Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 231: Đại Hồng giả ngu



Nghe Đại Hồng nhắc tới, tôi mới nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy Đại Hồng là ở trong nhà của người phụ nữ xinh đẹp có vô vàn khuôn mặt, cô ấy giống như một kẻ ngốc, toàn thân trên dưới đều là thịt lồi đỏ tươi, dựa vào những tượng mặt xanh răng xém đó hút máu người rồi về nuôi cô ấy.
Chỉ là sau đó chúng tôi không biết phải xử trí cô ấy như thế nào, nên mới gọi lão Miêu tới đây, không nghĩ tới sau khi lão Miêu ngây người trong nhà với cô ấy vài ngày, da thịt trên người Đại Hồng đều mọc ra, lúc này chúng tôi mới phát hiện cô ấy là một mỹ nhân kiều diễm động lòng người, sau đó đã bị lão Miêu mang về nhà.
“Cô muốn trở về? Hay là muốn làm cái gì?” Cành liễu sau lưng Trường Sinh từ từ giương lên, đầu liễu nhắm vào Đại Hồng nói.
Nguyên Thần Tịch vỗ mạnh tay một cái, hướng về phía Đại Hồng cười to nói: “Cô ấy cũng muốn Cổ Thần! Quan tài đá này rất lợi hại!”
Đại Hồng gật đầu đồng ý, chỉ vào cỗ quan tài nơi Hắc Xà và Âm Long đang bay tới nói: “Hồn Ti này chỉ có La Trường Sinh mới có thể tránh được, chẳng lẽ là bởi vì lão Miêu đã gieo loại cổ này trên bài vị trong cơ thể cậu sao? Tôi có thể giúp mấy người thu phục Hồn Ti, cũng có thể không nuốt chửng ba người các người, nhưng mấy người phải giúp tôi tìm được thứ tôi muốn!”
“Dựa vào đâu chứ!” Tôi nghe Đại Hồng đoán chừng ý của chúng tôi, trong lòng lập tức cực kỳ khó chịu hét lên.
Đại Hồng liếc tôi một cái, nói: “Dựa vào việc hiện tại mấy người đã loạn thành một đoàn, còn không đối phó được với Hồn Ti!”
Lần này ngay lập tức đâm trúng chỗ đau của tôi, bây giờ có Trường Sinh thì không sợ việc đối phó với Hồn Ti, nhưng chuyện loạn thành một cục này là sự thật.
Bắt đầu từ mẹ tôi, tất cả mọi chuyện dường như đều có đầu sợi, nhưng chúng tôi tìm không thấy, cho tới bây giờ hình như sự tình phát hiện càng ngày càng nhiều, đầu sợi cũng càng nhiều, ngược lại có vẻ càng lộn xộn hơn.
Đại Hồng đắc ý liếc nhìn chúng tôi liếc mắt một cái, bí ẩn cười cười, khuôn mặt quyến rũ tràn đầy tự tin nói: “Mấy người cũng không lỗ, chỉ cần dẫn tôi theo đi tìm năm cỗ quan tài đá và những cái đó tấm ván gỗ làm thành bài vị, còn cái mặt nạ kia cũng có thể, đứa bé trắng mập đó không phải vẫn ở chỗ này sao?”
Tôi theo ngón tay Đại Hồng chỉ, vội cúi đầu nhìn dưới chân cô ấy, tấm vải đỏ che kín trời vẫn còn ở đây, nhưng nút thắt phía trên đã được cởi ra, cả mảnh vải mềm nằm dưới đất, đứa bé trắng mập không biết đã chạy đi đâu!
“Đứa bé này đâu rồi?” Cô nàng mập đột nhiên nhảy tới, kéo mảnh vải đỏ che trời ném về phía Đại Hồng nói: “Cô đã làm gì, sao lại không thấy tăm hơi nữa?”
Tôi cũng lắc đầu mãnh liệt, mới vừa rồi Đại Hồng còn ôm bằng một tay mà, tại sao lập tức không thấy tăm hơi?
