Tối Nay Người Sẽ Rời Đi
Chương 15: C15: Em trai nhỏ
Từ khi kế hoạch chuyển trường đến Nam Viên bắt đầu, Tùng Vũ đã bắt đầu tiếp thu huấn luyện hội hoạ. Bởi vì cô từ chỗ Nam Tích Dân biết được giảng dạy mỹ thuật ở Nam Viên rất đặc sắc, học sinh ngoại trừ thành tích học tập ưu tú còn nhất định có nền tảng hội hoạ. Có một số học sinh từ nhỏ đã bắt đầu được bồi dưỡng.
Mặc dù đa phần bọn họ đều sẽ không có mục tiêu trở thành hoạ sĩ chuyên nghiệp, nhưng Tùng Vũ hiểu rõ, những đứa trẻ ở giai cấp kia cho dù chỉ coi nghệ thuật là tài lẻ nhưng cũng học đến xuất sắc. Chẳng sợ không có sở trường, ít nhất cũng có thể làm được cơ bản, không đến mức dốt đặc cán mai. Cái gọi là "phong cách", bạn có thể trào phúng bọn họ là "cố làm ra vẻ", "học đòi văn vở", nhưng đối với bọn họ mà nói đây lại là thứ bắt buộc.
Trước kia Tùng Vũ chỉ học qua mỹ thuật cơ bản ở trường. Trừ cái này ra cô không có điều kiện tiếp thu bất cứ đào tạo chuyên môn nào, kiến thức cơ bản gần như bằng không. Từ mùa thu năm ngoái Nam Liệt đã để Nam Tích Dân mời giáo viên đến dạy vẽ cho cô.
Lúc đầu Tùng Vũ nói với Nam Liệt bảo cậu dạy cho cô, cậu từ chối.
Lý do của Nam Liệt là: "Tư thế cầm bút của tôi và chị không giống nhau, sợ day sai chị. Hơn nữa... cho dù chị vẽ không tốt tôi cũng không thể nói. Chị học theo tôi sẽ không giỏi được."
Tùng Vũ ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi cậu hai câu: "Tôi vẽ không tốt tại sao cậu lại không thể nói?"
Nam Liệt lắc đầu, vừa kiêu ngạo lại có chút bất sắc dĩ: "Chính là không thể nói."
Sau đó mỗi lần vẽ xong Tùng Vũ đều sẽ mang đến cho Nam Liệt xem, muốn cậu nhận xét, trước nay cậu đều không trực tiếp nhận xét. Không phải "ừ ừ ồ ồ" thì chính là nhíu mày trầm tư, nếu không chính là cười mà không nói, ngẫu nhiên bị Tùng Vũ nóng nảy ép buộc mới nói một câu "thật ra tiến bộ khá nhiều."
Tùng Vũ biết bản thân mình không có thiên phú hội hoạ, càng không thể so được với sự kiên trì của Nam Liệt. Nhưng cô cũng không ghét vẽ tranh, thậm chí còn có chút hứng thú. Hơn nữa bình tĩnh nhìn nhận, với trình độ vốn có của cô, câu nói "tiến bộ khá nhiều" của Nam Liệt cũng không phải là nói dối.
So với luyện tập kiến thức cơ bản buồn tẻ, cô càng thích vẽ những thứ mình tự tưởng tượng hơn, ví dụ như thú bông, váy, đồ trang sức... Mặc dù không phải là "thiết kế" nhưng đại khái được lấy cảm hứng từ những thứ cô nhìn thấy trong cuộc sống, hơn nữa cô cũng bổ sung thêm một số suy nghĩ nhỏ của riêng mình. Cô còn cho Nam Liệt xem những đồ vật linh tinh mà mình vẽ, không ngờ lại được khen ngợi, cậu thế nhưng cảm thấy những bức vẽ của cô rất thú vị, điều này làm cho cô vô cùng tự hào.
Kỳ nghỉ đông này đã kết thúc.
