Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa
Chương 23: Tận Hưởng (H)
Trong gian phòng vệ sinh cuối cùng của nhà hàng tình nhân, một cô gái đang ngồi trong nhà vệ sinh, làn váy dài đến đầu gối được vén cao và xếp chồng lên nhau, quần lót đang lủng lẳng bên dưới đầu gối, gần như muốn rơi xuống.
Đôi chân của cô dang rộng trông cực kỳ sắc tình, lộ ra cảnh xuân dâm mỹ ở nơi tư mật, hai ngón tay thon dài vân vê tiểu huyệt ở giữa chân, động tác của cô làm cho mật dịch động tình kia chậm rãi chảy ra từ trong cửa động, gần như tưới ướt cả bàn tay cô.
“Ưm a...Viễn Viễn...Viễn Viễn...”
Lúc động tình khó nhịn, cô không kiểm soát được mà gọi tên người trong lòng, lúc này cô cũng ý thức được đây là một nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào, cho dù cô khóa cửa, cũng không nên làm ra hành vi phóng đãng như vậy.
Tận hưởng khoái cảm đang cao trào, Cố Ninh Du lại mạnh mẽ mắng chửi người...
Mẹ nó muốn điên mất.
Tại sao lại như vậy?
Trước khi nhìn thấy Bùi Tư Viễn, tất cả đều rất bình thường, lúc đó cô vẫn đang tự mãn tưởng tượng rằng bản thân có thể dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, nhưng sau khi lên xe thì mọi chuyện lại không như ý muốn.
Hôm nay Bùi Tư Viễn mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, phối hợp với cà vạt màu đỏ cùng với áo sơ mi trắng không một chút tì vết, chắc anh ấy mới từ công ty trở về, nhìn qua vẫn là vẻ ngoài chững chạc khéo léo như trước, cúc áo sơ mi cài nút trên cùng, che kín toàn bộ cơ thể.
Điều này rất bình thường, không có gì không đúng -- Quần áo anh chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, hết sức chuyên chú lái xe, tất cả những hành động này hết sức bình thường, nhưng rơi vào trong mắt cô lại biến thành sự câu dẫn...
Muốn xé rách bộ âu phục thẳng tắp kia của anh, muốn chạm vào thân thể anh vuốt ve lồng ngực anh, muốn kéo quần tây của anh xuống ngồi lên trên người anh, nhìn thấy bàn tay đang cầm vô lăng của anh, tất cả ảo tưởng trong đầu cô đều là cảnh ngón tay thon dài kia đâm sâu vào trong cơ thể của cô, chơi đùa với cô cho đến khi mật dịch chảy ròng ròng.
Không gian bên trong ô tô quá nhỏ, hơi thở không thể cưỡng lại của Bùi Tư Viễn quấn quanh người cô, tùy ý xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cô, cô lấy cớ quá nóng để hạ cửa sổ xe xuống, Cơn gió nhẹ ùa vào xe cuốn đi tất cả hơi nóng trên mặt, nhưng không hề làm dịu đi sự bồn chồn trong lòng cô.
Sau khi đến nhà hàng, tình trạng này không những không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn, Bùi Tư Viễn lúc ăn cơm rất chậm rãi, động tác cực kỳ tao nhã, nhưng yết hầu của anh di chuyển khi uống nước, đôi môi mỏng của anh mở ra khép lại khi ăn, tất cả những thứ này ở trong mắt cô đều là sự cám dỗ, cô không có tâm tư ăn cơm chút nào, cô chỉ muốn được anh đè xuống dưới thân hôn môi, dùng dương v*t nóng bỏng của anh xuyên qua thân thể của cô giống như ngày hôm qua.
Sợ bản thân mình ngồi lâu thêm nữa sẽ không nhịn được, cô tùy tiện tìm một cái cớ đi vào nhà vệ sinh, bối rối chạy trốn giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy đuổi theo, Bùi Tư Viễn hẳn là không có phát hiện ra sự khác thường của cô, thậm chí không hỏi nhiều thêm một câu nào.
