu đã nhận nuôi thì có phải có thể đi rồi không?
Trong trại trẻ mồ côi có rất nhiều đứa bé giống như Nhạc Nhạc, các bé ra đời do sự sơ sẩy của người mẹ, sau đó không tìm được người chịu trách nhiệm nên bị bỏ rơi.​Khi được đưa đến sân của trại trẻ mồ côi, tay cậu vẫn ôm chặt đồ chơi hình chú hổ nhỏ, nỗi sợ hãi và bất an đong đầy trong mắt.
Bây giờ Nhạc Nhạc chỉ tạm thời ở trong trại trẻ mồ côi ba ngày, sau đó chờ được đón và làm một chút số thủ tục cần thiết mà thôi.​Còn Nhạc Nhạc thì lại ngậm ngón tay nhìn Ngu Tịch Lam, khẽ ‘ô’ một tiếng, dì này trông hơi quen mắt nha!
Đến lúc đó, Phương Tử Minh sẽ giả vờ chủ động đi làm thủ tục, không để Ngu Tịch Lam tiếp xúc với các tài liệu, những thứ dễ dàng lộ ra sơ hở. Sau đó, họ sẽ trực tiếp đón cậu bé đi.​Trên đường đi, trong lúc chờ đèn đỏ, Ngu Tích Lan ám chỉ: “Sao vậy, mẹ của đứa nhỏ này vẫn còn sống à?
Sở dĩ phải gửi Nhạc Nhạc vào trại trẻ mồ côi mấy ngày cũng là vì muốn làm cho giống thật nhất có thể để Ngu Tịch Lam không nảy sinh sự nghi ngờ.​Phương Tử Minh trợn tròn mắt kinh ngạc, kêu lên: “Bố, mẹ, cả mọi người nữa, sao mọi người lại tới đây?
Bỏ lại Nhạc Nhạc gào khóc khản cả giọng ở phía sau, Phương Tử Minh lên xe phóng đi như thể đang chạy trốn.​Rốt cuộc cũng được gặp người thân quen với mình, cậu theo bản năng giơ tay làm nũng: “Nhạc Nhạc muốn ôm một cái!
Nhạc Nhạc, tất cả đều vì tương lai của con, con hãy chịu đựng một chút nhé.​Ngu Tịch Lam dùng ánh mắt khó tả nhìn đứa bé này.
Vì thế Phương Tử Minh đã trải qua ba ngày dày vò.​Phương Tử Minh chịu đựng đau lòng đưa Nhạc Nhạc lên xe, sau đó lái thẳng đến trại trẻ mồ côi mà anh ta đã tìm được trước đó.
Ba ngày sau, Phương Tử Minh và Ngu Tịch Lam cùng đến cô nhi viện làm thủ tục và đón cậu bé theo như ngày thoả thuận ban đầu.​”
Trong ba ngày này, Phương Tử Minh đã bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Do cơ thể không được khoẻ, thêm vào đó là lo lắng cho tình trạng của Nhạc Nhạc khi ở trong trại trẻ mồ côi nên anh ta bị rụng tóc rất nhiều.​Phương Tử Minh vội vàng bịt miệng Nhạc Nhạc, gượng cười: “Chắc bé con nhớ nhầm, có khi là đang nhớ mẹ?
Cuối cùng cũng đến lúc được đón người, trong lòng Phương Tử Minh tràn đầy sự mong đợi và thấp thỏm mà không hề chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Ngu Tịch Lam.​” Nhạc Nhạc bất an vặn vẹo cơ thể nhỏ bé của mình, nhất quyết nhào vào người anh ta.
Ngu Tịch Lam đặc biệt xin nghỉ một ngày vì ngày hôm nay, cô lên xe mà không nói một lời nào, sự kiên quyết và lạnh nhạt hiện rõ trên khuôn mặt cô, chỉ buồn cười là Phương Tử Minh lại không nhìn ra.​Anh ta làm bộ giống như lần đầu tiên gặp cậu bé, ngồi xổm xuống một nửa và dịu giọng nói: “Nhạc Nhạc, con tên là Nhạc Nhạc phải không?
Nhạc Nhạc ở trong trại trẻ mồ côi một cách đáng thương suốt ba ngày. Tại một nơi xa lạ, không biết cậu bé đã khóc bao lâu, khuôn mặt cũng trở nên hốc hác rất nhiều, nhìn qua uể oải, không có tinh thần.​Người của cô nhi viện đã đợi ở đó từ sớm để đón người.
