Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 139: Tiếng hát trên đường hoàng tuyền



Tôi nghe lời của cô nàng mập, cũng không quan tâm những con của đen trên bãi biển, đặt mông ngồi xuống thì chẳng buồn nhúc nhích nữa.
Đầu óc như sắp nổ tung vậy, qua một lúc đã tiếp thu nhiều tin tức như vậy rồi.
Nếu như thật sự như lời của cô nàng mập nói, mẹ tôi là lạc hoa động nữ, vậy là trời sinh hay là bị người ta nuôi dưỡng? Nếu như là trời sinh còn dễ nói một chút, nếu như bị người ta nuôi dưỡng, vậy người có thể nuôi lạc hoa động nữ để cho cổ ăn lại là ai?
Hơn nữa rửa âm quan là thứ truy đuổi xác chết ở Tương Tây, sao sư phụ có thể luyện chứ? Ban đầu ông nói cỗ quan tài sắt này là bắt đầu, bây giờ nghĩ lại thì giữa đêm sao có thể đánh ra một cái quan tài sắt đặc lớn như vậy, hơn nữa còn khắc chữ rune phía trên?
Vừa nghĩ đến sư phụ, lòng tôi lại đau, nếu như sư phụ biết những việc này từ khi bắt đầu? Vậy thì vứt mẹ tôi đến chỗ này cũng là thủ đoạn của sư phụ?
“Trương Dương?” Trường Sinh thăm dò gọi cô một tiếng, nhỏ tiếng nói: “Cho dù như thế nào, bây giờ chuyện quan trọng nhất của cô là tìm Hắc tiên sinh.”
“Mọi người không tìm được bọn họ đâu!” Cô nàng mập vội vàng ngăn cản nói, chỉ hang động lớn đằng xa lên tiếng: “Bọn họ xuống từ trong hang động đó, bên dưới sâu lắm, ông già keo kiệt nói chỗ này kết nối với sông Âm hoàng tuyền, mỗi lần đến tối đều có âm hồn đi qua.”
“Hừ!” Tôi hừ lạnh một tiếng, cái thứ dọa trẻ con này cũng chỉ có cô mập cái gì cũng tin.
Âm Long cảm thấy tôi không vui, bơi chầm chậm đến trước mặt tôi, đầu nó cọ tôi, lưỡi rắn màu đen như sắp lè đến miệng tôi rồi.
Tôi kéo nó xuống, nhìn trên đỉnh đầu cũng có một đôi mắt đen sáng như Trường Sinh, buồn bã gật đầu: “Vậy đi xem dân làng trước, sau đó chuẩn bị vào hang động đi!”
“Được!” Trường Sinh miễn cưỡng cười với tôi, chìa tay ra kéo tôi ra sau cô nàng mập một cái, nói: “Dẫn đường!”
Cô nàng mập trái nhìn quan tài sắt, phải nhìn quan tài đá, cuối cùng chỉ đành đạp một chân, tiếc nuối nói: “Đồ tốt như vậy mà cũng không cần, chiếc quan tài đá này là quan tài Tụ Âm đó, nuôi cổ ở bên trong có tác dụng tốt lắm.”
“Thế cô kéo qua đi!” Tôi nhìn chằm chằm cô ấy tức giận nói.
Trong lòng cô nàng mập hổ thẹn, một tay kéo A Hồng đến, lên tiếng: “A Hồng cũng béo lắm rồi, vậy thì không cần nữa đâu! Tôi đưa các người đi!”
Một đường đi qua chỗ đứt quãng của sông Âm, lúc này, trong lòng tôi chẳng nghĩ đến gì hết, đúng như Trường Sinh nói, tất cả chỉ có tìm được sư phụ mới có thể biết nguyên nhân chính.
“Đến rồi!” Vừa đến chỗ đứt quãng, cô nàng mập vui vẻ kêu lên một tiếng, kéo tôi chui vào một của hang tối om, tay tôi lập tức sờ điện thoại bật đèn soi vào bên trong: “Ba cái, tốt lắm đó!”
