Tôi Là Âm Dương Sư - Trang 2
Chương 2: C2: Không phải người chẳng lẽ là quỷ
*Thi biến: Hiện tượng xác chết có sự thay đổi, trong các truyện linh dị thường là sống lại như cương thi.
Suy nghĩ vừa mới xuất hiện, bỗng một luồng gió kỳ lạ nổi lên, mấy người khiêng quan tài giống như bị say rượu biến thành tửu quỷ*, bước đi lắc lư loạng choạng, quan tài cũng vang lên những tiếng kẽo kẹt.
*Tửu quỷ: Quỷ say rượu.
Sau lưng tất cả mọi người đổ mồ hôi, một trong số những người nhấc quan tài nói: “Mau hỗ trợ, cái quan tài này nặng quá!”
Ở trong thôn chúng tôi, lúc đưa tang có vài điều kiêng kỵ, trên đường khiêng quan tài không được để quan tài rơi xuống đất, nếu không, không chỉ có chủ nhà, mà người đi khiêng quan tài cũng gặp phải chuyện không may theo.
Lập tức có mấy người khỏe mạnh xông tới, nhưng lúc này mấy người đang khiêng quan tài kia đã bị ép tới mức nửa quỳ xuống, người chạy tới giúp cũng suýt nữa bị đè nặng tới mức quỳ xuống đất.
Tất cả mọi người hô: “Nặng quá! Mọi người mau tới giúp!”
Nhưng mà, bây giờ chỉ còn lại tôi và cha tôi.
Tôi nhìn cha tôi một lát, cau mày nói: “Cha, hình như có gì đó là lạ.”
“Con nhìn con gà trống đứng trên quan tài xem.” Cha tôi nói với tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, sau đó thấy con gà trống vốn đang đứng trên quan tài bây giờ đang oằn mình xuống, mà trên lưng gà, mơ hồ có một hình bóng đang ngồi.
Hình ảnh này dọa cho tôi run lẩy bẩy, dường như cái bóng kia cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, cho nên nó chậm rãi xoay lại…
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bờ vai của mình bị xiết chặt, thân thể bay lên, tôi vô thức quay đầu, gặp cha tôi vừa vặn đứng phủi tay, tôi đứng đó vẫn không rõ ông có dở trò gì hay không.
Tôi thề nếu ông không phải cha ruột của tôi, tôi đã đứng đó mắng cho ông một trận rồi.
Tôi cảm giác mình đụng phải thứ gì đó, nhưng khi tôi nhìn lại bốn phía xung quanh, thì chẳng có bất kỳ thứ gì cả.
Lúc này, những người khiêng quan tài vốn đang bị ép tới mức quỳ xuống kia lại có thể nhẹ nhàng nâng quan tài lên, đồng thanh hô to khẩu hiệu, sau đó bước đi như bay.
Cuối cùng đưa Lý Thuyên tới nghĩa trang, mọi người vội vàng đào huyệt mộ, đặt quan tài vào, nhưng mà không dùng bùn đất để trét kín quan tài.
Thì ra Lý Lão Hán đã chuẩn bị xong xi măng từ lâu, đợi sau khi người khiêng quan tài ra về thì ông ta tưới xi măng lên quan tài.
Bận rộn tới quá nửa đêm, rốt cuộc cũng an táng xong cho Lý Thuyên, may mắn là không có gì nguy hiểm, chúng tôi an toàn trở về thôn.
Lúc này tôi mới chậm rãi lấy lại tinh thần từ sự sợ hãi.
Đã ba ngày kể từ khi chôn cất cho Lý Thuyên, trong thôn cũng bình thường trở lại, nhưng tôi lại luôn có cảm giác, chuyện của Lý Thuyên này, vẫn còn chưa kết thúc.
Quả nhiên, ngay vào ngày thứ tư, trong thôn xảy ra chuyện.
Gà của nhà bà Lưu bị mất, sáng sớm bà Lưu đứng ngay trong thôn mà chửi đổng, gom tất cả mười tám đời tổ tông của tên trộm gà vào chửi cùng.
Sau khi tôi bị đánh thức, nghe ngóng một lúc, thì ra từ đêm chôn cất xong cho, gà của nhà bà Lưu đã bắt đầu biến mất.
Mới đầu, bà Lưu cho là gà ra ngoài đi linh tinh chưa về, nên không hề để ý, nhưng liên tục hai ngày liền, gà càng ngày càng ít, lúc này bà Lưu mới đứng ngồi không yên.
