Tôi Là Âm Dương Sư - Trang 2
Chương 4: C4: Máu chó mực
Tôi nhìn ông nội mình, nói: “Ông nội, xem ra là hôm qua cha cháu bị cảm lạnh vì ngâm nước rồi, cháu đi tìm bác Trương nhờ bác ấy lái xe đưa cha cháu đi bệnh viện.”
“Cảm lạnh cái đầu mi, mi quên là cha mi vẫn luôn kiếm cơm dưới nước à, kể cả đụng phải nước Đông Thiên Hạ cũng chẳng có việc gì.” Ông nội tôi bực bội quát tôi.
Mặt tôi tái đi, hỏi: “Ông nội, thế cha cháu đang bị làm sao?”
“Haiz, phiền quá, mi mau đi mua một con chó mực lông đen nhánh về đây, nhất định phải nhanh chóng trở về trước khi mặt trời lặn, nếu không thì cái mạng này của cha mi, sợ là không giữ nổi.” Ông nội thở dài.
Tôi nghe lời ông nội, vội vội vàng vàng đi ra ngoài mua chó, chung quanh thôn có rất nhiều người nuôi chó, nhưng rất hiếm gặp con nào có màu lông đen nhánh, tôi đi tìm mấy tiếng đồng hồ mới mua được một con, thấy không còn nhiều thời gian, tôi nhanh chóng chạy về nhà.
Lúc tôi về tới nơi, ông nội đang bắc một cái bếp ở ngoài sân, trên bếp đặt một cái nồi sắt rất lớn, bên trong nồi sắt là một cái thùng chưng bánh.
Ông nội còn chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, nhưng tôi vừa muốn ăn, đã bị ông nội đánh cho một cái vào tay, ông cho con chó mực mà tôi vừa mua về được ăn tất cả chỗ đồ ăn đó.
Tôi vô cùng buồn phiền, con chó mực ăn hết đống đồ ăn trong nháy mắt, sau đó nằm rạp trên đất mà ngủ thiếp đi, thế tôi mới biết trong thức ăn đã bỏ sẵn thuốc mê.
Ông nội chờ tới khi con chó mực kia gục hẳn, mới đi vào trong nhà cầm một con dao mổ lợn sáng loáng, sắc lẹm ra, nhanh tay nhanh chân thọc một phát vào tim của con chó mực, sau đó hứng hết máu của nó đặt vào trong thùng chưng.
Bụng tôi sôi sùng sục lên, không khỏi giận dỗi nói: “Ông nội muốn giết chó thì nói sớm đi, để cháu làm là được rồi, còn uổng phí hết cả bàn thức ăn ngon.”
“Mi thì biết cái gì, ông cũng không cần máu chó mực có oán khí.” Ông nội lườm tôi một cái.
Tôi hơi sửng sốt, ngờ vực hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
“Cháu biết máu chó đen để làm gì không?” Ông nội hỏi tôi.
Tôi đáp: “Máu chó đen có dương khí mạnh, có thể trừ ma diệt quỷ.”
“Đúng vậy, nếu như ông nhìn không nhầm, có lẽ cha cháu đã bị nhiễm âm khí từ Âm Ti lúc xuống nước rồi, máu chó mực thuần dương, âm khí thuần âm, hai thứ tương khắc nhau.” Ông nội nói.
Tôi vẫn thấy mông lung: “Ông nội, cha cháu không xuống Âm Ti, sao có thể bị âm khí gây thương tổn được?”
Trước kia từng được nghe ông nội nói về những chuyện liên quan tới Âm Ti, Âm Ti là thế giới của quỷ hồn, người sống đi tới đó, sẽ bị âm khí gây thương tích, nhẹ thì bị bệnh nặng, nặng thì bỏ mạng.
Chẳng qua là ông nội tôi từng nói, chỉ có những dòng sông rộng lớn mới là con đường thông tới Âm Ti, nhưng đập chứa nước ở đầu tây, cũng không phải là một con sông lớn.
Ông nội nói: “Trước kia quên nói với cháu, bình thường những nơi cực âm có quá nhiều người chết, thì cũng sẽ có cửa vào Âm Ti.”
Trong lòng tôi nhảy lên một cái, chẳng lẽ đã có rất nhiều người chết ở đập nước phía tây?
Dưới sự truy hỏi của tôi, ông nội đã kể đơn giản lại một câu chuyện cũ cho tôi nghe, đập chứa nước ở phía tây ấy, hóa ra từng có rất nhiều người chết.
Mà đều là bé gái!