Nhìn vào trong hang động một cái, khóe môi nhịn không được co lại một cái, một con cá râu dính to đã bị mổ ra rồi, phần bụng lộ ra thiếu một miếng cá to, cả cái động toàn là mùi cá tanh, còn ba dân làng đó tùy ý đè lên nhau, có điều ho hấp vẫn coi như ổn định.
“Tôi đã nói là không có việc gì rồi mà!” Cô nàng mập vỗ mạnh vào ngực tôi, vô cùng đắc ý nói.
“Ừ!” Tôi đáp nhẹ một tiếng, đánh giá hang đá này.
Đây là một hang động thuần tự nhiên, không hề có thêm dấu vết gia công, vẫy tay với Trường Sinh cũng không màng đến mùi cá tanh ngồi xuống ở cửa động, nói: “Cô nàng mập, cô tên gì?”
“Tôi không phải cô nàng mập!” Vẻ mặt cô nàng mập lập tức lộ ra vẻ liều mạng, nghiến răng nói với tôi: “Tôi tên Điền Viên Viên!”
Ok!
Trong lòng tôi mặc niệm cho nó một chút, quả nhiên tên Viên Viên!
“Sư phụ tôi trước khi bọn họ xuống dưới có nói gì không?” Tôi nhìn Trường Sinh một cái, vỗ vỗ chỗ đất trống bên cạnh mình nói: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!”
Trường Sinh cũng đặt mông ngồi xuống, nhìn toàn bộ sông Âm rơi xuống từ cửa hang, lên tiếng: “Tương truyền nước hoàng tuyền là mang theo âm hồn tự ngã xuống địa phủ như vậy, dừng ở Vong Xuyên, ở sông Âm có thể thật sự là đường Hoàng Tuyền!”
Tôi lạnh lùng nhìn Trường Sinh một cái, đột nhiên rất muốn cười, bèn cứ cười như vậy, lên tiếng: “Tôi không tin đâu, Trường Sinh tin? Nếu như thật sự có đường hoàng tuyền cũng bị người ta lợi dụng rồi! Cái đồ như truyền thuyết nhiều năm như vậy có ai thấy bao giờ đâu?”
“Ở trước mặt cô mà cô cũng không tin!” Cô nàng mập phía sau yếu ớt trả lời một câu, thấy tôi lườm cô ấy lập tức vẫy tay với tôi nói: “Tôi cũng không tin! Không tin đâu!”
Trường Sinh cũng không tranh luận với tôi nữa, nói với cô nàng mập: “Viên Viên, bọn họ đưa cho cô những gì?”
“Cũng không đưa gì!” Cô nàng mập dùng chân vẽ vòng tròn trên đất, nhỏ tiếng nói: “Ông già keo kiệt nói trong hạt cát có con sâu rất lớn, để tôi trông cái hang động này, đừng để con sâu đó tỉnh lại, tôi tưởng ông ấy lừa tôi bèn giúp bọn họ trông cửa hang, sau đó…”
“Tôi biết rồi.” Tôi nhìn cô nàng mập một cái đã biết vì sao giọng nói của cô ấy trở nên nhỏ như vậy rồi, cô nàng này một trăm phần trăm là không để ý, cho nên lúc mới gặp chúng tôi hoàn toàn không nhớ chuyện lão Miêu giao cho rồi.
“Cái này thật sự không trách tôi được!” Cô nàng mập bĩu môi, yếu ớt nói: “Bọn họ nói tôi là trẻ con, không thể xuống, hơn nữa quan tài đá cũng cần có người trông mới được.”
Tôi nhìn A Hồng sắp bị bàn tay mập mạp của cô ấy kéo đứt trong tay cô ấy rồi, trong lòng lập tức vô vùng đồng tình với con sâu béo này, có một chủ nhân như vậy cũng coi như vẫn rủi của nó.
“Ăn chút gì trước đã rồi lại nghĩ cách!” Trường Sinh duỗi thẳng tay ra nói.
Cậu nói như vậy rồi, tuy dạ dày không thấy đói lắm nhưng lại trống vô cùng, hơn nữa sau khi hết mệt lại cảm thấy có hơi buồn nôn.
Lúc này mới coi như nôn ra, cũng sau khi nôn lại ăn một chút nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.