Thôn của chúng tôi cũng không lớn, mà rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện kẻ trộm, mọi người bị bà Lưu kéo tới tụ tập lại một chỗ, đề nghị tìm trong thôn lẫn cả ngoài thôn xem sao.
Chuyện này không tìm thì không sao, vào buổi sáng hôm sau, thì có người phát hiện ra xác của lũ gà.
Trải qua một lần xác nhận, không chỉ có gà của nhà bà Lưu, mà còn có cả gà vịt của mấy gia đình khác.
Mà những con gia súc này chết vô cùng kì lạ, thi thể khô quắt, giống như đang sống sờ sờ thì bị hút hết máu dịch bên trong, ở vị trí trái cổ, có hai lỗ máu nhỏ bị đâm xuyên.
Nhìn thấy xác của lũ gà vịt, mọi người chửi mắng, không biết ai đùa ác như thế, chỉ giết gà vịt chứ không ăn, lại ném xác như thế này, dọa người khác chết khiếp.
Vào lúc mọi người còn đang hăng say mắng mỏ bàn luận, thì cha tôi bỗng nhiên lên tiếng: “Không phải người làm.”
“Không phải người chẳng lẽ là quỷ?” Bà Lưu lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm cha tôi và tôi.
“Tôi nghe nói máu gà trừ tà trừ ma, nhà họ Trần các người chuyên môn đụng đến xác chết, mấy con gà này không phải do nhà các người giết đấy chứ?”
Bà Lưu nói như thế, khiến không ít người khó chịu nhìn chằm chằm hai cha con chúng tôi.
Cha tôi nhíu mày, nói: “Chuyện này là do Lý Thuyên làm, nó bị thi biến rồi.”
“Không có khả năng, Trần Ấn ông đừng có nói lung tung, lúc Lý Thuyên nhà tôi được chôn xuống đã dùng xi măng để trét kín quan tài, chuyện này hầu như mọi người trong thôn đều biết.” Vẻ mặt Lý Lão Hán thay đổi.
Mấy người đi canh linh cữu đêm đó cũng đồng ý với Lý Lão Hán, sau đó tất cả sự hờn ghét của mọi người chuyển hết lên đầu hai cha con chúng tôi.
Hiển nhiên, bọn họ đã cho rằng, là cha tôi lấy máu gà để diệt ma quỷ.
Vẻ mặt cha tôi vô cùng khó coi, nói: “Nếu các người không tin, thì bây giờ mọi người đi đào mồ chôn Lý Thuyên lên xem chẳng phải là được rồi à.”
Lý Lão Hán lập tức xắn tay áo lên cao, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn cha tôi: “Đồ chó hoang, mày muốn con trai tao sau khi chết không được yên ổn đúng không? Có tin ông đây cũng đi đào mộ tổ tiên nhà các người lên không?”
“Nếu ông thật sự muốn con trai ông sau khi chết được yên ổn, thì càng phải đi xem cho rõ ràng, thi biến không phải chuyện gì tốt, dương gian không chứa, âm phủ không nhận, hồn phách bị nhốt ở trong thân thể, giống như ngồi tù.” Cha tôi lạnh lùng giải thích.
Vẻ mặt Lý Lão Hán âm u phập phồng, mọi người thấy cha tôi chắc chắn như thế, cũng bắt đầu khuyên Lý Lão Hán, dù sao sau khi Lý Thuyên chết đúng là xảy ra không ít chuyện lạ.
Cuối cùng Lý Lão Hán bất đắc dĩ đồng ý, phí sức lực rất lớn, mới có thể mở được quan tài của Lý Thuyên ra.
Nhìn thấy quan tài trống rỗng, khuôn mặt của tất cả mọi người trở nên trắng bệch.
Quả nhiên, Lý Thuyên bị thi biến!
Tôi cũng đi tới xem, trong quan tài trống rỗng có một cái lỗ, có lẽ sau khi Lý Thuyên bị thi biến đã chui từ lỗ này đi ra ngoài.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng, một loại cảm giác sợ hãi lan tràn, mọi người chưa từng gặp phải hoàn cảnh này, nhưng chưa từng ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, cái thứ xác sống này, là loại chuyên môn đi hút máu.
Bà Lưu run run rẩy rẩy hỏi cha tôi: “Nhà họ Trần các người kiếm cơm từ việc này, giờ chúng ta nên làm gì?”
Tất cả mọi người nhìn về phía cha tôi, giống như tìm được một cái cọc cứu mạng.
