Tôi Là Âm Dương Sư - Trang 2
Chương 6: C6: Ướt át
Nhưng Từ Phượng lại nằm cuộn lại trong lồ ng ngực tôi, loại cảm giác này khiến cho máu nóng toàn thân tôi sôi trào, giống như một núi lửa hoạt động ngầm rất lâu rồi muốn phun trào ra.
Tôi xấu hổ tới mức không dám cử động một chút nào, có lẽ là phát hiện tôi năm cứng ngắc, Từ Phượng nhẹ giọng nói: “Trần Tùng, chị không có ý gì khác, chị rất sợ giấc mộng kia.”
Nghe Từ Phượng nói như vậy tôi dần dần bình tĩnh lại, trong phòng vô cùng yên tĩnh, tôi và cô ấy có thể nghe được hô hấp của đối phương, rất nhanh sau đó cô ấy đã phát hiện ra hô hấp đồn dập của tôi.
Sau khi yên tâm, Từ Phượng cũng thấy hơi ngượng ngùng, thế nên cô ấy xoay. lưng lại phía tôi.
Nhưng xoay người xong mông của Từ Phượng lại đụng phải nơi đó của tôi, toàn thân tôi run lên, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra những hình ảnh trẻ em không nên nhìn.
Tôi chưa từng chạm vào người khác phái, chớ nói chỉ là nằm sát gần trên giường như thế, thân thể lập tức có phản ứng, toàn bộ th@n dưới căng chặt, không kìm được muốn phá trời mà ra.
Tôi nhẹ nhàng nhúc nhích, thân thể Từ Phượng run lên, lúc này cô ấy mới ý thức được tôi là con trai, giấy dụa muốn tránh ra, nhưng hai tay tôi lại ôm chặt lấy cô ấy trong vô thức.
Bỗng nhiên, trong phòng vang lên tiếng gió thổi, bấy giờ tôi đã không còn rảnh để đi kiêng dè những thứ đó nữa, ngược lại, Từ Phượng vốn đang giấy dụa lại chợt nằm im bất động.
'Từ Phượng mặc áo ngủ rất mỏng, hai tay tôi tham lam sờ s0ạng, cho tới khi có tiếng khóc nho nhỏ vang lên, tôi mới như bị sét đánh dừng tay lại, đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt.
Lúc này tay tôi thậm chí đã tới dưới bụng của Từ Phượng, tôi nhanh như chớp rút hai tay về, luôn miệng xin lỗi tôi không cố ý, muốn đứng dậy rời khỏi cái giường này.
Nào biết được Từ Phượng đột nhiên nắm lấy tay tôi, run rẩy nói: “Đừng nhúc nhích, cậu không nghe thấy tiếng gió bên ngoài sao?”
“Gió?”
Tôi hơi sửng sốt, vô ý thức nói: “Chỉ là có gió mà thôi, thế mà chị lại sợ thành thế này à?”
“Cậu... Cửa sổ thì đóng chặt, sao trong phòng lại có thể có tiếng gió được?” Từ Phượng vẫn nói nhỏ như cũ.
'Tôi nghe vậy xong chợt nảy mình, lúc ấy tôi mới phản ứng được, căn phòng ngủ này của tôi đóng kín cửa sổ, mà bây giờ trong phòng lại có gió?
Chẳng lẽ thực sự có vật kia?
Tôi hơi nhíu mày, tôi lập tức nghĩ tới lời ông nội từng nói, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, bình thường quỷ không có cách nào để trực tiếp giết người, chỉ có thể dọa người, để cho người đó sinh ra ảo giác, rồi tự mình giết chính mình.
Nghĩ tới đây, tôi lạnh nhạt nói với Từ Phượng: “Đừng sợ, coi như thật sự có cái gì, tôi đuổi nó đi là được.”
Tôi cố gắng tự ổn định mình, sau đó rời giường bật đèn, một loạt động tác vô cùng lưu loát liền mạch.
Chẳng qua là tôi vừa liếc ra cửa sổ, thì thấy cửa sổ đã mở ra từ lúc nào, gió từ bên ngoài thổi vào, màn cửa nhẹ nhàng rung động.
“Không có việc gì, cửa sổ mở ra thôi.”
Tôi nói với Từ Phượng đang nằm trong chăn chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, rồi đi đóng cửa sổ lại, gió cũng ngừng thổi vào phòng.
Gian phòng lại yên tĩnh một lần nữa, bây giờ đến lượt tôi lúng túng, nghĩ vừa nãy suýt nữa mình đã phạm tội, tôi hơi ngượng ngùng nhìn Từ Phượng: “Chị Từ, nếu không thì tôi ra ghế sô-pha ngủ?”
Từ Phượng không trả lời.
Tôi cho răng cô ấy đã đồng ý, thế nên đi ra ngoài, nhưng tôi vừa muốn mở cửa, Từ Phượng bỗng kêu: “Em trai Trần Tùng, chị rất sợ, vẫn nên... nằm chung đi.”
Nghe Từ Phượng nói như vậy, trong đầu tôi không khỏi lại hiện ra những cảnh tượng vừa nấy, tôi lúng túng nói với cô ấy: “Chị Từ, dù sao tôi cũng là con trai, tôi sợ tôi không kiềm chế được.”