Khi được đưa đến sân của trại trẻ mồ côi, tay cậu vẫn ôm chặt đồ chơi hình chú hổ nhỏ, nỗi sợ hãi và bất an đong đầy trong mắt.​Nhưng nhìn Phương Tử Minh, Nhạc Nhạc đang mang theo cảm xúc bất an không nói lời nào mà chỉ ôm chặt lấy người đàn ông, chỉ sợ lại bị bỏ rơi.
Phương Tử Minh đau lòng cực kỳ khi nhìn thấy Nhạc Nhạc như vậy, suýt chút nữa anh ta cũng rơi nước mắt. Nhạc Nhạc thật đáng thương.​Mọi người là ai?
Anh ta gắng hết sức để kìm nén cảm xúc. Anh ta làm bộ giống như lần đầu tiên gặp cậu bé, ngồi xổm xuống một nửa và dịu giọng nói: “Nhạc Nhạc, con tên là Nhạc Nhạc phải không?”​Anh ta còn định để Ngu Tịch Lam ôm Nhạc Nhạc giúp hai người gần gũi hơn nhưng lại thấy Ngu Tịch Lam cứ thế đi phăm phăm phía trước, không hề quay đầu lại.
Nhìn thấy Phương Tử Minh, đôi mắt của Nhạc Nhạc sáng rực lên. Cậu bé vừa bĩu môi vừa định chạy tới luôn nhưng bị nhân viên công tác cố ý nhéo cánh tay. Sự đau đớn gợi lại cho cậu ký ức trước khi được đưa đến nơi này, cậu sợ hãi dừng bước chân, do dự nhìn Phương Tử Minh với đôi mắt ầng ậng nước, chính mình phải làm như thế nào đây?​Phương Tử Minh bị bám chặt, cũng không thoát thân được, chỉ có thể đồng ý: “Được, anh ôm Nhạc Nhạc ngồi ở phía sau.
Phương Tử Minh vội đứng dậy, tiến lên vài bước và kéo Nhạc Nhạc qua, mở miệng nói: “Nhạc Nhạc, con có thể gọi là chú.”​Những giọt nước mắt còn đọng trên mi của Nhạc Nhạc, cậu bé cảm thấy bố trở nên đáng sợ quá, hu hu, bé muốn về nhà tìm mẹ.
“Chú?” Nhạc Nhạc nhếch miệng nở một nụ cười thật tươi. Rốt cuộc cũng được gặp người thân quen với mình, cậu theo bản năng giơ tay làm nũng: “Nhạc Nhạc muốn ôm một cái!”​”
Phương Tử Minh vội vàng cúi xuống bế Nhạc Nhạc lên, đau lòng lắc lư người cậu bé.​”
Anh ta vừa xoay người liền va phải ánh mắt cười như không cười đầy nghiền ngẫm của Ngu Tịch Lam.​Phương Tử Minh nhìn Nhạc Nhạc trong lòng, sự bất mãn không khỏi toát ra trên mặt.
Phương Tử Minh chột dạ cười cười, lập tức bịa ra một lý do để giải thích: “Anh đã nói là anh rất hợp với đứa bé này rồi mà. Vừa gặp mà anh đã thấy rất thân thiết. Bà xã, em nhìn cậu bé này, đây là Nhạc Nhạc, có phải trông rất đáng yêu không?”​Cậu bé vừa bĩu môi vừa định chạy tới luôn nhưng bị nhân viên công tác cố ý nhéo cánh tay.
Phương Tử Minh bế Nhạc Nhạc đến chỗ Ngu Tịch Lam và để sát lại cho cô nhìn.​Phương Tử Minh vội đứng dậy, tiến lên vài bước và kéo Nhạc Nhạc qua, mở miệng nói: “Nhạc Nhạc, con có thể gọi là chú.
Ngu Tịch Lam dùng ánh mắt khó tả nhìn đứa bé này. Cô sẽ không hận một đứa trẻ ngây thơ, nhưng cũng không có cách nào dối lòng để khen ngợi cậu bé.​Xe lập tức rời khỏi trại trẻ mồ côi và về thẳng nhà.
Còn Nhạc Nhạc thì lại ngậm ngón tay nhìn Ngu Tịch Lam, khẽ ‘ô’ một tiếng, dì này trông hơi quen mắt nha!​Vì thế Phương Tử Minh đã trải qua ba ngày dày vò.
Nhưng nhìn Phương Tử Minh, Nhạc Nhạc đang mang theo cảm xúc bất an không nói lời nào mà chỉ ôm chặt lấy người đàn ông, chỉ sợ lại bị bỏ rơi.​Vừa gặp mà anh đã thấy rất thân thiết.
