Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 249: Rận Mu (1)
(1): Nguyên bản là 阴虱- Rận mu, thường được gọi là rận cua, là loại côn trùng nhỏ xuất hiện trên vùng sinh dục. Chúng là một loại chấy khác với chấy trên đầu và trên cơ thể.
Tôi nghĩ mấy chuyện này hẳn là loại chuyện móc túi trộm tiền nên cũng không để ý lắm, vậy nên mới vươn tay giữ chặt Tiểu Bạch đang ngẩng đầu muốn bò về hàng ghế phía sau.
“Đừng quản mấy chuyện đó!” Vương Uyển Nhu chỉ lo chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy bay từ cửa hàng phía trước lại chỗ chúng tôi nói: “Những chuyện xảy ra ở trên xe, chúng ta không cần quản!”
Nhưng vừa dứt lời, cô ấy liền nghe thấy phía sau có tiếng chăn bị người ta xé rách, ngay sau đó người phụ nữa bán vé cũng bắt đầu la hét thất thanh: “Mấy người còn không chịu đứng dậy! Đã dám làm mà còn sợ người khác sẽ biết hay sao. Mấy người làm bẩn xe của tôi rồi! Đúng là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ mà!”
Vừa nghe thấy người phụ nữ kia mắng hai người kia là đôi cẩu nam nữ, những cảnh tượng trong phim truyền hình bắt đầu hiện lên trong đầu tôi. Đáy lòng tôi nghĩ thầm, có phải chồng cô ta đang lái xe phía trước hay không?
Bỗng trong bầu không khí vốn đã nặng nề đột nhiên phảng phất có thêm một loại mùi lạ, nó dường như rất hấp dẫn khiến lòng tôi sinh ra một loại cảm giác kích động muốn lập tức đi nhìn thử.
“Ôi! Ngon quá!” Không biết từ lúc nào Tiểu Bạch đã bò đến bên cạnh, đôi tay nhỏ mũm mĩm dùng sức kéo kéo tôi, ánh mắt nó ngập tràn hưng phấn lập tức muốn bò lại phía sau.
Cũng may trước khi lên xe Vương Uyển Nhu đã nhắc nhở cẩn thận, bằng không với tính cách tùy hứng của là Tiểu Bạch, chỉ e rằng cả tôi cũng không quản nổi nó.
“Loại mùi này?” Sắc mặt Vương Uyển Nhu đột nhiên tối sầm lại, cô ấy cuống quýt mở quạt xếp ra, giữ Tiểu Bạch lại rồi nói: “Mùi này có gì đó hơi lạ!”
Mà lúc này, tiếng hét chói tai của người phụ nữ bán vé đã ồn ào hẳn lên, khiến tất cả mọi người quay đầu lại nhìn. Không ít những ông chú trung niên vừa nhìn đã nuốt vội nước miếng, nhưng người phụ nữ bán vé cũng chẳng thèm để ý, dù sao nó cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì dì ở giường trên đã vội vã leo xuống dưới xem náo nhiệt, thậm chí lúc đi qua còn tiện tay bế luôn Tiểu Bạch đi cùng.
Phía sau ồn ào cả nửa ngày trời, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng không phục mà cãi lại của người phụ nữ xen lẫn với tiếng xin lỗi của một người đàn ông. Cuối cùng đáp lại tất cả là tiếng của người phụ nữ bán vé mắng người kia là “con đi3m” sau đó la hét nằng nặc bắt cả xe dừng lại.
Lúc này, bầu không khí trong xe càng thêm ồn áo. Có người sốt ruột về nhà nên không muốn dừng lại, những cũng có những người chỉ vì xem náo nhiệt mà không ngại lớn chuyện cứ vậy vỗ tay hưởng ứng. Cuối cùng tài xế chỉ đành dừng xe ngay ở điểm dừng chân trên đường.
Chiếc xe vừa dừng lại, chúng tôi liên nhìn thấy hai tài xế phía trước nổi giận đùng đùng mà lao đến kéo một người phụ nữ đầu xù tóc rối, quần áo xộc xệch ra khỏi xe.
“Mẹ Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi! Đi xuống xem một chút đi!” Dì ở giường trên vô cùng nhiệt tình, vừa bế Tiểu Bạch vừa vẫy tay ra hiệu với tôi.