Đêm hôm trước bởi vì quá hưng phấn nên Tùng Vũ ngủ không ngon. Buổi sáng không chờ Cát Hạ đánh thức cô đã lăn khỏi giường. Sau khi rửa mặt cô thay đồng phục mới.
Kể từ khi có đồng phục cô đã lén mặc rất nhiều lần. Là đồng phục của Nam Viên mà cô tâm tâm niệm niệm đấy! Hiện giờ vẫn đang là đầu xuân, nhiệt độ không khí vẫn thấp, vậy nên cô mặc đồng phục mùa đông. Đồng phục của Nam Viên thiết kế không hề cồng kềnh, chất liệu và kiểu dáng đều rất tốt, gần như ngang với các thương hiệu lớn trên thị trường. Ngoài áo khoác, tây trang, áo len, gile, áo sơ mi và váy mặc hàng ngày, trang phục vận động cũng phân ra các chức năng khác nhau như áo bóng chày, quần áo thể thao, đồ bơi, thậm chí cả giày, mũ, khăn quàng cổ, tất ngắn tất dài đều đầy đủ hết! Khó trách lúc trước mẹ nói chưa nói đến học phí, ngay cả chi phí mua đồng phục cũng không phải mức mà gia đình bình thường có thể chi trả được.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, nhà trường đã thông báo trước cho học sinh phải mặc đồng phục trang trọng, nữ sinh mặc đồng phục mùa đông màu xám đậm với váy caro xanh đen, còn nam sinh mặc âu phục và quần tây cùng màu. Cả nam và nữ đều phải đeo cà vạt có logo của trường và đội một chiếc mũ ca nô trên đầu.
Tùng Vũ xoay trước gương hai vòng, không khỏi cảm thấy hôm này là ngày mình xinh đẹp nhất kể từ lúc chào đời cho tới giờ.
"Đừng làm đỏm nữa, mau ra ăn sáng đi, A Liệt đã chờ con rất lâu rồi đấy." Cát Hạ đi tới thúc giục cô, lại nhịn không được đánh giá con gái vài lần, trong giọng nói không giấu được vui sướng.
"Con đến đây!" Cuối cùng cô chỉnh lại cà vạt một chút, đi ra khỏi phòng thay đồ trong phòng ngủ.
"Chào buổi sáng!" Cô chào Nam Liệt đang ngồi ở bàn ăn, thấy cậu cũng ăn mặc chỉnh tề, khí chất so với ngày thường ở nhà trông có vẻ lịch lãm và chững chạc hơn rất nhiều.
"Chào buổii sáng!" Nam Liệt cũng chào cô.
Tùng Vũ nhạy bén cảm nhận được cậu nhìn cô lâu hơn trước kia lúc cô còn học ở trường cũ, trong lòng không biết là đắc ý hay là cái gì, nhịn không được trêu chọc cậu: "Có phải cảm thấy tôi mặc đồng phục này đẹp hơn đồng phục trước kia không?"
Nam Liệt thu lại tầm mắt, cầm lấy thìa múc một miếng cháo nhưng không đưa lên miệng mà chỉ nói: "Nào có! Cũng... không sai biệt lắm! Không có gì khác cả!"
Tùng Vũ cũng không tức giận, chỉ nhịn cười nói: "A Liệt, tôi phải nhắc nhở cậu: Người mù không thể làm hoạ sĩ đâu!"
Cát Hạ ở một bên cười nói: "Được rồi, con đừng trêu A Liệt nữa! Mau ăn cơm đi. Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, hai đứa đừng đến muộn. Đặc biệt là con." Bà chỉ Tùng Vũ, "Con đấy, vì để mẹ lái xe chở con đến trường mà ngày nào A Liệt cũng phải dậy sớm trước nửa tiếng để đi học. Con phải cảm ơn thằng bé đàng hoàng vào. Nếu không con cũng chỉ có thể tự đi xe buýt thôi!"