“Cô uống cái này đi!” Trường Sinh đặt balo xuống, lấy một bình đường glucoza y tế từ trong túi ra đưa cho tôi, nói: “Cái này cũng tốt, hơn nữa sẽ không khó chịu nữa!”
Nhìn bình thủy tinh đã bị mở ra đó, không biết vì sao mũi tôi hơi xót, trong mắt nóng lên, vội cướp đường glucoza qua, mạnh mẽ đổ vài ngụm vào miệng.
Vị không ngon lắm hơn nữa còn lành lạnh, nuốt xuống dạ dày khiến lạnh cả người rồi, nhưng chí ít hơi nóng trong mắt cũng rút bớt.
Uống một bình xong Trường Sinh lại đưa cho tôi một bình nữa: “Uống xong hai bình này là đủ rồi, nếu như có thể ăn chút bánh quy thì ăn đi.”
“Không cần!” Tôi nhìn cô nàng mâoj đằng sau đang ra sức nhai bánh quy, vừa uống vừa lắc đầu: “Khi sư phụ bọn họ xuống dưới có nói gì không?”
“Thật sự không nói!” Cô nàng mập vô cùng đau lòng nhai bánh quy, nhai chậm lại nói: “Tôi cũng vừa mới ra từ hàng rào thôi, bọn họ chỉ nói tôi ở đây trông là được rồi.”
Tôi nhìn cô nàng mập một cái, trừ con sâu A Hồng ra còn thật sự không có cảm giác cô ấy có tác dụng gì khác.
“Ước tính phía dưới sẽ có thứ càng khó đối phó!” Trường Sinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi một cái rồi nói: “Tôi có thể cảm thấy phía dưới có thứ khiến hắc xà sợ hãi, hơn nữa sau khi nuốt vảy rồng mới có cảm giác này.”
“Hít!” Âm Long nghe Trường Sinh nói như vậy vô cùng uy lực ngẩng đầu từ cổ tôi ra, lưỡi rắn lè ra mấy cái với Trường Sinh, ý là không phục.
Tôi nghĩ một lát, nhìn A Hồng và Âm Long không có chuyện gì mà trong lòng luôn có cảm giác hơi kì lạ.
Âm Long nuốt vảy rồng suýt thì mất mạng, sau khi hút máu của tôi thì nâng cấp tổng thể, nhưng hắc xà nuốt vảy rồng không có chút phản ứng nào mà Trường Sinh với hắc xà là bổn mệnh tương sinh, cũng không có biểu hiện gì?
“Cô thật sự muốn xuống dưới?” Cô nàng mập ngay cả ăn cũng bỏ, cẩn thận nhìn tôi rồi nói: “Đợi một lúc nữa đi, lúc này vẫn đừng xuống!”
“Sao vậy?” Tôi không hiểu nhìn cô ấy một cái, bèn hỏi.
Cô nàng này người lớn lòng cũng lớn, nhưng xuất thân từ trại Miêu Tương Tây, bà nội cô ấy lại là bậc thầy cổ thuật chân chính, thứ biết có lẽ không lưu truyền ở bên ngoài.
Cô nàng mập ngó trái ngó phải, khuôn mặt buồn bã nói: “Bây giờ sắp đến giờ tý rồi!”
Tôi cũng đột nhiên kinh nhạc như cô ấy, vội vàng chìa tay móc điện thoại trong balo ra, trên mặt balo có rất nhiều ** màu đen, nhưng trừ cảm giác có một loại tinh bột ra vẫn chưa bị hư hại.
Móc điện thoại trong túi chống nước ra xem, thời gian bên trên biểu thị là 21 giờ 46 phút, trong lòng lập tức kinh ngạc.
Tôi và Trường Sinh buổi sáng ngồi xe đến Long Hồi, lúc đến nhà trưởng thôn cũng là bốn năm giờ chiều, sau đó xuống đây một lát, có tí thôi mà đã qua ba bốn giờ rồi.
Cô nàng mập thấy tôi xem điện thoại ngẩn người, yếu ớt nói: “Chỗ này đến tối sẽ có thứ gì đó xuất hiện!”