Tôi ngước nhìn Vương Uyển Nhu, lại thấy sắc mặt cô ấy rất nặng nề, vừa định lắc đầu từ chối lại thấy Tiểu Bạch thè lưỡi ra, giống như đang thèm thứ gì đó. Hơn nữa thứ mùi lạ mà tôi ngửi thấy trong xe khiến lòng tôi có một loại cảm giác kích động.
Sau khi vội vã gật đầu với Vương Uyển Nhu, tôi liền xuống xe với dì giường trên.
Xe đậu trong khu để xe của điểm dừng chân lúc này cũng không nhiều, nhưng điều đáng nói lại là xung quanh hai tài xế và người phụ nữ kia đã có không ít người vây xem.
Nương theo ánh đèn trong điểm dừng chân, tôi chợt nhận ra người phụ nữ này thực sự rất ưa nhìn, không chỉ có khuôn mặt thanh tú mà khí chất càng thêm quyến rũ. Tuy nói khí chất này vẫn không quyến rũ bằng Đại Hồng nhưng nếu đem ra so sánh thì thật sự đã vượt xa người thường.
Bởi vì vừa bị kéo từ trên xe xuống, váy trên người cô ta đã bị xốc lên tận bắp đùi. Mặt đất rất ẩm ướt, cặp đùi trắng nõn kia vẫn không ngừng mở rộng. Không biết vô tình hay cố ý, hai chân cô ta không ngừng ma sát trên đất.
Những tài xế của xe khác vừa nhìn liền lập tức nổi nóng, mắng hai tài xế kia mau mau lột bỏ bộ mặt vô liêm sỉ của họ trước rồi nói.
Sau khi nghe dì giường trên nói chuyện, tôi mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa nhìn vẻ ngoài của người phụ nữ kia, liền biết cô ta không phải con nhà khá giả. Nghe người ta nói, lúc mới mua vé, vé của cô ta không phải ở hàng ghế cuối cùng. Hình như trong lúc đợi xe thì mới tán gẫu với người đàn ông kia, cả hai cứ thế mà hẹn nhau ngồi cùng một chỗ. Nhưng sau khi tán gẫu đến tận tối muộn, cả hai liền nảy sinh tình cảm mà tằng tịu với nhau.
Theo lời bà cô nói, những chuyện này cũng không hiếm lạ gì trên những chuyến xe khách đường dài. Mỗi năm bà đều về quê mấy lần, mỗi lần đều gặp phải những chuyện kia. Những cặp đôi trẻ vì đón Tết xa nhau, lúc ở trên xe tạm làm một lần cũng là chuyện bình thường. Nhưng kiểu vừa quen biết vài tiếng đồng hồ đã có thể làm loạn đến thế kia thì đúng thật rất hiếm gặp.
Vậy nên người phụ nữ bán vé cũng được xem là có chút kinh nghiệm, đầu tiên hét lớn một tiếng khiến bọn họ hoảng sợ, sau đó yêu cầu hai bọn họ trả một nghìn đồng rồi mua vài tràng pháo nổ là xong.
Nhưng cô ta vẫn cứng đầu, mắng mỏ người phụ nữ bán vé không tự thấy ngứa l** sao, sau đó mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.
“Cô nhìn xem người đàn bà không biết xấu hổ như cô ta chỉ hận không được tất cả đàn ông trên đời này chơi đùa. Đã là lúc này rồi mà vẫn còn bày ra bộ dạng không biết xấu hổ ấy!” Dì giường trên trông có vẻ cũng rất tức giận, một tay bà ôm Tiểu Bạch, một tay chỉ vào vũng nước trên mặt đất cho tôi thấy.
Vừa rồi tôi cũng đã nhìn thấy, nhưng tôi lại phát hiện ra hình như vũng nước kia có gì đó bất thường. Mặc dù chưa từng thấy loại nước đó, nhưng vũng nước ẩm ướt trên mặt đất quá chói mắt, hơn nữa còn hơi giống loại chất nhầy nào đó.
“Mẹ! Mẹ!” Không biết Tiểu Bạch đang nghĩ gì, dùng sức vươn người về phía tôi giống như muốn tôi bế nó, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập cảm giác thèm thuồng.
Tôi sợ tên nhóc này không chịu im lặng đành vội vàng đón lấy nó từ trong tay bà dì, sau đó ấn đầu nó vào bả vai mình.
“Trương Dương! Cô cẩn thận một chút để tôi đi xem xem!” Vương Uyển Nhu dường như cũng phát hiện chỗ nào đó không đúng, sau khi vẫy tay ra hiệu với tôi liền bay về phía trước.
