Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian
Chương 105: Cô cũng không muốn… tự tay đẩy Lục Lăng Xuyên về phía người phụ nữ khác
Việc phát hiện thi thể đã gây chấn động lớn trên mạng, liên tiếp nhiều ngày chiếm giữ vị trí đầu bảng hotsearch, mọi người đều đang chờ đợi kết quả và lên án hung thủ.
Thẩm Niệm cũng luôn theo dõi, chẳng bao lâu đã có người chứng thực rằng trước khi mất tích, Trương Nguyệt Bình dường như đã dính phải chuyện gì đó, bởi khi đó cô ấy đã la hét điên cuồng rằng mình sẽ đòi lại công bằng, sau đó thì mất tích một cách bí ẩn.
Trần Bội đã ra mặt tiết lộ vụ việc tuyển phi năm đó, bao gồm việc sau này cô ấy bị Vương Dũng và những người khác quấy rối, sỉ nhục, đe dọa. Cô còn tiết lộ rằng Trương Nguyệt Bình chắc chắn đã bị giết người diệt khẩu! Bởi vì Trương Nguyệt Bình thường ngày rất hiền lành, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, tội duy nhất của cô ấy chính là dính vào đám cầm thú đó!
Bản ghi âm được giấu trong điện thoại suốt nhiều năm, mang theo nỗi uất ức của cô ấy và Trương Nguyệt Bình, cùng với sự tuyệt vọng khi muốn đòi công bằng nhưng lại bị thực tế giáng cho một cú tát mạnh, cuối cùng cũng đã được công khai.
Cư dân mạng không phải dạng vừa, chỉ cần công bố hai phần, tám phần còn lại sẽ bị họ moi ra hết.
Có người điều tra ra Vương Dũng mà Trần Bội nhắc đến là một tên công tử bột khét tiếng ở Bắc Kinh, chị họ của gã kết hôn với bí thư, gia đình có chút quyền lực, vì vậy gã cùng với Dương Hạo và mấy công tử bột khác suốt ngày ăn không ngồi rồi, đánh nhau, tuyển phi, làm đủ trò xấu.
Lại có những nạn nhân khác đứng ra, nói rằng mình từng bị Vương Dũng và Dương Hạo ép buộc, sau đó còn bị đe dọa tính mạng gia đình để phải giữ im lặng.
Hết nạn nhân này đến nạn nhân khác xuất hiện, kể ra hết những gì họ đã trải qua, thậm chí có người còn tung video cảnh đám công tử bột đó ăn chơi trác táng.
Trong video, Vương Dũng, Dương Hạo và mấy tên công tử bột khác đang uống rượu, ôm mấy cô gái mặc đồ mát mẻ, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt tỉnh táo.
Bọn họ vừa ôm các cô gái vừa vênh váo, nói rằng mình uống rượu ngàn ly không say, uống rượu chỉ khiến họ càng muốn chinh phục phụ nữ trên thế giới, những ai không muốn thì cứ cưỡng ép, cùng lắm sau đó nói là do say rượu mà không nhớ gì cả.
Chỉ cần nói rằng say rượu không nhớ gì, cộng thêm gia thế của bọn chúng, vào trong đó một ngày đã có thể ra ngoài.
Đồng thời, những kẻ chống lưng cho đám công tử bột đó cũng bị lôi ra ánh sáng.
Dường như có người đã sắp xếp sẵn, tin tức chấn động liên tục được tung ra, chưa kịp tiêu hóa xong tin trước thì tin sau đã đến.
Trực tiếp đẩy đám cầm thú đó lên đỉnh điểm, khiến chúng phải chịu sự chửi rủa và lên án của toàn bộ cư dân mạng.
Cảnh sát nhanh chóng nắm được chứng cứ, có nhân chứng cho biết vài năm trước đã nhìn thấy đám công tử bột này, đứng đầu là Vương Dũng và Dương Hạo, lái một chiếc SUV rời đi vội vã.
Khi bọn chúng đóng cốp xe, có người đã nhìn thấy cái xẻng.
Thời điểm đó trùng khớp với thời gian tử vong ước tính của Trương Nguyệt Bình.
Tin tức trên hotsearch liên tục nối tiếp nhau.
Có cư dân mạng đã tìm ra địa chỉ nhà của Vương Dũng, tất cả kính trong biệt thự của gã đều bị đập vỡ, gia đình Vương Dũng phải bỏ chạy trong thảm hại...
