Tôi Là Con Gái Ruột Mất Tích Nhiều Năm Của Nhà Giàu Số Một
Chương 25: Hai trong một
Dịch: Hạ Lam
“Lão gia” Quản gia từ bên ngoài nhỏ giọng tiến vào, cung kính đứng ngoài cửa: “Bên ngoài có một vị tiểu thư họ Quý, nói là bạn gái của cậu chủ, muốn được gặp ngài.”
Trong phòng truyền ra một đạo thanh âm già nua: “Không gặp.”
Quản giá nói: “Nhưng mà Quý tiểu thư nói, nếu như ngài không muốn quan hệ cha con hai người ngày càng tồi tệ, thì tốt nhất nên gặp cô ấy một lần, chỉ cần năm phút thôi.”
Thanh âm già nua trong phòng lại phát ra một tiếng cười nhẹ không quan tâm, quản gia liền biết lời nói của vị tiểu thư kia không làm lay động được suy nghĩ của ông chủ, ông không bất ngờ xoay người, muốn đi nói với cô gái kia nên rời đi, không ngờ vừa đi được hai bước, trong phòng lại truyền ra âm thanh gọi ông la, ông chủ dường như đột nhiên thay đổi chủ ý, nói: “Dẫn vào đi.”
Quản gia gật đầu: “Vâng.”
Đối với việc lão gia đột nhiên thay đổi chủ ý, quản gia cũng không có gì là ngoài ý muốn, ông đi theo lão gia đã được mười mấy năm rồi, chỉ cần lão gia đưa ra một cái mệnh lệnh ông cũng đều có thể đoán được lão gia là muốn làm gì, chỉ sợ bên này vừa đưa vị tiểu thư vào gặp mặt, thiếu gia bên kia đã ngay lập tức biết được tin tức.
Những ngày qua, hai cha con ở nhà giằng co đối đầu, căng thẳng đến mức khiến người làm bọn họ cũng lo lắng, bế tắc mấy ngày nay, cũng nên có người đi phá vỡ cục diện rối rắm này rồi, giữa cha con thì có thâm cừu đại hận nào chứ, cả đời lão gia chỉ có một người con trai là cậu chủ, nói không đau lòng, ông cũng không tin.
Quản gia kiềm chế suy nghĩ của mình, nói với Quý Tinh Diêu: “Qúy tiểu thư, theo tôi đi vào ạ.”
Quý Tinh Diêu hơi gật đầu, trong giọng nói không khỏi có chút run rẩy: “Vâng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tinh Diêu không biết rốt cuộc Hạ Kiêu xuất thân trong gia đình như thế nào, chỉ một lòng kiên quyết muốn giúp đỡ anh, sau khi trợ lý Vương đưa cho cô địa chỉ cô liền đi đến đây.
Nhưng chưa vào cửa, Quý Tinh Diêu đã bị cảnh tượng trước cửa này dọa sợ rồi.
Cô lúc này mới hiểu được, hai đội bảo an bảo hộ trong lời nói của trợ lý Vương là có ý gì, này nào có phải bảo an, đây rõ ràng là cảnh vệ mặc đồng phục chế tác riêng.
Cũng may trợ lý Vương đi cùng cô, cùng cô vượt qua từng tầng từng tầng kiểm soát đi vào, hiện tại gặp lão quản gia, liều lĩnh ban đầu của Quý Tinh Diêu liền bị tan đi một nửa.
Cô vốn dĩ là đứa nhát gan, nói không sợ hãi thì là giả, gương mặt nhỏ nhắn của cô cũng đều trắng bệch rồi, nhưng Quý Tinh Diêu cũng không nghĩ đến từ bỏ, cô đến cũng đến rồi, cho dù là xét trên lợi ích của Hạ Kiêu, bọn họ còn có thể đem cô thành thế nào?
Quý Tinh Diêu nghĩ đến Hạ Kiêu, liền cái gì cũng không sợ nữa, cô cũng cảm thấy chính mình thực tràn đầy dũng khí, như hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nữ anh hùng chuẩn bị đi cứu vớt Hạ Kiêu yếu ớt khỏi biển khổ.
Cô trước nay chưa từng dũng cảm đến như vậy.
Quý Tinh Diêu nuốt nuốt nước miếng, tự cổ vũ chính mình, hít một hơi thật sâu, nhấc bước tiến lên bậc thềm dày cộm mà không biết đằng sau đó có thứ gì đang chào đón.
Lão quản gia không có tiến vào, ông đứng ở bên ngoài, vào lúc Quý Tinh Diêu đi vào liền đóng cửa.
Đây vốn dĩ là một thư phòng rộng lớn, cao cũng phải ba bốn mét, vừa vào cửa đập vào mắt chính là sách vở, ở dưới giá sách có một bàn làm việc bằng gỗ đàn hương cực lớn, trên sàn trải một tấm thảm đỏ, bên trái là máy pha trà và sofa, bên phải đang châm cây hương thon dài, hương vị thanh tao, cực kỳ đặc biệt.
Trong thư phòng rất sạch sẽ, có một ông lão tóc hoa râm ngồi trên ghế dựa rộng lớn phía sau bàn sách, đang viết gì đó, cho dù nghe được tiếng mở cửa cũng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Ông lão này có dáng người mảnh khảnh, khí thế lại rất mạnh, ông chỉ ngồi ở đó không nói lời nào, cũng vẫn có một loại uy nghiêm áp bức, khiến người khác thực sợ hãi.
Quý Tinh Diêu trong lòng khẩn trương, run rẩy, cô hoàn toàn không biết phải làm gì, nhẹ nhàng đi tới phía trước cách bàn không xa, nhưng mãi đến lúc cô đứng đó, ông lão kia vẫn không ngẩng đầu nhìn cô.
Quý Tinh Diêu khẩn trương nắm chặt hai tay, cô rất căng thẳng, còn có chút sợ, nhưng cô cảm thấy cứ giằng co như vậy cũng vô dụng, cuối cùng Quý Tinh Diêu lấy hết sức mình mở miệng, giọng nói bởi vì lo lắng mà có chút khô khốc, “Hạ lão tiên sinh, cháu là Quý Tinh Diêu.”
Ông lão vẫn không có chút để ý đến cô, Quý Tinh Diêu có chút xấu hổ, chỉ có tiếp tục mạnh dạn nói, “…Là bạn gái của Hạ Kiêu…”
Lần này cuối cùng ông cũng đã có phản ứng rồi, hừ lạnh một tiếng, bộ dạng như rất ghét bỏ, nhưng ông vẫn không nhìn Quý Tinh Diêu, giọng nói già nua nhưng đầy nội lực, chỉ nói hai chữ, câu trần thuật, ngữ khí ra lệnh, “Đợi chút.”
Vẻ mặt Quý Tinh Diêu khó xử nhanh chóng biến đỏ.
Cô không biết nên làm gì, cô đứng ở chỗ này trông thật ngốc, giống như học sinh tiểu học bị thầy giáo gọi đến văn phòng trách phạt, nhưng cô cũng không thể mặt dày đi đến sofa ngồi được.
Cô chỉ là một cô gái thiếu kinh nghiệm, dễ ngại ngùng mà thôi.
Ông thật ra cũng không phải cố ý ra oai phủ đầu Quý Tinh Diêu, với địa vị của ông, còn không cần đối phó với một cô gái như vậy, chỉ là ông đã quen với việc mình luôn là người cao nhất.
Cũng may ông không để Quý Tinh Diêu đợi quá lâu, viết xong đồ trên tay, cầm lấy khăn ở bên cạnh lên lau tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tinh Diêu.
Đây là một người cũng không còn trẻ tuổi, nhìn qua ít nhất cũng phải sáu bảy chục tuổi, nhưng mà ánh mắt lại không nhiễm vẩn đục, mang theo áp bức sắc bén, so với chim ưng còn khiến người sợ hơn, người bình thường dù có trải qua xã hội rèn giũa đối mặt với ánh mắt này còn sợ hãi, huống chi là Quý Tinh Diêu.
Nhưng Quý Tinh Diêu cũng không có chùn bước, cô buộc bản thân mình phải kiên trì đến cùng để đối mặt sự xem xét của ông.
Tầm nhìn của ông rất nhanh thu hồi, ý vị không rõ mà hừ một tiếng, “Cô tìm tôi là có chuyện gì?”
Quý Tinh Diêu sau khi thấy ông thu hồi tầm mắt liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nghe được câu hỏi này, liền lập tức căng thẳng trở lại.
Quý Tinh Diêu nhớ đến mục đích mình đến đây, lấy hết can đảm nói, “Ngài đem Hạ Kiêu nhốt lại, là vì phản đối chúng cháu ở bên nhau sao?”
Tầm nhìn của ông lại một lần nữa nhẹ nhàng rơi vào trên người cô gái nhỏ nhưng vẫn luôn tồn tại một loại áp chế, “Nếu như tôi nói đúng như vậy thì sao?”
Áp lức tựa như núi, Quý Tinh Diêu lớn tiếng nói, “Vậy ngài hoàn toàn sai rồi!”