Còn Ngụy Yến đang đứng cạnh tôi cũng đang nói ra những suy nghĩ giống như bà dì giường trên.
Không ngoài mấy vấn đề như: tại sao người phụ nữ đó lại to gan như vậy? Có phải thật sự cô ta đã yêu người đàn ông đó rồi không? Tại sao chỉ kéo mình người phụ nữ xuống xe, trách nhiệm của người đàn ông kia không phải còn lớn hơn sao? Người đàn ông đó thực sự không dám chịu trách nhiệm? Tại sao không chuàng cho người phụ nữ kia một bộ quần áo?
Tôi nghe vậy cũng thấy rất bực mình, mấy tài xế bên trong cũng la ó ầm ĩ, quát tháo đòi lột s@ch quần áo của người phụ nữa kia. Ngay cả người phụ nữ bán vé cũng nói loại đàn bà không biết xấu hổ như cô ta dù có bị lột s@ch cũng chẳng hề hấn gì.
“Ngon quá!” Tiểu Bạch cứ dán lấy cạnh tai tôi, giọng nói cũng ngập tràn khát khao: “Em muốn đi ăn mà, chị mau thả em ra!”
Vừa nghe nó nói vậy, tôi liền ôm chặt nó vào lòng, chỉ sợ hơi buông tay thì tên nhóc ham ăn này sẽ nhào lại bên đó.
Mà lúc này, một trong hai tên tài xế đã bắt đầu lột quần áo của người phụ nữ kia xuống, nhưng khiến người ta ngạc nhiên là cô ta bắt đầu la hét.
Chỉ là tiếng hét của cô ta không hề chói tai mà lại là phát ra những tiếng rêm rỉ nhịp nhàng, vừa nghe đã khiến người ta đỏ mặt tía tai!
Tôi vội vàng ôm Tiểu Bạch xoay người lại, dùng hết sức mà bịt tai nó, mặc dù sức chiến đấu của tên nhóc này rất lợi hại, nhưng đối với loại tình huống này mà nói có lẽ bớt nghe bớt nhìn lại mới tốt.
Nhưng khoảng khắc tôi vừa bịt tai Tiểu Bạch lại, liền nghe thấy tiếng nó bắt đầu hùa theo người phụ nữ kia, âm thanh r3n rỉ hết cao rồi thấp.
Tôi hoảng hốt muốn vươn tay bịt miệng nó lại, tên nhóc này quả thật không đáng tin tẹo nào mà!
Tiểu Bạch có vẻ rất bất mãn khi tôi làm như vậy, há miệng định cắn tôi một cái, đầu lưỡi nó còn m út mạnh, lòng bàn tay tôi cũng bắt đầu ngứa ngáy, ngay sau đó liền cảm thấy đau rát.
Lúc mới đầu tên nhóc Tiểu Bạch vẫn có chút lạ lẫm, nhưng sau khi kêu được vài tiếng thì giọng nói mê hoặc của nó đã lấn át cả tiếng hét của người phụ nữ kia.
Điều này khiến tất cả những tài xế đang vây xem đều nghiêng đầu nhìn lại. Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt dị thường nhưng sau khi phát hiện cả mặt tôi đều đã đỏ bừng mới nhìn lại Tiểu Bạch trong lòng tôi. Từng người từng người một cứ vậy xoay người mà cười lớn.
Không còn cách nào đôi phó được nó nữa, tôi đành bất lực quay sang tìm Vương Uyển Nhu. Trong số chúng tôi, chỉ có con quỷ nghìn năm tuổi là chị Uyển Nhu mới khống chế được nó.
Nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại, lại thấy sắc mặt Vương Uyển Nhu trầm xuống, sau đó dùng tay nhúng một ít nước trên mặt đất rồi đưa tới gần mũi ngửi ngửi.
Mà cách cô ấy không xa, tôi bỗng phát hiện có hai chiếc xúc tu dài và trơn trượt thò ra từ đùi của người phụ nữ kia, nó cẩn thận mà dò xét bên ngoài.
Ngay khi hai xúc tu vừa xuất hiện, người phụ nữ càng hét to hơn, thậm chí còn dùng tay cào cấu cơ thể mình. Điều này khiến Tiểu Bạch cũng hùa theo mà hét lớn khiến mọi người xung quanh được dịp mà phì cười.
“Câm miệng lại!”