Ngu Tịch Lam không muốn tương tác với cậu bé, nói có lệ: “Nếu đã nhận nuôi thì có phải có thể đi rồi không? Vậy thì nhanh về thôi!”​Thấy Ngu Tịch Lam không chú ý, Phương Tử Minh cúi đầu liếc nhìn Nhạc Nhạc một cái để cảnh cáo rồi mới buông tay ra.
Trên thực tế, theo lệ thường thì thủ tục nhận nuôi không đơn giản như vậy, nhưng Phương Tử Minh vốn dĩ có tật giật mình, thấy Ngu Tịch Lam không quan tâm chi tiết liền lập tức thuận nước đẩy thuyền nói: “Chúng ta có thể từ từ qua đây làm thủ tục nhận nuôi Nhạc Nhạc cũng được. Trước tiên mình cứ đón Nhạc Nhạc về nhà, bây giờ đi luôn thôi.”​Phương Tử Minh quyết tâm nhắm mắt làm ngơ và dặn dò: “Nhạc Nhạc nhất định phải nhớ rõ những gì bố mẹ đã nói với con nhé.
Nhân viên được Phương Tử Minh mua chuộc nhìn hai vợ chồng mà cạn lời, trợn trắng mắt trong lòng. Người đàn ông này còn định giấu trời qua biển đưa con riêng về nhà. Anh ta không bỏ chút tâm huyết nào như vậy, không bị vợ phát hiện ra mới là lạ!​Vừa nói, anh ta vừa nhìn người của trại trẻ mồ côi để ra hiệu cho người đó bế cậu bé vào, nếu không Phương Tử Minh sợ rằng chính mình không đành lòng rồi lại bế cậu bé trở về mất.
Nhưng vì đó là việc không liên quan đến mình nên anh ta chỉ tốt bụng nuôi con người khác mấy ngày và chi phí ăn ở hơi đắt một chút mà thôi.​Nhạc Nhạc ngồi trong lòng Phương Tử Minh, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn một chút, nhưng miệng vẫn liên tục gọi ‘mẹ, mẹ’.
Trên đường đi, Nhạc Nhạc ôm lấy Phương Tử Minh không buông, mấy lần định gọi ‘bố’ nhưng đều bị Phương Tử Minh dùng ánh mắt cảnh cáo, đành phải rầu rĩ chui vào trong lòng anh ta.​Ngu Tịch Lam đặc biệt xin nghỉ một ngày vì ngày hôm nay, cô lên xe mà không nói một lời nào, sự kiên quyết và lạnh nhạt hiện rõ trên khuôn mặt cô, chỉ buồn cười là Phương Tử Minh lại không nhìn ra.
Ngu Tịch Lam liếc nhìn bọn họ một cái đầy mỉa mai và ngồi lên ghế lái trước: “Em thấy đứa nhỏ rất quấn anh, anh chăm bé đi, để em lái xe cho!”​Sự đau đớn gợi lại cho cậu ký ức trước khi được đưa đến nơi này, cậu sợ hãi dừng bước chân, do dự nhìn Phương Tử Minh với đôi mắt ầng ậng nước, chính mình phải làm như thế nào đây?
Lúc này cô chỉ ước gì có thể lập tức bay về nhà rồi cắt đứt hoàn toàn với Phương Tử Minh.​Trên đường đi, Nhạc Nhạc ôm lấy Phương Tử Minh không buông, mấy lần định gọi ‘bố’ nhưng đều bị Phương Tử Minh dùng ánh mắt cảnh cáo, đành phải rầu rĩ chui vào trong lòng anh ta.
Phương Tử Minh bị bám chặt, cũng không thoát thân được, chỉ có thể đồng ý: “Được, anh ôm Nhạc Nhạc ngồi ở phía sau.”​Phương Tử Minh đau lòng cực kỳ khi nhìn thấy Nhạc Nhạc như vậy, suýt chút nữa anh ta cũng rơi nước mắt.
Ngu Tịch Lam hận không thể để anh ta cách mình càng xa càng tốt, quan tâm gì đến chuyện anh ta ngồi ở đâu?​”Chú?
Xe lập tức rời khỏi trại trẻ mồ côi và về thẳng nhà.​Lúc này có không ít người đang ngồi chờ ở trong phòng khách và cũng ngạc nhiên như thế khi nhìn bọn họ.