Vợ của Dương Hạo bị người ta chặn đường và nhục mạ giữa phố...
Có người đã tìm ra trường học của con trai Vương Dũng, hiện đứa trẻ đã bị tất cả bạn học cô lập...
Vương Dũng, Dương Hạo cùng những người liên quan bị bắt giữ để điều tra với tư cách là nghi phạm trong vụ án "cái chết của Trương Nguyệt Bình", bao gồm cả những người đứng sau bọn họ cũng đều bị điều tra...
Luật sư Từ Tế Bình đại diện cho nhà họ Lục kiện lại Vương Dũng và Dương Hạo với cáo buộc tội cố ý cưỡng bức khiến Lục Lăng Nhụy tuyệt vọng mà tự tử, yêu cầu xử lý nghiêm khắc!
Ban đầu bọn chúng còn khăng khăng rằng mình say rượu vô tình, nhưng khi chứng cứ được đưa ra, điều đó không còn là lý do để bọn chúng thoát tội!
Lục Lăng Nhụy không phải là nạn nhân đầu tiên, các nạn nhân khác đều vì không thể chống lại bọn chúng mà buộc phải chấp nhận số phận. Nếu không phải vì nhà họ Lục quá khó đối phó, trong năm năm qua sẽ còn có thêm nhiều nạn nhân hơn nữa.
Mỗi người đều phải trả giá cho những gì mình đã làm, đám cầm thú này dựa vào tiền tài và quyền lực đã ngang ngược trong nhiều năm, nay gió đổi chiều, là lúc để chúng nhận lấy quả báo!
Trong thời gian này, Thẩm Niệm đã gọi điện cho Lục Lăng Xuyên và Lục Lăng Thần, nhưng dù là gọi cho ai, vào bất cứ lúc nào, đều nhận được thông báo máy bận.
Tất cả những gì được công khai trên mạng đều do Lục Lăng Xuyên đứng sau điều khiển, anh rất bận.
"Điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Thẩm Niệm mặc một bộ trang phục công sở, ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi lại gác máy.
Đặt điện thoại sang một bên, cô tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Đúng lúc đó, Lý Nam mang tài liệu đến, "Trợ lý Thẩm, đây là báo cáo quý trước, cậu xem qua nhé."
"Ừ." Thẩm Niệm nhận lấy và xem qua.
Nhân lúc Thẩm Niệm đang đọc, Lý Nam chớp chớp mắt: "Niệm Niệm, tối nay cậu định lúc nào đi tỏ tình?"
"..." Thẩm Niệm khựng lại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Chính là cô Lương tỏ tình với tổng giám đốc Lục đó." Lý Nam nghĩ rằng Thẩm Niệm đã quên: "Cậu còn phải gọi điện lừa tổng giám đốc Lục đến đó, người khác không đi thì được nhưng cậu không thể không đi được..."
"..." Lông mi Thẩm Niệm khẽ rung, cô cúi đầu, khẽ nói: "Tối nay tớ còn chút việc, chắc không đi được."
"Trong một dịp quan trọng như thế này sao cậu có thể không đi?" Lý Nam nhíu mày.
"..." Dù Lý Nam có nói gì, Thẩm Niệm cũng không nói thêm câu nào nữa.
Dù cô biết rằng một ngày nào đó Lục Lăng Xuyên cuối cùng sẽ ở bên Lương Cảnh Hòa, nhưng cô vẫn không muốn chính tay mình đưa Lục Lăng Xuyên đến bên người phụ nữ khác.
...
Thẩm Niệm vốn định rời đi ngay sau khi tan làm, nhưng Lương Cảnh Hòa đã đích thân mời cô, Thẩm Niệm đành miễn cưỡng đi theo đến hiện trường buổi tỏ tình.
Chỉ nhìn vào cách trang trí của hiện trường cũng có thể thấy Lương Cảnh Hòa đã thật sự bỏ ra rất nhiều tâm huyết. 999 đóa hồng trắng được vận chuyển đến trong ngày, từng bông hoa do chính tay Lương Cảnh Hòa cắm vào, từ việc sắp xếp đến địa điểm, tất cả đều do cô ấy tự tay chuẩn bị.
"Lăng Xuyên có chuyến bay lúc 8 giờ tối, bây giờ đã là 7 giờ rưỡi, khi 8 giờ đến, lại phiền chị gọi giúp em nhé." Lương Cảnh Hòa nháy mắt với Thẩm Niệm.
