Tôi là Nữ Quan Tài
Chương 24: Người Mẹ Vô Trách Nhiệm
Xong xuôi tôi mới làm theo lời sư phụ dạy, rung Chuông Chiêu Hồn, chiếu theo thế Tam Tài – Thiên Địa Nhân mà đạp vũ bộ, miệng niệm lớn Thanh Hồn Tịnh Tâm Chú.
Bị rắc nước tiểu lên người, cô giáo Viên bừng tỉnh, cứ thế hung ác cực kỳ mà nhìn chằm chằm vào tôi, há to miệng hét chói tai, nước dãi kéo thành sợi chảy ra ngoài. Tay chân vặn vẹo kịch liệt, há miệng định cắn sợi Khốn Tiên Thằng.
Tôi tập trung hết vào ánh mắt, cố gắng nhìn thứ trên người cô giáo Viên, lại phát hiện ra chúng chỉ là từng luồng, từng luồng khí đen, còn là rất nhiều loại oán khí khác nhau tập hợp lại mà thành, rõ ràng chúng đã gây nên các biểu hiện khác nhau trên thân thể cô giáo.
Điều này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay kết ấn, không có phù chú gì nên chỉ đành cắn đầu ngón tay, điểm trừ tà pháp ấn lên trán cô giáo Viên.
Trong miệng niệm Khu Linh Chú, đôi tay chạm một cái, kéo một luồng khí đen từ trên trán cô giáo Viên ra, luồng khí đen đó không ngừng vặn vẹo, tựa như có vô số oán linh đang tranh đấu gì đó.
Vừa tách ra khỏi cơ thể, chúng đột nhiên phân tán tứ phía rồi nhằm thẳng vào tôi mà lao tới, chẳng biết vì sao, đám oán linh này hình như vô cùng chán ghét tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu.
Tôi vội vàng niệm Khu Linh Chú, nhưng chỉ dùng tay thì không đối phó nổi với đám oán khí từ khắp bốn phương tám hướng kia được, định mở miệng gọi lão già Miêu ở bên cạnh, nhưng lại thấy lão chết tiệt kia một tay cầm đùi gà, một tay nâng ly rượu, đang ăn uống hăng say không biết trời đất gì cả.
Tôi giận đến độ ba hồn suýt chút thì lệch vị, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, tôi vội túm lấy tờ giấy vàng trên bàn, cắn đầu ngón tay vẽ nhanh một lá Phược Linh Phù, rồi tức tốc ném về phía đá khí đen, lại cầm bình tre hồng lên, niệm Thu Linh Chú thu đám khí vào trong, sau đó lập tức đậy chặt nắp lại.
Lúc này đôi mắt của cô giáo Viên đã trở nên trắng dã, ba ngọn hồn đăng trên người cũng hơi hơi lay động, hiển nhiên là hồn phách không ở trong thân thể sắp trở về rồi.
Tôi không có Dẫn Hồn Phù nên chỉ đành ấn vội dương ấn lên trán cô ấy, sau đó lại nhanh chóng rắc gạo ra cửa phòng, bắt đầu niệm Dẫn Hồn Chú.
Chẳng bao lâu sau, ánh nến trên bàn cúng bắt đầu lập lòe, sau đó cơ thể cô giáo Viên chợt co giật, một bóng người thanh mảnh từ cửa sổ tiến vào trong cơ thể cô.
Lúc này cũng coi như đã xong việc, tôi mệt đến độ mồ hôi đầm đìa, tuy rằng từ đầu đến cuối đều hữu kinh vô hiểm, nhưng nếu dẫn hồn muộn hơn chút thì không khéo hồn cô giáo Viên đã về đến âm phủ mất rồi.
Lúc này cô giáo mở mắt ra nhìn tôi, rồi bỗng kịch liệt nôn ra một ngụm nước đen, tôi vừa thấy đã ớn cả người, vội thu dọn đồ đạc, gọi mẹ Viên đi vào.
Cô giáo Viên đau đớn hét lên một tiếng “Mẹ ơi”, sau đó lại là một trận nôn mửa kinh thiên động địa nữa khiến cả căn phòng đều đầy mùi hôi thối.