Lông mày ông khẽ nhướng xuống, khí tức xung quanh càng thêm kinh người, đã bao nhiêu năm, đều không có ai dám ở trước mặt ông chỉ trích ông làm sai, cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa cũng dám nói ông ‘mười phần sai’?
Quý Tinh Diêu không sợ sao? Thực ra là cực kỳ sợ hãi, nhưng cô không thể rụt rè, lại tiếp tục nói, “Ngài biết Romeo và Juliet không? Nếu không phải bị hai gia tộc phản đối cũng sẽ không có kết cục như vậy. Hơn nữa nói không chừng…”
Mắt Quý Tinh Diêu đều đỏ rồi, cô hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nói, “Nói không chừng qua mấy năm nữa có mâu thuẫn, liền từ từ rời xa, nhưng bởi vì sự phản đối của gia tộc nên họ mới càng muốn ở bên nhau.”
“Người trẻ tuổi đều rất kích động, vạn nhất ngài làm ra sự việc gì hối hận, liền không có cách nào cứu vãn lại. Hạ Kiêu tính tình lại kiêu ngạo như vậy, ngài càng ép anh ấy, anh ấy lại càng muốn phản kháng.”
Ông nói: “Vậy cô rốt cuộc là muốn nói cái gì, toi thả nó ra, cô liền chia tay với nó sao?”
“Không.” Quý Tinh Diêu dứt khoát cự tuyệt, “Cháu là muốn ngài thuận theo tự nhiên.”
“Sau này như thế nào không ai biết được, cháu cũng không nhất định sẽ gả cho Hạ Kiêu, ngài sao cần phải vì một việc không xác định mà đem tình cha con náo loạn căng thẳng đến như vậy?”
Ông cười nhẹ, tay vuốt vẻ quải trượng, “Điều kiện gì cô cũng không thể đáp ứng tôi, vậy mà muốn tôi cho nó ra ngoài? Tay không bắt hổ, cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Cháu cũng không phải là tay không bắt hổ, chỉ là muốn khuyên ngài kịp thời dừng lại…”
Lời còn chưa nói xong, lão quản gia gõ cửa, mở cửa tiến vào: “Ông chủ, cậu chủ về rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tinh Diêu hai mắt trợn lớn, trong mắt hơi lóe tinh quang, Hạ Kiêu! Hạ Kiêu là vì biết cô ở chỗ này nên mới tới hay sao?
Ông nhìn Quý Tinh Diêu một cái, nói với quản gia, “Mang con bé đi gặp phu nhân.”
Quý Tinh Diêu không muốn đi, cô vội vàng lắc đầu, cô muốn gặp Hạ Kiêu, lỡ như Hạ Kiêu lo lắng cho tình hình của cô thì phải làm sao.
Quản gia mời Quý Tinh Diêu cùng ông rời đi, lại nhìn Quý Tinh Diêu kháng cự như vậy, khuyên một câu, “Đi thôi, Quý tiểu thư.”
Tầm mắt Quý Tinh Diêu hoàn toàn dán vào trên cửa, quay đầu lại không yên tâm mà nhìn về phía ông.
Ông khẽ hừ một tiếng, tức giận nói, “Nó là con trai tôi, tôi có thể ăn nó hay sao?”
Quý Tinh Diêu mếu máo, “Ngài đều đã đánh gãy chân anh ấy.”
Ông lão tức giận thở phì phò, tránh quải trượng hướng quản gia nói, “Mau mang cái nha đầu ngu ngốc này đi.”
Quý Tinh Diêu bất lực, cũng không thể để bị lôi đi, đành đi theo quản gia, trên đường cô vẫn không yên tâm mà chốc chốc lại quay đầu nhìn, hy vọng có thể thấy Hạ Kiêu, nhưng rõ ràng quản gia dẫn cô đi một lối khác, một đường đến cùng đều không gặp được Hạ Kiêu.
Quản gia dẫn Quý Tinh Diêu đến một căn phòng ở phía sau, đi qua hai cửa lớn liền thấy một lão phu nhân ngồi ở trên sofa, bà mặc một bộ váy tím than giống như là sườn xám, mái tóc hoa râm được búi gọn gàng sau đầu, khuôn mặt trắng trẻo, phúc hậu, bộ dáng cực kỳ ôn hòa, mang chút ý vị của cô gái Giang Nam, trên tay cầm một chuỗi phỉ thủy ngọc bích xanh biếc, bên chân có một chú chó ngoan hiền nằm bò, quanh thân tỏa ra hơi thở cổ xưa lại tĩnh lặng, bà đang mở TV, trên TV là hình ảnh của Hạ Kiêu.
Quản gia cung kính mà cất tiếng, “Phu nhân, ông chủ bảo tôi dẫn Quý tiểu thư đến đây.”
Quý Tinh Diêu thầm nghĩ, đây chính là mẹ của Hạ Kiêu sao? Hạ Kiêu lớn lên cũng không giống với vị phu nhân này chút nào, Hạ Kiêu dường như càng giống ông lão hung hăng kia hơn.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với Quý Tinh Diêu, “Đứa nhỏ, lại đây.”
Quý Tinh Diêu đi đến, câu nệ mà đáp, “Xin chào phu nhân.”
Lão phu nhân lôi kéo tay Quý Tinh Diêu, “Mau ngồi.”
Quý Tinh Diêu ngồi xuống sofa bên cạnh phu nhân, thầm nghĩ lão phu nhân và Hạ lão tiên sinh một chút cũng không giống nhau, Hạ lão tiên sinh hung dữ như vậy, còn không đồng ý cho Hạ Kiêu và cô bên nhau, vừa nhìn liền không thích cô, nhưng lão phu nhân thì khác, nhìn qua đặc biệt thân thiện, hòa nhã dễ gần, cũng không có chán ghét cô.
Lão phu nhân nắm lấy tay Quý Tinh Diêu, đôi mắt cơ trí đã được rèn giũa qua năm tháng cẩn thận nhìn Quý Tinh Diêu, ngẩn ra, “Ta nhìn con có chút quen mắt.”
Lão phu nhân lại nghĩ một chút, “Bạch Mộng Hàm là gì của con?”
Quý Tinh Diêu cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng mà ở đâu nghe được thì lại không nhớ ra, chỉ lắc lắc đầu, “Con không quen.”
“Con là cô nhi.”
Lão phu nhân nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng, “Con năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bởi vì trên người lão phu nhân cũng không có ác ý, chỉ là câu hỏi đơn thuần Quý Tinh Diêu liền trả lời, “Năm nay 22 tuổi ạ.”
Lão phu nhân không biết là nghĩ đến cái gì, cười một cái, chỉ nói, “Kiêu Kiêu thường nhắc đến con, cuối cùng thì cũng được gặp con rồi.”
Nhắc đên Hạ Kiêu, Quý Tinh Diêu vội vàng hỏi, “Phu nhân, Hạ Kiêu vẫn ổn chứ ạ?”
Lão phu nhân đáp: “Thằng bé không có chuyện gì, ba nó chỉ có mình nó là con, làm sao sẽ để xảy ra chuyện gì.”
Quý Tinh Diêu nghe bà nói như vậy, lúc này mới yên tâm.
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Quý Tinh Diêu, “Cô bé cùng ta nói chuyện, Kiêu Kiêu hàng năm không mấy khi về nhà, nhà này quạnh quẽ lắm.”
Quý Tinh Diêu có chút lo lắng hướng về phía thư phòng ông nhìn, nôn nóng hỏi, “Phu nhân, Hạ Kiêu với lão tiên sinh có phải hay không có mâu thuẫn, anh ấy vừa mới đến thư phòng, lão tiên sinh liền không cho con ở lại đó, Hạ Kiêu có thể hay không sẽ lại nháo lên?”
Lão phu nhân thần sắc lại rất bình tĩnh, tựa như ông và Hạ Kiêu dù có nháo loạn lên cũng không quan trọng, bà khẽ cười nhàn nhạt, “Giữa ba con với nhau còn có thể xảy ra mâu thuẫn gì được chứ? Đứa nhỏ kia chỉ là vì ta mà bất bình thôi.”
Lời này làm Quý Tinh Diêu như rơi vào sương mù, không nghe hiểu chút gì, nhưng nhìn lão phu nhân cũng không có chút lo lắng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nại cùng nói chuyện phiếm với phu nhân, có lẽ là cô quá lo lắng đi.
Không khí trong thư phòng bên này, còn tệ hơn so với trong tưởng tượng của Quý Tinh Diêu.
Ba con hai người vừa mới cãi vã một trận, sắc mặt đều trầm đen, khí áp thư phòng thấp đến dọa người.
Hai người cứ như vậy giằng co, còn không đợi có người chịu thỏa hiệp, cửa thư phòng lần nữa lại bị quản gia gõ mở.
Quản gia tiến vào trong lòng cũng thật là mang áp lực rất lớn, nhưng ông cũng không có cách nào khác, thân phận vị khách này không bình thường, ông cũng không thể không vào thông báo.
