Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 63: Báo thù cả đời



Cô giáo Viên không giống những người khác, bản thân cô ấy đã từng gặp qua chuyện bị âm linh nhập vào người, cho nên có thể cô ấy tin những chuyện này.

Vốn tối qua sau khi xảy ra chuyện, Lữ Lỗi vì áp lực nên quyết định để bọn tôi rời đi nhân lúc còn sớm, vốn dĩ định sáng sớm phạt chúng tôi chạy xong, để chúng tôi nhớ rõ nhục hình chứ không nhớ rõ bóng dáng tên quỷ kia, buổi chiều thì lái xe đưa tất cả mọi người trở về.

Nhưng không ngờ Hà Khả bị chết cóng trong nước nóng, sau đó cô giáo Viên cũng không dám ở lại nữa, gọi tất cả mọi người lên xe.

Nhưng Lữ Lỗi vẫn không tới, cô ấy liền để các bạn học chờ một lúc trên xe. Thời tiết nóng, lại không mở được điều hòa, sau khi chờ một lúc lâu, những bạn học khác từ từ xuống xe hít thở không khí.

Sau đó cô giáo Viên cũng tự mình đi xuống, không ai chú ý trên xe còn người nào.

Nhưng sau khi có một bạn học xuống xe, cửa xe đang mở lại đột nhiên đóng sầm một tiếng, sau đó xe tự khởi động, điều hòa trong xe phun ra làn hơi lạnh màu trắng có thể nhìn thấy được.

Chu Lượng trong xe mặc quần áo của mình, cố hết sức đập vào cửa xe, có điều mới qua vài phút đã không còn động tĩnh gì nữa.

Cô giáo Viên lôi kéo tôi nói từ đầu đến cuối của chuyện này, rơi nước mắt cầu xin tôi nhất định phải bảo vệ tốt các bạn học phía sau, đã có hai người xảy ra chuyện rồi.

Tôi nhìn mấy nhân viên kỹ thuật kia đang cố gắng phá cửa, nhưng cái máy cắt điện như thể không có lực, sau mấy lần cũng chỉ xoay được vài cái.

Nhìn khí lạnh từ điều hòa trong xe buýt trường học, trong lòng tôi chưa từng tức giận như vậy, hai tay kết ấn, một Chưởng Tâm Lôi mang điện quang đánh thẳng vào một cái cửa sổ kính.

“Bùm!”

Chưởng Tâm Lôi đánh tới, chiếc xe kia bị chấn động mạnh, cửa xe phịch một tiếng mở ra.

Tôi đẩy nhân viên kỹ thuật đang sửng sốt đứng cạnh cửa ra, nhanh chóng lên xe.

Chỉ thấy Chu Lượng tê liệt ngã xuống lối đi, tôi dùng một tay đỡ cậu ấy lên, tay dùng sức ấn xuống, cũng may hàng ngày sớm muộn gì tôi cũng đều kiên trì luyện tập, nếu không với hình thể gần giống bố cậu ta, tôi thật sự kéo không nổi.

Tôi kéo cậu ta đến cửa, nặng nề quăng xuống, rồi lấy ngân châm sư phụ cho ra từ trong ba lô.

Sờ sờ mạch môn của cậu ta một chút, tuy là yếu ớt, nhưng cũng còn chút.

“Cô gái này, cô đừng lộn xộn, chờ nhân viên y tế đến đi!” Một nhân viên kỹ thuật bị cú nổ của Chưởng Tâm Lôi làm choáng váng, ngơ ngác nói với tôi.

Trừng mắt nhìn anh ta một cái, tôi rút Âm Long từ trên cổ ra, đặt nó xuống mặt đất, thứ này tất nhiên sẽ ngửi được nơi phát ra âm khí.

Cởi áo Chu Lượng ra, đột nhiên phát hiện trên ngực tên nhóc này có một cái ngọc phật nho nhỏ, chất ngọc trong suốt có huyết quang ẩn, đây chính là đồ tốt.

Hèn gì đáng lẽ thoáng cái đã bị đông chết, mà tên nhóc này vẫn còn chống cự được đến giờ.

Tôi vội vàng đâm ngân châm vào dưới mấy đại huyệt của cậu ta, trước tiên cứ khơi dương khí của cậu ta đã, rồi nhanh chóng lấy giấy vàng từ trong ngực ra, xé rách tấm băng vải được quấn vài vòng quanh ngón tay, dùng sức ép máu vẽ ra một tấm Tam Thanh phù.

Cô giáo Viên vội vàng đưa một cốc nước từ một bên qua, để tôi hóa phù vào đó, nâng miệng Chu Lượng lên rót nước phù vào.

“Trương Dương! Cô không muốn sống nữa sao, bây giờ còn làm những chuyện mê tín phong kiến kia, cô có tin tôi ngay cả gấu chó cũng bắt không!” Đồng chí thượng tá lúc này tức hộc máu chạy tới, từ xa chỉ vào người tôi hét lớn.

Tôi để đầu Chu Lượng xuống, rút một cây ngân châm dài đâm xuống huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, rồi niệm Kim Cương kinh, ấn thật mạnh ấn Phật Quang vào huyệt Thiên Trung của cậu ta.