Tôi đỏ mặt, cứ chôn chân tại chỗ không biết làm thế nào mới phải. Vừa định ôm Tiểu Bạch vọt nhanh lên xe, thì nghe thấy tiếng Vương Uyển Nhu khẽ uống nước bọt. Cô ấy cầm quạt xếp gõ gõ vào người Tiểu Bạch: “Nếu cháu muốn ăn thì cũng phải tìm một nơi không có người mới có thể ăn được.” “
Câu nói này dường như ngầm thừa nhận người phụ nữ thực sự đã bị người ta gieo cổ trùng, hơn nữa còn là loại cổ trùng rất mạnh.
“Là thứ gì vậy?” Tôi sợ người khác nhìn thấy chính mình nói chuyện với không khí, vì vậy mới nâng đầu Tiểu Bạch, giả vờ như đang dỗ dành nó rồi mới lên tiếng hỏi Vương Uyển Nhu.
“Chúng ta lên xe trước rồi nói!” Vương Vạn Nhu liếc nhìn đám người vây xem kéo đến đã càng lúc càng đông, rứt khoát kéo Ngụy Yến lên xe trước.
Tất cả cửa sổ trong xe lúc này đều đã được mở ra, không khí bên trong cũng tốt hơn một chút. Vương Uyển Nhu phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay rồi nhìn về phía tôi mà nói: “Người phụ nữ đó bị người ta gieo lên người một loại rận mu!”
“Là Âm Thi sao?” Tôi vừa nghe liền cảm thấy kinh ngạc. Đây là thứ gì vậy, tại sao từ trước đến nay tôi cũng chưa từng nghe nói về nó!
“Là loài rận sống kí sinh trên đầu ấy!” Sắc mặt Vương Uyển Nhu âm trầm, cô ấy vừa vỗ Tiểu Bạch vừa nói: “Cô nhìn xem dáng vẻ thèm đến mức chảy dãi của tên nhóc này là biết, chắc chắn là loại cổ đứng đầu trong cổ thuật!”
“Nó là thứ gì vậy?” Cả khuôn mặt Ngụy Yến đều toát lên biểu cảm đồng tình, hai mắt háo hức nhìn chằm chằm Vương Uyển Nhu.
Mà lúc này, Tiểu Bạch vẫn đang chép chép miệng, giống như thể không ăn được rận mu đối với nó mà nói là một tổn thất lớn.
“Trước đây thứ này thường được dùng trong các thanh lâu. Một số ma ma vì muốn mấy cô gái mua vui cho khách nhưng không cần cần đánh đập cũng chẳng làm bọn họ bị thương nên mới gieo loại rận này lên người họ.” Hình như Vương Uyển Nhu có vẻ rất ghét thứ này, vừa nói cô ấy vừa lấy quạt che miệng lại.
“Vậy gieo như thế nào?” Ngụy Yến giống hệt một đứa trẻ hiếu kỳ bắt đầu thắc mắc hỏi lại, tôi cũng phối hợp mà gật đầu.
“Chị cũng không biết gieo thế nào! Chỉ nghe nói loại cổ này cũng chia thành mẫu tử, chỉ là cả mẫu và tử đều cùng một cơ thể mà thôi! Cổ mẫu được gieo vào hạ th@n của cô gái, định kỳ sẽ sinh ra một con rận nhỏ mà mắt thường không thể thấy được. Khi cô gái đó và người đàn ông phát sinh quan hệ thì phần th@n dưới của người đàn ông đó sẽ rất ngứa. ” Sau khi giải thích xong khuôn mặt của Vương Uyển Nhu cũng bắt đỏ bừng, mặc dù đã dùng quạt xếp che miệng lại, nhưng tôi vẫn nhìn thấy vành tai cô ấy đỏ dần.
“Đây chẳng phải là bệnh Hoa Liễu hay sao!” Ngụy Yến bĩu môi có vẻ rất khinh.
“Em nghe chị nói hết đã!” Vương Uyển Nhu buông chiếc quạt xếp đang che mặt mình xuống và nói nhỏ: “Nếu cổ mẫu được gieo trên người cô gái, sẽ khiến cô gái đó luôn nghĩ tới đàn ông. Nhưng đàn ông cũng có thể bị mê hoặc giống như cô ấy. Chỉ có tiếp tục làm chuyện đó với cô gái đó để cổ mẫu nuốt những con cổ con vừa mới sinh ra mới khiến hắn ta dễ chịu hơn một chút. Chỉ là cổ mẫu thường sẽ giữ lại một vài con cổ con để lưu lại trên người của người đàn ông làm thức ăn cho mình.”