Cha tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu: “Ông đây chỉ biết vớt xác thôi, bắt quỷ đánh cương thi thì chẳng hiểu gì cả.”
Nghe thấy cha tôi nói không có cách nào, Lý Lão Hán bỗng nhiên nói: “Tôi chắc là cha ông sẽ hiểu, nếu không anh đại diện mọi người đi xin ý kiến của Trần lão quỷ xem?”
“Đều là do con trai của ông gây ra, muốn đi thi ông tự đi, ông đây nghe nói, súc sinh xác sống không có tính người, thứ đầu tiên muốn ngoạm ăn chính là người thân nhất khi còn sống.” Cha tôi tức giận nói.
Thực ra chỉ có tôi biết, lúc trước cha tôi không nghe lời ông nội mà chạy đi vớt xác của ly, sau đó ông nội tôi vẫn luôn luôn không để ý tới cha, ngày đó chỉ nói hai câu.
Lý Lão Hán sau khi nghe thấy vậy bị dọa cho tái mặt, mặc dù không rõ thực hư của chuyện này, nhưng thà rằng tin là có, cũng không nên tin là không, thế là Lý Lão Hán dẫn đầu, mọi người cùng nhau đi tới nhà tôi.
Lúc tới, ông nội tôi vẫn đang ngồi trong sân tắm nắng hưởng thụ, tay cầm một cái lồ ng chim, đùa nghịch với con vẹt của ông.
“Trần Lão Quỷ, bây giờ thực sự xảy ra chuyện rồi, thằng nhỏ nhà tôi chết còn giày vò, lúc này còn bị thi biến, ông có biện pháp gì để trị nó không?” Lý Lão Hán được mọi người cổ vũ, nhăn nhăn nhó nhó nói rõ mọi chuyện cho ông nội tôi.
Ông nội tôi lườm mọi người một cái, nói ra một câu giống hệt cha tôi từng nói: “Nhà tôi chỉ vớt xác, không bắt quỷ không đánh cương thi.”
Mọi người nghe được lời này của ông nội, ai nấy đều thất vọng.
Chỉ có tôi nhìn ra ông nội tôi không muốn nhúng tay, dù sao ông cũng đã vớt xác nhiều năm, mấy chuyện xác chết vùng dậy này ông vẫn biết rõ ràng.
Sau khi đám người đi về, tôi mới tìm được cơ hội hỏi ông nội.
Ông nội đi vào nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tiểu Tùng, cháu không đi theo cái nghề này, thì sau này cũng đừng hỏi về mấy chuyện này nữa.”
Buổi chiều, không khí sợ hãi trong thôn thế mà lại biến mất, tôi nghe bên ngoài có vẻ khá náo nhiệt, đang muốn ra ngoài xem, thì thấy Lý Lão Hán đã bước vào cổng nhà tôi.
Ông nội của tôi chỉ nhíu nhíu mày, rồi không thèm để ý tới Lý Lão Hán nữa.
Sau đó có một người mập mạp đi tới, mặc quần áo đạo bào, mặt mũi toàn là dầu, sau khi đi vào thì làm một cái lễ với ông nội tôi: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Mặc Đốc Tử có lễ.”
Ông nội tôi cũng đáp lễ ông ta.
Đạo sĩ béo kia nói: “Lão tiên sinh, chuyện ở quý thôn đây, ông thật sự mặc kệ sao?”
“Không quản được.” Ông nội tôi lắc đầu.
Đạo sĩ béo gật nhẹ đầu, nói: “Nếu lão tiên sinh đã không quản được, vậy bần đạo chỉ có thể lo chuyện bao đồng mà làm thay.”
Buổi chiều, đạo sĩ béo lập án thờ để làm phép trong thôn, ban đầu tôi còn định đi xem chuyện hay, nhưng lại bị ông nội ngăn cản.
Mặc dù bình thường ông nội hiền lành, nhưng khi ông nghiêm túc, tôi cũng không có cách nào kháng cự lại được sự uy nghi của ông, chỉ có thể nén tò mò lại không đi tới đó.
Đến ban đêm, trong thôn lại càng thêm náo nhiệt, người của đạo sĩ béo đứng dài từ đầu thôn đến cuối thôn, khua chiêng gõ trống, thi thoảng lại hát lên một hai câu từ cuống họng, vang đến cả trên núi cũng nghe được.
Một đêm trôi qua.
Ngày thứ hai, xảy ra chuyện lớn!