Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình - Trang 3
Chương 118: 118: Chân Tướng 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Ân vươn tay đỡ Hạ Dương, cậu nằm trọn trong vòng tay hắn.
Hắn hôn lên từng nơi trên cơ thể của cậu, nụ hôn vừa chiếm hữu bá đạo, vừa đầy sự thương tiếc.
Trán hắn đặt kề trán cậu, một luồng sáng lóe lên, vết thương ngay bụng của Bạch Ân lành lại với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Chỉ trong chốc lát, vết máu hoàn toàn biến mất, làn da nhẵn nhụi trở lại, không một vết thương, không một vết sẹo.
Mà lúc này Bạch Ân cũng nằm xuống cạnh Hạ Dương, nắm tay cậu, cả hai cùng chìm vào cơn hôn mê sâu.
*******
Hạ Dương cảm thấy bản thân đang lạc trong một thế giới hư ảo, nơi này rất giống cái nơi lần trước ý thức chủ đưa cậu vào.
Khắp nơi là một làn sương mù dày đặc, phía cuối đường là một mảng đen như mực, không nhìn thấy đường chân trời ở đâu hết.
Những chuyện xảy ra lúc nãy… Hạ Dương đều thấy hết, chỉ là cơ thể cậu bị điều khiển nên không phản ứng lại được.
Một mình ở nơi này không khiến cậu lo lắng bằng việc Bạch Ân đã biết cậu không phải là người của thế giới này.
Tại sao hắn lại biết được? Chẳng lẽ là do sự thay đổi của cậu quá rõ ràng hay sao? Nhưng cậu đã cố gắng che giấu… hơn bất kỳ ai, cậu vừa hy vọng Bạch Ân biết cậu không phải “Hạ Dương” trước kia, vừa không hy vọng hắn biết.
Lý do khiến Hạ Dương muốn hắn biết là vì cậu chỉ luôn muốn đem đến những điều gì tốt nhất cho hắn, cậu không muốn hắn nghĩ cậu là Hạ Dương trước kia - một Hạ Dương luôn đem đến bất hạnh cho hắn.
Lý do mà cậu không muốn hắn biết là vì… cậu sợ.
Cậu sợ Bạch Ân sẽ nghĩ cậu là kẻ ngoại lai, muốn xua đuổi cậu.
Vì dù sao cậu cũng không thuộc về thế giới này…
Nhưng như vậy thì đã sao cơ chứ? Dù gì thì bây giờ hắn cũng đã biết rồi, mà lợi nhiều hơn hại, biết rồi thì càng tốt.
Như vậy thì cậu càng có thể thành thực với hắn hơn rồi.
Hạ Dương tin vào tình yêu của Bạch Ân dành cho mình.
“Tin sao? Ngươi vẫn tin vào điều đó sao?” Một âm thanh như vang từ hư không vọng vào tai cậu.
Theo âm thanh thì một bóng dáng mờ ảo cũng xuất hiện.
Nó lơ lửng trên không, vẫn chỉ là một làn khói như thường lệ mà thôi.
“Ý thức chủ? Mày đừng có ở đó dương dương tự đắc nữa, tao đã biết hết về nguồn gốc sức mạnh của mày rồi!” Cậu cười khinh: “Lúc nãy mày muốn giết tao là vì chỉ cần tao biến mất thì trật tự của thế giới sẽ trở lại như cũ.
Bạch Ân sẽ lại chịu sự khống chế của mày, bởi tao chính là chất dẫn khiến cậu ấy có được sức mạnh chống lại mày.
Hơn nữa… cậu ấy còn trọng sinh.”
“Mày đang trở nên yếu dần rồi ý thức chủ, mày không thể làm gì tao với cậu ấy được nữa đâu.”
“Ngươi chắc không?” Ý thức chủ đầy căm phẫn nói, làn khói xung quanh nó cử động, chỉ chưa đầy một giây đã tiến đến quấn chặt lấy Hạ Dương.
Nó đưa cậu lên cao, bóp chặt lấy cổ cậu không cho cậu thở: “Ta có thể ngay lập tức giết ngươi, ngay tại đây.”
Dù đang trong thế yếu nhưng Hạ Dương vẫn không sợ, ngược lại cậu còn chủ động khiêu khích nó: “Đừng nghĩ tao sẽ sợ mày, Bạch Ân sẽ đến cứu tao nhanh thôi.”
“Ngươi vẫn tin vào hắn? Ở thế giới hư không này sức mạnh của ta là tối thượng, không ai có thể đối địch lại với ta cả.
Dù hắn có đến đây cũng vô dụng thôi.
Chết đi Hạ Dương! Cút về thế giới của ngươi đi!”
Dứt lời, nó dùng lực mạnh hơn nữa, làn khói không chỉ bóp cổ cậu mà nó còn quấn chặt cả người cậu, tựa như ướp xác ướp.