Tôi nghĩ mấy chuyện này hẳn là loại chuyện móc túi trộm tiền nên cũng không để ý lắm, vậy nên mới vươn tay giữ chặt Tiểu Bạch đang ngẩng đầu muốn bò về hàng ghế phía sau.
“Đừng quản mấy chuyện đó!” Vương Uyển Nhu chỉ lo chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy bay từ cửa hàng phía trước lại chỗ chúng tôi nói: “Những chuyện xảy ra ở trên xe, chúng ta không cần quản!”
Nhưng vừa dứt lời, cô ấy liền nghe thấy phía sau có tiếng chăn bị người ta xé rách, ngay sau đó người phụ nữa bán vé cũng bắt đầu la hét thất thanh: “Mấy người còn không chịu đứng dậy! Đã dám làm mà còn sợ người khác sẽ biết hay sao. Mấy người làm bẩn xe của tôi rồi! Đúng là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ mà!”
Vừa nghe thấy người phụ nữ kia mắng hai người kia là đôi cẩu nam nữ, những cảnh tượng trong phim truyền hình bắt đầu hiện lên trong đầu tôi. Đáy lòng tôi nghĩ thầm, có phải chồng cô ta đang lái xe phía trước hay không?
Bỗng trong bầu không khí vốn đã nặng nề đột nhiên phảng phất có thêm một loại mùi lạ, nó dường như rất hấp dẫn khiến lòng tôi sinh ra một loại cảm giác kích động muốn lập tức đi nhìn thử.
“Ôi! Ngon quá!” Không biết từ lúc nào Tiểu Bạch đã bò đến bên cạnh, đôi tay nhỏ mũm mĩm dùng sức kéo kéo tôi, ánh mắt nó ngập tràn hưng phấn lập tức muốn bò lại phía sau.
Cũng may trước khi lên xe Vương Uyển Nhu đã nhắc nhở cẩn thận, bằng không với tính cách tùy hứng của là Tiểu Bạch, chỉ e rằng cả tôi cũng không quản nổi nó.
“Loại mùi này?” Sắc mặt Vương Uyển Nhu đột nhiên tối sầm lại, cô ấy cuống quýt mở quạt xếp ra, giữ Tiểu Bạch lại rồi nói: “Mùi này có gì đó hơi lạ!”
Mà lúc này, tiếng hét chói tai của người phụ nữ bán vé đã ồn ào hẳn lên, khiến tất cả mọi người quay đầu lại nhìn. Không ít những ông chú trung niên vừa nhìn đã nuốt vội nước miếng, nhưng người phụ nữ bán vé cũng chẳng thèm để ý, dù sao nó cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì dì ở giường trên đã vội vã leo xuống dưới xem náo nhiệt, thậm chí lúc đi qua còn tiện tay bế luôn Tiểu Bạch đi cùng.
Phía sau ồn ào cả nửa ngày trời, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng không phục mà cãi lại của người phụ nữ xen lẫn với tiếng xin lỗi của một người đàn ông. Cuối cùng đáp lại tất cả là tiếng của người phụ nữ bán vé mắng người kia là “con đi3m” sau đó la hét nằng nặc bắt cả xe dừng lại.
Lúc này, bầu không khí trong xe càng thêm ồn áo. Có người sốt ruột về nhà nên không muốn dừng lại, những cũng có những người chỉ vì xem náo nhiệt mà không ngại lớn chuyện cứ vậy vỗ tay hưởng ứng. Cuối cùng tài xế chỉ đành dừng xe ngay ở điểm dừng chân trên đường.
Chiếc xe vừa dừng lại, chúng tôi liên nhìn thấy hai tài xế phía trước nổi giận đùng đùng mà lao đến kéo một người phụ nữ đầu xù tóc rối, quần áo xộc xệch ra khỏi xe.
“Mẹ Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi! Đi xuống xem một chút đi!” Dì ở giường trên vô cùng nhiệt tình, vừa bế Tiểu Bạch vừa vẫy tay ra hiệu với tôi.
Tôi ngước nhìn Vương Uyển Nhu, lại thấy sắc mặt cô ấy rất nặng nề, vừa định lắc đầu từ chối lại thấy Tiểu Bạch thè lưỡi ra, giống như đang thèm thứ gì đó. Hơn nữa thứ mùi lạ mà tôi ngửi thấy trong xe khiến lòng tôi có một loại cảm giác kích động.
