Tôi Là Âm Dương Sư - Trang 2
Chương 37: C37: Tùy tiện đồng ý
Nhưng hiện tại nếu như không đồng ý, trước mặt sao có thể tùy tiện bỏ qua cho tôi.
Tôi nhớ tới lời của ông nội, trong lòng giống như bị nghẹn lại, ai quản được nhiều như vậy, trong sông Hồng cũng vừa lúc có Bạch Cốt chưa giải quyết được, nếu như đây quả thật là một kiếp trong số mạng của tôi, coi như tôi muốn chạy, cũng chạy không thoát.
Bên tai truyền tới tiếng nước róc rách, xen lẫn trong đó, giống như còn có một chút tiếng vang mà lỗ tai không thể phân biệt được, có chút giống như tiếng người xì xào bàn tán, lại có chút giống người thổi hơi bên cạnh tai. Thổi nhẹ sợi tóc bên tai làm tai có chút ngứa.
“Cô mang thai bao lâu?”
Tôi quay đầu, vừa lúc đối mặt với gương mặt trắng bệch của nữ quỷ kia, tuy nói là trắng bệch, nhưng gương mặt cũng coi như thanh tú.
Biết được quá khứ của nữ quỷ, trong lòng tôi cũng khỏi sinh ra một chút đồng tình, xã hội này, người giống như nữ quỷ này cũng không ít, nhưng phần lớn đều lựa chọn bỏ đứa bé đi. Sau đó bắt đầu cuộc sống mới, nhưng lại không biết, làm như thế không khác gì tạo ra nghiệt duyên.
Có câu nói, không phải là không có quả báo, chỉ là quả báo chưa tới.
“Cậu hỏi là trược khi nhảy cầu?”
“Chính là trước khi nhảy cầu”
Mạnh Nhiên nhẹ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói, “Đã gần sáu tháng, bụng càng lúc càng lớn, tôi thật sự. không chịu được lời bàn tán, cho nên mới..."
“Vậy bây giờ cách lúc cô nhảy cầu mấy tháng?”
Đây là điều tôi lo lằng nhất, từ lời nói của Mạnh Nhiên, tôi cũng đoán được một phần đầu đuôi câu chuyện, nhưng Mạnh Nhiên oan hồn bất tán thì cũng. thôi đi, nhưng cô ấy lại nói thường xuyên nghe thấy lếng khóc của trẻ con.
Thử hỏi một đứa trẻ chưa sinh ra sao có thể cất tiếng khóc?
“Cũng hơn nửa năm."
Lời của Mạnh Nhiên như sấm sét giữa trời quang, lập tức đánh cho tôi giật mình kinh ngạc, tuy rằng từ đầu tôi đã đoán được là khả năng này, thế nhưng khi Mạnh Nhiên nói ra, tôi vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, có thể nhìn ra tâm địa của Mạnh Nhiên cũng không xấu, mà cô ấy biến thành bộ dạng này, hơn phân nửa là có quan hệ với đứa bé trong bụng.
Đứa bé vẫn òn, có lẽ là trước khi chết trong lòng. Mạnh Nhiên vẫn còn oán khí, oán khí đó đần dần tích tự ở thai nhi trong cũng, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạnh Nhiên vẫn bình thản trò chuyện với tôi, nếu như là lệ quỷ bình thường, chỉ sợ đã sớm chém tôi thành muôn mảnh.
Người sau khi chết nếu như bình tâm, sau khi hồn phách rời khỏi cơ thể sẽ đi theo thời gian trôi vào Âm Ti, vào luân hồi, nhưng nếu như trong lòng còn có oán niệm, vậy oán niệm sẽ ngưng tụ lại ở trong thân thể, đa số đều ngưng tụ tại vị trí yết hầu.
Nếu như có thể đánh tan cỗ u uất này, là có thể đi vào luân hồi.
Đây là thứ tôi đọc được ở trong quyển sách của ông nội, không thể nghỉ ngờ. Điều làm Mạnh Nhiên bận tâm không bỏ, chính là đứa bé của mình. Mà con của cô ấy vốn dĩ là sớm được sinh ra, nhưng từ khi cô ấy nhảy xuống sông lúc mang thai cho tới bây giờ, đã sớm hơn một năm.
Đứa bé mới thành hình sẽ không sinh ra oán niệm, huống chỉ bây giờ vẫn còn đang trong bụng mẹ, nhưng oán khí trong cái xác của Mạnh Nhiên nuôi dưỡng đứa bé, hiện tại chỉ sợ đã sớm không phải đứa trẻ bình thường, giống như những đứa trẻ ở đập chứa nước đầu thôn kia, một hai cái căn bản không làm nên sóng gió gì, nhưng nếu như là một đám, vậy thì không phải là vấn đề mà người bình thường có thể giải quyết. ( Truyện được Edit bởi Võ Ảnh Các)
Đột nhiên nhớ tới cha cùng ông nội, trong tim tôi không nhịn được cảm thấy đau thất lại
“Cô đã từng hại người chưa.”
Tôi lạnh lùng mở miệng, cũng may Mạnh Nhiên rất thật thà lắc đầu, lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy thì tốt, tôi có thể giúp cô vớt thi thế, nhưng không phải bây giờ. Tôi căn phải chuẩn bị vài thứ, tối hôm sau, cô lại tới tìm tôi đi.”
Mạnh Nhiên có chút hoảng hốt, tôi nhìn về phía mặt sông Höng. Dưới mặt nước bình tĩnh kia, ai biết chôn dấu bao nhiêu bí mật khong muốn người khác biết đâu.
Tôi muốn rời đi, nhưng Mạnh Nhiên cứ đi theo tôi không rời.