Cổ họng Thẩm Niệm như nuốt phải một lưỡi dao, chỉ cần động đậy cũng đau đớn, cô rất khó khăn mới thốt ra được một tiếng "Ừm."
Nụ cười trên gương mặt Lương Cảnh Hòa càng sâu hơn: "Cảm ơn chị. En đi kiểm tra những chỗ khác đây, tối nay mời mọi người ăn tối, đừng vội đi nhé."
Nói xong, cô ấy vui vẻ rời đi, chỉ còn lại một mình Thẩm Niệm đứng đó.
Cô lặng lẽ đứng ở một góc, rồi lại lấy điện thoại ra và gọi cho Lục Lăng Xuyên.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Lục Lăng Xuyên lúc này chắc đang ở trên máy bay, anh đã bật chế độ máy bay.
7 giờ 50 tối, một chiếc máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Lục Lăng Xuyên và Lục Lăng Thần bước xuống máy bay, phía sau có người mang hành lý.
"Luật sư Từ đã nộp đơn kiện, hiện tại chúng ta còn nắm trong tay những bằng chứng khác nữa, anh, khi nào thì tung ra?"
Lục Lăng Xuyên vừa đi vừa tắt chế độ máy bay: "Chờ thông báo của anh."
Anh khựng lại một chút, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ [Niệm].
Anh mở ra, thấy rằng trong hai ngày qua cô đã gọi cho anh ba cuộc.
Sau khi không gọi được cuộc thứ hai, Thẩm Niệm biết anh bận nên không gọi thêm nữa để làm phiền.
Cuộc gọi thứ ba là vào chiều nay.
Mấy ngày nay Lục Lăng Xuyên đã thực hiện hàng trăm cuộc gọi, bận rộn không kịp xoay xở, cũng không chú ý đến cuộc gọi của Thẩm Niệm.
Kể từ lần họ rời khỏi Hải Thị, số lần họ gọi điện cho nhau đếm trên đầu ngón tay, mà những lần đó đều do Lục Lăng Xuyên chủ động gọi, chỉ để giao công việc, còn Thẩm Niệm thì chỉ đáp lại bằng những câu như "Ừm", “Em biết rồi", không nói thêm một lời nào.
Do dự một chút, Lục Lăng Xuyên vẫn nhẹ nhàng chạm vào màn hình và gọi lại.
Thẩm Niệm cũng luôn theo dõi, chẳng bao lâu đã có người chứng thực rằng trước khi mất tích, Trương Nguyệt Bình dường như đã dính phải chuyện gì đó, bởi khi đó cô ấy đã la hét điên cuồng rằng mình sẽ đòi lại công bằng, sau đó thì mất tích một cách bí ẩn.
Trần Bội đã ra mặt tiết lộ vụ việc tuyển phi năm đó, bao gồm việc sau này cô ấy bị Vương Dũng và những người khác quấy rối, sỉ nhục, đe dọa. Cô còn tiết lộ rằng Trương Nguyệt Bình chắc chắn đã bị giết người diệt khẩu! Bởi vì Trương Nguyệt Bình thường ngày rất hiền lành, chưa từng gây thù chuốc oán với ai, tội duy nhất của cô ấy chính là dính vào đám cầm thú đó!
Bản ghi âm được giấu trong điện thoại suốt nhiều năm, mang theo nỗi uất ức của cô ấy và Trương Nguyệt Bình, cùng với sự tuyệt vọng khi muốn đòi công bằng nhưng lại bị thực tế giáng cho một cú tát mạnh, cuối cùng cũng đã được công khai.
Cư dân mạng không phải dạng vừa, chỉ cần công bố hai phần, tám phần còn lại sẽ bị họ moi ra hết.
Có người điều tra ra Vương Dũng mà Trần Bội nhắc đến là một tên công tử bột khét tiếng ở Bắc Kinh, chị họ của gã kết hôn với bí thư, gia đình có chút quyền lực, vì vậy gã cùng với Dương Hạo và mấy công tử bột khác suốt ngày ăn không ngồi rồi, đánh nhau, tuyển phi, làm đủ trò xấu.
Lại có những nạn nhân khác đứng ra, nói rằng mình từng bị Vương Dũng và Dương Hạo ép buộc, sau đó còn bị đe dọa tính mạng gia đình để phải giữ im lặng.