'Từ Phượng cắn răng, ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, nghiêm túc nói: “Nếu không... Cậu chấp nhận ngủ dưới đất cạnh giường một đêm?”
Nhìn ánh mắt của Từ Phượng, cuối cùng tôi vẫn đồng ý, chỉ chốc lát sau Từ Phượng đã ngủ thiếp đi, nghe hô hấp đều đều của cô ấy, tôi lắc đầu.
Người phụ nữ này, thực sự yên tâm với tôi!
Bởi vì không tắt đèn, tôi có thể thấy rõ được vẻ đẹp khiến người khác phạm tội của Từ Phượng, nghĩ lại sự tình cờ ướt át trong chăn vừa nãy, đũng qu@n của tôi tràn đầy sát khí.
Ngày thứ hai tỉnh dậy tôi phát hiện ra một điều khiến tôi rất khó chịu.
Tôi “ra”!
Cũng may là Từ Phượng ngủ say, tôi lặng lế đi vào phòng vệ sinh dọn dẹp một chút rồi tắm rửa, lúc đi ra, Từ Phượng đã chuẩn bị xong hết bữa sáng.
“Đói bụng không? Ăn cơm đi, ăn xong thì chúng ta tới công trường.” Từ Phượng dịu dàng xới cơm cho tôi.
Cơm nước xong xuôi, tôi ngồi xe của Từ Phượng đi thẳng tới công trường.
Trên đường đi, tôi thấy khí sắc của cô ấy có vẻ tốt, hơi ngạc nhiên hỏi: “Chị Từ, hôm qua chị không nằm mơ sao?”
“Không có.” Từ Phượng lắc đầu, thấy tôi há hốc mồm, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Sông Hồng là một con sông lớn ở ngoại thành, cả khu dân cư ở đó đều được nuôi sống nhờ nước sông Hồng, chúng tôi tới địa điểm mà công ty của Từ
Phượng làm việc, nhìn mặt sông nhẹ nhàng trôi, tôi rơi vào im lặng.
Người khác không nhìn thấy, nhưng tôi mơ hồ thấy được, toàn bộ mặt sông bị bao phủ bởi một lớp khí đen ảm đạm.
Khí đen kia chính là âm khí, cha tôi bị âm khí gây thương tích, cho nên tôi mới chạy tới đây để tìm thuốc chữa.
Nơi này xuất hiện âm khí, có thể mở ra con đường đi tới m Ti, mà vớt xác ở nơi như thế này, độ khó vô cùng cao.
“Công nhân đó rơi vào con sông này?” Tôi hỏi Từ Phượng.
'Từ Phượng gật nhẹ đầu, nói: “Trần Tùng, cần gì cứ nói với chị, chỉ cần có thể giải quyết việc này, bao nhiêu tiền cũng đáng.”
“Chị Từ, chuyện này rất phiền phức, chị chuẩn bị cho tôi năm nén hương và ba xấp tiền âm phủ trước, nhớ phải là loại tiền âm phủ cũ.” Vẻ mặt tôi nghiêm túc.
Từ Phượng làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã tìm được đồ tôi cần, tôi cầm những thứ đó ra bờ sông, sau đó nhóm lửa đốt.
Ai ngờ, tiền âm phủ mới đốt được một nửa thì bị một cơn gió kỳ lạ dập tắt, sau khi nén hương tắt, nén thứ ba dài hơn một chút, hai nén kia thì ngắn rất nhanh.
Nhìn thấy tình huống này, trong lòng tôi run lên, một lúc lâu không nói gì, Từ Phượng thấy tôi đang ngẩn người, không nhịn được mà hỏi: “Trần Tùng, sao rồi?”
“Chị, cái xác này tôi không vớt được, rất xin lỗi.”
Tôi áy náy nhìn về phía Từ Phượng, tôi đốt tiền âm phủ này cho các vong linh dưới sông, bây giờ mới đốt được một nửa đã bị dập tắt, nói rõ ràng vong linh dưới sông không chịu nhận.
Chuyện tối kị nhất khi đốt hương đã xảy ra, đây là vong linh dưới sông đang cảnh cáo tôi.
'Từ Phượng thấy mặt tôi trắng nhợt đi, vội vàng nắm tay tôi nói: “Trần Tùng, bất kể thế nào cậu cũng phải giúp chị!”
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Từ Phượng, tôi thực sự không đành lòng từ chối cô ấy, đành nói: “Chị đừng vội, tôi lại nghĩ cách khác.”
Nhìn khí đen lượn lờ trên mặt sông, tôi nói với Từ Phượng: “Chị Từ, người công nhân kia rơi xuống như thế nào? Chị phải nói rõ ràng tất cả cho tôi.”
Từ Phượng nhăn mày lại, im lặng một lát, rồi bảo những vệ sĩ đứng bên cạnh: “Các người đi ra bên kia trông coi, đừng để ai tới gần nơi này.”
Mấy vệ sĩ kia hơi không tình nguyện, nhưng ngại sự uy nghiêm của Từ Phượng, nên vẫn đi ra chỗ khác trông chừng.
Lúc này Từ Phượng mới nhỏ giọng nói với tôi: “Trần Tùng, thực ra người công nhân kia không rơi xuống sông, mà là... Bị nước sông tràn lên bờ cuốn xuống.”