Sau khi vội vã gật đầu với Vương Uyển Nhu, tôi liền xuống xe với dì giường trên.
Xe đậu trong khu để xe của điểm dừng chân lúc này cũng không nhiều, nhưng điều đáng nói lại là xung quanh hai tài xế và người phụ nữ kia đã có không ít người vây xem.
Nương theo ánh đèn trong điểm dừng chân, tôi chợt nhận ra người phụ nữ này thực sự rất ưa nhìn, không chỉ có khuôn mặt thanh tú mà khí chất càng thêm quyến rũ. Tuy nói khí chất này vẫn không quyến rũ bằng Đại Hồng nhưng nếu đem ra so sánh thì thật sự đã vượt xa người thường.
Bởi vì vừa bị kéo từ trên xe xuống, váy trên người cô ta đã bị xốc lên tận bắp đùi. Mặt đất rất ẩm ướt, cặp đùi trắng nõn kia vẫn không ngừng mở rộng. Không biết vô tình hay cố ý, hai chân cô ta không ngừng ma sát trên đất.
Những tài xế của xe khác vừa nhìn liền lập tức nổi nóng, mắng hai tài xế kia mau mau lột bỏ bộ mặt vô liêm sỉ của họ trước rồi nói.
Sau khi nghe dì giường trên nói chuyện, tôi mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa nhìn vẻ ngoài của người phụ nữ kia, liền biết cô ta không phải con nhà khá giả. Nghe người ta nói, lúc mới mua vé, vé của cô ta không phải ở hàng ghế cuối cùng. Hình như trong lúc đợi xe thì mới tán gẫu với người đàn ông kia, cả hai cứ thế mà hẹn nhau ngồi cùng một chỗ. Nhưng sau khi tán gẫu đến tận tối muộn, cả hai liền nảy sinh tình cảm mà tằng tịu với nhau.
Theo lời bà cô nói, những chuyện này cũng không hiếm lạ gì trên những chuyến xe khách đường dài. Mỗi năm bà đều về quê mấy lần, mỗi lần đều gặp phải những chuyện kia. Những cặp đôi trẻ vì đón Tết xa nhau, lúc ở trên xe tạm làm một lần cũng là chuyện bình thường. Nhưng kiểu vừa quen biết vài tiếng đồng hồ đã có thể làm loạn đến thế kia thì đúng thật rất hiếm gặp.
Vậy nên người phụ nữ bán vé cũng được xem là có chút kinh nghiệm, đầu tiên hét lớn một tiếng khiến bọn họ hoảng sợ, sau đó yêu cầu hai bọn họ trả một nghìn đồng rồi mua vài tràng pháo nổ là xong.
Nhưng cô ta vẫn cứng đầu, mắng mỏ người phụ nữ bán vé không tự thấy ngứa l** sao, sau đó mới khiến mọi chuyện thành ra thế này.
“Cô nhìn xem người đàn bà không biết xấu hổ như cô ta chỉ hận không được tất cả đàn ông trên đời này chơi đùa. Đã là lúc này rồi mà vẫn còn bày ra bộ dạng không biết xấu hổ ấy!” Dì giường trên trông có vẻ cũng rất tức giận, một tay bà ôm Tiểu Bạch, một tay chỉ vào vũng nước trên mặt đất cho tôi thấy.
Vừa rồi tôi cũng đã nhìn thấy, nhưng tôi lại phát hiện ra hình như vũng nước kia có gì đó bất thường. Mặc dù chưa từng thấy loại nước đó, nhưng vũng nước ẩm ướt trên mặt đất quá chói mắt, hơn nữa còn hơi giống loại chất nhầy nào đó.
“Mẹ! Mẹ!” Không biết Tiểu Bạch đang nghĩ gì, dùng sức vươn người về phía tôi giống như muốn tôi bế nó, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập cảm giác thèm thuồng.
Tôi sợ tên nhóc này không chịu im lặng đành vội vàng đón lấy nó từ trong tay bà dì, sau đó ấn đầu nó vào bả vai mình.
“Trương Dương! Cô cẩn thận một chút để tôi đi xem xem!” Vương Uyển Nhu dường như cũng phát hiện chỗ nào đó không đúng, sau khi vẫy tay ra hiệu với tôi liền bay về phía trước.
Còn Ngụy Yến đang đứng cạnh tôi cũng đang nói ra những suy nghĩ giống như bà dì giường trên.