Hết nạn nhân này đến nạn nhân khác xuất hiện, kể ra hết những gì họ đã trải qua, thậm chí có người còn tung video cảnh đám công tử bột đó ăn chơi trác táng.
Trong video, Vương Dũng, Dương Hạo và mấy tên công tử bột khác đang uống rượu, ôm mấy cô gái mặc đồ mát mẻ, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt tỉnh táo.
Bọn họ vừa ôm các cô gái vừa vênh váo, nói rằng mình uống rượu ngàn ly không say, uống rượu chỉ khiến họ càng muốn chinh phục phụ nữ trên thế giới, những ai không muốn thì cứ cưỡng ép, cùng lắm sau đó nói là do say rượu mà không nhớ gì cả.
Chỉ cần nói rằng say rượu không nhớ gì, cộng thêm gia thế của bọn chúng, vào trong đó một ngày đã có thể ra ngoài.
Đồng thời, những kẻ chống lưng cho đám công tử bột đó cũng bị lôi ra ánh sáng.
Dường như có người đã sắp xếp sẵn, tin tức chấn động liên tục được tung ra, chưa kịp tiêu hóa xong tin trước thì tin sau đã đến.
Trực tiếp đẩy đám cầm thú đó lên đỉnh điểm, khiến chúng phải chịu sự chửi rủa và lên án của toàn bộ cư dân mạng.
Cảnh sát nhanh chóng nắm được chứng cứ, có nhân chứng cho biết vài năm trước đã nhìn thấy đám công tử bột này, đứng đầu là Vương Dũng và Dương Hạo, lái một chiếc SUV rời đi vội vã.
Khi bọn chúng đóng cốp xe, có người đã nhìn thấy cái xẻng.
Thời điểm đó trùng khớp với thời gian tử vong ước tính của Trương Nguyệt Bình.
Tin tức trên hotsearch liên tục nối tiếp nhau.
Có cư dân mạng đã tìm ra địa chỉ nhà của Vương Dũng, tất cả kính trong biệt thự của gã đều bị đập vỡ, gia đình Vương Dũng phải bỏ chạy trong thảm hại...
Vợ của Dương Hạo bị người ta chặn đường và nhục mạ giữa phố...
Có người đã tìm ra trường học của con trai Vương Dũng, hiện đứa trẻ đã bị tất cả bạn học cô lập...
Vương Dũng, Dương Hạo cùng những người liên quan bị bắt giữ để điều tra với tư cách là nghi phạm trong vụ án "cái chết của Trương Nguyệt Bình", bao gồm cả những người đứng sau bọn họ cũng đều bị điều tra...
Luật sư Từ Tế Bình đại diện cho nhà họ Lục kiện lại Vương Dũng và Dương Hạo với cáo buộc tội cố ý cưỡng bức khiến Lục Lăng Nhụy tuyệt vọng mà tự tử, yêu cầu xử lý nghiêm khắc!
Ban đầu bọn chúng còn khăng khăng rằng mình say rượu vô tình, nhưng khi chứng cứ được đưa ra, điều đó không còn là lý do để bọn chúng thoát tội!
Lục Lăng Nhụy không phải là nạn nhân đầu tiên, các nạn nhân khác đều vì không thể chống lại bọn chúng mà buộc phải chấp nhận số phận. Nếu không phải vì nhà họ Lục quá khó đối phó, trong năm năm qua sẽ còn có thêm nhiều nạn nhân hơn nữa.
Mỗi người đều phải trả giá cho những gì mình đã làm, đám cầm thú này dựa vào tiền tài và quyền lực đã ngang ngược trong nhiều năm, nay gió đổi chiều, là lúc để chúng nhận lấy quả báo!
Trong thời gian này, Thẩm Niệm đã gọi điện cho Lục Lăng Xuyên và Lục Lăng Thần, nhưng dù là gọi cho ai, vào bất cứ lúc nào, đều nhận được thông báo máy bận.
Tất cả những gì được công khai trên mạng đều do Lục Lăng Xuyên đứng sau điều khiển, anh rất bận.
"Điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận..."
Thẩm Niệm mặc một bộ trang phục công sở, ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rồi lại gác máy.
Đặt điện thoại sang một bên, cô tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
Đúng lúc đó, Lý Nam mang tài liệu đến, "Trợ lý Thẩm, đây là báo cáo quý trước, cậu xem qua nhé."
"Ừ." Thẩm Niệm nhận lấy và xem qua.