“Ông chủ, cậu chủ, ông Chu và cậu Chu đến.”
Hạ Kiêu sắc mặt thâm trầm nhìn về phía lão già nhà mình, không biết ông gọi cha con Chu gia tới để làm gì.
Không nghĩ tới Hạ Bác Hồng cũng có chút kỳ lạ, “Có nói tới làm gì không?”
Quản gia lắc lắc đầu, “Không có.”
Hạ Bác Hồng trầm ngâm một lát, “Để họ vào đi.”
Nói xong Hạ Bác Hồng liền nhìn con trai đang đứng bên cạnh, “Con vẫn còn muốn ở chỗ này bôi tro trát trấu sao?”
Hạ Kiêu nghe những lời này, ngược lại không đi, anh đi đến ngồi xuống sofa, “Làm sao, còn có người con không được gặp, có đồ con không được xem sao?”
Rất nhanh ba con Chu gia tiến vào, Chu Trọng Nguy đi phía trước chào hỏi, “Hạ lão.”
Hạ Bác Hồng từ trên ghế lớn đứng lên, dẫn Chu Trọng Nguy đến trên sofa ngồi, “Tới đây.”
Hạ Kiêu một chân dù bó thạch cao, nhưng vẫn đứng được bằng một chân, kêu Chu Trọng Nguy một tiếng chú Chu, lại khẽ nhếch cằm về Chu Thời Tranh ở phía sau.
Ba con Chu gia nhìn tên tiểu tử Hạ Kiêu này, tâm tình có chút phức tạp.
Ai có thể ngờ đến con gái bảo bối/ em gái lại ở bên cạnh tên tiểu tử này, vốn dĩ cảm thấy tên tiểu bối/ anh em này cũng không tệ lắm, bây giờ nhìn thế nào lại cũng thấy không thuận mắt, con gái/ em gái còn chưa đón về nhà, đã bị tên tiểu tử thúi này bắt cóc rồi, dù là ai thì cũng đều cảm thấy chua xót đi.
Hạ Kiêu không phát hiện ra thái độ của ba con Chu gia đối với anh không giống trước, đi theo ngồi xuống, muốn biết hai người này đến đây để làm gì?
Hạ Bác Hồng cũng thực muốn biết: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Trọng Nguy hít một hơi thật sâu, nói: “Mấy ngày trước, tôi vừa tìm được con gái của mình rồi.”
Hạ Bác Hồng cũng biết chuyện này, cũng đã qua mười mấy năm rồi, ai cũng đều nghĩ sẽ không tìm được, không nghĩ tới vẫn còn có thể tìm thấy, “Đây là tin tốt nha, làm sao vậy hay là có chuyện gì khó xử?”
Chu Trọng Nguy lắc đầu, “Không có, tôi là muốn đón con bé về nhà.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Kiêu ở bên cạnh nghe không hiểu, “Vậy chú Chu chú như nào còn không mau đi đi?”
Chu Trọng Nguy một lời khó nói hết mà liếc mắt nhìn Hạ Kiêu một cái, rồi mới nhìn Hạ Bác Hồng giải thích, “Con gái của tôi chính là cô gái vừa mới đi vào đây….”
Chu Trọng Nguy khó khăn mà nói ra tên cô, “Quý, Tinh, Diêu.”
Lời vừa dứt, Hạ Kiêu cả người đều ngây ngẩn.
Hạ Bác Hồng cũng nhướng mày, sau một lúc lâu mới bật cười thành tiếng, nhìn Chu Trọng Nguy một cái, “Tôi còn nói anh làm sao lại đến thăm cũng không có gọi báo trước một tiếng liền vội vàng đến đây? Làm sao? Sợ tôi bắt nạt con gái của anh à?”
Chu Trọng Nguy không nói gì, chỉ cười cười, ông thật ra hiện tại vẫn rất khẩn trương, căng thẳng đến mức tay đều đổ mồ hôi lạnh, “Hạ lão, tôi muốn đón con bé về.”
Hạ Bác Hồng hừ lạnh một tiếng, kêu quản gia đi gọi Quý Tinh Diêu đến.
Hạ Bác Hồng quay đầu nhìn con trai mình vẫn còn đang ngốc nghếch nhìn ba con Chu gia, lại nhìn về phía ba con Chu gia cũng đang nhìn con trai mình với ánh mắt mơ hồ có chút ghét bỏ, lại cảm thấy như đang tức giận. Làm sao vậy? Con của ông không xứng với cô gái nhỏ kia sao?
Quý Tinh Diêu và Hạ lão phu nhân nói chuyện một lúc, cũng từ từ thả lỏng người, chú chó nhật ngoan hiền mà nằm dưới chân Quý Tinh Diêu và Hạ lão phu nhân cái đuôi lắc qua lắc lại cọ cọ cẳng chân Quý Tinh Diêu bộ dạng vừa lười biếng mà lại đáng yêu.
Quý Tinh Diêu lúc này mới dám nói ra thắc mắc trong lòng, “Ngài không phản đối con và Hạ Kiêu ở bên nhau sao?”
Lão phu nhân lắc lắc đầu.
Quý Tinh Diêu lại liếc mắt nhìn về phía thư phòng, “Nhưng bộ dáng lão tiên sinh giống như phản đối chúng con.”
Lão phu nhân lại nói, “Ông ấy mới không quản chuyện này.”
Quý Tinh Diêu hoang mang, “Hả?”
Lão phu nhân cười, “Hai ba con họ không hợp nhau.”
“Ông ấy thật ra là vì ta sinh bệnh, muốn lấy cớ lừa Kiêu Kiêu về nên mới nói muốn thằng bé đi xem mắt, thật ra là giả, ông ấy nào có biết nhà nào có con gái, con gái nhà nào phù hợp đâu? Ông ấy mới không quản chuyện này, chỉ có điều Hạ Kiêu đã rời nhà nhiều năm như vậy, ông ấy muốn tìm một cái cớ để khiến Hạ Kiêu cúi đầu thôi.”
Quý Tinh Diêu sửng sốt, cho nên Hạ lão tiên sinh cũng không phải là thật lòng phản đối cô và Hạ Kiêu ở bên nhau?
Kia…vậy cô xông vào cửa? Mặt Quý Tinh Diêu thoáng chốc biến đỏ.
Lão phu nhân cười nói, “Nhìn con nhát gan thế này, không nghĩ tới còn liều lĩnh như vậy. Sự mạnh dạn này của con, ta ngược lại rất thích.”
Quý Tinh Diêu có chút ngượng ngùng, “Nhưng mà phương thức của Hạ lão tiên sinh, có phải hay không quá…”
Lão phu nhân nói, “Thằng bé nếu như nghe lời khuyên, nào có cần phải náo loạn thành như vậy?”
Nói đến đây, quản gia cũng vừa vặn đi tới.
Quý Tinh Diêu đứng ở bên cạnh, “Phu nhân, con đi trước ạ.”
Lão phu nhân cũng đứng lên theo, “Ta đi cùng con qua đó.”
Hai người cùng nhau đi đến đại sảnh trước thư phòng, cửa vừa bị đẩy ra, Quý Tinh Diêu nhìn thấy đầu tiên là Hạ Kiêu đang ngồi trên ghế sofa, anh giống như gầy đi rồi, trên chân cũng bó thạch cao.
Quý Tinh Diêu hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa ủy khuất bật khóc, chân của anh thực sự là bị thương.
Nhưng mà ngay sau đó, Quý Tinh Diêu lại nhìn thấy bên cạnh có thêm hai người, ba con Chu gia.
Tầm mắt Quý Tinh Diêu rơi vào trên người Chu Trọng Nguy, có chút kinh ngạc, “Chú Chu.”
Quý Tinh Diêu vừa tiến vào, Chu Trọng Nguy và Chu Thời Tranh cũng đứng lên theo, tầm mắt hai người thẳng thừng dừng trên người Quý Tinh Diêu, hốc mắt có chút hồng.
Chu Trọng Nguy run run vẫy tay với Quý Tinh Diêu, “Đứa nhỏ, đến đây đi.”
Qúy Tinh Diêu sững sờ nhìn Hạ Kiêu lại nhìn Hạ lão tiên sinh, có chút không hiểu rõ tình hình, nhưng mà vẫn đi đến bên người Chu Trọng Nguy, “Chú Chu?”
Chu Trọng Nguy hốc mắt đã đỏ bừng, phủ kín một tầng nước, ông nỗ lực để mặt mình ôn hòa nhất, thanh âm khàn khàn lên tiếng, “Đứa nhỏ, ta là ba của con.”
…Ba…
Đầu óc Quý Tinh Diêu vang vang nổ ong ong, theo bản năng lùi về sau một bước, liền dán vào trên người ai đó.
Không biết từ lúc nào, Hạ Kiêu đã kéo cái chân bị gãy đi đến phía sau Qúy Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu theo bản năng cầm lấy tay anh, miễn cưỡng cười một cái nhưng lại không mang nổi ý cười, “Chú à, chú là đang đùa cái gì vậy?”