“Việc này?” Vẻ đắc ý trên khuôn mặt quyến rũ của Đại Hồng đột nhiên bể nát, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc liếc nhìn trái phải nói: “Tôi vẫn luôn ôm mà! Nới lỏng tay khi nào cũng không có cảm giác! Vậy mà bỏ chạy rồi?”
Tôi lập tức thay đổi cách nhìn với Đại Hồng, mệt cho tôi còn tưởng cô ấy là một nhân vật lợi hại, không nghĩ tới cũng là một người không đàng hoàng.
Trợn mắt liếc cô ấy một cái, vội vàng nhìn trái phải xem đứa bé trắng mập kia đã đi xa chưa.
“Không cần tìm!” Trường Sinh kéo tôi lại, xua tay nói với tôi: “Nó chạy xa rồi!”
Tôi nặng nề nhìn Trường Sinh, trong khoảng thời gian ngắn không thể diễn tả được cảm xúc của mình với cậu, đành phải nghe lời cậu không tìm nữa.
Giờ nghĩ lại thật là mệt mỏi mà, đứa bé trắng mập chạy mất, cũng tiến vào Âm Long.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cô nàng mập lấy tấm vải đỏ che trời từ tay Đại Hồng rồi nhét vào trong ngực tôi, cực kì tức giận nói: “Chúng ta thật vất vả mới bắt được, đã bị Đại Hồng làm mất!”
“Không có tôi, ngay cả Trọng Đồng Tử mấy người cũng làm không được!” Hình như Đại Hồng chịu không nổi cô nàng mập nói cô ấy không được, chỉ vào Trọng Đồng Tử nói: “Quỷ sai đó còn nói cái gì mà dùng bộ phận của tử thi khâu lại, cô ta không có kiến thức! Hình Thi Nhất Phái đã mấy chục năm không sử dụng các bộ phận tử thi, sao có thể hạ cấp như vậy!”
Tôi nghe Đại Hồng dùng từ vẫn tương đối mới mẻ, hơn nữa rõ ràng là muốn nói sang chuyện khác trốn tránh trách nhiệm, nhưng ánh mắt không khỏi cô ấy yếu ớt mà nói: “Vậy đây là cái gì?”
“Đây là xác chết!” Đại Hồng kiêu ngạo hất cằm về phía chúng tôi, sải bước đi tới bên cạnh Trọng Đồng Tử, tay đột nhiên duỗi về phía ngực Trọng Đồng Tử. 
Tôi nghe thấy tiếng khua động trong lồ ng ngực của Trọng Đồng Tử, nghĩ tới bộ dạng ngày đó Vương Uyển Nhu dùng một nhánh cây đâm vào, cổ họng vẫn luôn ngứa ngáy lập tức nhịn không được, ọe một chút liền phun ra.
“Trương Dương! Không nghĩ tới cô nhát gan như vậy!” Cô nàng mập duỗi tay đỡ tôi, chỉ về phía trước nói: “Cô mà xem thêm nữa thì lại ói mất!”
Tôi bị cô ấy chỉ nên vừa ngẩng đầu ngắm một cái, liền thấy tỏng tay Đại Hồng móc ra một vật màu trắng, vẫn còn sống đang bò lổm ngổm trong tay cô ấy.
“Đây chính là thứ tốt! Hình thi nhất phái dùng Hồn Ti này làm thi thể giống như người thật, thịt bên trong đều là giả!” Đại Hồng vươn lưỡi li3m li3m khóe miệng, nhét những thứ trắng bóng trong tay vào miệng như ăn cơm rang.
Dạ dày tôi tôi lại co thắt lại, há miệng lại phun ra một ngụm lớn, thống khổ không được.
“Uống nước đi!” Trường Sinh đưa cho tôi một chai nước, thuận lưng cho tôi nói: “Sao lại thành ra thế này?”
Tôi muốn nói là, hình như từ hôm gặp được Trọng Đồng Tử đến nay, tôi chưa được ăn một bữa cơm thật ngon dạ dày không cồn cào mới lạ.
“Nơi này đều là Hồn Ti cùng loại nhện trắng đó sao?” Nguyên Thần Tịch thế mà hoàn toàn không sao, xoay những con sâu mềm mà Trường Sinh đưa cho anh ta trong tay, cũng theo Đại Hồng đi vào chỗ đó, đưa tay vào trong nói.