“Trương Dương! Cô muốn chết người à!” Thượng tá tiến lên muốn kéo tay tôi ra, miệng còn quát lớn: “Còn không mau gọi bác sĩ đến!”

Tôi vừa thu tay lại, hất tay ông ta ra quát: “Tôi không ra tay, cậu ta sẽ chết chắc!”

Thượng tá rõ ràng không tin, tức giận mở miệng, lại muốn nói cái gì đó.

“Khụ! Khụ!” Chu Lượng mạnh mẽ ngồi dậy từ trên đất, hai mắt sợ hãi nhìn chằm chằm tôi hét lớn: “Có quỷ! Là nữ quỷ đó!”

Tôi nhìn cậu một cái, hai tay nhanh như chớp lấy lại toàn bộ châm trên người cậu, để cô giáo Viên đỡ cậu dậy.

Tên nhóc này chính là ** của Chu Tiêu, vì bảo vệ cậu, Chu Tiêu có chết cũng không cho cậu chuyển trường, đi theo tôi học trường tiểu học dân lập bình thường.

Thượng tá và những người đi theo ông ta nhìn toàn bộ đều trợn mắt há mồm, một lát sau ông ta mới chỉ vào tôi nói: “May mà không sao, nếu như xảy ra chuyện, cô phải chịu trách nhiệm đó!”

Đối với loại người không có nguyên tắc này, tôi cũng thật sự bó tay.

Nhìn Âm Long bên cạnh nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát sau bò về phía tôi, rít lên tiếng rắn không ngừng hướng đầu rắn về một chỗ ở phía Bắc.

Tôi cắn rách đầu lưỡi, chấm một chút nước miếng có máu lên trán Âm Long, trong miệng niệm chú, lại tiếp tục bôi nước miếng lên mắt.

Chiêu ngày gọi là Mượn Âm Mở Mắt, âm khí trên người con Âm Long này nặng hơn nhiều so với thi thể bình thường, mượn âm khí trên người nó để mở mắt, tuy nói không tốt bằng con mắt trước kia của tôi, nhưng mạnh hơn nhiều so với dùng Thông Linh phù.

Có điều làm như vậy phải dùng đến tinh huyết, rất thương tổn đến thân thể.

Sau khi mở mắt, tôi nhìn tình hình của trung đội một chút, quả nhiên phía Bắc có một chỗ loáng thoáng hiện ra khí đen, lúc tôi mới vào trung đội vẫn chưa có, vừa rồi dùng Thông Linh phù cũng không phát hiện ra.

Vậy cũng chỉ có một khả năng, nữ quỷ kia cũng bị Dẫn Lôi Thiên Cương phù của tôi đả thương, không thể tiếp tục ẩn tích ẩn thân được nữa.

Tôi quấn Âm Long quanh cổ, nhấc chân lên muốn đi đến nơi đó.

“Trương Dương! Bây giờ cô nhanh chóng trở về cho tôi, ở đây là bộ đội, sao có thể để cô tùy tiện chạy loạn như vậy!” Đồng chí thượng tá kéo tay tôi lại, dùng sức kéo tôi lên xe.

Tôi cũng không biết hình dung tác phong nghiêm trọng của thượng tá như thế nào, trong lòng niệm một chú Đại Lực Kim Cương, mạnh mẽ rút tay ra.

Nhanh chân đi về nơi bốc lên khí đen, ban đầu thứ kia không đả thương người, khả năng là bởi tôi dùng Dẫn Lôi phù đả thương nó, nên nó vẫn luôn trả thù, tôi nhất định phải loại trừ nó.

Hiện tại nó thậm chí còn không thể tàng hình, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

“Trương Dương, cô cứ đi về phía trước thì tôi sẽ nổ súng đấy!” Thượng tá chĩa súng về phía tôi, điên cuồng hét lớn với tôi.

Lữ Lỗi bên cạnh vội vàng ôm lấy ông ta, muốn an ủi ông ta lại bị một cước đá văng ra ngoài.

Tôi cũng không quay đầu lại, một đường chạy về phía luồng khí đen kia.

Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, nếu được, tôi nhất định phải thừa dịp giữa trưa xử lý thứ kia, không thể để nó lại gây họa cho người khác nữa.

Phía sau có tiếng bước chân chạy theo, tôi tính lấy vải đỏ che trời và phật châu Tịnh Trần trên người ra, còn có chuông chiêu hồn cùng kiếm gỗ đào của sư phụ Thái, khi nó bị thương tổn nhất định phải bắt giữa trong tay.



Nhưng vừa đến nơi thì thấy luồng khí đen kia lại xuất hiện từ bên trên một bức tượng mặc quân phục to lớn đang cầm súng đứng gác trong trung đội.

Tượng điêu khắc kia là ngày đầu tiên vào trung đội Lữ Lỗi nói với chúng tôi, đây là biểu tượng cho toàn bộ trung đội thủ vững, là niềm tự hào của bọn họ.