Cô không thích trò đùa như vậy.
Chu Trọng Nguy không dám tiến lên, chỉ đành giải thích, “Đứa nhỏ đừng sợ, ta nói là sự thật.”
Vì để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình, Chu Trọng Nguy cố nén lại sự chua xót, nói: “Không tin con hỏi Hạ Kiêu đi.”
Hạ Kiêu chắc chắn là người mà Quý Tinh Diêu tin tưởng nhất.
Quý Tinh Diêu quay đầu nhìn Hạ Kiêu, Hạ Kiêu gật đầu, đưa cho cô một tờ báo cáo xét nghiệm ADN.
Quý Tinh Diêu ngơ ngác nhận lấy tờ báo cáo, nhìn kết quả giám định phía trên, trong mắt từ từ ngưng đọng một tầng hơi nước.
“Tách.”
Một giọt nước mắt rơi xuống trên tờ xét nghiệm.
Chu Trọng Nguy nhìn thấy con gái cầm giấy xét nghiệm mà khóc, trong lòng như bị đâm mạnh một đao sau đó ở miệng vết thương lại không ngừng khuấy đảo. Ông đau đến mức đầu ngón tay đều không nhịn được mà run rẩy, nỗ lực ổn định âm thanh, vươn tay với Quý Tinh Diêu, “Đứa nhỏ, lại đây với ba nào.”
Quý Tinh Diêu ngơ ngác nhìn bàn tay Chu Trọng Nguy, nhưng lại đột nhiên lùi về phía sau, trốn ở sau lưng Hạ Kiêu.
Quý Tinh Diêu nắm chặt tay Hạ Kiêu, mặt đều chôn sau lưng anh yên lặng rơi lệ.
Không có đứa trẻ mồ côi nào không thắc mắc về thân thế chính mình, chắc có lẽ mỗi một đứa trẻ đều đã trăm ngàn lần tưởng tượng đến cảnh ba mẹ sẽ giống như thiên thần đột ngột xuất hiện ở trước mặt chúng, đưa chúng đi khỏi cô nhi viện.
Ngay từ khi hiểu chuyện, tất cả những đứa trẻ mồ côi đều có một khúc mắt không được lý giải, đó là tại sao ba mẹ chúng lại bỏ rơi chúng, tại sao chúng lại trở thành trẻ mồ côi.
Trên thế giới này có hàng ngàn lý do khiến những đứa trẻ thành trẻ mồ côi, có thể là cố ý vứt bỏ, có thể là không may thất lạc, nhưng có lẽ trong tiềm thức tất cả những đứa trẻ mồ côi đều sẽ tôn vinh những nguyên nhân kia lên vì chính nghĩa.
Nhưng thực sự đằng sau đó có bao nhiêu phần trăm là chính đáng chứ?
Có lẽ tuy bọn họ tự lừa mình dối người, ba mẹ của chúng cũng bất đắc dĩ, không có cách nào khác nhưng đáy lòng lại luôn có một thanh âm khó có thể che giấu: Ba mẹ là cố tình vứt bỏ chúng.
Quý Tinh Diêu đã rất nhiều năm rất nhiều năm không cố đi tìm thân thế của chính mình, cô đã qua cái tuổi còn cần ba mẹ ở bên, cô đã chấp nhận sống với thân phận là một đứa trẻ mồ côi suốt đời này.
Lúc này, người nhà lại đột nhiên tìm cô, cô đầu tiên là kinh hỉ, nhưng sau đó trong tiềm thức lại là phản kháng.
Hiện tại mới tìm được cô, còn có ích lợi gì chứ?
Cô đã quen với cuộc sống sinh hoạt hiện tại, giờ lại bắt cô phải đi hòa nhập với một gia đình xa lạ, đối mặt với mấy người chưa từng ở chung, cô sẽ còn phải đối mặt với cái gì tiếp theo đây?
Quan trọng chính là, họ vì sao lại vứt bỏ cô?
Quý Tinh Diêu có chút chùn bước.
Cô phát hiện thực ra ngoại trừ kinh hỉ, kỳ vọng, cô cũng có chút oán giận, con người đúng là lòng tham vô hạn, trước khi tìm được người nhà, chỉ cần không phải là cố tình vứt bỏ đều có thể, nhưng hiện tại dù là bất cẩn thất lạc lại cũng không thể chấp nhận.
Quý Tinh Diêu vẫn luôn trốn khiến Chu Trọng Nguy đau đớn, thanh âm khàn khàn vang lên, “Đứa nhỏ, con có phải hay không vẫn còn oán trách ba lâu như vậy mới tìm được con.”
Qúy Tinh Diêu khẽ nức nở một tiếng.
Chu Trọng Nguy đỏ mắt, “Ba luôn tìm con trong suốt 17 năm qua, từ trước tới nay ba chưa từng muốn bỏ rơi con.”
Qúy Tinh Diêu khẽ run lên, một lúc sau, mới từ sau lưng Hạ Kiêu ngó đầu ra, hồng mắt nhìn Chu Trọng Nguy.
Là thật sao, người nhà cô thực sự không có vứt bỏ cô, vẫn luôn một mực tìm kiếm cô sao?
Hạ Kiêu duỗi tay xoa xoa đầu Quý Tinh Diêu, nhẹ giọng nói, “Là thật, anh biết, những năm này, chú Chu vẫn luôn tìm kiếm em.”
Quý Tinh Diêu nhìn Hạ Kiêu môt cái, ánh mắt này, tựa như muốn từ trong mắt anh xác thực, cô từ từ đứng sang một bên, nhìn Chu Trọng Nguy hai mắt đỏ tía, trong lòng cực kỳ chua xót.
Quý Tinh Diêu chậm rãi đi đến trước người Chu Trọng Nguy, thanh âm nghẹn ngào, nức nở, “Con, con bị lạc như thế nào?”
Chu Trọng Nguy thanh âm nghẹn ngào, “Là ngoài ý muốn.”
“Mẹ con dẫn con ra ngoài chơi, bất ngờ gặp tai nạn xe, mẹ con cũng vì đó mà….Trong đám đông hỗn loạn, con bị đám buôn người bắt đi.”
Quý Tinh Diêu từng hạt từng hạt lớn nước mắt chảy xuống, “Mẹ đã mất rồi sao?”
Chu Trọng Nguy không nói gì, hô hấp tựa như cũng đau.
Quý Tinh Diêu chỉ cho rằng lạc mất đứa bé thôi, trong nhà rõ ràng vẫn còn một đứa bé nữa, sẽ không có ảnh hưởng gì lớn, không nghĩ đến thế nhưng lại là một bi kịch khiến tan nát cả một gia đình.
Chu Trọng Nguy thử thăm dò sờ sờ đầu Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu cũng không trốn, chỉ cúi đầu khóc.
Chu Trọng Nguy nhẹ giọng dỗ, “Cùng ba về nhà có được không, phòng của con ba vẫn luôn giữ lại, ba và anh con vẫn luôn chờ một ngày đón con trở về.”
Quý Tinh Diêu nhìn Chu Trọng Nguy rồi lại nhìn Chu Thời Tranh, cô vẫn theo bản năng lùi về sau một bước, cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vì một bước lùi lại này của Qúy Tinh Diêu, không khí trong phòng lại lâm vào bế tắc, cũng may lúc này Hạ lão phu nhân đi tới hòa giải, “Trọng Nguy, tin tức bất ngờ như vậy, đứa nhỏ này còn chưa có chuẩn bị tốt, anh cũng đừng vội, không bằng để con bé ở chỗ này một đêm, tôi sẽ chăm sóc con bé. Hai ngày nay các anh tới đây, để con bé từ từ làm quen, chờ quen thuộc rồi trở về cũng không muộn.”
Lão phu nhân nắm tay Quý Tinh Diêu, sờ sờ đầu cô, “Có được hay không?”
Quý Tinh Diêu nước mắt lưng tròng nhìn lão phu nhân, không từ chối.
Chu Trọng Nguy cũng biết việc này đột ngột như vậy, Quý Tinh Diêu sợ là chưa có chuẩn bị, đột nhiên bắt cô đi đến một hoàn cảnh xa lạ, không thể tránh khỏi sợ hãi, Hạ lão phu nhân dù sao cũng là phụ nữ lại từng chăm sóc qua trẻ nhỏ, để con bé ở chỗ bà trước từ từ tiếp nhận là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, Chu Trọng Nguy nhìn về phía Hạ Kiêu, ít nhiều cũng có chút tư vị không vui, nhưng mà cuối cùng Chu Trọng Nguy vẫn đồng ý, “Được, làm phiền rồi.”
Nói rồi Chu Trọng Nguy nhìn về phía Quý Tinh Diêu, “Con à con trước tiên cứ ở lại đây, chiều mai ba lại đến đón con đi ăn cơm có được không?”
Qúy Tinh Diêu nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
“Lão gia” Quản gia từ bên ngoài nhỏ giọng tiến vào, cung kính đứng ngoài cửa: “Bên ngoài có một vị tiểu thư họ Quý, nói là bạn gái của cậu chủ, muốn được gặp ngài.”