“Thứ gì?” Tôi vội vàng cất điện thoại vào balo lại đúc vào túi chống nước, hỏi.
Dáng vẻ cô nàng mập có hơi sợ hãi rụt lại về cửa hang: “Có thứ ca hát.”
“Cô không đi qua xem thử là gì à” Tôi vừa nghĩ đến cô nàng mập ở chỗ này mười mấy đêm vội hỏi.
“Tôi nghe thì sợ rồi, vừa lúc đến khi hát thì ngủ!” Cô nàng mập rụt cổ lại, nói tiếp: “Dù sao tiếng hát nghe thôi đã khiến người ta khó chịu, mấy người vẫn đợi đến ngày mai rồi nói đi!”
Tôi nhìn Trường Sinh một cái, trong lòng nói thầm: Chỗ này không phải thật sự có đường hoàng tuyền chứ?
Tiếng hát đó là nhạc dẫn hồn trong truyền thuyết ư?
“Còn hát bao lâu?” Trên mặt Trường Sinh cũng toàn vẻ khó hiểu nói.
Cô nàng mập nghĩ một lát, nhắm mắt cảm nhận một chút rồi lên tiếng: “Bắt đầu từ khắc ba giờ hợi, lúc nào kết thúc tôi cũng không biết nữa!”
“Vì cô ngủ à?” Trong lòng tôi bực bội cực kì, hết nói nổi với cô nàng mập, xương cốt cả người cũng phát ngứa, chỉ hận không thể cắn cô ấy mấy cái mới hả giận.
Quả nhiên cô nàng mập còn rất thành thật mà gật đầu, tôi thật sự ba chấm rồi.
Tính thời gian một chút, bây giờ cách giờ hợi còn một tiếng nữa, chúng tôi phải nghỉ ngơi chỉnh đốn thật tốt, xác nhận tiếng hát đó có phải nhạc dẫn hồn trong truyền thuyết không, sau đó lập tức đến miệng hang tìm tung tích của sư phụ lại lên hang động tìm bọn họ.
Trường Sinh cũng biểu thị có thể, rồi lại ngồi bên cạnh tôi, chìa tay với tôi vài lần lại rút lại.
Tôi khó hiểu nhìn cậu lại thấy mặt cậu đỏ bừng, trong lòng thẩm hít một hơi kéo tay cậu, tựa đầu vào vai cậu nói: “Tôi ngủ một chút, đến lúc đó anh gọi tôi nhé!”
Khuôn mặt truyền đến cảm giác ấm áp khiến tinh thần vẫn luôn căng thẳng của tôi thả lỏng, tôi vừa nói xong vừa hạ mí mắt đã bắt đầu nhìn không được mà đánh nhau rồi, một lúc sau đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Tôi cảm thấy vừa ngủ đã nghe thấy trong đầu có âm thanh rất dịu dàng đang nhẹ nhàng ngâm nga, loại ngữ điệu này dịu dàng khiến người ta thả lỏng, dường như có thể mô tả người ngâm điệu là một thiếu nữ mềm mại tốt đẹp, hơn nữa tâm trạng còn rất vui vẻ.
“Trương Dương! Trương Dương!”
Đang nghe giọng hát thì trên mặt của tôi đau điếng, một lát đã tỉnh rồi, bất mãn nhìn Trường Sinh đã vỗ mặt tôi nói: “Sao thế?”
“Cô…” Cô nàng mập chỉ tôi cũng sắp khóc rồi, nhỏ tiếng nói: “Lúc nãy cô ngủ vẫn luôn hát, hơn nữa giống y hệt bài hát mỗi đêm đều vang lên đó, chúng tôi gọi thế nào cô cũng không tỉnh!”
Đôi mắt đen nhánh của Trường Sinh cũng nặng nề nhìn tôi, chìa tay duỗi thẳng tôi đang định mở miệng an ủi tôi.
Đột nhiên trong chỗ sâu trong hang truyền đến một mảnh dẻ không rõ ràng, còn xen lẫn âm thanh lớn từ tiếng nước chảy của sông Âm bên trong lại hiện ra rõ ràng vô cùng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...