Không ngoài mấy vấn đề như: tại sao người phụ nữ đó lại to gan như vậy? Có phải thật sự cô ta đã yêu người đàn ông đó rồi không? Tại sao chỉ kéo mình người phụ nữ xuống xe, trách nhiệm của người đàn ông kia không phải còn lớn hơn sao? Người đàn ông đó thực sự không dám chịu trách nhiệm? Tại sao không chuàng cho người phụ nữ kia một bộ quần áo?
Tôi nghe vậy cũng thấy rất bực mình, mấy tài xế bên trong cũng la ó ầm ĩ, quát tháo đòi lột s@ch quần áo của người phụ nữa kia. Ngay cả người phụ nữ bán vé cũng nói loại đàn bà không biết xấu hổ như cô ta dù có bị lột s@ch cũng chẳng hề hấn gì.
“Ngon quá!” Tiểu Bạch cứ dán lấy cạnh tai tôi, giọng nói cũng ngập tràn khát khao: “Em muốn đi ăn mà, chị mau thả em ra!”
Vừa nghe nó nói vậy, tôi liền ôm chặt nó vào lòng, chỉ sợ hơi buông tay thì tên nhóc ham ăn này sẽ nhào lại bên đó.
Mà lúc này, một trong hai tên tài xế đã bắt đầu lột quần áo của người phụ nữ kia xuống, nhưng khiến người ta ngạc nhiên là cô ta bắt đầu la hét.
Chỉ là tiếng hét của cô ta không hề chói tai mà lại là phát ra những tiếng rêm rỉ nhịp nhàng, vừa nghe đã khiến người ta đỏ mặt tía tai!
Tôi vội vàng ôm Tiểu Bạch xoay người lại, dùng hết sức mà bịt tai nó, mặc dù sức chiến đấu của tên nhóc này rất lợi hại, nhưng đối với loại tình huống này mà nói có lẽ bớt nghe bớt nhìn lại mới tốt.
Nhưng khoảng khắc tôi vừa bịt tai Tiểu Bạch lại, liền nghe thấy tiếng nó bắt đầu hùa theo người phụ nữ kia, âm thanh r3n rỉ hết cao rồi thấp.
Tôi hoảng hốt muốn vươn tay bịt miệng nó lại, tên nhóc này quả thật không đáng tin tẹo nào mà!
Tiểu Bạch có vẻ rất bất mãn khi tôi làm như vậy, há miệng định cắn tôi một cái, đầu lưỡi nó còn m út mạnh, lòng bàn tay tôi cũng bắt đầu ngứa ngáy, ngay sau đó liền cảm thấy đau rát.
Lúc mới đầu tên nhóc Tiểu Bạch vẫn có chút lạ lẫm, nhưng sau khi kêu được vài tiếng thì giọng nói mê hoặc của nó đã lấn át cả tiếng hét của người phụ nữ kia.
Điều này khiến tất cả những tài xế đang vây xem đều nghiêng đầu nhìn lại. Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt dị thường nhưng sau khi phát hiện cả mặt tôi đều đã đỏ bừng mới nhìn lại Tiểu Bạch trong lòng tôi. Từng người từng người một cứ vậy xoay người mà cười lớn.
Không còn cách nào đôi phó được nó nữa, tôi đành bất lực quay sang tìm Vương Uyển Nhu. Trong số chúng tôi, chỉ có con quỷ nghìn năm tuổi là chị Uyển Nhu mới khống chế được nó.
Nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại, lại thấy sắc mặt Vương Uyển Nhu trầm xuống, sau đó dùng tay nhúng một ít nước trên mặt đất rồi đưa tới gần mũi ngửi ngửi.
Mà cách cô ấy không xa, tôi bỗng phát hiện có hai chiếc xúc tu dài và trơn trượt thò ra từ đùi của người phụ nữ kia, nó cẩn thận mà dò xét bên ngoài.
Ngay khi hai xúc tu vừa xuất hiện, người phụ nữ càng hét to hơn, thậm chí còn dùng tay cào cấu cơ thể mình. Điều này khiến Tiểu Bạch cũng hùa theo mà hét lớn khiến mọi người xung quanh được dịp mà phì cười.
“Câm miệng lại!”
