Tôi Là Âm Dương Sư - Trang 2
Chương 34: C34: Biến mất
Suốt cả ngày, tôi cứ ngồi yên tại bên cạnh đập chứa nước như thế. Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi cũng ở bên cạnh tôi. Thôn trưởng cho người đưa thức ăn cho chúng tôi, thế nhưng tôi lại không có chút khẩu vị nào.
Chu Tam quả thật là có bản lĩnh, bây giờ không có người của nhà họ Trần, liền bị thôn trưởng mời đi cùng mọi người tổ chức đám tang cho những thi thể được vớt lên.
Thời điểm trở về buổi tối, quần áo của tôi đã sớm bị phơi khô, vết thương trên mắt cá chân cũng khá hơn rất nhiều. Tôi trực tiếp ngã xuống giường, bên tai nhớ lại lời nói cuối cùng mà ông để lại cho tôi.
“Tiểu Tùng, cái mệnh cách này của cháu rất lạ. Ông vốn không muốn cho cháu đụng vào mấy chuyện thế này, cuối cùng vẫn là ý trời khó tránh. Cháu nhớ kỹ, nếu như đã đụng phải, nhất định phải liều mạng mà làm. Nếu như phá giải được, cháu nhất định sẽ càng có tiền đồ hơn ông nhiều.
Chút tiền đồ này của tôi, quả thật là có chút khóc không ra nước mắt.
Những lời trách móc cùng sự áy náy của tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi thậm chí còn không biết từ khi nào mình đã nhắm mắt lại.
Mãi tới ngày thứ hai, thời điểm Cát Uyển Nhi gọi tôi rời giường ăn cơm, tôi mới nâng thân thể mệt mỏi dậy.
Bên trên bàn ăn, Từ Phượng nói bọn họ phải quay trở về, hỏi tôi có tính toán gì.
Quả thật tôi cũng không biết. Đập chứa nước bên này mặc dù có ông nội cùng cha đồng thời phong ấn, tạm thời sẽ không có chuyện gì. Nhưng còn sông Hồng bên kia? Còn có Huyết Ngư trên cánh tay tôi.
“Cùng nhau trở về đi.” Tôi suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng đáp.
Cơm nước xong xuôi, tôi đi tới phòng của ông nội, đào đất dưới gầm giường của ông ấy lên, đào ra một cái ván gỗ, bên trọng có một cái hộp nhỏ, đều là pháp. khí đạo gia, còn có một bản ghi chép đạo pháp đã cũ
Đây là chuyện cuối cùng mà ông nội nói cho tôi biết, hóa ra ngoại trừ việc vớt xác. Ông thật sự còn là người của đạo gia.
Chỉ là mệnh cách của ông bình thường, coi như cả hai đều biết, nhưng cũng không thể ăn cả hai chén cơm cùng lúc, cho nên thời gian lâu như vậy người trong thông cũng không biết chuyện này. Đây cũng là lần đầu tiên tôi biết chuyện này mặc dù tôi đã ở trong cái nhà này được hơn hai mươi mấy năm.
Thời điểm đi, thôn trưởng tới tiễn nhóm người chúng tôi, thi thể đều đã đem chôn. Thôn trưởng biểu thĩ cả đời này ông ấy nợ nhà họ Trần. Bảo tôi nếu có gì cần thì chỉ cần mở miệng với ông ấy. Tôi chỉ lễ phép. mỉm cười.
Buổi chiều trở lại trong thàn phố, Từ Phượng mời chúng tôi đi tới nhà cô ấy, nhưng tôi từ chối.
Tôi mang theo Cát Uyển Nhi tạm thời tìm nhà trọ ở lại, hiện tại chúng tôi xem như sống nương tựa lẫn nhau, Không muốn lại đi gây thêm phiền phức cho người khác.
Nhưng sau khi đặt hành lý xuống, tôi cũng cảm thấy có chút hối hận. Mới vừa vào cửa đã cảm thấy. nhà trọ này âm lãnh cực kỳ, bên ngoài mặt trời còn chưa xuống núi, hiện tại đang còn là buổi chiều, rõ ràng có chút không thích hợp.
Chỉ là đã giao tiền cho người ta, tôi cũng không đi nhiều lời với người ta nữa. Mang theo Cát Uyển Nhi ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó trở lại nhà trọ nghỉ ngơi.
Ban đêm trước khi rời đi, tôi đem tấm gỗ nhỏ ông nội hay dùng đặt ở bên cạnh gối của Cát Uyến Nhi, để cô ngủ ngon giấc, sau đó mới trở về phòng của mình.
Nhìn hai quyển sách cổ trong vali, một quyển là ông nội cho, một quyến là Cát Lão Đầu cho. Tôi không khỏi thở dài. Cầm lấy quyển sách ông để lại lật ra xem.
Bất trị bất giác, đã tới gần mười hai giờ đêm.
Tôi mới đặt sách xuống tắt đèn đi ngủ, nhưng chỉ mới nằm xuống, lại nghe thấy thanh âm cộp cộp vang lên. Giống như tiếng mưa bên ngoài rơi xuống, tôi dựng lỗ tai lên, thế nhưng thanh âm lai biến mất.