Nhạc Nhạc ngồi trong lòng Phương Tử Minh, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn một chút, nhưng miệng vẫn liên tục gọi ‘mẹ, mẹ’.​”
Cậu bé nhớ mẹ.​Sở dĩ phải gửi Nhạc Nhạc vào trại trẻ mồ côi mấy ngày cũng là vì muốn làm cho giống thật nhất có thể để Ngu Tịch Lam không nảy sinh sự nghi ngờ.
Trên đường đi, trong lúc chờ đèn đỏ, Ngu Tích Lan ám chỉ: “Sao vậy, mẹ của đứa nhỏ này vẫn còn sống à?”​”
Phương Tử Minh vội vàng bịt miệng Nhạc Nhạc, gượng cười: “Chắc bé con nhớ nhầm, có khi là đang nhớ mẹ? Nhưng từ giờ trở đi, Nhạc Nhạc sẽ là con của em, sau này nên gọi em là mẹ mới đúng!”​Phương Tử Minh chột dạ cười cười, lập tức bịa ra một lý do để giải thích: “Anh đã nói là anh rất hợp với đứa bé này rồi mà.
Ngu Tịch Lam mỉa mai nhìn kính chiếu hậu. Chính mình không thể gánh nổi vai trò là mẹ của đứa bé này.​Bây giờ Nhạc Nhạc chỉ tạm thời ở trong trại trẻ mồ côi ba ngày, sau đó chờ được đón và làm một chút số thủ tục cần thiết mà thôi.
Sau khi khởi động lại xe, Ngu Tịch Lam không nói chuyện nữa.​Nhưng từ giờ trở đi, Nhạc Nhạc sẽ là con của em, sau này nên gọi em là mẹ mới đúng!
Thấy Ngu Tịch Lam không chú ý, Phương Tử Minh cúi đầu liếc nhìn Nhạc Nhạc một cái để cảnh cáo rồi mới buông tay ra.​Cuối cùng cũng đến lúc được đón người, trong lòng Phương Tử Minh tràn đầy sự mong đợi và thấp thỏm mà không hề chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Ngu Tịch Lam.
Những giọt nước mắt còn đọng trên mi của Nhạc Nhạc, cậu bé cảm thấy bố trở nên đáng sợ quá, hu hu, bé muốn về nhà tìm mẹ.​Trong ba ngày này, Phương Tử Minh đã bị tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Xe chạy vào nơi ở của bọn họ, Ngu Tịch Lam đỗ xe, mở cửa bước xuống.​”
Phương Tử Minh ở phía sau cũng ôm Nhạc Nhạc xuống xe.​Ngu Tịch Lam tiến vào trong sân, đứng yên ở cửa, quay người nói với Phương Tử Minh: “Đi nhanh lên, mọi người đều đang chờ thấy người đấy!
Anh ta còn định để Ngu Tịch Lam ôm Nhạc Nhạc giúp hai người gần gũi hơn nhưng lại thấy Ngu Tịch Lam cứ thế đi phăm phăm phía trước, không hề quay đầu lại.​Sau khi khởi động lại xe, Ngu Tịch Lam không nói chuyện nữa.
Phương Tử Minh nhìn Nhạc Nhạc trong lòng, sự bất mãn không khỏi toát ra trên mặt. Chính Ngu Tịch Lam đã đồng ý nhận nuôi Nhạc Nhạc, cuối cùng cô lại lạnh lùng với cậu bé như vậy. Từ bao giờ cô lại trở nên không hề tốt bụng như thế?​Người đàn ông này còn định giấu trời qua biển đưa con riêng về nhà.
Ngu Tịch Lam tiến vào trong sân, đứng yên ở cửa, quay người nói với Phương Tử Minh: “Đi nhanh lên, mọi người đều đang chờ thấy người đấy!”​Ngu Tịch Lam nhướng mày, đẩy cửa ở phía sau ra.
Phương Tử Minh khó hiểu đứng ở của, ý gì vậy? Mọi người là ai?​Bỏ lại Nhạc Nhạc gào khóc khản cả giọng ở phía sau, Phương Tử Minh lên xe phóng đi như thể đang chạy trốn.
Ngu Tịch Lam nhướng mày, đẩy cửa ở phía sau ra.​Tại một nơi xa lạ, không biết cậu bé đã khóc bao lâu, khuôn mặt cũng trở nên hốc hác rất nhiều, nhìn qua uể oải, không có tinh thần.
Phương Tử Minh trợn tròn mắt kinh ngạc, kêu lên: “Bố, mẹ, cả mọi người nữa, sao mọi người lại tới đây?”​Cậu bé nhớ mẹ.
Lúc này có không ít người đang ngồi chờ ở trong phòng khách và cũng ngạc nhiên như thế khi nhìn bọn họ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...