Ý thức chủ đợi cho đến khi Hạ Dương dần cạn kiệt oxy thì lại tạo ra bàn chông ở dưới cách cậu vài mét.
Làn khói vung mạnh đưa cậu bay lên cao, sau đó dùng lực rất mạnh đập cả người cậu xuống bàn chông.
Bàn chông này không phải gai nhọn mà nó là hàng ngàn hàng vạn cột sắt lớn nhọn hoắc, chỉ cần Hạ Dương bị đập xuống thì nhất định sẽ chết.
“Cứu tôi với Ân Ân!” Cậu hét lớn lên ở trong đầu.
“Chết đi!” Ý thức chủ hài lòng phấn khích.
Nhưng không để nó được toại nguyện, Hạ Dương bỗng dưng dừng lại trên không trung, bàn chông dưới thân gần trong gang tấc đột nhiên biến thành giường nệm mềm mại, một lực đạo vô cùng nhẹ khẽ đặt cậu xuống nệm.
Làn khói xung quanh Hạ Dương cũng biến mất, cậu lại được bao bọc trong vòng tay êm ái quen thuộc.
“Anh đến rồi.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, thủ thỉ động viên an ủi: “Em ngủ đi, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Sự xuất hiện của Bạch Ân khiến Hạ Dương vô cùng yên tâm, cậu dần dần nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến: “Vậy anh canh cho em một chút… em ngủ một chút thôi.”
“Ừm, ngủ ngoan anh thương.”1
Hạ Dương rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Bạch Ân cẩn thận vuốt trán cậu một cái, sau đó đặt cậu nằm sang bên cạnh, còn chu đáo đắp mền cho cậu.
Ý thức chủ đột nhiên nhận ra được Bạch Ân đang làm gì, nó thét lớn: “Ngươi đang làm gì? Ngươi… chẳng lẽ ngươi biết?” Làn khói mờ ảo dần hội tụ lại thành hình người, nó vẫn lấy hình dạng của Tiêu Kha: “Ngươi đang hồi phục ký ức cho cậu ta?”
Bạch Ân lạnh lùng nhìn ý thức chủ, tựa như quốc vương nhìn thần dân của mình: “Ngươi chiếm phần năng lực của cậu ấy quá lâu rồi.
Đã đến lúc kiếp chủ của thế giới này nên trở lại với chính nơi mà cậu ấy thuộc về.”.
Bạch Ân vươn tay đỡ Hạ Dương, cậu nằm trọn trong vòng tay hắn.
Hắn hôn lên từng nơi trên cơ thể của cậu, nụ hôn vừa chiếm hữu bá đạo, vừa đầy sự thương tiếc.
Trán hắn đặt kề trán cậu, một luồng sáng lóe lên, vết thương ngay bụng của Bạch Ân lành lại với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Chỉ trong chốc lát, vết máu hoàn toàn biến mất, làn da nhẵn nhụi trở lại, không một vết thương, không một vết sẹo.
Mà lúc này Bạch Ân cũng nằm xuống cạnh Hạ Dương, nắm tay cậu, cả hai cùng chìm vào cơn hôn mê sâu.
*******
Hạ Dương cảm thấy bản thân đang lạc trong một thế giới hư ảo, nơi này rất giống cái nơi lần trước ý thức chủ đưa cậu vào.
Khắp nơi là một làn sương mù dày đặc, phía cuối đường là một mảng đen như mực, không nhìn thấy đường chân trời ở đâu hết.
Những chuyện xảy ra lúc nãy… Hạ Dương đều thấy hết, chỉ là cơ thể cậu bị điều khiển nên không phản ứng lại được.
Một mình ở nơi này không khiến cậu lo lắng bằng việc Bạch Ân đã biết cậu không phải là người của thế giới này.
Tại sao hắn lại biết được? Chẳng lẽ là do sự thay đổi của cậu quá rõ ràng hay sao? Nhưng cậu đã cố gắng che giấu… hơn bất kỳ ai, cậu vừa hy vọng Bạch Ân biết cậu không phải “Hạ Dương” trước kia, vừa không hy vọng hắn biết.
Lý do khiến Hạ Dương muốn hắn biết là vì cậu chỉ luôn muốn đem đến những điều gì tốt nhất cho hắn, cậu không muốn hắn nghĩ cậu là Hạ Dương trước kia - một Hạ Dương luôn đem đến bất hạnh cho hắn.
Lý do mà cậu không muốn hắn biết là vì… cậu sợ.
Cậu sợ Bạch Ân sẽ nghĩ cậu là kẻ ngoại lai, muốn xua đuổi cậu.
Vì dù sao cậu cũng không thuộc về thế giới này…
Nhưng như vậy thì đã sao cơ chứ? Dù gì thì bây giờ hắn cũng đã biết rồi, mà lợi nhiều hơn hại, biết rồi thì càng tốt.