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa chạy vội ra ngoài, mẹ Viên nghe tiếng gọi thì mừng như điên, vừa gọi người thanh niên lúc trước đến chăm sóc cô giáo, vừa móc một đống lớn giấy bạc xanh từ trong túi ra đưa cho lão già Miêu, xưng lão là thần tiên sống.
Tôi nhìn mà nhức hết cả mắt, xách bình tre hồng đi thẳng luôn, quả nhiên anh hùng vô danh không phải ai cũng có thể làm được.
Nhưng cứ nghĩ đến đám khí đen không thành hình, tôi lại cảm thấy buồn bực khó hiểu.
Nếu người chết đi, âm linh nên thành hình mới phải, cho dù chưa thành thì cũng phải có ý thức, nhưng đám khí đen đó chỉ có oán và oán, không hề có chút ý thức nào, hơn nữa còn căm ghét tôi đến khó hiểu.
Tôi dắt bình tre hồng vào bên hông, cầm la bàn trong tay để xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, la bàn kịch liệt xoay một vòng.
Tôi từ từ đi về hướng nó chỉ, nhìn từ xa thấy có một đám khí đen bay ra từ cửa sổ, liền vội vàng chạy đến xem.
Trên bảng nền xanh chữ trắng ghi rõ mấy chữ “Phá Thai Không Đau”.
Định mệnh!
Tôi thu nhanh luồng khí đen vào bình tre hồng, cuối cùng cũng biết tại sao cô giáo Viên lại chiêu họa vào thân rồi.
Có lẽ sau khi sảy thai, cô ấy vẫn còn nhớ thương đến đứa con của mình, vừa lúc bệnh viện này có rất nhiều đứa trẻ bị phá nên sẽ luôn có oán hận quanh quẩn, cô ấy lại từng bị quỷ linh hút nguyên khí, dương hỏa rất yếu, chắc chắn dễ dàng bị những thứ thậm chí chưa từng sinh ra trên đời này quấn vào thân.
Khó trách đám khí đen kia có oán hận khó hiểu với tôi, đơn giản là hận chị đây lớn lên thông minh xinh đẹp vậy thôi!
Sau đó, lão già Miêu được mẹ Viên tiễn ra ngoài một quãng rất xa, luôn miệng nói ngày khác sẽ tới cửa bái tạ gì đó.
Tôi nghe mà chỉ biết trợn trắng mắt, chỗ lão già Miêu này ở xa típ xa tắp ấy, bà mà muốn đến tận nơi bái tạ chắc không tìm nổi đường đâu.
Nhưng tôi thực sự đã nhầm rồi, vì ngay ngày hôm sau, mẹ Viên đã xách món ngon và một giỏ trái cây lớn, đi cùng với một người phụ nữ trung niên trạc tuổi bà ăn mặc thời thượng nhưng trông rất hốc hác, đến gõ cửa nhà tôi.
Mẹ Viên lại thành kính cảm tạ lão già Miêu một lần nữa, nói lão nào là Bồ Tát chuyển thế, nào là lão thần tiên gì gì đó.
Tôi rủa thầm trong lòng, lão bất tử chuyên môn đi bắt âm linh, dùng xương và máu người làm người giấy này mà là Bồ Tát chuyển thế á? Bồ Tát nghe được chắc tức giận đến mức nhảy khỏi đài sen mất.
Nhưng khi tôi nhìn kỹ người phụ nữ đi cùng mẹ Viên, chợt thấy sắc mặt bà ta tối sầm, ngọn đèn trên vai lay động, gần đây nhất định đã gặp phải chuyện không hay rồi, chỉ là tướng của bà ta lại là tướng mạng cứng chủ khắc, không giống như người sẽ bị thứ gì đó quấn lên.
Quả nhiên, mẹ Viên vừa nói xong lời cảm ơn thì liền kéo người phụ nữ ra phía trước, bảo rằng đây là bạn học cũ của bà, họ Trương.
Dì Trương kia không nói hai lời, từ trong ví lấy ra hai xấp tiền dày cột đặt trước mặt lão già Miêu, nhờ lão giúp đỡ.
Con gái của dì Trương còn chưa đến hai mươi tuổi, vốn đang theo học khoa vũ đạo của đại học Hoài Hóa, điều kiện mọi mặt đều rất tốt.
Nhưng sau khi thất tình, cô nhất thời nghĩ không thông, uống thuốc ngủ tự sát.