Trong phòng truyền ra một đạo thanh âm già nua: “Không gặp.”
Quản giá nói: “Nhưng mà Quý tiểu thư nói, nếu như ngài không muốn quan hệ cha con hai người ngày càng tồi tệ, thì tốt nhất nên gặp cô ấy một lần, chỉ cần năm phút thôi.”
Thanh âm già nua trong phòng lại phát ra một tiếng cười nhẹ không quan tâm, quản gia liền biết lời nói của vị tiểu thư kia không làm lay động được suy nghĩ của ông chủ, ông không bất ngờ xoay người, muốn đi nói với cô gái kia nên rời đi, không ngờ vừa đi được hai bước, trong phòng lại truyền ra âm thanh gọi ông la, ông chủ dường như đột nhiên thay đổi chủ ý, nói: “Dẫn vào đi.”
Quản gia gật đầu: “Vâng.”
Đối với việc lão gia đột nhiên thay đổi chủ ý, quản gia cũng không có gì là ngoài ý muốn, ông đi theo lão gia đã được mười mấy năm rồi, chỉ cần lão gia đưa ra một cái mệnh lệnh ông cũng đều có thể đoán được lão gia là muốn làm gì, chỉ sợ bên này vừa đưa vị tiểu thư vào gặp mặt, thiếu gia bên kia đã ngay lập tức biết được tin tức.
Những ngày qua, hai cha con ở nhà giằng co đối đầu, căng thẳng đến mức khiến người làm bọn họ cũng lo lắng, bế tắc mấy ngày nay, cũng nên có người đi phá vỡ cục diện rối rắm này rồi, giữa cha con thì có thâm cừu đại hận nào chứ, cả đời lão gia chỉ có một người con trai là cậu chủ, nói không đau lòng, ông cũng không tin.
Quản gia kiềm chế suy nghĩ của mình, nói với Quý Tinh Diêu: “Qúy tiểu thư, theo tôi đi vào ạ.”
Quý Tinh Diêu hơi gật đầu, trong giọng nói không khỏi có chút run rẩy: “Vâng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tinh Diêu không biết rốt cuộc Hạ Kiêu xuất thân trong gia đình như thế nào, chỉ một lòng kiên quyết muốn giúp đỡ anh, sau khi trợ lý Vương đưa cho cô địa chỉ cô liền đi đến đây.
Nhưng chưa vào cửa, Quý Tinh Diêu đã bị cảnh tượng trước cửa này dọa sợ rồi.
Cô lúc này mới hiểu được, hai đội bảo an bảo hộ trong lời nói của trợ lý Vương là có ý gì, này nào có phải bảo an, đây rõ ràng là cảnh vệ mặc đồng phục chế tác riêng.
Cũng may trợ lý Vương đi cùng cô, cùng cô vượt qua từng tầng từng tầng kiểm soát đi vào, hiện tại gặp lão quản gia, liều lĩnh ban đầu của Quý Tinh Diêu liền bị tan đi một nửa.
Cô vốn dĩ là đứa nhát gan, nói không sợ hãi thì là giả, gương mặt nhỏ nhắn của cô cũng đều trắng bệch rồi, nhưng Quý Tinh Diêu cũng không nghĩ đến từ bỏ, cô đến cũng đến rồi, cho dù là xét trên lợi ích của Hạ Kiêu, bọn họ còn có thể đem cô thành thế nào?
Quý Tinh Diêu nghĩ đến Hạ Kiêu, liền cái gì cũng không sợ nữa, cô cũng cảm thấy chính mình thực tràn đầy dũng khí, như hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, nữ anh hùng chuẩn bị đi cứu vớt Hạ Kiêu yếu ớt khỏi biển khổ.
Cô trước nay chưa từng dũng cảm đến như vậy.
Quý Tinh Diêu nuốt nuốt nước miếng, tự cổ vũ chính mình, hít một hơi thật sâu, nhấc bước tiến lên bậc thềm dày cộm mà không biết đằng sau đó có thứ gì đang chào đón.
Lão quản gia không có tiến vào, ông đứng ở bên ngoài, vào lúc Quý Tinh Diêu đi vào liền đóng cửa.
Đây vốn dĩ là một thư phòng rộng lớn, cao cũng phải ba bốn mét, vừa vào cửa đập vào mắt chính là sách vở, ở dưới giá sách có một bàn làm việc bằng gỗ đàn hương cực lớn, trên sàn trải một tấm thảm đỏ, bên trái là máy pha trà và sofa, bên phải đang châm cây hương thon dài, hương vị thanh tao, cực kỳ đặc biệt.
Trong thư phòng rất sạch sẽ, có một ông lão tóc hoa râm ngồi trên ghế dựa rộng lớn phía sau bàn sách, đang viết gì đó, cho dù nghe được tiếng mở cửa cũng chưa từng ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Ông lão này có dáng người mảnh khảnh, khí thế lại rất mạnh, ông chỉ ngồi ở đó không nói lời nào, cũng vẫn có một loại uy nghiêm áp bức, khiến người khác thực sợ hãi.
Quý Tinh Diêu trong lòng khẩn trương, run rẩy, cô hoàn toàn không biết phải làm gì, nhẹ nhàng đi tới phía trước cách bàn không xa, nhưng mãi đến lúc cô đứng đó, ông lão kia vẫn không ngẩng đầu nhìn cô.
Quý Tinh Diêu khẩn trương nắm chặt hai tay, cô rất căng thẳng, còn có chút sợ, nhưng cô cảm thấy cứ giằng co như vậy cũng vô dụng, cuối cùng Quý Tinh Diêu lấy hết sức mình mở miệng, giọng nói bởi vì lo lắng mà có chút khô khốc, “Hạ lão tiên sinh, cháu là Quý Tinh Diêu.”
Ông lão vẫn không có chút để ý đến cô, Quý Tinh Diêu có chút xấu hổ, chỉ có tiếp tục mạnh dạn nói, “…Là bạn gái của Hạ Kiêu…”
Lần này cuối cùng ông cũng đã có phản ứng rồi, hừ lạnh một tiếng, bộ dạng như rất ghét bỏ, nhưng ông vẫn không nhìn Quý Tinh Diêu, giọng nói già nua nhưng đầy nội lực, chỉ nói hai chữ, câu trần thuật, ngữ khí ra lệnh, “Đợi chút.”
Vẻ mặt Quý Tinh Diêu khó xử nhanh chóng biến đỏ.
Cô không biết nên làm gì, cô đứng ở chỗ này trông thật ngốc, giống như học sinh tiểu học bị thầy giáo gọi đến văn phòng trách phạt, nhưng cô cũng không thể mặt dày đi đến sofa ngồi được.
Cô chỉ là một cô gái thiếu kinh nghiệm, dễ ngại ngùng mà thôi.
Ông thật ra cũng không phải cố ý ra oai phủ đầu Quý Tinh Diêu, với địa vị của ông, còn không cần đối phó với một cô gái như vậy, chỉ là ông đã quen với việc mình luôn là người cao nhất.
Cũng may ông không để Quý Tinh Diêu đợi quá lâu, viết xong đồ trên tay, cầm lấy khăn ở bên cạnh lên lau tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Quý Tinh Diêu.
Đây là một người cũng không còn trẻ tuổi, nhìn qua ít nhất cũng phải sáu bảy chục tuổi, nhưng mà ánh mắt lại không nhiễm vẩn đục, mang theo áp bức sắc bén, so với chim ưng còn khiến người sợ hơn, người bình thường dù có trải qua xã hội rèn giũa đối mặt với ánh mắt này còn sợ hãi, huống chi là Quý Tinh Diêu.
Nhưng Quý Tinh Diêu cũng không có chùn bước, cô buộc bản thân mình phải kiên trì đến cùng để đối mặt sự xem xét của ông.
Tầm nhìn của ông rất nhanh thu hồi, ý vị không rõ mà hừ một tiếng, “Cô tìm tôi là có chuyện gì?”
Quý Tinh Diêu sau khi thấy ông thu hồi tầm mắt liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại nghe được câu hỏi này, liền lập tức căng thẳng trở lại.
Quý Tinh Diêu nhớ đến mục đích mình đến đây, lấy hết can đảm nói, “Ngài đem Hạ Kiêu nhốt lại, là vì phản đối chúng cháu ở bên nhau sao?”
Tầm nhìn của ông lại một lần nữa nhẹ nhàng rơi vào trên người cô gái nhỏ nhưng vẫn luôn tồn tại một loại áp chế, “Nếu như tôi nói đúng như vậy thì sao?”
Áp lức tựa như núi, Quý Tinh Diêu lớn tiếng nói, “Vậy ngài hoàn toàn sai rồi!”
Lông mày ông khẽ nhướng xuống, khí tức xung quanh càng thêm kinh người, đã bao nhiêu năm, đều không có ai dám ở trước mặt ông chỉ trích ông làm sai, cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa cũng dám nói ông ‘mười phần sai’?