Tôi nhìn trong tay Nguyên Thần Tịch cũng móc ra một đống lớn nhện nhỏ màu trắng, chỉ cảm thấy mật dịch quay cuồng.
Vội trở tay dùng sức bấm một cái vào vào vài của mình và hổ khẩu, lại ói ra nữa thì thật chê cười.
“Uống nước nữa đi!” Trường Sinh đút nước vào miệng tôi, dùng sức vỗ lưng nói: “Hít sâu mấy hơi là tốt rồi!”
Tôi ngước nhìn đôi mắt đen láy của Trường Sinh, trong lòng lập tức an tâm không ít, uống mấy ngụm nước, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đại Hồng vẫn không ngừng đào mấy con nhện nhỏ trắng từ trong ngực Trọng Đồng Tử ăn, thấy chúng tôi ngây người nhìn cô ấy, vừa nhai vừa cười: “Âm Long thật ra có thể ăn! Hồn Ti này chính là đại bổ, nếu bị Hồn Ti khống chế sẽ là một xác sống, nhưng nếu có thể kiểm soát Hồn Ti sẽ giống như Liễu Oa Tử vừa rồi, có có thể phát triển thịt từ xương trắng!”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh bắp chân chỉ còn xương đen của Liễu Oa Tử, nhưng hình ảnh làn da trong suốt đầy giun ngọ nguậy của Nguyên Thần Tịch lại hiện lên trong đầu, vội nói với Trường Sinh: “Cái này và Nhục Cổ có gì khác nhau?” 
“Cản Thi Nhất Phái và Điền Đại Thu vẫn đồng ý dưỡng thần, năm đó thân cận nhất với Điền Đại Thu, khả năng từ khi đó bắt đầu chuẩn bị nuôi những con nhện nhỏ này đi, phỏng chừng có tác dụng giống như Nhục Cổ!” Sắc mặt Trường Sinh tối sầm lại nhìn Nguyên Thần Tịch, hình như cậu mới đồng ý chuyện này.
“Không tốt!” Cô nàng mập đột nhiên la lên một tiếng, lôi kéo tôi nói: “Cản thi nhất phái không chỉ có một cái Trọng Đồng Tử, hơn nữa hồn thầy Hắc có khả năng nhất là bị bọn họ lấy đi rồi!”
“Mau! Đi Tàng âm đ*o!” Vừa nghĩ tới linh thể của sư phụ tôi liền lo lắng, vội lôi kéo Trường Sinh liền chạy ra bên ngoài.
Trường Sinh tóm lấy tôi chỉ vào chiếc quan tài đá nói:” Còn Âm Long thì sao bây giờ?”
“Nguyên Thần Tịch sao nhanh như vậy!” Tôi nhìn nhìn mấy con sâu đen mềm đang đùa Nguyên Thần Tịch, nhịn không được nghi ngờ xem có phải Trường Sinh đang che dấu mình điều gì không.
“Con rắn nhỏ Âm long con này có so sánh với tôi sao sao!” Sắc mặt Nguyên thần tịch u ám, ném những con bọ đen mềm đó vào trong quan tài nói “Không phải Vị mị tộc Đại Hồng này có phương pháp sao!”
Đại Hồng không chút nóng nảy dùng tay gắp con nhện trắng nhỏ trong ngực Trọng Đồng Tử ra ăn, nghe thấy mình bị nhắc tới, liền cười nói: “Đừng nói là tôi không giúp đỡ chứ! Âm Long thứ này tôi cũng không dám đụng vào, mấy người để ở nơi này nuôi cũng không có việc gì đâu, con mãng xà hai đầu này cũng có chút đạo hạnh!”
“Vậy chúng ta hãy nhanh chóng tìm linh thể của sư phụ đi!” Trong lòng tôi lo lắng cho linh thể của sư phụ, sư phụ qua đời tôi đã rất thương tâm rồi, nếu sư phụ rời khỏi thế giới này, ngay cả chút đồ vật cuối cùng cũng không để lại, tôi đây chỉ sợ ngay cả điều kiện để khóc cũng không có.