Tôi đi quanh bức tượng kia một vòng, chung quanh chân tượng đã bắt đầu loáng thoáng xuất hiện sương trắng, hơn nữa còn mang theo khí đen nhẹ.

“Trương Dương! Cô nghĩ rằng tôi không dám nổ súng sao!” Thượng tá lúc này bám sát theo phía sau, cầm một súng lục nhỏ trong tay, lớn tiếng quát.

Lữ Lỗi cũng đi phía sau xua tay nói với tôi: “Trương Dương, việc này không phải việc một đứa trẻ như cô có thể phụ trách được, cô mau trở về đi, trong trung đội sẽ có người giải quyết!”

“Xì1 Xì!” Lưỡi rắn của Âm Long lè ra thu vào như muốn ch ảy nước miếng, mở to miệng rắn xuống dưới, từng ngụm từng ngụm hít âm khí từ chân bức tượng bốc lên.

Phải có bao nhiêu oán khí mới nhiều âm khí như vậy chứ, sắp tràn ra khắp mặt đất rồi.

“Tìm người đào bức tượng này lên đi!” Tôi nhìn thượng tá nặng nề nói một câu, chỉ vào bức tượng kia nói: “Thứ kia ngay dưới chân bức tượng, các anh có thể sang đây xem, nếu như không thừa dịp nó bị thương mà xử lý, sau này các anh tính ngày đêm đều mặc quân phục, dùng súng giết người để ngăn tà sao?”

Nói xong tôi liếc nhìn những khẩu súng có chút cũ kỹ sau lưng, súng giết người chứa sát khí nặng, hơn nữa trên người người tham gia quân ngũ dương khí thịnh, lại chưa bao giờ cởi bỏ quân phục, cho nên mấy năm này đều không bị tìm tới, nhưng đoán chừng bọn họ cũng có thể nghe được một chút âm thanh kỳ quái, nếu không cũng sẽ không thận trọng muốn chúng tôi phải mặc quân phục khi được giao việc.

Nhưng học sinh thì không giống như vậy, dương khí không đủ, lại thêm tính tình trẻ con, cho nên lần trại hè này của chúng tôi mới dẫn thứ đã kiềm nén bao nhiêu oán khí ra.

Sắc mặt thượng tá thay đổi, khuôn mặt âm trầm nói với tôi: “Đây là việc của quốc gia, hiện tại mời cô lập tức rời đi, tôi có thể nể tình cô vẫn còn là một đứa nhỏ, không truy cứu nữa!”

Trong lòng tôi có vô số ý nghĩ dâng lên, mẹ nó đã lúc nào rồi, ông ta còn giở giọng quan, cầm quân hàm thượng tá đến dọa người chứ.

Nghĩ đến thượng tá, tôi liếc nhìn quân hàm của ông ta một cái, duỗi tay với Lữ Lỗi nói: “Đưa điện thoại của anh cho tôi!”

Lữ Lỗi cho rằng tôi đã suy nghĩ kỹ, vội vàng cười đưa điện thoại cho tôi, nói đây mới là một đứa bé ngoan.

Thượng tá ở một bên trừng mắt với tôi, dẫn người đi xem chân bức tượng kia, càng nhìn mặt càng trắng.

Tôi nhanh chóng gọi điện cho sư thúc, tìm ông ấy gọi điện cho Viên Uy.

Viên Uy vừa nghe nói tôi là Trương Dương, giọng nói trầm thấp một chút, vội hỏi tôi có chuyện gì, bất luận là gì anh ta đều có thể giúp đỡ.

Trong lòng tôi thầm nghĩ tên này cũng không dễ dàng gì, nhưng cũng nói sơ lược chuyện ở nơi này một lần, bảo anh ta tạo điều kiện thuận lợi cho tôi, thứ kia đã hại chết một bạn học của tôi, tôi không thể để nó tiếp tục gây ra tai họa cho người khác nữa.

Viên Uy bên kia điện thoại vỗ ngực cam đoan, bảo tôi đưa điện thoại cho thượng tá kia.

“Này! Bảo ông nghe điện thoại!” Tôi ném điện thoại của Lữ Lỗi về phía thượng tá, quát.

Trên mặt thượng tá kia sững sờ, nhưng mà cũng đã từng đi lính nên nhanh chóng nhào về phía trước khó khăn lắm mới bắt được điện thoại, trừng tôi một cái, khó hiểu cầm lấy điện thoại “Alo” một tiếng lớn.

Tôi nghĩ chắc ông ta nghĩ rằng là phụ huynh tôi, nhưng sau khi ông ta alo một tiếng, thân thể mãnh liệt một trận, nhanh chóng đứng nghiêm, chỉ nói vài câu “Vâng! Vâng!” Sau đó, sắc mặt trắng bệch trả điện thoại cho tôi.

“Chỉ đạo viên Lữ!” Lữ Lỗi chỉ vào tôi, nói với thượng tá: “Tiếp theo nên làm gì?”

“Cấp trên chỉ thị, tiếp theo tất cả mọi người đều nghe chỉ thị của cô Trương, xin ngài hạ lệnh!” Sắc mặt thượng tá rất khó coi, nhưng giọng nói vang dội vẫn nói mấy câu này ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...