Quý Tinh Diêu không sợ sao? Thực ra là cực kỳ sợ hãi, nhưng cô không thể rụt rè, lại tiếp tục nói, “Ngài biết Romeo và Juliet không? Nếu không phải bị hai gia tộc phản đối cũng sẽ không có kết cục như vậy. Hơn nữa nói không chừng…”
Mắt Quý Tinh Diêu đều đỏ rồi, cô hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nói, “Nói không chừng qua mấy năm nữa có mâu thuẫn, liền từ từ rời xa, nhưng bởi vì sự phản đối của gia tộc nên họ mới càng muốn ở bên nhau.”
“Người trẻ tuổi đều rất kích động, vạn nhất ngài làm ra sự việc gì hối hận, liền không có cách nào cứu vãn lại. Hạ Kiêu tính tình lại kiêu ngạo như vậy, ngài càng ép anh ấy, anh ấy lại càng muốn phản kháng.”
Ông nói: “Vậy cô rốt cuộc là muốn nói cái gì, toi thả nó ra, cô liền chia tay với nó sao?”
“Không.” Quý Tinh Diêu dứt khoát cự tuyệt, “Cháu là muốn ngài thuận theo tự nhiên.”
“Sau này như thế nào không ai biết được, cháu cũng không nhất định sẽ gả cho Hạ Kiêu, ngài sao cần phải vì một việc không xác định mà đem tình cha con náo loạn căng thẳng đến như vậy?”
Ông cười nhẹ, tay vuốt vẻ quải trượng, “Điều kiện gì cô cũng không thể đáp ứng tôi, vậy mà muốn tôi cho nó ra ngoài? Tay không bắt hổ, cô cảm thấy tôi sẽ đồng ý?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu, “Cháu cũng không phải là tay không bắt hổ, chỉ là muốn khuyên ngài kịp thời dừng lại…”
Lời còn chưa nói xong, lão quản gia gõ cửa, mở cửa tiến vào: “Ông chủ, cậu chủ về rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tinh Diêu hai mắt trợn lớn, trong mắt hơi lóe tinh quang, Hạ Kiêu! Hạ Kiêu là vì biết cô ở chỗ này nên mới tới hay sao?
Ông nhìn Quý Tinh Diêu một cái, nói với quản gia, “Mang con bé đi gặp phu nhân.”
Quý Tinh Diêu không muốn đi, cô vội vàng lắc đầu, cô muốn gặp Hạ Kiêu, lỡ như Hạ Kiêu lo lắng cho tình hình của cô thì phải làm sao.
Quản gia mời Quý Tinh Diêu cùng ông rời đi, lại nhìn Quý Tinh Diêu kháng cự như vậy, khuyên một câu, “Đi thôi, Quý tiểu thư.”
Tầm mắt Quý Tinh Diêu hoàn toàn dán vào trên cửa, quay đầu lại không yên tâm mà nhìn về phía ông.
Ông khẽ hừ một tiếng, tức giận nói, “Nó là con trai tôi, tôi có thể ăn nó hay sao?”
Quý Tinh Diêu mếu máo, “Ngài đều đã đánh gãy chân anh ấy.”
Ông lão tức giận thở phì phò, tránh quải trượng hướng quản gia nói, “Mau mang cái nha đầu ngu ngốc này đi.”
Quý Tinh Diêu bất lực, cũng không thể để bị lôi đi, đành đi theo quản gia, trên đường cô vẫn không yên tâm mà chốc chốc lại quay đầu nhìn, hy vọng có thể thấy Hạ Kiêu, nhưng rõ ràng quản gia dẫn cô đi một lối khác, một đường đến cùng đều không gặp được Hạ Kiêu.
Quản gia dẫn Quý Tinh Diêu đến một căn phòng ở phía sau, đi qua hai cửa lớn liền thấy một lão phu nhân ngồi ở trên sofa, bà mặc một bộ váy tím than giống như là sườn xám, mái tóc hoa râm được búi gọn gàng sau đầu, khuôn mặt trắng trẻo, phúc hậu, bộ dáng cực kỳ ôn hòa, mang chút ý vị của cô gái Giang Nam, trên tay cầm một chuỗi phỉ thủy ngọc bích xanh biếc, bên chân có một chú chó ngoan hiền nằm bò, quanh thân tỏa ra hơi thở cổ xưa lại tĩnh lặng, bà đang mở TV, trên TV là hình ảnh của Hạ Kiêu.
Quản gia cung kính mà cất tiếng, “Phu nhân, ông chủ bảo tôi dẫn Quý tiểu thư đến đây.”
Quý Tinh Diêu thầm nghĩ, đây chính là mẹ của Hạ Kiêu sao? Hạ Kiêu lớn lên cũng không giống với vị phu nhân này chút nào, Hạ Kiêu dường như càng giống ông lão hung hăng kia hơn.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay với Quý Tinh Diêu, “Đứa nhỏ, lại đây.”
Quý Tinh Diêu đi đến, câu nệ mà đáp, “Xin chào phu nhân.”
Lão phu nhân lôi kéo tay Quý Tinh Diêu, “Mau ngồi.”
Quý Tinh Diêu ngồi xuống sofa bên cạnh phu nhân, thầm nghĩ lão phu nhân và Hạ lão tiên sinh một chút cũng không giống nhau, Hạ lão tiên sinh hung dữ như vậy, còn không đồng ý cho Hạ Kiêu và cô bên nhau, vừa nhìn liền không thích cô, nhưng lão phu nhân thì khác, nhìn qua đặc biệt thân thiện, hòa nhã dễ gần, cũng không có chán ghét cô.
Lão phu nhân nắm lấy tay Quý Tinh Diêu, đôi mắt cơ trí đã được rèn giũa qua năm tháng cẩn thận nhìn Quý Tinh Diêu, ngẩn ra, “Ta nhìn con có chút quen mắt.”
Lão phu nhân lại nghĩ một chút, “Bạch Mộng Hàm là gì của con?”
Quý Tinh Diêu cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng mà ở đâu nghe được thì lại không nhớ ra, chỉ lắc lắc đầu, “Con không quen.”
“Con là cô nhi.”
Lão phu nhân nghe vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng, “Con năm nay bao nhiêu tuổi?”
Bởi vì trên người lão phu nhân cũng không có ác ý, chỉ là câu hỏi đơn thuần Quý Tinh Diêu liền trả lời, “Năm nay 22 tuổi ạ.”
Lão phu nhân không biết là nghĩ đến cái gì, cười một cái, chỉ nói, “Kiêu Kiêu thường nhắc đến con, cuối cùng thì cũng được gặp con rồi.”
Nhắc đên Hạ Kiêu, Quý Tinh Diêu vội vàng hỏi, “Phu nhân, Hạ Kiêu vẫn ổn chứ ạ?”
Lão phu nhân đáp: “Thằng bé không có chuyện gì, ba nó chỉ có mình nó là con, làm sao sẽ để xảy ra chuyện gì.”
Quý Tinh Diêu nghe bà nói như vậy, lúc này mới yên tâm.
Lão phu nhân vỗ vỗ tay Quý Tinh Diêu, “Cô bé cùng ta nói chuyện, Kiêu Kiêu hàng năm không mấy khi về nhà, nhà này quạnh quẽ lắm.”
Quý Tinh Diêu có chút lo lắng hướng về phía thư phòng ông nhìn, nôn nóng hỏi, “Phu nhân, Hạ Kiêu với lão tiên sinh có phải hay không có mâu thuẫn, anh ấy vừa mới đến thư phòng, lão tiên sinh liền không cho con ở lại đó, Hạ Kiêu có thể hay không sẽ lại nháo lên?”
Lão phu nhân thần sắc lại rất bình tĩnh, tựa như ông và Hạ Kiêu dù có nháo loạn lên cũng không quan trọng, bà khẽ cười nhàn nhạt, “Giữa ba con với nhau còn có thể xảy ra mâu thuẫn gì được chứ? Đứa nhỏ kia chỉ là vì ta mà bất bình thôi.”
Lời này làm Quý Tinh Diêu như rơi vào sương mù, không nghe hiểu chút gì, nhưng nhìn lão phu nhân cũng không có chút lo lắng, cô cũng chỉ có thể nhẫn nại cùng nói chuyện phiếm với phu nhân, có lẽ là cô quá lo lắng đi.
Không khí trong thư phòng bên này, còn tệ hơn so với trong tưởng tượng của Quý Tinh Diêu.
Ba con hai người vừa mới cãi vã một trận, sắc mặt đều trầm đen, khí áp thư phòng thấp đến dọa người.
Hai người cứ như vậy giằng co, còn không đợi có người chịu thỏa hiệp, cửa thư phòng lần nữa lại bị quản gia gõ mở.
Quản gia tiến vào trong lòng cũng thật là mang áp lực rất lớn, nhưng ông cũng không có cách nào khác, thân phận vị khách này không bình thường, ông cũng không thể không vào thông báo.