Tôi vừa chạy ra ngoài vừa lấy điện thoại ra gọi cho sư thúc mình.
Đây chuyện đã nói, chỉ cần liên lạc bằng điện thoại trước, nhưng gọi hồi lâu, mà vẫn chưa thấy sư thúc trả lời.
“Không phải là là đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?” Cô nàng mập thấy tôi gọi không ai nghe, vội lấy số của mình ra gọi cho Viên Uy.
Tôi nghe cô nàng mập nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, vội bấm máy vài lần nữa.
Lần này vừa nối máy đã nghe thấy tiếng sư thúc ở bên kia hét lớn: “Con mẹ nó, mày đến là nhanh lên chứ! Tao còn sợ bọn khốn các người sao! Dương Dương nhà tao sẽ không nghe lời chạy tới Cổ Động một mình đâu! Mấy người cứ nằm mơ đi!”
Theo đó bên trong di động bên trong liền truyền đến từng trận gió, còn có một ít tiếng chuông lạnh lẽo thổi qua, sau đó chính là các loại tạp âm.
Tiếng chuông này tôi nghe cực kì quen tai liếc mắt nhìn cô nàng mập một cái, cả hai giật mình hét lên: “Là chuông gọi hồn bên trong bệnh viện đó!”
Lần trước chúng tôi nhập viện, đụng phải người nuôi quỷ dụ trẻ trong bệnh viện, nhưng cuối cùng chỉ gặp Bách Quỷ, không tìm được người nuôi quỷ, rồi lại nhặt được chuông gọi hồn trong nhà xác, lão Diêu nói là nói là vật cản thi.
Vừa rồi nghe tiếng chuông đó, tôi cùng cô nàng mập hai người đồng thời nghĩ tới.
Nhìn dáng vẻ sư thúc ở bên kia thực sự gặp phiền toái, hơn nữa lại còn đụng phải gốc rạ (*), tôi vội vàng kéo tay Trường Sinh, muốn chạy lên.
(*)Trong tình huống này có nghĩa là gặp một kẻ tàn nhẫn, hoặc gặp phải một kẻ râu ria, có thể hiểu là người này rất mạnh và không dễ khiêu khích.
Bính âm là: Zuzi, phát âm là cházi, là một từ tiếng Trung Quốc, cũng được hiểu là một người tương đối quyền lực hoặc ám chỉ một tay xã hội đen/một kẻ lưu manh. Ở Hồ Nam, gốc rạ có nghĩa là thời gian. ( theo zhidao.baidu)
“Trương Dương, cô định đi cổ động sao!” Tôi vừa kéo tay Trường Sinh, Nguyên Thần Tịch đột nhiên duỗi tay giữ chặt tay của tôi nói: “Cô không nghe sư thúc nói cô nói cô không thể đến cổ động sao?”
Trong đầu tôi lóe một chuyện gì đó, sư thúc nói tôi sẽ không đi cổ động, nhưng trong hoàn cảnh đó, làm sao ông ấy biết tôi sẽ đến cổ động?
Hay là nói ông ấy nhận điện thoại, nhắc nhở tôi đi đến cổ động?
“Không cần đến cổ động!” Trường Sinh dùng sức hất bay tay Nguyên Thần Tịch, trầm giọng nói với tôi: “Hiện tại trong Cổ động có bốn chiếc quan tài đá rồi, cô tốt nhất đừng đi nữa!”
“Bốn chiếc, vậy thì ít hơn nơi này một chiếc!” Thoáng cái trong mắt Đại Hồng tràn đầy tinh quang, thét chói tai ra tiếng nói.
Tôi nhìn vào mắt Trường Sinh, không biết trong ba năm này rốt cuộc phát hiện ra chuyện gì, tại sao lại tập hợp tất cả các cỗ quan tài với nhau!
“Vì sao có 4 cỗ quan tài đá thì tôi không thể đến cổ động?” Tôi không biết tại sao mình lại hỏi một vấn đề như vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được chuyện này dường như rất quan trọng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...