Nhân lúc Thẩm Niệm đang đọc, Lý Nam chớp chớp mắt: "Niệm Niệm, tối nay cậu định lúc nào đi tỏ tình?"
"..." Thẩm Niệm khựng lại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Chính là cô Lương tỏ tình với tổng giám đốc Lục đó." Lý Nam nghĩ rằng Thẩm Niệm đã quên: "Cậu còn phải gọi điện lừa tổng giám đốc Lục đến đó, người khác không đi thì được nhưng cậu không thể không đi được..."
"..." Lông mi Thẩm Niệm khẽ rung, cô cúi đầu, khẽ nói: "Tối nay tớ còn chút việc, chắc không đi được."
"Trong một dịp quan trọng như thế này sao cậu có thể không đi?" Lý Nam nhíu mày.
"..." Dù Lý Nam có nói gì, Thẩm Niệm cũng không nói thêm câu nào nữa.
Dù cô biết rằng một ngày nào đó Lục Lăng Xuyên cuối cùng sẽ ở bên Lương Cảnh Hòa, nhưng cô vẫn không muốn chính tay mình đưa Lục Lăng Xuyên đến bên người phụ nữ khác.
...
Thẩm Niệm vốn định rời đi ngay sau khi tan làm, nhưng Lương Cảnh Hòa đã đích thân mời cô, Thẩm Niệm đành miễn cưỡng đi theo đến hiện trường buổi tỏ tình.
Chỉ nhìn vào cách trang trí của hiện trường cũng có thể thấy Lương Cảnh Hòa đã thật sự bỏ ra rất nhiều tâm huyết. 999 đóa hồng trắng được vận chuyển đến trong ngày, từng bông hoa do chính tay Lương Cảnh Hòa cắm vào, từ việc sắp xếp đến địa điểm, tất cả đều do cô ấy tự tay chuẩn bị.
"Lăng Xuyên có chuyến bay lúc 8 giờ tối, bây giờ đã là 7 giờ rưỡi, khi 8 giờ đến, lại phiền chị gọi giúp em nhé." Lương Cảnh Hòa nháy mắt với Thẩm Niệm.
Cổ họng Thẩm Niệm như nuốt phải một lưỡi dao, chỉ cần động đậy cũng đau đớn, cô rất khó khăn mới thốt ra được một tiếng "Ừm."
Nụ cười trên gương mặt Lương Cảnh Hòa càng sâu hơn: "Cảm ơn chị. En đi kiểm tra những chỗ khác đây, tối nay mời mọi người ăn tối, đừng vội đi nhé."
Nói xong, cô ấy vui vẻ rời đi, chỉ còn lại một mình Thẩm Niệm đứng đó.
Cô lặng lẽ đứng ở một góc, rồi lại lấy điện thoại ra và gọi cho Lục Lăng Xuyên.
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Lục Lăng Xuyên lúc này chắc đang ở trên máy bay, anh đã bật chế độ máy bay.
7 giờ 50 tối, một chiếc máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Lục Lăng Xuyên và Lục Lăng Thần bước xuống máy bay, phía sau có người mang hành lý.
"Luật sư Từ đã nộp đơn kiện, hiện tại chúng ta còn nắm trong tay những bằng chứng khác nữa, anh, khi nào thì tung ra?"
Lục Lăng Xuyên vừa đi vừa tắt chế độ máy bay: "Chờ thông báo của anh."
Anh khựng lại một chút, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ [Niệm].
Anh mở ra, thấy rằng trong hai ngày qua cô đã gọi cho anh ba cuộc.
Sau khi không gọi được cuộc thứ hai, Thẩm Niệm biết anh bận nên không gọi thêm nữa để làm phiền.
Cuộc gọi thứ ba là vào chiều nay.
Mấy ngày nay Lục Lăng Xuyên đã thực hiện hàng trăm cuộc gọi, bận rộn không kịp xoay xở, cũng không chú ý đến cuộc gọi của Thẩm Niệm.
Kể từ lần họ rời khỏi Hải Thị, số lần họ gọi điện cho nhau đếm trên đầu ngón tay, mà những lần đó đều do Lục Lăng Xuyên chủ động gọi, chỉ để giao công việc, còn Thẩm Niệm thì chỉ đáp lại bằng những câu như "Ừm", “Em biết rồi", không nói thêm một lời nào.
Do dự một chút, Lục Lăng Xuyên vẫn nhẹ nhàng chạm vào màn hình và gọi lại.