“Ông chủ, cậu chủ, ông Chu và cậu Chu đến.”
Hạ Kiêu sắc mặt thâm trầm nhìn về phía lão già nhà mình, không biết ông gọi cha con Chu gia tới để làm gì.
Không nghĩ tới Hạ Bác Hồng cũng có chút kỳ lạ, “Có nói tới làm gì không?”
Quản gia lắc lắc đầu, “Không có.”
Hạ Bác Hồng trầm ngâm một lát, “Để họ vào đi.”
Nói xong Hạ Bác Hồng liền nhìn con trai đang đứng bên cạnh, “Con vẫn còn muốn ở chỗ này bôi tro trát trấu sao?”
Hạ Kiêu nghe những lời này, ngược lại không đi, anh đi đến ngồi xuống sofa, “Làm sao, còn có người con không được gặp, có đồ con không được xem sao?”
Rất nhanh ba con Chu gia tiến vào, Chu Trọng Nguy đi phía trước chào hỏi, “Hạ lão.”
Hạ Bác Hồng từ trên ghế lớn đứng lên, dẫn Chu Trọng Nguy đến trên sofa ngồi, “Tới đây.”
Hạ Kiêu một chân dù bó thạch cao, nhưng vẫn đứng được bằng một chân, kêu Chu Trọng Nguy một tiếng chú Chu, lại khẽ nhếch cằm về Chu Thời Tranh ở phía sau.
Ba con Chu gia nhìn tên tiểu tử Hạ Kiêu này, tâm tình có chút phức tạp.
Ai có thể ngờ đến con gái bảo bối/ em gái lại ở bên cạnh tên tiểu tử này, vốn dĩ cảm thấy tên tiểu bối/ anh em này cũng không tệ lắm, bây giờ nhìn thế nào lại cũng thấy không thuận mắt, con gái/ em gái còn chưa đón về nhà, đã bị tên tiểu tử thúi này bắt cóc rồi, dù là ai thì cũng đều cảm thấy chua xót đi.
Hạ Kiêu không phát hiện ra thái độ của ba con Chu gia đối với anh không giống trước, đi theo ngồi xuống, muốn biết hai người này đến đây để làm gì?
Hạ Bác Hồng cũng thực muốn biết: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Trọng Nguy hít một hơi thật sâu, nói: “Mấy ngày trước, tôi vừa tìm được con gái của mình rồi.”
Hạ Bác Hồng cũng biết chuyện này, cũng đã qua mười mấy năm rồi, ai cũng đều nghĩ sẽ không tìm được, không nghĩ tới vẫn còn có thể tìm thấy, “Đây là tin tốt nha, làm sao vậy hay là có chuyện gì khó xử?”
Chu Trọng Nguy lắc đầu, “Không có, tôi là muốn đón con bé về nhà.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Kiêu ở bên cạnh nghe không hiểu, “Vậy chú Chu chú như nào còn không mau đi đi?”
Chu Trọng Nguy một lời khó nói hết mà liếc mắt nhìn Hạ Kiêu một cái, rồi mới nhìn Hạ Bác Hồng giải thích, “Con gái của tôi chính là cô gái vừa mới đi vào đây….”
Chu Trọng Nguy khó khăn mà nói ra tên cô, “Quý, Tinh, Diêu.”
Lời vừa dứt, Hạ Kiêu cả người đều ngây ngẩn.
Hạ Bác Hồng cũng nhướng mày, sau một lúc lâu mới bật cười thành tiếng, nhìn Chu Trọng Nguy một cái, “Tôi còn nói anh làm sao lại đến thăm cũng không có gọi báo trước một tiếng liền vội vàng đến đây? Làm sao? Sợ tôi bắt nạt con gái của anh à?”
Chu Trọng Nguy không nói gì, chỉ cười cười, ông thật ra hiện tại vẫn rất khẩn trương, căng thẳng đến mức tay đều đổ mồ hôi lạnh, “Hạ lão, tôi muốn đón con bé về.”
Hạ Bác Hồng hừ lạnh một tiếng, kêu quản gia đi gọi Quý Tinh Diêu đến.
Hạ Bác Hồng quay đầu nhìn con trai mình vẫn còn đang ngốc nghếch nhìn ba con Chu gia, lại nhìn về phía ba con Chu gia cũng đang nhìn con trai mình với ánh mắt mơ hồ có chút ghét bỏ, lại cảm thấy như đang tức giận. Làm sao vậy? Con của ông không xứng với cô gái nhỏ kia sao?
Quý Tinh Diêu và Hạ lão phu nhân nói chuyện một lúc, cũng từ từ thả lỏng người, chú chó nhật ngoan hiền mà nằm dưới chân Quý Tinh Diêu và Hạ lão phu nhân cái đuôi lắc qua lắc lại cọ cọ cẳng chân Quý Tinh Diêu bộ dạng vừa lười biếng mà lại đáng yêu.
Quý Tinh Diêu lúc này mới dám nói ra thắc mắc trong lòng, “Ngài không phản đối con và Hạ Kiêu ở bên nhau sao?”
Lão phu nhân lắc lắc đầu.
Quý Tinh Diêu lại liếc mắt nhìn về phía thư phòng, “Nhưng bộ dáng lão tiên sinh giống như phản đối chúng con.”
Lão phu nhân lại nói, “Ông ấy mới không quản chuyện này.”
Quý Tinh Diêu hoang mang, “Hả?”
Lão phu nhân cười, “Hai ba con họ không hợp nhau.”
“Ông ấy thật ra là vì ta sinh bệnh, muốn lấy cớ lừa Kiêu Kiêu về nên mới nói muốn thằng bé đi xem mắt, thật ra là giả, ông ấy nào có biết nhà nào có con gái, con gái nhà nào phù hợp đâu? Ông ấy mới không quản chuyện này, chỉ có điều Hạ Kiêu đã rời nhà nhiều năm như vậy, ông ấy muốn tìm một cái cớ để khiến Hạ Kiêu cúi đầu thôi.”
Quý Tinh Diêu sửng sốt, cho nên Hạ lão tiên sinh cũng không phải là thật lòng phản đối cô và Hạ Kiêu ở bên nhau?
Kia…vậy cô xông vào cửa? Mặt Quý Tinh Diêu thoáng chốc biến đỏ.
Lão phu nhân cười nói, “Nhìn con nhát gan thế này, không nghĩ tới còn liều lĩnh như vậy. Sự mạnh dạn này của con, ta ngược lại rất thích.”
Quý Tinh Diêu có chút ngượng ngùng, “Nhưng mà phương thức của Hạ lão tiên sinh, có phải hay không quá…”
Lão phu nhân nói, “Thằng bé nếu như nghe lời khuyên, nào có cần phải náo loạn thành như vậy?”
Nói đến đây, quản gia cũng vừa vặn đi tới.
Quý Tinh Diêu đứng ở bên cạnh, “Phu nhân, con đi trước ạ.”
Lão phu nhân cũng đứng lên theo, “Ta đi cùng con qua đó.”
Hai người cùng nhau đi đến đại sảnh trước thư phòng, cửa vừa bị đẩy ra, Quý Tinh Diêu nhìn thấy đầu tiên là Hạ Kiêu đang ngồi trên ghế sofa, anh giống như gầy đi rồi, trên chân cũng bó thạch cao.
Quý Tinh Diêu hốc mắt đỏ lên, thiếu chút nữa ủy khuất bật khóc, chân của anh thực sự là bị thương.
Nhưng mà ngay sau đó, Quý Tinh Diêu lại nhìn thấy bên cạnh có thêm hai người, ba con Chu gia.
Tầm mắt Quý Tinh Diêu rơi vào trên người Chu Trọng Nguy, có chút kinh ngạc, “Chú Chu.”
Quý Tinh Diêu vừa tiến vào, Chu Trọng Nguy và Chu Thời Tranh cũng đứng lên theo, tầm mắt hai người thẳng thừng dừng trên người Quý Tinh Diêu, hốc mắt có chút hồng.
Chu Trọng Nguy run run vẫy tay với Quý Tinh Diêu, “Đứa nhỏ, đến đây đi.”
Qúy Tinh Diêu sững sờ nhìn Hạ Kiêu lại nhìn Hạ lão tiên sinh, có chút không hiểu rõ tình hình, nhưng mà vẫn đi đến bên người Chu Trọng Nguy, “Chú Chu?”
Chu Trọng Nguy hốc mắt đã đỏ bừng, phủ kín một tầng nước, ông nỗ lực để mặt mình ôn hòa nhất, thanh âm khàn khàn lên tiếng, “Đứa nhỏ, ta là ba của con.”
…Ba…
Đầu óc Quý Tinh Diêu vang vang nổ ong ong, theo bản năng lùi về sau một bước, liền dán vào trên người ai đó.
Không biết từ lúc nào, Hạ Kiêu đã kéo cái chân bị gãy đi đến phía sau Qúy Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu theo bản năng cầm lấy tay anh, miễn cưỡng cười một cái nhưng lại không mang nổi ý cười, “Chú à, chú là đang đùa cái gì vậy?”