"Không cần." Trước khi Tùng Vũ mở miệng Nam Liệt đã nói trước, "Ở nhà cũng không có việc gì, con đến trường sớm một chút cũng khá tốt."
Cậu đã nói như vậy, Tùng Vũ cũng nuốt lời "cảm ơn" xuống.
Thẳng thắn mà nói, cô chưa từng nghĩ đến việc mình đi xe buýt đến trường, bởi vì cô luôn cảm thấy Nam Liệt sẽ thuận theo thời gian của mình. Mặc dù Nam Viên quy định thời gian đi học của lớp bảy sớm hơn bốn mươi phút so với lớp năm.
Nhưng sao Nam Liệt có thể để cô đổi ba chuyến xe mới đến trường được? Cậu sẽ không làm vậy.
Rất kỳ lạ, cô cũng không biết tại sao bản thân lại coi đó như một điều hiển nhiên, nhưng cô nhận ra mình đã quá quen với việc được Nam Liệt chiều chuộng, không chút cố kỵ hưởng thụ lòng tốt của cậu đối với cô.
Chính là... da mặt rất dày phải không? Có lúc cô cũng sẽ có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng lại không biết cách kiềm chế bản thân.
Sau khi đưa Tùng Vũ đến trường, Nam Liệt cũng không vội đến phòng học của mình, cậu nói thời gian còn sớm, định tuỳ tiện đi dạo quanh khuôn viên trường. Mặc dù Nam Viên chia ra "tiểu học", "cấp hai", "cấp ba" nhưng khuôn viên trường là dùng chung. Tùng Vũ cảm thấy dù sao cũng đang ở trong trường học, sẽ không có chuyện gì nên tuỳ cậu.
Chỉ là đã đến thời gian cô vào học, không thể tiếp tục đi dạo với cậu nên đành phải để cậu tự chăm sóc bản thân, canh thời gian để đừng đến trễ.
Nói thì nói như vậy, lúc ngồi trên phòng học tầng hai cô vẫn không hoàn toàn yên tâm, cũng may chỗ cô ngồi còn có cửa sổ, có thể thỉnh thoảng lén nhìn xuống sân trường. Nam Liệt chậm rãi đi xuống lầu, cũng không đi xa, hai tay đút túi quần, phần lớn thời gian đều cúi đầu, dáng vẻ có chút câu nệ.
Tùng Vũ nhận ra mình vừa chuyển đến một ngôi trường mới, tuy rất hưng phấn nhưng cũng có chút khẩn trương. Mà Nam Liệt chưa từng đến trường dù chỉ một ngày, thường ngày cậu rất ít khi gặp người ngoài, đi trong khuôn viên trường gặp phải nhiều người như vậy sao có thể không lo lắng?
Mắt thấy sắp đến thời gian quy định của lớp Nam Liệt, cô đang do dự có nên nhắc Nam Liệt một chút không, Nam Liệt lại đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với cô.
Không biết vì sao Tùng Vũ lúc này lại ngửi thấy một mùi hương, là hương thơm của hoa mai ngoài cửa sổ.
Rất thơm rất thơm.
Nam Liệt đứng cạnh cây hoa mai kia, gương mặt trắng nõn nhìn lên cửa sổ.
Mặc dù thân hình cậu vẫn còn trẻ con nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan vô cùng xinh đẹp.
Bộ đồng phục kiểu Anh quốc trên người rất hợp với cậu, đến lúc này Tùng Vũ mới nhìn kỹ cách ăn mặc hôm nay của cậu.
Cô vô thức mỉm cười, khẽ vẫy tay với cậu, sau đó nưh chợt nhớ ra điều gì quan trọng, nhíu mày gõ gõ vào cổ tay, ngón trở và ngón giữa chuyển thành động tác "đi".