Đôi chân của cô dang rộng trông cực kỳ sắc tình, lộ ra cảnh xuân dâm mỹ ở nơi tư mật, hai ngón tay thon dài vân vê tiểu huyệt ở giữa chân, động tác của cô làm cho mật dịch động tình kia chậm rãi chảy ra từ trong cửa động, gần như tưới ướt cả bàn tay cô.
“Ưm a...Viễn Viễn...Viễn Viễn...”
Lúc động tình khó nhịn, cô không kiểm soát được mà gọi tên người trong lòng, lúc này cô cũng ý thức được đây là một nơi công cộng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào, cho dù cô khóa cửa, cũng không nên làm ra hành vi phóng đãng như vậy.
Tận hưởng khoái cảm đang cao trào, Cố Ninh Du lại mạnh mẽ mắng chửi người...
Mẹ nó muốn điên mất.
Tại sao lại như vậy?
Trước khi nhìn thấy Bùi Tư Viễn, tất cả đều rất bình thường, lúc đó cô vẫn đang tự mãn tưởng tượng rằng bản thân có thể dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, nhưng sau khi lên xe thì mọi chuyện lại không như ý muốn.
Hôm nay Bùi Tư Viễn mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, phối hợp với cà vạt màu đỏ cùng với áo sơ mi trắng không một chút tì vết, chắc anh ấy mới từ công ty trở về, nhìn qua vẫn là vẻ ngoài chững chạc khéo léo như trước, cúc áo sơ mi cài nút trên cùng, che kín toàn bộ cơ thể.
Điều này rất bình thường, không có gì không đúng -- Quần áo anh chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, hết sức chuyên chú lái xe, tất cả những hành động này hết sức bình thường, nhưng rơi vào trong mắt cô lại biến thành sự câu dẫn...
Muốn xé rách bộ âu phục thẳng tắp kia của anh, muốn chạm vào thân thể anh vuốt ve lồng ngực anh, muốn kéo quần tây của anh xuống ngồi lên trên người anh, nhìn thấy bàn tay đang cầm vô lăng của anh, tất cả ảo tưởng trong đầu cô đều là cảnh ngón tay thon dài kia đâm sâu vào trong cơ thể của cô, chơi đùa với cô cho đến khi mật dịch chảy ròng ròng.
Không gian bên trong ô tô quá nhỏ, hơi thở không thể cưỡng lại của Bùi Tư Viễn quấn quanh người cô, tùy ý xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cô, cô lấy cớ quá nóng để hạ cửa sổ xe xuống, Cơn gió nhẹ ùa vào xe cuốn đi tất cả hơi nóng trên mặt, nhưng không hề làm dịu đi sự bồn chồn trong lòng cô.
Sau khi đến nhà hàng, tình trạng này không những không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn, Bùi Tư Viễn lúc ăn cơm rất chậm rãi, động tác cực kỳ tao nhã, nhưng yết hầu của anh di chuyển khi uống nước, đôi môi mỏng của anh mở ra khép lại khi ăn, tất cả những thứ này ở trong mắt cô đều là sự cám dỗ, cô không có tâm tư ăn cơm chút nào, cô chỉ muốn được anh đè xuống dưới thân hôn môi, dùng dương v*t nóng bỏng của anh xuyên qua thân thể của cô giống như ngày hôm qua.
Sợ bản thân mình ngồi lâu thêm nữa sẽ không nhịn được, cô tùy tiện tìm một cái cớ đi vào nhà vệ sinh, bối rối chạy trốn giống như phía sau có mãnh thú hồng thủy đuổi theo, Bùi Tư Viễn hẳn là không có phát hiện ra sự khác thường của cô, thậm chí không hỏi nhiều thêm một câu nào.