Cô không thích trò đùa như vậy.
Chu Trọng Nguy không dám tiến lên, chỉ đành giải thích, “Đứa nhỏ đừng sợ, ta nói là sự thật.”
Vì để tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của mình, Chu Trọng Nguy cố nén lại sự chua xót, nói: “Không tin con hỏi Hạ Kiêu đi.”
Hạ Kiêu chắc chắn là người mà Quý Tinh Diêu tin tưởng nhất.
Quý Tinh Diêu quay đầu nhìn Hạ Kiêu, Hạ Kiêu gật đầu, đưa cho cô một tờ báo cáo xét nghiệm ADN.
Quý Tinh Diêu ngơ ngác nhận lấy tờ báo cáo, nhìn kết quả giám định phía trên, trong mắt từ từ ngưng đọng một tầng hơi nước.
“Tách.”
Một giọt nước mắt rơi xuống trên tờ xét nghiệm.
Chu Trọng Nguy nhìn thấy con gái cầm giấy xét nghiệm mà khóc, trong lòng như bị đâm mạnh một đao sau đó ở miệng vết thương lại không ngừng khuấy đảo. Ông đau đến mức đầu ngón tay đều không nhịn được mà run rẩy, nỗ lực ổn định âm thanh, vươn tay với Quý Tinh Diêu, “Đứa nhỏ, lại đây với ba nào.”
Quý Tinh Diêu ngơ ngác nhìn bàn tay Chu Trọng Nguy, nhưng lại đột nhiên lùi về phía sau, trốn ở sau lưng Hạ Kiêu.
Quý Tinh Diêu nắm chặt tay Hạ Kiêu, mặt đều chôn sau lưng anh yên lặng rơi lệ.
Không có đứa trẻ mồ côi nào không thắc mắc về thân thế chính mình, chắc có lẽ mỗi một đứa trẻ đều đã trăm ngàn lần tưởng tượng đến cảnh ba mẹ sẽ giống như thiên thần đột ngột xuất hiện ở trước mặt chúng, đưa chúng đi khỏi cô nhi viện.
Ngay từ khi hiểu chuyện, tất cả những đứa trẻ mồ côi đều có một khúc mắt không được lý giải, đó là tại sao ba mẹ chúng lại bỏ rơi chúng, tại sao chúng lại trở thành trẻ mồ côi.
Trên thế giới này có hàng ngàn lý do khiến những đứa trẻ thành trẻ mồ côi, có thể là cố ý vứt bỏ, có thể là không may thất lạc, nhưng có lẽ trong tiềm thức tất cả những đứa trẻ mồ côi đều sẽ tôn vinh những nguyên nhân kia lên vì chính nghĩa.
Nhưng thực sự đằng sau đó có bao nhiêu phần trăm là chính đáng chứ?
Có lẽ tuy bọn họ tự lừa mình dối người, ba mẹ của chúng cũng bất đắc dĩ, không có cách nào khác nhưng đáy lòng lại luôn có một thanh âm khó có thể che giấu: Ba mẹ là cố tình vứt bỏ chúng.
Quý Tinh Diêu đã rất nhiều năm rất nhiều năm không cố đi tìm thân thế của chính mình, cô đã qua cái tuổi còn cần ba mẹ ở bên, cô đã chấp nhận sống với thân phận là một đứa trẻ mồ côi suốt đời này.
Lúc này, người nhà lại đột nhiên tìm cô, cô đầu tiên là kinh hỉ, nhưng sau đó trong tiềm thức lại là phản kháng.
Hiện tại mới tìm được cô, còn có ích lợi gì chứ?
Cô đã quen với cuộc sống sinh hoạt hiện tại, giờ lại bắt cô phải đi hòa nhập với một gia đình xa lạ, đối mặt với mấy người chưa từng ở chung, cô sẽ còn phải đối mặt với cái gì tiếp theo đây?
Quan trọng chính là, họ vì sao lại vứt bỏ cô?
Quý Tinh Diêu có chút chùn bước.
Cô phát hiện thực ra ngoại trừ kinh hỉ, kỳ vọng, cô cũng có chút oán giận, con người đúng là lòng tham vô hạn, trước khi tìm được người nhà, chỉ cần không phải là cố tình vứt bỏ đều có thể, nhưng hiện tại dù là bất cẩn thất lạc lại cũng không thể chấp nhận.
Quý Tinh Diêu vẫn luôn trốn khiến Chu Trọng Nguy đau đớn, thanh âm khàn khàn vang lên, “Đứa nhỏ, con có phải hay không vẫn còn oán trách ba lâu như vậy mới tìm được con.”
Qúy Tinh Diêu khẽ nức nở một tiếng.
Chu Trọng Nguy đỏ mắt, “Ba luôn tìm con trong suốt 17 năm qua, từ trước tới nay ba chưa từng muốn bỏ rơi con.”
Qúy Tinh Diêu khẽ run lên, một lúc sau, mới từ sau lưng Hạ Kiêu ngó đầu ra, hồng mắt nhìn Chu Trọng Nguy.
Là thật sao, người nhà cô thực sự không có vứt bỏ cô, vẫn luôn một mực tìm kiếm cô sao?
Hạ Kiêu duỗi tay xoa xoa đầu Quý Tinh Diêu, nhẹ giọng nói, “Là thật, anh biết, những năm này, chú Chu vẫn luôn tìm kiếm em.”
Quý Tinh Diêu nhìn Hạ Kiêu môt cái, ánh mắt này, tựa như muốn từ trong mắt anh xác thực, cô từ từ đứng sang một bên, nhìn Chu Trọng Nguy hai mắt đỏ tía, trong lòng cực kỳ chua xót.
Quý Tinh Diêu chậm rãi đi đến trước người Chu Trọng Nguy, thanh âm nghẹn ngào, nức nở, “Con, con bị lạc như thế nào?”
Chu Trọng Nguy thanh âm nghẹn ngào, “Là ngoài ý muốn.”
“Mẹ con dẫn con ra ngoài chơi, bất ngờ gặp tai nạn xe, mẹ con cũng vì đó mà….Trong đám đông hỗn loạn, con bị đám buôn người bắt đi.”
Quý Tinh Diêu từng hạt từng hạt lớn nước mắt chảy xuống, “Mẹ đã mất rồi sao?”
Chu Trọng Nguy không nói gì, hô hấp tựa như cũng đau.
Quý Tinh Diêu chỉ cho rằng lạc mất đứa bé thôi, trong nhà rõ ràng vẫn còn một đứa bé nữa, sẽ không có ảnh hưởng gì lớn, không nghĩ đến thế nhưng lại là một bi kịch khiến tan nát cả một gia đình.
Chu Trọng Nguy thử thăm dò sờ sờ đầu Quý Tinh Diêu, Quý Tinh Diêu cũng không trốn, chỉ cúi đầu khóc.
Chu Trọng Nguy nhẹ giọng dỗ, “Cùng ba về nhà có được không, phòng của con ba vẫn luôn giữ lại, ba và anh con vẫn luôn chờ một ngày đón con trở về.”
Quý Tinh Diêu nhìn Chu Trọng Nguy rồi lại nhìn Chu Thời Tranh, cô vẫn theo bản năng lùi về sau một bước, cô còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
Bởi vì một bước lùi lại này của Qúy Tinh Diêu, không khí trong phòng lại lâm vào bế tắc, cũng may lúc này Hạ lão phu nhân đi tới hòa giải, “Trọng Nguy, tin tức bất ngờ như vậy, đứa nhỏ này còn chưa có chuẩn bị tốt, anh cũng đừng vội, không bằng để con bé ở chỗ này một đêm, tôi sẽ chăm sóc con bé. Hai ngày nay các anh tới đây, để con bé từ từ làm quen, chờ quen thuộc rồi trở về cũng không muộn.”
Lão phu nhân nắm tay Quý Tinh Diêu, sờ sờ đầu cô, “Có được hay không?”
Quý Tinh Diêu nước mắt lưng tròng nhìn lão phu nhân, không từ chối.
Chu Trọng Nguy cũng biết việc này đột ngột như vậy, Quý Tinh Diêu sợ là chưa có chuẩn bị, đột nhiên bắt cô đi đến một hoàn cảnh xa lạ, không thể tránh khỏi sợ hãi, Hạ lão phu nhân dù sao cũng là phụ nữ lại từng chăm sóc qua trẻ nhỏ, để con bé ở chỗ bà trước từ từ tiếp nhận là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là, Chu Trọng Nguy nhìn về phía Hạ Kiêu, ít nhiều cũng có chút tư vị không vui, nhưng mà cuối cùng Chu Trọng Nguy vẫn đồng ý, “Được, làm phiền rồi.”
Nói rồi Chu Trọng Nguy nhìn về phía Quý Tinh Diêu, “Con à con trước tiên cứ ở lại đây, chiều mai ba lại đến đón con đi ăn cơm có được không?”
Qúy Tinh Diêu nghĩ nghĩ rồi gật đầu.