Những thế hệ mang tư tưởng phong kiến trước kia, trọng nam khinh nữ, đúng vào lúc ấy quốc gia quản lý về việc sinh đẻ này rất nghiêm, nếu đẻ nhiều hơn quy định một đứa, thì sẽ bị phạt một con bò hoặc một con ngựa, thậm chí trưng thu luôn cả nhà ở.
Cho nên rất nhiều người sau khi sinh được con gái, đều ném đứa bé còn đang sống sờ sờ xuống đập nước cho chúng chết chìm.
Chuyện này được ông nội tôi gói gọn trong hai câu nói, nhưng tôi nghe xong lại lạnh cả người, sinh con gái ra rồi đem ném xuống đập chứa nước cho chết chìm, thực sự là vô cùng tàn nhẫn.
“Ông nội, vậy chuyện của Lý Thuyên lần này, có phải là do những oan hồn kia trở về báo thù không?” Tôi nhìn về phía ông nội theo bản năng.
Mặc dù chuyện của Lý Thuyên xem như đã kết thúc, nhưng vài ngày trước đó thực sự rất quái dị.
Ông nội tôi lắc đầu: “Không rõ ràng, nhưng cháu cũng đừng lo lắng, tổ tiên nhà họ Trần chúng ta đều chỉ sinh một con trai nối dõi duy nhất, chưa từng xuất hiện bé gái nào, cũng chưa từng làm loại chuyện này.”
Sau đó, tôi và ông nội trở về chỗ người cha đang bệnh của tôi, ông nội tôi bảo tôi cứ cho thêm nước vào trong nồi sắt, vừa đun nóng vừa khuấy đều lên, sau đó đặt cha tôi vào thùng chưng.
Mặc kệ là máu heo hay máu chó, một khi bị đun nóng dưới nhiệt độ cao hoặc để lâu thì sẽ đông đặc lại, ông nội tôi bảo tôi khống chế nhiệt độ, không cao không thấp, thì công dụng của loại máu chó này có thể kéo dài.
Phương pháp của ông nội thực sự có tác dụng, cha tôi được xông bằng hơi nước bốc lên từ nồi máu chó đang được đun bên dưới, nhiệt độ thân thể đang lạnh như băng từ từ khôi phục lại bình thường.
Chẳng qua là, tinh thần của cha tôi còn chưa được khôi phục như trước, vẫn có dáng vẻ bệnh tật.
Tôi lo lắng hỏi ông nội đang nằm trên ghế tựa: “Ông nội, thế này có thể chữa trị cho cha cháu không?”
“Hẳn là có thể.” Ông nội tôi không chắc chắn lắm.
Rạng sáng ngày thứ hai, toàn bộ số máu chó mực trong nồi đã đông đặc lại, bên trong hơi nước gần như không còn chút khí nào của máu chó mực, tôi nhìn thử một chút, gương mặt cha tôi vẫn có vẻ hơi tái nhợt.
Bỗng nhiên, tôi sửng sốt, lúc tôi đang quan sát cha tôi, phát hiện ra trên trán ông ấy có một ít màu đen.
Tôi vội vàng gọi ông nội sang đây xem, khi ông nội tôi nhìn thấy trán cha tôi đang đen lại, gương mặt mo lập tức tối sầm xuống, rút liền mấy điếu thuốc.
Thấy thế, trái tim tôi như rơi xuống vực sâu.
“Ông nôi, ông nhất định phải mau chóng tìm cách cứu cha cháu!” Tôi khóc nức nở, ngoại trừ ông nội, cha tôi là người thân duy nhất của tôi, tôi không muốn cha xảy ra chuyện gì.
Ông nội càng hút thuốc nhiều hơn, xung quanh phòng toàn là khói thuốc, ông ho khan kịch liệt, dọa tôi sợ tới mức vội vàng giúp ông vỗ lưng điều tiết hơi thở.
“Cháu ở nhà xem xem thế nào, ông ra ngoài tìm cách.” Ông nội đặt tẩu thuốc xuống, dặn dò tôi.
Thấy ông nội đi ra ngoài tôi định đuổi theo, nhưng nhìn cha mình không có ai trông nom, chỉ có thể ở lại dập tắt lửa, nghe ông nội nói canh chừng tới khi mặt trời lặn.
Tôi vô tình ngủ thiếp đi, cho tới tận khi nghe thấy tiếng chó sủa mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra tôi lập tức nhìn về phía cha tôi đang nằm trong thùng chưng, sau đó trái tim lập tức nặng trĩu.