Tôi thầm cảm thấy không đáng thay cô gái kia, đàn ông sao? Có thiếu gì đâu. Nhìn ngoại hình của mẹ cô ta, tôi đoán dung mạo cô ta cũng không tệ, hơn nữa còn là sinh viên đại học, chẳng lẽ lại sợ không có bạn trai hay sao!
Nhưng lời của dì Trương chợt chuyển, trong mắt mang theo sợ hãi nói tiếp, vì chồng bà đã mất trong một vụ tai nạn giao thông mấy năm trước rồi, bà lại làm ăn xa, thế nên khi con gái vừa qua đời, bà không thể lập tức trở về, sau đó con gái bị đưa thẳng đến bệnh viện, kéo vào lò hỏa táng luôn.
Nhưng kể từ đó, đêm nào bà ta cũng mơ thấy con gái khóc gọi mình, nói có người bắt nạt mình, vậy mà bà ta làm mẹ lại không thèm quan tâm.
Ngay sau giấc mơ đó, dì Trương đã đốt rất nhiều người giấy xuống cho con gái, tránh để con mình không bị bắt nạt.
Nhưng rồi đêm nào con gái cũng về trong mơ, lúc đầu nó chỉ khóc, lúc sau thì bắt đầu mắng bà vô trách nhiệm, nói gì mà đến cả con gái ruột mình còn không nhận ra, cuối cùng còn đầy mặt hung tướng túm chặt lấy bà.
Nói tới đây, dì Trương mở cổ áo ra cho chúng tôi xem, quả nhiên trên cổ của bà ta có vô số vết bầm tím ngắt, dưới da còn mơ hồ có âm khí lượn lờ.
Dì Trương vốn không tin chuyện quỷ thần nhưng cũng biết sợ, bèn đến Ngọc Hoàng Cung xin bùa về dán, treo gương bát quái và các loại đồ vật khác trong nhà, nhưng con gái vẫn cứ tìm đến mỗi đêm, mà càng ngày càng trở nên thậm tệ hơn, nói mình trước khi chết bị người phụ bạc, sau khi chết vẫn còn bị bắt nạt nữa.
Đêm nào cũng vậy, dì Trương khổ không chịu nổi, tìm đại sư tụng kinh bên mộ con gái nhiều ngày rồi nhưng không có tác dụng gì.
Thế nên lúc nghe lời kể của mẹ Viên, bà mới đến đây tìm lão già Miêu thần tiên sống này.
Nhìn thấy vẻ tự mãn của lão già Miêu, tôi chỉ mím môi đi xem TV của tôi. Nhưng sư phụ lại bắt đầu lan tràn lòng tốt, hỏi bát tự con gái dì Trương, bấm đốt ngón tay, nhất thời sắc mặt trầm xuống, không nói năng gì nữa.
Thấy sư phụ và lão già Miêu im lặng, dì Viên lại lấy từ trong túi ra hai xấp tiền nữa đặt lên bàn, bảo rằng chỉ cần con gái thanh thản ra đi, đây sẽ chỉ là tiền bồi dưỡng trước.
Từ đầu đến cuối đều là giọng điệu của thương nhân, sư phụ đứng dậy kéo tôi, bảo tôi về phòng làm bài tập.
Tìm cái cớ tuyệt đấy! Một người còn chưa đi học thì có bài tập mà làm ư?
Nhưng chỉ một lát sau, lão già Miêu đi vào, ném bốn xấp tiền lên người sư phụ, nói: “Loại quỷ oán hận chưa tan này là khó đối phó nhất, không đem ra cho nó luyện tập à!”
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì thấy khuôn mặt vĩnh viễn đeo cặp kính râm của sự phụ chợt quay về phía tôi, sau đó…
Sau đó, tôi lại bị đuổi ra khỏi cửa, cùng lão già Miêu đi đến nhà dì Trương.
Trong lòng tôi không khỏi hận cay hận đắng, hận đến tận xương lão già Miêu rảnh rỗi sinh nông nổi, không có việc gì lại đi nhận lung tung tiền của người ta, đã thế còn nhận tiền mà không chịu làm việc nữa chứ!
Sau khi luyện tay với Đinh phu nhân lúc trước, tôi đã rất thành thạo việc chiêu hồn rồi, nhưng dì Trương đánh chết cũng không đồng ý để tôi ra tay, cuối cùng lão già Miêu phải dọa sẽ không lo việc này nữa thì mới thôi.