Như vậy thì cậu càng có thể thành thực với hắn hơn rồi.
Hạ Dương tin vào tình yêu của Bạch Ân dành cho mình.
“Tin sao? Ngươi vẫn tin vào điều đó sao?” Một âm thanh như vang từ hư không vọng vào tai cậu.
Theo âm thanh thì một bóng dáng mờ ảo cũng xuất hiện.
Nó lơ lửng trên không, vẫn chỉ là một làn khói như thường lệ mà thôi.
“Ý thức chủ? Mày đừng có ở đó dương dương tự đắc nữa, tao đã biết hết về nguồn gốc sức mạnh của mày rồi!” Cậu cười khinh: “Lúc nãy mày muốn giết tao là vì chỉ cần tao biến mất thì trật tự của thế giới sẽ trở lại như cũ.
Bạch Ân sẽ lại chịu sự khống chế của mày, bởi tao chính là chất dẫn khiến cậu ấy có được sức mạnh chống lại mày.
Hơn nữa… cậu ấy còn trọng sinh.”
“Mày đang trở nên yếu dần rồi ý thức chủ, mày không thể làm gì tao với cậu ấy được nữa đâu.”
“Ngươi chắc không?” Ý thức chủ đầy căm phẫn nói, làn khói xung quanh nó cử động, chỉ chưa đầy một giây đã tiến đến quấn chặt lấy Hạ Dương.
Nó đưa cậu lên cao, bóp chặt lấy cổ cậu không cho cậu thở: “Ta có thể ngay lập tức giết ngươi, ngay tại đây.”
Dù đang trong thế yếu nhưng Hạ Dương vẫn không sợ, ngược lại cậu còn chủ động khiêu khích nó: “Đừng nghĩ tao sẽ sợ mày, Bạch Ân sẽ đến cứu tao nhanh thôi.”
“Ngươi vẫn tin vào hắn? Ở thế giới hư không này sức mạnh của ta là tối thượng, không ai có thể đối địch lại với ta cả.
Dù hắn có đến đây cũng vô dụng thôi.
Chết đi Hạ Dương! Cút về thế giới của ngươi đi!”
Dứt lời, nó dùng lực mạnh hơn nữa, làn khói không chỉ bóp cổ cậu mà nó còn quấn chặt cả người cậu, tựa như ướp xác ướp.
Ý thức chủ đợi cho đến khi Hạ Dương dần cạn kiệt oxy thì lại tạo ra bàn chông ở dưới cách cậu vài mét.
Làn khói vung mạnh đưa cậu bay lên cao, sau đó dùng lực rất mạnh đập cả người cậu xuống bàn chông.
Bàn chông này không phải gai nhọn mà nó là hàng ngàn hàng vạn cột sắt lớn nhọn hoắc, chỉ cần Hạ Dương bị đập xuống thì nhất định sẽ chết.
“Cứu tôi với Ân Ân!” Cậu hét lớn lên ở trong đầu.
“Chết đi!” Ý thức chủ hài lòng phấn khích.
Nhưng không để nó được toại nguyện, Hạ Dương bỗng dưng dừng lại trên không trung, bàn chông dưới thân gần trong gang tấc đột nhiên biến thành giường nệm mềm mại, một lực đạo vô cùng nhẹ khẽ đặt cậu xuống nệm.
Làn khói xung quanh Hạ Dương cũng biến mất, cậu lại được bao bọc trong vòng tay êm ái quen thuộc.
“Anh đến rồi.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, thủ thỉ động viên an ủi: “Em ngủ đi, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Sự xuất hiện của Bạch Ân khiến Hạ Dương vô cùng yên tâm, cậu dần dần nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến: “Vậy anh canh cho em một chút… em ngủ một chút thôi.”
“Ừm, ngủ ngoan anh thương.”1
Hạ Dương rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Bạch Ân cẩn thận vuốt trán cậu một cái, sau đó đặt cậu nằm sang bên cạnh, còn chu đáo đắp mền cho cậu.
Ý thức chủ đột nhiên nhận ra được Bạch Ân đang làm gì, nó thét lớn: “Ngươi đang làm gì? Ngươi… chẳng lẽ ngươi biết?” Làn khói mờ ảo dần hội tụ lại thành hình người, nó vẫn lấy hình dạng của Tiêu Kha: “Ngươi đang hồi phục ký ức cho cậu ta?”
Bạch Ân lạnh lùng nhìn ý thức chủ, tựa như quốc vương nhìn thần dân của mình: “Ngươi chiếm phần năng lực của cậu ấy quá lâu rồi.
Đã đến lúc kiếp chủ của thế giới này nên trở lại với chính nơi mà cậu ấy thuộc về.”.