Tôi đỏ mặt, cứ chôn chân tại chỗ không biết làm thế nào mới phải. Vừa định ôm Tiểu Bạch vọt nhanh lên xe, thì nghe thấy tiếng Vương Uyển Nhu khẽ uống nước bọt. Cô ấy cầm quạt xếp gõ gõ vào người Tiểu Bạch: “Nếu cháu muốn ăn thì cũng phải tìm một nơi không có người mới có thể ăn được.” “
Câu nói này dường như ngầm thừa nhận người phụ nữ thực sự đã bị người ta gieo cổ trùng, hơn nữa còn là loại cổ trùng rất mạnh.
“Là thứ gì vậy?” Tôi sợ người khác nhìn thấy chính mình nói chuyện với không khí, vì vậy mới nâng đầu Tiểu Bạch, giả vờ như đang dỗ dành nó rồi mới lên tiếng hỏi Vương Uyển Nhu.
“Chúng ta lên xe trước rồi nói!” Vương Vạn Nhu liếc nhìn đám người vây xem kéo đến đã càng lúc càng đông, rứt khoát kéo Ngụy Yến lên xe trước.
Tất cả cửa sổ trong xe lúc này đều đã được mở ra, không khí bên trong cũng tốt hơn một chút. Vương Uyển Nhu phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay rồi nhìn về phía tôi mà nói: “Người phụ nữ đó bị người ta gieo lên người một loại rận mu!”
“Là Âm Thi sao?” Tôi vừa nghe liền cảm thấy kinh ngạc. Đây là thứ gì vậy, tại sao từ trước đến nay tôi cũng chưa từng nghe nói về nó!
“Là loài rận sống kí sinh trên đầu ấy!” Sắc mặt Vương Uyển Nhu âm trầm, cô ấy vừa vỗ Tiểu Bạch vừa nói: “Cô nhìn xem dáng vẻ thèm đến mức chảy dãi của tên nhóc này là biết, chắc chắn là loại cổ đứng đầu trong cổ thuật!”
“Nó là thứ gì vậy?” Cả khuôn mặt Ngụy Yến đều toát lên biểu cảm đồng tình, hai mắt háo hức nhìn chằm chằm Vương Uyển Nhu.
Mà lúc này, Tiểu Bạch vẫn đang chép chép miệng, giống như thể không ăn được rận mu đối với nó mà nói là một tổn thất lớn.
“Trước đây thứ này thường được dùng trong các thanh lâu. Một số ma ma vì muốn mấy cô gái mua vui cho khách nhưng không cần cần đánh đập cũng chẳng làm bọn họ bị thương nên mới gieo loại rận này lên người họ.” Hình như Vương Uyển Nhu có vẻ rất ghét thứ này, vừa nói cô ấy vừa lấy quạt che miệng lại.
“Vậy gieo như thế nào?” Ngụy Yến giống hệt một đứa trẻ hiếu kỳ bắt đầu thắc mắc hỏi lại, tôi cũng phối hợp mà gật đầu.
“Chị cũng không biết gieo thế nào! Chỉ nghe nói loại cổ này cũng chia thành mẫu tử, chỉ là cả mẫu và tử đều cùng một cơ thể mà thôi! Cổ mẫu được gieo vào hạ th@n của cô gái, định kỳ sẽ sinh ra một con rận nhỏ mà mắt thường không thể thấy được. Khi cô gái đó và người đàn ông phát sinh quan hệ thì phần th@n dưới của người đàn ông đó sẽ rất ngứa. ” Sau khi giải thích xong khuôn mặt của Vương Uyển Nhu cũng bắt đỏ bừng, mặc dù đã dùng quạt xếp che miệng lại, nhưng tôi vẫn nhìn thấy vành tai cô ấy đỏ dần.
“Đây chẳng phải là bệnh Hoa Liễu hay sao!” Ngụy Yến bĩu môi có vẻ rất khinh.
“Em nghe chị nói hết đã!” Vương Uyển Nhu buông chiếc quạt xếp đang che mặt mình xuống và nói nhỏ: “Nếu cổ mẫu được gieo trên người cô gái, sẽ khiến cô gái đó luôn nghĩ tới đàn ông. Nhưng đàn ông cũng có thể bị mê hoặc giống như cô ấy. Chỉ có tiếp tục làm chuyện đó với cô gái đó để cổ mẫu nuốt những con cổ con vừa mới sinh ra mới khiến hắn ta dễ chịu hơn một chút. Chỉ là cổ mẫu thường sẽ giữ lại một vài con cổ con để lưu lại trên người của người đàn ông làm thức ăn cho mình.”