Tôi cúi đầu nhìn kỹ bản thân mình, phát hiện ngoại trừ mình nhỏ hơn chút, lùn hơn chút, thì phong cách của tôi bất kể chỗ nào trông cũng ổn hơn con người như thể chưa bao giờ ăn được bữa ngon nào như lão già Miêu!
Lần này sư phụ đại phát từ bi, đưa cho tôi một lá Dẫn Hồn Phù và Khiên Dẫn Phù, chắc ông ấy cho rằng con gái dì Trương đã thành ác quỷ rồi nên sợ tôi không đối phó nổi, trong lòng tôi ấm áp hơn chút, quả nhiên, sư phụ tốt hơn lão già không đáng tin cậy này nhiều!
Nhà dì Trương đã dùng cành liễu thiết một chiêu âm trận, lại đặt trước cửa mấy trản Dẫn Hồn Đăng, trên cửa còn treo một cái chuông gió nhỏ.
Về chuông gió thì tôi phải nhắc nhở mọi người ở đây hai câu, các bạn gái ngày nay luôn cho rằng khi nó bị gió thổi sẽ phát ra tiếng chuông trong trẻo vui tai, nhưng lại không biết rằng loại chuông gió lay động theo nhịp điệu này là dễ khiêu khích đến đám “hàng xóm thân thiện” nhất, cộng thêm việc phụ nữ âm khí nặng, thế nên bất kể thể nào cũng đừng đặt chuông gió trong phòng ngủ, đặc biệt là trên đầu giường. Tất nhiên, nếu bạn muốn gặp đám “hàng xóm thân thiện” này cho cuộc sống thêm phần k1ch thích thì nó lại là vấn đề khác.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ quỷ trở lại!
Tôi bảo dì Trương đi ngủ như thường lệ, còn tôi và lão già Miêu sẽ ngồi ở góc cuối giường của dì, vẩy một ít nước mưa từ cành liễu lên người, như thế ma quỷ sẽ không cảm nhận được dương khí của chúng tôi nữa.
Quả nhiên, ngay vào khoảng thời gian mà dì Trương đã kể, có trận gió thổi qua, thế rồi một cô gái mặc váy trắng đi vào, muốn phủ lên người dì Trương đang nằm trên giường.
Có rất nhiều cách giải thích về báo mộng, nhưng ma quỷ muốn báo mộng thì cần phải để âm khí nhập thể, đây là điều gây tổn thương đến dương khí của người sống nhất, nếu báo mộng quá thường xuyên, người đó có thể cũng sẽ về âm phủ luôn.
Nhưng mỗi đạo lại có một cách nói về báo mộng riêng, khác nhau quá nhiều, bên trong còn liên quan đến Đạo pháp của Đạo giáo nên tôi sẽ không nói thêm chi tiết nữa.
Vừa thấy ma nữ áo trắng nhập vào mộng, tôi nhanh chóng lấy Khốn Tiên Thằng trói dì Trương lại, lại chuẩn bị sẵn gạo và nước tiểu đồng tử, sửa sang bình tre hồng. Sau đó, tôi rút lá Chiêu Hồn Phù ra khẽ điểm, niệm chú rồi rắc gạo và nước tiểu đồng tử lên người dì Trương.
Chẳng bao lâu sau, nữ quỷ áo trắng lao ra ngoài, nhưng lại bị Khốn Tiên Thằng trói lại, gào thảm mấy tiếng, hai mắt đột nhiên đỏ lên, đôi tay hóa thành móng vuốt sắc bén nhào về phía tôi.
Tôi nhất thời không đối phó kịp, lập tức bị ngón tay nhọn hoắt trắng bệch của nữ quỷ cào cho ngây người, còn đang ngẩn ra thì đã thấy nữ quỷ từ từ thoát khỏi sự trói buộc của Khốn Tiên Thằng, chui ra khỏi thân thể.
Đây là tình huống gì vậy hả?
…
*Lão già Miêu đến ở, người đau thương nhất là bé Dương =)))
Mà chứ, dịch bộ này đầu váng mắt hoa thật sự, tại tác giả dùng từ kỳ lắm, tui nhìn màn hình một lúc mà thấy chóng mặt luôn…