Gương mặt cha đã tím xanh, tôi bước tới xem xét, hô hấp trở nên vô cùng suy yếu, đứt quãng, dọa cho tôi loạng choạng lui về sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.
“Cháu trai, mau đi châm lửa, chậm thêm chút nữa thì cả Chân Thần tiên cũng không cứu được cha mi.” Ông nội vỗ vỗ vai tôi.
Sau đó ông nội đi giết chó, thấy ông pha nước ngâm như thế, tôi thấy hơi tuyệt vọng, thoáng cái đã rơi nước mắt: “Ông nội, cha cháu thực sự sẽ không có việc gì chứ?”
“Đây là chó mực già mười năm, ông phí rất nhiều công sức mới có thể lấy được, lần này hẳn là có thể.” Lần này giọng nói của ông nội kiên định.
Máu chó mực mười năm thực sự có hiệu quả, cha tôi vừa được xông máu xong, màu tím xanh trên mặt bắt đầu mất dần đi mà mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ chốc lát sau đã hồng hào, hô hấp cũng thông thuận.
Nhưng ngay vào lúc tôi đang phấn chấn, phát hiện giữa mi tâm của cha tôi lại biến thành màu đen một lần nữa, cuối cùng ở nơi đó xuất hiện một chấm đen.
Ông nội cũng nhìn thấy tình huống này, không khỏi thở dài yếu ớt, trong nháy mắt dường như già đi mấy tuổi, tóc cũng bạc thêm.
“Ông nội, cha cháu ổn đúng không?” Tôi nhìn chằm chằm ông nội, không biết là đang an ủi ông nội hay tự lừa dối chính mình.
Ông nội của tôi lắc đầu: “Cháu trai, sợ là không cứu sống nổi cha cháu, trừ phi có thể tìm được máu chó mực thuần dương.”
“Cái gì là máu chó đen thuần dương?” Tôi lo lắng hỏi ông nội.
Ông nội tôi cười khổ nói: “Chính là máu của con chó mực chưa từng động đến chó cái, nhưng muốn trị tốt cho cha cháu, tối thiểu phải là máu chó mực thuần dương mười năm tuổi mới có thể.”
Mười năm!
Nghe được câu này của ông nội, trong lòng tôi tuyệt vọng.
Máu chó mực thuần dương mười năm tuổi, xác suất cũng thấp như trúng xổ số vậy.
“Cha, xem ra lần này con không trốn được rồi, sau khi con đi, mong người hãy chăm sóc cho Tiểu Tùng.”
Không biết cha tôi đã tỉnh từ khi nào, gương mặt cha tràn đầy vẻ áy náy.
Ông nội tôi gật nhẹ đầu, hiển nhiên là đã từ bỏ tia hi vọng mong manh cuối cùng.
Ngày thứ hai, ông nội và cha tôi ngồi trong sân đánh cờ, trông hai người đều rất vui vẻ, nhưng tôi cảm giác được, trong sân ngập tràn bầu không khí bi thương và bất đắc dĩ.
Buổi sáng tôi thu dọn một chút, cầm tiền tiêu vặt bình thường để dành được lặng lẽ đi ra ngoài, mặc dù ông nội và cha tôi đều từ bỏ, nhưng tôi vẫn còn ôm hy vọng.
Trong thôn không có máu chó mực thuần dương mười năm tuổi, biết đâu trong nội thành lại có?
Tôi đi học trong nội thành đã nhìn thấy quá nhiều, chó của người nuôi trong nội thành không giống như trong thôn, bọn họ thực sự coi chó như con để nuôi, chính chúng không có cơ hội đi ra ngoài làm loạn, nói không chừng thực sự có con chó độc thân mười năm đấy.
Nhưng mà hình như năm nay tôi phạm phải sao Thái Tuế rồi, vừa mới từ nhà ga ra, chuẩn bị mua ít đồ ăn nhét đầy cái bụng, thì phát hiện ra tiền đã bị đánh cắp.
Số tiền này chính là tiền tiêu vặt tôi dành dụm được để vào nội thành mua chó, bây giờ không còn nữa, tôi nghĩ đến bệnh tình của cha, hồn bay phách lạc lang thang trên đường cái.
Đi cả một ngày, buổi chiều tôi thực sự không đi nổi nữa, mà người thì chẳng có tài năng gì, đành bất lực ngồi xổm trên vỉa hè, không bao lâu sau, tôi bỗng cảm giác được một cơn gió âm thổi qua.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, vừa hay trông thấy một đám người đi ngang qua trước mặt tôi, mà bọn họ thì bảo vệ một cô gái gương mặt tái nhợt kỳ lạ ở giữa.