Nam Liệt hiểu ra gật đầu, vừa định rút tay phải từ trong quần tây ra lại đột nhiên rụt về, bả vai hạ thấp, lưng cũng hơi khom xuống. Cậu không nói chuyện với Tùng Vũ nữa, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn cô một cái, trực tiếp xoay lưng lại, lắc lư từng bước đi về phía khu giảng dạy của trường tiểu học.
Tùng Vũ nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng mơ hồ có chút xót xa. Mãi đến khi thấy cậu đi được nửa đường có một người đàn ông giống như giáo viên đón cậu, cô mới thấy dễ chịu hơn một chút. Chắc hôm nay đến trường Nam tiên sinh đã sắp xếp trước một số việc. Với thân phận của cậu, ít nhất sẽ không bị người khác công khai bắt nạt, cô nghĩ.
"Học kỳ này lớp chúng ta có một bạn mới chuyển tới, Giang Tùng Vũ. Mọi người hoan nghênh nào!"
Cả lớp vỗ tay vang dội.
Tùng Vũ đột nhiên bị gọi tên, lúc này mới hoàn toàn thu lại suy nghĩ.
"Bạn học Giang, mời bạn lên đây giới thiệu ngắn gọn về bản thân với mọi người đi."
Tùng Vũ đã dự đoán được hôm nay sẽ có cái quy trình này, cũng đã chuẩn bị sẵn một ít ý nghĩ trong đầu, cô thản nhiên lên bục giảng nói vài câu, tỏ ra hào phóng và khéo léo.
Sau tiết học đầu tiên, bạn cùng bàn Cao Cảnh hỏi cô: "Cậu quen nam sinh mặc đồng phục tiểu học ở dưới tầng sáng nay à?"
"... Quen." Trong lúc tạm dừng mấy giây, cô nhanh chóng cân nhắc tình hình, mặt không đỏ tim không đập tiếp tục nói: "Em họ tớ."
"Tớ không có ý xấu đâu, chỉ là lần đầu tiên thấy học sinh khuyết tật ở trường chúng ta." Cao Cảnh có vẻ tương đối thẳng thắn và chân thành.
Tùng Vũ cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh, chậm rãi nói: "Thật ra cậu ấy vẫn luôn là học sinh của Nam Viên, chỉ là cơ thể không tiện lắm nên mới mời các giáo viên của trường đến nhà dạy học. Hiện giờ cậu ấy cũng lớn rồi, cha cậu ấy cảm thấy nên đưa cậu ấy tới đây rèn luyện nên để cậu ấy bắt đầu nhập học từ học kỳ này.
"Giáo viên các môn đều đến nhà dạy học cho cậu ấy? Này... mặt mũi bao lớn cơ chứ?" Cao Cảnh kinh ngạc cảm thán.
"Cũng không tệ..." Tùng Vũ làm bộ thần bí mỉm cười, ghé sát vào tai Cao Cảnh thì thầm nói: "Tớ nói cho cậu biết, nhưng cậu đừng đi kể khắp nơi nhé, cha cậu ấy là Nam Tích Dân."
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bạn ngồi cùng bàn, Tùng Vũ không hiểu sao lại chìm đắm trong một cảm giác tự hào giả tạo. Trong cái thế giới giả dối kia, cô dường như là họ hàng thân thích của Nam gia, mà "thân phận hào quang" của Nam Liệt cũng có thể chiếu đến người cô.
Cô thừa nhận trong nháy mắt hư vinh đáng khinh trong lòng đột ngột bùng phát. Cô không những không muốn thừa nhận xuất thân chân thật của mình mà còn không muốn bị bạn học cho rằng mình có quan hệ họ hàng với một người tàn tật bình thường.
Khiếm khuyết của Nam Liệt không thể che giấu được, nhưng bối cảnh gia đình cậu cũng đủ chói mắt, nói ra ngoài cũng có thể làm cho cô không bị mất mặt.
Không phải là cô không hổ thẹn.
Chỉ là không hối hận, một chút cũng không.